Thác Bạt Vu đứng bật dậy, nghiêng người định ôm lấy Thác Bạt Hoằng, nhưng nàng vừa động vào thì máu ở ngực Thác Bạt Hoằng lại trào ra khắp nơi. Nàng khóc cực kỳ bi thương, vẻ mặt lẫn hành động rối loạn càng khiến cho người ta thương xót. Thác Bạt Nhuệ tiến lên giữ chặt lấy vai nàng, "Hoàng tỷ, Hoàng tỷ, tỷ tỉnh táo chút đi, tỷ như vậy thì Đại ca lại càng đi nhanh hơn!"
Thác Bạt Vu lập tức đứng dậy, nàng bất lực nhìn Thác Bạt Nhuệ, "Ngũ đệ, chúng ta mang Đại ca về Bắc Ngụy thoi, chúng ta đi tìm đại phu tốt nhất Bắc Ngụy, nhất định sẽ có người cứu được huynh ấy..."
Thác Bạt Nhuệ lau nước mắt, "Hoàng tỷ, nhưng mà đường về xa như vậy, Đại ca sao có thể trở về được?"
Không thể nào quay về Bắc Ngụy được, ngự y Đại Chu đã là những đại phu y thuật cực kỳ cao minh rồi, ngay cả trở về Bắc Ngụy cũng không tìm ra được đại phu nào tốt hơn nữa. Thác Bạt Vu biết rõ điều đó, nhưng hiện tại nàng không thể mất đi hy vọng được, nàng phải làm gì đó chứ không thể cứ trơ mắt nhìn Thác Bạt Hoằng chết đi. Đầu óc nàng xoay chuyển một hồi, người cũng như rơi vào trong một màn sương mù đen tối. Nàng cực kỳ sợ hãi, nàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự thật là Thác Bạt Hoằng sắp chết rồi...
Đột nhiên nàng liếc nhìn ra cửa lều, màn che đã được người ta kéo lên nên nàng có thể trông thấy được những người đứng bên ngoài, đương nhiên cũng thấy được Tần Hoan bên cạnh Thái hậu. Thác Bạt Vu giống như người sắp chết nắm được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên nàng đẩy Thác Bạt Nhuệ sang một bên rồi chạy nhanh ra cửa. Động tác của nàng quá nhanh khiến cho không ai phản ứng kịp.
Nàng đến bên cạnh Thái hậu, sau đó tóm được cánh tay Tần Hoan, đôi mắt như sắp nổi điên nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, "Ngươi! Ngươi chẳng phải là y tiên sao? Ngươi cứu Đại ca của ta đi! Ngươi cứu hắn đi..."
Vừa nói Tần Hoan vừa túm lấy Tần Hoan đi vào trong lều, Tần Hoan vốn không phải nữ tử manh mai yếu đuối nhưng hiện tại chẳng biết Thác Bạt Vu lấy đâu ra sức khỏe đến vậy, lập tức kéo Tần Hoan rời khỏi người Thái hậu. Phục Linh cũng kéo Tần Hoan lại theo bản năng thế nhưng vẫn không đấu lại được sức lực của Thác Bạt Vu, Tần Hoan lảo đảo vài bước cuối dùng đành phải đi theo nàng ta vào trong lều.
Thác Bạt Vu cảm thấy mình sắp điên rồi, làm gì còn bận tâm đến lễ nghi phép tắc nữa!
Nàng kéo Tần Hoan một cách thô lỗ đến bên giường Thác Bạt Hoằng, vừa rơi lệ vừa cứng rắn nói, "Cứu huynh ấy đi! Ngươi là Tiểu y tiên, ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Thái hậu thì ngươi cũng có thể cứu huynh ấy! Nhanh lên, nhanh cứu huynh ấy đi..."
Thác Bạt Vu trong lòng nóng như lửa đốt mà thúc giục, Tần Hoan nhìn sang vẻ mặt bưởng bỉnh và bi thương của nàng ta thì không nói lời nào mà chỉ nghiêng người kiểm tra thương thế của Thác Bạt Hoằng. Vào lúc này, đừng nói là Thác Bạt Vu mà ngay cả Yến Hoài cùng Yến Trì thì trong mắt cũng có chút hy vọng.
Có lẽ Tần Hoan thật sự có thể cứu được Thác Bạt Hoằng...
"Công chúa, lời của Viện chính đại nhân nói không sai, Thái tử Điện hạ đúng thật là không còn cách nào có thể cứu được."
Giọng nói bình tĩnh của Tần Hoan đập tan hy vọng của mọi người, cả người nàng rất trang trọng và nghiêm nhị, thời điểm sinh tử nàng tuyệt đối không nói xằng bậy. Thác Bạt Vu nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, trong mắt nàng lại có chút thương xót của người học y, "Đầu tên cắm vào giữa ngực, thời gian ứng cứu tốt nhất đã trôi qua, dựa vào 2 điểm này thì trong thiên hạ đúng thật là không ai có thể cứu được Thái tử Điện hạ."
Không ai ngờ được Thác Bạt Hoằng không chỉ ngã xuống khe núi mà lại còn trúng phải tên!
Nhưng hiện tại không ai nghĩ đến lý do vì sao Thác Bạt Hoằng lại bị trúng tên. Mọi người chỉ muốn biết Thác Bạt Hoằng liệu có còn hy vọng sống sót hay không mà thôi!
Thác Bạt Vu nhìn chằm chằm Tần Hoan, nước mắt âm thầm trào ra, trong mắt cũng coi như có lửa giận ngập trời tùy lúc có thể phun trào. Môi nàng mím chặt lại thành một đường thẳng trong vô thức, hai tay cũng siết chặt lại để ở hai bên người, cứ như có thể biến thành hổ báo mà nhào lên xé xác Tần Hoan nuốt vào bụng bất cứ lúc nào. Nhưng nhìn thấy Thác Bạt Vu như vậy thì trong mắt Tần Hoan cũng chỉ còn có thương hại mà thôi.
Hiện tại nàng đã không còn để ý chuyện Thác Bạt Vu làm càn trước đây nữa, đối mặt với cái chết của người thân thiết nhất thì làm gì có ai có thể bình tĩnh chấp nhận được chứ. Cảm giác đau đớn khoét xương đục tim này nàng cũng đã từng trải qua, nàng biết hiện tại Thác Bạt Vu phải chịu đựng nỗi đau lớn đến thế nào, nàng vừa đồng cảm, vừa thấy hơi đau lòng. Một lát sau Tần Hoan thở dài, "Công chúa xin nén bi thương."
Nói xong nàng xoay người muốn ra khỏi lều, nhưng vừa đi được 2 bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng 'bịch' vang vọng.
Tần Hoan hơi kinh ngạc xoay người lại, chính là Thác Bạt Vu đang quỳ xuống với nàng.
Nước mắt Thác Bạt Vu càng chảy càng nhiều, khiến cho đôi mắt đẫm lệ càng trở nên long lanh hơn, nhưng bên trong lại chỉ có sự khẩn cầu và tuyệt vọng, "Cầu xin ngươi, bọn họ không có cách nào cứu được nhưng ngươi chắc chắn sẽ có, dù sao cứ thử một lần không được sao? Ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, cầu xin ngươi đừng vì ghi hận ta mà vứt bỏ Đại ca của ta. Đại ca của ta vẫn luôn nói là ta có lỗi với ngươi, huynh ấy không phải người ác độc vô lễ như ta. Ta quỳ xuống nhận sai với ngươi, cầu xin ngươi cứu lấy huynh ấy..."
Thác Bạt Vu quỳ gối tiến lên 2 bước, "Cửu cô nương, cầu xin ngươi thử 1 lần, đừng có cứ như vậy mà bỏ mặc Đại ca ta. Huynh ấy đã cố gắng chống đỡ suốt mấy ngày trời rồi, vết thương nặng như vậy, chảy máu nhiều như vậy mà vẫn còn đang chống đỡ cho nên nhất định huynh ấy còn có thể chịu đựng được. Chỉ cần ngươi nguyện ý cứu huynh ấy, thì ngươi muốn ta làm gì cũng được. Cửu cô nương, van xin ngươi..."
Mấy ngày trước đây Thác Bạt Vu còn là một người coi tính mạng Tần Hoan như trò đùa, vậy mà giờ này lại hèn mọn tuyệt vọng đến như vậy. Tần Hoan nhìn vào đôi mắt trong vắt của Thác Bạt Vu mà ngực mình như bị một khối sắt nặng đè lên. Thân là đại phu, nàng đương nhiên sẽ không vì tức giận với Thác Bạt Vu mà bỏ mặc tính mạng của Thác Bạt Hoằng. Thế nhưng lời của mấy vị ngự y cũng giống hệt với những gì nàng nhìn thấy, phàm là có hy vọng thì sao nàng lại không thử chứ? Mới nghĩ đến đây thì đột nhiên Tần Hoan lại thoáng nhìn thấy ngón tay Thác Bạt Hoằng động một cái, nàng lập tức tập trung chú ý lại đây, quả nhiên sau đó lại thấy ngón tay hắn vẫn tiếp tục động động. Trái tim nàng thắt chặt, lập tức đi đến bên cạnh giường bắt mạch thêm lần nữa. Thấy nàng như vậy thì toàn bộ mọi người đều giật mình, Thác Bạt Vu cũng tức khắc quay người lại nhìn nàng. Thác Bạt Vu không biết Tần Hoan có đồng ý hay không, cả người giống như bị đông cứng mà ngơ ngác nhìn theo.
Tần Hoan bắt mạch xong liền xoa xoa lên ngực Thác Bạt Hoằng, sau đó nàng cúi đầu xuống ghé sát vào tai Thác Bạt Hoằng rồi gọi một tiếng, "Thái tử Điện hạ." Giọng nói nàng lanh lảnh vang dội, gọi xong nàng lại nhìn xuống ngón tay Thác Bạt Hoằng, quả nhiên ngón tay hắn lại động một cái. Tần Hoan đột ngột đứng thẳng dậy, trong mắt có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh nàng đã hít sâu một hơi rồi quay sang nhìn Thác Bạt Vu, "Công chúa, ta có thể thử 1 lần..."
Thác Bạt Vu sửng sốt, nàng hoàn toàn không phản ứng kịp, một lúc lâu sau mới trợn trừng mắt, vừa khóc vừa cười lên. Thế nhưng Tần Hoan còn chưa kịp nói xong, "Nhưng mà ta cũng không đảm bảo được ta có thể cứu sống Thái tử Điện hạ."
Thác Bạt Vu lại sửng sốt, lần này nàng gật đầu rất nhanh, "Ngươi, ngươi yên tâm đi, nếu như không cứu được Thái tử ca ca thì ra tuyệt đối sẽ không trách tội ngươi, cũng sẽ không liên lụy đến những người khác."
Tần Hoan nhìn sang Yến Hoài, nếu muốn cứu Thác Bạt Hoằng thì cũng cần phải được Yến Hoài cho phép.
Vẻ mặt Yến Hoài sáng ngời, "Cửu nha đầu, Trẫm chờ đợi chính là câu này của con! Sinh tử của Thái tử giao vào trong tay con, con chỉ cần làm hết sức là có thể, bất kể kết quả thế nào thì đều đã có Trẫm ở đây!"
Đây chính là một sự đảm bảo tốt nhất, Tần Hoan gật đầu, ánh mắt cực nhanh đảo qua nhìn Yến Trì, thấy vẻ mặt hắn cũng sáng ngời, cứ như sau cơn mưa mặt trời ló dạng xua tan mây mù, hắn cực kỳ tín nhiệm và luôn ủng hộ nàng. Bốn mắt chỉ giao nhau trong giây lát vậy thôi nhưng Tần Hoan đã cảm thấy bản thân mình càng có thêm động lực, sau đó nàng nhìn sang Thái hậu, Thái hậu lại thở dài, "Cửu nha đầu, ai gia tin tưởng con!"
Tần Hoan khẽ cười, sau đó lại nhìn sang ba vị ngự y, vẻ mặt của nàng đột nhiên biến đổi, toàn bộ đều chỉ còn lại sự trầm tĩnh. Đôi mắt nàng trở nên cực kỳ có uy lực chấn nhiếp người khác, "Ba vị tiền bối, ta cần 3 vị tương trợ."
Ba người này vốn tưởng rằng Thác Bạt Hoằng chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ rằng Tần Hoan lại đồng ý với lời thỉnh cầu của Thác Bạt Vu. Nếu là trước đây thì chắc chắn bọn họ sẽ cười nhạo Tần Hoan tuổi còn trẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng hôm nay thanh danh của Tần Hoan bọn họ cũng đã được nghe thấy, nếu như Tần Hoan có thể làm được điều mà bọn họ không làm được, ngăn chặn binh biến phát sinh giữa Đại Chu và Bắc Ngụy thì đây là điều không thể tốt hơn rồi!
Thấy ba vị ngự y đồng ý, Tần Hoan lại nhìn sang Thác Bạt Vu, "Công chúa, ta cũng cần ngươi hỗ trợ nữa."
Thác Bạt Vu vẫn đang quỳ trên mặt đất, Tần Hoan tiến lên vừa kéo Thác Bạt Vu dậy lại vừa nhìn sang Yến Hoài, "Hoàng thượng, ngoại trừ 3 vị ngự y và Công chúa thì những người khác đều phải tránh đi, không chỉ có như vậy, con còn muốn phòng dược của Thái y viện chờ lệnh!"
Yến Hoài gật đầu, "Được! Chuyện này Trẫm bảo Viên Khánh đi an bài, con định lúc nào thì bắt đầu?"
Vẻ mặt Tần Hoan dao động, "Bắt đầu ngay bây giờ!"
...
Rất nhanh lều của Thác Bạt Hoằng đã trở thành nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong đại doanh, thị vệ canh giữ bên ngoài không cho bất cứ ai đến gần, chỉ có dược đồng đứng chờ sẵn bên ngoài đợi Tần Hoan phân phó. Bên trong lều, cả ba vị ngự y giúp Tần Hoan chuẩn bị những công cụ để lát nữa sử dụng, ngay cả Thác Bạt Vu cũng phải ở đây để nói chuyện với Thác Bạt Hoằng.
"Nói những điều hắn yêu thích, có thể khiến cho hắn cảm động, nói bất cứ cái gì cũng được. Phải nói liên tục, không ngừng nghỉ, kích thích khát vọng sống của hắn, để cho hắn tiếp tục chịu đựng!" Tần Hoan vừa đun nóng rượu mạnh lau chùi thân thể Thác Bạt Hoằng vừa căn dặn Thác Bạt Vu.
Thác Bạt Vu gật đầu, dáng vẻ cực kỳ vâng lời Tần Hoan nói cái gì là làm theo cái đó.
Tần Hoan vừa rửa sạch miệng vết thương cho Thác Bạt Hoằng, vừa căn dặn Viện chính, "Viện chính đại nhân, ở đây ta có một canh thuốc tục mệnh, xin người viết ra ròi căn dặn dược đồng hỗ trợ sắc thuốc, đợi lát nữa chúng ta phải dùng đến."
Viện chính của Thái y viện bình thường là người ra lệnh, nhưng hiện tại lại trở thành người giúp đỡ Tần Hoan.
Thời gian cấp bách, Tần Hoan đọc ra rất nhanh, Việc chính đại nhân cũng rất quen thuộc với những vị thuốc bên trong này cho nên không cần Tần Hoan phải lặp lại lần nữa thì cũng đã viết xong xuôi trọn vẹn rồi. Sau khi giao cho dược đồng, Tần Hoan lại bắt đầu khoét hết thịt thối xung quanh vết thương của Thác Bạt Hoằng. Thác Bạt Vu ngồi dựa vào mặt trong, đã bắt đầu nói chuyện bên tai Thác Bạt Hoằng. Nàng chứng kiến Tần Hoan viết phương thuốc, rửa sạch miệng vết thương cũng đều không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Tần Hoan cầm dao khoét từng miếng từng miếng thịt thối xung quanh miệng vết thương của Thác Bạt Hoằng ra thì đột nhiên thấy trong bụng cuồn cuộn muốn trào ra.
Nàng lập tức không dám nhìn nữa mà chỉ cúi đầu nhìn lên mặt Thác Bạt Hoằng.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, thuốc cũng được đưa đến, Tần Hoan hợp lực cùng với 2 vị ngự y đút hết hẳn một chén thuốc này cho Thác Bạt Hoằng. Lại chờ một lúc thì Tần Hoan mới bắt đầu lấy đầu tên trong ngực hắn ra.
Tần Hoan cởi bộ áo rộng bên ngoài ra mà chỉ mặc váy áo tay bó sát bên trong, Thác Bạt Vu nhìn nàng cầm dao khoa tay múa chân trên ngực Thác Bạt Hoằng mà không nhịn được lại phải nhìn sang. Nàng trơ mắt nhìn con dao trong tay mổ ngực Thác Bạt Hoằng ra, rồi lại thấy Tần Hoan dùng một vật gì đó giống như cái kẹp luồn vào bên trong lỗ máu trên ngực Thác Bạt Hoằng. Sau đó, nàng thấy Tần Hoan nín thở tập trung, dùng lực từng chút từng chút một, dần dần lôi đầu tên kia ra bên ngoài...
Máu trào ra từ trong vết thương của Thác Bạt Hoằng, đây là cảnh tượng mà Thác Bạt Vu lần đầu tiên nhìn thấy trong đời cho nên cảm thấy dịch vị dạ dày đã trào đến cổ họng. Thác Bạt Vu nhìn Tần Hoan, đôi tay Tần Hoan giơ lên không trung một lúc lâu mà không hề run rẩy chút nào, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào bên trong lỗ máu ghê người kia, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng hà khắc, vừa đầy lòng trắc ẩn nhưng lại khiếp người. Thác Bạt Vu nhất thời nhìn đến ngây ngốc, không khỏi tự hỏi bản thân mình tại sao lại coi Tần Hoan như một quý nữ bình thường ở kinh thành chứ?
Tần Hoan kẹp chặt lấy đầu tên, kéo từng chút từng chút ra ngoài, đầu tên cũng không phải hình dạng gì ngay ngắn cho nên lúc kéo ra chắc chắn sẽ làm tổn thương đến tâm mạch của Thác Bạt Hoằng. Nhưng tay Tần Hoan cực kỳ ổn định, rút từng chút ra ngoài theo quỹ tích lúc mũi tên bắn vào, nhìn thấy máu chảy ra càng lúc càng nhiều thì vẻ mặt của 3 vị ngự y càng lo lắng, nhưng tay Tần Hoan vẫn không hề run rẩy.
Thác Bạt Vu lập tức đứng dậy, nàng bất lực nhìn Thác Bạt Nhuệ, "Ngũ đệ, chúng ta mang Đại ca về Bắc Ngụy thoi, chúng ta đi tìm đại phu tốt nhất Bắc Ngụy, nhất định sẽ có người cứu được huynh ấy..."
Thác Bạt Nhuệ lau nước mắt, "Hoàng tỷ, nhưng mà đường về xa như vậy, Đại ca sao có thể trở về được?"
Không thể nào quay về Bắc Ngụy được, ngự y Đại Chu đã là những đại phu y thuật cực kỳ cao minh rồi, ngay cả trở về Bắc Ngụy cũng không tìm ra được đại phu nào tốt hơn nữa. Thác Bạt Vu biết rõ điều đó, nhưng hiện tại nàng không thể mất đi hy vọng được, nàng phải làm gì đó chứ không thể cứ trơ mắt nhìn Thác Bạt Hoằng chết đi. Đầu óc nàng xoay chuyển một hồi, người cũng như rơi vào trong một màn sương mù đen tối. Nàng cực kỳ sợ hãi, nàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự thật là Thác Bạt Hoằng sắp chết rồi...
Đột nhiên nàng liếc nhìn ra cửa lều, màn che đã được người ta kéo lên nên nàng có thể trông thấy được những người đứng bên ngoài, đương nhiên cũng thấy được Tần Hoan bên cạnh Thái hậu. Thác Bạt Vu giống như người sắp chết nắm được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên nàng đẩy Thác Bạt Nhuệ sang một bên rồi chạy nhanh ra cửa. Động tác của nàng quá nhanh khiến cho không ai phản ứng kịp.
Nàng đến bên cạnh Thái hậu, sau đó tóm được cánh tay Tần Hoan, đôi mắt như sắp nổi điên nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, "Ngươi! Ngươi chẳng phải là y tiên sao? Ngươi cứu Đại ca của ta đi! Ngươi cứu hắn đi..."
Vừa nói Tần Hoan vừa túm lấy Tần Hoan đi vào trong lều, Tần Hoan vốn không phải nữ tử manh mai yếu đuối nhưng hiện tại chẳng biết Thác Bạt Vu lấy đâu ra sức khỏe đến vậy, lập tức kéo Tần Hoan rời khỏi người Thái hậu. Phục Linh cũng kéo Tần Hoan lại theo bản năng thế nhưng vẫn không đấu lại được sức lực của Thác Bạt Vu, Tần Hoan lảo đảo vài bước cuối dùng đành phải đi theo nàng ta vào trong lều.
Thác Bạt Vu cảm thấy mình sắp điên rồi, làm gì còn bận tâm đến lễ nghi phép tắc nữa!
Nàng kéo Tần Hoan một cách thô lỗ đến bên giường Thác Bạt Hoằng, vừa rơi lệ vừa cứng rắn nói, "Cứu huynh ấy đi! Ngươi là Tiểu y tiên, ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Thái hậu thì ngươi cũng có thể cứu huynh ấy! Nhanh lên, nhanh cứu huynh ấy đi..."
Thác Bạt Vu trong lòng nóng như lửa đốt mà thúc giục, Tần Hoan nhìn sang vẻ mặt bưởng bỉnh và bi thương của nàng ta thì không nói lời nào mà chỉ nghiêng người kiểm tra thương thế của Thác Bạt Hoằng. Vào lúc này, đừng nói là Thác Bạt Vu mà ngay cả Yến Hoài cùng Yến Trì thì trong mắt cũng có chút hy vọng.
Có lẽ Tần Hoan thật sự có thể cứu được Thác Bạt Hoằng...
"Công chúa, lời của Viện chính đại nhân nói không sai, Thái tử Điện hạ đúng thật là không còn cách nào có thể cứu được."
Giọng nói bình tĩnh của Tần Hoan đập tan hy vọng của mọi người, cả người nàng rất trang trọng và nghiêm nhị, thời điểm sinh tử nàng tuyệt đối không nói xằng bậy. Thác Bạt Vu nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, trong mắt nàng lại có chút thương xót của người học y, "Đầu tên cắm vào giữa ngực, thời gian ứng cứu tốt nhất đã trôi qua, dựa vào 2 điểm này thì trong thiên hạ đúng thật là không ai có thể cứu được Thái tử Điện hạ."
Không ai ngờ được Thác Bạt Hoằng không chỉ ngã xuống khe núi mà lại còn trúng phải tên!
Nhưng hiện tại không ai nghĩ đến lý do vì sao Thác Bạt Hoằng lại bị trúng tên. Mọi người chỉ muốn biết Thác Bạt Hoằng liệu có còn hy vọng sống sót hay không mà thôi!
Thác Bạt Vu nhìn chằm chằm Tần Hoan, nước mắt âm thầm trào ra, trong mắt cũng coi như có lửa giận ngập trời tùy lúc có thể phun trào. Môi nàng mím chặt lại thành một đường thẳng trong vô thức, hai tay cũng siết chặt lại để ở hai bên người, cứ như có thể biến thành hổ báo mà nhào lên xé xác Tần Hoan nuốt vào bụng bất cứ lúc nào. Nhưng nhìn thấy Thác Bạt Vu như vậy thì trong mắt Tần Hoan cũng chỉ còn có thương hại mà thôi.
Hiện tại nàng đã không còn để ý chuyện Thác Bạt Vu làm càn trước đây nữa, đối mặt với cái chết của người thân thiết nhất thì làm gì có ai có thể bình tĩnh chấp nhận được chứ. Cảm giác đau đớn khoét xương đục tim này nàng cũng đã từng trải qua, nàng biết hiện tại Thác Bạt Vu phải chịu đựng nỗi đau lớn đến thế nào, nàng vừa đồng cảm, vừa thấy hơi đau lòng. Một lát sau Tần Hoan thở dài, "Công chúa xin nén bi thương."
Nói xong nàng xoay người muốn ra khỏi lều, nhưng vừa đi được 2 bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng 'bịch' vang vọng.
Tần Hoan hơi kinh ngạc xoay người lại, chính là Thác Bạt Vu đang quỳ xuống với nàng.
Nước mắt Thác Bạt Vu càng chảy càng nhiều, khiến cho đôi mắt đẫm lệ càng trở nên long lanh hơn, nhưng bên trong lại chỉ có sự khẩn cầu và tuyệt vọng, "Cầu xin ngươi, bọn họ không có cách nào cứu được nhưng ngươi chắc chắn sẽ có, dù sao cứ thử một lần không được sao? Ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, cầu xin ngươi đừng vì ghi hận ta mà vứt bỏ Đại ca của ta. Đại ca của ta vẫn luôn nói là ta có lỗi với ngươi, huynh ấy không phải người ác độc vô lễ như ta. Ta quỳ xuống nhận sai với ngươi, cầu xin ngươi cứu lấy huynh ấy..."
Thác Bạt Vu quỳ gối tiến lên 2 bước, "Cửu cô nương, cầu xin ngươi thử 1 lần, đừng có cứ như vậy mà bỏ mặc Đại ca ta. Huynh ấy đã cố gắng chống đỡ suốt mấy ngày trời rồi, vết thương nặng như vậy, chảy máu nhiều như vậy mà vẫn còn đang chống đỡ cho nên nhất định huynh ấy còn có thể chịu đựng được. Chỉ cần ngươi nguyện ý cứu huynh ấy, thì ngươi muốn ta làm gì cũng được. Cửu cô nương, van xin ngươi..."
Mấy ngày trước đây Thác Bạt Vu còn là một người coi tính mạng Tần Hoan như trò đùa, vậy mà giờ này lại hèn mọn tuyệt vọng đến như vậy. Tần Hoan nhìn vào đôi mắt trong vắt của Thác Bạt Vu mà ngực mình như bị một khối sắt nặng đè lên. Thân là đại phu, nàng đương nhiên sẽ không vì tức giận với Thác Bạt Vu mà bỏ mặc tính mạng của Thác Bạt Hoằng. Thế nhưng lời của mấy vị ngự y cũng giống hệt với những gì nàng nhìn thấy, phàm là có hy vọng thì sao nàng lại không thử chứ? Mới nghĩ đến đây thì đột nhiên Tần Hoan lại thoáng nhìn thấy ngón tay Thác Bạt Hoằng động một cái, nàng lập tức tập trung chú ý lại đây, quả nhiên sau đó lại thấy ngón tay hắn vẫn tiếp tục động động. Trái tim nàng thắt chặt, lập tức đi đến bên cạnh giường bắt mạch thêm lần nữa. Thấy nàng như vậy thì toàn bộ mọi người đều giật mình, Thác Bạt Vu cũng tức khắc quay người lại nhìn nàng. Thác Bạt Vu không biết Tần Hoan có đồng ý hay không, cả người giống như bị đông cứng mà ngơ ngác nhìn theo.
Tần Hoan bắt mạch xong liền xoa xoa lên ngực Thác Bạt Hoằng, sau đó nàng cúi đầu xuống ghé sát vào tai Thác Bạt Hoằng rồi gọi một tiếng, "Thái tử Điện hạ." Giọng nói nàng lanh lảnh vang dội, gọi xong nàng lại nhìn xuống ngón tay Thác Bạt Hoằng, quả nhiên ngón tay hắn lại động một cái. Tần Hoan đột ngột đứng thẳng dậy, trong mắt có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh nàng đã hít sâu một hơi rồi quay sang nhìn Thác Bạt Vu, "Công chúa, ta có thể thử 1 lần..."
Thác Bạt Vu sửng sốt, nàng hoàn toàn không phản ứng kịp, một lúc lâu sau mới trợn trừng mắt, vừa khóc vừa cười lên. Thế nhưng Tần Hoan còn chưa kịp nói xong, "Nhưng mà ta cũng không đảm bảo được ta có thể cứu sống Thái tử Điện hạ."
Thác Bạt Vu lại sửng sốt, lần này nàng gật đầu rất nhanh, "Ngươi, ngươi yên tâm đi, nếu như không cứu được Thái tử ca ca thì ra tuyệt đối sẽ không trách tội ngươi, cũng sẽ không liên lụy đến những người khác."
Tần Hoan nhìn sang Yến Hoài, nếu muốn cứu Thác Bạt Hoằng thì cũng cần phải được Yến Hoài cho phép.
Vẻ mặt Yến Hoài sáng ngời, "Cửu nha đầu, Trẫm chờ đợi chính là câu này của con! Sinh tử của Thái tử giao vào trong tay con, con chỉ cần làm hết sức là có thể, bất kể kết quả thế nào thì đều đã có Trẫm ở đây!"
Đây chính là một sự đảm bảo tốt nhất, Tần Hoan gật đầu, ánh mắt cực nhanh đảo qua nhìn Yến Trì, thấy vẻ mặt hắn cũng sáng ngời, cứ như sau cơn mưa mặt trời ló dạng xua tan mây mù, hắn cực kỳ tín nhiệm và luôn ủng hộ nàng. Bốn mắt chỉ giao nhau trong giây lát vậy thôi nhưng Tần Hoan đã cảm thấy bản thân mình càng có thêm động lực, sau đó nàng nhìn sang Thái hậu, Thái hậu lại thở dài, "Cửu nha đầu, ai gia tin tưởng con!"
Tần Hoan khẽ cười, sau đó lại nhìn sang ba vị ngự y, vẻ mặt của nàng đột nhiên biến đổi, toàn bộ đều chỉ còn lại sự trầm tĩnh. Đôi mắt nàng trở nên cực kỳ có uy lực chấn nhiếp người khác, "Ba vị tiền bối, ta cần 3 vị tương trợ."
Ba người này vốn tưởng rằng Thác Bạt Hoằng chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ rằng Tần Hoan lại đồng ý với lời thỉnh cầu của Thác Bạt Vu. Nếu là trước đây thì chắc chắn bọn họ sẽ cười nhạo Tần Hoan tuổi còn trẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng hôm nay thanh danh của Tần Hoan bọn họ cũng đã được nghe thấy, nếu như Tần Hoan có thể làm được điều mà bọn họ không làm được, ngăn chặn binh biến phát sinh giữa Đại Chu và Bắc Ngụy thì đây là điều không thể tốt hơn rồi!
Thấy ba vị ngự y đồng ý, Tần Hoan lại nhìn sang Thác Bạt Vu, "Công chúa, ta cũng cần ngươi hỗ trợ nữa."
Thác Bạt Vu vẫn đang quỳ trên mặt đất, Tần Hoan tiến lên vừa kéo Thác Bạt Vu dậy lại vừa nhìn sang Yến Hoài, "Hoàng thượng, ngoại trừ 3 vị ngự y và Công chúa thì những người khác đều phải tránh đi, không chỉ có như vậy, con còn muốn phòng dược của Thái y viện chờ lệnh!"
Yến Hoài gật đầu, "Được! Chuyện này Trẫm bảo Viên Khánh đi an bài, con định lúc nào thì bắt đầu?"
Vẻ mặt Tần Hoan dao động, "Bắt đầu ngay bây giờ!"
...
Rất nhanh lều của Thác Bạt Hoằng đã trở thành nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong đại doanh, thị vệ canh giữ bên ngoài không cho bất cứ ai đến gần, chỉ có dược đồng đứng chờ sẵn bên ngoài đợi Tần Hoan phân phó. Bên trong lều, cả ba vị ngự y giúp Tần Hoan chuẩn bị những công cụ để lát nữa sử dụng, ngay cả Thác Bạt Vu cũng phải ở đây để nói chuyện với Thác Bạt Hoằng.
"Nói những điều hắn yêu thích, có thể khiến cho hắn cảm động, nói bất cứ cái gì cũng được. Phải nói liên tục, không ngừng nghỉ, kích thích khát vọng sống của hắn, để cho hắn tiếp tục chịu đựng!" Tần Hoan vừa đun nóng rượu mạnh lau chùi thân thể Thác Bạt Hoằng vừa căn dặn Thác Bạt Vu.
Thác Bạt Vu gật đầu, dáng vẻ cực kỳ vâng lời Tần Hoan nói cái gì là làm theo cái đó.
Tần Hoan vừa rửa sạch miệng vết thương cho Thác Bạt Hoằng, vừa căn dặn Viện chính, "Viện chính đại nhân, ở đây ta có một canh thuốc tục mệnh, xin người viết ra ròi căn dặn dược đồng hỗ trợ sắc thuốc, đợi lát nữa chúng ta phải dùng đến."
Viện chính của Thái y viện bình thường là người ra lệnh, nhưng hiện tại lại trở thành người giúp đỡ Tần Hoan.
Thời gian cấp bách, Tần Hoan đọc ra rất nhanh, Việc chính đại nhân cũng rất quen thuộc với những vị thuốc bên trong này cho nên không cần Tần Hoan phải lặp lại lần nữa thì cũng đã viết xong xuôi trọn vẹn rồi. Sau khi giao cho dược đồng, Tần Hoan lại bắt đầu khoét hết thịt thối xung quanh vết thương của Thác Bạt Hoằng. Thác Bạt Vu ngồi dựa vào mặt trong, đã bắt đầu nói chuyện bên tai Thác Bạt Hoằng. Nàng chứng kiến Tần Hoan viết phương thuốc, rửa sạch miệng vết thương cũng đều không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Tần Hoan cầm dao khoét từng miếng từng miếng thịt thối xung quanh miệng vết thương của Thác Bạt Hoằng ra thì đột nhiên thấy trong bụng cuồn cuộn muốn trào ra.
Nàng lập tức không dám nhìn nữa mà chỉ cúi đầu nhìn lên mặt Thác Bạt Hoằng.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, thuốc cũng được đưa đến, Tần Hoan hợp lực cùng với 2 vị ngự y đút hết hẳn một chén thuốc này cho Thác Bạt Hoằng. Lại chờ một lúc thì Tần Hoan mới bắt đầu lấy đầu tên trong ngực hắn ra.
Tần Hoan cởi bộ áo rộng bên ngoài ra mà chỉ mặc váy áo tay bó sát bên trong, Thác Bạt Vu nhìn nàng cầm dao khoa tay múa chân trên ngực Thác Bạt Hoằng mà không nhịn được lại phải nhìn sang. Nàng trơ mắt nhìn con dao trong tay mổ ngực Thác Bạt Hoằng ra, rồi lại thấy Tần Hoan dùng một vật gì đó giống như cái kẹp luồn vào bên trong lỗ máu trên ngực Thác Bạt Hoằng. Sau đó, nàng thấy Tần Hoan nín thở tập trung, dùng lực từng chút từng chút một, dần dần lôi đầu tên kia ra bên ngoài...
Máu trào ra từ trong vết thương của Thác Bạt Hoằng, đây là cảnh tượng mà Thác Bạt Vu lần đầu tiên nhìn thấy trong đời cho nên cảm thấy dịch vị dạ dày đã trào đến cổ họng. Thác Bạt Vu nhìn Tần Hoan, đôi tay Tần Hoan giơ lên không trung một lúc lâu mà không hề run rẩy chút nào, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào bên trong lỗ máu ghê người kia, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng hà khắc, vừa đầy lòng trắc ẩn nhưng lại khiếp người. Thác Bạt Vu nhất thời nhìn đến ngây ngốc, không khỏi tự hỏi bản thân mình tại sao lại coi Tần Hoan như một quý nữ bình thường ở kinh thành chứ?
Tần Hoan kẹp chặt lấy đầu tên, kéo từng chút từng chút ra ngoài, đầu tên cũng không phải hình dạng gì ngay ngắn cho nên lúc kéo ra chắc chắn sẽ làm tổn thương đến tâm mạch của Thác Bạt Hoằng. Nhưng tay Tần Hoan cực kỳ ổn định, rút từng chút ra ngoài theo quỹ tích lúc mũi tên bắn vào, nhìn thấy máu chảy ra càng lúc càng nhiều thì vẻ mặt của 3 vị ngự y càng lo lắng, nhưng tay Tần Hoan vẫn không hề run rẩy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương