"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái tử Bắc Ngụy được tìm thấy trong một khe núi thuộc con đường thứ 3 dẫn lên phía Đông Bắc của Nguy sơn, bởi vì khe núi này rất sâu nên hiện tại Lâm Thống lĩnh và Trì Điện hạ vẫn còn đang tìm cách tiếp cận. Thái tử Điện hạ sợ Hoàng thượng chờ lâu sốt ruột nên mới lệnh cho tiểu nhân quay về bẩm báo trước một tiếng." Dứt lời binh lính lại nói tiếp, "Khe núi kia đúng thật là giống hệt với mô tả của Cửu cô nương!"

Bên trong chủ trướng của Yến Hoài, toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Tần Hoan, Tần Hoan đỡ lấy Thái hậu còn vẻ mặt chỉ có chút khoan khoái chứ không hề hả hê đắc chí gì. Yến Hoài nhìn Tần Hoan một cái tán thưởng rồi nói, "Vết thương của Thái tử Điện hạ thế nào rồi?"

Nếu người đã rơi xuống khe núi thì nhất định là đã bị thương, nếu không thì đã tự mình quay về từ lâu rồi.

Binh lính này vội vàng lắc đầu, "Chuyện này tiểu nhân vẫn chưa biết, mọi người phát hiện ra chính là nhờ Trường Phong cứ đứng mãi ở bên trên khe núi mà không chịu đi tiếp. Sau khi Trì Điện hạ phái người xuống bên dưới tìm kiếm thì phát hiện ra giày của Thái tử, bởi vậy mới khẳng định rằng nhất định là người đang ở dưới khe núi. Còn về vết thương có nặng hay không thì tiểu nhân vẫn chưa biết."

Trong lòng Yến Hoài lại có chút lo lắng, đã qua mấy ngày rồi, mặc dù vết thương của Thác Bạt Hoằng có nhẹ thì cũng sẽ biến thành nặng.

"Được, Trẫm biết rồi, ngươi xuống lĩnh thưởng đi."

Binh lính lui ra ngoài, Triệu Thục Hoa bên trong lều liền cười nói, "Cuối cùng cũng tìm thấy Thái tử Bắc Ngụy rồi, lần này Cửu cô nương lại lập công đầu! Tìm suốt 2 ngày chẳng có kết quả gì, hôm nay Cửu cô nương chỉ suy đoán đơn giản vậy thôi mà rất nhanh đã tìm thấy người rồi!"

Tần Hoan khẽ cười, "Hoàng hậu nương nương quá khen rồi."

Tần Thuật cũng ở trong lều, thấy Tần Hoan lập công nên nụ cười trên mặt ông ngày một rạng rỡ, thế nhưng một lúc sau lại hơi lo lắng, "Không biết thương thế của Thái tử Bắc Ngụy thế nào rồi."

Yến Hoài thở phào, "Tìm được người đã là cực kỳ tốt rồi, hiện tại trời cũng sắp sáng, mọi người đi về ngủ chút đi."

Lo lắng chờ đợi suốt cả đêm, hiện tại đúng là mọi người mệt mỏi không chịu nổi, đặc biệt là Thái hậu cũng đến đây chờ lâu như vậy. Thái hậu thấy đã tìm được Thái tử Bắc Ngụy rồi nên mới thở phào nhẹ nhõm rồi dẫn Tần Hoan trở về lều của mình.

Vừa về đến nơi thì Thái hậu và Trần ma ma lại cùng nhau thở phào lần nữa, Thái hậu cười hỏi Tần Hoan, "Cửu nha đầu, lần này con lại lập công rồi, con muốn ban thưởng thế nào?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Ban thưởng thế nào cũng được sao?"

Thái hậu bật cười, "Đương nhiên rồi..."

Tần Hoan thấy cũng hơi khó nghĩ, "Con thật sự rất khó chọn, con muốn nhiều phần thưởng lắm!"

Thái hậu lại cười rộ lên, trong lòng bà thừa biết Tần Hoan không để ý đến vinh hoa phú quý, nàng trả lời bà như vậy thật ra chính là không để tâm gì đến phần thưởng cả. Thái hậu thở dài, "Con suy nghĩ cho kỹ, ngoại trừ vinh hoa phú quý thì có còn thỉnh cầu nào khác không?"

Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Cái khác ư? Vậy con phải suy nghĩ thật cẩn thận mới được!"

Nói đùa thêm mấy câu nữa thì Thái hậu và Tần Hoan mới đi ngủ, hiện tại trời đã sắp sáng rồi nên Tần Hoan chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Nhưng chẳng bao lâu sau nàng lại gặp lại cơn ác mộng Thẩm thị bị truy sát, khắp nơi đều là máu và lửa, nàng tận mắt chứng kiến cái chết của phụ thân và mẫu thân, tên bắn như mưa, lao thẳng đến trước mặt nàng...

Nàng run rẩy mãnh liệt, sau đó mở bừng mắt ra thức dậy.

Tần Hoan thở dốc mấy hơi, sau đó quay đầu lại thì thấy Yến Tuy chẳng biết đã ghé đầu vào mép giường nàng từ bao giờ rồi. Đôi mắt trong sáng của thằng bé nhìn chằm chằm vào nàng, không hiểu sao lại khiến cho nàng giật mình.

Rất nhanh Tần Hoan đã trấn tĩnh lại, quay sang nhìn thì thấy bầu trời đã sáng trưng rồi.

Nàng lập tức ngồi dậy, "Cửu Điện hạ sao lại ở đây? Có phải Thái hậu nương nương đã thức dậy rồi không?"

Yến Tuy gật gật đầu rồi ngồi yên không nhúc nhích nhìn Tần Hoan đang vội vàng mặc áo. Đột nhiên thằng bé khẽ hỏi, "Ngươi mơ thấy cái gì rồi?"

Tần Hoan vừa bước xuống giường, nghe thấy thế thì hơi sững sờ, lúc vừa quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Yến Tuy cực kỳ bướng bỉnh. Nàng giơ tay lên xoa xoa đầu Yến Tuy, "Ta mơ thấy lúc đi săn thú bị nhốt lại."

Yến Tuy cũng biết Thái tử Bắc Ngụy bị mất tích mãi sau mới tìm thấy được, cho nên câu này của Tần Hoan có thể coi là cực kỳ hợp lý.

Nhưng Yến Tuy vẫn nhìn Tần Hoan, "Ngươi gọi một tiếng mẫu thân."

Tần Hoan dừng chân lại rồi cười nói, "Lúc sợ hãi thì ai cũng gọi mẫu thân thôi."

Như vậy Yến Tuy mới không hỏi nữa, Tần Hoan lập tức đi rửa mặt chải đầu sau đó ra khỏi lều, Thái hậu ở bên ngoài cũng đang ăn sáng, thấy Tần Hoan và Yến Tuy cùng ra ngoài liền cười nói, "Thấy con ngủ ngon quá nên không gọi con, hai đứa đang nói chuyện gì thế?"

Tần Hoan trả lời, "Cửu Điện hạ hỏi con đêm qua có nằm mơ hay không..." Nói xong Tần Hoan nhìn ra bên ngoài, "Vẫn chưa đưa được Thái tử Bắc Ngụy về sao?"

Thái hậu lắc đầu, "Vẫn chưa, đến đây đi, ăn sáng trước đã."

Tần Hoan dẫn Yến Tuy đến cùng nhau ăn sáng, vừa ăn xong thì đoàn quân của Yến Trì cũng xuất hiện ở bên ngoài đại doanh! Thị vệ phi ngựa phóng vào đại doanh trước rồi hét lớn lên, "Truyền ngự y! Mau truyền ngự y! Thái tử Điện hạ quay về rồi!"

Hiện tại toàn bộ mọi người trong đại doanh đều kinh ngạc, Viên Khánh vừa cho người đi truyền ngự y vừa bẩm báo với Yến Hoài. Lúc Tần Hoan đỡ Thái hậu đi đến thì cũng vừa đúng lúc Yến Trì và Lâm Chương hộ tống Thác Bạt Hoằng về hướng chủ trướng.

Thác Bạt Hoằng bị buộc chặt trên cáng do 4 binh sĩ khiêng vào trong lều của mình. Rất nhanh Yến Hoài dẫn theo Triệu Thục Hoa và mọi người đều đến bên ngoài lều, ngự y cũng vừa chạy đến đây!

Có 3 vị ngự y cùng đến xuân săn, cả 3 cùng đi vào trong lều của Thác Bạt Hoằng để hội chẩn.

Thác Bạt Vu và Thác Bạt Nhuệ đã vất vả cả đêm, hiện tại cũng cực kỳ thê thảm. Nhưng hiện tại Thác Bạt Vu vẫn luôn nắm chặt lấy tay Thác Bạt Hoằng không chút buông lỏng. Nàng vừa nhìn thấy ngự y tiến vào thì lập tức tóm lấy rồi lôi ngự y đến cạnh giường, "Mau! Cứu ca ca ta!"

Thác Bạt Hoằng nằm trên giường, từ xa nhìn lại cơ hồ như không còn hơi thở, phải đến gần mới có thể mơ hồ nhìn thấy lồng ngực hơi phập phồng của hắn. Áo choàng trên người hắn, kể cả da tay da chân đều nhăn nhúm do ngâm trong nước quá lâu, không biết đã bị mưa lớn xối bao nhiêu lâu rồi. Điều làm cho người ta sợ hãi nhất chính là vẻ mặt của hắn, da mặt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng không còn chút huyết sắc nào, mà trong không khí cũng mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi...

Ngự y tiếng đến kéo áo bào của Thác Bạt Hoằng ra, nhìn thấy rõ ràng trên ngực hắn có một lỗ máu to bằng khoảng ly rượu.

Trên người Thác Bạt Hoằng cũng có không ít vết trầy da và bầm tím, nhưng nặng nhất vẫn là cái lỗ máu trên ngực này. Suốt 2 ngày 2 đêm, miệng vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng sưng đỏ, mà bởi vì dính nước mưa nên trông càng đáng sợ. Bên trong lỗ máu chính là thịt thối hòa trộn cùng với máu đọng, cho nên rốt cuộc trong vết thương có cái gì cũng không nhìn rõ được.

Cả 3 ngự y luân phiên nhau bắt mạch, xem xét thương thế, rất nhanh đã cởi hết đồ Thác Bạt Hoằng chỉ để lại quần trong. Yến Hoài đứng ngoài cửa, lông mày nhíu chặt...

"Lúc phát hiện ra Thái tử thì hắn đã hôn mê rồi, bên cạnh người còn có một vũng máu rất lớn. Ban đầu bọn ta còn chưa phát hiện ra hắn bị thương ở đâu, mãi đến khi nhìn thấy trên y phục có một lỗ thủng cộng thêm vệt máu loang rất lớn ở ngực thì mới biết. Suốt dọc đường này bọn ta cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương. Một người có bao nhiêu máu có thể chảy chứ, Thái tử Điện hạ là đã mất rất nhiều máu rồi!"

Lâm Chương khẽ nói xong thì vẻ mặt Yến Hoài ngày càng u ám.

Yến Trì và Yến Triệt đều đứng sau lưng Yến Hoài, cả 2 người đều đã lăn đi lăn lại suốt đêm rồi, trên người cũng dính không ít bùn đất. Yến Trì đã quen với việc mò mẫm lăn lộn trên chiến trường cho nên hiện tại hắn vẫn toát ra khí thế bức người, thần thái rạng rỡ. Yến Triệt thì đã hơi mệt mỏi, tinh thần cũng uể oải không ít.

Tần Hoan đỡ Thái hậu đến đứng ở phía ngoài, cùng với mấy người Triệu Thục Hoa chờ đợi tin tức bên trong.

Mặc dù đã tìm thấy Thác Bạt Hoằng thế nhưng nếu không đảm bảo được tính mạng cho hắn thì vẫn là hắn chết ở Đại Chu, như vậy thì Đại Chu và Bắc Ngụy chắc chắn sẽ kết thù hận.

"Ngự y? Ca ca ta thế nào rồi?"

Toàn bộ y phục và áo choàng trên người Thác Bạt Vu đều ướt sũng, hiện tại đều dính chặt vào người nàng, thế nhưng nàng lại không quản được nhiều như vậy, thấy mấy ngự y ai nấy đều trầm tư mãi cũng không nói lời nào nên nàng không nhịn được mà thúc giục 1 câu.

Nghe thấy thế cả 3 ngự y đều liếc nhìn nhau một cái sau đó cùng quỳ xuống đất.

Viện chính thủ lĩnh Thái y viện lên tiếng, "Hoàng thượng, Công chúa Điện hạ, Thái tử Điện hạ đã không thể cứu được rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Thác Bạt Vu trợn trừng mắt rồi hét lớn lên.

Yến Hoài chau mày, "Vết thương thế nào rồi? Sao lại nói là không cứu được?"

Viện chính tiếp tục nói, "Mạch tượng của Thái tử Điện hạ mảnh yếu như tơ nhện, đây cũng chính là hơi thở cuối cùng rồi. Ngài ấy đã mất máu quá nhiều, có thể chống đỡ được lâu như vậy chính là kỳ tích, mà quan trọng nhất là vết thương trên ngực, nếu thần đoán không sai thì đây chính là do mũi tên gây ra. Hiện tại đuôi tên đã bị chặt bỏ nhưng đầu tên vẫn còn nằm bên trong, ban nãy thần đã kiểm tra phát hiện ra mũi tên này chính là loại dùng để đi săn. Lần này mọi người đi săn đều dùng tên dài, thân tên rất thô, còn nếu muốn chữa trị vết thương trên ngực Thái tử Điện hạ, ban đầu phải rút được đầu tên ra đã. Đừng nói Thái tử Điện hạ đã chảy quá nhiều máu không chịu được dày vò, mà ngay cả khi Thái tử vừa mới bị thương, ai có thể mổ được ngực Điện hạ ra để lấy tên chứ?"

Ngự y nói xong liền nằm sát xuống đất thỉnh tội, "Vết thương kia của Thái tử Điện hạ, cho dù là Đại la Thần tiên cũng không cứu được rồi."

Thác Bạt Vu sững sờ, sau đó lập tức mềm nhũn hai chân suýt ngã nhào xuống đất, cũng may được hầu tỳ đỡ lên mới đứng vững được. Hai tròng mắt nàng đỏ bừng, lạnh lùng nói, "Sao có thể chứ! Ngự y, ngươi không thử một lần làm sao mà biết không được? Nếu ngươi không thử thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn Thái tử chết đi sao? Nếu Thái tử chết rồi thì nhất định Bắc Ngụy sẽ không bỏ qua!"

Ngự y đau khổ lên tiếng, "Công chúa Điện hạ, không phải là vi thần không cứu mà thật sự không cứu được. Hiện tại cho Thái tử uống chút thuốc, có lẽ ngài ấy còn có thể mở mắt ra nói mấy lời sau cùng với Công chúa. Nhưng nếu như muốn lấy đầu tên ra thì có khi còn chưa kịp lấy Thái tử Điện hạ đã tắt thở. Công chúa Điện hạ, không phải là vi thần hèn hạ vô dụng, thật sự là không có cách nào cứu được nữa!"

Thác Bạt Vu nghe lời nói của ngự y thì lập tức trở nên độc ác định phát hỏa, nhưng lại nghe thấy Thác Bạt Hoằng khẽ rên lên một tiếng. Thác Bạt Vu liền bổ nhào đến bên giường rồi gào khóc, "Thái tử ca ca! Thái tử ca ca..."

Nàng gọi mấy tiếng nhưng Thác Bạt Hoằng lại không có chút phản ứng nào nữa.

Viện chính bi thương lên tiếng, "Công chúa Điện hạ, Thái tử Điện hạ coi như đã hồi quang phản chiếu rồi."

"Ta không tin!" Nước mắt chảy ròng ròng trên mặt Thác Bạt Vu, "Ta không tin là không cứu được hắn! Các ngươi! Các ngươi thử 1 lần đi! Chỉ cần có thể cứu huynh ấy thì ta sẽ cho các ngươi gia tài bạc vạn! Ta cho các ngươi chức quan to bổng lộc sâu dầy ở Bắc Ngụy, các ngươi muốn cái gì sẽ cho cái đó! Cứu huynh ấy! Xin các ngươi cứu lấy huynh ấy!"

Giọng nói Thác Bạt Vu cực kỳ thê lương, Thác Bạt Nhuệ ở bên cạnh cũng lẳng lặng rơi lệ. Thác Bạt Nhuệ nhìn Yến Hoài với vẻ khẩn cầu nhưng Yến Hoài cũng không biết phải nói gì. Ông là Hoàng đế Đại Chu, nắm giữ toàn bộ giang sơn Đại Chu, ông có thể giết người, có thể biến người sống thành người chết thế nhưng cứu một người sắp chết trở về lại không phải việc mà ông có thể làm. Yến Hoài thở một hơi thật dài, "Công chúa, Viện chính sẽ không lừa ngươi, nếu như có thể cứu... Trẫm sao có thể hy vọng Thái tử xảy ra chuyện ở Đại Chu chứ?"

Thác Bạt Vu quỳ rạp xuống cạnh giường của Thác Bạt Hoằng, vừa nắm lấy tay hắn vừa quay đầu nhìn về phía đám người Yến Hoài, "Ta mặc kệ! Ta mặc kệ! Mặc kệ thế nào thì các ngươi cũng không thể để huynh ấy chết như vậy được! Nếu như huynh ấy chết, ta dám cam đoan ta sẽ khiến cho phụ hoành dồn toàn bộ binh lực của Bắc Ngụy mà khai chiến với Đại Chu! Cứu huynh ấy, mau cứu huynh ấy đi..."

Thác Bạt Vu đau đớn gào khóc, nhưng bất luận nàng uy hiếp thế nào thì trên mặt cả 3 ngự y chỉ có tiếc nuối và thương xót. Nhận thấy điều này, đáy mắt Thác Bạt Vu đột nhiên tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt nàng rơi xuống như mưa, cả người cũng sợ hãi đến mức run rẩy!

Thái tử ca ca sao có thể chết được chứ! Tuyệt đối sẽ không! Chữ cuối cùng mà nàng nói với hắn là chữ 'cút'. Nàng hối hận, nàng rất muốn hắn sống lại, nàng đã biết sai rồi, nàng nhận lỗi, nàng cũng không dám làm càn nữa, không dám nữa đâu...

"Thái tử ca ca, Thái tử ca ca, huynh đừng chết..."

"Thái tử ca ca, cho dù chết thì chúng ta cũng không thể chết ở Đại Chu."

"Thái tử ca ca, chúng ta đi, ta mang huynh về gặp phụ hoàng, phụ hoàng vẫn đang chờ huynh..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện