Thác Bạt Vu đánh Lưu Uân một trận ngay trước chủ trướng của Yến Hoài. Thác Bạt Vu vừa là nữ tử mà vừa là Công chúa của Bắc Ngụy nên Yến Hoài cực kỳ đau đầu chẳng biết phải chủ trì công đạo thế nào nên chỉ có thể trấn an Lưu Uân. Tính cách này của Thác Bạt Vu đúng là khó trị hơn Thác Bạt Hoằng cả vạn lần, nếu như Thác Bạt Hoằng thật sự xảy ra chuyện thì không biết Thác Bạt Vu còn náo loạn đến mức nào.
Binh mã được tuyển ra rất nhanh đã lại xuất phát, mặc dù đêm qua đã phái người đi kịp thời thế nhưng lại gặp phải mưa lớn cho nên ngày hôm nay chính là hy vọng cuối cùng của mọi người. Mà bởi vì chuyện của Thác Bạt Hoằng nên trong toàn bộ đại doanh, toàn bộ hoạt động đều bị ngừng lại. Bất kể là người Đại Chu hay là Bắc Ngụy, ai cũng đều lo lắng chờ đợi Lâm Chương mang về tin tức tốt.
Chỉ có người Tây Lương là thờ ơ với chuyện này, Lưu Uân lại càng hy vọng Thác Bạt Hoằng chết ở trên núi mới tốt!
Trong lều của Tây Lương, Lưu Uân bị bôi thuốc mỡ đầy mặt, bên dưới bụng dưới hiện tại vẫn còn đau âm ỉ. Người hầu của hắn cực kỳ đau lòng nói, "Công chúa Bắc Ngụy kia quá dã man rồi, dám đánh Điện hạ nặng như vậy, nàng ta cứ như thế thì sau này nhất định không gả ra ngoài được."
Lưu Uân sờ sờ lên mặt mình, vừa động vào đã đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, sự cáu giận lập tức tràn ngập trong mắt, "Thác Bạt Vu, ta muốn xem xem hiện tại Thác Bạt Hoằng liệu có thể bình an quay về hay không!"
Ánh mắt người hầu chớp lóe, "Điện hạ, chúng ta có nên nói hôm đó..."
Lưu Uân trợn mắt lườm người hầu kia một cái, "Nói cái gì mà nói? Chuyện của Thác Bạt Hoằng liên quan gì đến chúng ta?"
Người hầu nghe thấy thế liền không dám nhiều lời nữa, Lưu Uân nghĩ đến gương mặt sưng tấy tím bầm của mình mà bực tức cùng phẫn nộ, "Mấy hôm nay Ngũ Công chúa đang làm gì?"
Người hầu trả lời, "Ngũ Công chúa vẫn ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, hôm qua Tiểu Lam đi lạc cho nên Ngũ Công chúa rất lo lắng. Về sau Phó Thống lĩnh của Ngự lâm quân đã tìm được về, hiện giờ Công chúa yêu thương Tiểu Lam như bảo bối vậy."
Lưu Uân cắn chặt răng, "Cứ chờ đợi như vậy cũng không phải chuyện tốt, hôm nay nếu như tìm được Thác Bạt Hoằng về thì phần thắng của chúng ta quá thấp. Thế này đi, hiện tại ngươi thử nghĩ cách tặng món đồ kia qua cho Ngũ Công chúa..."
Đáy mắt người hầu ánh lên tia sáng nhạt, hắn liên tục gật đầu đáp lời.
Mặc dù mưa đã ngớt nhưng vẫn chưa ngừng, mây mù giăng kín trên khắp bầu trời đại doanh, chẳng biết lúc nào lại tiếp tục có mưa trút xuống. Tần Hoan cùng với Thái hậu chờ đợi bên trong chủ trướng, chẳng bao lâu sau Hoàng hậu cũng dẫn theo Yến Triệt và Yến Trăn đến thăm.
Yến Trăn ôm Tiểu Lam vào lòng, cực kỳ yêu thương nó. Yến Tuy cũng dán mắt lên người Tiểu Lam, thế nhưng Yến Trăn không nói để cho nó sờ cho nên nó cũng không dám tiến lên. Thái hậu nhìn hết tất cả vào trong mắt nhưng cũng chỉ đành thở dài.
Triệu Thục Hoa lên tiếng, "Đêm qua mưa to, Thái hậu ở đây có thấy quá ẩm thấp không? Nếu như thấy không ổn thì để con cho hạ nhân mang thêm lò lửa đến."
Đêm xuân vốn đã lạnh, mưa lớn lại càng thêm lạnh giá cộng thêm bên trong lều thật sự hơi ẩm thấp. Nhưng chủ trướng đều xây ở trên đài cao, suy cho cùng cũng tốt hơn rất nhiều lều trại bên dưới rồi nên Thái hậu liền khoát tay cười nói, "Cửu nha đầu pha trà làm ấm người, bọn ta uống vào đều cảm thấy cả người ấm lên nhiều, cho nên một chút ẩm thấp như thế cũng không tính là gì cả..."
Triệu Thục Hoa gật đầu, "Cửu cô nương có đồ tốt sao lại chỉ cho Thái hậu nương nương được một mình hưởng thụ vậy chứ?"
Tần Hoan lập tức đứng dậy xin lỗi, Thái hậu lại cười nói, "Đưa cho Hoàng hậu một ít trà của con đi, đúng thật là hữu dụng, cái này cũng coi như trà thuốc rồi."
Tần Hoan vội vàng dắt theo Phục Linh đi về phía sau lấy trà thuốc đến, Triệu Thục Hoa thấy Tần Hoan chia trà thuốc thành từng gói nhỏ thì liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Tần Hoan giao cho hầu tỳ bên cạnh Hoàng hậu, sau đó nói luôn phương pháp sử dụng.
Hoàng hậu hài lòng, "Hiện tại cũng may mà có Cửu cô nương đi theo Thái hậu, không chỉ khiến cho thân thể Thái hậu khỏe mạnh mà ngay cả Tiểu Cửu cũng hoạt bát lên đôi chút. Tiếc rằng Thái tử Bắc Ngụy đột ngột xảy ra chuyện, chứ nếu không hôm nay lại là một buổi đại săn nữa rồi."
Thái hậu thở dài, "Phải, Tam Hoàng tử Tây Lương thế nào rồi?"
Yến Triệt trả lời, "Tôn nhi đã đi thăm hỏi và trấn an rồi, hiện giờ cũng không còn gì đáng ngại."
Thái hậu lắc đầu, "Công chúa Bắc Ngụy này, thật sự làm càn quá mức..."
Triệu Thục Hoa gật đầu, "Phải đó, cũng không biết có phải toàn bộ nữ tử Bắc Ngụy đều như vậy không." Nói xong bà nhìn thoáng qua Yến Trăn, "Nếu như thật sự là vậy thì nữ nhi Đại Chu gả qua đó chắc hẳn phải chịu tội rồi."
Thái hậu chau mày, "Chẳng lẽ Hoàng hậu muốn..."
Ánh mắt Thái hậu cũng nhìn lướt qua Yến Trăn, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn để cho Yến Triệt đi hòa thân? Hoàng hậu cười khổ, "Đương nhiên thần thiếp không nỡ, chẳng qua là nếu như Thái tử Bắc Ngụy không xảy ra chuyện thì cuối cùng vẫn phải có người gả đến Bắc Ngụy mà thôi. Mấy hôm nay Hoàng thượng đã thảo luận cùng với triều thần rồi, đa số người đều cảm thấy có thể liên hôn cùng với Bắc Ngụy."
Thái hậu gật đầu rồi không nói gì thêm. Trải qua chuyện lần này kỳ thật bà đã không đồng ý Đại Chu liên hôn với Bắc Ngụy rồi, nhưng chuyện liên hôn giữa 2 nước đều là để kết đồng minh, có lợi về mặt chính trị nên bà không có cách nào can thiệp vào, mà cũng sẽ không can thiệp. Cho nên bà chỉ để cho Yến Hoài quyết định mà thôi.
Yến Triệt ngồi bên cạnh Triệu Thục Hoa, ánh mắt rơi lên người Thái hậu sau đó thỉnh thoảng lại nhìn sang Tần Hoan. Tần Hoan đứng sau lưng Thái hậu, rất gần với chỗ ngồi của Yến Tuy, mặc dù Yến Tuy nghe không hiểu mọi người đang nói gì nhưng chỉ luôn luôn nhìn về phía Tần Hoan. Mặc dù Tần Hoan luôn đoan trang cẩn thận, nhưng nàng vẫn luôn dùng ánh mắt để trấn an Yến Tuy.
Một đứa trẻ như Yến Tuy đương nhiên Yến Triệt không có hứng thú gần gũi, mà hắn cũng hiểu được tính cách quái gở của Yến Tuy, hắn chỉ không ngờ Yến Tuy đối xử với Tần Hoan cực kỳ thân cận. Tần Hoan này đúng thật là luôn khiến cho hắn ngoài ý muốn.
Triệu Thục Hoa lại ngồi nói chuyện với Thái hậu một hồi, thấy đã đến giờ Ngọ, Thái hậu phải chợp mắt một lúc thì mới dẫn 2 người Yến Triệt ra về. Bà nhìn thoáng qua trà thuốc trong tay hầu tỳ rồi nói, "Cái này cứ cất đi đã."
Quả nhiên Triệu Thục Hoa thật sự không muốn dùng cái này để uống.
Ba người quay lại lều, Triệu Thục Hoa thấy hơi mệt mỏi nên bảo Yến Triệt và Yến Trăn ngồi bên ngoài còn mình đi vào bên trong nghỉ ngơi. Yến Triệt đứng đó một lúc rồi đột nhiên căn dặn Đường Phúc, "Đi lấy trà thuốc mà Cửu cô nương cho đến đây, dù sao mẫu hậu cũng không thích mùi thuốc."
Đường Phúc thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo, ông đi lấy trà sau đó còn căn dặn tỉ mỉ tỳ nữ kia đừng bẩm báo việc này lên Hoàng hậu rồi mới rời đi. Đến lúc trở về lều của Thái tử, Yến Triệt hất hất hàm, "Pha một ly nếm thử xem."
Đường Phúc lại tiếp tục kinh ngạc, Hoàng hậu nương nương không thích mùi thuốc, chủ tử nhà mình cũng không hề thích, nhưng sao lại...
Nghĩ như vậy nhưng Đường Phúc vẫn đi pha một ly, sau khi nhấp môi một chút liền nhăn chặt mày, "Khó uống thật."
Đường Phúc lên tiếng, "Để lão phu đi đổi trà khác."
Nói xong ông định cầm ly trà đổ đi, nhưng Yến Triệt đã nhanh tay giật lại ly trà trong tay Đường Phúc, "Ta cũng cảm thấy người hơi mệt mỏi, khó uống cũng muốn uống một chút. Số còn lại ngươi cứ cất kỹ rồi lui ra đi."
Đường Phúc trợn trừng mắt, mãi một lúc sau mới xoay người đi cất số trà thuốc này.
Đường Phúc vừa mới ra ngoài thì đã thấy Tần Triều Vũ và Yến Triệt cùng nhau đi đến đây, nàng dẫn theo 2 hầu tỳ, trong đó một người còn cầm cái lồng chim đến. Đường Phúc lập tức nở nụ cười rạng rỡ rồi tiến lên thỉnh an, mặc dù Tần Triều Vũ vẫn còn chưa đại hôn với Yến Triệt nhưng cũng đã được khâm định là Thái tử phi cho nên ông không dám xem nhẹ.
Mưa dầm liên miên, Tần Triều Vũ ngồi trong lều của mình thật sự nhàm chán, mà mấy hôm nay nàng cũng không có cơ hội gặp được Yến Triệt, bởi vậy nàng liền đến thỉnh an Triệu Thục Hoa, sau đó lại gọi Yến Trăn đi cùng lấy cớ là tặng chim đến chỗ Yến Triệt. Nếu một mình nàng đến cũng không hợp lễ nghi, nhưng nếu có Yến Trăn cùng đi thì không cần phải kiêng dè quá nhiều.
"Thái tử Điện hạ có ở trong không?"
Đường Phúc lập tức gật đầu, "Có, có, xin Công chúa Điện hạ và Bát tiểu thư chờ một chút."
Đường Phúc nói xong thì lập tức chạy vào lều bẩm áo, vừa vào đã thấy Yến Triệt uống gần hết ly trà thuốc kia rồi. Đường Phúc hơi giật mình, lập tức nói Tần Triều Vũ và Yến Trăn muốn đến đây, Yến Triệt chau mày một cái nhưng vẫn đành để Đường Phúc mời hai người bọn họ vào.
Yến Triệt đậy nắp ly trà lại, ung dung ngồi thẳng người lên.
Yến Trăn ôm Tiểu Lam, chẳng để ý gì đến Yến Triệt, còn Tần Triều Vũ vào trong thì hơi rụt rè, sau đó vẫn lên tiếng, "Điện hạ, hôm trước Hoàng hậu nương nương ban cho ta một đôi chim màu xanh, ta thấy trông còn xinh đẹp hơn những loại chim bán trên chợ, không chỉ thế mà lúc nó hót lên cũng rất dễ nghe. Ta biết trong cung Điện hạ có nuôi một con chim nhỏ cho nên mới cố tình mang đôi chim xanh này đến tặng cho Thái tử Điện hạ, ngài thử nhìn xem..."
Tần Triều Vũ tránh sang bên cạnh, Yến Triệt ngước lên liền nhìn thấy được con chim xanh trong lồng.
Con chim chỉ to bằng nửa bàn tay, đôi cánh xanh biếc, mỏ nhọn màu vàng, lông trên người cũng sáng bóng, hót lên cũng thật sự rất trong trẻo và du dương, đúng là một đôi chim rất đẹp..."
"Ngươi muốn ta mang bọn chúng vào cung sao?"
Tần Triều Vũ vốn tưởng rằng Yến Triệt nhìn thấy đôi chim này sẽ rất vui vẻ, nhưng không ngờ vẻ mặt hắn lại hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Tần Triều Vũ thấy hơi kỳ quái, nàng cười nói, "Đương nhiên, nếu như Điện hạ thích nuôi chim, đôi chim này cũng rất khó có được..."
Nói đến đây Tần Triều Vũ hơi khó xử, phàm là tặng đồ đôi thì ít nhiều cũng có chút ẩn ý, nhưng nàng đã nói xong rồi mà Yến Triệt lại không hề lên tiếng. Một lúc sau Yến Triệt mới nói, "Vẫn nên thả chúng đi."
Tần Triều Vũ sửng sốt, "Thả đi?"
Yến Triệt nhìn Tần Triều Vũ, "Bọn chúng vốn là chim trong núi, giờ bị nhốt lại trong lồng thì bọn chúng làm gì còn niềm vui nữa? Ngươi cảm thấy tiếng hót của bọn chúng du dương dễ nghe nhưng đâu biết được đó chính là tiếng rên rỉ của bọn chúng."
Chuyện vốn không có gì nhưng khi nghe Yến Triệt nói như vậy thì Tần Triều Vũ lập tức cảm thấy sau lưng lạnh giá, tiếng chim chóc líu lo lập tức khiến cho người nghe không đành lòng. Nụ cười trên môi nàng lập tức cứng ngắc, ngay cả hai tay cũng không biết phải để ở đây, "Chuyện này... Thái tử Điện hạ không nói thì ta cũng chưa từng nghĩ đến, đúng là, đúng là bắt bọn chúng về như vậy là quá mức tàn nhẫn. Lát nữa ta bảo người đến thả bọn chúng đi vậy." Nói xong Tần Triều Vũ cũng nhìn về phía Mặc Ý đang xách lồng.
Mặc Ý gật đầu, nàng đi ra khỏi lều rồi mở cửa lồng ra.
Cửa lồng vừa mở, cả hai con chim đều lập tức kêu vang rồi bay vọt ra ngoài, đủ để thấy bọn chúng muốn thoát khỏi cái lồng này biết bao nhiêu. Tần Triều Vũ thở phào, Yến Triệt lại nói, "Cảm ơn tâm ý của ngươi, có điều chim chóc vẫn không nên giam giữ ở trong lồng mới đúng. Con chim mà ta nuôi ở trong cung là do cánh của nó bị thương, không thể bay lên trời được nữa."
Yến Triệt sợ Tần Triều Vũ mất mặt cho nên cuối cùng vẫn giải thích mấy câu.
Tần Triều Vũ gượng cười, "Thì ra là thế, do ta hiểu lầm rồi. Trước kia ta không biết nhưng sau này ta sẽ nhớ kỹ." Nói xong Tần Triều Vũ hít sâu một hơi, bất ngờ ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt, "Điện hạ vừa mới uống thuốc à? Thân thể Điện hạ không khỏe sao?"
Yến Triệt chau mày, Đường Phúc lại hơi giật mình, không hiểu tại sao ông lại có cảm giác chủ tử nhà mình cực kỳ chột dạ vì để cho Tần Triều Vũ biết mình vừa lấy trà thuốc của Tần Hoan về uống...
"Không phải chuyện lớn gì, chỉ là đại săn hôm qua trên người ta có mấy vết thương, bôi thuốc mỡ mà thôi."
Yến Triệt nói dối thản nhiên không không, còn Đường Phúc lại cúi gằm mặt xuống.
Tần Triều Vũ nghe vậy liền yên tâm, thấy Yến Triệt không có ý muốn nói chuyện thêm nữa nên liền cáo từ rời đi.
Yến Triệt đứng dậy đưa tiễn, trong lòng Tần Triều Vũ đến giờ mới có thể thư thái đôi chút.
Đợi đến khi Tần Triều Vũ và Yến Trăn rời đi rồi, Yến Triệt vẫn đứng ngây người ở trước cửa lều.
Kỳ thật hắn không cần thiết phải nói dối, dù sao trà thuốc của Tần Hoan cũng có tác dụng, nhưng vừa rồi không hiểu tại sao hắn lại lựa chọn nói dối. Nghĩ đến lời Triệu Thục Hoa từng nói nên hắn sải bước tiến đến lều của Yến Hoài, đây không phải là chuyện mà hắn nên để tâm, hiện tại hắn nên đi làm những chuyện mà một Thái tử phải làm.
Một khắc sau, Yến Triệt chọn ra 50 người ngựa, cùng ra khỏi đại doanh tiến thẳng lên Nguy sơn.
Vốn dĩ Thống lĩnh Ngự lâm quân đã dẫn người lên núi tìm kiếm rồi, sau đó ngay cả Thái tử Đại Chu cũng mang theo binh mã lên núi, Thác Bạt Vu biết được chuyện này thì cơn tức giận trong lòng mới phai nhạt đi phần nào. Thế nhưng mỗi giây mỗi phút Thác Bạt Hoằng còn chưa lành lặn trở về thì nàng không thể nào yên tâm được. Nhìn lên bầu trời u ám, trong lòng Thác Bạt Vu cũng giăng kín mây mù.
Suốt cả một ngày chờ đợi khắc khoải, cho đến tận lúc trời tối đen rồi Lâm Chương và Yến Triệt mới cùng nhau dẫn theo đoàn người quay về đại doanh. Điều khiến cho mọi người thất vọng chính là Thái tử Bắc Ngụy Thác Bạt Hoằng vẫn không hề có tung tích gì.
Binh mã được tuyển ra rất nhanh đã lại xuất phát, mặc dù đêm qua đã phái người đi kịp thời thế nhưng lại gặp phải mưa lớn cho nên ngày hôm nay chính là hy vọng cuối cùng của mọi người. Mà bởi vì chuyện của Thác Bạt Hoằng nên trong toàn bộ đại doanh, toàn bộ hoạt động đều bị ngừng lại. Bất kể là người Đại Chu hay là Bắc Ngụy, ai cũng đều lo lắng chờ đợi Lâm Chương mang về tin tức tốt.
Chỉ có người Tây Lương là thờ ơ với chuyện này, Lưu Uân lại càng hy vọng Thác Bạt Hoằng chết ở trên núi mới tốt!
Trong lều của Tây Lương, Lưu Uân bị bôi thuốc mỡ đầy mặt, bên dưới bụng dưới hiện tại vẫn còn đau âm ỉ. Người hầu của hắn cực kỳ đau lòng nói, "Công chúa Bắc Ngụy kia quá dã man rồi, dám đánh Điện hạ nặng như vậy, nàng ta cứ như thế thì sau này nhất định không gả ra ngoài được."
Lưu Uân sờ sờ lên mặt mình, vừa động vào đã đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, sự cáu giận lập tức tràn ngập trong mắt, "Thác Bạt Vu, ta muốn xem xem hiện tại Thác Bạt Hoằng liệu có thể bình an quay về hay không!"
Ánh mắt người hầu chớp lóe, "Điện hạ, chúng ta có nên nói hôm đó..."
Lưu Uân trợn mắt lườm người hầu kia một cái, "Nói cái gì mà nói? Chuyện của Thác Bạt Hoằng liên quan gì đến chúng ta?"
Người hầu nghe thấy thế liền không dám nhiều lời nữa, Lưu Uân nghĩ đến gương mặt sưng tấy tím bầm của mình mà bực tức cùng phẫn nộ, "Mấy hôm nay Ngũ Công chúa đang làm gì?"
Người hầu trả lời, "Ngũ Công chúa vẫn ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, hôm qua Tiểu Lam đi lạc cho nên Ngũ Công chúa rất lo lắng. Về sau Phó Thống lĩnh của Ngự lâm quân đã tìm được về, hiện giờ Công chúa yêu thương Tiểu Lam như bảo bối vậy."
Lưu Uân cắn chặt răng, "Cứ chờ đợi như vậy cũng không phải chuyện tốt, hôm nay nếu như tìm được Thác Bạt Hoằng về thì phần thắng của chúng ta quá thấp. Thế này đi, hiện tại ngươi thử nghĩ cách tặng món đồ kia qua cho Ngũ Công chúa..."
Đáy mắt người hầu ánh lên tia sáng nhạt, hắn liên tục gật đầu đáp lời.
Mặc dù mưa đã ngớt nhưng vẫn chưa ngừng, mây mù giăng kín trên khắp bầu trời đại doanh, chẳng biết lúc nào lại tiếp tục có mưa trút xuống. Tần Hoan cùng với Thái hậu chờ đợi bên trong chủ trướng, chẳng bao lâu sau Hoàng hậu cũng dẫn theo Yến Triệt và Yến Trăn đến thăm.
Yến Trăn ôm Tiểu Lam vào lòng, cực kỳ yêu thương nó. Yến Tuy cũng dán mắt lên người Tiểu Lam, thế nhưng Yến Trăn không nói để cho nó sờ cho nên nó cũng không dám tiến lên. Thái hậu nhìn hết tất cả vào trong mắt nhưng cũng chỉ đành thở dài.
Triệu Thục Hoa lên tiếng, "Đêm qua mưa to, Thái hậu ở đây có thấy quá ẩm thấp không? Nếu như thấy không ổn thì để con cho hạ nhân mang thêm lò lửa đến."
Đêm xuân vốn đã lạnh, mưa lớn lại càng thêm lạnh giá cộng thêm bên trong lều thật sự hơi ẩm thấp. Nhưng chủ trướng đều xây ở trên đài cao, suy cho cùng cũng tốt hơn rất nhiều lều trại bên dưới rồi nên Thái hậu liền khoát tay cười nói, "Cửu nha đầu pha trà làm ấm người, bọn ta uống vào đều cảm thấy cả người ấm lên nhiều, cho nên một chút ẩm thấp như thế cũng không tính là gì cả..."
Triệu Thục Hoa gật đầu, "Cửu cô nương có đồ tốt sao lại chỉ cho Thái hậu nương nương được một mình hưởng thụ vậy chứ?"
Tần Hoan lập tức đứng dậy xin lỗi, Thái hậu lại cười nói, "Đưa cho Hoàng hậu một ít trà của con đi, đúng thật là hữu dụng, cái này cũng coi như trà thuốc rồi."
Tần Hoan vội vàng dắt theo Phục Linh đi về phía sau lấy trà thuốc đến, Triệu Thục Hoa thấy Tần Hoan chia trà thuốc thành từng gói nhỏ thì liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Tần Hoan giao cho hầu tỳ bên cạnh Hoàng hậu, sau đó nói luôn phương pháp sử dụng.
Hoàng hậu hài lòng, "Hiện tại cũng may mà có Cửu cô nương đi theo Thái hậu, không chỉ khiến cho thân thể Thái hậu khỏe mạnh mà ngay cả Tiểu Cửu cũng hoạt bát lên đôi chút. Tiếc rằng Thái tử Bắc Ngụy đột ngột xảy ra chuyện, chứ nếu không hôm nay lại là một buổi đại săn nữa rồi."
Thái hậu thở dài, "Phải, Tam Hoàng tử Tây Lương thế nào rồi?"
Yến Triệt trả lời, "Tôn nhi đã đi thăm hỏi và trấn an rồi, hiện giờ cũng không còn gì đáng ngại."
Thái hậu lắc đầu, "Công chúa Bắc Ngụy này, thật sự làm càn quá mức..."
Triệu Thục Hoa gật đầu, "Phải đó, cũng không biết có phải toàn bộ nữ tử Bắc Ngụy đều như vậy không." Nói xong bà nhìn thoáng qua Yến Trăn, "Nếu như thật sự là vậy thì nữ nhi Đại Chu gả qua đó chắc hẳn phải chịu tội rồi."
Thái hậu chau mày, "Chẳng lẽ Hoàng hậu muốn..."
Ánh mắt Thái hậu cũng nhìn lướt qua Yến Trăn, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn để cho Yến Triệt đi hòa thân? Hoàng hậu cười khổ, "Đương nhiên thần thiếp không nỡ, chẳng qua là nếu như Thái tử Bắc Ngụy không xảy ra chuyện thì cuối cùng vẫn phải có người gả đến Bắc Ngụy mà thôi. Mấy hôm nay Hoàng thượng đã thảo luận cùng với triều thần rồi, đa số người đều cảm thấy có thể liên hôn cùng với Bắc Ngụy."
Thái hậu gật đầu rồi không nói gì thêm. Trải qua chuyện lần này kỳ thật bà đã không đồng ý Đại Chu liên hôn với Bắc Ngụy rồi, nhưng chuyện liên hôn giữa 2 nước đều là để kết đồng minh, có lợi về mặt chính trị nên bà không có cách nào can thiệp vào, mà cũng sẽ không can thiệp. Cho nên bà chỉ để cho Yến Hoài quyết định mà thôi.
Yến Triệt ngồi bên cạnh Triệu Thục Hoa, ánh mắt rơi lên người Thái hậu sau đó thỉnh thoảng lại nhìn sang Tần Hoan. Tần Hoan đứng sau lưng Thái hậu, rất gần với chỗ ngồi của Yến Tuy, mặc dù Yến Tuy nghe không hiểu mọi người đang nói gì nhưng chỉ luôn luôn nhìn về phía Tần Hoan. Mặc dù Tần Hoan luôn đoan trang cẩn thận, nhưng nàng vẫn luôn dùng ánh mắt để trấn an Yến Tuy.
Một đứa trẻ như Yến Tuy đương nhiên Yến Triệt không có hứng thú gần gũi, mà hắn cũng hiểu được tính cách quái gở của Yến Tuy, hắn chỉ không ngờ Yến Tuy đối xử với Tần Hoan cực kỳ thân cận. Tần Hoan này đúng thật là luôn khiến cho hắn ngoài ý muốn.
Triệu Thục Hoa lại ngồi nói chuyện với Thái hậu một hồi, thấy đã đến giờ Ngọ, Thái hậu phải chợp mắt một lúc thì mới dẫn 2 người Yến Triệt ra về. Bà nhìn thoáng qua trà thuốc trong tay hầu tỳ rồi nói, "Cái này cứ cất đi đã."
Quả nhiên Triệu Thục Hoa thật sự không muốn dùng cái này để uống.
Ba người quay lại lều, Triệu Thục Hoa thấy hơi mệt mỏi nên bảo Yến Triệt và Yến Trăn ngồi bên ngoài còn mình đi vào bên trong nghỉ ngơi. Yến Triệt đứng đó một lúc rồi đột nhiên căn dặn Đường Phúc, "Đi lấy trà thuốc mà Cửu cô nương cho đến đây, dù sao mẫu hậu cũng không thích mùi thuốc."
Đường Phúc thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo, ông đi lấy trà sau đó còn căn dặn tỉ mỉ tỳ nữ kia đừng bẩm báo việc này lên Hoàng hậu rồi mới rời đi. Đến lúc trở về lều của Thái tử, Yến Triệt hất hất hàm, "Pha một ly nếm thử xem."
Đường Phúc lại tiếp tục kinh ngạc, Hoàng hậu nương nương không thích mùi thuốc, chủ tử nhà mình cũng không hề thích, nhưng sao lại...
Nghĩ như vậy nhưng Đường Phúc vẫn đi pha một ly, sau khi nhấp môi một chút liền nhăn chặt mày, "Khó uống thật."
Đường Phúc lên tiếng, "Để lão phu đi đổi trà khác."
Nói xong ông định cầm ly trà đổ đi, nhưng Yến Triệt đã nhanh tay giật lại ly trà trong tay Đường Phúc, "Ta cũng cảm thấy người hơi mệt mỏi, khó uống cũng muốn uống một chút. Số còn lại ngươi cứ cất kỹ rồi lui ra đi."
Đường Phúc trợn trừng mắt, mãi một lúc sau mới xoay người đi cất số trà thuốc này.
Đường Phúc vừa mới ra ngoài thì đã thấy Tần Triều Vũ và Yến Triệt cùng nhau đi đến đây, nàng dẫn theo 2 hầu tỳ, trong đó một người còn cầm cái lồng chim đến. Đường Phúc lập tức nở nụ cười rạng rỡ rồi tiến lên thỉnh an, mặc dù Tần Triều Vũ vẫn còn chưa đại hôn với Yến Triệt nhưng cũng đã được khâm định là Thái tử phi cho nên ông không dám xem nhẹ.
Mưa dầm liên miên, Tần Triều Vũ ngồi trong lều của mình thật sự nhàm chán, mà mấy hôm nay nàng cũng không có cơ hội gặp được Yến Triệt, bởi vậy nàng liền đến thỉnh an Triệu Thục Hoa, sau đó lại gọi Yến Trăn đi cùng lấy cớ là tặng chim đến chỗ Yến Triệt. Nếu một mình nàng đến cũng không hợp lễ nghi, nhưng nếu có Yến Trăn cùng đi thì không cần phải kiêng dè quá nhiều.
"Thái tử Điện hạ có ở trong không?"
Đường Phúc lập tức gật đầu, "Có, có, xin Công chúa Điện hạ và Bát tiểu thư chờ một chút."
Đường Phúc nói xong thì lập tức chạy vào lều bẩm áo, vừa vào đã thấy Yến Triệt uống gần hết ly trà thuốc kia rồi. Đường Phúc hơi giật mình, lập tức nói Tần Triều Vũ và Yến Trăn muốn đến đây, Yến Triệt chau mày một cái nhưng vẫn đành để Đường Phúc mời hai người bọn họ vào.
Yến Triệt đậy nắp ly trà lại, ung dung ngồi thẳng người lên.
Yến Trăn ôm Tiểu Lam, chẳng để ý gì đến Yến Triệt, còn Tần Triều Vũ vào trong thì hơi rụt rè, sau đó vẫn lên tiếng, "Điện hạ, hôm trước Hoàng hậu nương nương ban cho ta một đôi chim màu xanh, ta thấy trông còn xinh đẹp hơn những loại chim bán trên chợ, không chỉ thế mà lúc nó hót lên cũng rất dễ nghe. Ta biết trong cung Điện hạ có nuôi một con chim nhỏ cho nên mới cố tình mang đôi chim xanh này đến tặng cho Thái tử Điện hạ, ngài thử nhìn xem..."
Tần Triều Vũ tránh sang bên cạnh, Yến Triệt ngước lên liền nhìn thấy được con chim xanh trong lồng.
Con chim chỉ to bằng nửa bàn tay, đôi cánh xanh biếc, mỏ nhọn màu vàng, lông trên người cũng sáng bóng, hót lên cũng thật sự rất trong trẻo và du dương, đúng là một đôi chim rất đẹp..."
"Ngươi muốn ta mang bọn chúng vào cung sao?"
Tần Triều Vũ vốn tưởng rằng Yến Triệt nhìn thấy đôi chim này sẽ rất vui vẻ, nhưng không ngờ vẻ mặt hắn lại hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Tần Triều Vũ thấy hơi kỳ quái, nàng cười nói, "Đương nhiên, nếu như Điện hạ thích nuôi chim, đôi chim này cũng rất khó có được..."
Nói đến đây Tần Triều Vũ hơi khó xử, phàm là tặng đồ đôi thì ít nhiều cũng có chút ẩn ý, nhưng nàng đã nói xong rồi mà Yến Triệt lại không hề lên tiếng. Một lúc sau Yến Triệt mới nói, "Vẫn nên thả chúng đi."
Tần Triều Vũ sửng sốt, "Thả đi?"
Yến Triệt nhìn Tần Triều Vũ, "Bọn chúng vốn là chim trong núi, giờ bị nhốt lại trong lồng thì bọn chúng làm gì còn niềm vui nữa? Ngươi cảm thấy tiếng hót của bọn chúng du dương dễ nghe nhưng đâu biết được đó chính là tiếng rên rỉ của bọn chúng."
Chuyện vốn không có gì nhưng khi nghe Yến Triệt nói như vậy thì Tần Triều Vũ lập tức cảm thấy sau lưng lạnh giá, tiếng chim chóc líu lo lập tức khiến cho người nghe không đành lòng. Nụ cười trên môi nàng lập tức cứng ngắc, ngay cả hai tay cũng không biết phải để ở đây, "Chuyện này... Thái tử Điện hạ không nói thì ta cũng chưa từng nghĩ đến, đúng là, đúng là bắt bọn chúng về như vậy là quá mức tàn nhẫn. Lát nữa ta bảo người đến thả bọn chúng đi vậy." Nói xong Tần Triều Vũ cũng nhìn về phía Mặc Ý đang xách lồng.
Mặc Ý gật đầu, nàng đi ra khỏi lều rồi mở cửa lồng ra.
Cửa lồng vừa mở, cả hai con chim đều lập tức kêu vang rồi bay vọt ra ngoài, đủ để thấy bọn chúng muốn thoát khỏi cái lồng này biết bao nhiêu. Tần Triều Vũ thở phào, Yến Triệt lại nói, "Cảm ơn tâm ý của ngươi, có điều chim chóc vẫn không nên giam giữ ở trong lồng mới đúng. Con chim mà ta nuôi ở trong cung là do cánh của nó bị thương, không thể bay lên trời được nữa."
Yến Triệt sợ Tần Triều Vũ mất mặt cho nên cuối cùng vẫn giải thích mấy câu.
Tần Triều Vũ gượng cười, "Thì ra là thế, do ta hiểu lầm rồi. Trước kia ta không biết nhưng sau này ta sẽ nhớ kỹ." Nói xong Tần Triều Vũ hít sâu một hơi, bất ngờ ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt, "Điện hạ vừa mới uống thuốc à? Thân thể Điện hạ không khỏe sao?"
Yến Triệt chau mày, Đường Phúc lại hơi giật mình, không hiểu tại sao ông lại có cảm giác chủ tử nhà mình cực kỳ chột dạ vì để cho Tần Triều Vũ biết mình vừa lấy trà thuốc của Tần Hoan về uống...
"Không phải chuyện lớn gì, chỉ là đại săn hôm qua trên người ta có mấy vết thương, bôi thuốc mỡ mà thôi."
Yến Triệt nói dối thản nhiên không không, còn Đường Phúc lại cúi gằm mặt xuống.
Tần Triều Vũ nghe vậy liền yên tâm, thấy Yến Triệt không có ý muốn nói chuyện thêm nữa nên liền cáo từ rời đi.
Yến Triệt đứng dậy đưa tiễn, trong lòng Tần Triều Vũ đến giờ mới có thể thư thái đôi chút.
Đợi đến khi Tần Triều Vũ và Yến Trăn rời đi rồi, Yến Triệt vẫn đứng ngây người ở trước cửa lều.
Kỳ thật hắn không cần thiết phải nói dối, dù sao trà thuốc của Tần Hoan cũng có tác dụng, nhưng vừa rồi không hiểu tại sao hắn lại lựa chọn nói dối. Nghĩ đến lời Triệu Thục Hoa từng nói nên hắn sải bước tiến đến lều của Yến Hoài, đây không phải là chuyện mà hắn nên để tâm, hiện tại hắn nên đi làm những chuyện mà một Thái tử phải làm.
Một khắc sau, Yến Triệt chọn ra 50 người ngựa, cùng ra khỏi đại doanh tiến thẳng lên Nguy sơn.
Vốn dĩ Thống lĩnh Ngự lâm quân đã dẫn người lên núi tìm kiếm rồi, sau đó ngay cả Thái tử Đại Chu cũng mang theo binh mã lên núi, Thác Bạt Vu biết được chuyện này thì cơn tức giận trong lòng mới phai nhạt đi phần nào. Thế nhưng mỗi giây mỗi phút Thác Bạt Hoằng còn chưa lành lặn trở về thì nàng không thể nào yên tâm được. Nhìn lên bầu trời u ám, trong lòng Thác Bạt Vu cũng giăng kín mây mù.
Suốt cả một ngày chờ đợi khắc khoải, cho đến tận lúc trời tối đen rồi Lâm Chương và Yến Triệt mới cùng nhau dẫn theo đoàn người quay về đại doanh. Điều khiến cho mọi người thất vọng chính là Thái tử Bắc Ngụy Thác Bạt Hoằng vẫn không hề có tung tích gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương