Nguy sơn rộng lớn như vậy, muốn giấu một người thì cực kỳ dễ dàng, nhưng Lâm Chương quá quen thuộc địa hình trên Nguy sơn đã dần người đi lùng sục theo diện rộng như vậy thì cho dù có muốn cũng rất khó có thể giấu được. Vậy mà hoàn toàn vẫn không tìm ra bất cứ tung tích nào của Thác Bạt Hoằng.

Yến Hoài lập tức gọi mấy người Yến Trì và Yến Kỳ vào trong chủ trướng, Thác Bạt Nhuệ và Thác Bạt Vu cũng ngồi lên vị trí đầu tiên bên trái.

"Vẫn không tìm thấy Thái tử Thác Bạt, người nào trong các ngươi có biện pháp nào hay, hoặc nghĩ ra khả năng nào khác thì cứ thoải mái nói ra!"

Hiện tại đã là đêm thứ 2, nếu như Thác Bạt Hoằng bị thương thì thời gian kéo dài càng lâu sẽ càng không có khả năng cứu được hắn. Cho dù hắn chỉ bị lạc đường thôi thì 2 đêm 1 ngày hứng chịu mưa lớn như vậy cũng đến giới hạn chịu đựng của hắn rồi.

Hôm nay Yến Triệt cũng đi theo lên núi, nghe thế liền nói, "Phụ hoàng, hôm nay lúc chúng ta lên núi thì phát hiện trên Nguy sơn có mấy chỗ núi lở, đất đá sạt lở xuống dưới không ít, liệu có khi nào..."

Chẳng lẽ Thác Bạt Hoằng bị núi lở chôn vùi luôn rồi sao? Đây không phải tin tức mà Yến Hoài muốn nghe, nhưng điều này vẫn có chút khả năng xảy ra.

Yến Kỳ tiến lên rồi nói, "Phụ hoàng, có khi nào Thái tử đi nhầm hướng cho nên mới càng đi càng xa chúng ta?"

So với lời Yến Triệt nói kia thì Yến Hoài càng nguyện ý tin tưởng câu này hơn, ông nhìn sang Lâm Chương, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Cả 2 vị Điện hạ nói đều đúng, trên Nguy sơn thật sự rất dễ lạc đường."

"Không thể nào." Người phản đối là Thác Bạt Vu, nàng lạnh lùng nói, "Đại ca ta cho dù có ở trên cánh đồng tuyết trắng mênh mông thì cũng sẽ không lạc đường. Còn đây là núi rừng thì sao có thể lạc được?"

"Công chúa Điện hạ, mọi chuyện đều có thể xảy ra, hiện tại chúng ta chỉ có thể suy đoán theo hướng tốt mà thôi."

Lâm Chương nói một câu khiến Thác Bạt Vu muốn nói lại thôi, nàng bình tĩnh lại, "Vậy phải làm sao đây? Đại ca ta mất tích trong khu săn bắn của Hoàng thất Đại Chu, Hoàng thượng nhất định phải cho chúng ta một công đạo."

Yến Hoài không nhanh không chậm nói, "Đương nhiên rồi, chẳng phải bọn ta vẫn luôn tận lực sao?

Thác Bạt Vu không còn lời nào để nói nữa, Yến Hoài lại nghĩ nghĩ, "Có lẽ thật sự cần phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm cả mặt Đông và Tây khắp chân núi, cùng với dãy núi 7-8 dặm phía chính bắc. Lâm Chương, hiện tại ngươi đi nghỉ ngơi tạm 2 canh giờ, Thái tử, con tiếp tục đi tuyển thêm 2000 binh mã. Yến Trì, Trẫm cũng cần ngươi dẫn theo một đội nhân mã."

Tìm người đơn giản hơn so với đánh giặc nhiều, cho nên trong số những người này, nếu hỏi ai dẫn binh đi thì có khả năng cao tìm thấy Thác Bạt Hoằng nhất thì câu trả lời đương nhiên sẽ là Yến Trì. Có điều hiện tại Yến Trì đang nhậm chức là quan văn nên Yến Hoài mới không phái hắn đi từ đầu.

Yến Trì lên tiếng, "Yến Trì tuân mệnh."

Nghe thấy Yến Trì cũng sắp dẫn binh đi tìm Thác Bạt Hoằng, tâm tình Thác Bạt Vu lập tức trở nên phức tạp. Nàng sùng bái Yến Trì, nhưng nàng lại không lọt vào mắt xanh của hắn, không chỉ có vậy mà hắn còn giết Nguyệt Nha của nàng. Hiện giờ không biết hắn có ghi hận nàng hay không, liệu hắn có thể tận lực đi tìm Thác Bạt Hoằng sao?

"Lâm Thống lĩnh dẫn theo một đội nhân mã, Thái tử 1 đội, Yến Trì một đội, mỗi người đi về 1 hướng khác nhau. Ngũ Hoàng tử và mấy thị vệ khác cũng tách ra đi theo bọn họ, cố gắng hết sức để tìm ra dấu vết liên quan đến Thái tử Thác Bạt. Hiện tại đi nghỉ ngơi đi, đến đêm khuya xuất phát lên núi thì lúc trời sáng đã có thể đi đến được những nơi cần tìm. Nếu như lần này vẫn còn không tìm thấy..."

Bên trong chủ trướng im lặng, Yến Hoài nheo mắt nói, "Đương nhiên Trẫm sẽ cho Bắc Ngụy một công đạo."

Mệnh lệnh xong xuôi, toàn bộ đại doanh đều bắt đầu nhộn nhịp. Hiện tại thời tiết đã tốt lên rồi, mưa rơi đã ngớt đi rất nhiều, 2000 binh lính cũng đã tuyển chọn xong. Ba người Yến Trì, mỗi người dẫn theo khoảng trên dưới 700 binh lính, Lâm Chương và Thái tử bởi vì đã lên núi suốt cả ngày rồi nên hiện tại đều đang nghỉ ngơi nên trên quảng trường chỉ còn lại Yến Trì đang chấn chỉnh quân đội.

Lần tìm người này phải đi rất xa, cực kỳ có khả năng phải 2-3 ngày sau mới quay về cho nên binh lính không chỉ mang theo binh khí mà còn phải chuẩn bị cả lương khô. Thác Bạt Vu thấy đã gần đến thời gian xuất phát nên cũng mặc trang phục gọn gàng đi ra, nàng cưỡi con ngựa đen mang đến từ Bắc Ngụy, trực tiếp đi đến bên cạnh Yến Trì.

"Trì Điện hạ, ta cũng phải đi tìm ca ca ta!"

Yến Trì ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy thế liền hờ hững nhìn sang, "Lần này phải hành quân suốt đêm, Công chúa có thể sao?"

Thác Bạt Vu hất hàm, "Đương nhiên..."

Yến Trì lạnh nhạt nhìn Thác Bạt Vu một cái sau đó mới gật gật đầu.

Thác Bạt Vu hơi kinh ngạc, không ngờ được Yến Trì lại đồng ý, "Ngươi..."

Rất nhanh Lâm Chương và Yến Triệt đã đến trước đội ngũ, một khi đã như vậy thì Thác Bạt Vu đi chung với ai chính là vấn đề đau đầu. Lâm Chương nhìn Yến Triệt xong lại nhìn Yến Trì, "Công chúa Điện hạ muốn đi bên nào?"

Thác Bạt Vu hất hàm, "Ta muốn đi về hướng chính Bắc."

Nói xong thì cả Yến Trì và Lâm Chương đều quay sang nhìn Yến Trì, Thác Bạt Vu chau mày, nàng chỉ chọn đại một hướng đi mà thôi, không ngờ được lại chọn đúng hướng mà Yến Trì lãnh binh nên trong lòng rối ren không thôi. Còn bên này Yến Trì lại quả quyết, "Ta không đồng ý."

Lâm Chương và Yến Triệt ngạc nhiên, Yến Triệt lên tiếng, "Yến Trì..."

Thác Bạt Vu trợn tròn mắt, "Vì sao? Chẳng lẽ người cho là..."

Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta cố ý muốn đi theo ngươi sao?

Yến Trì không thèm nhìn Thác Bạt Vu cái nào, "Ta sẽ không mang theo một gánh nặng."

Ba người Lâm Chương, mỗi người đi một hướng, phía Đông và Tây đều có địa hình bằng phẳng, chỉ có hướng Bắc mới phải trèo đèo lội suối. Để có thể tìm được Thác Bạt Hoằng với tốc độ nhanh nhất thì đương nhiên bọn họ cũng phải hành quân rất nhanh, mà bất luận vì lý do gì thì Yến Trì cũng tuyệt đối không dẫn theo Thác Bạt Vu.

Hai chữ 'gánh nặng' vừa nói xong thì Thác Bạt Vu tức đến mức hốc mắt cũng đỏ bừng!

"Nói ta là gánh nặng? Vậy hay là chúng ta đánh một trận thử xem?"

Thác Bạt Vu vừa mới đánh Lưu Uân xong, theo ý nàng thì động khẩu không bằng động thủ, huống chi Yến Trì nói câu này rõ ràng là đang khinh thường nàng.

Yến Trì lại nhìn nàng một cái lạnh lùng, "Công chúa còn không đáng để ta động thủ, mặc dù Công chúa tập võ nhưng đường lên núi phía Bắc có rất nhiều đường khó đi. Để sớm tìm được Thái tử Thác Bạt thì Công chúa vẫn đừng nên gây thêm phiền toái cho người khác là tốt nhất. Hai phía Đông Tây đều là địa hình bằng phẳng, nếu như Công chúa muốn dốc lòng vì lệnh huynh thì có thể lựa chọn 1 trong 2 chỗ này..."

Lời Yến Trì nói rất có lực sát thương, nhưng hắn nói rõ ràng từng chữ cực kỳ bình tĩnh lý trí, cũng không khiến cho người ta cảm thấy hắn đang cố tình vô lễ. Mà càng như vậy thì Thác Bạt Vu lại càng không có lý do gì mà trút giận lên hắn.

"Ngươi..."

Thác Bạt Vu còn định nói tiếp thì Yến Triệt đã lên tiếng, "Yến Trì nói đúng, để Công chúa đồng hành đã là mạo hiểm rồi, trên núi đường trơn trượt lầy lội, lại rất có khả năng gặp phải mãnh thú hay đá lở, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu như Công chúa xảy ra chuyện thì rốt cuộc chúng ta phải cứu Công chúa hay là đi tìm Thái tử Thác Bạt?"

Lâm Chương cũng phụ họa, "Đúng vậy, hy vọng Công chúa Điện hạ suy nghĩ thật kỹ."

Thác Bạt Vu mím chặt môi, trong lòng nàng cực kỳ không phục, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết mấy người Lâm Chương nói rất đúng. Nàng cắn chặt răng sau đó hung hăng nói, "Được, vậy ta đi phía Tây!"

Yến Trì từ chối cho ý kiến, vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối đều thờ ơ như không, nghe xong thì hắn lập tức chạy đến phía trước đội ngũ của mình. Lâm Chương nói, "Vậy Công chúa Điện hạ đồng hành cùng bản tướng rồi, đêm nay rất có khả năng lại có mưa lớn, xin Công chúa hãy chuẩn bị tâm lý thật kỹ."

Thác Bạt Vu hừ nhẹ một tiếng, "Không cần ngươi phải dặn, bản Công chúa biết rồi."

Thác Bạt Vu khoác một áo choàng sẫm màu, bên trong là trang phục bó sát, đủ để thấy nàng đã chuẩn bị kỹ càng. Bên người nàng mang theo cung tên và bội kiếm, hiện tại ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa nên tác phong có vẻ rất hiên ngang.

Nếu đã chuẩn bị xuất phát thì Yến Hoài và Thái hậu đều cùng ra ngoài đưa tiễn, Thái hậu nói, "Ta bảo người chuẩn bị chút bánh ngọt cho Yến Trì và Yến Triệt mang theo, chuyến đi này không biết phải mấy ngày mới có thể trở về."

Nói xong bà liền sai người đưa bánh ngọt cho bọn họ, Trần ma ma đưa cho Yến Triệt, còn Bạch Anh đưa cho Yến Trì.

Thác Bạt Vu nhận ra Bạch Anh, lại nhìn thấy lúc Yến Trì nhận lấy bánh thì liếc nhìn một cái về phía Thái hậu đang đứng với ánh mắt rất dịu dàng. Nàng lập tức hiểu được bánh ngọt kia chính là do Tần Hoan chuẩn bị, vì thế trong lòng lại càng chua chát và cáu giận!

Yến Trì cũng không phải là kẻ máu lạnh vô tình, mà toàn bộ dịu dàng của hắn, tình cảm của hắn đều chỉ giành cho một mình Tần Hoan!

Thác Bạt Vu siết chặt dây cương, khi nghe thấy lệnh xuất phát thì cũng vung roi lên phi nhanh mà đi. Nhưng đúng lúc này, giữa đêm đen bao la có một tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên bên ngoài doanh trại.

Tiếng ngựa từ xa truyền lại, bị màn mưa ngăn cản cho nên không quá rõ ràng lắm, nhưng chỉ trong nháy mắt Thác Bạt Vu đã ghìm chặt cương ngựa lại!

Nàng đột ngột dừng lại khiến cho toàn bộ mọi người phía sau cũng bị ngăn cản, cho nên vốn dĩ đội ngũ đang chuẩn bị xuất phát liền bị chặn lại ngay cửa đại doanh...

"Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Chương hỏi lớn tiếng, Thác Bạt Vu trả lời, "Các ngươi nghe đi!"

Mọi người lắng tai nghe, lại có thêm một tiếng ngựa hí vang nữa, vẻ mặt mọi người khẽ biến, đôi mắt vẫn luôn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm về màn đêm trước mặt. Rất nhanh có bóng dáng một con ngựa cao to màu nâu xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Nó vừa xuất hiện thì Thác Bạt Vu đã không thể tin được mà kêu lên một tiếng, "Thái tử ca ca!" Sau đó nàng lập tức vung roi chạy ra ngoài, mấy người Lâm Chương cũng đuổi theo, rất nhanh mọi người đã áp sát được con ngựa đó. Thế nhưng trên lưng nó trống không, chỉ có một mình nó quay về đây mà thôi.

Hốc mắt Thác Bạt Vu lập tức ẩm ướt, "Đây là Trường Phong! Là ngựa của Thái tử ca ca! Đây là ngựa của Thái tử ca ca!"

Thác Bạt Vu cực kỳ kích động, đợi khi nói xong rồi nàng lập tức nấc nghẹn lên, nàng quay người lại nhìn Lâm Chương mấy cái rồi nói tiếp, "Đây là ngựa của Thái tử ca ca, ta nhận ra nó! Ta tuyệt đối sẽ không nhận sai!"

Lúc này Thác Bạt Nhuệ cũng từ phía sau tiến lên, "Phải rồi! Đây đúng là Trường Phong! Nhìn vào chuông ngựa là biết!"

Thác Bạt Nhuệ cũng không thể tin được, "Sao Trường Phong lại có thể tự mình quay về đây, nó đi từ đâu về chứ?"

Cả ngàn người đã đổ lên Nguy sơn, vừa tìm ngựa vừa tìm Thác Bạt Hoằng thế nhưng đều không tìm thấy, vậy mà lúc này con ngựa lại tự mình chạy về đây!

Yến Trì và Yến Triệt cũng muốn hỏi xem nó chạy từ đâu về đây!

Yến Trì liếc nhìn con ngựa một cái thật nhanh, thấy trên người nó không có miệng vết thương nào rõ ràng. Còn bên này Thác Bạt Vu lên tiếng, "Trường Phong, Trường Phong, ngươi đi từ đâu về vây, Thái tử ca ca ở đâu?"

Con ngựa có linh tính, giống như nghe hiểu được lời Thác Bạt Vu nói nên nó nóng nảy giương cao vó rồi không ngừng hất đầu về phía Nguy sơn. Thác Bạt Vu lại hỏi, "Trường Phong, ngươi dẫn ta đi tìm Thái tử ca ca được không? Trường Phong! ngươi dẫn ta đi tìm Thái tử ca ca được không?"

Trường Phong liên tục hí vang, nhưng nó chỉ đảo quanh tại chỗ.

Lâm Chương chau mày, "Nhất định là nó đã đi rất xa, có lẽ nó vẫn nhớ đường về thế nhưng lại không biết phải dẫn chúng ta đi đến đâu. Hai hôm nay trời mưa lớn, đương nhiên sẽ làm quấy nhiễu trí nhớ của nó."

Con ngựa vẫn đang không ngừng chạy vòng quanh, nó liên tục phát ra tiếng phì phì rồi đẩy đẩy đầu mình vào Thác Bạt Vu. Thác Bạt Vu sốt ruột, "Giờ phải làm sao chứ? Trường Phong chắc chắn sẽ không tách khỏi ca ca! Nhất định nó biết ca ca ở đâu!"

Đột nhiên xảy ra biến cố khiến toàn bộ đội ngũ dừng lại ở ngoài đại doanh. Yến Hoài nhận được tin tức thì cũng lập tức dẫn người đi ra, ngay cả Thái hậu và Triệu Thục Hoa cũng để cho hầu nô che dù cho mình ra ngoài xem.

Mọi người đã lo lắng suốt cả 2 ngày, hiện tại con ngựa đã quay về rồi nhưng Thác Bạt Hoằng vẫn còn đang ở đâu?

"Hoàng thượng, đây là ngựa của Thái tử Thác Bạt, nó tự mình quay về!"

Yến Hoài đã nhìn thấy, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng, "Nó nhất định là biết Thái tử Thác Bạt ở chỗ nào."

Lâm Chương tiếc nuối, "Đáng tiếc, nó không thể dẫn đường được rồi."

Yến Hoài nghĩ nghĩ, "Bảo quan Tư Mã qua đây, xem xem có thể khiến cho nó nghe lời không."

Lâm Chương đang định hạ lệnh thì Thác Bạt Vu lại nói, "Ngựa của Bắc Ngụy các ngươi không thuần được đâu." Nói xong nàng lại vội vàng, "Nhưng lần này đến đây bọn ta cũng không mang theo quan thuần ngựa."

Mọi người còn đang nói chuyện thì Yến Trì đã xuống khỏi lưng ngựa, hắn đi chậm rãi đến bên cạnh Trường Phong.

Có thể là do có người xa lạ tiến đến gần, lại là một người mang theo khí thế cực áp bức nên Trường Phong liền chạy sang bên cạnh theo bản năng. Yến Trì liếc nhìn Thác Bạt Nhuệ một cái, hắn hiểu được nên lập tức tiến lên giữ Trường Phong lại. Lần này Trường Phong mới bình tĩnh xuống, Yến Trì tiến đến sát bên cạnh nó, ban đầu vuốt ve lưng trấn an sau đó mới kiểm tra từng chỗ một trên người nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện