Thác Bạt Nhuệ thấy hiện tại Thác Bạt Vu hùng hùng hổ hổ như vậy khiến cho người ta hết sức sợ hãi nên liền gật đầu, "Phải, cả người lẫn ngựa đều không tìm thấy."

Không biết Thác Bạt Vu nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nàng lạnh như băng, sau đó lập tức bước vào chủ trướng. Nhưng nàng vừa đi đến cửa đã bị Viên Khánh ngăn lại, "Công chúa Điện hạ, người muốn gặp Hoàng thượng?"

Thác Bạt Vu cười lạnh, "Chẳng thế thì sao? Thái tử ca ca của ta bị mất tích tại buổi đi săn của các ngươi đó!"

Viên Khánh cười khổ, "Vậy người cũng phải để lão nô vào trong thông báo một tiếng chứ."

Thác Bạt Vu nào có thể chờ đợi được? Mặc dù nàng tức giận Thác Bạt Hoằng nhưng hiện tại lại rất thấp thỏm, cho nên nỗi oán trách này nàng đều phát tác lên người Đại Chu. Nàng đẩy Viên Khánh ra rồi đấu đá bừa bãi xông thẳng vào trong chủ trướng. Nàng vừa vén màn lên thì thấy bên trong lều đều là người khiến cho trong lòng nàng cũng có chút chột dạ, nhưng trên mặt vẫn ngang ngược không hề chịu yếu thế!

Nàng ưỡn ngực, nhìn thẳng vào Yến Hoài mà nói, "Hoàng thượng, Thái tử ca ca của ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mất tích!"

Yến Hoài đã quen với sự làm càn của Thác Bạt Vu, hiện tại vẻ mặt ông lạnh hơn bao giờ hết, "Lời này của Công chúa có ý gì?"

Thác Bạt Vu bước gần đến, "Ở Bắc Ngụy cũng có đông săn, khu vực săn bắn của Hoàng gia Bắc Ngụy tuy không giống như Nguy sơn, những nơi khác cũng không có núi non trùng điệp xanh tốt thế này, Thái tử ca ca ta cho dù có không quen thuộc địa hình rừng núi nhưng những nguy hiểm ở đây làm sao so sánh được với hàn nguyên núi tuyết của Bắc Ngụy? Thái tử ca ca tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Huống chi trước khi đi săn Cấm vệ quân của Đại Chu đã lên núi điều tra qua một lượt, không hề có vật gì nguy hiểm cả nên dựa vào bản lĩnh của Thái tử ca ca, huynh ấy tuyệt đối sẽ không hành động tùy tiện khiến cho cả người cả ngựa đều biến mất..."

Yến Hoài chau mày, "Cho nên Công chúa muốn nói cái gì?"

Thác Bạt Vu nheo mắt, "Cho nên, ta muốn nói là Thái tử ca ca mất tích rất có khả năng là do người làm!"

Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho mọi người giật mình, hiện tại không ai nghĩ đến chuyện có sự can thiệp của con người, dù sao trong núi rừng hoang vu thì đều có thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Nhưng hiện tại Thác Bạt Vu nói kỹ thuật săn bắn của Thác Bạt Hoằng rất rốt, địa hình Nguy sơn này cũng chỉ bình thường thôi nên hắn chắc chắn sẽ không để bản thân xảy ra chuyện, thế nhưng dựa vào đâu mà nói do người làm chứ? "Công chúa, lời này không thể nói lung tung, lúc đi săn thì có chuyện gì mà không thể xảy ra được chứ?"

Yến Hoài lạnh nhạt nói một câu, Thác Bạt Vu liền hít sâu một hơi cứ như vừa hạ quyết tâm, sau đó ánh mắt sắc lẹm rồi lên tiếng, "Bởi vì từ lâu ta đã biết có người muốn mưu hại Thái tử ca ca!"

Thác Bạt Nhuệ thấy Thác Bạt Vu xông vào trong lều nên cũng lập tức đi vào theo, vừa nghe thấy câu này thì chau mày, "Hoàng tỷ? Câu này là ý gì?"

Thác Bạt Vu cười lạnh, "Lần này đi sứ đến đây cũng không phải chỉ có một mình chúng ta, đệ quên rồi sao?"

Thác Bạt Vu nhìn Yến Hoài nói, "Lần này Thái tử ca ca đến đây chính là mang theo thành ý muốn giao hảo, muốn liên hôn với Đại Chu, nói trắng ra là huynh ấy muốn cầu thú Ngũ Công chúa. Lẽ ra cuối năm ngoái bọn ta đã muốn đến rồi, thế nhưng lại bị tuyết lớn cản trở, đến đầu xuân mới có thể xuất phát được. Nhưng quả thật trùng hợp, có người khác cũng cùng đồng hành với bọn ta đến Lâm An!"

Người Thác Bạt Vu đương nhiên là Lưu Uân, mọi người ở đây ai cũng đều hiểu rồi.

Thác Bạt Vu nói tiếp, "Đồng thời đến Lâm An còn không nói, vậy mà hắn lại có cùng một loại suy nghĩ giống Thái tử ca ca, đều muốn cầu thú Công chúa. Nhưng cả thiên hạ đều biết, Hoàng thượng và Hoàng hậu chỉ có một Công chúa như hòn ngọc quý trên tay, ai có thể cầu thú được Công chúa chính là đồng minh hàng đầu của Đại Chu. Chúng ta nghĩ như vậy thì hắn cũng nghĩ vậy thôi."

Việc này mọi người đều biết, nhưng Thác Bạt Vu nói toẹt ra như vậy thì lại là lần đầu tiên. Trước nơi đông người, loại mưu lợi quyền thế này dù sao cũng khiến người nghe khó chịu. Nhưng Thác Bạt Vu vẫn còn chưa nói xong, "Đêm đầu tiên khởi hành từ Lâm An đến đây, ta có đi lung tung trong doanh trại một hồi, có đi qua lều của Tam Hoàng tử Tây Lương, lúc đó hắn vừa mới đi gặp Thái tử Điện hạ của Đại Chu trở về..."

Nàng vừa dứt lời thì mọi người đều nhìn về phía Yến Triệt.

Yến Triệt là Thái tử Đại Chu, vậy mà lén đi gặp Lưu Uân?

Yến Hoài chau mày, trên mặt đã có bất mãn, vẻ mặt Yến Triệt thay đổi mấy lần, lập tức không biết phải giải thích thế nào.

Thác Bạt Vu tiếp tục nói, "Có vẻ như hắn muốn Thái tử Đại Chu hỗ trợ tác hợp cho chuyện cầu thú Ngũ Công chúa nhưng không thành công cho nên mới cực kỳ cáu giận."

Nói vậy thì vẻ mặt Yến Hoài liền nhẹ nhõm đôi chút, "Sau đó?"

Vẻ mặt Thác Bạt Vu trở nên hằn học, "Sau đó ta liền nghe thấy hắn nói rằng nếu như lần này không chiếm được cảm tình của Công chúa thì sẽ dùng biện pháp khác. Dù sao lúc đi săn thì không tránh khỏi bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào!"

Thác Bạt Vu nói xong thì mọi người trong lều đều đưa mắt nhìn nhau.

Lời này mặc dù không rõ ràng thế nhưng sát ý lại cực kỳ lộ liễu.

Trên mặt Yến Hoài lại cực trầm tĩnh, "Công chúa có chứng cứ nào khác không?"

Thác Bạt Vu trợn tròn mắt, "Đây chẳng phải chính là chứng cứ tốt nhất sao? Lưu Uân từ sớm đã tính toán xong rồi! Mấy ngày nay hắn đều nịnh bợ Ngũ Công chúa nhưng không được, trong lòng biết cơ hội của bản thân không lớn nên để tiêu trừ hậu họa, hắn sẽ bí quá hóa liều mà làm càn. Lúc đi săn hắn âm thầm ám hại Thái tử ca ca, cho nên cả người cả ngựa của Thái tử ca ca đều không thấy đâu!"

Yến Hoài nhăn mày, một lúc sau quay sang nhìn Yến Triệt nói, "Đi mời Tam Hoàng tử Tây Lương đến đây."

Yến Triệt gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, Yến Hoài thản nhiên nhìn sang Thác Bạt Vu, trong lòng cũng có chút khoan khoái. Nếu như Thác Bạt Hoằng an toàn thì đương nhiên tốt, nhưng nếu như hắn xảy ra chuyện thì hôm nay cũng đã có người chịu trách nhiệm cho việc này. Người chịu trách nhiệm đương nhiên không nên là người Đại Chu, hiện tại Thác Bạt Vu đột nhiên nói ra Lưu Uân thì tại sao ông lại không thuận theo ý nàng chứ?

Rất nhanh Lưu Uân đã được Yến Triệt mời qua. Đối với việc đột nhiên được Yến Triệt mời đến, mà bên trong lều còn có Thác Bạt Vu và Thác Bạt Nhuệ khiến cho Lưu Uân hơi ngoài ý muốn. Hắn cúi người thi lễ sau đó cười nói, "Không biết Hoàng thượng mời ta đến đây là vì chuyện gì?"

Yến Hoài hơi do dự rồi nhìn sang Thác Bạt Vu, nàng hừ nhẹ một tiếng, "Tam Hoàng tử việc gì phải giả vờ? Hay là Tam Hoàng tử nói rõ ra cho mọi người cùng biết hôm qua ngươi dùng cách nào để hại Thái tử ca ca của ta. Thái tử ca ca của ta hiện tại đang ở đâu?"

Lưu Uân ngạc nhiên, vẻ mặt kinh ngạc cực kỳ vô tội, ban đầu hắn nhìn nhìn Thác Bạt Nhuệ và Thác Bạt Vu, sau đó lại nhìn khắp một lượt những người ở xung quanh. Thấy vẻ mặt mọi người không hề ngạc nhiên thì hắn liền biết nhất định Thác Bạt Vu đã ở đây nói xấu hắn gì đó rồi. Lưu Uân khẽ cười, vẻ mặt trắng bệch nhưng lại cực kỳ ung dung, "Lời này của Công chúa là căn cứ vào đâu vậy? Hôm qua ta vẫn dẫn theo thị vệ đi săn thú, dọc đường còn gặp qua Thái tử Điện hạ và Cung Thân vương Thế tử Điện hạ, sao lại nói ta hại Thái tử Bắc Ngụy?"

Thác Bạt Vu nhíu mày hung tợn, "Ngươi còn dám chối? Ta từ lâu đã biết ngươi lòng lang dạ sói rồi, lấy lòng Công chúa không thành liền muốn thần không biết quỷ không hay mà đi diệt trừ kẻ cạnh tranh với ngươi là Thái tử ca ca! Hiện tại hành vi của ngươi bị ta vạch trần rồi mà ngươi còn dám ngụy biện? Ngươi gặp được Thái tử và Thế tử thì sao? Chẳng lẽ suốt cả một ngày dài ngươi vẫn luôn đi theo Thái tử Đại Chu sao?"

Nàng nói như vậy khiến cho Lưu Uân chau mày, "Công chúa cứ khăng khăng như vậy thì ta cũng chẳng có gì để nói. Nhưng ta vẫn luôn dẫn theo thị vệ của mình, bọn họ có thể làm chứng cho ta."

"Thị vệ của ngươi đương nhiên sẽ giúp ngươi nói chuyện, bọn họ cũng sẽ che chở cho ngươi!"

Lưu Uân bình tĩnh cười khổ, "Công chúa đúng là nhanh mồm nhanh miệng, thể theo lời nói của ngươi thì ai cũng đều có thể là người hại Thái tử Bắc Ngụy đúng không?"

Thác Bạt Vu hung dữ lườm sang Lưu Uân, hận không thể xé nát khuôn mặt cười tít mắt của hắn, "Những người khác không có lý do, chỉ có ngươi mà thôi! Lời ngươi nói trong lều ở trên sườn núi Phượng Minh vào 3 ngày trước, ngươi cho rằng ta không biết sao?"

Nàng vừa dứt lời thì nụ cười trên mặt Lưu Uân hơi xao động, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh mà ung dung trở lại, "Công chúa nói gì ta không hiểu, có điều ta hiểu được sự lo lắng của Công chúa đối với huynh trưởng. Nhưng mà trong buổi đi săn thì tình huống nào cũng có thể xảy ra, lẽ ra Công chúa nên đi chất vấn những thị vệ có trách nhiệm bảo vệ Thái tử Điện hạ, bọn họ làm việc thế nào mà lại để thất lạc mất chủ tử nhà mình? Trên Nguy sơn này mặc dù không có sói tuyết hay mãnh thú hung tợn như Bắc Ngụy nhưng vẫn có gấu và lợn rừng biết công kích con người, không thể coi thường được. Không chỉ thế, gấu còn có thể ăn thịt người nữa."

Lưu Uân lạnh nhạt nói xong thì Thác Bạt Vu lại càng nổi trận lôi đình, nhưng ngay lúc nàng muốn phát tác thì Yến Hoài lại lên tiếng, "Được rồi, suy cho cùng thì Công chúa chỉ là nghi ngờ chứ không có chứng cứ rõ ràng. Trẫm vẫn muốn trước tiên cứ đi tìm Thái tử Điện hạ đã, sau đó sẽ biết hắn thụ thương ngoài ý muốn hay là có ai làm hại."

Yến Hoài nhìn Thác Bạt Vu, "Công chúa cảm thấy như thế được không?"

Thác Bạt Vu cảm giác như mình đang muốn tức giận nhưng lại cứ như bị một bàn tay vô hình siết chặt, không chỉ có như vậy mà ánh mắt của Yến Hoài cũng khiến cho nàng lạnh buốt sống lưng. Nàng không dám náo loạn quá mức nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Mặc kệ Thác Bạt Hoằng là bị người làm hại hay thế nào, hiện tại chắc chắn vẫn còn đang ở trên Nguy sơn, mà để tìm được Thác Bạt Hoằng lại chỉ có thể dựa vào người Đại Chu. Bởi vậy Thác Bạt Vu liền gật đầu, "Xin nghe Hoàng thượng an bài."

Yến Hoài mỉm cười, trấn an Thác Bạt Vu mấy câu sau đó bảo mọi người lui ra ngoài.

Lưu Uân vừa mới đến đã liên tục bị lên án, Yến Hoài cũng trấn an hắn mấy câu. Lưu Uân mỉm cười ra vẻ không có việc gì, sau đó nhìn thấy Thác Bạt Vu vẫn đang đứng bên ngoài chủ trướng để chờ hắn.

Lưu Uân cười cười, "Sao vậy? Công chúa Điện hạ vẫn cảm thấy là do ta làm à?"

Thác Bạt Vu nheo mắt, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, còn Lưu Uân lại khoan thai cười nói, "Công chúa Điện hạ vừa mới bất kính với tiểu thư Tần gia, hiện giờ lại tiếp tục làm càn như vậy. Theo ta thấy, nếu Thái tử thật sự xảy ra chuyện thì Công chúa cũng phải chịu trách nhiệm. Lúc Thái tử đi săn chắc hẳn trong lòng luôn phiền muộn mất bình tĩnh vì chuyện mà Công chúa gây ra cho nên mới để xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Thấy Thác Bạt Vu tức đến mức cả người run rẩy, Lưu Uân lại nói tiếp, "Nghe nói ngay cả 1 cọng tóc của Thái tử cũng không tìm được? Ha ha, nếu như Thái tử bị thương ở đó có 1 mình, lại gặp phải gấu đen ăn thịt người, vậy chẳng phải hiện tại hắn đã nằm trong bụng gấu sao... Công chúa có cần bảo mấy binh sĩ đang đi tìm người kia bắt con gấu về sau đó mổ bụng nó ra xem thử không?"

Lưu Uân nói xong vẫn thản nhiên như không, Thác Bạt Vu nhìn chằm chằm vào Lưu Uân, tức đến mức không nói ra lời.

Thấy thế Lưu Uân mới ra vẻ hài lòng, nỗi tức giận ban nãy vì bị lên án cũng đã bình ổn lại đôi chút, "Công chúa Điện hạ không cần phải tức giận như vậy, vốn dĩ sống chết có số, chuyến đi đến Đại Chu lần này của Thái tử Điện hạ có cho người ta tính trước cát hung họa phúc chưa? Nếu như Thái tử Điện hạ thật sự bất hạnh mà xảy ra chuyện thì Công chúa Điện hạ cứ khiêng linh cữu quay về Bắc Ngụy là được, Bắc Ngụy có nhiều Hoàng tử như vậy, cũng không phải chỉ mỗi mình Thái tử có thể trị quốc. Nếu như thật sự đến ngày đó thì Công chúa cần phải nén bi thương thuận theo số phận thôi."

Lưu Uân càng nói càng vui vẻ, Thác Bạt Vu này quá mức càn rỡ, cũng quá mức kiêu ngạo. Hôm trước nàng ta quỳ một đêm ở trước lều của Thái hậu đã đủ mất mặt rồi, hôm nay chắc hẳn nàng ta cũng sẽ tức giận đến mức phun ra máu... Lưu Uân cười cười, chắp tay chào hỏi rồi xoay người quay lại lều của chính mình.

"Tam Hoàng tử..."

Hắn vừa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng Thác Bạt Vu gọi hắn.

Lưu Uân còn đang vui vẻ, nghe tiếng người thì quay lại theo bản năng, nhưng ngay lập tức hắn đã thấy trên trán cực kỳ đau đớn. Lưu Uân sửng sốt, căn bản không biết là vừa xảy ra chuyện gì, hắn hét lên kinh hãi sau đó một nắm đấm nữa của Thác Bạt Vu lại nện lên má hắn. Lưu Uân đau đớn gào to, lúc này mới nhìn rõ hóa ra Thác Bạt Vu đang đánh hắn, hắn nhăn nhó kêu la, tuyệt đối không ngờ được Thác Bạt Vu vừa mới bị trừng phạt đã lại to gan đến vậy. Hắn là một đại nam nhân mà trong phút chốc đã bị Thác Bạt Vu đánh cho tối tăm mặt mũi lại không đứng vững được. Thác Bạt Vu lại đá thêm một cú nữa vào bụng dưới của hắn...

"A a a...."

Hắn gào lên đau đớn, sau đó đứng không nổi nữa mà ngã lăn xuống đất. Thị vệ ở 4 phía thấy thế lập tức nhào lên giữ lấy Thác Bạt Vu, Thác Bạt Vu cũng dừng lại rồi đứng bên cạnh Lưu Uân phủi phủi tay, "Nếu như Thái Trưởng Công chúa thật sự xảy ra chuyện thì ta cam đoan sẽ bắt ngươi đi tế huynh ấy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện