Yến Triệt ngồi yên lặng một lúc, sau đó nhìn sang Triệu Vũ, "Hôm nay ai săn được nhiều thú nhất?"
Thú săn về đều đã được kiểm kê xong, Triệu Vũ nghe vậy liền nói, "Bẩm Hoàng thượng, là của Thành vương Điện hạ."
Trong mắt Yến Hoài hơi ngạc nhiên, tựa hồ như thật sự không ngờ đến. Thành vương nghe thấy mình xếp hạng đầu thì cũng hất hất cằm nhưng lại không tỏ ra vẻ đắc ý vui vẻ gì. Yến Hoài nhìn Thành vương như vậy thì mặt mày cũng tỏ vẻ hài lòng, "Không tệ, nên thưởng!"
Ông chỉ nói một câu đơn giản như vậy xong Viên Khánh liền sai người đi lấy phần thưởng. Yến Hoài lại nhìn Yến Triệt một cái rồi thở dài, "Đêm nay căn bản là sẽ tổ chức đại yến đốt lửa trại, nhưng Thái tử Bắc Ngụy còn chưa về nên đại yến lần này miễn đi. Thành vương đạt được phần thưởng hàng đầu, còn những người khác cứ dựa vào thứ hạng mà ban thưởng. Mấy người cứ quay về nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu như tối nay tìm được Thái tử Bắc Ngụy về thì mai lại tiếp tục đại săn, còn nếu không tìm được..." Yến Hoài nói đến đây thì giọng nói lập tức trầm xuống, "Ngày mai rồi tính."
Nếu đã đi tìm cả đêm mà không thấy Thác Bạt Hoằng, vậy thì có thể nghĩ đến kết quả...
Yến Hoài hạ lệnh xong liền đứng dậy rời khỏi chủ vị, Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố cùng các phị tần nội cung cũng quay về lều trại của mình. Dưới quảng trường thì ban thưởng cũng đã xong cho nên mọi người đều lần lượt tản đi.
"Đang yên lành sao lại có thể mất tích chứ?"
Thái hậu chau mày, việc này cũng khiến cho bà có chút ưu phiền, mặc dù bà ở Thọ Khang cung nhiều năm không quan tâm đến chính sự thế nhưng nếu Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện thì Bắc Ngụy và Đại Chu chắc chắn sẽ trở mặt.
Trần ma ma lên tiếng, "Nương nương, liệu có phải do bị mãnh thú làm bị thương không?"
Thái hậu nghe thế thì càng chau mày chặt hơn, "Cũng có thể, trên Nguy sơn này vốn là có cả hổ lẫn sư tử, nhưng do trước kia đi săn thường xuyên quá nên các thú dữ đều bị săn hết rồi. Cũng chính vì thế nên sau này mới đổi thành 2 năm săn 1 lần, hiện giờ hổ và sư tử hiếm thấy rồi nhưng gấu thì vẫn có."
Tần Hoan nghe xong trong lòng cũng hơi căng thẳng, ban nãy thị vệ của Thác Bạt Hoằng có nói bọn hắn gặp được 1 con gấu ngựa, mấy người hợp lực lại cũng không bắn chết được. Mặc dù gấu không có sức bật nhanh được như hổ hay sư tử thế nhưng đối phó vớ một nam tử trưởng thành thì vẫn không hề tốn chút sức lực nào. Trước kia lúc Tần Hoan ở phía Tây Bắc thì đã từng nhìn thấy một thợ săn bị gấu làm thương tích."
"A di đà Phật, mặc dù hôm qua vẫn còn đang tức giận Thái tử Bắc Ngụy kia, nhưng xin ông trời phù hộ cho đêm nay tìm được Thái tử đó về. Trong địa phận của Đại Chu, bất kể vị sứ thần trong Hoàng tộc nào cũng xin đừng xảy ra chuyện!"
Thái hậu khẽ niệm một hồi, bà vừa dứt lời thì bên ngoài lại vang lên tiếng sấ, đùng đùng.
Tiếng sấm sét đột nhiên nổ nhức lỗ tai khiến Yến Tuy sợ đến mức lao thẳng vào trong lòng Thái hậu. Thái hậu ôm lấy thằng bé, vẻ mặt càng nhăn nhó hơn. Ngay sau một tia sét trắng xóa chớp lóe trên bầu trời là đến một tràng tiếm sấm nổ vang, Yến Trì sợ đến mức bịt kín lỗ tai lại. Thái hậu cũng ôm chặt thằng bé, "Thời tiết hôm nay cũng thật sự là không chiều theo lòng người rồi!"
Sét tiếp tục giáng xuống, rất nhanh sau đó cuồng phong cũng nổi lên, mành che bên ngoài chủ trướng bị gió thổi đập vào nhau rào rạc. Lại vài phút sau, mưa bắt đầu rơi, từng hạt mưa to như hạt đậu đập vào trên đỉnh lều, khiến cho toàn bộ lều trại ở đây không được yên bình. Ngay cả chủ trướng đủ vững chắc mà đã như vậy thì các lều trại khác lại càng không cần phải nói. Ai cũng nói mưa xuân cực kỳ quý giá, thế nhưng trận mưa xuân đêm nay bất kể là đối với Đại Chu hay là với Bắc Ngụy thì cực kỳ không đúng lúc, thậm chí còn có thể chết người...
"Mưa lớn thế này, trên Nguy sơn nhất định trơn trượt khó đi, các binh sĩ đi tìm người đều cưỡi ngựa cả, hiện tại chỉ sợ vó ngựa cũng vị trượt ngã, cộng thêm ngọn đuốc sẽ bị mưa dập tắt, đêm nay đi tìm người đúng thật là đã khó càng thêm khó rồi!" Thái hậu quá quen thuộc với nơi săn bắn trên Nguy sơn nên trong lòng tràn đầy lo lắng, chưa kể trời mưa to ồn ào khiến cho cả đêm nay toàn bộ đại doanh ai cũng khó có thể ngủ ngon.
Mà đúng như Thái hậu vừa nói, đêm nay quả nhiên đi tìm người đã khó khăn hơn rất nhiều.
Trên con đường sát bên sườn núi phía Đông của Nguy sơn, mưa to khiến cho 1 nửa số người không leo lên được đỉnh cao nhất, 10 cây đuốc thì đã bị dập tắt đến 7, nửa còn lại đều là mò mẫm rồi bò lên trên. Lâm Chương và Thác Bạt Nhuệ đứng ở phía trên sườn núi nhìn hoàn cảnh như vậy thì trong lòng ảo não vạn phần, Lâm Chương gọi một Phó úy bên cạnh đến rồi căn dặn, "Ra lệnh cho người ở phía dưới sườn núi, 1 nửa bỏ ngựa lại rồi đi bộ lên núi, một nửa còn lại đi lách qua khe núi phía Đông, ai bị tắt đuốc rồi thì đứng nguyên tại chỗ đợi lệnh!"
Phó uy nghe lệnh rời đi, Thác Bạt Nhuệ nhăn mày, "Lâm Thống lĩnh, vốn là mang đi nhiều người như vậy, hiện giờ người thì lách qua người thì ở tại chỗ đợi lệnh, như thế thì còn lại mấy người có thể đi tìm Đại ca của ta được chứ?"
Lâm Chương chau mày, "Ngũ Điện hạ, nếu như trời không mưa thì những người này ai cũng đều phải đi tìm Bắc Ngụy Thái tử, nhưng hiện tại ngươi cũng thấy đấy, để cho bọn họ sờ soạng trong đêm đen như mực vậy mà tìm sao? Cố tình làm thế thì chỉ khiến cho có thêm nhiều người xảy ra chuyện nữa!"
Lâm Chương yêu quý từng binh từng tướng Đại Chu nên đương nhiên hắn sẽ không chịu yếu thế, thấy Thác Bạt Nhuệ hơi chút không phục thì Lâm Chương lại nói, "Ngũ Điện hạ thay vì suy nghĩ những chuyện này thì nên nhớ lại cẩn thận xem rốt cuộc Thái tử Thác Bạt đã đi về bên nào."
Bọn họ đang đứng trên mặt chính Bắc của sườn núi, là một nơi có dốc rất thoải, hiện tại Thác Bạt Nhuệ nhìn xuống bên dưới đã không cảm giác ra được phương hướng gì rồi. Rừng rậm sâu thẳm, nơi nơi đều là đại thụ cao chọc trời, bất kể nhìn đi đâu thì Thác Bạt Nhuệ cũng cảm thấy hình như mình đã từng đi đến. Mà không chỉ có hắn, mấy thị vệ khác cũng đều bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên bọn họ lên Nguy sơn, hôm săn bắn nhỏ kia bọn họ cũng không đi đường này. Ban ngày bọn họ cũng chỉ chuyên tâm vào đi săn mồi, hiện giờ giữa đêm đen không đèn đuốc thì sao có thể phân biệt được chứ? Cứ như vậy dẫn Lâm Chương đi suốt mấy vòng nhưng càng lúc càng hỗn loạn.
"Lâm Thống lĩnh, hay là chúng ta tách ra đi tìm đi, giờ ngươi hỏi ta thì ta cũng thật sự rất mơ hồ mà không nhớ được rõ. Ngươi phân công những người này, mỗi nhóm đi tìm một hướng, như vậy chẳng lẽ dễ tìm thấy hơn sao?"
Lâm Chương căn bản không muốn chạy loạn như ruồi không đầu, nhưng hôm nay thời tiết không chiều lòng người cho nên ông chỉ có thể tung lưới theo như lời Thác Bạt Nhuệ mà thôi. Có lẽ cũng có thể tìm được manh mối hữu dụng hay tung tích gì đó.
...
"Công chúa Điện hạ, nô tỳ nghe thấy người bên ngoài nói Thái tử Điện hạ đã xảy ra chuyện rồi!"
Hầu tỳ của Thác Bạt Vu đi vừa trong lều, vừa dứt lời thì vẻ mặt Thác Bạt Vu vẫn còn lạnh lùng thờ ơ.
Hầu tỳ lập tức hét lên, "Công chúa Điện hạ, là thật đó, Thái tử Điện hạ dẫn người lên núi săn thú, nhưng khi tách nhau ra thì Ngũ Điện hạ đã đi tìm rất lâu mà vẫn không thấy Thái tử Điện hạ đâu. Ban nãy Hoàng đế Đại Chu đã cử 1000 người ngựa lên núi rồi, Ngũ Điện hạ và mấy thị vệ khác cũng cùng đi theo lên..."
Tiếng sấm bên ngoài rền vang liên hồi, gió táp mưa sa không ngớt, giọng của hầu nô hòa quyện vào những âm thanh này nhưng cuối cùng vẫn khiến cho đáy mắt Thác Bạt Vu dao động. Nhưng cuối cùng Thác Bạt Vu vẫn không nói gì.
Đêm qua Thác Bạt Hoằng còn mang tính mạng 2 hầu tỳ này ra để uy hiếp nàng, sáng nay cũng vẫn còn trách cứ, người như hắn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Thác Bạt Vu nhắm mắt lại, võ công của Thác Bạt Hoằng không kém, chưa kể người Bắc Ngụy giỏi võ, chuyện đi săn chẳng khác gì cơm bữa, Hoàng thất Bắc Ngụy đi săn mùa đông còn nhiều và thường xuyên hơn hẳn Đại Chu. Không chỉ có như vậy, một khi Bắc Ngụy tổ chức đại săn là liền 3 ngày, Hoàng thất Đại Chu làm sao có thể sánh bằng được chứ. Chỉ là Thác Bạt Hoằng về muộn mà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa? Nghĩ như vậy nhưng khi nghe tiếng mưa gió ầm ĩ bên ngoài thì Thác Bạt Vu vẫn có chút bất an.
Lều của nàng mặc dù nằm sát với chủ trướng, thế nhưng mưa gió tối nay thật sự quá lớn, cuồng phong thổi đến khiến cho mành trướng bay phần phật, mưa rơi rất nặng hạt gõ lên trên đỉnh lều, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang khiến cho trong lòng Thác Bạt Vu cũng ầm ầm chấn dộng. Mưa gió như vậy cực kỳ hiếm có trên Bắc Ngụy, nếu như có thì chứng tỏ trời cao đang nổi giận.
Thác Bạt Vu càng ngày càng bất an, mà hiện tại đầu gối nàng vẫn còn tê rần đau đớn, nàng không quên được sự sỉ nhục khi phải quỳ gối trước lều của Thái hậu đêm qua. Mà tất cả những điều này đều là Thác Bạt Hoằng ép bức nàng, nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn!
Thác Bạt Vu đưa tay kéo chăn gấm lên che kín khuôn mặt, đám hầu tỳ căn bản là lo lắng nhưng nhìn Thác Bạt Vu như vậy thì lại không biết phải làm gì. Thác Bạt Hoằng đã xảy ra chuyện, tâm phúc của hắn không có ở trong đoàn đi sứ, Thác Bạt Nhuệ không có mặt còn Thác Bạt Vu lại như vậy. Đám hầu tỳ cực kỳ hoang mang, văn thần võ tướng đi theo đến đây cũng hoảng sợ không thôi. Một khắc sau, lại có 7-8 thần tử Bắc Ngụy đứng tập trung trước lều, yêu cầu được cầu kiến Công chúa.
Hầu tỳ đến bẩm báo nhưng Thác Bạt Vu vẫn luôn không để ý đến, chẳng còn cách nào khác nên hầu tỳ đành phải đuổi mấy người bọn họ về. Dù sao thì Thác Bạt Nhuệ và người của Hoàng đế Đại Chu phái đi đều đã lên núi tìm, hiện tại lo lắng suông cũng không giải quyết được gì.
Thác Bạt Vu cũng nghĩ như vậy, Thác Bạt Hoằng hoặc là lạc đường hoặc là tham chiến thôi, tệ nhất chắc cũng chỉ do bị thương nên mới không di chuyển được. Mà những điều này, dù gì đến sáng mai thì cũng sẽ tìm thấy được thôi. Tận 1000 người, nếu 1000 người đó mà không tìm ra được Thác Bạt Hoằng thì chẳng lẽ chính là...
Thác Bạt Vu nằm trong ổ chăn ngột ngạt run lên từng hồi, nhất thời không dám nghĩ đến khả năng này nữa.
Mặc dù ra vẻ như không quan tâm, nhưng cả đêm nay Thác Bạt Vu gần như không ngủ được. Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng nàng đã thức dậy, mưa gió bên ngoài đã ngớt đi một chút, nàng lẳng lặng ghé tai chú ý lắng nghe.
Đợi khoảng gần nửa canh giờ, có một trận vó ngựa ở xa xôi vang lên.
Thần sắc Thác Bạt Vu hơi chấn động, nàng biết đại đội đêm qua ra ngoài nay đã trở về rồi.
...
Lúc Lâm Chương dẫn người quay về thì Yến Hoài là người đầu tiên được biết.
Nhưng điều khiến cho Yến Hoài thất vọng chính là bọn họ không tìm thấy được Thác Bạt Hoằng...
Trong lều của Yến Hoài, Lâm Chương nói, "Ngũ Hoàng tử dẫn đường, mạt tướng đã dẫn người đi khắp cả mấy chỗ phụ cận trên sường núi, thay đổi đủ mọi cách để lục soát tỉ mỉ, còn thiếu nước đào sâu 3 tấc đấc, nhổ từng gốc cây lên mà thôi, thế nhưng vẫn không tìm thấy Thái tử Điện hạ. Không chỉ có như vậy, đêm qua mưa lớn khiến cho đường trên núi lầy lội vô cùng, cho dù dọc đường có dấu vết gì thì cũng đã bị nước mưa rửa trôi rồi, mưa lớn dập tắt đuốc, thật sự là không tiện tìm người. Hoàng thượng không nên gấp gáp, mạt tướng lại đi chọn thêm 1000 người nữa, đợi đến khi trời sáng rõ rồi sẽ lên núi thêm một lần, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Thái tử Bắc Ngụy. Một người đang yên đang lành tuyệt đối sẽ không biến mất vô căn cứ như vậy."
Yến Triệt và Yến Kỳ cũng đang ở bên trong lều của Yến Hoài, ngay cả Yến Ly, mấy người Tần Thuật cũng bị triệu tập qua.
Lâm Chương nói xong thì Yến Trì tiếp lời, "Lúc ấy Thái tử Bắc Ngụy cưỡi ngựa, ngay cả ngựa cũng không tìm thấy?"
Lâm Chương gật đầu, "Phải, không tìm thấy ngựa. Đêm qua mưa lớn như thế, chúng ta lên khắp núi đồi kêu gọi to, ngoại trừ vài con thú bị kinh động thì không hề phát hiện ra dấu vết con ngựa của Thái tử Bắc Ngụy."
Toàn bộ những người ở đây đều nhăn mày.
Mọi người còn đang trầm mặc thì Thác Bạt Nhuệ lên tiếng, "Hoàng thượng, cứ nghe theo lời Lâm Thống lĩnh tiếp tục tìm thôi. Người và ngựa đều không thể nào tùy tiện biến mất được, đêm qua mặc dù bọn ta đi gấp nhưng vì đêm tối cộng thêm mưa lớn nên không còn cách nào khác để tìm người cả. Hôm nay trời sáng rồi tiếp tục tìm, nhất định có thể tìm ra Đại ca..."
Yến Hoài gật đầu, "Đương nhiên là phải tiếp tục tìm, Lâm Chương, cứ làm theo lời ngươi nói đi."
Lâm Chương và Thác Bạt Nhuệ ai nấy đều cực kỳ chật vật, áo giáp và đầu tóc đều ướt sũng dính chặt lên trên mặt, trên giày và áo bào dính đầy bùn đất, có thể nói bọn họ cũng đều lăn lộn mò mẫm suốt cả đêm trên Nguy sơn rồi, nhất định là mệt mỏi đến cùng cực. Thế nhưng Thác Bạt Nhuệ lại không hề buông lỏng chút nào.
Lâm Chương phụng mệnh, một lần nữa đi điểm binh, còn Yến Hoài lại nhìn Thác Bạt Nhuệ nói, "Ngũ Điện hạ, tìm suốt cả đêm rồi, hiện tại hay là đi thay y phục rồi ăn uống chút gì đi. Hôm nay vẫn còn phải tìm nữa, ngoài trời mưa chưa ngớt, ngươi phải giữ gìn thể lực mới được."
Thác Bạt Nhuệ chỉ thấy bản thân hơi mệt mỏi một chút, hắn thường xuyên bỏ bê luyện võ chứ không được như Lâm Chương. Nhưng một khi Thác Bạt Hoằng mất tích thì đây cũng chính là đại sự chấn động toàn bộ Bắc Ngụy, hắn bắt buộc phải theo sát không dời đám người Đại Chu để cùng tìm ra Thác Bạt Hoằng!
Nghĩ nghĩ xong t Bắc Ngụy lại gật đầu rồi lui ra ngoài!
Vừa ra khỏi lều, Thác Bạt Nhuệ lập tức nhìn thấy Thác Bạt Vu không hề che ô dù gì mà xông thẳng đến trước chủ trướng. Trên người Thác Bạt Vu chỉ khoác một áo choàng đỏ thẫm, vẻ mặt nàng trắng bệch cùng với thần sắc lạnh thấu xương. Nàng vừa nhìn thấy Thác Bạt Nhuệ liền lập tức bước nhanh đến trước mặt hắn, "Có phải vẫn chưa tìm được Thái tử ca ca không?"
Thú săn về đều đã được kiểm kê xong, Triệu Vũ nghe vậy liền nói, "Bẩm Hoàng thượng, là của Thành vương Điện hạ."
Trong mắt Yến Hoài hơi ngạc nhiên, tựa hồ như thật sự không ngờ đến. Thành vương nghe thấy mình xếp hạng đầu thì cũng hất hất cằm nhưng lại không tỏ ra vẻ đắc ý vui vẻ gì. Yến Hoài nhìn Thành vương như vậy thì mặt mày cũng tỏ vẻ hài lòng, "Không tệ, nên thưởng!"
Ông chỉ nói một câu đơn giản như vậy xong Viên Khánh liền sai người đi lấy phần thưởng. Yến Hoài lại nhìn Yến Triệt một cái rồi thở dài, "Đêm nay căn bản là sẽ tổ chức đại yến đốt lửa trại, nhưng Thái tử Bắc Ngụy còn chưa về nên đại yến lần này miễn đi. Thành vương đạt được phần thưởng hàng đầu, còn những người khác cứ dựa vào thứ hạng mà ban thưởng. Mấy người cứ quay về nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu như tối nay tìm được Thái tử Bắc Ngụy về thì mai lại tiếp tục đại săn, còn nếu không tìm được..." Yến Hoài nói đến đây thì giọng nói lập tức trầm xuống, "Ngày mai rồi tính."
Nếu đã đi tìm cả đêm mà không thấy Thác Bạt Hoằng, vậy thì có thể nghĩ đến kết quả...
Yến Hoài hạ lệnh xong liền đứng dậy rời khỏi chủ vị, Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố cùng các phị tần nội cung cũng quay về lều trại của mình. Dưới quảng trường thì ban thưởng cũng đã xong cho nên mọi người đều lần lượt tản đi.
"Đang yên lành sao lại có thể mất tích chứ?"
Thái hậu chau mày, việc này cũng khiến cho bà có chút ưu phiền, mặc dù bà ở Thọ Khang cung nhiều năm không quan tâm đến chính sự thế nhưng nếu Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện thì Bắc Ngụy và Đại Chu chắc chắn sẽ trở mặt.
Trần ma ma lên tiếng, "Nương nương, liệu có phải do bị mãnh thú làm bị thương không?"
Thái hậu nghe thế thì càng chau mày chặt hơn, "Cũng có thể, trên Nguy sơn này vốn là có cả hổ lẫn sư tử, nhưng do trước kia đi săn thường xuyên quá nên các thú dữ đều bị săn hết rồi. Cũng chính vì thế nên sau này mới đổi thành 2 năm săn 1 lần, hiện giờ hổ và sư tử hiếm thấy rồi nhưng gấu thì vẫn có."
Tần Hoan nghe xong trong lòng cũng hơi căng thẳng, ban nãy thị vệ của Thác Bạt Hoằng có nói bọn hắn gặp được 1 con gấu ngựa, mấy người hợp lực lại cũng không bắn chết được. Mặc dù gấu không có sức bật nhanh được như hổ hay sư tử thế nhưng đối phó vớ một nam tử trưởng thành thì vẫn không hề tốn chút sức lực nào. Trước kia lúc Tần Hoan ở phía Tây Bắc thì đã từng nhìn thấy một thợ săn bị gấu làm thương tích."
"A di đà Phật, mặc dù hôm qua vẫn còn đang tức giận Thái tử Bắc Ngụy kia, nhưng xin ông trời phù hộ cho đêm nay tìm được Thái tử đó về. Trong địa phận của Đại Chu, bất kể vị sứ thần trong Hoàng tộc nào cũng xin đừng xảy ra chuyện!"
Thái hậu khẽ niệm một hồi, bà vừa dứt lời thì bên ngoài lại vang lên tiếng sấ, đùng đùng.
Tiếng sấm sét đột nhiên nổ nhức lỗ tai khiến Yến Tuy sợ đến mức lao thẳng vào trong lòng Thái hậu. Thái hậu ôm lấy thằng bé, vẻ mặt càng nhăn nhó hơn. Ngay sau một tia sét trắng xóa chớp lóe trên bầu trời là đến một tràng tiếm sấm nổ vang, Yến Trì sợ đến mức bịt kín lỗ tai lại. Thái hậu cũng ôm chặt thằng bé, "Thời tiết hôm nay cũng thật sự là không chiều theo lòng người rồi!"
Sét tiếp tục giáng xuống, rất nhanh sau đó cuồng phong cũng nổi lên, mành che bên ngoài chủ trướng bị gió thổi đập vào nhau rào rạc. Lại vài phút sau, mưa bắt đầu rơi, từng hạt mưa to như hạt đậu đập vào trên đỉnh lều, khiến cho toàn bộ lều trại ở đây không được yên bình. Ngay cả chủ trướng đủ vững chắc mà đã như vậy thì các lều trại khác lại càng không cần phải nói. Ai cũng nói mưa xuân cực kỳ quý giá, thế nhưng trận mưa xuân đêm nay bất kể là đối với Đại Chu hay là với Bắc Ngụy thì cực kỳ không đúng lúc, thậm chí còn có thể chết người...
"Mưa lớn thế này, trên Nguy sơn nhất định trơn trượt khó đi, các binh sĩ đi tìm người đều cưỡi ngựa cả, hiện tại chỉ sợ vó ngựa cũng vị trượt ngã, cộng thêm ngọn đuốc sẽ bị mưa dập tắt, đêm nay đi tìm người đúng thật là đã khó càng thêm khó rồi!" Thái hậu quá quen thuộc với nơi săn bắn trên Nguy sơn nên trong lòng tràn đầy lo lắng, chưa kể trời mưa to ồn ào khiến cho cả đêm nay toàn bộ đại doanh ai cũng khó có thể ngủ ngon.
Mà đúng như Thái hậu vừa nói, đêm nay quả nhiên đi tìm người đã khó khăn hơn rất nhiều.
Trên con đường sát bên sườn núi phía Đông của Nguy sơn, mưa to khiến cho 1 nửa số người không leo lên được đỉnh cao nhất, 10 cây đuốc thì đã bị dập tắt đến 7, nửa còn lại đều là mò mẫm rồi bò lên trên. Lâm Chương và Thác Bạt Nhuệ đứng ở phía trên sườn núi nhìn hoàn cảnh như vậy thì trong lòng ảo não vạn phần, Lâm Chương gọi một Phó úy bên cạnh đến rồi căn dặn, "Ra lệnh cho người ở phía dưới sườn núi, 1 nửa bỏ ngựa lại rồi đi bộ lên núi, một nửa còn lại đi lách qua khe núi phía Đông, ai bị tắt đuốc rồi thì đứng nguyên tại chỗ đợi lệnh!"
Phó uy nghe lệnh rời đi, Thác Bạt Nhuệ nhăn mày, "Lâm Thống lĩnh, vốn là mang đi nhiều người như vậy, hiện giờ người thì lách qua người thì ở tại chỗ đợi lệnh, như thế thì còn lại mấy người có thể đi tìm Đại ca của ta được chứ?"
Lâm Chương chau mày, "Ngũ Điện hạ, nếu như trời không mưa thì những người này ai cũng đều phải đi tìm Bắc Ngụy Thái tử, nhưng hiện tại ngươi cũng thấy đấy, để cho bọn họ sờ soạng trong đêm đen như mực vậy mà tìm sao? Cố tình làm thế thì chỉ khiến cho có thêm nhiều người xảy ra chuyện nữa!"
Lâm Chương yêu quý từng binh từng tướng Đại Chu nên đương nhiên hắn sẽ không chịu yếu thế, thấy Thác Bạt Nhuệ hơi chút không phục thì Lâm Chương lại nói, "Ngũ Điện hạ thay vì suy nghĩ những chuyện này thì nên nhớ lại cẩn thận xem rốt cuộc Thái tử Thác Bạt đã đi về bên nào."
Bọn họ đang đứng trên mặt chính Bắc của sườn núi, là một nơi có dốc rất thoải, hiện tại Thác Bạt Nhuệ nhìn xuống bên dưới đã không cảm giác ra được phương hướng gì rồi. Rừng rậm sâu thẳm, nơi nơi đều là đại thụ cao chọc trời, bất kể nhìn đi đâu thì Thác Bạt Nhuệ cũng cảm thấy hình như mình đã từng đi đến. Mà không chỉ có hắn, mấy thị vệ khác cũng đều bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên bọn họ lên Nguy sơn, hôm săn bắn nhỏ kia bọn họ cũng không đi đường này. Ban ngày bọn họ cũng chỉ chuyên tâm vào đi săn mồi, hiện giờ giữa đêm đen không đèn đuốc thì sao có thể phân biệt được chứ? Cứ như vậy dẫn Lâm Chương đi suốt mấy vòng nhưng càng lúc càng hỗn loạn.
"Lâm Thống lĩnh, hay là chúng ta tách ra đi tìm đi, giờ ngươi hỏi ta thì ta cũng thật sự rất mơ hồ mà không nhớ được rõ. Ngươi phân công những người này, mỗi nhóm đi tìm một hướng, như vậy chẳng lẽ dễ tìm thấy hơn sao?"
Lâm Chương căn bản không muốn chạy loạn như ruồi không đầu, nhưng hôm nay thời tiết không chiều lòng người cho nên ông chỉ có thể tung lưới theo như lời Thác Bạt Nhuệ mà thôi. Có lẽ cũng có thể tìm được manh mối hữu dụng hay tung tích gì đó.
...
"Công chúa Điện hạ, nô tỳ nghe thấy người bên ngoài nói Thái tử Điện hạ đã xảy ra chuyện rồi!"
Hầu tỳ của Thác Bạt Vu đi vừa trong lều, vừa dứt lời thì vẻ mặt Thác Bạt Vu vẫn còn lạnh lùng thờ ơ.
Hầu tỳ lập tức hét lên, "Công chúa Điện hạ, là thật đó, Thái tử Điện hạ dẫn người lên núi săn thú, nhưng khi tách nhau ra thì Ngũ Điện hạ đã đi tìm rất lâu mà vẫn không thấy Thái tử Điện hạ đâu. Ban nãy Hoàng đế Đại Chu đã cử 1000 người ngựa lên núi rồi, Ngũ Điện hạ và mấy thị vệ khác cũng cùng đi theo lên..."
Tiếng sấm bên ngoài rền vang liên hồi, gió táp mưa sa không ngớt, giọng của hầu nô hòa quyện vào những âm thanh này nhưng cuối cùng vẫn khiến cho đáy mắt Thác Bạt Vu dao động. Nhưng cuối cùng Thác Bạt Vu vẫn không nói gì.
Đêm qua Thác Bạt Hoằng còn mang tính mạng 2 hầu tỳ này ra để uy hiếp nàng, sáng nay cũng vẫn còn trách cứ, người như hắn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Thác Bạt Vu nhắm mắt lại, võ công của Thác Bạt Hoằng không kém, chưa kể người Bắc Ngụy giỏi võ, chuyện đi săn chẳng khác gì cơm bữa, Hoàng thất Bắc Ngụy đi săn mùa đông còn nhiều và thường xuyên hơn hẳn Đại Chu. Không chỉ có như vậy, một khi Bắc Ngụy tổ chức đại săn là liền 3 ngày, Hoàng thất Đại Chu làm sao có thể sánh bằng được chứ. Chỉ là Thác Bạt Hoằng về muộn mà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa? Nghĩ như vậy nhưng khi nghe tiếng mưa gió ầm ĩ bên ngoài thì Thác Bạt Vu vẫn có chút bất an.
Lều của nàng mặc dù nằm sát với chủ trướng, thế nhưng mưa gió tối nay thật sự quá lớn, cuồng phong thổi đến khiến cho mành trướng bay phần phật, mưa rơi rất nặng hạt gõ lên trên đỉnh lều, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang khiến cho trong lòng Thác Bạt Vu cũng ầm ầm chấn dộng. Mưa gió như vậy cực kỳ hiếm có trên Bắc Ngụy, nếu như có thì chứng tỏ trời cao đang nổi giận.
Thác Bạt Vu càng ngày càng bất an, mà hiện tại đầu gối nàng vẫn còn tê rần đau đớn, nàng không quên được sự sỉ nhục khi phải quỳ gối trước lều của Thái hậu đêm qua. Mà tất cả những điều này đều là Thác Bạt Hoằng ép bức nàng, nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn!
Thác Bạt Vu đưa tay kéo chăn gấm lên che kín khuôn mặt, đám hầu tỳ căn bản là lo lắng nhưng nhìn Thác Bạt Vu như vậy thì lại không biết phải làm gì. Thác Bạt Hoằng đã xảy ra chuyện, tâm phúc của hắn không có ở trong đoàn đi sứ, Thác Bạt Nhuệ không có mặt còn Thác Bạt Vu lại như vậy. Đám hầu tỳ cực kỳ hoang mang, văn thần võ tướng đi theo đến đây cũng hoảng sợ không thôi. Một khắc sau, lại có 7-8 thần tử Bắc Ngụy đứng tập trung trước lều, yêu cầu được cầu kiến Công chúa.
Hầu tỳ đến bẩm báo nhưng Thác Bạt Vu vẫn luôn không để ý đến, chẳng còn cách nào khác nên hầu tỳ đành phải đuổi mấy người bọn họ về. Dù sao thì Thác Bạt Nhuệ và người của Hoàng đế Đại Chu phái đi đều đã lên núi tìm, hiện tại lo lắng suông cũng không giải quyết được gì.
Thác Bạt Vu cũng nghĩ như vậy, Thác Bạt Hoằng hoặc là lạc đường hoặc là tham chiến thôi, tệ nhất chắc cũng chỉ do bị thương nên mới không di chuyển được. Mà những điều này, dù gì đến sáng mai thì cũng sẽ tìm thấy được thôi. Tận 1000 người, nếu 1000 người đó mà không tìm ra được Thác Bạt Hoằng thì chẳng lẽ chính là...
Thác Bạt Vu nằm trong ổ chăn ngột ngạt run lên từng hồi, nhất thời không dám nghĩ đến khả năng này nữa.
Mặc dù ra vẻ như không quan tâm, nhưng cả đêm nay Thác Bạt Vu gần như không ngủ được. Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng nàng đã thức dậy, mưa gió bên ngoài đã ngớt đi một chút, nàng lẳng lặng ghé tai chú ý lắng nghe.
Đợi khoảng gần nửa canh giờ, có một trận vó ngựa ở xa xôi vang lên.
Thần sắc Thác Bạt Vu hơi chấn động, nàng biết đại đội đêm qua ra ngoài nay đã trở về rồi.
...
Lúc Lâm Chương dẫn người quay về thì Yến Hoài là người đầu tiên được biết.
Nhưng điều khiến cho Yến Hoài thất vọng chính là bọn họ không tìm thấy được Thác Bạt Hoằng...
Trong lều của Yến Hoài, Lâm Chương nói, "Ngũ Hoàng tử dẫn đường, mạt tướng đã dẫn người đi khắp cả mấy chỗ phụ cận trên sường núi, thay đổi đủ mọi cách để lục soát tỉ mỉ, còn thiếu nước đào sâu 3 tấc đấc, nhổ từng gốc cây lên mà thôi, thế nhưng vẫn không tìm thấy Thái tử Điện hạ. Không chỉ có như vậy, đêm qua mưa lớn khiến cho đường trên núi lầy lội vô cùng, cho dù dọc đường có dấu vết gì thì cũng đã bị nước mưa rửa trôi rồi, mưa lớn dập tắt đuốc, thật sự là không tiện tìm người. Hoàng thượng không nên gấp gáp, mạt tướng lại đi chọn thêm 1000 người nữa, đợi đến khi trời sáng rõ rồi sẽ lên núi thêm một lần, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Thái tử Bắc Ngụy. Một người đang yên đang lành tuyệt đối sẽ không biến mất vô căn cứ như vậy."
Yến Triệt và Yến Kỳ cũng đang ở bên trong lều của Yến Hoài, ngay cả Yến Ly, mấy người Tần Thuật cũng bị triệu tập qua.
Lâm Chương nói xong thì Yến Trì tiếp lời, "Lúc ấy Thái tử Bắc Ngụy cưỡi ngựa, ngay cả ngựa cũng không tìm thấy?"
Lâm Chương gật đầu, "Phải, không tìm thấy ngựa. Đêm qua mưa lớn như thế, chúng ta lên khắp núi đồi kêu gọi to, ngoại trừ vài con thú bị kinh động thì không hề phát hiện ra dấu vết con ngựa của Thái tử Bắc Ngụy."
Toàn bộ những người ở đây đều nhăn mày.
Mọi người còn đang trầm mặc thì Thác Bạt Nhuệ lên tiếng, "Hoàng thượng, cứ nghe theo lời Lâm Thống lĩnh tiếp tục tìm thôi. Người và ngựa đều không thể nào tùy tiện biến mất được, đêm qua mặc dù bọn ta đi gấp nhưng vì đêm tối cộng thêm mưa lớn nên không còn cách nào khác để tìm người cả. Hôm nay trời sáng rồi tiếp tục tìm, nhất định có thể tìm ra Đại ca..."
Yến Hoài gật đầu, "Đương nhiên là phải tiếp tục tìm, Lâm Chương, cứ làm theo lời ngươi nói đi."
Lâm Chương và Thác Bạt Nhuệ ai nấy đều cực kỳ chật vật, áo giáp và đầu tóc đều ướt sũng dính chặt lên trên mặt, trên giày và áo bào dính đầy bùn đất, có thể nói bọn họ cũng đều lăn lộn mò mẫm suốt cả đêm trên Nguy sơn rồi, nhất định là mệt mỏi đến cùng cực. Thế nhưng Thác Bạt Nhuệ lại không hề buông lỏng chút nào.
Lâm Chương phụng mệnh, một lần nữa đi điểm binh, còn Yến Hoài lại nhìn Thác Bạt Nhuệ nói, "Ngũ Điện hạ, tìm suốt cả đêm rồi, hiện tại hay là đi thay y phục rồi ăn uống chút gì đi. Hôm nay vẫn còn phải tìm nữa, ngoài trời mưa chưa ngớt, ngươi phải giữ gìn thể lực mới được."
Thác Bạt Nhuệ chỉ thấy bản thân hơi mệt mỏi một chút, hắn thường xuyên bỏ bê luyện võ chứ không được như Lâm Chương. Nhưng một khi Thác Bạt Hoằng mất tích thì đây cũng chính là đại sự chấn động toàn bộ Bắc Ngụy, hắn bắt buộc phải theo sát không dời đám người Đại Chu để cùng tìm ra Thác Bạt Hoằng!
Nghĩ nghĩ xong t Bắc Ngụy lại gật đầu rồi lui ra ngoài!
Vừa ra khỏi lều, Thác Bạt Nhuệ lập tức nhìn thấy Thác Bạt Vu không hề che ô dù gì mà xông thẳng đến trước chủ trướng. Trên người Thác Bạt Vu chỉ khoác một áo choàng đỏ thẫm, vẻ mặt nàng trắng bệch cùng với thần sắc lạnh thấu xương. Nàng vừa nhìn thấy Thác Bạt Nhuệ liền lập tức bước nhanh đến trước mặt hắn, "Có phải vẫn chưa tìm được Thái tử ca ca không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương