"Cái gì? Thái tử Bắc Ngụy mất tích?"
Yến Hoài nhăn chặt mày lại, rất không dám tin vào tai mình. Viên Khánh gật đầu lia lịa, "Vâng, Hoàng thượng, những thị vệ này là tùy tùng của Thái tử Bắc Ngụy, họ đã tách ra..."
Yến Hoài chau mày, ông quay đầu nhìn về hướng Nguy sơn theo bản năng, mặc dù thế núi bằng phẳng, sườn núi cũng không quá dốc, nhưng dù sao địa hình cũng trải dài hơn 10 dặm, diện tích rộng lớn cho nên có rất nhiều nơi đều gần như chưa từng có ai đặt chân đến. Hiện tại thời gian hạn định đã qua, cho dù Thác Bạt Hoằng có chuyện gì chậm trễ thì cũng nên quay về rồi.
"Gọi bọn họ đến đây, Trẫm muốn đích thân hỏi cho rõ!"
Viên Khánh lập tức xoay người đi truyền lệnh, Yến Hoài lại nhăn nhó nhìn sang phía Lâm Chương bên cạnh, "Đi điều tra, xem xem vẫn còn có bao nhiêu người chưa quay về..."
Diện tích trên Nguy sơn quá rộng lớn, cho nên cho dù tất cả mọi người có nhớ rõ thời gian ước định thì cũng có thể bị lạc đường nên mới về muộn. Hiện tại Thác Bạt Hoằng không quay về mặc dù là một tín hiệu nguy hiểm, thế nhưng cũng không nhất định là đã xảy ra chuyện.
Lâm Chương phụng mệnh rời đi, rất nhanh đã có 3 thị vệ vừa mới phóng ngựa vào đại doanh đi đến trước mặt Yến Hoài.
Vẻ mặt Yến Hoài nghiêm trang, "Rốt cuộc là chuyện gì? Nói tỉ mỉ ra xem."
Mấy người thị vệ nhìn lẫn nhau, một người lớn tuổi hơn bước lên nói, "Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay ngay từ lúc bắt đầu thì Thái tử Điện hạ của bọn ta đã cùng với Ngũ Hoàng tử Điện hạ đi lên phía Đông Nguy sơn. Sau đó vẫn không có gì bất thường, đến buổi chiều rồi Thái tử Điện hạ thấy con mồi chưa được nhiều lắm cho nên mới dẫn mọi người đi càng sâu vào trong Nguy sơn. Về sau thấy thời gian càng lúc càng gấp rút rồi cho nên Thái tử Điện hạ mới thương lượng cùng Ngũ Hoàng tử xem có nên chia nhau ra đi săn hay không, bởi vậy mới phát tín hiệu cho những người khác tách ra, như thế mới có cơ hội gia tăng được số lượng thú săn."
"Sau đó bọn ta liền tách nhau ra, Ngũ Hoàng tử Điện hạ và Thái tử Điện hạ đều đi một mình, đại khái khoảng 1 khắc sau thì bọn ta thấy có người phát tín hiệu nên lập tức chạy qua, lúc đó phát hiện ra là tín hiệu của Ngũ Hoàng tử. Ngũ Hoàng tử phát hiện ra một con gấu ngựa có vóc dáng rất lớn cho nên mới gọi bọn ta đến để cùng hợp sức. Nhưng con gấu ngựa kia chạy rất nhanh, bọn ta đều bị cuốn theo nó, ban đầu Thái tử Điện hạ ở ngay sát phía sau bọn ta, nhưng mãi không thấy người vượt lên thành ra mọi người đã bị tách ra. Sau đó bọn ta còn có thêm 2 lần săn thú nữa, cũng phát tín hiệu cho Thái tử Điện hạ 2 lần đểu báo cáo vị trí nhưng vẫn không thấy Thái tử Điện hạ đuổi theo. Về sau Ngũ Hoàng tử Điện hạ cảm thấy không đúng lắm nên mới bảo 2 người chúng ta hợp thành 1 tổ để đi tìm Thái tử Điện hạ, nhưng bọn ta đã quay lại tìm khắp trên triền núi đó nhưng vẫn không thấy người đâu, thậm chí còn đi tìm ở chỗ xa hơn nữa mà cũng không phát hiện ra Thái tử Điện hạ..."
Thị vệ này nói xong thì giọng nói cũng rất lo lắng, "Bọn ta cảm thấy Thái tử Điện hạ đã xảy ra chuyện, mấy người bọn ta cộng thêm nhóm của Ngũ Hoàng tử Điện hạ tổng cộng lại là 9 người, cũng không có khả năng tìm lần lượt khắp chân núi Nguy sơn được. Huống hồ bọn ta là lần đầu lên núi, không quen thuộc địa hình cho nên Ngũ Hoàng tử Điện hạ quyết định bảo mấy người bọn ta mau chạy về đại doanh trước, xem xem liệu có phải Điện hạ không nhìn thấy tín hiệu của bọn ta nên mới tự mình quay về rồi không. Nhưng khi bọn tiểu nhân vừa mới quay về đã hỏi rồi, Điện hạ căn bản chưa từng quay lại đại doanh!"
"Hoàng thượng, xin người lập tức phái người lên núi tìm kiếm Thái tử Điện hạ, Điện hạ tách khỏi bọn ta lâu như vậy, không biết là bị thương hay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi. Hiện tại đã trôi qua nửa ngày, cơ hội tìm thấy Điện hạ vẫn còn rất lớn, thỉnh cầu Hoàng thượng!"
Trái tim Yến Hoài đập mạnh, đang đại săn yên lành, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Hít vào một hơi thật sau, Yến Hoài nhìn sang bên Lâm Chương vừa mới quay lại, "Lâm Chương, còn có những ai chưa trở về?"
Lâm Chương trả lời, "Ngoại trừ Thái tử Bắc Ngụy cùng với Ngũ Hoàng tử Điện hạ và 4 thị vệ bên cạnh hắn thì những người khác đều đã quay về rồi."
Đáy lòng Yến Hoài trĩu nặng, hôm nay đại săn có hạn chế thời gian, những người khác hoặc sớm hoặc muộn đều sẽ gấp rút trở về, vậy mà Thái tử Bắc Ngụy lại về muộn như vậy thật sự là chuyện vô lý. Mặc dù Thác Bạt Vu làm Tần Hoan bị thương, nhưng dù sao thì đoàn sứ thần của Bắc Ngụy cũng không thể xảy ra chuyện gì ở trong địa phận Đại Chu cả. Đừng nói là Thái tử Điện hạ Bắc Ngụy, mà ngay cả Thác Bạt Vu cũng phải bình yên vô sự mà rời khỏi Đại Chu.
Yến Hoài củng cố lại tinh thần rồi nói, "Lâm Chương, ngươi mau chóng đi chọn binh mã chuẩn bị lên núi, truy tìm tung tích của Thái tử Bắc Ngụy suốt đêm cho ta." Ngừng lại một chút Yến Hoài lại nhìn sang mấy người thị vệ ở phía trước, "Ngũ Hoàng tử Điện hạ có nói lúc nào quay về không?"
Thị vệ kia liền nói, "Bọn ta chạy về đây trước để báo tin, Ngũ Hoàng tử Điện hạ hơi tụt về sau một chút, vừa đi vừa tìm kiếm tung tích của Thái tử Điện hạ. Hiện tại trời đã tối nên nhất định Ngũ Hoàng tử sẽ trở về đây nhanh thôi."
Yến Hoài gật đầu, "Nếu Ngũ Hoàng tử của các ngươi tìm được Thái tử thì đó là tốt nhất!"
Mấy thị vệ lập tức gật đầu, nếu được như Yến Hoài nói thì đó mới đúng là kết quả tốt nhất. Nếu Thác Bạt Nhuệ tìm được Thác Bạt Hoằng, thì Lâm Chương cũng không cần phải dẫn binh lên núi, đại săn hôm nay cũng coi như viên mãn.
Vốn dĩ Yến Hoài cùng với nhóm chủ tử ở đây chờ xem Cấm vệ quân kiểm kê số lượng thú săn được, muốn xem xem hôm nay ai xếp thứ nhất, nhưng không ngờ tới đột nhiên đã xảy ra biến cố như vậy. Vị trí chủ tọa ở trên đài cao cách quảng trường không xa nên rất nhanh tin tức Thái tử Bắc Ngụy bị mất tích đã truyền đi khắp nơi, trong phút chốc thì bên dưới quảng trường mọi người đã bàn tán xôn xao.
Trên đài cao, Thái hậu chau mày nói, "Thế núi trên Nguy sơn thế nào? Có khi nào có hộ săn bắn nào đó đến đặt bẫy không?"
Yến Hoài nhìn sang Triệu Vũ bên cạnh, Triệu Vũ lập tức lắc đầu, "Thái hậu nương nương, Nguy sơn chính là khu săn bắn Hoàng gia, trong phạm vi 10 dặm đều không có dân chúng thôn xóm nên bên trong chắc chắn không thể có hộ săn bắn đặt cạm bẫy được. Lúc mạt tướng dẫn quân tiên phong đến đây thì cũng đã dân theo các tướng sĩ lên núi tuần tra mấy lần, mục đích vừa để đuổi muông thú ngủ đông chạy ra ngoài, vừa để kiểm tra xem có ai đặt bẫy hay không. Kết quả là không hề phát hiện bất cứ tung tích của hộ săn bắn nào, cạm bẫy thì càng không có."
Thái hậu chỉ sợ Thác Bạt Hoằng bị dính phải cạm bẫy nào nên mới lọt vào trong không về được. Nhưng hiện tại Triệu Vũ lại nói như vậy thì đã xóa tan được nghi ngờ của bà.
Triệu Thục Hoa cũng nhăn mày, "Bao năm qua đến đây săn bắn đúng là chưa bao giờ gặp phải chuyện không may, cho nên chuyện mất tích vô căn cứ như vậy cũng chưa từng xảy ra. Thái tử Bắc Ngụy giỏi võ nghệ, những chuyện ngoài ý muốn bình thường cũng không đến mức khiến cho hắn mất khả năng đi lại. Trên người hắn có mang theo tín hiệu không? Nếu như thật sự gặp nạn thì hắn sẽ phải phát tín hiệu chứ?"
Triệu Thục Hoa vừa nói như vậy thì đáy lòng mọi người ai cũng nặng trĩu.
Xảy ra biến cố gì mà Thác Bạt Hoằng ngay cả cơ hội phát tín hiệu cũng không có?
"Hoàng thượng, Ngũ Hoàng tử Bắc Ngụy đã về rồi..."
Triệu Vũ đột nhiên hô lên một tiếng, Yến Hoài ngước mắt lên nhìn thì quả nhiên có mấy con ngựa chạy nhanh vào trong đại doanh.
Yến Hoài nói nhanh, "Mau gọi bọn họ lại đây..."
Triệu Vũ vội vàng phái người đi truyền lệnh, mấy người Thác Bạt Nhuệ xuống ngựa rồi đi thẳng lên đài cao. Mấy thị vệ đi theo Thác Bạt Hoằng nhìn thấy mấy người Thác Bạt Nhuệ quay về mà không dẫn theo Thác Bạt Hoằng nên vẻ mặt lập tức trắng bệch.
Nhận được mệnh lệnh của Yến Hoài nên Thác Bạt Nhuệ bước nhanh lên đài cao, hắn gấp gáp nói, "Hoàng thượng, xin Hoàng thượng lập tức phái người đi tìm Đại ca ta!"
Thác Bạt Nhuệ trẻ tuổi nên giọng điệu có chút vụng về, Yến Hoài hiểu được hắn đang lo lắng liền nói, "Trẫm đã lệnh cho Đại thống lĩnh Cấm vệ quân đi điểm binh rồi, lát nữa xong sẽ lên núi tìm kiếm Thác Bạt Thái tử."
Yến Hoài dừng lại một chút rồi nói, "Ngũ Hoàng tử có tìm thấy bất cứ tung tích gì của Thái tử Bắc Ngụy không?"
Thác Bạt Nhuệ lắc đầu, đôi mắt cực kỳ lo lắng, hắn siết chặt nắm đấm rồi nói, "Hoàng thượng, tòa Nguy sơn này chính là khu vực săn bắn của Hoàng thất Đại Chu, đường núi trong đó cũng là lần đầu tiên chúng ta đi, trước đây mọi người đều nói ngọn núi này cực kỳ yên bình. Nhưng hôm nay Đại ca của ta lại mất tích ở đây, Hoàng thượng, vẫn xin người chú trọng, nếu như Đại ca ta thật sự mất tích thì chỉ sợ Bắc Ngụy cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy." Nói xong Thác Bạt Nhuệ lại chắp tay, "Vẫn xin Hoàng thượng nhất định phải tìm được Đại ca!"
Lời này mặc dù hợp tình hợp lý thế nhưng cũng không hề khách khí, mà ai ở đây cũng đều hiểu, nếu như Thác Bạt Hoằng chết ở Đại Chu thì Bắc Ngụy và Đại Chu sẽ trở mặt. Hiện giờ mặc dù là Bắc Ngụy có việc cầu cạnh Đại Chu, nhưng phía Tây Bắc của Đại Chu đã bị giặc Nhung nhìn chằm chằm không thể phân thân được rồi, cho nên sẽ không thể có thêm một kẻ địch nữa. Thác Bạt Nhuệ không cần phải dùng ngôn ngữ sắc bén kịch liệt thì Yến Hoài cũng tuyệt đối không cho phép Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện vào lúc này...
Yến Hoài nheo mắt, giọng nói hơi nghiêm nghị, "Ngũ Hoàng tử yên tâm, Nguy sơn là nơi bao nhiêu năm nay Đại Chu đi săn, trước đây chưa từng xảy ra chuyện có người mất tích cả. Nhất định sẽ tìm được Thái tử."
Ông vừa dứt lời thì Lâm Chương đã bước nhanh đến, "Hoàng thượng, mạt tướng đã chọn ra 1000 người ngựa, 500 tướng sĩ Tuần phòng doanh, 500 tướng sĩ Ngự lâm quân, tất cả đều đã tập kết xong."
Vừa rồi Thác Bạt Nhuệ chỉ có 9 người, hiện tại trong nháy mắt Lâm Chương đã tập hợp đủ 1000 người. Một khi 1000 người này lên núi, chắc hẳn có thể xới tung từng tấc đất trên núi lên một lần nữa. Như vậy mặc dù Thác Bạt Hoằng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không còn đáng ngại nữa.
Yến Hoài gật đầu, lại nhìn sang Thác Bạt Nhuệ, "Hôm nay Thác Bạt Thái tử mất tích ở chỗ nào thì chỉ có Ngũ Hoàng tử và mấy người khác biết. Cho nên hiện tại muốn đi tìm hắn thì vẫn cần Ngũ Hoàng tử phải dẫn đường!"
Thác Bạt Nhuệ lập tức gật đầu, "Đương nhiên đây là trách nhiệm của ta!"
Bình thường Thác Bạt Nhuệ vẫn luôn như người ngoài đứng nhìn Thác Bạt Hoằng xử lý chính sự, hiện tại Thác Bạt Hoằng mất tích rồi thì hắn lại có chút nghiêm túc đứng đắn hiếm thấy. Hắn quay người nhìn về phía mấy thị vệ của Thác Bạt Hoằng, "Mấy người các ngươi, cũng đi cùng đi..."
Nói xong Thác Bạt Nhuệ ngước mắt nhìn lên trời, hiện tại bóng đêm đen như mực, vòm trời cũng như một tấm lưới đen kịt không kẽ hở trùm lên trên đỉnh đầu mọi người. Thác Bạt Nhuệ chau mày, hôm nay là một đêm không trăng không sao, rừng rậm trên Nguy sơn mặc dù không có dốc đứng thế nhưng thế núi chập chùng, dù gì cũng không phải đường bằng phẳng. Hiện tại đã là đêm tối, muốn đi tìm Thác Bạt Hoằng thật sự không đơn giản rồi.
"Lâm Thống lĩnh, đã chuẩn bị đuốc chưa?"
Lâm Chương gật đầu, "Đương nhiên, Ngũ Điện hạ yên tâm."
Yến Hoài nhìn Lâm Chương rồi nói, "Ngươi cũng đã quen địa hình trên núi, ngươi tự mình dẫn người đi, thủ vệ trong đại doanh giao lại cho Triệu Vũ. Nhớ kỹ, phải đảm bảo rằng tìm được Thái tử Bắc Ngụy về ngay trong đêm nay!"
Lâm Chương lập tức gật đầu, Yến Triệt cũng đột nhiên đi đến dưới đài cao, "Phụ hoàng, có cần nhi thần cũng dẫn 500 người đi tìm cùng không? Đêm nay nhìn sắc trời không tốt lắm, đông người cũng dễ tìm được hơn."
Yến Hoài lắc đầu sau đó nhìn xuống mọi người đang đứng lặng dưới quảng trường, "Đã xác định được lộ tuyến của Thái tử đi hôm nay nên không nhất thiết phải tìm khắp ngọn núi. Hiện tại con lập tức đến hỏi những người bên dưới xem xem chiều nay có ai nhìn thấy Thái tử Bắc Ngụy không."
Yến Triệt nghe thấy thế lập tức lĩnh mệnh rời đi, chiều nay tất cả mọi người đều lên Nguy sơn đi săn, đúng là cực kỳ có khả năng sẽ có người gặp được Thác Bạt Hoằng. Nếu như có người nhìn thấy hướng đi của hắn thì bọn họ cũng sẽ dễ dàng tìm được người hơn!
Mọi người trên đài cao hoàn toàn im lặng, cho dù là Lâm Chương hay Thác Bạt Nhuệ, đều luôn đợi tin tức từ bên dưới.
Sau một khắc, Yến Triệt quay lại, mặt mày tràn ngập thất vọng, "Phụ hoàng, đều đã hỏi một lần rồi, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu lên núi thì cả ngày nay không ai trông thấy Thác Bạt Thái tử cả."
Yến Hoài nhìn sang Thác Bạt Nhuệ, hắn liền gật đầu, "Cả ngày hôm nay bọn ta đều đi săn ở nơi xa nhất phía Đông, đúng thật là cũng không hề gặp những người khác. Chỉ có 2 lần nhìn được lá cờ ở phía xa xa trên vách núi, nhưng lại không hề đến quá gần."
Như vậy thì lời những người bên dưới nói đều không phải là giả.
Yến Hoài liếc nhìn Thác Bạt Nhuệ một cái rồi quay sang dặn dò Lâm Chương, "Chăm sóc Ngũ Điện hạ thật tốt, kể cả binh tướng của chúng ta cũng không thể để mất người nào cả, tất cả phải toàn vẹn quay về. Đi đi, Trẫm chờ tin tốt của ngươi..."
Lâm Chương chắp tay, "Vâng, mạt tướng nhất định không phụ lòng kỳ vọng của Hoàng thượng!"
Nói xong Lâm Chương liền quay người rời khỏi, Thác Bạt Nhuệ cũng chắp tay rồi dẫn mấy thị vệ đi theo. Đoàn người cầm đuốc nhìn như con rồng lửa đứng bên cạnh quảng trường cũng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đại doanh phóng lên trên Nguy sơn. Yến Hoài nhìn đến lúc ngọn đuốc cuối cùng chìm vào trong núi, mãi một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Trên toàn bộ quảng trường ai nấy đều trầm mặc, vốn là phải vui mừng vì đại săn hôm nay có thu hoạch không ít, nhưng hôm nay Thái tử Bắc Ngụy mất tích, Yến Hoài không còn hứng thú gì mà để ý đến những chuyện này nữa. Bởi vậy những người khác cũng không dám thể hiện ra mình không quan tâm đến chuyện của Thái tử Bắc Ngụy.
Yến Hoài nhăn chặt mày lại, rất không dám tin vào tai mình. Viên Khánh gật đầu lia lịa, "Vâng, Hoàng thượng, những thị vệ này là tùy tùng của Thái tử Bắc Ngụy, họ đã tách ra..."
Yến Hoài chau mày, ông quay đầu nhìn về hướng Nguy sơn theo bản năng, mặc dù thế núi bằng phẳng, sườn núi cũng không quá dốc, nhưng dù sao địa hình cũng trải dài hơn 10 dặm, diện tích rộng lớn cho nên có rất nhiều nơi đều gần như chưa từng có ai đặt chân đến. Hiện tại thời gian hạn định đã qua, cho dù Thác Bạt Hoằng có chuyện gì chậm trễ thì cũng nên quay về rồi.
"Gọi bọn họ đến đây, Trẫm muốn đích thân hỏi cho rõ!"
Viên Khánh lập tức xoay người đi truyền lệnh, Yến Hoài lại nhăn nhó nhìn sang phía Lâm Chương bên cạnh, "Đi điều tra, xem xem vẫn còn có bao nhiêu người chưa quay về..."
Diện tích trên Nguy sơn quá rộng lớn, cho nên cho dù tất cả mọi người có nhớ rõ thời gian ước định thì cũng có thể bị lạc đường nên mới về muộn. Hiện tại Thác Bạt Hoằng không quay về mặc dù là một tín hiệu nguy hiểm, thế nhưng cũng không nhất định là đã xảy ra chuyện.
Lâm Chương phụng mệnh rời đi, rất nhanh đã có 3 thị vệ vừa mới phóng ngựa vào đại doanh đi đến trước mặt Yến Hoài.
Vẻ mặt Yến Hoài nghiêm trang, "Rốt cuộc là chuyện gì? Nói tỉ mỉ ra xem."
Mấy người thị vệ nhìn lẫn nhau, một người lớn tuổi hơn bước lên nói, "Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay ngay từ lúc bắt đầu thì Thái tử Điện hạ của bọn ta đã cùng với Ngũ Hoàng tử Điện hạ đi lên phía Đông Nguy sơn. Sau đó vẫn không có gì bất thường, đến buổi chiều rồi Thái tử Điện hạ thấy con mồi chưa được nhiều lắm cho nên mới dẫn mọi người đi càng sâu vào trong Nguy sơn. Về sau thấy thời gian càng lúc càng gấp rút rồi cho nên Thái tử Điện hạ mới thương lượng cùng Ngũ Hoàng tử xem có nên chia nhau ra đi săn hay không, bởi vậy mới phát tín hiệu cho những người khác tách ra, như thế mới có cơ hội gia tăng được số lượng thú săn."
"Sau đó bọn ta liền tách nhau ra, Ngũ Hoàng tử Điện hạ và Thái tử Điện hạ đều đi một mình, đại khái khoảng 1 khắc sau thì bọn ta thấy có người phát tín hiệu nên lập tức chạy qua, lúc đó phát hiện ra là tín hiệu của Ngũ Hoàng tử. Ngũ Hoàng tử phát hiện ra một con gấu ngựa có vóc dáng rất lớn cho nên mới gọi bọn ta đến để cùng hợp sức. Nhưng con gấu ngựa kia chạy rất nhanh, bọn ta đều bị cuốn theo nó, ban đầu Thái tử Điện hạ ở ngay sát phía sau bọn ta, nhưng mãi không thấy người vượt lên thành ra mọi người đã bị tách ra. Sau đó bọn ta còn có thêm 2 lần săn thú nữa, cũng phát tín hiệu cho Thái tử Điện hạ 2 lần đểu báo cáo vị trí nhưng vẫn không thấy Thái tử Điện hạ đuổi theo. Về sau Ngũ Hoàng tử Điện hạ cảm thấy không đúng lắm nên mới bảo 2 người chúng ta hợp thành 1 tổ để đi tìm Thái tử Điện hạ, nhưng bọn ta đã quay lại tìm khắp trên triền núi đó nhưng vẫn không thấy người đâu, thậm chí còn đi tìm ở chỗ xa hơn nữa mà cũng không phát hiện ra Thái tử Điện hạ..."
Thị vệ này nói xong thì giọng nói cũng rất lo lắng, "Bọn ta cảm thấy Thái tử Điện hạ đã xảy ra chuyện, mấy người bọn ta cộng thêm nhóm của Ngũ Hoàng tử Điện hạ tổng cộng lại là 9 người, cũng không có khả năng tìm lần lượt khắp chân núi Nguy sơn được. Huống hồ bọn ta là lần đầu lên núi, không quen thuộc địa hình cho nên Ngũ Hoàng tử Điện hạ quyết định bảo mấy người bọn ta mau chạy về đại doanh trước, xem xem liệu có phải Điện hạ không nhìn thấy tín hiệu của bọn ta nên mới tự mình quay về rồi không. Nhưng khi bọn tiểu nhân vừa mới quay về đã hỏi rồi, Điện hạ căn bản chưa từng quay lại đại doanh!"
"Hoàng thượng, xin người lập tức phái người lên núi tìm kiếm Thái tử Điện hạ, Điện hạ tách khỏi bọn ta lâu như vậy, không biết là bị thương hay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi. Hiện tại đã trôi qua nửa ngày, cơ hội tìm thấy Điện hạ vẫn còn rất lớn, thỉnh cầu Hoàng thượng!"
Trái tim Yến Hoài đập mạnh, đang đại săn yên lành, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Hít vào một hơi thật sau, Yến Hoài nhìn sang bên Lâm Chương vừa mới quay lại, "Lâm Chương, còn có những ai chưa trở về?"
Lâm Chương trả lời, "Ngoại trừ Thái tử Bắc Ngụy cùng với Ngũ Hoàng tử Điện hạ và 4 thị vệ bên cạnh hắn thì những người khác đều đã quay về rồi."
Đáy lòng Yến Hoài trĩu nặng, hôm nay đại săn có hạn chế thời gian, những người khác hoặc sớm hoặc muộn đều sẽ gấp rút trở về, vậy mà Thái tử Bắc Ngụy lại về muộn như vậy thật sự là chuyện vô lý. Mặc dù Thác Bạt Vu làm Tần Hoan bị thương, nhưng dù sao thì đoàn sứ thần của Bắc Ngụy cũng không thể xảy ra chuyện gì ở trong địa phận Đại Chu cả. Đừng nói là Thái tử Điện hạ Bắc Ngụy, mà ngay cả Thác Bạt Vu cũng phải bình yên vô sự mà rời khỏi Đại Chu.
Yến Hoài củng cố lại tinh thần rồi nói, "Lâm Chương, ngươi mau chóng đi chọn binh mã chuẩn bị lên núi, truy tìm tung tích của Thái tử Bắc Ngụy suốt đêm cho ta." Ngừng lại một chút Yến Hoài lại nhìn sang mấy người thị vệ ở phía trước, "Ngũ Hoàng tử Điện hạ có nói lúc nào quay về không?"
Thị vệ kia liền nói, "Bọn ta chạy về đây trước để báo tin, Ngũ Hoàng tử Điện hạ hơi tụt về sau một chút, vừa đi vừa tìm kiếm tung tích của Thái tử Điện hạ. Hiện tại trời đã tối nên nhất định Ngũ Hoàng tử sẽ trở về đây nhanh thôi."
Yến Hoài gật đầu, "Nếu Ngũ Hoàng tử của các ngươi tìm được Thái tử thì đó là tốt nhất!"
Mấy thị vệ lập tức gật đầu, nếu được như Yến Hoài nói thì đó mới đúng là kết quả tốt nhất. Nếu Thác Bạt Nhuệ tìm được Thác Bạt Hoằng, thì Lâm Chương cũng không cần phải dẫn binh lên núi, đại săn hôm nay cũng coi như viên mãn.
Vốn dĩ Yến Hoài cùng với nhóm chủ tử ở đây chờ xem Cấm vệ quân kiểm kê số lượng thú săn được, muốn xem xem hôm nay ai xếp thứ nhất, nhưng không ngờ tới đột nhiên đã xảy ra biến cố như vậy. Vị trí chủ tọa ở trên đài cao cách quảng trường không xa nên rất nhanh tin tức Thái tử Bắc Ngụy bị mất tích đã truyền đi khắp nơi, trong phút chốc thì bên dưới quảng trường mọi người đã bàn tán xôn xao.
Trên đài cao, Thái hậu chau mày nói, "Thế núi trên Nguy sơn thế nào? Có khi nào có hộ săn bắn nào đó đến đặt bẫy không?"
Yến Hoài nhìn sang Triệu Vũ bên cạnh, Triệu Vũ lập tức lắc đầu, "Thái hậu nương nương, Nguy sơn chính là khu săn bắn Hoàng gia, trong phạm vi 10 dặm đều không có dân chúng thôn xóm nên bên trong chắc chắn không thể có hộ săn bắn đặt cạm bẫy được. Lúc mạt tướng dẫn quân tiên phong đến đây thì cũng đã dân theo các tướng sĩ lên núi tuần tra mấy lần, mục đích vừa để đuổi muông thú ngủ đông chạy ra ngoài, vừa để kiểm tra xem có ai đặt bẫy hay không. Kết quả là không hề phát hiện bất cứ tung tích của hộ săn bắn nào, cạm bẫy thì càng không có."
Thái hậu chỉ sợ Thác Bạt Hoằng bị dính phải cạm bẫy nào nên mới lọt vào trong không về được. Nhưng hiện tại Triệu Vũ lại nói như vậy thì đã xóa tan được nghi ngờ của bà.
Triệu Thục Hoa cũng nhăn mày, "Bao năm qua đến đây săn bắn đúng là chưa bao giờ gặp phải chuyện không may, cho nên chuyện mất tích vô căn cứ như vậy cũng chưa từng xảy ra. Thái tử Bắc Ngụy giỏi võ nghệ, những chuyện ngoài ý muốn bình thường cũng không đến mức khiến cho hắn mất khả năng đi lại. Trên người hắn có mang theo tín hiệu không? Nếu như thật sự gặp nạn thì hắn sẽ phải phát tín hiệu chứ?"
Triệu Thục Hoa vừa nói như vậy thì đáy lòng mọi người ai cũng nặng trĩu.
Xảy ra biến cố gì mà Thác Bạt Hoằng ngay cả cơ hội phát tín hiệu cũng không có?
"Hoàng thượng, Ngũ Hoàng tử Bắc Ngụy đã về rồi..."
Triệu Vũ đột nhiên hô lên một tiếng, Yến Hoài ngước mắt lên nhìn thì quả nhiên có mấy con ngựa chạy nhanh vào trong đại doanh.
Yến Hoài nói nhanh, "Mau gọi bọn họ lại đây..."
Triệu Vũ vội vàng phái người đi truyền lệnh, mấy người Thác Bạt Nhuệ xuống ngựa rồi đi thẳng lên đài cao. Mấy thị vệ đi theo Thác Bạt Hoằng nhìn thấy mấy người Thác Bạt Nhuệ quay về mà không dẫn theo Thác Bạt Hoằng nên vẻ mặt lập tức trắng bệch.
Nhận được mệnh lệnh của Yến Hoài nên Thác Bạt Nhuệ bước nhanh lên đài cao, hắn gấp gáp nói, "Hoàng thượng, xin Hoàng thượng lập tức phái người đi tìm Đại ca ta!"
Thác Bạt Nhuệ trẻ tuổi nên giọng điệu có chút vụng về, Yến Hoài hiểu được hắn đang lo lắng liền nói, "Trẫm đã lệnh cho Đại thống lĩnh Cấm vệ quân đi điểm binh rồi, lát nữa xong sẽ lên núi tìm kiếm Thác Bạt Thái tử."
Yến Hoài dừng lại một chút rồi nói, "Ngũ Hoàng tử có tìm thấy bất cứ tung tích gì của Thái tử Bắc Ngụy không?"
Thác Bạt Nhuệ lắc đầu, đôi mắt cực kỳ lo lắng, hắn siết chặt nắm đấm rồi nói, "Hoàng thượng, tòa Nguy sơn này chính là khu vực săn bắn của Hoàng thất Đại Chu, đường núi trong đó cũng là lần đầu tiên chúng ta đi, trước đây mọi người đều nói ngọn núi này cực kỳ yên bình. Nhưng hôm nay Đại ca của ta lại mất tích ở đây, Hoàng thượng, vẫn xin người chú trọng, nếu như Đại ca ta thật sự mất tích thì chỉ sợ Bắc Ngụy cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy." Nói xong Thác Bạt Nhuệ lại chắp tay, "Vẫn xin Hoàng thượng nhất định phải tìm được Đại ca!"
Lời này mặc dù hợp tình hợp lý thế nhưng cũng không hề khách khí, mà ai ở đây cũng đều hiểu, nếu như Thác Bạt Hoằng chết ở Đại Chu thì Bắc Ngụy và Đại Chu sẽ trở mặt. Hiện giờ mặc dù là Bắc Ngụy có việc cầu cạnh Đại Chu, nhưng phía Tây Bắc của Đại Chu đã bị giặc Nhung nhìn chằm chằm không thể phân thân được rồi, cho nên sẽ không thể có thêm một kẻ địch nữa. Thác Bạt Nhuệ không cần phải dùng ngôn ngữ sắc bén kịch liệt thì Yến Hoài cũng tuyệt đối không cho phép Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện vào lúc này...
Yến Hoài nheo mắt, giọng nói hơi nghiêm nghị, "Ngũ Hoàng tử yên tâm, Nguy sơn là nơi bao nhiêu năm nay Đại Chu đi săn, trước đây chưa từng xảy ra chuyện có người mất tích cả. Nhất định sẽ tìm được Thái tử."
Ông vừa dứt lời thì Lâm Chương đã bước nhanh đến, "Hoàng thượng, mạt tướng đã chọn ra 1000 người ngựa, 500 tướng sĩ Tuần phòng doanh, 500 tướng sĩ Ngự lâm quân, tất cả đều đã tập kết xong."
Vừa rồi Thác Bạt Nhuệ chỉ có 9 người, hiện tại trong nháy mắt Lâm Chương đã tập hợp đủ 1000 người. Một khi 1000 người này lên núi, chắc hẳn có thể xới tung từng tấc đất trên núi lên một lần nữa. Như vậy mặc dù Thác Bạt Hoằng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không còn đáng ngại nữa.
Yến Hoài gật đầu, lại nhìn sang Thác Bạt Nhuệ, "Hôm nay Thác Bạt Thái tử mất tích ở chỗ nào thì chỉ có Ngũ Hoàng tử và mấy người khác biết. Cho nên hiện tại muốn đi tìm hắn thì vẫn cần Ngũ Hoàng tử phải dẫn đường!"
Thác Bạt Nhuệ lập tức gật đầu, "Đương nhiên đây là trách nhiệm của ta!"
Bình thường Thác Bạt Nhuệ vẫn luôn như người ngoài đứng nhìn Thác Bạt Hoằng xử lý chính sự, hiện tại Thác Bạt Hoằng mất tích rồi thì hắn lại có chút nghiêm túc đứng đắn hiếm thấy. Hắn quay người nhìn về phía mấy thị vệ của Thác Bạt Hoằng, "Mấy người các ngươi, cũng đi cùng đi..."
Nói xong Thác Bạt Nhuệ ngước mắt nhìn lên trời, hiện tại bóng đêm đen như mực, vòm trời cũng như một tấm lưới đen kịt không kẽ hở trùm lên trên đỉnh đầu mọi người. Thác Bạt Nhuệ chau mày, hôm nay là một đêm không trăng không sao, rừng rậm trên Nguy sơn mặc dù không có dốc đứng thế nhưng thế núi chập chùng, dù gì cũng không phải đường bằng phẳng. Hiện tại đã là đêm tối, muốn đi tìm Thác Bạt Hoằng thật sự không đơn giản rồi.
"Lâm Thống lĩnh, đã chuẩn bị đuốc chưa?"
Lâm Chương gật đầu, "Đương nhiên, Ngũ Điện hạ yên tâm."
Yến Hoài nhìn Lâm Chương rồi nói, "Ngươi cũng đã quen địa hình trên núi, ngươi tự mình dẫn người đi, thủ vệ trong đại doanh giao lại cho Triệu Vũ. Nhớ kỹ, phải đảm bảo rằng tìm được Thái tử Bắc Ngụy về ngay trong đêm nay!"
Lâm Chương lập tức gật đầu, Yến Triệt cũng đột nhiên đi đến dưới đài cao, "Phụ hoàng, có cần nhi thần cũng dẫn 500 người đi tìm cùng không? Đêm nay nhìn sắc trời không tốt lắm, đông người cũng dễ tìm được hơn."
Yến Hoài lắc đầu sau đó nhìn xuống mọi người đang đứng lặng dưới quảng trường, "Đã xác định được lộ tuyến của Thái tử đi hôm nay nên không nhất thiết phải tìm khắp ngọn núi. Hiện tại con lập tức đến hỏi những người bên dưới xem xem chiều nay có ai nhìn thấy Thái tử Bắc Ngụy không."
Yến Triệt nghe thấy thế lập tức lĩnh mệnh rời đi, chiều nay tất cả mọi người đều lên Nguy sơn đi săn, đúng là cực kỳ có khả năng sẽ có người gặp được Thác Bạt Hoằng. Nếu như có người nhìn thấy hướng đi của hắn thì bọn họ cũng sẽ dễ dàng tìm được người hơn!
Mọi người trên đài cao hoàn toàn im lặng, cho dù là Lâm Chương hay Thác Bạt Nhuệ, đều luôn đợi tin tức từ bên dưới.
Sau một khắc, Yến Triệt quay lại, mặt mày tràn ngập thất vọng, "Phụ hoàng, đều đã hỏi một lần rồi, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu lên núi thì cả ngày nay không ai trông thấy Thác Bạt Thái tử cả."
Yến Hoài nhìn sang Thác Bạt Nhuệ, hắn liền gật đầu, "Cả ngày hôm nay bọn ta đều đi săn ở nơi xa nhất phía Đông, đúng thật là cũng không hề gặp những người khác. Chỉ có 2 lần nhìn được lá cờ ở phía xa xa trên vách núi, nhưng lại không hề đến quá gần."
Như vậy thì lời những người bên dưới nói đều không phải là giả.
Yến Hoài liếc nhìn Thác Bạt Nhuệ một cái rồi quay sang dặn dò Lâm Chương, "Chăm sóc Ngũ Điện hạ thật tốt, kể cả binh tướng của chúng ta cũng không thể để mất người nào cả, tất cả phải toàn vẹn quay về. Đi đi, Trẫm chờ tin tốt của ngươi..."
Lâm Chương chắp tay, "Vâng, mạt tướng nhất định không phụ lòng kỳ vọng của Hoàng thượng!"
Nói xong Lâm Chương liền quay người rời khỏi, Thác Bạt Nhuệ cũng chắp tay rồi dẫn mấy thị vệ đi theo. Đoàn người cầm đuốc nhìn như con rồng lửa đứng bên cạnh quảng trường cũng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đại doanh phóng lên trên Nguy sơn. Yến Hoài nhìn đến lúc ngọn đuốc cuối cùng chìm vào trong núi, mãi một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Trên toàn bộ quảng trường ai nấy đều trầm mặc, vốn là phải vui mừng vì đại săn hôm nay có thu hoạch không ít, nhưng hôm nay Thái tử Bắc Ngụy mất tích, Yến Hoài không còn hứng thú gì mà để ý đến những chuyện này nữa. Bởi vậy những người khác cũng không dám thể hiện ra mình không quan tâm đến chuyện của Thái tử Bắc Ngụy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương