Hồ thị lập tức dặn dò, "Tốt, vậy con phải nhớ kỹ đừng để chạm vào nước."
Tần Hoan cười gật đầu. Tần Thuật biết Tần Hoan qua đây nên ông cũng từ lều của quân doanh chạy gấp về đây, "Đang yên đang lành sao Công chúa Bắc Ngụy kia lại đối xử như vậy với con? Chẳng lẽ nàng ta không biết con được Thái hậu coi trọng sao?"
Tần Triều Vũ cũng nhìn Tần Hoan, "Phải đó, tốt xấu gì nàng ta cũng là Công chúa Bắc Ngụy, chắc chắn sẽ không thể vô phép vô tắc như vậy được. Có phải muội đắc tội gì nàng ta rồi không?"
Tần Hoan khẽ mím môi, ý cười trong đáy mắt cũng phai nhạt đi không ít. Bởi vì thân phận nàng chênh lệch khá xa cho nên mặc dù nàng là người bị hại thì cũng sẽ bị hoài nghi. Mà chuyện lần này đúng là Thác Bạt Vu có lý do, nhưng thế thì sao chứ? Làm ác chính là ác, cho nên Tần Hoan mới lắc đầu, "Không biết, có thể nàng ta nổi điên."
Tần Hoan nói chuyện không hề khách khí khiến cho Tần Triều Vũ chau mày, Tần Thuật lại hơi sững sờ một chút sau đó lại cười nói, "Tóm lại sự việc đã qua rồi, con không sao thì tốt, nhìn thái độ của Thái tử Thác Bạt kia thì thấy hắn cũng là người hiểu lễ nghĩa."
Tần Thuật cũng không còn trẻ nữa, đồng lứa với ông đều không lên núi săn thú mà chỉ ở lại trong đại doanh, bọn họ hoặc là bàn bạc quốc sự với Hoàng thượng, hoặc là đi giúp đỡ việc quân trong đại doanh.
Tần Thuật đặc biệt trở về, lại tinh tế hỏi thăm thân thể của Thái hậu, trả lời xong xuôi rồi Tần Hoan mới đi cùng Tần Tương, Tần Sương ra khỏi lều. Tần Triều Vũ thấy mấy người họ rời đi thì lại khẽ hừ một tiếng.
Mặc dù nàng coi thường mối quan hệ thân cận với mấy người Tần Hoan, nhung nhìn cả 3 tỷ muội bọn họ cùng ra ngoài chơi thì lại cảm thấy hơi chói mắt, nàng quay sang nhìn về phía Tần Thuật, "Phụ thân, chuyện này thật sự không cần lo lắng sao? Đối phương dù gì cũng là Thái tử Bắc Ngụy và Công chúa, tính tình Công chúa kia dã man làm càn như vậy, nếu như đã ghen ghét đố kỵ với Tần Hoan rồi sau đó làm ảnh hưởng đến chúng ta thì phải làm sao?"
Tần Thuật trầm tư giây lát rồi lắc đầu, "Cũng không đến mức đó, bọn họ ở lại đây tối đa 1 tháng là phải quay về Bắc Ngụy rồi, sau khi quay về thì mọi người cũng sẽ quên chuyện này đi. Huống hồ vẫn còn có Thái hậu ở đó, chuyện này sẽ không liên quan gì đến Hầu phủ cả."
Tần Triều Vũ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, Hồ thị lại tiếp lời, "Lần đại săn này có quan trọng không? Vừa rồi ta mới thấy mấy người Thành vương dẫn theo bên cạnh đều là cao thủ bậc nhất, Thái tử cũng vậy."
Tần Thuật gật đầu, "Đương nhiên hệ trọng, hiện giờ có Bắc Ngụy và Tây Lương, ai có thể đạt được hạng nhất đều cực kỳ quan trọng. Ai có thể áp đảo Bắc Ngụy và Tây Lương, thay Đại Chu chiếm được thể diện thì cho dù là Hoàng thượng hay bách quan thì đều tán thưởng có thừa."
Tần Triều Vũ nghe vậy thì hơi sốt ruột, "Vậy phụ thân có thể giúp gì được cho Thái tử Điện hạ không?"
Tần Thuật cười khổ, "Ta chỉ có thể đảm bảo cung tên của Thái tử chắc chắn không xảy ra bất cứ vấn đề gì, còn những chuyện khác chắc hẳn bên phía Hoàng hậu nương nương cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi..."
Nghe câu này Tần Triều Vũ mới yên tâm được.
Còn bên này, ba người Tần Sương vào trong lều, vừa rồi nàng nghe Tần Hoan nói nguyên nhân xong liền lập tức vén váy Tần Hoan lên, ngay cả quần trong cũng vén lên cao, lập tức thấy được một mảng lớn vết bầm tím trên đùi Tần Hoan. Da thịt Tần Hoan vốn nhẵn nhụi trắng nõn cho nên càng làm cho vết thương thêm phần ghê sợ. Tần Sương giận dữ nói, "Công chúa Bắc Ngụy này thật đúng là điên rồ rồi! Muội vốn có lòng tốt muốn giúp đỡ nàng ta vậy mà nàng ta lại lấy oán trả ơn. Ngươi như vậy mà xứng đáng làm Công chúa một nước sao!"
Tần Tương cũng thở dài, "Còn tưởng rằng muội chỉ bị thương nhẹ trên bàn tay thôi, ai ngờ trên người cũng có vết thương lớn như vậy!"
Tần Hoan kéo Tần Sương ra rồi chỉnh đốn lại váy áo, nàng cười nói, "Không sao cả, muội là ai chứ? Bất cứ thương thế gì cũng đều không làm khó được muội, đêm qua đã bôi thuốc trị thương rồi, hiện giờ gần như không còn đau gì nữa."
Nàng hỏi ngược lại, "Vừa rồi tại sao 2 người lại rời đi sớm như vậy?"
Tần Sương nghe xong liền tức giận lườm Tần Tương một cái, "Chẳng phải do tỷ ấy sao? Chẳng hiểu tại sao lại muốn vào trong, ta mới chỉ nói với tỷ ấy là hình như ta nhìn thấy được Tiết Thanh Sơn thôi, vậy mà tỷ ấy lại bảo là không nhìn rõ."
Tần Sương cười bỡn cợt, "Cũng không biết có phải tỷ ấy sợ Tiết Thanh Sơn thật sự ở chỗ đó nên mới vội vàng rời đi."
Nụ cười trên mặt Tần Hoan càng nở rộ, "Kỳ thật muội đã hỏi qua..."
Tần Hoan đúng thật là đã giúp Tần Tương hỏi qua, nhưng là hỏi Yến Trì, Yến Trì phái Bạch Phong đi điều tra. Tiết Thanh Sơn đúng là có mặt trong đại doanh, không chỉ thế mà còn phụ trách thủ vệ trên quảng trường, bởi vậy cực kỳ có cơ hội gặp mặt được hắn.
"Tuần phòng doanh bọn hắn đến đây đúng là đều phụ trách thủ vệ tuần tra trên quảng trường, nếu tỷ muốn đến gặp hắn thì chỉ cần đi lại nhiều một chút trên quảng trường bên kia là có thể gặp được..."
Tần Sương thở dài, "A, vậy thì người hôm nay ta nhìn thấy đúng thật là hắn, ta cảm thấy gương mặt đó rất quen, chỉ là ở quá xa cho nên mới không nhìn rõ mà thôi. Lúc ấy hắn đang cầm cờ, nhưng lại không đi ra ngoài theo đoàn đi săn cho nên đó nhất định là hắn."
Tần Sương liếc nhìn Tần Hoan, Tần Sương kích động, "Hay là chúng ta lại ra ngoài xem thử? Có lẽ hắn vẫn còn ở đây!"
Tần Tương đột ngột lui về sau một bước, "Ta không đi, cũng không cho phép 2 đứa đi!"
Nàng nói chém đinh chặt sắt khiến cho hai người Tần Sương giật mình. Thấy vẻ mặt Tần Tương đỏ ửng, đáy mắt cũng có chút bực bội, hai tay khoanh chặt trước ngực nên những gì Tần Sương định nói liền nuốt ngược trở lại.
Tần Hoan liền kéo Tần Sương một cái, "Nhìn gì mà nhìn, nếu như bị Tiết công tử thấy được thì chẳng phải sẽ cảm thấy chúng ta làm càn hay sao."
Tần Sương khẽ hừ một tiếng, cực kỳ không hiểu nổi Tần Tương. Nếu như là nàng thì nhất định nàng sẽ đi xem tướng công tương lai của mình có dáng vẻ gì, còn Tần Tương lại lúc nào cũng rụt rè nũng nịu. "Thôi bỏ đi, không nhìn thì thôi, tỷ đó, bọn ta đi nhìn giúp cho tỷ để xem xem hắn là loại người nào, đến lúc gả đi thì mới yên tâm được, đỡ cho đêm động phòng hoa chúc phải bối rối thất lễ..."
Tần Tương mặt đỏ như bị luộc chín, nàng khẽ quát một tiếng, "Nói bậy bạ cái gì thế..."
Nàng vẫn còn chưa thành thân, cái gì mà đêm động phòng hoa chúc chứ! Huống hồ... huống hồ là động phòng hoa chúc với người như vậy!
Tần Tương nghĩ đến đám người cưỡi trên lưng ngựa kia, sau đó lại nghĩ đến người đứng lặng lẽ trong góc khiêng lá cờ đầu đầy mồ hôi, lập tức cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng cả lên. Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng siết chặt lại, trong tâm trí lại có 2 giọng nói đấu tranh giằng xé lẫn nhau.
Tần Sương cũng thấy bản thân mình nói nhiều rồi nên cười hề hề cho qua, sau đó nàng lại hỏi chuyện của Tần Hoan lúc ở trong lều của Thái hậu. Nói qua nói lại liền nhắc đến Trung Quốc công phủ, "Muội không biết chứ, vị Phùng tiểu thư kia hôm nào cũng trang điểm xinh đẹp rồi lượn lờ đến chỗ chúng ta, hôm trước là Quý phi nương nương thưởng cho con thỏ, hôm qua lại là chồn tía gì đó... làm cho Bát muội muội tức giận không thôi..."
Tần Hoan không ở trong lều của nữ quyến nên thật sự không biết Phùng Trầm Bích và Tần Triều Vũ vẫn còn giao tranh. Hai người nói chuyện một hồi, thỉnh thoảng Tần Tương cũng xen vào mấy câu góp vui, một lúc sau thấy không còn sớm nữa thì Tần Hoan mới quay về bên cạnh Thái hậu.
Phàm là đi săn thú, lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm nên Thái hậu cực kỳ lo lắng, "Từ nhỏ Yến Ly tập võ nhưng chỉ là tập hình thức cho đẹp thôi, hôm nay nó cũng đi theo săn bắn thì không biết có xảy ra chuyện gì không."
Trần ma ma khuyên nhủ, "Không đâu, nương nương, còn có Trì Điện hạ mà."
Nghe đến đây Thái hậu lại nở nụ cười sau đó nhìn sang Tần Hoan, "Con đoán xem, hôm nay ai săn được nhiều thú nhất?"
Tần Hoan đột nhiên bị hỏi như vậy thì hơi căng thẳng, nàng nghĩ nghĩ một lúc rồi nói, "Thái tử Điện hạ săn được nhiều thú nhất?"
Thái hậu nghe xong lại cười, "Hôm nay đi săn, Thái tử mặc dù võ nghệ cũng tốt nhưng bình thường nó không được rèn luyện, còn Yến Trì thì ngược lại, nó luôn ở Sóc Tây quân, ai cũng nói nó giết địch như cắt dưa vậy, chẳng lẽ nó không săn được nhiều hơn Thái tử sao?"
Tần Hoan lại nghĩ nghĩ, nàng gật đầu cực kỳ tán thành, "Thái hậu nương nương nói đúng."
Thái hậu lại cười, "Vậy con có muốn đánh cuộc với ta không?"
Tần Hoan nghe theo Thái hậu, "Đương nhiên là được, nương nương muốn đánh cuộc thế nào?"
Thái hậu suy nghĩ giây lát rồi nói, "Chúng ta đánh cược Thái tử và Thành vương, xem ai săn được nhiều thú hơn nhé?"
Ban nãy nói đến Yến Trì, vậy mà bây giờ lại đánh cuộc Thành vương và Thái tử. Tần Hoan và Thái hậu nhìn nhau sau đó 1 già 1 trẻ cùng nở nụ cười, Tần Hoan gật đầu, "Vâng, vậy người chọn trước đi."
Thái hậu nghĩ nghĩ, "Ta không thể bắt nạt con, ta chọn Thành vương đi, hắn có ít khả năng thắng hơn."
Đại săn hôm nay cũng không đơn giản như mặt ngoài nhìn vào, nhất định sẽ có người tranh giành đạt hạng nhất. Mà người này đương nhiên sẽ không phải là Yến Trì, bởi vậy mặc dù trên lý thuyết thì hắn là người lợi hại nhất, nhưng Thái hậu vẫn loại trừ hắn ra. Nếu so sánh thì Thái tử chính là Thái tử cho nên hắn chính là cái đích mà mọi người đều hướng đến. Những người khác hoặc là không dám vượt qua, hoặc là không thể vượt qua, cho nên khả năng thắng của hắn cao hơn.
Tần Hoan lập tức cười nói, "Vậy được, con liền cược Thái tử! Có điều tiền cược là cái gì?"
Thái hậu nhìn quanh lều một vòng rồi giơ tay chỉ, "Tiền cược chính là miếng da hươu mà hôm qua Hoàng thượng sai người đưa đến đây, con thấy thế nào?"
Buổi săn bắn nhỏ hôm đầu tiên, Yến Hoài săn về được một con hươu, sau đó miếng da hươu được đưa đến chỗ này của Thái hậu. Hiện tại Thái hậu lấy đó làm tiền cược thì thích hợp hơn cả, Tần Hoan lại nghĩ nghĩ, "Thái hậu nương nương chẳng thiếu thứ gì cả, cho nên con sẽ dùng một túi thuốc hoàn toàn mới cho người để làm tiền cược được không? Đây là túi thuốc khiến cho tai mắt của Thái hậu sáng rõ hơn!"
Già trẻ 2 người vui vẻ định ra cuộc cá cược, Trần ma ma ở bên cạnh thấy thế cũng cười không ngừng nghỉ. Bởi vì có đánh cược nên 2 người cực kỳ mong chờ đoàn đội quay về đại doanh, Yến Tuy cũng thấy có chút thú vị nên bám dính lấy để cùng nhau chờ. Hôm nay thời hạn cuối quay về chính là giờ Tuất, người nào về muộn thì con mồi săn được sẽ không được tính. Bởi vậy nên bắt đầu từ giờ Dậu đã có người lục tục quay về, mà Yến Trì quả nhiên chỉ giữ thành tích trung bình, còn Thái tử và Thành vương lại đến tận sát giờ Tuất mới quay về!
Yến Hoài dẫn theo những phi tần quan trọng trong hậu cung đến chủ tọa trên đài cao, Thái hậu cũng dắt theo Tần Hoan ra ngoài. Đám Ngự lâm quân đang lần lượt đếm số lượng thú săn được của từng người. Bởi vì có không ít người cho nên đếm mãi đến khi màn đêm buông xuống rồi mà tất cả mọi người vẫn còn hứng thú bừng bừng. Đột nhiên có vài con ngựa phi thật nhanh về đại doanh, vọt thẳng vào trong quảng trường.
Mọi người về đại doanh thì đều xuống ngựa xếp thành hàng, nhưng mấy con người này phi cực nhanh vào đây rất vô lễ. Yến Hoài chau mày, sau đó lập tức nghe thấy người đến hô lên mấy tiếng, ông liền lệnh cho Viên Khánh đi hỏi thăm. Rất nhanh Viên Khánh đã mang vẻ mặt lo lắng mà bước vội trở về.
"Hoàng thượng, Thái tử Điện hạ của Bắc Ngụy đã mất tích rồi!"
Tần Hoan cười gật đầu. Tần Thuật biết Tần Hoan qua đây nên ông cũng từ lều của quân doanh chạy gấp về đây, "Đang yên đang lành sao Công chúa Bắc Ngụy kia lại đối xử như vậy với con? Chẳng lẽ nàng ta không biết con được Thái hậu coi trọng sao?"
Tần Triều Vũ cũng nhìn Tần Hoan, "Phải đó, tốt xấu gì nàng ta cũng là Công chúa Bắc Ngụy, chắc chắn sẽ không thể vô phép vô tắc như vậy được. Có phải muội đắc tội gì nàng ta rồi không?"
Tần Hoan khẽ mím môi, ý cười trong đáy mắt cũng phai nhạt đi không ít. Bởi vì thân phận nàng chênh lệch khá xa cho nên mặc dù nàng là người bị hại thì cũng sẽ bị hoài nghi. Mà chuyện lần này đúng là Thác Bạt Vu có lý do, nhưng thế thì sao chứ? Làm ác chính là ác, cho nên Tần Hoan mới lắc đầu, "Không biết, có thể nàng ta nổi điên."
Tần Hoan nói chuyện không hề khách khí khiến cho Tần Triều Vũ chau mày, Tần Thuật lại hơi sững sờ một chút sau đó lại cười nói, "Tóm lại sự việc đã qua rồi, con không sao thì tốt, nhìn thái độ của Thái tử Thác Bạt kia thì thấy hắn cũng là người hiểu lễ nghĩa."
Tần Thuật cũng không còn trẻ nữa, đồng lứa với ông đều không lên núi săn thú mà chỉ ở lại trong đại doanh, bọn họ hoặc là bàn bạc quốc sự với Hoàng thượng, hoặc là đi giúp đỡ việc quân trong đại doanh.
Tần Thuật đặc biệt trở về, lại tinh tế hỏi thăm thân thể của Thái hậu, trả lời xong xuôi rồi Tần Hoan mới đi cùng Tần Tương, Tần Sương ra khỏi lều. Tần Triều Vũ thấy mấy người họ rời đi thì lại khẽ hừ một tiếng.
Mặc dù nàng coi thường mối quan hệ thân cận với mấy người Tần Hoan, nhung nhìn cả 3 tỷ muội bọn họ cùng ra ngoài chơi thì lại cảm thấy hơi chói mắt, nàng quay sang nhìn về phía Tần Thuật, "Phụ thân, chuyện này thật sự không cần lo lắng sao? Đối phương dù gì cũng là Thái tử Bắc Ngụy và Công chúa, tính tình Công chúa kia dã man làm càn như vậy, nếu như đã ghen ghét đố kỵ với Tần Hoan rồi sau đó làm ảnh hưởng đến chúng ta thì phải làm sao?"
Tần Thuật trầm tư giây lát rồi lắc đầu, "Cũng không đến mức đó, bọn họ ở lại đây tối đa 1 tháng là phải quay về Bắc Ngụy rồi, sau khi quay về thì mọi người cũng sẽ quên chuyện này đi. Huống hồ vẫn còn có Thái hậu ở đó, chuyện này sẽ không liên quan gì đến Hầu phủ cả."
Tần Triều Vũ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, Hồ thị lại tiếp lời, "Lần đại săn này có quan trọng không? Vừa rồi ta mới thấy mấy người Thành vương dẫn theo bên cạnh đều là cao thủ bậc nhất, Thái tử cũng vậy."
Tần Thuật gật đầu, "Đương nhiên hệ trọng, hiện giờ có Bắc Ngụy và Tây Lương, ai có thể đạt được hạng nhất đều cực kỳ quan trọng. Ai có thể áp đảo Bắc Ngụy và Tây Lương, thay Đại Chu chiếm được thể diện thì cho dù là Hoàng thượng hay bách quan thì đều tán thưởng có thừa."
Tần Triều Vũ nghe vậy thì hơi sốt ruột, "Vậy phụ thân có thể giúp gì được cho Thái tử Điện hạ không?"
Tần Thuật cười khổ, "Ta chỉ có thể đảm bảo cung tên của Thái tử chắc chắn không xảy ra bất cứ vấn đề gì, còn những chuyện khác chắc hẳn bên phía Hoàng hậu nương nương cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi..."
Nghe câu này Tần Triều Vũ mới yên tâm được.
Còn bên này, ba người Tần Sương vào trong lều, vừa rồi nàng nghe Tần Hoan nói nguyên nhân xong liền lập tức vén váy Tần Hoan lên, ngay cả quần trong cũng vén lên cao, lập tức thấy được một mảng lớn vết bầm tím trên đùi Tần Hoan. Da thịt Tần Hoan vốn nhẵn nhụi trắng nõn cho nên càng làm cho vết thương thêm phần ghê sợ. Tần Sương giận dữ nói, "Công chúa Bắc Ngụy này thật đúng là điên rồ rồi! Muội vốn có lòng tốt muốn giúp đỡ nàng ta vậy mà nàng ta lại lấy oán trả ơn. Ngươi như vậy mà xứng đáng làm Công chúa một nước sao!"
Tần Tương cũng thở dài, "Còn tưởng rằng muội chỉ bị thương nhẹ trên bàn tay thôi, ai ngờ trên người cũng có vết thương lớn như vậy!"
Tần Hoan kéo Tần Sương ra rồi chỉnh đốn lại váy áo, nàng cười nói, "Không sao cả, muội là ai chứ? Bất cứ thương thế gì cũng đều không làm khó được muội, đêm qua đã bôi thuốc trị thương rồi, hiện giờ gần như không còn đau gì nữa."
Nàng hỏi ngược lại, "Vừa rồi tại sao 2 người lại rời đi sớm như vậy?"
Tần Sương nghe xong liền tức giận lườm Tần Tương một cái, "Chẳng phải do tỷ ấy sao? Chẳng hiểu tại sao lại muốn vào trong, ta mới chỉ nói với tỷ ấy là hình như ta nhìn thấy được Tiết Thanh Sơn thôi, vậy mà tỷ ấy lại bảo là không nhìn rõ."
Tần Sương cười bỡn cợt, "Cũng không biết có phải tỷ ấy sợ Tiết Thanh Sơn thật sự ở chỗ đó nên mới vội vàng rời đi."
Nụ cười trên mặt Tần Hoan càng nở rộ, "Kỳ thật muội đã hỏi qua..."
Tần Hoan đúng thật là đã giúp Tần Tương hỏi qua, nhưng là hỏi Yến Trì, Yến Trì phái Bạch Phong đi điều tra. Tiết Thanh Sơn đúng là có mặt trong đại doanh, không chỉ thế mà còn phụ trách thủ vệ trên quảng trường, bởi vậy cực kỳ có cơ hội gặp mặt được hắn.
"Tuần phòng doanh bọn hắn đến đây đúng là đều phụ trách thủ vệ tuần tra trên quảng trường, nếu tỷ muốn đến gặp hắn thì chỉ cần đi lại nhiều một chút trên quảng trường bên kia là có thể gặp được..."
Tần Sương thở dài, "A, vậy thì người hôm nay ta nhìn thấy đúng thật là hắn, ta cảm thấy gương mặt đó rất quen, chỉ là ở quá xa cho nên mới không nhìn rõ mà thôi. Lúc ấy hắn đang cầm cờ, nhưng lại không đi ra ngoài theo đoàn đi săn cho nên đó nhất định là hắn."
Tần Sương liếc nhìn Tần Hoan, Tần Sương kích động, "Hay là chúng ta lại ra ngoài xem thử? Có lẽ hắn vẫn còn ở đây!"
Tần Tương đột ngột lui về sau một bước, "Ta không đi, cũng không cho phép 2 đứa đi!"
Nàng nói chém đinh chặt sắt khiến cho hai người Tần Sương giật mình. Thấy vẻ mặt Tần Tương đỏ ửng, đáy mắt cũng có chút bực bội, hai tay khoanh chặt trước ngực nên những gì Tần Sương định nói liền nuốt ngược trở lại.
Tần Hoan liền kéo Tần Sương một cái, "Nhìn gì mà nhìn, nếu như bị Tiết công tử thấy được thì chẳng phải sẽ cảm thấy chúng ta làm càn hay sao."
Tần Sương khẽ hừ một tiếng, cực kỳ không hiểu nổi Tần Tương. Nếu như là nàng thì nhất định nàng sẽ đi xem tướng công tương lai của mình có dáng vẻ gì, còn Tần Tương lại lúc nào cũng rụt rè nũng nịu. "Thôi bỏ đi, không nhìn thì thôi, tỷ đó, bọn ta đi nhìn giúp cho tỷ để xem xem hắn là loại người nào, đến lúc gả đi thì mới yên tâm được, đỡ cho đêm động phòng hoa chúc phải bối rối thất lễ..."
Tần Tương mặt đỏ như bị luộc chín, nàng khẽ quát một tiếng, "Nói bậy bạ cái gì thế..."
Nàng vẫn còn chưa thành thân, cái gì mà đêm động phòng hoa chúc chứ! Huống hồ... huống hồ là động phòng hoa chúc với người như vậy!
Tần Tương nghĩ đến đám người cưỡi trên lưng ngựa kia, sau đó lại nghĩ đến người đứng lặng lẽ trong góc khiêng lá cờ đầu đầy mồ hôi, lập tức cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng cả lên. Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng siết chặt lại, trong tâm trí lại có 2 giọng nói đấu tranh giằng xé lẫn nhau.
Tần Sương cũng thấy bản thân mình nói nhiều rồi nên cười hề hề cho qua, sau đó nàng lại hỏi chuyện của Tần Hoan lúc ở trong lều của Thái hậu. Nói qua nói lại liền nhắc đến Trung Quốc công phủ, "Muội không biết chứ, vị Phùng tiểu thư kia hôm nào cũng trang điểm xinh đẹp rồi lượn lờ đến chỗ chúng ta, hôm trước là Quý phi nương nương thưởng cho con thỏ, hôm qua lại là chồn tía gì đó... làm cho Bát muội muội tức giận không thôi..."
Tần Hoan không ở trong lều của nữ quyến nên thật sự không biết Phùng Trầm Bích và Tần Triều Vũ vẫn còn giao tranh. Hai người nói chuyện một hồi, thỉnh thoảng Tần Tương cũng xen vào mấy câu góp vui, một lúc sau thấy không còn sớm nữa thì Tần Hoan mới quay về bên cạnh Thái hậu.
Phàm là đi săn thú, lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm nên Thái hậu cực kỳ lo lắng, "Từ nhỏ Yến Ly tập võ nhưng chỉ là tập hình thức cho đẹp thôi, hôm nay nó cũng đi theo săn bắn thì không biết có xảy ra chuyện gì không."
Trần ma ma khuyên nhủ, "Không đâu, nương nương, còn có Trì Điện hạ mà."
Nghe đến đây Thái hậu lại nở nụ cười sau đó nhìn sang Tần Hoan, "Con đoán xem, hôm nay ai săn được nhiều thú nhất?"
Tần Hoan đột nhiên bị hỏi như vậy thì hơi căng thẳng, nàng nghĩ nghĩ một lúc rồi nói, "Thái tử Điện hạ săn được nhiều thú nhất?"
Thái hậu nghe xong lại cười, "Hôm nay đi săn, Thái tử mặc dù võ nghệ cũng tốt nhưng bình thường nó không được rèn luyện, còn Yến Trì thì ngược lại, nó luôn ở Sóc Tây quân, ai cũng nói nó giết địch như cắt dưa vậy, chẳng lẽ nó không săn được nhiều hơn Thái tử sao?"
Tần Hoan lại nghĩ nghĩ, nàng gật đầu cực kỳ tán thành, "Thái hậu nương nương nói đúng."
Thái hậu lại cười, "Vậy con có muốn đánh cuộc với ta không?"
Tần Hoan nghe theo Thái hậu, "Đương nhiên là được, nương nương muốn đánh cuộc thế nào?"
Thái hậu suy nghĩ giây lát rồi nói, "Chúng ta đánh cược Thái tử và Thành vương, xem ai săn được nhiều thú hơn nhé?"
Ban nãy nói đến Yến Trì, vậy mà bây giờ lại đánh cuộc Thành vương và Thái tử. Tần Hoan và Thái hậu nhìn nhau sau đó 1 già 1 trẻ cùng nở nụ cười, Tần Hoan gật đầu, "Vâng, vậy người chọn trước đi."
Thái hậu nghĩ nghĩ, "Ta không thể bắt nạt con, ta chọn Thành vương đi, hắn có ít khả năng thắng hơn."
Đại săn hôm nay cũng không đơn giản như mặt ngoài nhìn vào, nhất định sẽ có người tranh giành đạt hạng nhất. Mà người này đương nhiên sẽ không phải là Yến Trì, bởi vậy mặc dù trên lý thuyết thì hắn là người lợi hại nhất, nhưng Thái hậu vẫn loại trừ hắn ra. Nếu so sánh thì Thái tử chính là Thái tử cho nên hắn chính là cái đích mà mọi người đều hướng đến. Những người khác hoặc là không dám vượt qua, hoặc là không thể vượt qua, cho nên khả năng thắng của hắn cao hơn.
Tần Hoan lập tức cười nói, "Vậy được, con liền cược Thái tử! Có điều tiền cược là cái gì?"
Thái hậu nhìn quanh lều một vòng rồi giơ tay chỉ, "Tiền cược chính là miếng da hươu mà hôm qua Hoàng thượng sai người đưa đến đây, con thấy thế nào?"
Buổi săn bắn nhỏ hôm đầu tiên, Yến Hoài săn về được một con hươu, sau đó miếng da hươu được đưa đến chỗ này của Thái hậu. Hiện tại Thái hậu lấy đó làm tiền cược thì thích hợp hơn cả, Tần Hoan lại nghĩ nghĩ, "Thái hậu nương nương chẳng thiếu thứ gì cả, cho nên con sẽ dùng một túi thuốc hoàn toàn mới cho người để làm tiền cược được không? Đây là túi thuốc khiến cho tai mắt của Thái hậu sáng rõ hơn!"
Già trẻ 2 người vui vẻ định ra cuộc cá cược, Trần ma ma ở bên cạnh thấy thế cũng cười không ngừng nghỉ. Bởi vì có đánh cược nên 2 người cực kỳ mong chờ đoàn đội quay về đại doanh, Yến Tuy cũng thấy có chút thú vị nên bám dính lấy để cùng nhau chờ. Hôm nay thời hạn cuối quay về chính là giờ Tuất, người nào về muộn thì con mồi săn được sẽ không được tính. Bởi vậy nên bắt đầu từ giờ Dậu đã có người lục tục quay về, mà Yến Trì quả nhiên chỉ giữ thành tích trung bình, còn Thái tử và Thành vương lại đến tận sát giờ Tuất mới quay về!
Yến Hoài dẫn theo những phi tần quan trọng trong hậu cung đến chủ tọa trên đài cao, Thái hậu cũng dắt theo Tần Hoan ra ngoài. Đám Ngự lâm quân đang lần lượt đếm số lượng thú săn được của từng người. Bởi vì có không ít người cho nên đếm mãi đến khi màn đêm buông xuống rồi mà tất cả mọi người vẫn còn hứng thú bừng bừng. Đột nhiên có vài con ngựa phi thật nhanh về đại doanh, vọt thẳng vào trong quảng trường.
Mọi người về đại doanh thì đều xuống ngựa xếp thành hàng, nhưng mấy con người này phi cực nhanh vào đây rất vô lễ. Yến Hoài chau mày, sau đó lập tức nghe thấy người đến hô lên mấy tiếng, ông liền lệnh cho Viên Khánh đi hỏi thăm. Rất nhanh Viên Khánh đã mang vẻ mặt lo lắng mà bước vội trở về.
"Hoàng thượng, Thái tử Điện hạ của Bắc Ngụy đã mất tích rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương