Thác Bạt Hoằng định quở mắng một hồi, nhưng nhìn dáng vẻ của Thác Bạt Vu thì hắn lại không đành lòng mà chỉ thở dài, "Đại săn sắp bắt đầu rồi, cả ngày hôm nay ta phải ra ngoài, đến tối mới có thể trở về. Hôm nay muội ở đây tĩnh dưỡng đi, những chuyện khác để buổi tối ta quay về rồi nói sau."

Thác Bạt Vu nhìn vẻ mặt của Thác Bạt Hoằng khiến cho nàng cảm thấy người Đại ca trước mặt này tựa hồ như không hề quen biết. Thấy Thác Bạt Hoằng đang đợi câu trả lời của nàng, Thác Bạt Vu cười lạnh rồi rặn ra một chữ khàn khà, "Cút!"

Thác Bạt Hoằng sửng sốt, hầu tỳ và thị vệ ở khắp phòng cũng hoàn toàn kinh ngạc.

Thác Bạt Hoằng thở sâu, không định ở lại lâu nữa. Hắn vừa quay đi liền thấy bên cạnh Thác Bạt Vu có một cái chuông nhỏ, nhìn thấy dòng chữ khắc trên đó cùng với vết máu thì hắn lập tức kinh ngạc, "Đây là chuông của Nguyệt Nha?"

Thác Bạt Vu vừa nghe xong thì lập tức siết chặt cái chuông vào trong tay.

Thác Bạt Hoằng thấy kỳ quái, "Chẳng phải muội nói muội không tìm được Nguyệt Nha sao?"

Không nhắc đến Nguyệt Nha thì không sao, giờ nhắc đến rồi thì nỗi tức giận trong lòng Thác Bạt Vu lại trào dâng.

Nàng mím chặt môi, đôi mắt cũng cực kỳ hung dữ nhìn sang Thác Bạt Hoằng.

Trong lòng Thác Bạt Hoằng tràn đầy nghi ngờ, nhưng vết máu trên cái chuông kia quá rõ ràng, "Muội chỉ tìm được cái chuông của Nguyệt Nha? Trên cái chuông có dính máu vậy thì chắc hẳn Nguyệt Nha đã xảy ra chuyện rồi."

Thác Bạt Vu nhắm chặt mắt lại, Thác Bạt Hoằng đương nhiên không biết cái chuông này là do Yến Trì đưa đến!

Nếu như bản thân mình tìm thấy thì có lẽ nàng vẫn còn ôm hy vọng, nhưng đây là lễ vật mà Yến Trì đưa cho nàng!

Nguyệt Nha của nàng, rõ ràng đã bị Yến Trì giết chết rồi!

Thấy nàng như vậy thì Thác Bạt Hoằng chỉ lắc đầu, "Đợi hôm nay đi săn trở về thì ta lại phái người đi tìm cho muội."

Nói đến đây, thấy thời gian không còn sớm nữa nên Thác Bạt Hoằng căn dặn hầu tỳ một câu rồi xoay người đi ra cửa để chuẩn bị cho đại săn.

Thác Bạt Hoằng vừa đi thì đám hầu tỳ mới phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng sợ, bọn họ nhao nhao bổ nhào đến bên giường của Thác Bạt Vu. Các nàng biết, hôm qua Thác Bạt Vu đi quỳ nhận tội, có một phần lớn nguyên nhân là bởi vì các nàng.

"Công chúa Điện hạ, nếu như người tủi thân thì cứ khóc đi."

"Công chúa Điện hạ, người không nên trách Thái tử Điện hạ..."

"Công chúa Điện hạ, sao cái chuông này lại ở đây? Nguyệt Nha nhất định không có việc gì..."

Đám hầu tỳ nhao nhao khuyên nhủ, nhưng Thác Bạt Vu lại không nhúc nhích, cũng không nói câu nào cả.

...

Trên quảng trường phía trước chủ trướng, từng hồi trống trận hòa nhịp vang lên, hôm nay là ngày thứ 3 đi săn, cũng chính là ngày đầu tiên của buổi đại săn. Từ sáng sớm thì con cháu quý tộc của cả 3 Quốc gia đều tụ tập đông đủ, bắt đầu tỷ thí xem ai săn được nhiều con mồi nhất. Người đứng đầu mỗi ngày đều được ban thưởng rất hậu hĩnh.

Mặt trời vừa lộ diện, cờ quạt trên quảng trường đã tung bay phấp phới cùng với đoàn người. Ngoại trừ Yến Hoài, toàn bộ nhóm chủ tử trong Hoàng thất cũng đều thay quân phục cưỡi ngựa đứng đằng trước, tiếp theo là con cháu quý tộc cùng với thị vệ. Hôm nay Yến Hoài không cần lên núi, ông nhìn đám người trẻ tuổi tràn ngập sức sống liền than thở mấy câu với Thái hậu.

"Năm đó Trẫm đứng ở dưới kia thì cũng giống hệt đám trẻ này."

Thái hậu cười nói, "Đúng vậy, lúc đó dung mạo ta cũng trẻ đẹp giống hệt như Hoàng hậu kia."

Triệu Thục Hoa nghe thấy thế liền nở nụ cười, "Hiện tại Thái hậu nương nương cũng vậy mà..."

Phùng Linh Tố nói theo, "Đúng thế, hiện tại Hoàng thượng cũng là thanh bảo đao còn chưa già mà."

Lời nói dễ nghe khiến cho cả Yến Hoài và Thái hậu cùng cười tươi tỉnh, còn bên dưới tất cả mọi người đều bắt đầu được phân phát cung tên. Vì để đề phòng quân khí có trục trặc làm ảnh hưởng đến kết quả cho nên cung tên của mọi người dùng hôm nay đều không giống nhau, mỗi người cũng chỉ được mang theo tối đã 4 thị vệ, mỗi người 1 cây cung, 10 mũi tên, nói cách khác thì mỗi chủ tử có 50 cơ hội bắn tên. Nếu tài bắn cung tốt nhưng không gặp được con mồi thì cũng như không, ngược lại tài bắn cung tệ nhưng con mồi ở trước mặt thì cũng có 50 cơ hội.

Ngoại trừ những thứ này thì mỗi người đều có thể mang theo binh khí tùy thân, nhưng lúc đi săn thú thì đều là chim bay thú chạy ở xa, đâu thể dùng đao kiếm được? Bởi vậy 50 mũi tên này chính là cơ vũ khí hữu hiệu nhất.

Tần Hoan ngồi bên cạnh Thái hậu, nàng vừa ngước lên nhìn thì thấy bên dưới có đầy các phu nhân và tiểu thư đứng ở 2 bên lều, Tần Tương và Tần Sương cũng trong số đó. Nam tử trên quảng trường đã phần đều là hậu duệ quý tộc trẻ tuổi, cả đám ai nấy đều tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, khiến cho các tiểu thư ai nấy đều xuân tâm nhộn nhạo. Tần Sương chỉ vào những ký hiệu trên cung tên của bọn họ rồi hỏi, "Sao tên của mọi người đều khác nhau vậy?"

Hồ thị và Tần Triều Vũ đứng 2 bên cạnh, nghe thấy thế Hồ thị liền cười nói, "Bởi vì có thể sẽ có chuyện tranh giành con mồi, nên để dễ phân biệt ai bắn chết con mồi thì tên của mỗi người đều khác nhau. Ví dụ như tên của Thái tử Điện hạ sẽ khắc chữ 'Triệt' ở trên đầu, còn của Thành vương Điện hạ thì khắc chữ 'Kỳ'."

Tần Sương lập tức hiểu ra, "Thì ra là vậy, đúng là dùng cách này rất tốt!"

Tần Sương nói xong thì thấy ánh mắt Tần Triều Vũ đang tha thiết nhìn về giữa sân, nàng chính là đang nhìn Yến Trì toàn thân khoác chiến giáp màu vàng kim. Tần Sương cười cười, Tần Triều Vũ quả không hổ là Thái tử phi tương lai!

Nghĩ đến đây nàng cũng nhìn sang bên cạnh mình, thấy Tần Tương cũng đang nhìn người nào đó ở giữa sân với đôi mắt rất dịu dàng. Trong lòng Tần Sương hơi kinh ngạc, đang định xem xem Tần Tương đang nhìn ai thì nàng ta đã cụp mắt xuống rồi.

Tần Sương hồ nghi nhìn sang phía quảng trường, nàng phát hiện ra cũng có vài người đang nhìn về phía các nàng.

Tần Sương đảo đảo mắt, thấy xung quanh mình đều là tiểu thư quý tộc y phục hoa lệ cho nên đành cười khổ. Hoàn cảnh này cũng y hệt với lần cung yến Tết Nguyên tiêu gì đó kia, chẳng qua lần này là nữ tử xem mắt nam tử mà thôi.

Nghĩ như vậy Tần Sương lại thở dài, những con cháu quý tộc này đúng thật là khí thế phi phàm, nhưng cũng không phải là những người mà nàng có thể vọng tưởng. Tần Sương nhàm chán nhìn ra mấy thị vệ phụ trách giương cờ và đánh trống, trong những người này liệu có Tiết Thanh Sơn không nhỉ? Nàng nhìn qua mấy lượt quả nhiên thấy một người giống như Tiết Thanh Sơn, ngày ấy đứng ở quá xa cho nên nàng không thấy rõ ràng lắm, bởi vậy nàng khẽ nói, "Tỷ xem, người ở phía Tây Bắc đang cầm ngọn cờ có chữ 'Yến' màu đỏ kia có phải Tiết Thanh Sơn hay không?"

Tần Tương giật mình, nàng nhìn về phương hướng mà Tần Sương vừa mới nói.

Vừa nhìn sang thì trái tim Tần Tương không khỏi nảy lên một cái, mặc dù hôm đó nàng đứng khá xa nhưng nàng là nguời để ý đến dáng vẻ của Tiết Thanh Sơn nhất, cũng nhìn rõ ràng nhất cho nên lần này chỉ cần liếc mắt một cái nàng đã có thể nhận ra được.

Mặc dù nhìn không rõ dung mạo lắm nhưng cảm giác lạnh lùng xa cách không quan tâm gì đến náo nhiệt kia của hắn lại toát ra hết sức rõ ràng. Tần Tương cúi gằm đầu xuống, bởi vì Tiết Thanh Sơn thật sự đã ở đây!

"Làm sao thế? Người kia rốt cuộc có phải Tiết Thanh Sơn hay không?"

Tần Tương lắc đầu, "Ta cũng không nhìn rõ..."

Tần Sương cũng hơi thất vọng, "Cũng nhiều ngày rồi nên ta không nhớ rõ nữa."

Thấy Tần Tương không trả lời khẳng định thì Tần Sương lại nhìn sang phía Tần Hoan rồi khẽ nói, "Thế này đi, chúng ta đến tìm Cửu muội muội, chuyện hôm qua quá mức dọa người nên chúng ta phải đến thăm muội ấy."

Tần Tương ngước lên nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi do dự, "Nhưng nàng ở bên cạnh Thái hậu, chúng ta có thể tụ tập với nhau được không? Huống hồ hôm qua lúc Đại bá phụ quay về đã từ nói là Thái hậu nương nương sẽ phân xử cho muội ấy, đến sáng nay chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Công chúa Bắc Ngụy kia đã quỳ suốt cả đêm, cũng coi như muội ấy được hả giận rồi."

Trong lòng Tần Tương hơi bực bội, thậm chí còn muốn rời khỏi chỗ này, nhưng Tần Sương nghe xong lại lắc đầu không đồng ý, "Nhưng giờ đã khác rồi, hôm qua chúng ta đúng là không giúp được gì cho nên mới không đến để bớt phiền toái cho muội ấy, còn hôm nay chẳng phải nên đến thăm muội ấy sao? Tốt xấu gì cũng phải đến xem xem muội ấy bị thương có nghiêm trọng không."

Nói như vậy Tần Tương lại nhìn sang phía Tần Hoan lần nữa, "Muội ấy đứng ngay ngắn ở kia thì chắc chắn là không sao đâu."

Tần Sương nghe xong cũng định nửa đường bỏ cuộc, "Vậy... vậy cũng được, nếu như thật sự là đến trước mặt Thái hậu thì muội cũng hơi sợ..."

Nói đến đây Tần Tương thật sự không còn tâm tư nào xem náo nhiệt nữa, kéo Tần Sương chuẩn bị quay về trong lều.

Tần Sương còn chưa xem đã mắt, nhưng thấy có vẻ như tâm tình Tần Tương không tốt nên đành phải quay về lều cùng với nàng ta.

Tần Hoan từ phía xa xa nhìn Tần Tương và Tần Sương vừa đứng được 1 lúc đã quay về thì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên lưu lại trong lòng. Còn bên này Yến Trì đã lĩnh được cung tên của mình, Tần Hoan từ xa nhìn lại thấy hắn tuấn lãng bất phàm liền khẽ cười trong vô thức. Yến Trì từ đằng xa cũng cảm thấy ánh mắt của nàng rồi quay lại nhìn nàng trong giây lát.

Rất nhanh mọi người đã chuẩn bị xong, Yến Hoài tự mình đánh trống ra lệnh xuất phát, toàn bộ đội ngũ chầm chậm ra khỏi đại doanh. Yến Hoài đứng trên đài cao, vẻ mặt cũng phấn chấn hẳn lên, "Chắc hẳn hôm nay mọi người thu hoạch không ít đâu!"

Chính giữa đội ngũ, Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt Nhuệ chạy song song với Hoàng tử Tây Lương Lưu Uân, Lưu Uân vừa cưỡi ngựa vừa cười nhìn Thác Bạt Hoằng, "Hôm nay sao không thấy Công chúa Điện hạ cùng đi săn?"

Sáng sớm nay chuyện Thác Bạt Vu quỳ gối trước lều của Thái hậu thỉnh tội đã truyền khắp đại doanh. Mặc dù là thỉnh tội nhưng đương nhiên cũng cực kỳ mất mặt, Thác Bạt Hoằng biết Lưu Uân hỏi thăm chẳng hề có ý tốt lành gì nên liền cười lạnh, "Chuyện này cũng không phiền đến Tam Hoàng tử phải quan tâm."

Lưu Uân cười nói, "Nói ra thì Công chúa Điện hạ quá mức kiêu căng rồi, chẳng qua Thái tử Điện hạ cũng rất biết giải quyết, có thể thuyết phục được Công chúa đi quỳ rồi." Lưu Uân càng nói càng vui mừng, sau đó lại nhìn thoáng qua túi đựng tên của Thác Bạt Hoằng nói, "Nghe nói Thái tử ở Bắc Ngụy không giỏi võ nghệ lắm mà chỉ siêng năng trị vì quan lại? Vậy thì 50 mũi tên hôm nay liệu có nhiều quá không? Hay là chia sẻ cho ta một chút đi? Nếu như bắn trúng thì coi như người Bắc Ngụy các ngươi đoạt được, chứ không thì đại săn hôm nay có khi Bắc Ngụy các ngươi lại về chót..."

Thác Bạt Nhuệ nhướn mày, "Tam Hoàng tử lấy đâu ra tự tin nói mấy lời này vậy? Đại ca của ta là Thái tử Bắc Ngụy, cũng không giống người nào đó chỉ biết khua môi múa mép. Haizz, bảo sao có mấy vị Hoàng tử nào đó chỉ biết ỷ lại vào mẫu thân mình có địa vị cao mà thôi."

Nghe xong câu này thì Lưu Uân trợn trừng mắt tức giận, mẫu thân hắn đúng thật là có xuất thân không cao, sau này nhờ vào dung mạo nên mới được sủng hạnh. Mặc dù hiện tại bà đã là Quý phi thế nhưng xuất thân này vẫn luôn bị người ta lên án giống như một vết nhơ lau mãi không sạch vậy!

Lưu Uân trợn mắt hung ác nhìn Thác Bạt Nhuệ và Thác Bạt Hoằng sau đó cười lạnh một tiếng, "Hôm nay Thái tử và ngũ Hoàng tử đi săn nhớ phải cẩn thận một chút, núi rừng rậm rạp, nếu không phải bị thú rừng làm bị thương hoặc là vô tình bị tên bắn trúng thì cũng làm trò cười rồi."

Nói xong hắn vung roi ngựa lên rồi nghênh ngang rời đi...

Đi săn trong núi đúng là phải đề phòng tên bay đạn lạc, bởi vậy ai cũng dẫn theo thị vệ giơ cao cờ xí có tên chủ tử, bởi vậy nên từ rất xa đều có thể nhìn thấy chỗ đó có người rồi.

Lời này của Lưu Uân rõ ràng là muốn rủa xả mấy người bọn họ, Thác Bạt Nhuệ giơ nắm đấm về khoảng không trước mặt, "Người chết nên là hắn mới đúng!"

Thác Bạt Hoằng lắc đầu, "Đừng nhiều lời với hắn, chúng ta lên núi từ phía Tây là được."

Nhìn Lưu Uân đi về phía Đông xuống hạ du cho nên Thác Bạt Hoằng muốn chạy lên thượng du phía Tây, như vậy thì có thể tránh giao tranh trực tiếp với Lưu Uân. Chuyện Thác Bạt Vu náo loạn đã quá mất mặt rồi cho nên hôm nay hắn chỉ muốn đi săn thật yên bình mà thôi.

Thác Bạt Nhuệ khẽ hừ một tiếng rồi đi theo sau lưng Thác Bạt Hoằng.

...

Đoàn người xuất phát xong thì Thái hậu và Hoàng thượng cũng rời đi, Tần Hoan không biết Tần Tương và Tần Sương ban nãy làm sao, lại nghĩ đến chuyện nàng và Thác Bạt Vu thì toàn bộ người Hầu phủ nhất định đã biết rõ cho nên mới xin nghỉ với Thái hậu, sau đó nàng đi về phía lều của Hầu phủ.

Nàng đến nươi rồi thì thấy quả nhiên mọi người ai nấy vẫn còn lo lắng.

Hồ thị nắm chặt tay nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, "May mắn có Thái hậu làm chủ cho con, không thì bây giờ cũng chẳng biết phải đòi công đạo cho con thế nào nữa. Tay con bị thương có nặng không? Tần Hoan lắc đầu, "Không nặng, con băng bó xong điều dưỡng khoảng nửa tháng là sẽ khỏi hẳn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện