Thác Bạt Vu ngồi lẻ loi dưới đất, nàng nhìn bóng lưng Bạch Phong rồi gào khóc thật to.

Nằm bên cạnh hộp gỗ rơi dưới đất chính là một cái chuông dính máu và lông ngựa. Cái chuông này được làm bằng vàng ròng, bên trên có khắc chìm 2 chữ 'Nguyệt Nha', chính là tên con ngựa khỏe mạnh mà hơn 10 năm trước nàng đích thân lựa chọn. Nguyệt Nha đã theo nàng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ đi lạc.

Nàng không tìm được Nguyệt Nha, nhưng Yến Trì lại đưa đến cái chuông trên cổ Nguyệt Nha!

Nàng biết, Nguyệt Nha của nàng đã chết rồi!

Nàng làm hại Tần Hoan, Yến Trì liền giết Nguyệt Nha của nàng!

Hắn đây là đang cảnh cáo nàng, hắn trả thù nàng...

Trong lòng Thác Bạt Vu vừa đau đớn vừa phẫn nộ, cộng thêm chút lạnh giá. Nàng nghĩ đến 2 hầu tỳ bị Thác Bạt Hoằng dẫn đi thì lại càng bất lực ngã nhào xuống đất. Nàng đã làm sai sao? Là nàng hại chết Nguyệt Nha? Là nàng liên lụy đến 2 kẻ nô tỳ? Đêm xuân rét lạnh, Thác Bạt Vu ngơ ngác nhìn vòm trời tối đen như mực kia, khí lạnh lan tràn từ lòng bàn chân nàng chạy dọc lên trên, sau đó như một con rắn độc quấn quanh lấy trái tim nàng! Nàng đã quen kiêu căng càn rỡ, nếu như trước đây Yến Trì làm vậy thì có lẽ nàng sẽ tức giận mà náo loạn một trận. Nhưng hôm nay, ngay cả sự che chở của Thác Bạt Hoằng cũng không còn nữa, thân phận Công chúa Bắc Ngụy này của nàng chẳng còn đáng giá 1 đồng. Không chỉ có như vậy, Thác Bạt Hoằng đã thất vọng cực độ về nàng, ngay cả hắn cũng đứng về phía người Đại Chu.

Thác Bạt Vu càng nghĩ thì càng cảm thấy đau đớn thê thảm cho nên liền khóc nấc lên. Thị vệ tuần tra ở cách đó không xa nghe được động tĩnh đi tới, thấy Thác Bạt Vu không hề có chút hình tượng nào mà ngồi khóc lóc dưới đất thì cũng hơi luống cuống không biết phải làm gì. Nhưng hôm nay vị Công chúa Bắc Ngụy này suýt chút nữ hại chết Tiểu y tiên của Đại Chu đã truyền khắp doanh trại, bọn họ cũng hiểu được thái độ của Hoàng thượng và Thái hậu cho nên lập tức không phản ứng gì nữa cả.

Tâm tình Thác Bạt Vu chưa bao giờ tuyệt vọng và thê lương đến vậy, nàng lẻ loi ngồi dưới đất, tay chân tê dại run rẩy kịch liệt, đợi đến khi khóc mệt rồi thì sự đau buồn và cố chấp lại trào dâng lên trong lòng Thác Bạt Vu.

Nàng đột ngột đứng vụt dậy, bởi vì chân còn run rẩy nên nhất thời đứng không vững, đến khi ổn định lại rồi nàng mới cúi xuống nhặt cái chuông rơi trên đất, sau đó nàng từng bước đi về phía chủ trướng của Thái hậu.

Thị vệ canh gác bên ngoài chủ trướng của Thái hậu nhìn thấy Thác Bạt Vu bước đến đều đưa mắt nhìn nhau.

Chuyện Tần Hoan bị thương đã truyền đi khắp doanh trại, mặc dù vị Cửu cô nương được xưng là Tiểu y tiên này không quen biết gì với bọn họ, nhưng nhiều ngày nay thấy nàng chăm sóc bên cạnh Thái hậu, tính cách cũng dịu dàng không hề có chút tự cao tự đại vì được sủng ái nào. Những thị vệ này nhìn hết vào trong mắt cho nên cũng có chút ấn tượng tốt đối với vị Cửu cô nương này, cộng thêm nàng chữa bệnh cho Thái hậu, hiện tại lại bị người Bắc Ngụy bắt nạt thì chẳng cần phải nhiều lời thì đương nhiên bọn họ sẽ đứng về phía Tần Hoan.

Nhìn Thác Bạt Vu đi đến chủ trướng, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, cũng không định đi thông báo. Thái hậu đã ngủ rồi, nếu không phải chuyện nguy hiểm gì thì bọn họ cũng không dám tùy tiện quấy rầy.

Trên người Thác Bạt Vu lạnh giá, nàng ngơ ngác đứng ở đó một lúc lâu sau đó đột nhiên quỳ xuống.

Sàn nhà đằng trước chủ trước đều dùng gỗ để lót xuống đất, bên trên được trải thảm hoa cho nên Thác Bạt Vu quỳ ở đây cũng không quá khó chịu, nhưng đêm xuân vẫn còn quá lạnh, từ giờ đến lúc bình minh vẫn còn 2-3 canh giờ nên nếu nàng quỳ đến bình minh thì 2 chân này chắc hẳn sẽ bị phế đi mấy ngày. Nhưng không làm thế thì phải biết làm gì? Nguyệt Nha không còn nữa, nàng cũng không thể tiếp tục hại 2 nô tỳ kia!

Mấy thị vệ kia kinh ngạc nhìn Thác Bạt Vu, thấy dáng vẻ nàng bi thương đến chết thì cũng hơi do dự. Cuối cùng, một thị vệ vẫn quyết định vén bức màn bên ngoài chủ trướng lên rồi đi vào trong khẽ bẩm báo.

Thái hậu đã ngủ nhưng Trần ma ma còn tỉnh, thị vệ đi vào nhanh mà đi ra cũng nhanh, sau khi rời khỏi thì khẽ nói gì đó, mấy người thị vệ còn lại liền coi như chưa nhìn thấy gì mà tiếp tục đứng thẳng người canh gác.

Thác Bạt Vu nhìn hết những chuyện này vào trong mắt, nàng hiểu rõ nhưng cũng không tức giận, hiện giờ nàng chỉ quỳ ở đó như một con rối vô hồn mà thôi.

...

Trời vừa hửng sáng, lúc Thái hậu tỉnh dậy thì Tần Hoan cũng đã dậy rồi.

Tần Hoan và Trần ma ma đều ở bên ngoài chờ bà thức giấc, thấy bà mở to mắt thì Tần Hoan và Trần ma ma vội vàng đi đến bên cạnh, "Thái hậu nương nương, đêm qua lúc giờ Sửu thì Công chúa Bắc Ngụy đã đến quỳ trước cửa rồi."

Thái hậu nghe thế liền chau mày, Tần Hoan lại nói, "Quỳ đến tận bây iowf."

Hiện tại trời mới vừa sáng, Thái hậu nghe xong cũng từ từ ngồi dậy.

"Chỉ một mình Thác Bạt Vu quỳ? Còn Thác Bạt Hoằng không đến?"

Trần ma ma gật đầu, "Vâng, là Công chúa quỳ ở bên ngoài, không có ai khác nữa."

Thái hậu cười cười, "Được, không vội, Thác Bạt Hoằng chắc hẳn cũng sắp đến rồi."

Nói xong Thái hậu lại nắm lấy tay Tần Hoan, "Chúng ta cứ từ từ chờ, không cho phép sốt ruột."

Tần Hoan hiểu ý của Thái hậu cho nên cũng không nóng vội.

Còn bên này, cả đêm Thác Bạt Hoằng ngủ không hề yên giấc, nhưng hôm nay là đại săn nên hắn bắt buộc phải giữ vững tinh thần. Lúc hắn mở mắt ra thì ngoài rời đã sáng rõ, hắn gọi một tiếng thì thị vệ lập tức đi đến.

"Thái tử Điện hạ, Công chúa đã quỳ trước chủ trướng của Thái hậu rồi."

Thác Bạt Hoằng nghe thế thì vẻ mặt cũng chấn động, lập tức tỉnh táo hẳn lên, "Quả thật là đã quỳ rồi?"

"Vâng, đêm qua lúc Thái tử rời đi không bao lâu thì Công chúa liền đi quỳ rồi."

Thác Bạt Hoằng âm thầm thở phào, tính tình của Hoàng muội này hắn cũng hiểu, nếu như nàng vẫn còn không quỳ thì hắn thật sự cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác để khiến cho nàng nghe lời. Đến lúc đó có lẽ sẽ phải thật sự xử lý 2 tỳ nữ kia rồi.

Thác Bạt Hoằng hít sâu một hơi, lúc này hắn mới thay y phục rồi đến bên ngoài chủ trướng của Thái hậu. Trong ánh sáng dịu dàng sớm mai, quả nhiên vẻ mặt Thác Bạt Vu bình tĩnh quỳ gối trước cửa lều Thái hậu, hắn thở dài, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị.

Quỳ suốt một đêm, mặc dù thân thể nàng vẫn giữ thẳng tắp, nhưng trên mặt nàng không có chút biểu cảm nào, đôi mắt tràn đầy tơ máu, cả người như không còn sức sống. Tiếng bước chân vang lên sau lưng nhưng nàng không hề phát hiện ra, chỉ cụp mắt xuống nhìn hoa văn trên thảm trải sàn. Mãi đến khi có một bóng người rơi lên trên người mình thì mí mắt nàng mới giật giật.

Thác Bạt Hoằng nhìn thẩy Thác Bạt Vu như vậy cũng cực kỳ đau lòng, nhưng nếu việc này có thể khiến cho Thác Bạt Vu nhận được một bài học thì đó là không thể tốt hơn rồi. Thác Bạt Hoằng nhìn nàng môt lúc sau đó mới đi đến trước trướng nói to, "Thác Bạt Hoằng, cầu kiến Thái hậu nương nương."

Đằng sau Thác Bạt Hoằng có mấy thị vệ bê lễ vật đi theo, hắn nói xong thì một lát sau Trần ma ma mới từ bên trong đi ra, "Thế tử Điện hạ, Thái hậu nương nương vừa mới ngủ dậy, mời người..."

Thác Bạt Hoằng tiến vào không dám sơ suất. Bên trong chủ trướng, Tần Hoan ngồi ở bên cạnh đang nói chuyện cùng Thái hậu, thấy hắn bước vào thì Thái hậu liền kéo tay bảo Tần Hoan đến ngồi sát cạnh mình.

Thác Bạt Hoằng liếc mắt một cái thấy được vải bông đang băng bó trên tay Tần Hoan nên lập tức hành lễ, "Bái kiến Thái hậu nương nương, Thác Bạt Hoằng dẫn theo tiểu muội đến thỉnh tội với Thái hậu nương nương và Cửu cô nương."

Thái hậu cười lạnh nhạt, "Thái tử Điện hạ định thỉnh tội thế nào?"

Thác Bạt Hoằng trả lời, "Gia muội vẫn quỳ ở bên ngoài, phải định tội thế nào thì kính xin Thái hậu nương nương xử lý!"

Thái hậu lại cười lạnh, Thác Bạt Vu cũng đã quỳ rồi, bà còn có thể trừng phạt nàng ta thế nào nữa? Thái hậu quan sát Thác Bạt Hoằng giây lát, "Lời là Thái tử nói, nhưng lại không biết Công chúa có nhận sai hay không?"

Thác Bạt Hoằng vội nói, "Vâng, ta lập tức dẫn tiểu muội vào đây, đích thân nhận tội với Cửu cô nương."

Nói xong hắn quay người lại quát, "Người đây, dẫn Công chúa vào đây."

Thị vệ ở bên ngoài đáp lại 1 tiếng, định đến dìu Thác Bạt Vu dậy nhưng vừa mới chạm vào nàng thì nàng đã nhắm mắt ngã nhào xuống đất. Thị vệ kêu lớn một tiếng khiến cho Thác Bạt Hoằng lập tức chạy vội ra ngoài.

Vừa ra đến bên ngoài hắn đã thấy Thác Bạt Vu nằm ngã trên đất, vẻ mặt nàng trắng bệch, 2 bàn tay nắm chặt, chỉ là ngất đi mà thôi. Trong lòng Thác Bạt Hoằng rối rắm, lập tức tiến lên ôm lấy Thác Bạt Vu gọi to 2 tiếng nhưng nàng đã ngất xỉu mất đi ý thức rồi.

Tần Hoan đỡ Thái hậu đi ra, nhìn thấy Thác Bạt Vu quỳ thành như vậy thì nỗi tức giận trong lòng cũng tiêu tán đôi chút. Thác Bạt Hoằng cũng nói, "Thái hậu nương nương, tiểu muội ta đã thật sự thành tâm ăn năn, lần này suýt nữa đã gây ra đại họa nhưng tiểu muội đã quỳ suốt một đêm rồi nên cầu xin Thái hậu nương nương và Cửu cô nương tha thứ. Thái hậu nương nương, Cửu cô nương..."

Thái hậu hừ một tiếng, "Thôi, Cửu cô nương không có gì đáng ngại thì ai gia cũng bỏ qua. Nếu như còn có lần sau thì Thái tử Điện hạ đừng tưởng rằng chỉ quỳ một cái là xong. Ngươi mang Công chúa về đi, ai gia triệu ngự y cho ngươi."

Thác Bạt Hoằng lập tức tạ ơn, sau đó lại ôm lấy Thác Bạt Vu rồi vội vàng rời đi.

Nhìn Thác Bạt Hoằng thật sự lo lắng cho Thác Bạt Vu thì Thái hậu thở dài, "Có một muội muội như vậy không bớt lo đi chút nào. Hắn làm Thái tử quả nhiên không hề dễ dàng." Nói xong bà lại nhìn Tần Hoan, "Con còn cảm thấy uất ức không?"

Tần Hoan lắc đầu cười, "Từ hôm qua lúc thấy Thái hậu vì chuyện này mà tức giận thì con đã không còn uất ức gì rồi."

Thái hậu bật cười, "Đứa ngốc..."

Tần Hoan thấy trời bên ngoài hơi lạnh nên đỡ Thái hậu vào trong, vừa đi vừa cười nói, "Trước đây lúc phụ mẫu con còn tại thế, nếu như con gặp phải chuyện gì uất ức thì phụ mẫu đều mặc kệ, bởi vậy phải rất lâu sau con mới vượt qua được. Nếu như phụ thân và mẫu thân có thể kiên quyết đứng về phía con, cho con cảm thấy có người làm chỗ dựa cho mình, bênh vực mình thì con sẽ tốt lên rất nhanh."

Đây đúng thật là suy nghĩ của trẻ con, Thái hậu nghe xong thì ánh mắt càng hiền từ, "Chỉ những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện thì mới nghĩ như con thôi, con cũng biết có rất nhiều đứa trẻ phụ mẫu càng thương yêu thì lại càng gây náo loạn hơn. Có thể thấy được từ nhỏ con đã là một đứa bé ngoan, cho nên về sau con mới có lòng nhân ái mà luyện tập y thuật."

Tần Hoan nói chuyện cùng với Thái hậu, chuyện của Thác Bạt Vu lần này cũng coi như được dẹp yên rồi.

Thác Bạt Hoằng ôm lấy Thác Bạt Vu quay lại lều, cho người thả 2 hầu tỳ kia ra. Chẳng bao lâu sau ngự y cũng đến, sau một hồi bắt mạch kiểm tra thì bọn họ chau mày, "Công chúa Điện hạ bị kiệt sức, sau đó lại nhiễm phong hàn cho nên trước mắt tiểu nhân thi châm cho người tỉnh lại rồi mới kê đơn thuốc."

Thác Bạt Hoằng lập tức đồng ý, ngự y thi châm xong, không quá nửa canh giờ thì Thác Bạt Vu đã từ từ tỉnh lại.

Mặc dù Thác Bạt Vu đã tỉnh dậy nhưng đôi mắt vẫn vô hồn, hai hầu tỳ đút cho nàng ăn cháo, sau đó lại đút nước thuốc. Mãi một lúc lâu sau Thác Bạt Vu vẫn cứ như không hoàn hồn lại, Thác Bạt Hoằng thấy thế liền thở dài, "Vu Nhi, muội đây là đang trách ta à?"

Vừa hỏi như thế thì đáy mắt Thác Bạt Vu có chút gợn sóng.

Thác Bạt Hoằng tiến sát vào giường Thác Bạt Vu một chút rồi lại thở dài, "Có phải muội vẫn cảm thấy ta đang ép buộc muội? Nhưng muội có biết không là hôm qua muội thật sự quá mức càn rỡ không? Muội là Công chúa Bắc Ngụy, nhưng muội không có chút nào ý thức được địa vị của mình. Lúc còn ở trong nhà thì muội muốn náo loạn thế nào cũng được, nhưng hiện tại đã đến Đại Chu thì muội phải cẩn thận suy nghĩ xem có thể làm được gì để giúp cho Bắc Ngụy!"

Hốc mắt Thác Bạt Vu đỏ lên, nàng cũng không phải thật sự mất tinh thần. Nàng cũng đã quỳ rồi, nhưng tại sao Thác Bạt Hoằng vẫn chưa buông tha nàng?

Thấy nàng đỏ mắt nhưng lại không nói lời nào, Thác Bạt Hoằng hơi bất đắc dĩ, "Vu Nhi, chờ muội khỏe lại một chút thì chúng ta lại đến chỗ Thái hậu một chuyến, muội đích thân nói lời xin lỗi với Cửu cô nương."

Thác Bạt Vu siết chặt nắm đấm! Nàng cũng đã quỳ suốt một đêm rồi! Chẳng lẽ như thế vẫn còn chưa đủ sao?

Có phải hắn muốn ở trước mặt tất cả những người này độc ác giẫm đạp nàng vào trong vũng bùn thì mới thôi?

Thác Bạt Vu quay lại, nàng hung dữ nhìn chằm chằm vào Thác Bạt Hoằng.

Thác Bạt Hoằng nhìn con mắt bướng bỉnh của nàng rồi mới biết nàng cũng không hoàn toàn thành tâm nhận lỗi, mà là do hắn ép buộc nên nàng mới đi quỳ. Thác Bạt Hoằng chau mày, quả nhiên nàng ở Bắc Ngụy đã được nuông chiều quá mức rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện