Bởi vì bị Thái hậu từ chối cho nên suốt cả ngày trời tâm trạng Thác Bạt Hoằng như ngồi trên đống lửa, đến lúc mặt trời lặn rồi, toàn bộ cuộc tỷ thí đều kết thúc hắn mới đứng dậy đi về lều của Thác Bạt Vu. Bất kể thế nào hắn cũng phải kéo Thác Bạt Vu tự mình đến cửa giải thích thì mới có thể dẹp yên được chuyện này!

Thác Bạt Hoằng tức giận vọt vào bên trong lều của Thác Bạt Vu, nhưng thấy bên trong rỗng tuếch, ngoài trừ 1 hầu tỳ thì làm gì còn bóng dáng Thác Bạt Vu ở đây...

"Thái, Thái tử Điện hạ..."

Thác Bạt Hoằng trợn tròn mắt, "Công chúa các ngươi đi đâu rồi?"

Hầu tỳ bối rối cụp mắt xuống, "Thái tử Điện hạ, Công chúa nói trước giờ Tý đêm nay nhất định sẽ trở về."

Thác Bạt Hoằng nhấc chân lên đá hầu tỳ kia một cái ngã xuống đất, "Nói! Thác Bạt Vu đi đâu rồi!"

Hầu tỳ làm gì còn dám lừa gạt thay Thác Bạt Vu nữa, lập tức khóc lóc nói, "Công chúa Điện hạ ra ngoài tìm Nguyệt Nha rồi!"

Nguyệt Nha chính là con ngựa đỏ thâm của Thác Bạt Vu, cũng là con ngựa gắn bó với nàng nhiều năm. Thác Bạt Hoằng hít sâu một hơi rồi chau chặt mày lại, nếu là bình thường thì hắn có thể thông cảm cho hành động này của Thác Bạt Vu, nhưng hiện tại Thác Bạt Vu vẫn làm càn rỡ như vậy! Quả thực coi mệnh lệnh của hắn không ra gì rồi!

Hầu tỳ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, mãi một lúc lâu cũng không dám ngẩng đầu lên. Đột nhiên Thác Bạt Hoằng tiến lên mấy bước, đi đến bên cạnh ghế dựa rồi ngồi xuống, hầu tỳ hơi kinh ngạc, nàng ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt Thác Bạt Hoằng hầm hầm giận dữ, hắn như đang nhập định mà ngồi đây chờ Thác Bạt Vu.

...

Suốt cả ngày nay Tần Hoan đều bị Thái hậu giữ ở bên người, ban ngày Hoàng hậu đã đến, ngay cả Phùng Linh Tố và các chủ tử hậu cung cũng đến nhưng đều bị Thái hậu đuổi về. Mà Tần Hoan muốn ra ngoài thì Thái hậu cũng không cho phép, "Con bị thương, cứ chờ ở đây đi, sau chuyện lần này ta còn muốn nhìn xem những người khác định làm thế nào."

Tần Hoan nghe xong liền sợ hãi, những người khác? Thái hậu vừa dứt lời thì quay sang nhìn Tần Hoan, "Ta phải xem xem ý của Hoàng thượng thế nào."

Tần Hoan khẽ thở ra, lập tức không dám nhắc đến chuyện ra ngoài nữa, nhưng Tần Hoan không thể rời khỏi Thái hậu thì Yến Trì cũng không biết Tần Hoan thế nào. Đến tối, quả nhiên Yến Trì không đợi được mà đến chỗ Thái hậu.

Nhìn thấy Yến Trì đến, Thái hậu cũng không ngoài ý muốn, "Đến thăm Cửu nha đầu?"

Yến Trì gật đầu, quay sang nhìn thẳng vào Tần Hoan, "Không biết vết thương của Cửu cô nương thế nào?"

Thái hậu liền nói, "Ở bên ngoài không nhìn ra, nhưng bên trong có mấy vết thương nặng, ngay cả tay cũng bị thương."

Yến Trì vừa liếc mắt liền thấy băng bó trên tay Tần Hoan, nghe xong vẻ mặt hắn cũng tối xuống. Tần Hoan trả lời, "Đa tạ Thế tử Điện hạ quan tâm, vết thương kia cũng không phải quả nặng, điều dưỡng một chút là được rồi."

Thái hậu giận dữ, "Cái gì mà không nghiêm trọng, cho dù con có thiếu một cọng tóc thì cũng là sai lầm của Công chúa kia. Nàng ta quá to gan lớn mật rồi, cũng không biết phát điên phát rồ cái gì mà lại đối xử với Cửu nha đầu như vậy. Hiện giờ tính tình ta vẫn còn tốt, nếu không thật sự phải trừng phạt nàng ta thật nghiêm khắc."

Yến Trì mặc dù nghe thấy thế nhưng ánh mắt hắn vẫn như dính chặt lên người Tần Hoan, Tần Hoan thấy hiện tại vẫn ở trước mặt Thái hậu nên nàng không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng, hắn vẫn mặc kệ mà nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lần nữa. Thái hậu cũng không nhịn được, "Được rồi, việc này con cũng không có cách nào can thiệp cả, đợi xem thái độ của Thái tử Bắc Ngụy kia đi. Con cũng đừng ở đây nữa, nghe nói ngày mai đã bắt đầu đại săn rồi?"

Lần này Yến Trì mới thu hồi ánh mắt lại, nhưng vẫn không nói gì mà chỉ gật đầu.

Thái hậu liền nói, "Đại săn chắc chắn con phải đi rồi, đi về sớm một chút để chuẩn bị đi, nhớ kỹ an toàn hàng đầu."

Yến Trì sửng sốt sau đó lại liếc nhìn Tần Hoan một cái rồi mới xoay người ra ngoài.

Tần Hoan ngồi bên cạnh Thái hậu, lòng bàn tay vì lo lắng mà thấm đẫm mồ hôi.

Thấy Yến Trì ra ngoài rồi Thái hậu mới nói, "Yến Trì cũng là một đứa có tính khí bùng nổ, nó được Thái Trưởng Công chúa phó thác nên lần này chỉ sợ cũng muốn trút giận cho con. Có điều dù gì đối phương cũng là Công chúa, không biết nó sẽ làm gì người ta."

Trong lòng Tần Hoan khẽ buông lỏng, nàng hơi lo lắng, "Thái hậu nương nương..."

Thái hậu vỗ vỗ lên mu bàn tay Tần Hoan, "Con yên tâm, nó biết chừng mực."

Tần Hoan nhất thời không biết phải nói gì, trái tim cũng như treo ngược cành cây.

...

Mặt trời lặn về phía Tây, màn đêm bao phủ khắp đại doanh, trời đêm càng lúc càng tối dần mà Thái hậu vẫn không chờ được Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt Vu. Chẳng bao lâu sau Trần ma ma đến thông báo rằng Thác Bạt Vu đã mất tích.

Công chúa Bắc Ngụy mất tích, nếu như vào lúc bình thường thì Thái hậu nhất định sẽ quan tâm đến an nguy của nàng ta, nhưng hiện tại bà chỉ cười nhạt, "Thác Bạt Vu này là một kẻ cứng đầu, chúng ta không cần phải chờ, để xem xem Thái tử Thác Bạt kia thu dọn cục diện thế nào..."

Còn bên này Thái hậu thúc giục Tần Hoan uống thuốc rồi đi ngủ sớm. Bên trong lều của Thác Bạt Vu, Thác Bạt Hoằng vẫn còn đang ngồi chờ.

Chờ từ xế chiều cho đến giờ Tý vẫn không hề thấy Thác Bạt Vu quay về.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thác Bạt Hoằng không còn chút nhẫn nại nào nữa, hắn quay sang nhìn về phía hầu tỳ đang quỳ dưới đất kia. Hắn chờ ở đây bao lâu thì hầu tỳ đó quỳ bấy lâu, hắn thì ngồi ghế còn hầu tỳ kia quỳ, hiện tại gần như cũng đã úp sấp xuống đất rồi. Thác Bạt Hoằng nhìn sang, đôi mắt càng lúc càng lạnh.

"Thái tử Điện hạ, Thái hậu nương nương bên kia đã ngủ rồi."

Thái hậu ngủ rồi nghĩa là ngày hôm nay bọn họ không có cơ hội đi tạ lỗi. Tối nay không đi chính là đã để mất cơ hội tốt nhất.

Mà toàn bộ những điều này đều do Thác Bạt Vu ban tặng.

Thác Bạt Hoằng khẽ gật đầu nhưng không hề đứng dậy, bất luận thế nào hắn cũng phải đợi được Thác Bạt Vu quay về.

Đến khi ngọn nến bên trong lều sắp tắt hết thì Thác Bạt Vu mới dẫn theo hầu tỳ thân tín nhất của mình cùng quay về đại doanh. Hai người các nàng cực kỳ lo lắng, nhưng vừa vào cửa đã nhìn thấy hầu tỳ quỳ dưới đất và Thác Bạt Hoằng đang ngồi trên ghế.

Trong nháy mắt, Thác Bạt Vu đứng ngây người bất động tại chỗ.

So với vẻ tức giận của Thác Bạt Hoằng lúc chiều thì hiện tại trông hắn lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Đi đâu?" Hắn lên tiếng hỏi, giọng nói cực nặng nề.

Thế nhưng càng như vậy thì trong lòng Thác Bạt Vu càng lo sợ. Nàng cắn chặt răng rồi nói, "Đi tìm Nguyệt Nha!"

Thác Bạt Hoằng gật đầu, "Nguyệt Nha là con ngựa muội yêu thích nhất, ta có thể hiểu được."

Nghe đến đây trái tim Thác Bạt Vu cũng đập thình thịch, quả nhiên Thác Bạt Hoằng nói tiếp, "Nhưng có vẻ như muội đã quên mất mệnh lệnh của ta, cũng quên mất tối nay chúng ta phải đi đâu làm gì."

Thác Bạt Vu mím chặt môi, "Ta... Nguyệt Nha đã đi theo ta rất nhiều năm, ta phải tìm được nó về đây... Ta tìm rất lâu, khắp cả thượng du hay hạ du đều đi rồi nhưng đều không thấy đâu cả. Ca ca, ta không phải cố ý, huynh có biết đối với ta mà nói thì Nguyệt Nha có ý nghĩa gì không? Ta vẫn nhớ rõ lời ca ca nói cho nên mới chạy về đây, nhưng mà... nhưng mà do buổi chiều ta đã đi quá xa cho nên mới không thể quay về kịp đúng hạn..."

Hiện tại đúng là Thác Bạt Vu trông còn thê thảm hơn lúc sáng, Thác Bạt Hoằng biết nàng không hề nói dối thế nhưng như vậy là có thể tha cho nàng sao? Đương nhiên không thể rồi, Thác Bạt Hoằng gật gật đầu, "Được, vậy hiện tại muội đến trước lều của Thái hậu quỳ đi."

Thác Bạt Vu sửng sốt, trên mặt lại hiện ra sự bướng bỉnh, cho dù nàng có áy náy thì cũng không định nói ra, vậy mà hắn còn bắt nàng đến quỳ trước lều Thái hậu? Nhìn vào biểu cảm của nàng, Thác Bạt Hoằng cũng không nổi giận mà chỉ hỏi, "Không muốn đi?"

Thác Bạt Vu không gật đầu mà cũng không lắc đầu, vẻ mặt nàng vẫn cứng đờ đứng ngoài cửa. Thác Bạt Hoằng lại gật đầu, "Được, người đâu..."

Hắn vừa dứt lời thì Thác Bạt Vu lập tức đề phòng, nàng vốn tưởng thị vệ đến bắt nàng rồi mạnh mẽ cưỡng ép nàng qua đó, nhưng không ngờ được đám thị vệ lại bắt 2 hầu tỳ bên cạnh nàng lại. Thác Bạt Vu trợn mắt, "Ca ca, huynh định làm gì?"

Đám thị vệ bắt lấy 2 hầu tỳ kéo ra ngoài, 2 người này trong lòng biết Công chúa nhà mình phải vào sai lầm lớn nên ngay cả kêu oan cũng không dám kêu. Thác Bạt Hoằng lạnh lùng đứng dậy, "Hiện tại muội đi quỳ, nếu sáng sớm mai ta thức dậy mà không thấy muội quỳ gối nhận sai thì ta sẽ xử quyết 2 nha đầu này, sau đó đổi hầu tỳ mới cho muội."

Thác Bạt Hoằng đi ra khỏi cửa, Thác Bạt Vu nóng nẩy lập tức kéo hắn lại, "Ca ca! Hai người bọn họ đi theo ta nhiều năm rồi! Cũng giống như Nguyệt Nha! Ca ca! Huynh không thể!"

Thác Bạt Hoằng mạnh mẽ dứt khoát tránh thoát khỏi tay của Thác Bạt Vu, cũng không thèm nhìn vào nàng mà lập tức đi ra ngoài.

Thác Bạt Vu muốn đuổi theo ra nhưng lại bị thị vệ ngăn lại, trơ mắt nhìn 2 hầu tỳ kia bị dẫn theo.

Thác Bạt Vu ngơ ngác đứng trong lều, trong đầu lập tức trống rỗng. Không tìm được Nguyệt Nha, 2 người thân tín cũng bị mang đi mất, hiện tại nàng phải làm gì? Chẳng lẽ thật sự phải đi quỳ gối sao?

Thác Bạt Vu ngây ngốc, không biết mình đã đứng đây bao nhiêu lâu, đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.

"Công chúa Điện hạ."

Giọng nói của một nam tử xa lạ khiến cho Thác Bạt Vu sửng sốt, nàng đi ra ngoài theo bản năng liền gặp Bạch Phong đứng trong bóng tối. Nàng nhận ra Bạch Phong là thị vệ bên cạnh Yến Trì nên lập tức sửng sốt.

Bạch Phong cười cười tiến lên phía trước, "Công chúa Điện hạ, đây là Thế tử Điện hạ nhà ta tặng lễ vật cho người."

Bạch Phong cầm trên tay một cái hộp nhỏ, Thác Bạt Vu nhìn hộp đó liền sinh ra một dự cảm rất xấu. Yến Trì chắc chắn sẽ không tặng lễ vật cho nàng, nàng làm Tần Hoan bị thương nên nhất định hiện tại Yến Trì sẽ căm giận nàng. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn tiếp nhận lấy cái hộp trong sự sững sờ, Bạch Phong buông tay ra rồi căn dặn, "Công chúa Điện hạ, Thế tử Điện hạ nói người có thân phận tôn quý, đại diện cho Bắc Ngụy, mặc dù vậy nhưng người cũng phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của chính mình. Phần lễ vật này hy vọng người có thể vui lòng nhận lấy, còn nếu như vẫn cảm thấy quá ít thì Điện hạ vẫn còn có thể tặng thêm đại lễ."

Nói xong những câu này thì Bạch Phong liền lùi về sau một bước rồi xoay người rời khỏi.

Bạch Phong bước đi rất thong thả, giống như đang chờ đợi điều gì. Quả nhiên hắn mới đi được hơn 10 bước liền nghe thấy tiếng hộp gỗ rơi xuống đất vọng lại, ngay sau đó là tiếng Thác Bạt Vu đau đớn gào lên, "Nguyệt Nha!" rồi khóc lóc thê thảm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện