Hôm nay chỉ là buổi đi săn nhỏ, Yến Hoài dẫn theo mọi người thúc ngựa chạy vào trong rừng, cho dù là Thái tử, Thành vương hay đám người Thác Bạt Hoằng thì cũng không đi quá xa Yến Hoài. Mọi người dọc theo đường núi, trên đường cười cười nói nói, nhìn thấy con mồi thì cũng thi triển tài nghệ. Nếu như Yến Hoài còn chưa có thu hoạch gì thì những người khác đều ra vẻ bắn trượt, đến khi Yến Hoài bắn trúng một con gấu hoang rồi thì mọi người mới bắt đầu dần dần có thu hoạch.

Một lúc sau có thị vệ thúc ngựa lên sát gần Thác Bạt Hoằng, khẽ thì thầm mấy câu.

Thác Bạt Hoằng nghe xong thì vẻ mặt khẽ biến, hắn xoay người lại nhìn thì thấy quả nhiên Thác Bạt Vu đang giục ngựa đuổi theo bên dưới sườn dốc. Thác Bạt Hoằng chau mày lo lắng, hôm nay buổi đi săn nhỏ không cho phép nữ tử tham dự, điều này Thác Bạt Hoằng đã sớm xác nhận lại cùng với Lâm Chương, mà Thác Bạt Vu cũng đã biết rõ, sao nàng lại cố tình làm trái như vậy? Thác Bạt Hoằng còn chưa nói gì mà Lưu Uân đã ra vẻ kinh ngạc, "A, sao Công chúa Bắc Ngụy lại đến đây?"

Hắn vừa hô lên như vậy khiến cho tất cả mọi người đều biết Thác Bạt Vu đến đây, ngay cả Yến Hoài cũng ghìm ngựa quay lại nhìn. Quả nhiên ông nhìn thấy tư thế cưỡi ngựa oai hùng hiên ngang của Thác Bạt Vu đang dần tiến đến đây.

Lưu Uân lại nói tiếp, "Chẳng phải nói hôm nay không cho phép nữ tử đến sao?"

Thác Bạt Hoằng nhìn về phía Yến Hoài rồi vội vàng giải thích, "Xin Hoàng thượng thứ tội, tiểu muội từ nhỏ đã giỏi võ, lúc ở Bắc Ngụy cũng cực kỳ thích đi săn thú nên giờ mới ham chơi không nhịn được mà đuổi theo đến đây..."

Mặc dù ngoài miệng Thác Bạt Hoằng nói như vậy nhưng trong lòng cũng biết rõ vì sao Thác Bạt Vu lại đến đây. Hôm nay tuy là buổi săn nhỏ nhưng Yến Trì cũng đồng hành, bởi vậy hắn liền nhìn thoáng qua Yến Trì ở cách đó không xa. Yến Trì không đi theo bên cạnh Yến Hoài, nhưng cũng ở cách không xa lắm, nhất định Thác Bạt Vu đến đây là vì Yến Trì!

Đúng thật là Thác Bạt Vu đã phá hỏng quy củ, nhưng nghe Thác Bạt Hoằng nói như vậy thì Yến Hoài cũng cười nói, "Nói như vậy thì tài bắn cung của Công chúa nhất định là bất phàm rồi?"

Thác Bạt Hoằng cười nói, "Cũng coi như khá tốt trong số nữ tử."

Yến Hoài cười to, "Một khi đã như vậy thì cứ để cho Công chúa Điện hạ bộc lộ tài năng đi."

Nói như vậy chính là không trách móc Thác Bạt Vu khiến cho Thác Bạt Hoằng thở phào, Lưu Uân lại hừ lạnh một tiếng. Còn bên này Thác Bạt Vu đã cưỡi ngựa đến đây, "Hoàng thượng, xin người tha thứ ta không bẩm báo trước mà chạy đến. Có điều buổi săn nhỏ ngày hôm nay cũng không nên chỉ là thiên hạ của mỗi nam nhân, ở Bắc Ngụy bọn ta không hề cấm đoán nữ tử tham gia săn bắn."

Yến Hoài lại hơi tán thưởng vì sự lớn mật của Thác Bạt Vu, "Công chúa nói như thế nghĩa là muốn thể hiện tài năng rồi phải không?"

Thác Bạt Vu kiêu ngạo ngẩng cao đầu, "Những người ở đây, rất ít người có thể thắng được ta."

Nói xong nàng liền cầm cung tên lên, lập tức giục ngựa lên phía trước, rất nhanh đã bắn 1 mũi tên ra ngoài!

Yến Hoài liếc mắt một cái về phía thị vệ bên cạnh, hắn lập tức thúc ngựa lên nhìn, rất nhanh sau đó hắn đã cầm một con chim trĩ bị trúng tên quay về, "Hoàng thượng, Công chúa Điện hạ bắn trúng rồi."

Yến Hoài vỗ tay cười to, "Giỏi lắm! Quả nhiên Công chúa Điện hạ không khiến cho Trẫm thất vọng, một khi đã như vậy thì ngươi có thể đi theo Trẫm. Để Trẫm xem xem rốt cuộc thì nữ nhân của Bắc Ngụy có bao nhiêu lợi hại!"

Lưu Uân cười nói, "Công chúa Điện hạ đúng thật là lợi hại, có thể bắn trúng chim trĩ đang chạy loạn thì cũng là cực kỳ không dễ dàng rồi."

Mặc dù chim trĩ chạy loạn nhưng cũng kém xa so với chim nhạn bay trên trời và những loài chim quý hiếm tốc độ cực nhanh khác. Lời này của Lưu Uân nghe thì có vẻ tán thưởng nhưng thật ra lại là châm biếm, cũng mang theo chút tính toán. Thác Bạt Vu đương nhiên sẽ không để ý, hoặc là nói lòng dạ nàng đã để ở chỗ khác rồi. Hôm nay toàn bộ đội ngũ đều đi theo Yến Hoài, còn Yến Trì và Yến Ly đều ở phía xa xa thoắt ẩn thoắt hiện nhưng Thác Bạt Vu đã nhìn thấy rõ ràng, trong lòng nàng đã đưa ra quyết định.

Nàng sẽ không giống như tối qua mà đi đến trước mặt Yến Trì nữa, nàng chỉ cần hắn biết nàng cực kỳ khác biệt đối với những nữ tử khác, cũng đủ để xứng đôi với hắn. Nếu hắn cứ coi như không nhìn thấy nàng thì đây mới chính là sai lầm lớn của hắn!

Nghĩ như vậy thì biểu hiện hôm nay của Thác Bạt Vu còn tích cực hơn cả Thác Bạt Hoằng. Nàng liên tục phóng tên, 10 tên thì có đến 9 tên bắn trúng. Yến Hoài nhìn cực kỳ thoải mái, mặc dù thấy nàng có hơi vô lễ nhưng công phu đúng là không kém.

Tiếng ca ngợi của Yến Hoài truyền ra rất xa, Thác Bạt Vu khẳng định Yến Trì cũng sẽ nghe được!

Khí phách cuồn cuộn trào dâng trong lòng nàng, nhưng Thác Bạt Hoằng nhìn thấy muội muội nhà mình sắp cướp mất sự nổi trội của Yến Hoài nên đã nhiều lần nhắc nhở. Nhưng Thác Bạt Vu nào có để ý đến, nàng chỉ càng ngày càng hăng hái thu lượm những sinh vật sống trên sườn núi mà thôi.

Lưu Uân nhìn đám thị vệ nhặt về con gà con thỏ thì chỉ lắc đầu chậc chậc, "Công chúa Điện hạ thật đúng là khác xa những nữ tử khác. Bọn họ nhìn thấy mấy con thỏ kia thì không nhịn được mà nâng niu, còn Công chúa Điện hạ lại quyết liệt lưu loát đến vậy."

Thác Bạt Vu nghe câu này xong cũng sợ lời này truyền đến tai Yến Trì nên liền lập tức ngừng tay lại. Thác Bạt Hoằng ở bên cạnh nhìn thấy thì lại thở dài liên tục...

Hôm nay thời tiết rất tốt, đến giờ Ngọ mặt trời lên đỉnh, mặc dù Yến Hoài vẫn còn cực kỳ hào hứng thế nhưng nắng ấm đầu xuân cộng thêm áo giáp nặng nề trên người khiến cho ông chịu không nổi nữa. Nhìn sang thấy mọi người đều có thu hoạch rồi nên mới lệnh cho mọi người quay về, mặc dù mới chỉ đi săn được nửa ngày thế nhưng ai nấy cũng đều thỏa thuê thoải mái rồi.

Lúc mọi người quay về đại doanh thì Thác Bạt Vu cố ý đi chậm lại một chút, Yến Trì và Yến Ly còn có những đệ tử quý tộc khác lạc lại ở tuốt đằng sau cho nên Thác Bạt Vu muốn mình xuất hiện ở trong tầm mắt Yến Trì.

Từ sáng sớm Yến Ly đã nhìn thấy Thác Bạt Vu nên cười nói, "Công chúa Điện hạ này nhất định là cố ý, Thất ca, nàng ta muốn đổi phương pháp khác để thu hút sự chú ý của huynh..."

Yến Trì nghe xong thì chau mày, hắn đương nhiên biết Thác Bạt Vu đã đến, cũng không ngờ rằng nàng ta thật sự có thân thủ như vậy. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở đây, hôm nay nàng đoạt lấy nổi bật chẳng qua cũng chỉ được Hoàng thượng tán thưởng mà thôi.

"Chẳng lẽ lời ta nói hôm qua không đủ rõ ràng sao?"

Yến Ly cười, "Huynh chưa hề nói huynh không thích nàng ta..."

Yến Trì nhăn mày, Thác Bạt Vu cũng chưa hề nói chung tình với hắn mà...

Thấy biểu cảm của Yến Trì như vậy Yến Ly liền biết hắn nghĩ như thế nào liền giảng giải, "Tần Triều Vũ, huynh đúng là không hiểu nữ tử, ta thấy nàng ta chắc hẳn đã thương nhớ huynh từ 2 năm trước rồi, vốn tưởng rằng huynh cũng nhớ rõ ràng nhưng ai ngờ được ngay từ đầu huynh đã không hề để tâm. Mặc dù tối qua nàng ta thất vọng nhưng đã phục hồi lại tinh thần rất nhanh, bởi vậy nên hôm nay nàng ta lại tới nữa. Thất ca, ta dám khẳng định ban đầu nàng ta cực kỳ thất vọng và tức giận, nhưng hiện giờ nhất định là muốn tóm chặt lấy huynh rồi."

Tóm? Yến Ly nói còn mang theo hào khí nhưng Yến Trì lại không cho là đúng.

Trên đời chỉ có hắn cam tâm tình nguyện cúi đầu chứ không ai có thể tóm gọn được hắn...

Nghĩ đến đây Yến Trì lập tức nhớ dến Tần Hoan, hắn ngẩng lên nhìn thoáng qua phương hướng đại doanh rồi nói, "Ở gần đại doanh có chỗ nào phong cảnh đẹp không?"

Yến Ly nghĩ nghĩ, "Hướng lên thượng du sông Nguy Thủy này có một con suối nhỏ tạo thành hồ nước, mỗi lần đến đây ta cũng đều chạy lên trên đó, nhưng cách chỗ này hơi xa. Thất ca có chuyện gì vậy, huynh định tìm chỗ đi dạo à?"

Yến Trì lắc đầu, "Hỏi đại thôi."

Nói xong hắn vung roi phóng ngựa đi, mau chóng vượt qua mấy người Thác Bạt Vu rồi đến nhóm dẫn đầu. Yến Hoài nhìn lướt qua Yến Trì, lại nhìn mấy thị vệ đi theo hắn, thấy trên lưng ngựa bọn họ cũng treo đầy con mồi nên liền cười nói, "Không tệ, trong đám tiểu bối chỉ có Yến Trì săn được nhiều nhất, quay về sẽ có thưởng!"

Yến Trì chắp tay tạ ơn, đoàn người chạy nhanh rời khỏi núi, một lát sau đã đến bên ngoài đại doanh.

Đoàn người quay về khiến cho khắp doanh trại vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, mặc dù các nữ quyến không thể đi săn nhưng đã đến đây rồi thì cũng không giữ phép tắc nhiều như trong cung nữa. Có rất nhiều phu nhân và tiểu thư chạy ra quảng trường xem náo nhiệt khiến cho các đệ tử quý tộc càng chú trọng đến vẻ bề ngoài, ai nấy đều dùng khí thế oai hùng nhất của mình mà quay lại quảng trường.

Tần Hoan đỡ lấy Thái hậu, mấy người Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố cũng cùng nhau ra ngoài nghênh đón Yến Hoài, thấy ông mồ hôi nhễ nhại thì vừa khen ngợi lại vừa đau lòng. Yến Hoài cười sang sảng, "Trẫm không chạy nổi nữa rồi, vốn định là đi săn cả 1 ngày nhưng tới giờ đã chịu không nổi rồi. Hóa ra Trẫm già rồi."

Triệu Thục Hoa lắc đầu bật cười, Phùng Linh Tố lại dịu dàng nói, "Rõ ràng Hoàng thượng còn đang tráng niên, sao lại nói những lời này, bình thường Hoàng thượng vất vả việc nước cho nên mới khiến thân thể mệt mỏi. Hoàng thượng, thần thiếp đã chuẩn bị chè tuyết lê cho ngài để giải nhiệt thanh lọc cơ thể, người có muốn dùng 1 chén luôn không?"

Yến Hoài lập tức gật đầu, "Vất vả cho nàng rồi, đúng là Trẫm đang quá nóng bức."

Phùng Linh Tố cười cười rồi bê chè ngọt lên, Yến Hoài lệnh cho mọi người kiểm kê con mồi rồi ban thưởng theo thứ hạng, sau đó ông cùng với Thái hậu và Triệu Thục Hoa đi vào trong chủ trướng. Thái hậu nhìn Yến Hoài cười từ ái, "Bình thường con cũng rất thích đi săn, nhưng lại phải ngày ngày ở trong cung nên không có cơ hội ra ngoài, lần này cũng coi như là đã ghiền rồi."

Yến Hoài vừa sai người tháo áo giáp ra vừa cười nói, "Đã ghiền rồi, hôm nay cũng coi như được thỏa nguyện, áo giáp này khiến lưng eo nhi tử quá đau rồi nên cũng chỉ chạy quanh một vòng như vậy thôi. Đến lúc thật sự tỷ thí thì nhường lại cho đám trẻ tuổi thôi."

Đã đi săn thú thì đương nhiên phải có tỷ thí thì mới có ý nghĩa, Thái hậu từ chối cho ý kiến, bà cũng sợ Yến Hoài bị thương ảnh hưởng đến thân thể.

Bà nhìn Yến Hoài liên tục xoa xoa eo liền nói, "Chỗ Cửu nha đầu có dầu thuốc cực kỳ tốt, bảo nó đưa cho Viên Khánh đem về xoa bóp cho con đi, như vậy cũng dễ chịu một chút."

Thật ra Yến Hoài cũng không cố kỵ gì chuyện thân thể của mình dần yếu đi cả, ông chỉ cười đáp lại. Tần Hoan lập tức đi lấy dầu thuốc, đợi lúc ra khỏi chủ trướng rồi liền gặp Yến Trì đứng ở dưới bậc thang ở cách đó không xa, hắn đang kiểm kê con mồi cùng với đám người Triệu Vũ.

Nàng thoáng đừng chân lại, Yến Trì hình như cũng cảm thấy nên quay đầu lại nhìn, lúc ánh mắt 2 người chạm nhau thì trái tim Tần Hoan chợt đập nhanh hơn chút. Hiện tại tất cả mọi người do sáng nay dậy sớm nên đã quay về lều của mình nghỉ tạm, ở đây chỉ còn lại mỗi Yến Trì và Triệu Vũ cùng với đám binh tướng Cấm vệ quân. Mồ hôi trên mặt Yến Trì còn chưa khô hết, trên người vẫn mặc chiến giáp đen nhánh, mồ hôi dung hợp cùng với máu của con mồi tạo nên một khí thế khiến người khác phải run sợ. Hắn đứng dưới ánh nắng ấm áp, cả người như tỏa ra một vầng hào quang, gió vừa thổi tới, Tần Hoan cảm thấy như có thể ngửi được hương vị trên người hắn.

Dù gì Yến Trì cũng là phàm nhân, lần săn bắn nhỏ này đã khiến cho hắn hơi nóng bức mỏi mệt, nhưng Yến Trì đã quen với việc mồ hôi hòa lẫn với máu rồi, cho nên hắn cũng không quá để ý hình tượng lắm. Nhưng hiện tại nhìn thấy Tần Hoan, trong lòng lại như có một trận gió nhẹ mát lành thổi qua, còn có vẻ thoải mái dễ chịu hơn nhiều so với uống chè tuyết lê. Nếu như lại có thêm mỹ nhân nằm gọn trong lòng cho hắn âu yếm thì càng tuyệt hơn nữa rồi.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, bởi vì xung quanh có nhiều người nên Tần Hoan cũng không nói gì rồi lập tức đi vào trong lều của Thái hậu. Yến Trì thu hồi lại ánh mắt rồi cố kìm chế lại ngọn lửa muốn bùng cháy trong tim kia.

Tần Hoan cầm dầu thuốc đi ra, Yến Trì vẫn còn đứng ở chỗ không xa đó, lần này Tần Hoan lại không dừng lại nữa mà ngay lập tức đi vào chủ trướng. Nếu nàng ở bên Thái hậu thì mặc dù có nhiều chỗ tốt nhưng lại hơi bất tiện, lúc nào Thái hậu cũng dẫn nàng theo bên mình cho nên nàng không tiện lấy cớ rời đi. Cứ vậy mãi một lúc lâu sau thì trên quảng trường đã không còn người nào nữa.

Còn bên này, Yến Trì đã trở lại lều của mình, hắn mới vừa cởi áo giáp ra thì Bạch Phong liền bước từ bên ngoài vào.

"Chủ tử, đây là Bạch Anh mang đến, nói là phụng mệnh lệnh của Cửu cô nương."

Yến Trì quay người lại nhìn, thấy đây là một bình thuốc, hắn mở ra liền ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng dễ chịu. Mùi thuốc này giống như hắn đã từng biết đến, chính là thuốc để xua tan máu bầm khi té ngã. Nụ cười trên mặt Yến Trì càng nở rộ, trong lòng cực kỳ thư thái.

Ngồi trong lều một lát, Yến Trì liền liếc Bạch Phong, "Đi nghe ngóng xem phía thượng du có phải có Nguyệt Nha tuyền không."

...

Thác Bạt Vu buồn bực quay về trong lều!

Thác Bạt Hoằng cũng chau mày bước vào cùng nàng, "Hôm nay ta đã nói qua với muội, dựa theo quy của của Đại Chu thì lần săn nhỏ này không cho phép nữ tử tham dự, muội biết rõ như vậy mà vẫn còn theo đến, không sợ Hoàng đế Đại Chu tức giận à?"

Thác Bạt Vu giận dữ nói, "Vậy Thái tử ca ca có thấy Hoàng đế Đại Chu tức giận không?"

Thác Bạt Hoằng thở dài, "Hoàng đế Đại Chu không giận là bởi vì ông ấy coi bọn ta là khách, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông ấy không để tâm. Vu Nhi, muội đừng làm càn quá mức, Đại Chu là nơi cực kỳ giữ quy củ."

Hành vi hôm nay của Thác Bạt Vu đương nhiên không phải vì săn thú, con mồi chân chính của nàng là Yến Trì. Thế nhưng không những không đánh tới con mồi mà còn để tiêu hao mà sau bao nhiêu nỗ lực lại còn bị Thác Bạt Hoằng mắng cho một trận. Thác Bạt Vu nhíu chặt mày lại, nàng quay người đi ra sau bức bình phong, "Muội muốn thay y phục nghỉ ngơi, ca ca quay về đi!"

Vừa nghe Thác Bạt Vu nói muốn thay y phục thì lời Thác Bạt Hoằng muốn nói đều nghẹn lại, hắn thở dài rồi phất tay áo bỏ đi.

Đằng sau bình phong, tay Thác Bạt Vu vẫn đặt trên đai lưng của mình, nàng chỉ nắm chặt lấy mãi một lúc sau vẫn chưa động đậy.

Quá đáng ghét, hôm nay nàng xuất sắc như vậy, đoạt hết hào quang về mình nhưng từ đầu đến cuối dường như Yến Trì cũng không hề thật sự liếc nhìn nàng lấy một cái. Vì sao chứ? Đừng nói là nam nhân mà ngay cả nữ tử thì cũng sẽ nhìn nàng nhiều hơn một chút, rốt cuộc Yến Trì có phải người bình thường hay không?

Thác Bạt Vu buồn bực mãi không thôi, hôm nay lên núi khiến cho nàng mệt mỏi toát đầy mồ hôi, trên người còn dính đầy máu gà rừng. Hôm nay nàng liều sống liều chết vậy mà chẳng khác nào công dã tràng. Rốt cuộc Yến Trì là yêu ma quỷ quái phương nào?

Nghĩ đến đây Thác Bạt Vu nghiến răng nghiến lợi bước ra khỏi bình phong, "Người đâu..."

Thác Bạt Vu quát chói tai khiến cho 2 hầu tỳ lập tức tiến vào.

Nàng nhìn vào phía 1 người, "Ngươi đi theo dõi Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ cho ta, có gì thì bẩm báo lại."

Hầu tỳ kia biến sắc mặt, "Dạ? Đi theo dõi Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ?"

Thác Bạt Vu chau mày, "Không thế thì sao? Ngươi là ta dẫn theo vào Nam ra Bắc, chẳng lẽ ngay chuyện nhỏ này cũng không làm được?"

Hầu tỳ kia khó xử giây lát, nhưng đúng như lời Thác Bạt Vu nói, nàng đích thật là người mà Thác Bạt Vu tín nhiệm nhất cho nên nàng đành phải khẽ gật đầu đáp lại, sau đó lo lắng nói, "Vì sao Công chúa lại muốn nô tỳ đi theo dõi Thế tử Điện hạ?"

Thác Bạt Vu hừ nhẹ một tiếng, "Ta muốn nhìn thử xem tên Yến Trì này rốt cuộc có tính cách thế nào, chẳng qua hắn chỉ dẫn binh đánh giặc nhiều năm mà thôi, chắc cũng không đam mê đánh giặc đến mức không còn hứng thú gì với nữ tử nữa chứ?"

Hầu tỳ nghe thấy thế thì khóe môi cũng co giật, nàm gì còn dám nhiều lời nữa chứ.

Còn bên này, Bạch Anh đi từ bên ngoài lều vào, khẽ thầm thì với Tần Hoan một câu. Tần Hoan nhìn lại thì thấy Thái hậu đang mải chơi đùa cùng với Yến Tuy cho nên mới hỏi lại, "Bảo lúc đó ta ra ngoài làm gì?"

Bạch Anh lắc đầu, "Nô tỳ không biết, Thế tử chỉ truyền lời như vậy cho nô tỳ thôi."

Tần Hoan gật đầu, "Ừ, ta biết rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện