Đối diện với vị Công chúa Bắc Ngụy, lại là một vị Công chúa cực kfy xinh đẹp mà Thất ca nhà hắn vẫn có thể lạnh lòng đến vậy!

Đôi mắt xinh đẹp của Thác Bạt Vu trợn trừng, nàng thật sự không thể tin được Yến Trì lại có thể từ chối nàng đến mức này!

Yến Trì chỉ nhìn Thác Bạt Hoằng, "Trời đã không còn sớm nữa, Thái tử Điện hạ và Công chúa nên sớm về nghỉ ngơi thôi, Yến Trì xin cáo từ trước."

Nói xong, Yến Trì xoay người bước đi không chút lưu luyến nào, Yến Ly thế thế cũng cười trừ, "Tính cách Thất ca nhà ta như vậy đó, xin Thái tử Điện hạ và Công chúa đừng vì thế mà phiền lòng. Cáo từ!"

Nói xong Yến Ly cũng rời đi, nhưng được mấy bước hắn quay đầu nhìn lại thì thấy lần này Thác Bạt Vu mới thật sự là muốn khóc rồi! Mặc dù hắn đã gặp được đủ mọi loại nữ tử nhưng cực kỳ sợ nước mắt của nữ nhân nên hắn lập tức chạy vội đuổi theo Yến Trì...

Thác Bạt Hoằng thở dài, "Quay về thôi, ở chỗ này đông người."

Thác Bạt Vu nhìn chằm chằm vào hướng Yến Trì rời đi, đột nhiên nàng giậm giậm chân thật mạnh rồi xoay người lại đi về lều của chính mình. Nàng đi rất nhanh, Thác Bạt Hoằng lo lắng cho nên cũng vội vàng đuổi theo. Thác Bạt Nhuệ thấy mấy người này hết sức buồn cười nên cũng chỉ đi theo đằng sau.

Vừa vào trong lều, Thác Bạt Vu vung tay hất đổ bàn trà xuống đất, nàng tức đến mức đỏ bừng 2 mắt, nước mắt rưng rưng chuẩn bị chảy xuống thì nàng đã vội vàng lau sạch. Thác Bạt Hoằng thấy thế liền giận dữ nói, "Đã nói Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ đó chính là Ma vương của Sóc Tây quân, tính tình quỷ quyệt, nếu hắn không như vậy thì cũng không thể khiến cho Sóc Tây quân chiến thắng liên tục được. Một người như hắn có lẽ luôn dồn toàn bộ tâm tư vào việc đánh giặc, hôm đó tình hình chiến sự căng thẳng, hắn không nhớ rõ muội cũng là chuyện bình thường thôi!"

Thác Bạt Hoằng nói lời này ra khiến cho trong lòng Thác Bạt Vu dễ chịu đôi chút. Thác Bạt Hoằng lại nói tiếp, "Hắn vừa mới quay lại kinh thành, ta cũng phái người đi điều tra, hắn vẫn chưa đính hôn, cũng không hề có qua lại thân thiết với nữ tử nhà nào cả, có thể thấy được hắn không hề coi trọng chuyện nữ nhi tình trường. Hôm nay muội gặp được hắn cũng thấy hiện tại hắn đã khác hẳn ngày xưa, mặc kệ là muội ôm ý định gì thế nhưng cứ quan sát thêm mấy ngày thử. Nếu như muội thật sự muốn ở lại Đại Chu thì cũng không phải là không thể, dù sao hắn cũng cần phải thành hôn."

Thác Bạt Hoằng nói một hồi khiến cho nỗi tức giận trong lòng Thác Bạt Vu cũng được nguôi ngoai.

Hôm đó ngẫu nhiên gặp được Yến Trì nên trong lòng nàng sinh ra ảo tưởng dằn vặt suốt 2 năm, cũng khiến cho nàng ôm một hy vọng mong chờ cực lớn. Nhưng hy vọng càng lớn thì thấy vọng càng nhiều, cho nên nàng tức giận uất ức. Nghĩ lại thì hành động này của Yến Trì cũng không phải là không hiểu được, nếu hắn vừa lên tiếng đã nói là nhận ra nàng, hoặc đối xử lấy lòng nàng như Lưu Uân với Ngũ Công chúa thì mới là cực kỳ không ổn. Hắn là Thiếu soái của Sóc Tây quân, là một nhân vật như chiến thần vậy, hắn vốn cũng không phải người nhiệt tình...

Thác Bạt Vu đứng nghĩ ngợi một lát, nàng là người thông minh nên rất nhanh đã suy nghĩ thông suốt rồi. Nàng quay lại nhìn Thác Bạt Hoằng, "Thái tử ca ca cảm thấy hắn thế nào? Muội thấy hắn cũng không khác biệt quá nhiều với ngày trước đâu, mặc dù không mặc áo giáp trên người nhưng dáng vẻ hắn cũng bất phàm rồi."

Thác Bạt Hoằng cười gật đầu, "Đúng thật là bất phàm."

Nếu như người mà Thác Bạt Vu luôn tâm tâm niệm niệm là một kẻ cực kỳ tầm thường thì cũng thôi, đằng này ngay cả hắn cũng rất tán thưởng Yến Trì cho nên vừa rồi hắn mới khuyên nàng. Còn Thác Bạt Vu nếu có thể nên duyên được với Yến Trì thì mặc kệ là đối với Bắc Ngụy hay với chính bản thân nàng thì cũng là điều vô cùng tốt.

Thác Bạt Nhuệ tò mò, "Hoàng tỷ thật sự muốn gả cho Yến Trì?"

Thác Bạt Vu mím môi, nàng cũng không nói rõ ra được cảm xúc trong lòng mình lúc này thế nào, nhưng nàng không thể quên được sự rung động mà lần đầu tiên nàng gặp Yến Trì năm đó. Suốt 2 năm qua, nàng đã gặp được không ít nam tử, nhưng so sánh thì đều thua kém lần gặp gỡ chớp nhoáng đó. Nàng vốn tưởng rằng Yến Trì cũng sẽ nhớ rõ nàng, nhưng hôm nay gặp lại thì Yến Trì lại cực kỳ ngạc nhiên và ngoài ý muốn. Nàng là Công chúa một nước, lại mạo hiểm ra chiến trường vì dân chúng như vậy, hắn biết rồi lẽ ra cũng phải nên cực kỳ tán thưởng nàng mới đúng, rồi sau đó 2 người dần dần kết giao tri kỷ. Hắn thiện chiến còn võ công nàng cũng không kém, hắn tuấn tú phi phàm còn nàng dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Thân phận của cả 2 bọn họ đều là dòng dõi quý tộc, tất cả những điều này gộp lại chẳng phải đã là nước chảy thành sông rồi sao? Nàng ôm ảo tưởng như vậy suốt 2 năm, nhưng không ngờ được Yến Trì không những không nhớ rõ nàng mà khi nàng đứng ngay trước mặt hắn cũng chẳng thèm nhìn nhiều hơn một cái. Điều này khiến cho Thác Bạt Vu không chỉ thất vọng mà còn bị đả kích không nhỏ. Mặc dù mẫu phi nàng mất sớm nhưng phụ vương lại rất yêu thương nàng, tại Đế đô của Bắc Ngụy, có biết bao nhiêu người muốn cầu thú nàng chứ!

Dựa vào cái gì mà Yến Trì lại coi nàng giống như những tiểu thư nhà quý tộc bình thường?

Trong lòng Thác Bạt Vu vừa giận lại vừa uất ức, nàng ngẩng cao đầu, "Phải! Đúng là ta muốn như vậy, hiện tại hắn còn hờ hững với ta nhưng ta nhất định sẽ có biện pháp khiến cho hắn quỳ gối dưới váy ta..."

Thác Bạt Nhuệ cười ha hả mà không nói gì, Thác Bạt Hoằng lại lắc đầu, "Muội suy nghĩ như vậy cũng không phải là không thể, nhưng nhớ là hành sự phải có chừng mực."

Điểm này sao Thác Bạt Vu lại không biết chứ, nàng hiểu được tính cách của Yến Trì không phải người bình thường nên nếu muốn đạt được trái tim hắn thì nhất định phải dùng đến biện pháp bất phàm. Nàng lấy lại bình tĩnh, "Thái tử ca ca yên tâm, muội biết phải làm gì, huynh không cần phải lo lắng."

Trong lòng Thác Bạt Hoằng biết muội muội này của mình không phải là người hay làm càn¸ nếu ý nàng đã quyết rồi thì hắn cũng không tiện nhiều lời. Nữ nhân gia động lòng thì một đại nam nhân là hắn cũng không hiểu hết được nên chỉ trấn an mấy câu, sau đó thấy tâm trạng Thác Bạt Vu tốt lên rồi thì hắn mới dẫn Thác Bạt Nhuệ ra ngoài. Thác Bạt Nhuệ cảm thấy hành vi của Hoàng tỷ này có vẻ như hơi mất mặt, nhưng thấy Thác Bạt Hoằng cũng không nói gì nhiều cho nên hắn chỉ tạm thời im miệng mà về lều đi ngủ chứ không nhắc lại nữa.

...

Lúc Thác Bạt Vu chặn Yến Trì lại thì trên quảng trường vẫn còn không ít người, cho nên tin tức này cuối cùng cũng đã truyền đến tai Thái hậu.

Thái hậu cười khổ, "Công chúa Bắc Ngụy kia thật sự lớn mật như vậy?"

Trần ma ma gật đầu, "Đúng vậy, còn trước mặt bao nhiêu người."

"Vậy Yến Trì nói thế nào?" Thái hậu liếc nhìn Tần Hoan một cái.

Trần ma ma nghe vậy cũng cười bất đắc dĩ, "Công chúa này mạnh dạn thật, nhưng Thế tử Điện hạ của chúng ta cũng chẳng cho người ta sắc mặt tốt. Cụ thể thì không biết là nói cái gì, chỉ biết chẳng bao lâu sau Điện hạ đã bỏ đi rồi, còn Công chúa Bắc Ngụy kia tức giận suýt khóc."

Thái hậu nhịn không được mà cười rộ lên, "Tên Yến Trì này, đúng là kẻ không hiểu phong tình. Cửu nha đầu con thấy thế nào?"

Không hiểu phong tình đương nhiên là đúng, nhưng rốt cuộc Yến Trì có thể giải quyết triệt để Công chúa Bắc Ngụy này hay không đây?

Tần Hoan đang thầm nghi ngờ, nghe thấy vậy đành phải cười nói, "Tính tình Thế tử Điện hạ chính là như vậy, nếu như hai người họ có duyên thì chắc hẳn cũng sẽ không để bụng khoảnh khắc này..."

Thái hậu gật đầu, "Ta thấy Công chúa Bắc Ngụy kia cũng không phải người dễ dàng buông xuôi như vậy, lần này nàng ta nhận được vẻ mặt lạnh lùng của Yến Trì thì sau này còn không biết sẽ thế nào, cứ chờ xem thử..."

Tần Hoan nghe vậy chỉ nói, "Chắc hẳn Điện hạ có biện pháp ứng đối rồi."

Thái hậu cười cười, "Con lại tin tưởng hắn rồi." Nói xong bà cũng không nhiều lời nữa, thấy không còn sớm nữa nên liền kéo Yến Tuy và Tần Hoan đi ngủ sớm.

Tần Hoan sau khi nghe thấy tin tức của Trần ma ma mang đến thì hơi không yên lòng, nàng trằn trọc mãi không yên, rất lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Hoan và tất cả mọi người trong đại doanh đều bị tiếng kèn lớn đánh thức, chẳng bao lâu sau Thái hậu cũng được chăm sóc rời khỏi giường. Mặc dù nàng đi theo Thái hậu thế nhưng những việc vặt vãnh này đều do mấy người Trần ma ma làm. Sau khi rửa mặt xong, đồ ăn sáng đã được đưa đến, nhưng mọi người còn chưa ăn xong thì lại có thêm tiếng kèn nữa vang lên, Thái hậu nghe thấy thế liền cười nói, "Phải xuất phát rồi à?"

Trần ma ma lập tức gật đầu, "Đúng vậy, mọi người đều đã mặc quân phục xong rồi."

Thái hậu không ăn nữa, sau đó đưa tay cho Tần Hoan, "Đỡ ta ra ngoài xem."

Tần Hoan lập tức đỡ Thái hậu ra khỏi lều, bên ngoài quảng trường nơi nơi đều dựng cờ có chữ 'Yến' tung bay. Bốn góc quảng trường là 4 cái trống to lớn, có gần 1 nghìn người cưỡi ngựa tập kết chờ sẵn ở đó. Tần Hoan chưa từng được nhìn thấy chiến trường nhưng thoạt nhìn hoàn cảnh như vậy thì không khỏi chấn động. Nàng đảo mắt, cực kỳ dễ dàng nhìn thấy Yến Trì đã mặc toàn thân quân phục.

Thái hậu cười nói, "Tổ tiên ta đoạt được thiên hạ trên lưng ngựa còn hiện tại mấy đứa nhỏ này đều được chiều chuộng quen rồi, cũng chỉ có lúc đến xuân săn thì mới trông ra dáng ra vẻ thế này."

Thái hậu nói xong liền nhìn về phía Yến Trì, xưa nay Yến Trì quen mặc quân phục, hôm nay ngồi cao cao trên lưng ngựa, bộ chiến giáp màu đen tuyền khiến cho khí thế hắn tỏa ra càng bức người hơn so với bình thường. Còn những người khác không quen mặc chiến giáp cho nên ngay cả đã thay quân trang rồi nhưng trên mặt vẫn có chút khó chịu.

Chiến giáp vừa dày vừa nặng đè lên người, nhóm chủ tử bình thường quen sống trong nhung lụa nên hiện tại mặc lên, cho dù có tăng thêm được chút khí thế nhưng trông vẫn như đang bị giày vò. Chỉ có mình Yến Trì, hắn mặc áo giáp hoàn toàn ung dung tự tại, tuấn tú đến cực điểm!

Tần Hoan nhìn từ phía xa xa, Yến Trì cũng rất nhanh đã phát hiện ra nàng nên hắn liền quay lại nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Yến Trì sáng trong, có thể thấy dường như hắn cực kỳ yêu thích chuyện giục ngựa xuất chinh.

Rất nhanh tiếng kèn và tiếng trống trận đồng loạt vang lên, đằng trước quảng trường đã dựng xong đàn tế lễ, bên trên tế đàn Yến Hoài đang dâng lên năm loại gia súc để cúng bái. Xuân săn chính là phong tục truyền đời của tổ tiên Yến thị, cũng chính là để binh sĩ Yến thị không quên chiến tích và tôn chỉ của tổ tiên. Do xuân săn cũng được coi là một hoạt động sát sinh cho nên Hoàng tộc xuất hành đều phải dâng lễ vật lên tế trời để cầu cho bách tính an vui, quốc gia hưng thịnh, cũng cầu cho lần xuân săn này được suôn sẻ. Tác phong của Yến Hoài rất nhanh, chẳng bao lâu sau lễ tế trời đã hoàn tất, Yến Hoài lập tức nhảy lên lưng ngựa.

Hôm nay là ngày đầu tiên của xuân săn, Yến Hoài cũng ở trong đội ngũ đi cùng tất cả mọi người lên núi săn bắn. Hôm nay không so bì con mồi nhiều hay ít, chỉ cần có thể săn được là được, đợi đến mấy ngày sau mới có đủ các loại tỷ thí.

Tiếng kèn lại vang vọng, mọi người đều tránh ra một con đường ở chính giữa. Yến Hoài vung cao roi ngựa, lập tức phóng ngựa ra ngoài, sau lưng ông là Yến Triệt và đám người Thành vương, Yến Trì quay đầu ngựa lại, nhìn Tần Hoan một cái sau đó mới đi theo đoàn người. Tiếng chân người, tiếng vó ngựa vang vọng bên bờ sông Nguy Thủy, rất nhanh đoàn người đã rời khỏi đại doanh, cùng nhau tiến thẳng lên Nguy sơn.

Thái hậu quay người lại, mơ hồ có thể nhìn thấy cờ xí dương cao, "Hy vọng hôm nay đừng xảy ra sự cố gì."

Vừa dứt lời đã thấy một con ngựa chạy vọt ra khỏi đại doanh, cả Thái hậu và Tần Hoan đều quay đầu lại, bóng lưng kia thực ra lại là của nữ tử, còn 2 hầu tỳ chạy từ trong lều ra đuổi theo kia lại chính là hầu tỳ của Thác Bạt Vu. Thái hậu chau mày, "Có chuyện gì vậy? Vừa chạy ra khỏi doanh trại chính là Công chúa Bắc Ngụy sao?"

Trần ma ma kinh ngạc, "Mới ngày đầu tiên đi săn không cho phép nữ tử theo, tại sao Công chúa Bắc Ngụy lại cùng đi ra ngoài? Thái hậu, mặc dù Công chúa là người Bắc Ngụy nhưng thế này thì không hợp quy củ của Đại Chu chúng ta, có cần phải phái người đuổi theo không..."

Thái hậu phất phất tay, giọng nói hơi lạnh lùng, "Không cần đuổi theo, dù sao thì hôm nay nàng ta cũng sẽ chẳng thu hoạch được gì đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện