"Thái hậu nương nương, tối nay Ngũ tỷ tỷ con mời con đến nói chuyện, cho nên con muốn ra ngoài một chút."
Tần Hoan vừa xoa bóp cho Thái hậu vừa nói. Thái hậu nghe xong liền nở nụ cười, "Đi đi đi đi, ta còn muốn con ra ngoài chơi nhiều một chút. Cứ gò bó bản thân ở bên cạnh ta mãi thì có gì mà tốt chứ?"
Tần Hoan gật đầu đáp lại, còn Yến Tuy lại ngẩng lên nhìn Tần Hoan.
Mặc dù Yến Tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt trong suốt kia lại khiến cho Tần Hoan hơi chột dạ. Nhưng dù gì Yến Tuy cũng chỉ là một đứa trẻ, thằng bé có thể biết được điều gì chứ? "Tiểu Cửu cũng muốn đi à? Vậy cũng không được đâu, đã mấy ngày rồi Cửu nha đầu không được ở chung với tỷ muội của nó, con vẫn nên ở lại bên cạnh tổ mẫu thôi được không?" Thái hậu cực kỳ hiền lành nhìn Yến Tuy, Yến Tuy nghe vậy liền gật gật đầu, ngoan ngoãn cúi đầu xuống rồi không nhúc nhích nữa.
Tần Hoan thở hắt ra, nàng xoa bóp cho Thái hậu xong xuôi rồi thấy bên ngoài trời không còn sớm nữa nên mới thu thập mấy loại thuốc viên đi rồi dẫn theo Bạch Anh ra ngoài. Phục Linh đứng ngoài chủ trướng, cả nàng và Bạch Anh đều là những người nghe lời và biết điều, mặc dù Phục Linh không quen thuộc nhóm cung nhân cùng với những quy củ phức tạp trong cung, thế nhưng khả năng học hỏi của nàng rất nhanh. Cộng thêm Tần Hoan được sủng ái, Trần ma ma cũng cảm kích Tần Hoan cho nên mới đối xử Phục Linh và Bạch Anh như cung tỳ nhất đẳng. Bạch Anh không nói nhiều lắm, Phục Linh lại hoạt bát chịu khó, nói chuyện khờ dại, mặc dù hay lơ đễnh nhưng nàng làm việc lại rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng vì nàng luôn trực ở bên ngoài cho nên cũng hay nói mấy chuyện mà mọi người không biết. Kể từ đó mỗi lần đến đây mọi người cũng đều rất hòa đồng với nàng, bởi vậy, cứ để nàng trực ở chủ trướng là cực kỳ ổn thỏa.
Lúc Tần Hoan mang thuốc đến lều của Trung Dũng Hầu phủ thì thấy gia quyến ở trong 2 lều nhỏ ngay bên ngoài chủ trướng. Tần Tương và Tần Sương ở chung 1 lều, thấy Tần Hoan đến thì bọn họ cực kỳ vui vẻ.
Tần Hoan hành lễ với Hồ thị, biết được Tần Thuật đi theo đoàn săn cùng Thánh giá nên cũng để lại cho ông vài viên thuốc.
"Mặc dù còn chưa đến mùa hè, nhưng ở nơi hoang vu vẫn luôn có các loại sâu kiến, thuốc này để đề phòng bọn chúng, còn có 2 loại thuốc mỡ dùng để chữa trị vết trầy ra hoặc máu bầm, nếu như Đại bá phụ đi săn về bị thương nhẹ thì bôi chút thuốc mỡ lên là được."
Nghe Tần Hoan nói thế thì Hồ thị cảm động không thôi, mặc dù Tần Hoan biết y thuật thế nhưng nàng chủ động suy nghĩ cho mọi người thì không phải ai cũng làm được. Hồ thị kéo lấy tay Tần Hoan, "Vẫn là Hoan Nhi suy nghĩ cho chúng ta, mấy hôm nay bên phía Thái hậu ổn thỏa hết chứ?"
Tần Hoan cười gật đầu, "Vâng, bên phía Thái hậu cũng không có nhiều chuyện để làm, chẳng qua con chỉ ở đó cùng nói chuyện phiếm và giúp người giết thời gian thôi."
Hồ thị tươi cười, "Vậy thì quá tốt rồi, mặc dù thế nhưng bình thường con vẫn phải chú ý nhiều một chút, đừng để cho Thái hậu hay các chủ tử khác không thích. Người ở nơi càng cao thì suy nghĩ lại càng thâm trầm."
Hồ thị nói câu này là thật lòng, Tần Hoan cũng gật đầu đáp lại sau đó mới nói cáo lui. Nàng vừa ra ngoài thì Tần Sương và Tần Tương cũng lập tức kéo Tần Hoan vào trong lều của mình. Tần Hoan vào trong thì mới biết bản thân mình được đi theo Thái hậu quả nhiên cực kỳ ít chịu khổ cực.
Mặc dù lều nhỏ là độc lập thế nhưng lại cực kỳ chật chội, không chỉ có như vậy, bởi vì thảm bên dưới trải quá mỏng nên bước vào còn có cảm giác hơi ẩm thấp. Tần Hoan thở dài rồi cặn dặn, "Bên trong lều ẩm thấp nên mới dễ gặp sâu kiến, dùng mấy viên thuốc này rải ra các góc đi." Tần Hoan nói xong thì tự mình đi làm, xong xuôi rồi mới nói tiếp, "Bên phía Thái hậu thật ra không có nhiều việc lắm, nhưng muội cũng không tiện thường xuyên rời đi, nếu như các tỷ có chỗ nào không khỏe thì cứ đến tìm muội sớm."
Tần Sương bật cười, "Muội yên tâm đi, lúc chúng ta mới đến đây thì có hơi mệt mỏi nên hôm qua vẫn chưa ra ngoài đi lại. Những chuyện khác thì đều ổn thỏa cả, muội không cần phải lo lắng cho bọn ta, mấy túi thuốc trước đây muội chuẩn bị bọn ta đều có mang theo rồi."
Tần Hoan gật đầu, lúc này mới yên lòng. Tần Sương lại hỏi, "Hôm nay muội có nhìn thấy buổi đi săn không?"
"Đương nhiên có thấy..."
Tần Sương nghe xong thì vẻ mặt trở nên si mê, "Thấy được là tốt! Không thể không nói Trì Điện hạ đúng là một người thu hút ánh nhìn nhất, sao trước kia ta lại không nhận ra chứ?"
Lúc mới gặp Yến Trì thì cả Tần Tương và Tần Sương đều cảm thấy hơi sợ hãi, làm gì có chuyện dám ngang nhiên quan sát hắn? Nhưng sáng sớm hôm nay không như vậy, Yến Trì đi đầu đội ngũ, cho dù không muốn nhìn thì vẫn nhìn thấy thôi.
Tần Hoan bật cười, nàng khác với Tần Sương, từ sớm nàng đã nhận ra điều này rồi.
Nhưng nàng chỉ cười nói, "Thật sao, muội vẫn thấy bình thường mà."
Tần Tương tấm tắc, "Chẳng lẽ do Trì Điện hạ đối xử với muội tốt?"
Tần Hoan mở to 2 mắt, ra vẻ như ngây thơ không biết gì, "Đối tốt với muội?"
Tần Tương nhìn Tần Sương, sau đó Tần Sương nói, "Chẳng lẽ không phải à, ta thấy Trì Điện hạ rất quan tâm đến muội."
Tần Hoan đảo mắt, "Bởi vì Thái Trưởng Công chúa nhờ vả hắn thôi." Dứt lời nàng lập tức chuyển chủ đề, "Phải rồi, đã tìm thấy Tiết Thanh Sơn chưa?"
Nói đến đây thì ánh mắt nàng mang theo vẻ chọc tức mà nhìn sang Tần Tương, Tần Tương lập tức đỏ mặt sau đó oán trách lườm trở lại. Tần Sương cười miễn cưỡng, "Muội đừng nói nữa, lần trước ta đùa cợt một tý mà suýt chút nữa đã chọc giận tỷ ấy, sau này ta cũng không dám đùa nữa."
Tần Tương hừ một cái, "Tìm cái gì mà tìm, nếu làm cho náo nhiệt lên thì danh dự của ta có còn nữa hay không."
Tần Hoan nghe thấy thế liền cười khúc khích, "Đương nhiên cần danh dự chứ, nhưng lần trước xem mắt đứng cách hắn quá xa, chẳng lẽ tỷ không muốn đến gần nhìn thử hả?"
Tần Tương nghe vậy lập tức xấu hổ rồi giậm giậm chân quay người đi chỗ khác, Tần Hoan cười nói, "Tỷ yên tâm, có nhìn thì cũng là nhìn trong âm thầm lặng lẽ thôi, mấy hôm nay muội xem có thể gặp được Tam ca với Tứ ca không, nếu như có cơ hội thì sẽ quay lại nói cho các tỷ biết."
"Phải phải phải, đúng là như thế, muội ở bên đó thì thuận tiện hơn bọn ta. Bên này có Đại bá mẫu cho nên cũng không tiện đi ra đằng trước, nếu như muội có tin tức gì thì đến đây nói cho bọn ta biết. Tỷ ấy không dám đi thì ta đi nhìn hộ."
Tần Tương vẫn đỏ mặt đẩy đẩy 2 người, thế nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện cười đùa với mọi người 1 lúc. Tần Hoan nhìn lên trời thấy trời đã tối liền cáo từ ra ngoài.
Hai người Tần Tương biết nàng không tiện rời khỏi chủ trướng quá lâu cho nên đành để cho nàng ra về.
Ra khỏi lều, ban đầu Tần Hoan đi mấy bước về chủ trướng nhưng sau đó lại lập tức đổi hướng, nàng đi lên dọc theo những lều chưa quân khí và đồ dùng về phía Tây Nam đại doanh. Hiện tại trời đã nhá nhem tối, vầng trăng lưỡi liềm đã ló dạng phía chân trời sáng trong như ngọc, chiếu rọi xuống bóng dáng Tần Hoan đang bước đi. Nàng khoác áo choàng, đội mũ lên che kín đầu, nàng thừa dịp bóng tối mà đi thẳng đến phía trước, suốt dọc đường không gặp một ai cả. Cứ đi như vậy được hơn 10 trượng thì bóng dáng Yến Trì đã xuất hiện trong mắt Tần Hoan, nàng lập tức tiến nhanh đến, "Xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên hẹn nàng ra đây, Tần Hoan cảm thấy Yến Trì có việc muốn nói, nhưng dưới bóng đêm thì trên mặt Yến Trì chỉ mang theo nụ cười nhạt. Hắn tiến lên một bước rồi nắm lấy tay nàng, "Muốn gặp nàng mà thôi."
Trong lòng Tần Hoan hơi ấm lên, vốn định nói giờ quá muộn rồi không nên như vậy, nhưng nhìn vào nụ cười trên môi Yến Trì thì nàng lại nhịn xuống không nói thêm gì nữa. Yến Trì dắt nàng đi thẳng về phía trước, nàng biết là hắn cố ý hẹn nàng vào buổi tối thế này liền hỏi, "Phải đi đâu thế?"
Giọng cười của Yến Trì vang vọng trong tai nàng, "Đi ngắm phong cảnh."
"Phong cảnh?" Tần Hoan ngước lên nhìn, mơ hồ có thể thấy được vách núi dựng đứng bên kia bờ sông Nguy Thủy, nàng chỉ cong môi cười rồi không nói gì. Yến Trì quay đầu lại nhìn, "Nàng có muốn đi không?"
Tần Hoan gật đầu, "Đương nhiên... muốn!"
Yến Trì nhướn mày, tựa hồ có chút kinh ngạc. Tính tình của Tần Hoan hắn hiểu, hắn vốn cho rằng có lẽ nàng cũng không quá tình nguyện ra ngoài vào buổi tối như vậy, dù sao lần này ra ngoài cũng tốn nhiều thời gian nên nhất định Thái hậu sẽ gặng hỏi, như vậy chẳng phải sẽ bại lộ dễ dàng sao?
Nhưng Tần Hoan đã nói nàng đồng ý cho nên nụ cười trên môi hắn ngày một rạng rỡ, hắn nắm lấy tay Tần Hoan đi từ chỗ Cấm quân ra khỏi đại doanh ngay vào lúc Cấm quân thay phiên nên quanh đây như chỗ không người. Hai người vừa ra khỏi đại doanh thì thấy Bạch Phong đang dắt theo mấy con ngựa chờ sẵn.
Yến Trì nhấc Tần Hoan lên lưng ngựa, sau đó tự mình xoay người lên ngồi phía sau lưng nàng, còn chưa đợi nàng kịp hỏi gì thì hắn đã vung roi, ngựa lập tức phóng đi dọc theo bờ sông Nguy Thủy lên phía thượng du.
Bạch Phong và Bạch Anh mỗi người cưỡi 1 con, đi theo 2 người họ ở khoảng cách không xa không gần.
Trên lưng ngựa, cả người Tần Hoan đều được Yến Trì ôm gọn trong lòng, trên người nàng khoác áo choàng, nhưng hiện tại Yến Trì cũng giống hệt như một tấm áo choàng sống ôm trọn lấy nàng. Đêm xuân lộng gió, ngồi trên lưng ngựa vừa thấy hào hùng vừa thấy mát lạnh, nhưng cả người nàng chìm trong hơi ấm của Yến Trì, nàng không chỉ có không biết lạnh mà còn tháo mũ trùm đầu xuống, để cho gió xuân mang đến mùi hương của cỏ cây thơm ngát phất qua hai bên gò má nàng...
Tiếng vó ngựa, tiếng nước sông chảy róc rách, ánh trăng như chảy xuống từ trên vòm trời vừa thanh tịnh lại vừa đẹp đẽ, phủ lên khắp trời đất một màu xám bạc. So với tiếng ồn ào náo nhiệt của ban ngày thì cưỡi ngựa xuyên đêm thế này lại cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được tiếng tim đập của Yến Trì, yên tĩnh đến mức mỗi một nhịp thở của hắn đều làm lay động trái tim nàng.
Nàng là một người cực kỳ giữ quy củ, nhưng tối nay nàng không muốn bị ràng buộc nữa, cho dù có bị Thái hậu phát giác hay không thì nàng cũng không để tâm. Mấy hôm trước không gặp hắn thì nàng còn có thể kiềm chế, nhưng hiện tại mỗi ngày đều nhìn thấy hắn ở phía xa xa khiến cho tình cảm trong lòng nàng càng lúc càng lớn mạnh, cộng thêm hiện giờ lại có thêm một người nữa yêu thích Yến Trì cho nên nàng có muốn kiềm chế lại cũng không thể kiềm chế được nữa, mà nàng cũng không muốn kiềm chế nó!
"Chúng ta đang đi đây vậy?"
Đi dọc theo sông Nguy Thủy được vài dặm thì Tần Hoan không nhịn được nữa mà hỏi một câu.
Yến Trì siết chặt vòng ôm, cho ngựa chạy chậm lại một chút, "Ta cũng không biết là phải đi đến đâu, có điều đây là lần đầu tiên được cưỡi ngựa cùng nàng như vậy, đi đâu thì có gì phải ngại?"
Tần Hoan khẽ cười, "Sáng nay chẳng phải chàng cũng cùng người khác cùng nhau cưỡi ngựa rồi sao?"
Yến Trì sửng sốt, ngay lập tức nghẹn lời chẳng nói lên được câu nào. Nhưng chỉ giây lát tiếp theo đột nhiên hắn cười vang lên rồi ôm chặt lấy Tần Hoan rồi vung mạnh roi, con ngựa lập tức tăng tốc bay vọt đi!
Tốc độ ngựa nhanh hơn nên Tần Hoan kinh ngạc giật mình, nàng lập tức nắm chặt lấy cánh tay Yến Trì, vó ngựa rền vang cùng với tiếng cười hào sảng của Yến Trì khiến cho Tần Hoan không hiểu tại sao hắn lại vui mừng như vậy. Nhưng một lát sau nàng cũng bị cuốn theo tâm trạng của hắn rồi bắt đầu cười theo. Nàng lẳng lặng mỉm cười, đợi đến khi Yến Trì phi ngựa chậm lại thì mới hừ nhẹ một tiếng, "Còn tưởng rằng bọn ta không biết sao? Ngay cả Thái hậu nương nương cũng biết rõ, toàn bộ người trong đại doanh ai cũng trông thấy Công chúa Bắc Ngụy thúc ngựa ra ngoài!"
Ngựa phi ngày một chậm, Yến Trì ôm chặt lấy Tần Hoan rồi hôn một cái thật mạnh lên mặt nàng.
'Chụt' một cái khiến cho nàng quay đầu lại trợn mắt lườm Yến Trì, nhưng hắn lại càng sung sướng hơn, "Công chúa Bắc Ngụy này sao lại không đến đây sớm một chút chứ?"
Tần Hoan chau mày, Yến Trì lại giải thích, "Nếu đếm sớm một chút thì ta cũng được sớm nhìn thấy nàng ghen!"
Tần Hoan đánh hắn một cái, "Chàng dám nói thế à?"
Yến Trì bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Hoan rồi để cho nàng đánh lên người mình, "Đây, đánh thêm mấy cái nữa này, bình thường thấy nàng dịu dàng mềm mại, quả nhiên chẳng có tí sức lực nào cả..."
Tần Hoan dở khóc dở cười, nàng lập tức dừng tay lại, lúc này không biết Yến Trì quá vui vẻ hay vì cái gì mà nàng lại thấy hắn hơi thô kệch ngu ngốc. Yến Trì thấy Tần Hoan không đánh nữa liền ôm chặt lấy nàng, "Ta biết nàng không nỡ mà!"
Tần Hoan nghiến răng, sao nàng không phát hiện ta hắn miệng lưỡi trơn tru như vậy? Nàng đổi ý rồi, định đánh hắn thêm mấy cái nhưng Yến Trì lại nắm lấy tay nàng đưa lên môi hôn liên tục. Mặt Tần Hoan đỏ ửng, tim cũng đập mạnh hơn, hiện tại thật sự nàng không biết nên mắng hay nên đánh hắn nữa...
Bóng đêm sâu thẳm, Thác Bạt Vu chau mày đi qua đi lại bên trong lều.
Hầu tỳ bên cạnh hơi lo lắng, "Công chúa Điện hạ, Thế tử Điện hạ không ở trong lều cũng là chuyện cực kỳ bình thường, đại doanh lớn như vậy, có khi ngài ấy đi đến lều của những Tướng quân khác."
Thác Bạt Vu lắc đầu, "Không thể nào, chẳng phải lúc trời vừa tối hắn đã đi từ trong lều của một vị Tướng quân ra sao?"
Hầu tỳ cười khổ, "Đến lều của vị Tướng quân này thì cũng có thể đến lều của Tướng quân khác. Hiện tại xuân săn có rất nhiều võ tướng của Đại Chu, mà Thế tử Điện hạ cũng xuất thân là võ tướng nên đi chỗ khác thì không có gì kỳ quái cả."
Thác Bạt Vu hơi ủ rũ ngồi xuống, "Chẳng lẽ hắn thật sự không có hứng thú gì với nữ tử? Mấy hôm nay cũng thật sự chưa từng thấy hắn nói nhiều 1 câu nào với những tiểu thư quý tộc khác. Hắn ngoại trừ ở trong xe ngựa của mình thì cũng là ở chung với mấy Thống lĩnh Ngự lâm quân, hoặc là đi tìm mấy Tướng quân khác, quay tới quay lui đều chỉ là gặp gỡ nam nhân..."
Hầu tỳ nghe xong dở khóc dở cười, "Công chúa, lời này không thể nói lung tung, hiện tại người nói ở đây thì không sao, nhưng nếu để cho Thế tử Điện hạ biết được thì còn không biết sẽ như nào nữa. Dù nói ra sao thì chuyện... chuyện yêu thích nam nhân này cũng là chuyện cực kỳ không tốt. Nếu như Hoàng đế Đại Chu biết Thế tử Điện hạ như vậy thì liệu có..."
Thác Bạt Vu cười lạnh, "Nhưng ta lại không nghĩ ra được lý do nào khác..."
Thác Bạt Vu bị ám ảnh bởi sự lạnh lùng của Yến Trì đối với nàng, khiến cho hy vọng của nàng tan thành bọt nước. Nhưng trên đời này có muôn vạn người, không phải nam nhân nào cũng đều sinh lòng ái mộ đối với nữ tử mỹ mạo, đạo lý này hầu tỳ kia biết mà không dám nhiều lời.
Đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên có một hầu tỳ khác vén rèm đi vào lều.
"Công chúa Điện hạ, nô tỳ phát hiện có dị thường mới."
Thác Bạt Vu đứng bật dậy, "Phát hiện ra cái gì?"
Hầu nô tiến lên một bước, "Công chúa, nô tỳ phát hiện ra con ngựa mà Thế tử Điện hạ yêu thích nhất không có ở trong chuồng."
Thác Bạt Vu chau mày, hầu tỳ tiếp tục nói, "Nô tỳ lấy cớ đi chọn ngựa cho Công chúa nên đến bên đến bên phía chuồng ngựa, sau đó hỏi ngựa của Thế tử Điện hạ. Bọn họ nói Thế tử Điện hạ có một con ngựa tên là Xích Ảnh, nô tỳ nói muốn nhìn một lần cho mở rộng tầm mắt nhưng khi vị Tư mã quan kia đi tìm thì phát hiện ra con ngựa của Thế tử Điện hạ đã không có ở trong chuồng từ bao giờ rồi."
Thác Bạt Vu nhướn mày, nhìn sang nô tỳ ban nãy, "Nếu như đi tìm những Tướng quân khác sao lại phải cưỡi ngựa?"
Nô tỳ kia lập tức lúng túng, "Chuyện này... chuyện này nô tỳ cũng không biết. Ngựa không ở trong chuồng, vậy... Thế tử Điện hạ đã rời khỏi doanh trại rồi sao?"
Thác Bạt Vu cười lạnh lùng, "Rời khỏi doanh trại, chẳng lẽ cũng không định quay về sao?"
Tần Hoan vừa xoa bóp cho Thái hậu vừa nói. Thái hậu nghe xong liền nở nụ cười, "Đi đi đi đi, ta còn muốn con ra ngoài chơi nhiều một chút. Cứ gò bó bản thân ở bên cạnh ta mãi thì có gì mà tốt chứ?"
Tần Hoan gật đầu đáp lại, còn Yến Tuy lại ngẩng lên nhìn Tần Hoan.
Mặc dù Yến Tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt trong suốt kia lại khiến cho Tần Hoan hơi chột dạ. Nhưng dù gì Yến Tuy cũng chỉ là một đứa trẻ, thằng bé có thể biết được điều gì chứ? "Tiểu Cửu cũng muốn đi à? Vậy cũng không được đâu, đã mấy ngày rồi Cửu nha đầu không được ở chung với tỷ muội của nó, con vẫn nên ở lại bên cạnh tổ mẫu thôi được không?" Thái hậu cực kỳ hiền lành nhìn Yến Tuy, Yến Tuy nghe vậy liền gật gật đầu, ngoan ngoãn cúi đầu xuống rồi không nhúc nhích nữa.
Tần Hoan thở hắt ra, nàng xoa bóp cho Thái hậu xong xuôi rồi thấy bên ngoài trời không còn sớm nữa nên mới thu thập mấy loại thuốc viên đi rồi dẫn theo Bạch Anh ra ngoài. Phục Linh đứng ngoài chủ trướng, cả nàng và Bạch Anh đều là những người nghe lời và biết điều, mặc dù Phục Linh không quen thuộc nhóm cung nhân cùng với những quy củ phức tạp trong cung, thế nhưng khả năng học hỏi của nàng rất nhanh. Cộng thêm Tần Hoan được sủng ái, Trần ma ma cũng cảm kích Tần Hoan cho nên mới đối xử Phục Linh và Bạch Anh như cung tỳ nhất đẳng. Bạch Anh không nói nhiều lắm, Phục Linh lại hoạt bát chịu khó, nói chuyện khờ dại, mặc dù hay lơ đễnh nhưng nàng làm việc lại rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng vì nàng luôn trực ở bên ngoài cho nên cũng hay nói mấy chuyện mà mọi người không biết. Kể từ đó mỗi lần đến đây mọi người cũng đều rất hòa đồng với nàng, bởi vậy, cứ để nàng trực ở chủ trướng là cực kỳ ổn thỏa.
Lúc Tần Hoan mang thuốc đến lều của Trung Dũng Hầu phủ thì thấy gia quyến ở trong 2 lều nhỏ ngay bên ngoài chủ trướng. Tần Tương và Tần Sương ở chung 1 lều, thấy Tần Hoan đến thì bọn họ cực kỳ vui vẻ.
Tần Hoan hành lễ với Hồ thị, biết được Tần Thuật đi theo đoàn săn cùng Thánh giá nên cũng để lại cho ông vài viên thuốc.
"Mặc dù còn chưa đến mùa hè, nhưng ở nơi hoang vu vẫn luôn có các loại sâu kiến, thuốc này để đề phòng bọn chúng, còn có 2 loại thuốc mỡ dùng để chữa trị vết trầy ra hoặc máu bầm, nếu như Đại bá phụ đi săn về bị thương nhẹ thì bôi chút thuốc mỡ lên là được."
Nghe Tần Hoan nói thế thì Hồ thị cảm động không thôi, mặc dù Tần Hoan biết y thuật thế nhưng nàng chủ động suy nghĩ cho mọi người thì không phải ai cũng làm được. Hồ thị kéo lấy tay Tần Hoan, "Vẫn là Hoan Nhi suy nghĩ cho chúng ta, mấy hôm nay bên phía Thái hậu ổn thỏa hết chứ?"
Tần Hoan cười gật đầu, "Vâng, bên phía Thái hậu cũng không có nhiều chuyện để làm, chẳng qua con chỉ ở đó cùng nói chuyện phiếm và giúp người giết thời gian thôi."
Hồ thị tươi cười, "Vậy thì quá tốt rồi, mặc dù thế nhưng bình thường con vẫn phải chú ý nhiều một chút, đừng để cho Thái hậu hay các chủ tử khác không thích. Người ở nơi càng cao thì suy nghĩ lại càng thâm trầm."
Hồ thị nói câu này là thật lòng, Tần Hoan cũng gật đầu đáp lại sau đó mới nói cáo lui. Nàng vừa ra ngoài thì Tần Sương và Tần Tương cũng lập tức kéo Tần Hoan vào trong lều của mình. Tần Hoan vào trong thì mới biết bản thân mình được đi theo Thái hậu quả nhiên cực kỳ ít chịu khổ cực.
Mặc dù lều nhỏ là độc lập thế nhưng lại cực kỳ chật chội, không chỉ có như vậy, bởi vì thảm bên dưới trải quá mỏng nên bước vào còn có cảm giác hơi ẩm thấp. Tần Hoan thở dài rồi cặn dặn, "Bên trong lều ẩm thấp nên mới dễ gặp sâu kiến, dùng mấy viên thuốc này rải ra các góc đi." Tần Hoan nói xong thì tự mình đi làm, xong xuôi rồi mới nói tiếp, "Bên phía Thái hậu thật ra không có nhiều việc lắm, nhưng muội cũng không tiện thường xuyên rời đi, nếu như các tỷ có chỗ nào không khỏe thì cứ đến tìm muội sớm."
Tần Sương bật cười, "Muội yên tâm đi, lúc chúng ta mới đến đây thì có hơi mệt mỏi nên hôm qua vẫn chưa ra ngoài đi lại. Những chuyện khác thì đều ổn thỏa cả, muội không cần phải lo lắng cho bọn ta, mấy túi thuốc trước đây muội chuẩn bị bọn ta đều có mang theo rồi."
Tần Hoan gật đầu, lúc này mới yên lòng. Tần Sương lại hỏi, "Hôm nay muội có nhìn thấy buổi đi săn không?"
"Đương nhiên có thấy..."
Tần Sương nghe xong thì vẻ mặt trở nên si mê, "Thấy được là tốt! Không thể không nói Trì Điện hạ đúng là một người thu hút ánh nhìn nhất, sao trước kia ta lại không nhận ra chứ?"
Lúc mới gặp Yến Trì thì cả Tần Tương và Tần Sương đều cảm thấy hơi sợ hãi, làm gì có chuyện dám ngang nhiên quan sát hắn? Nhưng sáng sớm hôm nay không như vậy, Yến Trì đi đầu đội ngũ, cho dù không muốn nhìn thì vẫn nhìn thấy thôi.
Tần Hoan bật cười, nàng khác với Tần Sương, từ sớm nàng đã nhận ra điều này rồi.
Nhưng nàng chỉ cười nói, "Thật sao, muội vẫn thấy bình thường mà."
Tần Tương tấm tắc, "Chẳng lẽ do Trì Điện hạ đối xử với muội tốt?"
Tần Hoan mở to 2 mắt, ra vẻ như ngây thơ không biết gì, "Đối tốt với muội?"
Tần Tương nhìn Tần Sương, sau đó Tần Sương nói, "Chẳng lẽ không phải à, ta thấy Trì Điện hạ rất quan tâm đến muội."
Tần Hoan đảo mắt, "Bởi vì Thái Trưởng Công chúa nhờ vả hắn thôi." Dứt lời nàng lập tức chuyển chủ đề, "Phải rồi, đã tìm thấy Tiết Thanh Sơn chưa?"
Nói đến đây thì ánh mắt nàng mang theo vẻ chọc tức mà nhìn sang Tần Tương, Tần Tương lập tức đỏ mặt sau đó oán trách lườm trở lại. Tần Sương cười miễn cưỡng, "Muội đừng nói nữa, lần trước ta đùa cợt một tý mà suýt chút nữa đã chọc giận tỷ ấy, sau này ta cũng không dám đùa nữa."
Tần Tương hừ một cái, "Tìm cái gì mà tìm, nếu làm cho náo nhiệt lên thì danh dự của ta có còn nữa hay không."
Tần Hoan nghe thấy thế liền cười khúc khích, "Đương nhiên cần danh dự chứ, nhưng lần trước xem mắt đứng cách hắn quá xa, chẳng lẽ tỷ không muốn đến gần nhìn thử hả?"
Tần Tương nghe vậy lập tức xấu hổ rồi giậm giậm chân quay người đi chỗ khác, Tần Hoan cười nói, "Tỷ yên tâm, có nhìn thì cũng là nhìn trong âm thầm lặng lẽ thôi, mấy hôm nay muội xem có thể gặp được Tam ca với Tứ ca không, nếu như có cơ hội thì sẽ quay lại nói cho các tỷ biết."
"Phải phải phải, đúng là như thế, muội ở bên đó thì thuận tiện hơn bọn ta. Bên này có Đại bá mẫu cho nên cũng không tiện đi ra đằng trước, nếu như muội có tin tức gì thì đến đây nói cho bọn ta biết. Tỷ ấy không dám đi thì ta đi nhìn hộ."
Tần Tương vẫn đỏ mặt đẩy đẩy 2 người, thế nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện cười đùa với mọi người 1 lúc. Tần Hoan nhìn lên trời thấy trời đã tối liền cáo từ ra ngoài.
Hai người Tần Tương biết nàng không tiện rời khỏi chủ trướng quá lâu cho nên đành để cho nàng ra về.
Ra khỏi lều, ban đầu Tần Hoan đi mấy bước về chủ trướng nhưng sau đó lại lập tức đổi hướng, nàng đi lên dọc theo những lều chưa quân khí và đồ dùng về phía Tây Nam đại doanh. Hiện tại trời đã nhá nhem tối, vầng trăng lưỡi liềm đã ló dạng phía chân trời sáng trong như ngọc, chiếu rọi xuống bóng dáng Tần Hoan đang bước đi. Nàng khoác áo choàng, đội mũ lên che kín đầu, nàng thừa dịp bóng tối mà đi thẳng đến phía trước, suốt dọc đường không gặp một ai cả. Cứ đi như vậy được hơn 10 trượng thì bóng dáng Yến Trì đã xuất hiện trong mắt Tần Hoan, nàng lập tức tiến nhanh đến, "Xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên hẹn nàng ra đây, Tần Hoan cảm thấy Yến Trì có việc muốn nói, nhưng dưới bóng đêm thì trên mặt Yến Trì chỉ mang theo nụ cười nhạt. Hắn tiến lên một bước rồi nắm lấy tay nàng, "Muốn gặp nàng mà thôi."
Trong lòng Tần Hoan hơi ấm lên, vốn định nói giờ quá muộn rồi không nên như vậy, nhưng nhìn vào nụ cười trên môi Yến Trì thì nàng lại nhịn xuống không nói thêm gì nữa. Yến Trì dắt nàng đi thẳng về phía trước, nàng biết là hắn cố ý hẹn nàng vào buổi tối thế này liền hỏi, "Phải đi đâu thế?"
Giọng cười của Yến Trì vang vọng trong tai nàng, "Đi ngắm phong cảnh."
"Phong cảnh?" Tần Hoan ngước lên nhìn, mơ hồ có thể thấy được vách núi dựng đứng bên kia bờ sông Nguy Thủy, nàng chỉ cong môi cười rồi không nói gì. Yến Trì quay đầu lại nhìn, "Nàng có muốn đi không?"
Tần Hoan gật đầu, "Đương nhiên... muốn!"
Yến Trì nhướn mày, tựa hồ có chút kinh ngạc. Tính tình của Tần Hoan hắn hiểu, hắn vốn cho rằng có lẽ nàng cũng không quá tình nguyện ra ngoài vào buổi tối như vậy, dù sao lần này ra ngoài cũng tốn nhiều thời gian nên nhất định Thái hậu sẽ gặng hỏi, như vậy chẳng phải sẽ bại lộ dễ dàng sao?
Nhưng Tần Hoan đã nói nàng đồng ý cho nên nụ cười trên môi hắn ngày một rạng rỡ, hắn nắm lấy tay Tần Hoan đi từ chỗ Cấm quân ra khỏi đại doanh ngay vào lúc Cấm quân thay phiên nên quanh đây như chỗ không người. Hai người vừa ra khỏi đại doanh thì thấy Bạch Phong đang dắt theo mấy con ngựa chờ sẵn.
Yến Trì nhấc Tần Hoan lên lưng ngựa, sau đó tự mình xoay người lên ngồi phía sau lưng nàng, còn chưa đợi nàng kịp hỏi gì thì hắn đã vung roi, ngựa lập tức phóng đi dọc theo bờ sông Nguy Thủy lên phía thượng du.
Bạch Phong và Bạch Anh mỗi người cưỡi 1 con, đi theo 2 người họ ở khoảng cách không xa không gần.
Trên lưng ngựa, cả người Tần Hoan đều được Yến Trì ôm gọn trong lòng, trên người nàng khoác áo choàng, nhưng hiện tại Yến Trì cũng giống hệt như một tấm áo choàng sống ôm trọn lấy nàng. Đêm xuân lộng gió, ngồi trên lưng ngựa vừa thấy hào hùng vừa thấy mát lạnh, nhưng cả người nàng chìm trong hơi ấm của Yến Trì, nàng không chỉ có không biết lạnh mà còn tháo mũ trùm đầu xuống, để cho gió xuân mang đến mùi hương của cỏ cây thơm ngát phất qua hai bên gò má nàng...
Tiếng vó ngựa, tiếng nước sông chảy róc rách, ánh trăng như chảy xuống từ trên vòm trời vừa thanh tịnh lại vừa đẹp đẽ, phủ lên khắp trời đất một màu xám bạc. So với tiếng ồn ào náo nhiệt của ban ngày thì cưỡi ngựa xuyên đêm thế này lại cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được tiếng tim đập của Yến Trì, yên tĩnh đến mức mỗi một nhịp thở của hắn đều làm lay động trái tim nàng.
Nàng là một người cực kỳ giữ quy củ, nhưng tối nay nàng không muốn bị ràng buộc nữa, cho dù có bị Thái hậu phát giác hay không thì nàng cũng không để tâm. Mấy hôm trước không gặp hắn thì nàng còn có thể kiềm chế, nhưng hiện tại mỗi ngày đều nhìn thấy hắn ở phía xa xa khiến cho tình cảm trong lòng nàng càng lúc càng lớn mạnh, cộng thêm hiện giờ lại có thêm một người nữa yêu thích Yến Trì cho nên nàng có muốn kiềm chế lại cũng không thể kiềm chế được nữa, mà nàng cũng không muốn kiềm chế nó!
"Chúng ta đang đi đây vậy?"
Đi dọc theo sông Nguy Thủy được vài dặm thì Tần Hoan không nhịn được nữa mà hỏi một câu.
Yến Trì siết chặt vòng ôm, cho ngựa chạy chậm lại một chút, "Ta cũng không biết là phải đi đến đâu, có điều đây là lần đầu tiên được cưỡi ngựa cùng nàng như vậy, đi đâu thì có gì phải ngại?"
Tần Hoan khẽ cười, "Sáng nay chẳng phải chàng cũng cùng người khác cùng nhau cưỡi ngựa rồi sao?"
Yến Trì sửng sốt, ngay lập tức nghẹn lời chẳng nói lên được câu nào. Nhưng chỉ giây lát tiếp theo đột nhiên hắn cười vang lên rồi ôm chặt lấy Tần Hoan rồi vung mạnh roi, con ngựa lập tức tăng tốc bay vọt đi!
Tốc độ ngựa nhanh hơn nên Tần Hoan kinh ngạc giật mình, nàng lập tức nắm chặt lấy cánh tay Yến Trì, vó ngựa rền vang cùng với tiếng cười hào sảng của Yến Trì khiến cho Tần Hoan không hiểu tại sao hắn lại vui mừng như vậy. Nhưng một lát sau nàng cũng bị cuốn theo tâm trạng của hắn rồi bắt đầu cười theo. Nàng lẳng lặng mỉm cười, đợi đến khi Yến Trì phi ngựa chậm lại thì mới hừ nhẹ một tiếng, "Còn tưởng rằng bọn ta không biết sao? Ngay cả Thái hậu nương nương cũng biết rõ, toàn bộ người trong đại doanh ai cũng trông thấy Công chúa Bắc Ngụy thúc ngựa ra ngoài!"
Ngựa phi ngày một chậm, Yến Trì ôm chặt lấy Tần Hoan rồi hôn một cái thật mạnh lên mặt nàng.
'Chụt' một cái khiến cho nàng quay đầu lại trợn mắt lườm Yến Trì, nhưng hắn lại càng sung sướng hơn, "Công chúa Bắc Ngụy này sao lại không đến đây sớm một chút chứ?"
Tần Hoan chau mày, Yến Trì lại giải thích, "Nếu đếm sớm một chút thì ta cũng được sớm nhìn thấy nàng ghen!"
Tần Hoan đánh hắn một cái, "Chàng dám nói thế à?"
Yến Trì bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Hoan rồi để cho nàng đánh lên người mình, "Đây, đánh thêm mấy cái nữa này, bình thường thấy nàng dịu dàng mềm mại, quả nhiên chẳng có tí sức lực nào cả..."
Tần Hoan dở khóc dở cười, nàng lập tức dừng tay lại, lúc này không biết Yến Trì quá vui vẻ hay vì cái gì mà nàng lại thấy hắn hơi thô kệch ngu ngốc. Yến Trì thấy Tần Hoan không đánh nữa liền ôm chặt lấy nàng, "Ta biết nàng không nỡ mà!"
Tần Hoan nghiến răng, sao nàng không phát hiện ta hắn miệng lưỡi trơn tru như vậy? Nàng đổi ý rồi, định đánh hắn thêm mấy cái nhưng Yến Trì lại nắm lấy tay nàng đưa lên môi hôn liên tục. Mặt Tần Hoan đỏ ửng, tim cũng đập mạnh hơn, hiện tại thật sự nàng không biết nên mắng hay nên đánh hắn nữa...
Bóng đêm sâu thẳm, Thác Bạt Vu chau mày đi qua đi lại bên trong lều.
Hầu tỳ bên cạnh hơi lo lắng, "Công chúa Điện hạ, Thế tử Điện hạ không ở trong lều cũng là chuyện cực kỳ bình thường, đại doanh lớn như vậy, có khi ngài ấy đi đến lều của những Tướng quân khác."
Thác Bạt Vu lắc đầu, "Không thể nào, chẳng phải lúc trời vừa tối hắn đã đi từ trong lều của một vị Tướng quân ra sao?"
Hầu tỳ cười khổ, "Đến lều của vị Tướng quân này thì cũng có thể đến lều của Tướng quân khác. Hiện tại xuân săn có rất nhiều võ tướng của Đại Chu, mà Thế tử Điện hạ cũng xuất thân là võ tướng nên đi chỗ khác thì không có gì kỳ quái cả."
Thác Bạt Vu hơi ủ rũ ngồi xuống, "Chẳng lẽ hắn thật sự không có hứng thú gì với nữ tử? Mấy hôm nay cũng thật sự chưa từng thấy hắn nói nhiều 1 câu nào với những tiểu thư quý tộc khác. Hắn ngoại trừ ở trong xe ngựa của mình thì cũng là ở chung với mấy Thống lĩnh Ngự lâm quân, hoặc là đi tìm mấy Tướng quân khác, quay tới quay lui đều chỉ là gặp gỡ nam nhân..."
Hầu tỳ nghe xong dở khóc dở cười, "Công chúa, lời này không thể nói lung tung, hiện tại người nói ở đây thì không sao, nhưng nếu để cho Thế tử Điện hạ biết được thì còn không biết sẽ như nào nữa. Dù nói ra sao thì chuyện... chuyện yêu thích nam nhân này cũng là chuyện cực kỳ không tốt. Nếu như Hoàng đế Đại Chu biết Thế tử Điện hạ như vậy thì liệu có..."
Thác Bạt Vu cười lạnh, "Nhưng ta lại không nghĩ ra được lý do nào khác..."
Thác Bạt Vu bị ám ảnh bởi sự lạnh lùng của Yến Trì đối với nàng, khiến cho hy vọng của nàng tan thành bọt nước. Nhưng trên đời này có muôn vạn người, không phải nam nhân nào cũng đều sinh lòng ái mộ đối với nữ tử mỹ mạo, đạo lý này hầu tỳ kia biết mà không dám nhiều lời.
Đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên có một hầu tỳ khác vén rèm đi vào lều.
"Công chúa Điện hạ, nô tỳ phát hiện có dị thường mới."
Thác Bạt Vu đứng bật dậy, "Phát hiện ra cái gì?"
Hầu nô tiến lên một bước, "Công chúa, nô tỳ phát hiện ra con ngựa mà Thế tử Điện hạ yêu thích nhất không có ở trong chuồng."
Thác Bạt Vu chau mày, hầu tỳ tiếp tục nói, "Nô tỳ lấy cớ đi chọn ngựa cho Công chúa nên đến bên đến bên phía chuồng ngựa, sau đó hỏi ngựa của Thế tử Điện hạ. Bọn họ nói Thế tử Điện hạ có một con ngựa tên là Xích Ảnh, nô tỳ nói muốn nhìn một lần cho mở rộng tầm mắt nhưng khi vị Tư mã quan kia đi tìm thì phát hiện ra con ngựa của Thế tử Điện hạ đã không có ở trong chuồng từ bao giờ rồi."
Thác Bạt Vu nhướn mày, nhìn sang nô tỳ ban nãy, "Nếu như đi tìm những Tướng quân khác sao lại phải cưỡi ngựa?"
Nô tỳ kia lập tức lúng túng, "Chuyện này... chuyện này nô tỳ cũng không biết. Ngựa không ở trong chuồng, vậy... Thế tử Điện hạ đã rời khỏi doanh trại rồi sao?"
Thác Bạt Vu cười lạnh lùng, "Rời khỏi doanh trại, chẳng lẽ cũng không định quay về sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương