Mặc dù tối nay chỉ là buổi tỷ thí nhỏ góp vui cho nhóm chủ tử mà thôi, nhưng nếu như thật sự thua cuộc thì cũng khiến cho mặt mũi khó coi. Trong lòng Triệu Vũ biết Từ Thường không hề đơn giản cho nên lập tức không dám khinh thường, hắn tiến lên cúi người thi lễ với Từ Thường xong liền giơ tay lên bày ra chiêu thức.
So với lối đánh thô bạo của võ sĩ Tây Lương thì hiển nhiên Triệu Vũ có chiêu thức uyển chuyển hơn nhiều. Từ Thường thấy thế cũng không dám khinh thường nên lập tức xuống tấn. Lần này Lâm Chương làm trọng tài, hắn vung tay, "Bắt đầu tỷ thí!"
Lần này không còn người đánh người lùi như lần trước nữa, hai người Từ Thường và Triệu Vũ gần như là ra tay cùng lúc về phía đối phương. Triệu Vũ am hiểu công phu quyền cước còn Từ Thường cũng không yếu, cả 2 ra đòn rất nhanh, trong nháy mắt đã đánh ra hơn 10 chiêu, vừa nhanh vừa mạnh đến mức người ngồi xem xung quanh không kịp nhìn. Tần Thuật dựa vào tay ghế, nhịn không được vỗ tay khen hay, từ đó mà âm thanh tán thưởng vang lên không ngừng. Từ Thường và Triệu Vũ lại không hề bị những âm thanh này quấy nhiễu, quả đấm 2 bên biến ảo không dứt, ngay cả bộ pháp dưới chân cũng khiến người ta hoa mắt, cứ ngươi tới ta lùi cực kỳ đặc sắc!
Mặc dù chủ yếu là góp vui thế nhưng thắng bại vẫn phải rõ ràng, bắt đầu từ mấy chục chiêu thăm dò sau đó cả Triệu Vũ và Từ Thường đều hiểu được chiêu thức của đối phương. Kết quả là bọn họ càng đánh càng nhanh, thực sự đến cảnh giới mà người khác không thể nhìn ra. Vào một khoảnh khắc, đột nhiên nghe thấy cả 2 người đồng thời kêu đau đớn, chính là Triệu Vũ đá một cước vào phía dưới xương sườn của Từ Thường, mà nắm đấm của Từ Thường cũng nện lên đầu vai Tần Triều Vũ. Tần Triều Vũ bị đánh lui về sau 1 bước, còn Từ Thường bị đá nên lảo đảo lùi ra 3 bước, thân thể cả 2 đều loáng 1 cái tách ra nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng lại. Vẻ mặt Triệu Vũ trắng bệch, còn Từ Thường lại toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cả quảng trường đều yên lặng, giống như lần này đã phân cao thấp quá nhanh rồi.
Từ Thường phản ứng cực nhanh, hắn thu lại khí thế rồi chắp tay, "Thân thủ Triệu Phó thống lĩnh quả nhiên tốt, tại hạ cam bái hạ phong."
Từ Thường nhận thua trước thì chính là Triệu Vũ thắng, Triệu Vũ cũng chắp tay, "Các hạ cũng rất tốt, một quyền này đánh ra lực không hề yếu, nếu như người ra quyền là ta thì chắc chắn sẽ không đánh ra được lực mạnh đến vậy."
Mặc dù Triệu Vũ vẫn còn chống đỡ được nhưng thương thế trên vai không hề nhẹ, lời này của hắn đúng là phát ra từ tận đáy lòng.
Hai người bọn họ có lễ có nghi, mặc dù người Bắc Ngụy thua nhưng cũng chỉ là hơn kém một chút nên mặt mũi không đến mức khó coi, Đại Chu lại càng thắng đẹp mà vẫn giữ được lễ nghi chu đáo. Yến Hoài bật cười sang sảng, "Lần tỷ thí này của 2 người các ngươi đúng thật là đặc sắc, bất kể thắng hay thua thì cả 2 ngươi đều được thưởng lớn! Nào, chúng ta cùng kính 2 người bọn họ một ly, chuyến đi săn nửa tháng sau này bất kể là người Bắc Ngụy, Tây Lương hay binh sĩ Đại Chu, hy vọng tất cả mọi người đều thắng lợi trở về..."
Quần thần đều đáp lời, người hầu mang lên cho Từ Thường và Triệu Vũ mỗi người 1 ly rượu, tất cả mọi người ở đây đều cùng uống ly rượu này.
Lưu Uân nâng ly với vẻ cực kỳ không tình nguyện, ban nãy võ sĩ của bọn hắn bị Từ Thường đánh úp xuống đất thì hoàn cảnh không hề đẹp mắt chút nào, mà Yến Hoài cũng không hề ban thưởng cho võ sĩ của bọn hắn cái gì. Trong lòng Lưu Uân tràn đầy phiền muộn, cảm thấy toàn thiên hạ này đều đang đối nghịch với hắn, nhưng mà hắn lại không có cách nào để phát tác nên đành phải uống ly rượu này xuống để bình tĩnh lại.
Tỷ thí xong xuôi, ca múa lại tiếp tục, lửa trại càng cháy càng mạnh, những đốm lửa tí tách bay tung khắp nơi, bóng đêm đen như mực cũng trở nên đẹp đẽ sáng sủa. Yến Hoài bị kích thích hứng thú cho nên uống rất nhiều, những người khác thấy Bệ hạ nhà mình như vậy thì đương nhiên cũng thoải mái chè chén say xưa. Yến tiệc đầu tiên của buổi xuân săn này chính là trong một bầu không khí hào hùng và trang trọng bậc này.
Tiệc vui gần tàn, mặc dù Yến Hoài thoải mái nhưng vẫn biết điểm dừng, buổi đi săn những ngày sau mới là chính sự nên mọi người không thể uống say như chế được, vì thế ông mượn cớ uống nhiều để mọi người dần dần kết thúc yến tiệc. Viên Khánh đỡ ông đi ra khỏi quảng trường, ngay sau đó Triệu Thục Hoa và các vị chủ tử nội cung cũng lần lượt rời đi. Lưu Uân vẫn canh cánh buổi tỷ thí kia cho nên cũng không muốn ngồi lâu mất mặt, hắn rời đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau thì đám quần thần của Đại Chu ngồi dưới quảng trường cũng dần thưa thớt đi. Thác Bạt Hoằng muốn quay về lều của mình nhưng lại thấy Thác Bạt Vu đột ngột đứng dậy, nàng sải bước đến phía Yến Trì và Yến Ly.
Yến Trì đang định ra ngoài thì đã thấy Thác Bạt Vu đứng chắn trước mặt mình rồi.
Tâm nguyện nhiều ngày nay của Thác Bạt Vu chưa được thỏa mãn nên trong lòng đã đè nén rất nhiều, vừa rồi lại bị Yến Ly kích thích, cộng thêm uống vào khá nhiều rượu nên hiện tại trong lòng nàng tràn ngập tức giận và thất vọng, không ai ngăn cản được nàng nữa.
So với khí thế ào ạt của Thác Bạt Vu thì Yến Trì lại bình tĩnh trầm định hơn nhiều. Hắn nhìn Thác Bạt Vu mà không hề ngoài ý muốn, chỉ nhăn mày nói, "Công chúa Điện hạ có việc gì?"
Giọng nói hắn bình tĩnh, mơ hồ có vẻ như không hề tán thành hành động ngang ngược này của nàng, dù gì Thác Bạt Vu cũng là cô nương gia, nàng nghe ra được thái độ của Yến Trì đối với nàng chính là bài xích không vui. Nàng chau mày nói, "Ngươi là Yến Trì?"
Mặc dù Thác Bạt Vu là nữ tử, là Công chúa Bắc Ngụy, nhưng trên đời này cực ít người có thể đối xử vô lễ như vậy với Yến Trì. Hắn vẫn thản nhiên nhìn vào Thác Bạt Vu nhưng giọng nói hắn đã cực kỳ lạnh lùng, "Công chúa uống nhiều rượu rồi?"
Thác Bạt Vu vốn tưởng rằng Yến Trì nên biểu thị tốt một chút vì thân phận của nàng, ngay cả không thân thiện thì hắn cũng không nên lạnh như băng đến vậy. Trong lòng nàng có chút ấm ức nên gầm nhẹ lên, "Ngươi có biết ta không? Có nhận ra ta không?"
Mặt mày Yến Trì chẳng hề lay động, "Thân phận của Công chúa mọi người đều biết."
Thác Bạt Vu nghe xong thì càng ấm ức hơn, "Vậy ngươi có biết nhiều ngày nay ta đều đi tìm ngươi không? Ngươi có biết tại sao ta lại tìm ngươi không? Mấy hôm nay có phải ngươi cố ý tránh né ta?"
Yến Trì cảm thấy hơi cạn lời, "Đại Chu dùng lễ nghi để đối đãi với sứ thần Bắc Ngụy, sao ta có thể cố ý né tránh Công chúa được?"
Nghe Yến Trì nói chuyện quang minh chính đại như vậy khiến cho Thác Bạt Vu hơi tức giận, "Ngươi quên rồi à? Chúng ta đã từng gặp nhau! Lúc ngươi ở phía Tây đã lãnh binh đến Hạng thành của Bắc Ngụy, lần đó ngươi giúp Bắc Ngụy đánh thắng giặc Nhung!"
Vẻ mặt Yến Trì không hề gợn sóng, hắn không hề tức giận nhưng cũng không vui mừng, thậm chí còn không hề ngoài ý muốn. Nhưng hắn càng như vậy thì càng cho thấy hắn không hề đặt Thác Bạt Vu vào trong mắt. Thác Bạt Vu cắn chặt răng, nàng không tin bản thân mình không hề có chút lực hấp dẫn nào với Yến Trì cả. Khi nàng làm Công chúa, thân phận cao quý, không ai có thể đối xử lạnh lùng với nàng cả. Còn khi nàng làm nữ tử, tướng mạo của nàng thượng thừa, toàn bộ nam nhân đều sẽ nhìn nàng nhiều hơn.
"Đúng là ta có dẫn binh đến Hạng thành, nhưng không nhớ rõ đã từ gặp Công chúa hay chưa."
Thác Bạt Vu vừa sốt ruột lại vừa tức giận, "Ngươi đã từng gặp ta, lúc đó ta không mặc nữ trang. Phó tướng đi theo bên người Võ Đức Tướng quân chính là ta, ta nhớ rõ ngươi có nhìn ta vài lần thì làm sao ngươi có thể không nhớ rõ được?"
Quy củ của Bắc Ngụy không giống với Đại Chu, Thác Bạt Vu lại là một người không câu nệ tiểu tiết, cộng thêm nàng có võ công thượng thừa cho nên mặc dù xuất cung đi du ngoạn thì Hoàng đế Bắc Ngụy cũng không phản đối. Lần đó Bắc Ngụy bị giặc Nhung vây thành, vừa đúng lúc nàng du ngoạn đến thành trì biên giới nên lập tức vào trong cùng thủ thành với các binh sĩ. Cũng chính lần đó nàng gặp được Thiếu soái của Sóc Tây quân, nàng nhớ rất rõ Yến Trì mặc quân phục toàn thân, lạnh lùng giống như chiến thần từ trên trời giáng xuống khiến cho nàng vừa gặp đã khó quên. Nàng cho rằng Yến Trì cũng nhớ rõ nàng mới đúng, bởi vì lúc đó cho dù nàng mặc nam trang nhưng tướng mạo của nàng vẫn là bất phàm.
Yến Trì nghe vậy liền khẽ chau mày, hắn đã điều tra những chuyện liên quan đến Thác Bạt Vu nhưng chuyện mà Thác Bạt Vu nói từng gặp hắn thì vẫn không điều tra ra. Lúc biết được Thác Bạt Vu đã đừng đến phía Đông Nam của Bắc Ngụy thì hắn đã có suy đoán rồi, chỉ không biết cụ thể tình tiết thế nào thôi. Hiện tại nghe Thác Bạt Vu nói xong hắn liền biết ngọn nguồn tại sao, lập tức có chút bất đắc dĩ.
Lúc đó Sóc Tây quân đến giúp Bắc Ngụy cũng rơi vào nguy hiểm, lúc hắn tiếp kiến Tướng quân trấn thủ biên cương thì đương nhiên phải quan sát tỉ mỉ từng người mà vị Tướng quân kia mang theo. Nhưng lúc ấy hắn chỉ xem xem những người này có lòng lang dạ thú gì hay không chứ không quan tâm xem người ta xấu hay đẹp. Mà chuyện này đã xảy ra từ 2 năm trước, đã lâu như vậy rồi đúng thật là hắn không nhớ rõ đã từng gặp Thác Bạt Vu. Hắn nhìn nhìn gương mặt của Thác Bạt Vu, cảm thấy hình như cũng có chút quen thuộc, thế nhưng như vậy thì sao? "Công chúa Điện hạ không nói thì ta cũng thật sự không biết, nếu lúc đó Công chúa Điện hạ báo cáo thân phận thì có le chúng ta cũng có thể coi là bạn cũ. Nhưng lúc đó ta lại không biết cho nên đã bỏ lỡ cơ hội kết giao với Công chúa Điện hạ rồi."
Nếu lúc ấy đã không kết giao thì bây giờ cũng không phải là bạn cũ, ngươi không cần phải làm ra dáng vẻ như vậy.
Giọng nói Yến Trì rất khách khí, chẳng qua là nghĩ đến Thác Bạt Vu vừa là Công chúa vừa là nữ tử. Hắn đảo mắt liền nhìn thấy người trên yến tiệc chưa rời đi đã chú ý đến bên này, còn Thác Bạt Hoằng cũng đang đi đến đây. Thác Bạt Hoằng biết được khúc mắc của Thác Bạt Vu nên cũng muốn để nàng nói hết ra. Nhưng lời Yến Trì nói hắn cũng nghe thấy, rõ ràng Yến Trì không nhận ra Thác Bạt Vu, cũng không hề có ý định muốn giao hảo với nàng!
"Thế tử Điện hạ..."
Thác Bạt Hoằng cực kỳ lễ độ, Yến Trì cũng gật đầu với hắn, "Thái tử."
Thác Bạt Hoằng khẽ cười, "Ngày đó Thế tử Điện hạ giúp đỡ Bắc Ngụy, tiểu muội vẫn nhớ kỹ tình nghĩa tương trợ của Thế tử Điện hạ nên 2 năm qua vẫn canh cánh khi nào mới có thể gặp lại Điện hạ, bởi vậy có hơi thất thố rồi."
Yến Trì cười đáp lại, "Giặc Nhung xâm chiếm Đại Chu mấy năm liên tiếp, mặc dù lần đó ta giúp Bắc Ngụy thế nhưng tự Bắc Ngụy cũng xuất lực không ít. Mà lần đó chẳng qua Sóc Tây quân có nhiệm vụ phải tiêu diệt giặc Nhung mà thôi, chuyện nhỏ thế này Thái tử và Công chúa cũng đừng để trong lòng."
Ngày đó thành trì Bắc Ngụy suýt nữa thì bị công phá, một khi phá thành thì giặc Nhung sẽ giết sạch đốt sạch biên thành, dân chúng trong đó càng không còn đường sống. Yến Trì vốn có thể ngồi yên không để ý đến nhưng lại mạo hiểm xuất kích, ân đức cỡ này đối với Bắc Ngụy mà nói đương nhiên cực kỳ to lớn, vậy mà Yến Trì lại nói chỉ là việc nhỏ.
Thác Bạt Hoằng bất đắc dĩ cười khổ, hắn quay lại nhìn Thác Bạt Vu thì thấy nàng cực kỳ thất vọng, cực kỳ không cam lòng. Hắn kéo tay áo Thác Bạt Vu, lúc này nàng mới phục hồi lại tinh thần, "Không sao cả, ngươi không nhớ rõ thì cũng bình thường thôi, hôm nay bọn ta chính thức nói lời cảm tạ với ngươi. Đa tạ ngươi ngày đó đã cứu được Hạng thành, sau này chúng ta có thể kết giao bằng hữu được không?"
Yến Ly đứng bên cạnh tặc lưỡi, Thác Bạt Vu này rõ ràng đã buồn bực uất ức đến sắp khóc ra rồi vậy mà cảm xúc lại thay đổi nhanh đến thế. Nàng ta vừa lên tiếng đã muốn kết giao bằng hữu, nói như vậy rồi liệu Thất ca hắn còn có thể từ chối không?
"Thân phận Công chúa Điện hạ tôn quý, Yến Trì chẳng qua chỉ là một quân nhân mà thôi. Cấp bậc lễ nghĩa ở Đại Chu rất nghiêm khắc, giữa nam nữ không được cởi mở như ở Bắc Ngụy cho nên nếu Công chúa muốn kết bạn thì có thể đến làm bạn với Ngũ Công chúa."
Suy nghĩ trong lòng Yến Ly bị lời nói không nóng chẳng lạnh của Yến Trì phản bác khiến cho hắn thở dài mãi không thôi!
Công chúa Bắc Ngụy này cực kỳ thần kỳ, nhưng Thất ca nhà mình cũng không hề kém cạnh!
So với lối đánh thô bạo của võ sĩ Tây Lương thì hiển nhiên Triệu Vũ có chiêu thức uyển chuyển hơn nhiều. Từ Thường thấy thế cũng không dám khinh thường nên lập tức xuống tấn. Lần này Lâm Chương làm trọng tài, hắn vung tay, "Bắt đầu tỷ thí!"
Lần này không còn người đánh người lùi như lần trước nữa, hai người Từ Thường và Triệu Vũ gần như là ra tay cùng lúc về phía đối phương. Triệu Vũ am hiểu công phu quyền cước còn Từ Thường cũng không yếu, cả 2 ra đòn rất nhanh, trong nháy mắt đã đánh ra hơn 10 chiêu, vừa nhanh vừa mạnh đến mức người ngồi xem xung quanh không kịp nhìn. Tần Thuật dựa vào tay ghế, nhịn không được vỗ tay khen hay, từ đó mà âm thanh tán thưởng vang lên không ngừng. Từ Thường và Triệu Vũ lại không hề bị những âm thanh này quấy nhiễu, quả đấm 2 bên biến ảo không dứt, ngay cả bộ pháp dưới chân cũng khiến người ta hoa mắt, cứ ngươi tới ta lùi cực kỳ đặc sắc!
Mặc dù chủ yếu là góp vui thế nhưng thắng bại vẫn phải rõ ràng, bắt đầu từ mấy chục chiêu thăm dò sau đó cả Triệu Vũ và Từ Thường đều hiểu được chiêu thức của đối phương. Kết quả là bọn họ càng đánh càng nhanh, thực sự đến cảnh giới mà người khác không thể nhìn ra. Vào một khoảnh khắc, đột nhiên nghe thấy cả 2 người đồng thời kêu đau đớn, chính là Triệu Vũ đá một cước vào phía dưới xương sườn của Từ Thường, mà nắm đấm của Từ Thường cũng nện lên đầu vai Tần Triều Vũ. Tần Triều Vũ bị đánh lui về sau 1 bước, còn Từ Thường bị đá nên lảo đảo lùi ra 3 bước, thân thể cả 2 đều loáng 1 cái tách ra nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng lại. Vẻ mặt Triệu Vũ trắng bệch, còn Từ Thường lại toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cả quảng trường đều yên lặng, giống như lần này đã phân cao thấp quá nhanh rồi.
Từ Thường phản ứng cực nhanh, hắn thu lại khí thế rồi chắp tay, "Thân thủ Triệu Phó thống lĩnh quả nhiên tốt, tại hạ cam bái hạ phong."
Từ Thường nhận thua trước thì chính là Triệu Vũ thắng, Triệu Vũ cũng chắp tay, "Các hạ cũng rất tốt, một quyền này đánh ra lực không hề yếu, nếu như người ra quyền là ta thì chắc chắn sẽ không đánh ra được lực mạnh đến vậy."
Mặc dù Triệu Vũ vẫn còn chống đỡ được nhưng thương thế trên vai không hề nhẹ, lời này của hắn đúng là phát ra từ tận đáy lòng.
Hai người bọn họ có lễ có nghi, mặc dù người Bắc Ngụy thua nhưng cũng chỉ là hơn kém một chút nên mặt mũi không đến mức khó coi, Đại Chu lại càng thắng đẹp mà vẫn giữ được lễ nghi chu đáo. Yến Hoài bật cười sang sảng, "Lần tỷ thí này của 2 người các ngươi đúng thật là đặc sắc, bất kể thắng hay thua thì cả 2 ngươi đều được thưởng lớn! Nào, chúng ta cùng kính 2 người bọn họ một ly, chuyến đi săn nửa tháng sau này bất kể là người Bắc Ngụy, Tây Lương hay binh sĩ Đại Chu, hy vọng tất cả mọi người đều thắng lợi trở về..."
Quần thần đều đáp lời, người hầu mang lên cho Từ Thường và Triệu Vũ mỗi người 1 ly rượu, tất cả mọi người ở đây đều cùng uống ly rượu này.
Lưu Uân nâng ly với vẻ cực kỳ không tình nguyện, ban nãy võ sĩ của bọn hắn bị Từ Thường đánh úp xuống đất thì hoàn cảnh không hề đẹp mắt chút nào, mà Yến Hoài cũng không hề ban thưởng cho võ sĩ của bọn hắn cái gì. Trong lòng Lưu Uân tràn đầy phiền muộn, cảm thấy toàn thiên hạ này đều đang đối nghịch với hắn, nhưng mà hắn lại không có cách nào để phát tác nên đành phải uống ly rượu này xuống để bình tĩnh lại.
Tỷ thí xong xuôi, ca múa lại tiếp tục, lửa trại càng cháy càng mạnh, những đốm lửa tí tách bay tung khắp nơi, bóng đêm đen như mực cũng trở nên đẹp đẽ sáng sủa. Yến Hoài bị kích thích hứng thú cho nên uống rất nhiều, những người khác thấy Bệ hạ nhà mình như vậy thì đương nhiên cũng thoải mái chè chén say xưa. Yến tiệc đầu tiên của buổi xuân săn này chính là trong một bầu không khí hào hùng và trang trọng bậc này.
Tiệc vui gần tàn, mặc dù Yến Hoài thoải mái nhưng vẫn biết điểm dừng, buổi đi săn những ngày sau mới là chính sự nên mọi người không thể uống say như chế được, vì thế ông mượn cớ uống nhiều để mọi người dần dần kết thúc yến tiệc. Viên Khánh đỡ ông đi ra khỏi quảng trường, ngay sau đó Triệu Thục Hoa và các vị chủ tử nội cung cũng lần lượt rời đi. Lưu Uân vẫn canh cánh buổi tỷ thí kia cho nên cũng không muốn ngồi lâu mất mặt, hắn rời đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau thì đám quần thần của Đại Chu ngồi dưới quảng trường cũng dần thưa thớt đi. Thác Bạt Hoằng muốn quay về lều của mình nhưng lại thấy Thác Bạt Vu đột ngột đứng dậy, nàng sải bước đến phía Yến Trì và Yến Ly.
Yến Trì đang định ra ngoài thì đã thấy Thác Bạt Vu đứng chắn trước mặt mình rồi.
Tâm nguyện nhiều ngày nay của Thác Bạt Vu chưa được thỏa mãn nên trong lòng đã đè nén rất nhiều, vừa rồi lại bị Yến Ly kích thích, cộng thêm uống vào khá nhiều rượu nên hiện tại trong lòng nàng tràn ngập tức giận và thất vọng, không ai ngăn cản được nàng nữa.
So với khí thế ào ạt của Thác Bạt Vu thì Yến Trì lại bình tĩnh trầm định hơn nhiều. Hắn nhìn Thác Bạt Vu mà không hề ngoài ý muốn, chỉ nhăn mày nói, "Công chúa Điện hạ có việc gì?"
Giọng nói hắn bình tĩnh, mơ hồ có vẻ như không hề tán thành hành động ngang ngược này của nàng, dù gì Thác Bạt Vu cũng là cô nương gia, nàng nghe ra được thái độ của Yến Trì đối với nàng chính là bài xích không vui. Nàng chau mày nói, "Ngươi là Yến Trì?"
Mặc dù Thác Bạt Vu là nữ tử, là Công chúa Bắc Ngụy, nhưng trên đời này cực ít người có thể đối xử vô lễ như vậy với Yến Trì. Hắn vẫn thản nhiên nhìn vào Thác Bạt Vu nhưng giọng nói hắn đã cực kỳ lạnh lùng, "Công chúa uống nhiều rượu rồi?"
Thác Bạt Vu vốn tưởng rằng Yến Trì nên biểu thị tốt một chút vì thân phận của nàng, ngay cả không thân thiện thì hắn cũng không nên lạnh như băng đến vậy. Trong lòng nàng có chút ấm ức nên gầm nhẹ lên, "Ngươi có biết ta không? Có nhận ra ta không?"
Mặt mày Yến Trì chẳng hề lay động, "Thân phận của Công chúa mọi người đều biết."
Thác Bạt Vu nghe xong thì càng ấm ức hơn, "Vậy ngươi có biết nhiều ngày nay ta đều đi tìm ngươi không? Ngươi có biết tại sao ta lại tìm ngươi không? Mấy hôm nay có phải ngươi cố ý tránh né ta?"
Yến Trì cảm thấy hơi cạn lời, "Đại Chu dùng lễ nghi để đối đãi với sứ thần Bắc Ngụy, sao ta có thể cố ý né tránh Công chúa được?"
Nghe Yến Trì nói chuyện quang minh chính đại như vậy khiến cho Thác Bạt Vu hơi tức giận, "Ngươi quên rồi à? Chúng ta đã từng gặp nhau! Lúc ngươi ở phía Tây đã lãnh binh đến Hạng thành của Bắc Ngụy, lần đó ngươi giúp Bắc Ngụy đánh thắng giặc Nhung!"
Vẻ mặt Yến Trì không hề gợn sóng, hắn không hề tức giận nhưng cũng không vui mừng, thậm chí còn không hề ngoài ý muốn. Nhưng hắn càng như vậy thì càng cho thấy hắn không hề đặt Thác Bạt Vu vào trong mắt. Thác Bạt Vu cắn chặt răng, nàng không tin bản thân mình không hề có chút lực hấp dẫn nào với Yến Trì cả. Khi nàng làm Công chúa, thân phận cao quý, không ai có thể đối xử lạnh lùng với nàng cả. Còn khi nàng làm nữ tử, tướng mạo của nàng thượng thừa, toàn bộ nam nhân đều sẽ nhìn nàng nhiều hơn.
"Đúng là ta có dẫn binh đến Hạng thành, nhưng không nhớ rõ đã từ gặp Công chúa hay chưa."
Thác Bạt Vu vừa sốt ruột lại vừa tức giận, "Ngươi đã từng gặp ta, lúc đó ta không mặc nữ trang. Phó tướng đi theo bên người Võ Đức Tướng quân chính là ta, ta nhớ rõ ngươi có nhìn ta vài lần thì làm sao ngươi có thể không nhớ rõ được?"
Quy củ của Bắc Ngụy không giống với Đại Chu, Thác Bạt Vu lại là một người không câu nệ tiểu tiết, cộng thêm nàng có võ công thượng thừa cho nên mặc dù xuất cung đi du ngoạn thì Hoàng đế Bắc Ngụy cũng không phản đối. Lần đó Bắc Ngụy bị giặc Nhung vây thành, vừa đúng lúc nàng du ngoạn đến thành trì biên giới nên lập tức vào trong cùng thủ thành với các binh sĩ. Cũng chính lần đó nàng gặp được Thiếu soái của Sóc Tây quân, nàng nhớ rất rõ Yến Trì mặc quân phục toàn thân, lạnh lùng giống như chiến thần từ trên trời giáng xuống khiến cho nàng vừa gặp đã khó quên. Nàng cho rằng Yến Trì cũng nhớ rõ nàng mới đúng, bởi vì lúc đó cho dù nàng mặc nam trang nhưng tướng mạo của nàng vẫn là bất phàm.
Yến Trì nghe vậy liền khẽ chau mày, hắn đã điều tra những chuyện liên quan đến Thác Bạt Vu nhưng chuyện mà Thác Bạt Vu nói từng gặp hắn thì vẫn không điều tra ra. Lúc biết được Thác Bạt Vu đã đừng đến phía Đông Nam của Bắc Ngụy thì hắn đã có suy đoán rồi, chỉ không biết cụ thể tình tiết thế nào thôi. Hiện tại nghe Thác Bạt Vu nói xong hắn liền biết ngọn nguồn tại sao, lập tức có chút bất đắc dĩ.
Lúc đó Sóc Tây quân đến giúp Bắc Ngụy cũng rơi vào nguy hiểm, lúc hắn tiếp kiến Tướng quân trấn thủ biên cương thì đương nhiên phải quan sát tỉ mỉ từng người mà vị Tướng quân kia mang theo. Nhưng lúc ấy hắn chỉ xem xem những người này có lòng lang dạ thú gì hay không chứ không quan tâm xem người ta xấu hay đẹp. Mà chuyện này đã xảy ra từ 2 năm trước, đã lâu như vậy rồi đúng thật là hắn không nhớ rõ đã từng gặp Thác Bạt Vu. Hắn nhìn nhìn gương mặt của Thác Bạt Vu, cảm thấy hình như cũng có chút quen thuộc, thế nhưng như vậy thì sao? "Công chúa Điện hạ không nói thì ta cũng thật sự không biết, nếu lúc đó Công chúa Điện hạ báo cáo thân phận thì có le chúng ta cũng có thể coi là bạn cũ. Nhưng lúc đó ta lại không biết cho nên đã bỏ lỡ cơ hội kết giao với Công chúa Điện hạ rồi."
Nếu lúc ấy đã không kết giao thì bây giờ cũng không phải là bạn cũ, ngươi không cần phải làm ra dáng vẻ như vậy.
Giọng nói Yến Trì rất khách khí, chẳng qua là nghĩ đến Thác Bạt Vu vừa là Công chúa vừa là nữ tử. Hắn đảo mắt liền nhìn thấy người trên yến tiệc chưa rời đi đã chú ý đến bên này, còn Thác Bạt Hoằng cũng đang đi đến đây. Thác Bạt Hoằng biết được khúc mắc của Thác Bạt Vu nên cũng muốn để nàng nói hết ra. Nhưng lời Yến Trì nói hắn cũng nghe thấy, rõ ràng Yến Trì không nhận ra Thác Bạt Vu, cũng không hề có ý định muốn giao hảo với nàng!
"Thế tử Điện hạ..."
Thác Bạt Hoằng cực kỳ lễ độ, Yến Trì cũng gật đầu với hắn, "Thái tử."
Thác Bạt Hoằng khẽ cười, "Ngày đó Thế tử Điện hạ giúp đỡ Bắc Ngụy, tiểu muội vẫn nhớ kỹ tình nghĩa tương trợ của Thế tử Điện hạ nên 2 năm qua vẫn canh cánh khi nào mới có thể gặp lại Điện hạ, bởi vậy có hơi thất thố rồi."
Yến Trì cười đáp lại, "Giặc Nhung xâm chiếm Đại Chu mấy năm liên tiếp, mặc dù lần đó ta giúp Bắc Ngụy thế nhưng tự Bắc Ngụy cũng xuất lực không ít. Mà lần đó chẳng qua Sóc Tây quân có nhiệm vụ phải tiêu diệt giặc Nhung mà thôi, chuyện nhỏ thế này Thái tử và Công chúa cũng đừng để trong lòng."
Ngày đó thành trì Bắc Ngụy suýt nữa thì bị công phá, một khi phá thành thì giặc Nhung sẽ giết sạch đốt sạch biên thành, dân chúng trong đó càng không còn đường sống. Yến Trì vốn có thể ngồi yên không để ý đến nhưng lại mạo hiểm xuất kích, ân đức cỡ này đối với Bắc Ngụy mà nói đương nhiên cực kỳ to lớn, vậy mà Yến Trì lại nói chỉ là việc nhỏ.
Thác Bạt Hoằng bất đắc dĩ cười khổ, hắn quay lại nhìn Thác Bạt Vu thì thấy nàng cực kỳ thất vọng, cực kỳ không cam lòng. Hắn kéo tay áo Thác Bạt Vu, lúc này nàng mới phục hồi lại tinh thần, "Không sao cả, ngươi không nhớ rõ thì cũng bình thường thôi, hôm nay bọn ta chính thức nói lời cảm tạ với ngươi. Đa tạ ngươi ngày đó đã cứu được Hạng thành, sau này chúng ta có thể kết giao bằng hữu được không?"
Yến Ly đứng bên cạnh tặc lưỡi, Thác Bạt Vu này rõ ràng đã buồn bực uất ức đến sắp khóc ra rồi vậy mà cảm xúc lại thay đổi nhanh đến thế. Nàng ta vừa lên tiếng đã muốn kết giao bằng hữu, nói như vậy rồi liệu Thất ca hắn còn có thể từ chối không?
"Thân phận Công chúa Điện hạ tôn quý, Yến Trì chẳng qua chỉ là một quân nhân mà thôi. Cấp bậc lễ nghĩa ở Đại Chu rất nghiêm khắc, giữa nam nữ không được cởi mở như ở Bắc Ngụy cho nên nếu Công chúa muốn kết bạn thì có thể đến làm bạn với Ngũ Công chúa."
Suy nghĩ trong lòng Yến Ly bị lời nói không nóng chẳng lạnh của Yến Trì phản bác khiến cho hắn thở dài mãi không thôi!
Công chúa Bắc Ngụy này cực kỳ thần kỳ, nhưng Thất ca nhà mình cũng không hề kém cạnh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương