Yến Ly cười rộ lên, "Cũng may Hoàng tổ mẫu không đến dự tiệc, nếu không Cửu cô nương thấy được rồi chắc hẳn Thất ca sẽ có chuyện!"

Yến Trì chau mày, hắn cũng có chút khó xử. Từ trước đến nay hắn luôn hành động gọn gàng quyết đoán, nhưng thân phận của Thác Bạt Vu này khiến cho hắn phải kiêng kỵ. Có vẻ như Yến Ly cũng nghĩ đến điều này nên mới cười nói, "Thất ca có cần ta giúp không?"

Yến Trì lườm hắn một cái, Yến Ly lại nheo mắt, tựa hồ như đang âm thầm tính kế.

Hắn vẫy một tiểu thái giám đến rồi khẽ nói mấy câu, sau đó liền lấy bình rượu ngon ở trên bàn mình đưa cho thái giám đó. Tiểu thái giảm cầm lấy bình rượu, đi một vòng rồi đến trước mặt Thác Bạt Vu.

"Công chúa Điện hạ, đây là rượu ngon mà Thế tử Điện hạ dâng lên cho người. Ngài ấy nói y phục đỏ rực này của Công chúa tươi đẹp lóa mắt y hệt như bình rượu ngon thơm nồng say lòng người này. Bình rượu này cũng chính là lễ vật ngài ấy tặng người."

Hô hấp của Thác Bạt Vu lập tức nghẹn lại, lễ vật? Thế tử Điện hạ? Đây là...

Thác Bạt Vu xoay người nhìn về phía Yến Trì, thấy hắn đang quay lên phía chủ vị nói chuyện với Yến Hoài, mà bên cạnh Yến Trì, có một người đang vẫy tay với nàng, chính là Yến Ly!

Trong lòng Thác Bạt Vu lúc nóng lúc lạnh, người cũng sửng sốt hẳn lên, ngay lập tức nàng lại nhăn mày.

"Thế tử Điện hạ của các ngươi?"

Tiểu thái giám chỉ cho là Thác Bạt Vu không nhận ra Yến Ly nên liền nói, "Vâng, Cung Thân vương Thế tử Điện hạ."

Thác Bạt Vu chau mày, ở chỗ xa xa Yến Ly lại đang cười tít mắt nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ ái muội. Thác Bạt Vu thấy hơi khó chịu, hay cho một Đại Chu dùng lễ trị quốc! Thế tử này vậy mà lại làm càn như thế! Hắn dám đưa rượu cho nàng trước mặt biết bao nhiêu người!"

Thác Bạt Vu hung dữ lườm Yến Ly một cái, nàng cầm bình rượu lên rót ra, thấy được quả nhiên nước rượu màu đỏ tươi như máu. Nàng rót đầy một chén lớn sau đó ngửa đầu uống cạn sạch tựa như muốn thị uy với Yến Ly.

Yến Ly vốn tưởng rằng Công chúa Bắc Ngụy này sẽ hoặc là ngại ngùng ngoài ý muốn, hoặc là giận dữ. Còn Thác Bạt Vu đúng thật là có giận dữ nhưng lại uống một hơi nửa bình rượu khiến cho Yến Ly trợn tròn mắt. Hắn chợt nở nụ cười rồi dơ tay lên, dùng tư thái cực tao nhã mà nhìn vào Thác Bạt Vu vỗ tay cực kỳ tán thưởng. Thác Bạt Vu trước đây chưa từng yêu đương cho nên khi nàng nhìn thấy ánh mắt này của Yến Ly lại cảm thấy hắn như đang ái mộ và muốn thân cận nàng...

Thác Bạt Vu nhíu mày hung tợn, nàng muốn nhìn Yến Trì nhưng lại cảm thấy ánh mắt Yến Ly cực kỳ đáng ghét thế nên nàng lại rót thêm chén rượu nữa rồi ngửa đầu uống cạn sạch. Nụ cười trên môi Yến Ly càng sâu, hắn nhịn không được mà cười đến mức bả vai run rẩy. Trong thành Lâm An hắn lăn lộn có thiếu chốn phong hoa tuyết nguyệt nào đâu, cho nên đã từng gặp đủ mọi loại nữ tử, nhưng nữ tử tửu lượng khá thế này chính là lần đầu tiên hắn gặp!

Rượu ngon hắn đưa qua ngấm chậm nhưng rất nặng, vậy mà Thác Bạt Vu lại uống nhiều như vậy!

Cực kỳ có khí chất hiên ngang mạnh mẽ!

Yến Ly vốn chỉ muốn trêu chọc vị Công chúa Bắc Ngụy này mà thôi, nhưng hiện tại lại thấy vị Công chúa này rất thú vị, nhìn dáng vẻ nàng trợn mắt nhìn hắn liền giống như một con mèo đang giương vuốt nhọn mà không thể tấn công vậy. Cứ thế khiến cho kẻ đi trêu chọc là hắn đây càng thêm đắc ý và vui sướng. Việc này đúng thật là thất lễ, nhưng hắn là Yến Ly, hắn quan tâm khỉ gió gì đến mấy cái lễ nghĩa đó? Một chút xíu tán thưởng ban nãy Thác Bạt Vu giành cho Yến Ly hiện tại đã bay sạch sẽ, không chỉ có như vậy nàng còn muốn nhào lên xé rách khuôn mặt tươi tắn kia của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của nàng không giết nổi Yến Ly nên chỉ đành buồn bực mà đập bàn, "Thái tử ca ca..."

Nàng khẽ gọi một tiếng, giọng nói hơi bất mãn, Thác Bạt Hoằng đang cùng Yến Hoài nói chuyện, nghe thấy thế hắn liền quay đầu lại thì thấy Thác Bạt Vu hất hàm, "Thái tử ca ca, huynh xem người kia kìa, Cung Thân vương Thế tử Điện hạ gì đó, vừa rồi hắn tặng rượu đến lại còn nói lời đùa giỡn ta, thật sự là quá đáng giận!"

Cung Thân vương Thế tử Điện hạ?

Thác Bạt Hoằng đến đây liền điều tra toàn bộ Thân vương Thế tử xuất thân từ Hoàng tộc cùng với các nhà công hầu có danh vọng cho nên đại danh của Yến Ly này hắn cũng biết. Hắn nhìn xuống dưới, từ sớm hắn đã thấy được Yến Trì nhưng tại sao muội muội nhà mình thích Yến Trì mà dọc đường lại có một Cung Thân vương Thế tử chạy ra cản trở?

"Cung Thân vương Thế tử ở thành Lâm An này hành xử rất không nể nang ai, muội nhịn một chút đi."

Ý hắn chính là Yến Ly đã quen làm càn rồi, hiện tại hắn cũng chẳng có biện pháp gì bênh vực nàng cả.

Thác Bạt Vu lập tức nổi giận, uống rượu là thói quen của Bắc Ngụy, uống rượu để phân định thắng thua, ban nãy nàng mới uống 2 chén lớn mà cả bầu rượu đã cạn gần đến đáy rồi. Yến Ly hiển nhiên không hiểu phong tục này, hắn không chỉ có không chịu chút đả kích nào mà ngược lại cứ như người ngoài cuộc mà ngồi nhìn ngắm nàng uống rượu khiến cho Thác Bạt Vu tức giận sắp chết rồi.

Thác Bạt Vu đảo mắt, nàng quay sang nhìn Yến Trì.

Trên yến tiệc hôm nay ngoại trừ Yến Trăn thì chỉ còn lại một mình nàng là cô nương trẻ tuổi, ánh mắt của Thái tử và Thành vương đều đảo quanh người nàng, vậy nhưng Thiếu soái Sóc Tây quân mà nàng thích kia lại chưa từng liếc nhìn nàng lấy một cái. Đây là vì sao chứ?

Thác Bạt Vu tức giận Yến Ly, lại không chiếm được sự chú ý của Yến Trì cho nên cảm thấy yến hội mà nàng luôn móng ngóng này trở nên cực kỳ bức bối và nhàm chán. Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt Nhuệ nói cái gì nàng hoàn toàn không nghe vào tai. Rất nhanh võ sĩ Từ Thường mà bọn họ mang theo bước tới, Từ Thường hành một đại lễ rồi nhìn sang phía Lưu Uân, "Mời Tam Hoàng tử Điện hạ chọn người."

Thác Bạt Vu khôi phục lại tinh thần, hiện tại đã đến lúc võ sĩ của Tây Lương và Bắc Ngụy luận võ rồi.

Trên khu vực săn bắn, trước giờ có đủ mọi loại cách thức để so bì thắng thua, cho nên lần luận võ này cũng chẳng có gì là lạ. Đêm nay là đêm đầu tiên đến Nguy sơn nên đương nhiên tổ chức buổi luận võ nhỏ để náo nhiệt một hồi. Thác Bạt Vu cũng là người giỏi võ cho nên thấy thế liền thu lại tâm tư mà tập trung vào đây.

Từ Thường cực kỳ cường tráng, chỉ dựa vào thân hình này đã khiến cho người khác nhìn thấy mà hốt hoảng. Lưu Uân xoay người nhìn về phía Đại Tướng quân Phó Đức Thắng của Tây Lương, "Phó Tướng quân, ngươi chọn người ra ngoài ứng chiến đi."

Tranh thủ lúc Tây Lương đang đi chọn người, Thác Bạt Vu nói khẽ, "Thái tử ca ca, lần này có đấu pháp gì?"

Thác Bạt Hoằng khẽ trả lời, "Trước tin chúng ta đánh thắng Tây Lương, sau đó lại đánh thắng Đại Chu."

Thác Bạt Vu lập tức hiểu được mà gật đầu. Rất nhanh Phó Đức Thắng đã chọn người xong.

Phó Đức Thắng chọn người đích thực đều là hạng trung bình, nhưng cũng cực kỳ cường tráng. Người này nếu như đứng chung với Từ Thường thì có thể nói là dáng người sàn sàn như nhau, không chỉ có như vậy, thậm chí cánh tay của võ sĩ Tây Lương còn thô to hơn. Lưu Uân nhìn thấy như vậy thì nụ cười trên mặt cũng có thêm vẻ chắc chắn thắng lợi.

Lần này Triệu Vũ phụ trách làm trọng tài của cuộc tỷ thí, hắn ra hiệu lệnh một tiếng, cuộc thi lập tức bắt đầu.

Võ sĩ Tây Lương cảm thấy thân hình của mình to lớn hơn cho nên nở một nụ cười ngạo nghễ với Từ Thường. Trận đấu đầu tiên, cả 2 người họ đều đấu tay đôi không vũ khí, dùng nắm đấm để sáp lá cà. Võ sĩ Tây Lương vung một quyền vào Từ Thường, lực đạo này khiến cho những người ngồi xem xung quanh phải run rẩy. Quyền đầu tiên Từ Thường tránh được, võ sĩ Tây Lương lại vung ra quyền thứ 2, mỗi chiêu đều dùng hết sức lực thế nhưng đều bị Từ Thường né tránh. Võ sĩ Tây Lương chau mày, hắn ra quyền tốc độ nhanh hơn, nhưng Từ Thường vẫn chỉ tránh mà không phản công, cứ thế lui về phía sau. Võ sĩ Tây Lương càng nhíu chặt lông mày, cảm thấy cứ như Từ Thường đang khinh mình nên trong lòng hơi tức giận.

Lưu Uân cũng nhìn thấy màn này nên cười nói, "Có phải võ sĩ Bắc Ngụy sợ hãi hay không? Nếu là sợ thì cứ chịu thua sớm chút là được, cứ trốn tránh như vậy thì đến bao giờ mới đánh xong?"

Giọng điệu Lưu Uân tràn đầy khiêu khích, Thác Bạt Hoằng lại không nói gì, còn bên này Yến Trì lại cảm thấy có chút hứng thú.

Yến Ly nhoài người lên phía Yến Trì, "Thất ca, người Tây Lương này có phải đã thua rồi không?"

Yến Trì gật đầu, mà Yến Ly vừa dứt lời thì đột nhiên Từ Thường không lùi lại nữa.

Năm quyền đầu tiên Từ Thường chỉ tránh né chứ không nghênh đón, nhưng hiện tại đột nhiên hắn lại dùng lực, sau khi tránh được 1 quyền của võ sĩ Tây Lương thì Từ Thường lập tức giơ tay lên đánh vào khuỷu tay hắn. Võ sĩ Tây Lương bị đau, không ngờ là Từ Thường đột nhiên ra đòn nên lập tức lui về mấy bước. Hắn vốn có chút tức giận cho nên mấy quyền ban đầu đã dùng rất nhiều lực, hiện tại hắn vì tức giận mà không hồi sức kịp cho nên lập tức lộ ra sơ hở. Từ Thường nắm bắt được suy nghĩ của hắn nên ra tay rất nhanh, đánh cả 3 quyền đều trúng người võ sĩ Tây Lương. Người này vóc dáng không nhỏ nhưng tốc độ phản ứng lại thua kém Từ Thường, từng quyền từng quyền của Từ Thường nện lên người hắn khiến cho rất nhanh sau đó hắn đã bị đánh nằm úp sấp xuống đất...

Lưu Uân lập tức biến sắc, không khỏi quát lên, "Đứng dậy cho ta!"

Võ sĩ Tây Lương kia vùng vẫy đứng dậy, Từ Thường lại thản nhiên đứng bên cạnh nhìn, võ sĩ Tây Lương thở hổn hển sau đó tiếp tục bổ nhào vào phía Từ Thường. Hiện tại hắn chọn chiến thuật áp sát, hắn nắm chặt lấy cánh tay Từ Thường định ném xuống đất, thế nhưng Từ Thường đã sớm nhìn ra ý đồ của hắn nên chỉ bình tĩnh khéo léo vật ngã võ sĩ Tây Lương với khổ người to lớn kia. Không chỉ thế, Từ Thường còn mạnh mẽ áp chế khiến cho hắn không thể động đậy được.

"Hay!"

Âm thanh khen ngợi cùng với tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên khắp quảng trường khiến cho Lưu Uân lập tức đỏ mặt. Ngũ Công chúa nhìn Từ Thường rồi dịu dàng nói, "Đúng là một võ sĩ lợi hại, ban đầu ngươi lấy lùi làm tiến, dụ cho võ sĩ Tây Lương tâm thần rối loạn sau đó mới ra tay!"

Yến Trăn thông minh nên đương nhiên cũng nhìn ra. Từ Thường buông võ sĩ Tây Lương ra rồi đứng dậy cúi đầu thi lễ với Yến Trăn, "Ngũ Công chúa thông tuệ hơn người, kỹ xảo của tiểu nhân bị người nhìn thấu rồi."

Yến Trăn cười rộ lên, "Phụ hoàng, người không ban thưởng cho hắn sao?"

"Thưởng!" Yến Hoài cười sảng khoái, "Rất tuyệt, có dũng có mưu, đúng là nên thưởng! Người đâu, thưởng 10 lượng vàng cùng với 1 bình rượu ngon! Lần này tất cả những người có biểu hiện xuất sắc thì Trẫm đều ban thưởng!"

Đối với Từ Thường mà nói thì 10 lượng vàng là rất nhiều cho nên hắn lập tức tạ ơn.

Vẻ mặt Lưu Uân cực kỳ khó coi, nhưng càng là lúc này thì hắn càng không thể thất thố được, vì thế hắn chỉ chắp tay về hướng Thác Bạt Hoằng, "Võ sĩ Bắc Ngụy quả nhiên lợi hại, lần xuân săn này võ sĩ Bắc Ngụy nhất định có thể đạt được hạng nhất."

Đầu tiên khen Bắc Ngụy một câu, sau đó chính là tâng bốc người Bắc Ngụy.

Thác Bạt Hoằng cười cười, "Lần đầu may mắn mà thôi, người Tây Lương cũng không hề thua kém. Còn về hạng đầu của xuân săn thì đương nhiên là các vị huynh đệ Đại Chu rồi, Tam Hoàng tử chớ quên binh tướng Đại Chu cũng có sức chiến đấu phi phàm."

Lưu Uân bị câu phản bác này của Thác Bạt Hoằng khiến cho đôi tay để dưới gầm bàn của hắn đã siết chặt lại, nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười, "Đương nhiên ta không quên." Nói xong hắn nhìn sang Yến Hoài, "Hoàng thượng, đến lượt Đại Chu chọn người rồi."

Yến Hoài nhìn sang Lâm Chương rồi nói, "Thế nào? Chúng ta phái ai xuất chiến?"

Lâm Chương chính là Đại thống lĩnh của Cấm vệ quân, lần này ông và Yến Triệt cùng nhau thu xếp rất nhiều công việc trong buổi xuân săn này, trong tay có rất nhiều binh tài tướng giỏi. Lâm Chương nghe thấy Yến Hoài hỏi liền cười nói, "Bệ hạ, hay là để cho Triệu Vũ thử xem?"

Triệu Vũ tuổi còn trẻ đã gia nhập Ngự lâm quân rồi leo được lên chức vị Phó thống lĩnh, nếu như lần này có biểu hiện tốt thì chắc hẳn sẽ trở thành 1 trong những người được tuyển chọn làm Đại thống lĩnh. Lâm Chương có lòng nâng đỡ Triệu Vũ, Yến Hoài cũng không hề dị nghị mà chỉ nhìn thoáng qua Triệu Vũ cười nói, "Được, vậy để Triệu Vũ thử xem." Sau đó ông lại nhìn sang Từ Thường, "Triệu Vũ cũng không có thân thể cường tráng như vị võ sĩ này, nếu như thua trận thì Trẫm cũng sẽ không trách móc hắn."

Đúng thật là Triệu Vũ không cường tráng được như Từ Thường, thế nhưng 2 người luận võ thì thân thể cường tráng cũng chưa chắc đã toàn thắng. Lần này Yến Hoài nói vậy chẳng qua là một câu rào trước, nếu như Từ Thường thật sự thắng rồi thì mặt mũi của Đại Chu cũng xem như còn giữ được.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra thì không có ai phản bác cả.

Triệu Vũ cúi người hành lễ, hắn tháo trường kiếm đeo trên người ra rồi đi về phía giữa quảng trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện