Yến Trăn lập tức dừng chan lại, nàng quay đầu lườm Lưu Uân một cái, "Không muốn đi!"

Nói xong nàng ôm cáo nhỏ chạy nhanh về hướng cửa đại doanh.

Lưu Uân vẫn đứng yên tại chỗ, hắn siết chặt nắm tay, hắn biết bản thân mình nóng vội, tính tình Yến Trăn ngây thơ hoạt bát nhưng lại hơi tùy hứng làm liều cho nên hơi khó đối phó. Đáp ứng sở thích mặc dù có thể khiến nàng cảm động thế nhưng cũng chỉ là giành được yêu thích nhất thời của nàng mà thôi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu Uân tối sầm lại, nàng ta nghĩ mình là Công chúa Đại Chu thì có thể cao cao tại thượng như vậy sao? Toàn bộ ánh mắt của Lưu Uân đều rơi lên trên người Yến Trăn chứ không hề để ý đến Tần Hoan đứng ở cách đó không xa. Tần Hoan chỉ quan tâm đến Yến Tuy nên cũng không theo sát Yến Trăn, bởi vậy hiện tại nàng nhìn thấy được hết biểu cảm giận dữ của Lưu Uân. Nàng chau mày, quả nhiên Lưu Uân chỉ hư tình giả ý với Yến Trăn cho nên nàng cũng lập tức dắt Yến Tuy quay về đại doanh.

Về đến chủ trướng của Thái hậu, quả nhiên bà đang nằm trên giường chợp mắt đôi chút. Tần Hoan ra hiệu cho Yến Tuy đừng lên tiếng rồi cũng bảo thằng bé đi nghỉ ngơi. Yến Tuy nghĩ nghĩ rồi thật sự leo lên giường nằm xuống, Tần Hoan cũng tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi. Gần nửa canh giờ sau, Thái hậu tỉnh giấc, nhìn thấy Tần Hoan và Yến Tuy đã sớm quay về liền hỏi sao lại về sớm như thế.

Tần Hoan nghĩ nghĩ xong lại nói, "Ban nãy ra ngoài, vốn là đi cùng với Công chúa Điện hạ, nhưng đột nhiên Tam Hoàng tử Tây Lương xuất hiện, có vẻ như muốn đến để lấy lòng Công chúa..."

Thấy Tần Hoan muốn nói lại thôi nên Thái hậu trực tiếp hỏi, "Cửu nha đầu, con muốn nói cái gì?"

Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Thái hậu, nếu Tam Hoàng tử Tây Lương là muốn cầu thú Ngũ Công chúa Điện hạ thì con cảm thấy hắn cũng không phải là lựa chọn tốt nhất."

Thái hậu kinh ngạc, "Vì sao con nói như vậy?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Tam Hoàng tử Tây Lương đó rất biết chiều theo sở thích, mà con cảm thấy mục đích của hắn quá rõ ràng, không phải thật lòng yêu thích Công chúa. Hiện tại thì hắn còn chiều chuộng, chỉ sợ sau này sẽ càng ngày càng không quý trọng Công chúa nữa."

Mục đích của chư vị Hoàng tử đều rõ ràng, điều này ngay hôm đầu tiên Tần Hoan nghe lời Hồ thị nói nàng liền biết. Việc này căn bản không đến phiên nàng nhiều lời, nhưng khoảng khắc ban nãy nàng nhìn thấy rõ ràng sự tức giận trong mắt Lưu Uân thì nàng đã hiểu được. Hắn không lấy lòng được Yến Trăn cho nên mới sinh ra oán hận, bởi vậy mới nói, tên Lưu Uân này không những hư tình giả ý nhằm đạt được mục đích, mà lại còn là một người có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ và tính khí hung bạo. Một khi người khác không cho hắn đạt được mong muốn thì hắn sẽ tức giận, thậm chí sau này còn nghĩ ra những thủ đoạn nghiêm trọng hơn.

Thái hậu nghe xong liền đăm chiêu giây lát, "Con ngoan, ta hiểu rồi, tuổi tác Trăn Nhi vẫn còn nhỏ nên hiện giờ chưa đến lúc suy xét đến hôn sự của nó. Mà Hoàng đế và Hoàng hậu cũng cực kỳ sủng ái con bé, rất khó có khả năng sẽ gả con bé đi xa."

Tần Hoan gật đầu, "Vậy thì tốt, ban nãy con nhìn thấy vị Tam Hoàng tử kia cực kỳ ân cần, cho nên Tần Hoan mới nhiều lời một câu, Thái hậu không trách con nhiều chuyện là tốt rồi."

Thái hậu cười cười, "Con nói với ta những thứ này chứng tỏ con là người tốt muốn giúp đỡ Trăn Nhi, sao ta có thể trách con được."

Đang nói chuyện thì Trần ma ma bước từ bên ngoài vào, "Nương nương, tối nay Hoàng thượng thiết yến ở lều lớn, Hoàng thượng phái người qua đây hỏi xem người có tham dự được không?"

Thái hậu khoát tay, "Ta không đi, ta hơi mệt."

Nói xong bà nhìn sang Tần Hoan, "Cửu nha đầu có muốn đi không?"

Tần Hoan bật cười, "Đương nhiên con ở đây cùng Thái hậu, Thái hậu đi đường mệt nhọc nên muốn đi nghỉ sớm?"

Thái hậu lắc đầu, "Không ngủ, tối nay tự chúng ta ăn riêng là được, ta cảm giác sau lưng hơi ê ẩm, Cửu nha đầu con có thể giúp ta xoa bóp không?"

Tần Hoan am hiểu y lý nên lúc xoa bóp nàng sẽ ấn đúng huyệt vị, bởi vậy vừa không tốn sức vừa có tác dụng rất lớn. Vì thế trong chuyện này thì Thái hậu càng lúc càng muốn ỷ lại vào nàng, Tần Hoan nghe xong liền lập tức đỡ Thái hậu nằm xuống.

...

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đến khu săn bắn Nguy sơn, sau khi trời tối thì trên quảng trường đã được đốt lửa trại rực sáng. Ở giữa quảng trước đắp một đài cao cho các vũ cơ và nhạc sư lên đó biểu diễn ca múa, còn ở trước chủ trướng bày thành dãy mấy chục bàn ăn. Dạ yến bắt đầu trong ánh lửa trại.

Dạ yến hôm nay, ngoại trừ chủ tử trong cung và các vị Hoàng tử, Thế tử thì chỉ có mấy vị sứ thần từ Bắc Ngụy và Tây Lương cùng với hơn 10 vị nam thần nữa. Còn nữ quyến như Hồ thị thì không hề được mờ đến ngồi trong hàng ngũ chiêu đãi này.

Có thể nói Thác Bạt Vu vì buổi dạ yến hôm nay mà sốt ruột không thôi, lúc ở thành Lâm An bọn họ phải ở trong cung nên không tiện ra ngoài. Còn lúc lên đường thì xa giá của các nàng cũng ở cách xa với nhóm Thế tử, mà dọc đường cùng không hề dừng lại cho nên nàng không có cách nào đi tìm Yến Trì cả. Hôm nay đã đến chân núi Nguy sơn rồi nhưng nàng vẫn còn chưa có cơ hội đi gặp Yến Trì.

Còn khoảng nửa canh giờ nữa là đến yến tiệc, Thác Bạt Vu liền đến lều của Thác Bạt Hoằng, chẳng bao lâu sau thì Thác Bạt Nhuệ cũng đến. Thác Bạt Nhuệ chính là Ngũ Hoàng tử của Bắc Ngụy, mặc dù không phải là con ruột của Hoàng hậu nhưng cũng cực kỳ được Hoàng đế sủng ái, chính vì như vậy nên lần này mới có thể đi theo đến Đại Chu dạo chơi...

Cả 3 huynh muội ở chung trong một lều, Thác Bạt Nhuệ lên tiếng, "Đại ca, nghe nói người Đại Chu không hề dũng mãnh bằng người Bắc Ngụy, đợi lát nữa trên cung yến chúng ta có cần phái người xuất chiến không?"

Đến khu săn bắn rồi đương nhiên không cần phải giữ quy củ giống như trong cung nữa, Thác Bạt Nhuệ cũng là người giỏi võ cho nên đương nhiên là nóng lòng muốn thử. Bắc Ngụy nằm ở phía Bắc, suốt cả năm có hơn 6 tháng là mùa đông, chính vì vậy người Bắc Ngụy đều có thói quen tập võ để chống chọi lại giá lạnh. Cho dù là nam hay nữ thì tài cưỡi ngựa và bắn cung đều không hề yếu, những chuyện hai phu thê cùng nhau đi săn bắn trong dân gian cũng là cực kỳ bình thường.

So sánh thì Đại Chu dùng lễ trị quốc nên về mảng võ thuật đã yếu đi rất nhiều, mà rõ ràng nhất chính là sự khác biệt giữa nữ tử Bắc Ngụy và Đại Chu. Lần này đến Đại Chu bọn họ dẫn theo dũng sĩ giỏi nhất của Bắc Ngụy, những người này vừa am hiểu bắn cung cưỡi ngựa, nhất định có thể đạt được thành tích không tệ trong buổi săn thú. Cho dù bọn họ chỉ đến thăm dò thực lực thôi nhưng vẫn là để đại diện và thể hiện phong thái hùng dũng của người Bắc Ngụy, đối với bọn họ mà nói thì đây chính là chuyện không thể không làm.

Thác Bạt Hoằng nghĩ nghĩ, "Dẫn theo mấy người Từ Thường đến, bảo bọn họ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Có đều nếu như Hoàng đế Đại Chu không làm khó dễ gì thì chúng ta cũng không cần phải can thiệp."

Thác Bạt Nhuệ cười ha hả, "Dại ca đúng là quá tuân thủ phép tắc Đại Chu rồi."

Thác Bạt Nhuệ tuổi trẻ nồng nhiệt, lại là được cưng chiều từ nhỏ cho nên hành động không hề kiêng nể ai. Thác Bạt Hoằng chau mày nói, "Đây là Đại Chu, chúng ta đến làm khách nên đương nhiên phải tuân thủ quy của của người ta, đệ còn tưởng chúng ta đang ở Bắc Ngụy sao?"

Thác Bạt Nhuệ bị Thác Bạt Hoằng nói mấy câu thì hơi bất đắc dĩ, hắn chỉ nhún vai rồi không nói thêm gì nữa.

Thác Bạt Vu lại nói, "Hôm nay toàn bộ tướng lĩnh và nam thần tử đều đến dự?"

Thác Bạt Hoằng biết Thác Bạt Vu đang nghĩ cái gì nên hơi gật đầu, "Tối nay Thái tử, Thành vương, còn có mấy Hoàng tử khác, Thế tử, Tướng quân và nhóm công hầu của Đại Chu đều đến tham dự."

Đáy mắt Thác Bạt Vu sáng lên, mặc dù không nói chuyện nhưng trong lòng đã sôi sục nhộn nhạo rồi.

Thác Bạt Nhuệ nói, "Nghe nói Hoàng tỷ lại đi tìm vị Thiếu soái của Sóc Tây quân kia?"

Thác Bạt Vu liếc hắn một cái rồi bĩu môi, nàng chỉ coi hắn như một đứa trẻ không hiểu sự đời vậy, "Đây là việc của ta, đệ không cần quan tâm, cứ tự lo cho bản thân mình đi..."

Thác Bạt Nhuệ chau mày, quay sang nhìn hết Thác Bạt Vu lại đến Thác Bạt Hoằng, "Đại ca còn cả Hoàng tỷ nữa, sao cả 2 người đều coi ta như trẻ con vậy? Ta đã 19 tuổi rồi, chuyện mà Đại ca làm được thì ta cũng có thể, nhưng còn điều mà Đại ca biết thì ta lại không thể sao?"

Cả 3 người Thác Bạt Hoằng đều không phải chung một mẹ đẻ ra, mà hiện tại bên trong Hoàng thất Bắc Ngụy thì người được sủng ái nhất chính là mẹ ruột của Ngũ Hoàng tử này. Mẹ ruột của Thác Bạt Vu trước kia đã qua đời, mấy năm nay ít nhiều được Hoàng hậu, cũng chính là mẹ ruột của Thác Bạt Hoằng chăm sóc, cho nên trong lòng Thác Bạt Vu lại càng kính trọng Thác Bạt Hoằng hơn. Cộng thêm nếu so sánh với Thác Bạt Hoằng thì Thác Bạt Nhuệ tuổi trẻ không hiểu sự đời, lại kiêu ngạo bướng bỉnh, ỷ vào mẹ ruột được sủng ái cho nên đã làm ra rất nhiều chuyện tùy ý xằng bậy. Bởi vậy Thác Bạt Vu lại càng không thích người đệ đệ này.

"Đệ nhỏ tuổi nhất ở đây, đệ không phải trẻ con thì còn ai vào đây nữa?"

Thác Bạt Vu tùy ý trả lời, thấy đã gần đến thời gian rồi nên vội vàng, "Thái tử ca ca, có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?"

Trong lòng Thác Bạt Hoằng biết Thác Bạt Vu sốt ruột, nghe vậy đành phải thở dài rồi đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

Lúc bọn họ đi đến quảng trường, ca múa đã bắt đầu, khắp nơi đều được đèn đuốc sáng trưng chiếu rọi. Ở phía xa xa, bao quanh quảng trường 1 nửa vòng tròn chính là bàn ăn đãi khách.

Trên chủ vị, không thấy bóng dáng của Thái hậu, còn mấy người Yến Hoài đã đến đông đủ. Mọi người đang nói chuyện với Lưu Uân, Lưu Uân ứng đối trôi chảy như cá gặp nước, ngay cả Triệu Thục Hoa cũng được hắn nịnh nọt khiến mặt mày bà tràn ngập vui mừng. Chỗ ngồi của mấy vị sứ thần gần ngay với Thái tử Yến Triệt, đương nhiên cao hơn một chút so với các đại thần của Đại Chu. Thác Bạt Vu tùy tiện cúi người hành lễ, sau khi ngồi xuống liền nhìn xuống những chỗ ngồi bên dưới.

Vừa nhìn qua nàng lập tức thấy được 2 bóng dáng cực khiến người khác chú ý.

Giữa đám đông ai ai cũng đều hoa phục lộng lẫy có một nam tử trẻ tuổi mặc y phục đỏ rực nổi bật lên. Màu đỏ đó cực kỳ chói mắt, bên trên là sợi kim tuyến thêu hoa văn rồng bay phượng múa, cực kỳ cao quý sang trọng. Nam tử này mặt mũi tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, tuy mặc màu đỏ nhưng gương mặt vẫn góc cạnh không có chút nữ tính nào, hắn ngồi giữa quảng trường lộ thiên này trông càng có vẻ hoang dã và tuấn mỹ!

Mặc dù bóng dáng này đã đủ chói mắt, nhưng người ngồi ở ghế đầu tiên phía trên nam tử áo đỏ đó mới càng chói mắt hơn. Thác Bạt Vu chỉ nhìn thoáng qua thế nhưng trái tim đã không khống chế được mà đập thình thịch, nàng biết, người nàng muốn tìm nay đã tìm thấy rồi!

Yến Trì mặc hoa phục đen dài đang ngồi ở hàng ghế trước Yến Ly, trước mặt hắn chính là một đống lửa trại đang cháy sang, ngọn lửa phản chiếu vào trong đáy mắt hắn càng khiến cho dung mạo hắn tuấn mỹ đẹp tựa như điêu khắc. Hắn ngồi thẳng lưng, trên mặt mặc dù mang theo ý cười nhưng vẫn tỏa ra khí thế không giận tự uy khiến người khác phải nể sợ. Thác Bạt Vu nhìn Yến Trì xong lại quay đầu lên hướng chủ vị nhìn một loạt chư vị Hoàng tử và Thành vương, Thái tử mấy lần. Sau cùng, nàng nhận ra chỉ có một mình Yến Hoài là có khí thế so sánh được với Yến Trì. Yến Hoài chính là Đế vương của Đại Chu, đã ngồi trên ngôi vị Hoàng đế 20 năm, trên người ông có khí thế vô hình trấn áp người khác, cũng chính vì tuổi tác đã lớn cho nên càng có thêm sự trầm ổn, từng trải và uy nghiêm, đó chính là cái uy của Đế vương mà ông đã dùng cả nửa đời người để luyện thành. Trong thiên hạ, người có thể sánh vai được với ông thế này quả nhiên hiếm gặp, nhưng Thác Bạt Vu cũng không hề có cảm giác Yến Trì thua kém gì Yến Hoài.

Yến Hoài chỉ điểm giang sơn trong triều đình, còn Yến Trì là người chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường. Yến Hoài thâm trầm khó lường, còn Yến Trì mặc dù khiến người ta không nhìn ra hỉ nộ nhưng khí thế trên người hắn cứ như một thanh kiếm thượng cổ sắp rút ra khỏi vỏ. Đôi mắt Thác Bạt Vu sáng tựa vầng trăng, trên mặt cũng ánh lên rạng mây hồng.

Ngăn cách hơn một nửa quảng trường, cách cả tiếng ca múa ồn ào cùng với ánh lửa trại thế nhưng hô hấp của Thác Bạt Vu gần như đã dừng lại.

Còn bên này, Yến Ly cầm một ly rượu ngon lên rồi cười nghiêng ngả, "Thất ca, Công chúa Bắc Ngụy ở đằng trước như muốn nuốt chửng huynh đến nơi, mấy hôm nay người mà ngày nào nàng ta cũng muốn tìm chính là huynh à?"

Mặc dù hành vi của Yến Ly phóng đãng, cử chỉ lại không đứng đắn thế nhưng không có nghĩa là hắn không biết gì cả, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến Yến Trì thì hắn càng chú ý hơn. Yến Trì chau mày, hơi bất mãn vì ánh mắt kia của Thác Bạt Vu, "Chuyện này đã nháo đến trước mặt Hoàng tổ mẫu rồi, Tần Hoan cũng biết, suýt chút nữa thì hiểu lầm ta..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện