Bởi vì có cấm quân bảo vệ xung quanh cho nên đêm nay cực kỳ yên tĩnh. Sáng hôm sau toàn bộ chủ tử và triều thần và gia quyến đều dậy rất sớm, mọi người dùng đồ ăn sáng xong liền bắt đầu lên đường.
Trong xe ngựa của Trung Dũng Hầu phủ, Tần Sương và Tần Tương ngồi chung với nhau, mặc dù đên qua ngủ không ngon lắm nhưng hai người họ vẫn cực kỳ kích động. Hôm qua từ xa 2 nàng đã nhìn thấy Hoàng thượng và Thái hậu, Hoàng hậu và các vị chủ tử trong nội cung. Không chỉ có như vậy, Thái tử và Thành vương, còn có mấy vị Hoàng tử khác cũng đều ở phía xa xa. Dung mạo Thái tử ung dung trầm ổn, thần thái Thành vương lại ngạo mạn, toàn bộ đều rơi vào đáy mắt các nàng. Đối với nhưng người chưa bao giờ tiến cung như các nàng mà nói thì như thế này chính là một phần thưởng rất lớn rồi.
"Cũng không biết Cửu muội muội thế nào rồi, đêm qua Đại bá mẫu không cho phép bọn ta chạy loạn chứ không thì đã có thể đến thăm Cửu muội muội rồi..." Tần Sương nói xong liền lôi bánh quế hoa trong ngăn kéo ra. Đây không phải lần đầu tiên Hồ thị đến xuân săn cho nên rất có kinh nghiệm, bà biết đông người phô trương thanh thế nhưng vừa lãng phí lại vừa không ngon miệng cho nên đã chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt trên xe mọi người. Hôm qua và hôm nay mọi người đều phải dựa vào những loại bánh ngày thì mới có thể dễ chịu đôi chút.
Tần Tương nghe thế thì đôi mắt cũng lấp lánh, "Cửu muội muội đi theo Thái hậu, được ăn ngon, được ngồi xa liễn, đương nhiên tốt hơn chúng ta nhiều, muội cứ yên tâm."
Tần Sương vừa ăn vừa cười rộ lên, "Nói ra thì bình thường vẫn chỉ là bản thân tự tưởng tượng, đến hôm qua gặp trực tiếp rồi mới thấy được Hoàng gia chính là Hoàng gia, sự uy nghiêm của Hoàng gia đúng thật là thường dân như chúng ta không thể tưởng tượng đến được. Cửu muội muội thật là có phúc khí, có thể ở nơi gần với Hoàng thượng và Thái hậu như vậy, lại còn được ngồi cùng xa liễn với Thái hậu nữa chứ."
Tình huống hôm qua ở cửa Chính Hoa trước đây chưa bao giờ có, vị trí của Trung Dũng Hầu phủ tương đối gần phía trước nhưng 2 người các nàng lại chỉ có thể đứng ở sau lưng Hồ thị và Tần Triều Vũ, phía trước nữa là Tần Thuật cho nên tầm mắt của bọn họ vẫn bị cản lại. Nhưng so với các nàng thì Tần Hoan lại như người ở một thế giới khác, suốt cả buổi tế trời nàng đều đứng ở bên cạnh Thái hậu, một vị trí cực kỳ danh vọng, không khác gì Ngũ Công chúa cả. Tần Sương không thể không nói trong khoảnh khắc đó nàng có hơi ghen tỵ, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng không có số phận như Tần Hoan, lần này có thể đi chung đến xuân săn đã là tốt lắm rồi.
"Phải đó, thật sự hâm mộ Cửu muội muội."
Tần Tương cũng thở dài, quả nhiên đãi ngộ của Tần Hoan vượt rất xa dự đoán của các nàng. Trong tưởng tượng của các nàng trước đây, mặc dù Tần Hoan được sủng ái thế nhưng cũng chỉ vì nàng chữa khỏi bệnh cho Thái hậu mà thôi. Hôm nay họ được chứng kiến sự uy nghiêm của Hoàng thất cho nên mới thấy được sự vinh sủng của Tần Hoan đáng giá biết bao nhiêu, khiến cho người người phải hâm mộ đỏ mắt.
"Có hâm mộ thì cũng không hâm mộ đến được." Tần Sương nhét một miếng bánh ngọt vào tay Tần Tương, "Mau ăn chút đi, hôm nay vẫn còn phải đi suốt ngày nữa, lần này chúng ta có thể đến tham dự thật sự đã khiến muội cực kỳ bất ngờ, cực kỳ kinh hỉ rồi. Bao giờ đến được Nguy sơn rồi chúng ta đi tìm Cửu muội muội nói chuyện."
Tần Tương nhận lấy miếng bánh, đôi mắt nàng lại đăm chiêu. Tần Sương nhìn nàng một cái, ăn nốt miếng bánh bỏ dở sau đó lại vén mành xa nhìn ra bên ngoài. Nàng ngoái cổ nhìn xung quanh, sau đó lập tức chọc ghẹo, "Sao không thấy được người trong Tuần phòng doanh nhỉ? Trông bọn họ như thế nào chứ?"
Tần Tương lập tức hồi hồn, trên mặt ửng đỏ, nàng kéo tay Tần Sương vào trong, "Đừng có vô lễ như vậy, chẳng ra thể thống gì cả! Bên ngoài đều là cấm quân..."
Tần Sương lập tức nở nụ cười, suốt dọc đường này đúng thật là quá nhàm chán mà lại rất ít dừng nghỉ. Trước đây lúc về kinh các nàng đã đi đường đủ rồi, nên những cảnh tượng xunh quanh đây chẳng có gì hay mà xem. Suốt cả ngày hôm qua đều phải lấy Tần Tương ra tiêu khiển thì mới giết thời gian được.
"Tỷ đừng sốt ruột, muội không hề lớn tiếng gọi to, muội chỉ là nhìn thấy toàn bộ binh sĩ đều ăn mặc giống nhau cho nên căn bản không biết ai mới là Tiết Thanh Sơn. Biết phải tìm hắn thế nào đây?"
Tần Tương không biết là xấu hổ hay tức giận, nàng chau mày lại, "Ở trong phủ lén nói đùa thì thôi, sao thật sự lại muốn đi tìm hắn được chứ, còn ra thể thống gì nữa? Hắn chỉ là một tiểu binh, hiện tại đến đây cũng là có nhiệm vụ trong người, muội nói lung tung như thế lỡ lại chọc phiền toái cho hắn thì sao..."
Trong mắt Tần Sương tràn đầy vẻ trêu tức, "Muội chọc phiền toái cho hắn thì tỷ lo lắng cái gì vậy?"
Vẻ mặt Tần Tương lại khó coi hơn đôi chút, Tần Sương thấy mình đùa quá mức rồi liền lập tức giơ tay lên, "Được rồi được rồi, muội không nói linh tinh nữa, muội chỉ chọc ghẹo tỷ tỷ chút thôi chứ sao có thể náo loạn lên để mọi người cùng biết chứ. Hai người chỉ mới đính hôn, sính lễ còn chưa đưa đến đâu, hiện tại nếu để mọi người biết tỷ gấp gáp muốn gả đi thì chẳng phải rất không ra gì sao."
Thấy Tần Sương đã thay đổi ý định nên Tần Tương mới hừ một tiếng rồi buông lỏng đôi chút.
Mặc dù nàng không thò đầu ra ngoài nhìn, nhưng vẫn vén màn xe lên nhìn về đội ngũ dài dằng dặc ở phía xa. Đằng trước xe ngựa của Trung Dũng Hầu phủ là xe của ba Quốc công phủ cùng với vài phủ Tướng quân, tiếp theo là xa giá của mấy vị Hoàng tử và Thế tử rồi mới đến Thân vương và Thái tử. Còn Tần Hoan lại ở tuốt phía đầu tiên của đoàn người, gần với xa liễn của Hoàng đế nhất. Bắt đầu từ ba Quốc công phủ về sau đều là dùng xe ngựa bình thường, dọc đường không tránh khỏi xóc nảy. Mà chỉ cần nhìn vào vị trí bên ngoài cũng có thể nhìn ra được địa vị của bọn họ ở đâu trong kinh thành.
Tần Tương quay đầu nhìn lại đằng sau, phát hiện phía sau cũng có không ít xe ngựa. nàng híp híp con mắt rồi lại quay lên nhìn phía trước. Tần Sương ngồi ở phía đối diện, "Trong xe ngựa bọn ta cũng không tệ lắm, vốn cho rằng việc này không liên quan gì đến chúng ta nhưng không ngờ Đại bá phụ lại cho chún ta cùng đi. Đại bá phụ và Đại bá mẫu đối xử với chúng ta thật sự rất tốt..."
Tần Sương nói như vậy khiến cho trong lòng Tần Tương có chút khó chịu. Mẫu thân Tần Sương mất sớm thế nhưng nàng lại không như vậy, nàng đến kinh thành, định ra hôn sự nhưng mối hôn sự này lại không được như ý nguyện. Thư nàng đã gửi về Cẩm Châu mà thư của mẫu thân vẫn chưa đến kinh thành, mặc dù nàng biết mẫu thân ắt hẳn sẽ không vui vẻ gì nhưng mẫu thân cũng sẽ không phản kháng. Tình cảnh hiện tại, nàng và mẫu thân đều không có quyền lên tiếng.
Tần Tương hơi cay mũi, đột nhiên rất nhớ mong mẫu thân ở Cẩm Châu xa xôi của mình.
"Lần này cho phép chúng ta ra ngoài, chẳng phải bởi vì chúng ta đều sắp xuất giá hay sao?"
Tần Tương khẽ nói, giọng nói mang theo chút buồn bã. Suốt từ lúc khởi hành Tần Sương vẫn luôn kích động, đến giờ cũng không để ý đến sự khác thường của Tần Tương mà chỉ nói, "Cũng không hẳn thế, thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến khi quay về rồi có khi Đại bá mẫu cũng sẽ giúp muội xem mắt. Tiết Thanh Sơn của tỷ chỗ nào cũng tốt, nhưng muội thì vẫn chưa biết phu quân mình ở phương trời nào."
Tần Sương có chút tự giễu, Tần Tương là đích nữ, tướng mạo cũng xinh đẹp hơn nàng, Tần Tương có thể tìm được một người như Tiết Thanh Sơn vậy thì khi đến lượt nàng chắc hẳn sẽ chọn người không bằng hắn. Liệu có phải là sẽ chọn một tiểu binh không có cấp bậc gì không? Nghĩ như vậy nàng liền im lặng, ban đầu Tần Tương bất mãn với Tiết Thanh Sơn nàng cũng hiểu được, bởi vì mỗi nữ tử trước khi xuất giá đều luôn ôm ấp ảo tưởng. Mặc dù nàng cảm thấy tìm được một người như Tiết Thanh Sơn như vậy là cực kỳ tốt, nhưng nàng cũng không muốn gả cho một người không có chí tiến thủ, không thể cho nàng dựa dẫm cả đời. Nếu như vậy thì biết phải sống cuộc đời còn lại thế nào?
Tần Sương nghĩ đến những tiền bạc trang sức lâu nay nàng tự tích góp, của hồi môn của nàng đương nhiên Hầu phủ sẽ chuẩn bị nhưng chắc chắn sẽ không nhiều. Đến lúc đó nàng gả cho người ta rồi thì những thứ này làm thế nào để kiếm ra tiền đây?
Tần Sương càng nghĩ càng xiêu vẹo, suýt chút nữa có ý định đi ra ngoài buôn bán. Ngay lúc đang xuất thần thì có một trận tiếng vó ngựa lộn xộn vang lên, là từ phía trước vọng đến. Tần Sương sợ đến mức lập tức hạ rèm cửa xuống, còn bên này Tần Tương cũng vì đang ngẩn người cho nên nhất thời chưa phản ứng kịp mà quên không hạ rèm xuống. Phút chốc sau, mấy bóng dáng mặc hoa phục chiếu vào trong mắt, mà người đi tuốt đằng trước chính là Thành vương Điện hạ!
Tần Tương nhìn về phía người đi đến theo bản năng, suốt dọc đường Thành vương đi qua thì xe ngựa nào cũng đều buông rèm, nhưng hiện tại phát hiện một kẻ lớn mật không buông rèm làm cho hắn phải quay sang nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Thành vương lóe lên một cái rồi lập tức mất hứng thứ, hắn nhận ra đây là xe ngựa của Trung Dũng Hầu phủ, mà vận tốc của bọn họ không chậm nên Thành vương chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thu hồi tầm mắt lại mà phóng ngựa đi. Còn bên này, Tần Sương lập tức giơ tay ra buông tấm rèm trước mặt Tần Tương xuống rồi nói, "Đừng có nhìn lung tung!"
Tần Tương bị ánh mắt kia của Yến Kỳ làm cho sợ hãi, "Hình như là... Thành, Thành vương..."
Vẻ mặt Tần Sương khẽ biến, nàng lại lặng lẽ vén rèm lên rồi nhìn ra bên ngoài, nhưng người đã đi mất không còn bóng dáng nữa. Tần Sương liền nói, "Sao tỷ phản xạ chậm như vậy, trong đội ngũ của chúng ta thì người bình thường chắc chắn không thể giục ngựa chạy như bay thế được. Nếu không phải thống lĩnh cấm quân thì cũng là một vị đại nhân vật nào đó cho nên chắc chắn không được phép nhìn nhiều, lỡ như đụng phải ai thì cũng đều là không tốt."
Tần Tương vuốt ngực rồi thở phào, "Vừa rồi ta đang mải nghĩ xem bệnh của mẫu thân đã khỏi hay chưa, nhất thời không phản ứng kịp lúc."
Nói như vậy Tần Sương cũng không tiện nhiều lời nữa. Từ trước đến giờ Lâm thị đối xử với nàng cũng không phải quá tệ, chẳng qua là do tính tình của nàng cho nên mới không dạy giỗ nàng cẩn thận mà thôi, bà cũng không khiển trách nặng nề hay keo kiệt về những chi phí ăn mặc thường ngày của nàng. Bởi vậy mới nói, tốt xấu gì nàng cũng có cảm tình với Lâm thị, vừa nghe Tần Tương nói như vậy thì vẻ mặt nàng cũng hơi ảm đạm, "Có Nhị ca ở đó thì bệnh của mẫu thân sẽ khỏe thôi, tỷ cứ yên tâm đi. Không biết ngày tỷ tỷ đại hôn thì có được phép đón Nhị ca và mẫu thân đến kinh thành không, nếu như có thể thì tốt biết mấy."
Tần Tương nghe thế đáy mắt cũng sáng lên, đúng vậy, nếu như có thể đón mẫu thân đến kinh thành thì tốt quá rồi.
...
Trên xe ngựa của Thái hậu, Tần Hoan đang đánh cờ cùng với Yến Tuy. Yến Tuy vẫn dùng cách đánh cờ linh tinh lộn xộn trước đây nhưng Tần Hoan vẫn chiều theo thằng bé, Thái hậu lại ở bên cạnh xem náo nhiệt, "Trước đây con học y thuật chỗ phụ thân con, chắc hẳn cực kỳ vất vả nhỉ?"
Tần Hoan vừa nhìn bàn cờ vừa nói, "Ban đầu đúng là con cảm thấy có chút vất vả, nhưng sau đó lại thấy không tệ. Phụ thân rất biết cách dạy bảo cho nên con học cũng không quá gian nan, cộng thêm mẫu thân con rất thích xem sách thuốc, thành ra con giống như mưa dầm thấm đất thôi."
Thái hậu cười gật đầu, "Thì ra là thế, ta nói mà, con đã giỏi y thuật như vậy nhất định là do chính bản thân con yêu thích cho nên mới bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Con thông minh như vậy nên học cái gì cũng đều không hề khó."
Tần Hoan cười cười, "Nếu Thái hậu bảo con học võ công thì con không thể học được rồi, bất cứ chuyện gì nếu muốn làm tốt cũng đều phải bỏ công sức ra cả. Lúc ở Cẩm Châu con đã nhìn Nhạc Ngưng luyện võ, mặc dù tỷ ấy không lên chiến trường cùng với nghĩa phụ nhưng lại không hề lười biếng ngày nào."
Thái hậu chau mày, "Hả? Tiểu nha đầu kia lại lợi hại như vậy à?"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, theo con thấy thì tỷ ấy rất có khí phách của nghĩa phụ lúc còn trẻ!"
Thái hậu nở nụ cười từ ái, ánh mắt cũng nhìn ra vô định nhớ lại những chuyện xưa, "Trước đây nó vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn cực kỳ lanh lợi lại không hay quấy khóc nên ta thích bế nó nhất. Mấy đứa nhỏ khác thấy người lạ đến là sẽ khóc lóc ầm ĩ còn nó lại không như vậy. Lúc đó ta đã nói tiểu cô nương này lớn lên thì sẽ rất đặc biệt."
"Đúng vậy, đáng tiếc là nữ tử không thể ra chiến trường, nếu không thì..."
Tần Hoan vừa đánh cờ với Yến Tuy vừa buột miệng nói một câu. Vừa nói ra miệng thì mới cảm thấy không ổn cho nên liền xấu hổ liếc nhìn Thái hậu một cái, "Thái hậu thứ tội, ý của con là..."
Không cho nữ tử lên chiến trường chính là chính sách của quốc gia, Tần Hoan nói như vậy ở trước mặt Thái hậu thì đương nhiên là không tốt lắm.
Trong xe ngựa của Trung Dũng Hầu phủ, Tần Sương và Tần Tương ngồi chung với nhau, mặc dù đên qua ngủ không ngon lắm nhưng hai người họ vẫn cực kỳ kích động. Hôm qua từ xa 2 nàng đã nhìn thấy Hoàng thượng và Thái hậu, Hoàng hậu và các vị chủ tử trong nội cung. Không chỉ có như vậy, Thái tử và Thành vương, còn có mấy vị Hoàng tử khác cũng đều ở phía xa xa. Dung mạo Thái tử ung dung trầm ổn, thần thái Thành vương lại ngạo mạn, toàn bộ đều rơi vào đáy mắt các nàng. Đối với nhưng người chưa bao giờ tiến cung như các nàng mà nói thì như thế này chính là một phần thưởng rất lớn rồi.
"Cũng không biết Cửu muội muội thế nào rồi, đêm qua Đại bá mẫu không cho phép bọn ta chạy loạn chứ không thì đã có thể đến thăm Cửu muội muội rồi..." Tần Sương nói xong liền lôi bánh quế hoa trong ngăn kéo ra. Đây không phải lần đầu tiên Hồ thị đến xuân săn cho nên rất có kinh nghiệm, bà biết đông người phô trương thanh thế nhưng vừa lãng phí lại vừa không ngon miệng cho nên đã chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt trên xe mọi người. Hôm qua và hôm nay mọi người đều phải dựa vào những loại bánh ngày thì mới có thể dễ chịu đôi chút.
Tần Tương nghe thế thì đôi mắt cũng lấp lánh, "Cửu muội muội đi theo Thái hậu, được ăn ngon, được ngồi xa liễn, đương nhiên tốt hơn chúng ta nhiều, muội cứ yên tâm."
Tần Sương vừa ăn vừa cười rộ lên, "Nói ra thì bình thường vẫn chỉ là bản thân tự tưởng tượng, đến hôm qua gặp trực tiếp rồi mới thấy được Hoàng gia chính là Hoàng gia, sự uy nghiêm của Hoàng gia đúng thật là thường dân như chúng ta không thể tưởng tượng đến được. Cửu muội muội thật là có phúc khí, có thể ở nơi gần với Hoàng thượng và Thái hậu như vậy, lại còn được ngồi cùng xa liễn với Thái hậu nữa chứ."
Tình huống hôm qua ở cửa Chính Hoa trước đây chưa bao giờ có, vị trí của Trung Dũng Hầu phủ tương đối gần phía trước nhưng 2 người các nàng lại chỉ có thể đứng ở sau lưng Hồ thị và Tần Triều Vũ, phía trước nữa là Tần Thuật cho nên tầm mắt của bọn họ vẫn bị cản lại. Nhưng so với các nàng thì Tần Hoan lại như người ở một thế giới khác, suốt cả buổi tế trời nàng đều đứng ở bên cạnh Thái hậu, một vị trí cực kỳ danh vọng, không khác gì Ngũ Công chúa cả. Tần Sương không thể không nói trong khoảnh khắc đó nàng có hơi ghen tỵ, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng không có số phận như Tần Hoan, lần này có thể đi chung đến xuân săn đã là tốt lắm rồi.
"Phải đó, thật sự hâm mộ Cửu muội muội."
Tần Tương cũng thở dài, quả nhiên đãi ngộ của Tần Hoan vượt rất xa dự đoán của các nàng. Trong tưởng tượng của các nàng trước đây, mặc dù Tần Hoan được sủng ái thế nhưng cũng chỉ vì nàng chữa khỏi bệnh cho Thái hậu mà thôi. Hôm nay họ được chứng kiến sự uy nghiêm của Hoàng thất cho nên mới thấy được sự vinh sủng của Tần Hoan đáng giá biết bao nhiêu, khiến cho người người phải hâm mộ đỏ mắt.
"Có hâm mộ thì cũng không hâm mộ đến được." Tần Sương nhét một miếng bánh ngọt vào tay Tần Tương, "Mau ăn chút đi, hôm nay vẫn còn phải đi suốt ngày nữa, lần này chúng ta có thể đến tham dự thật sự đã khiến muội cực kỳ bất ngờ, cực kỳ kinh hỉ rồi. Bao giờ đến được Nguy sơn rồi chúng ta đi tìm Cửu muội muội nói chuyện."
Tần Tương nhận lấy miếng bánh, đôi mắt nàng lại đăm chiêu. Tần Sương nhìn nàng một cái, ăn nốt miếng bánh bỏ dở sau đó lại vén mành xa nhìn ra bên ngoài. Nàng ngoái cổ nhìn xung quanh, sau đó lập tức chọc ghẹo, "Sao không thấy được người trong Tuần phòng doanh nhỉ? Trông bọn họ như thế nào chứ?"
Tần Tương lập tức hồi hồn, trên mặt ửng đỏ, nàng kéo tay Tần Sương vào trong, "Đừng có vô lễ như vậy, chẳng ra thể thống gì cả! Bên ngoài đều là cấm quân..."
Tần Sương lập tức nở nụ cười, suốt dọc đường này đúng thật là quá nhàm chán mà lại rất ít dừng nghỉ. Trước đây lúc về kinh các nàng đã đi đường đủ rồi, nên những cảnh tượng xunh quanh đây chẳng có gì hay mà xem. Suốt cả ngày hôm qua đều phải lấy Tần Tương ra tiêu khiển thì mới giết thời gian được.
"Tỷ đừng sốt ruột, muội không hề lớn tiếng gọi to, muội chỉ là nhìn thấy toàn bộ binh sĩ đều ăn mặc giống nhau cho nên căn bản không biết ai mới là Tiết Thanh Sơn. Biết phải tìm hắn thế nào đây?"
Tần Tương không biết là xấu hổ hay tức giận, nàng chau mày lại, "Ở trong phủ lén nói đùa thì thôi, sao thật sự lại muốn đi tìm hắn được chứ, còn ra thể thống gì nữa? Hắn chỉ là một tiểu binh, hiện tại đến đây cũng là có nhiệm vụ trong người, muội nói lung tung như thế lỡ lại chọc phiền toái cho hắn thì sao..."
Trong mắt Tần Sương tràn đầy vẻ trêu tức, "Muội chọc phiền toái cho hắn thì tỷ lo lắng cái gì vậy?"
Vẻ mặt Tần Tương lại khó coi hơn đôi chút, Tần Sương thấy mình đùa quá mức rồi liền lập tức giơ tay lên, "Được rồi được rồi, muội không nói linh tinh nữa, muội chỉ chọc ghẹo tỷ tỷ chút thôi chứ sao có thể náo loạn lên để mọi người cùng biết chứ. Hai người chỉ mới đính hôn, sính lễ còn chưa đưa đến đâu, hiện tại nếu để mọi người biết tỷ gấp gáp muốn gả đi thì chẳng phải rất không ra gì sao."
Thấy Tần Sương đã thay đổi ý định nên Tần Tương mới hừ một tiếng rồi buông lỏng đôi chút.
Mặc dù nàng không thò đầu ra ngoài nhìn, nhưng vẫn vén màn xe lên nhìn về đội ngũ dài dằng dặc ở phía xa. Đằng trước xe ngựa của Trung Dũng Hầu phủ là xe của ba Quốc công phủ cùng với vài phủ Tướng quân, tiếp theo là xa giá của mấy vị Hoàng tử và Thế tử rồi mới đến Thân vương và Thái tử. Còn Tần Hoan lại ở tuốt phía đầu tiên của đoàn người, gần với xa liễn của Hoàng đế nhất. Bắt đầu từ ba Quốc công phủ về sau đều là dùng xe ngựa bình thường, dọc đường không tránh khỏi xóc nảy. Mà chỉ cần nhìn vào vị trí bên ngoài cũng có thể nhìn ra được địa vị của bọn họ ở đâu trong kinh thành.
Tần Tương quay đầu nhìn lại đằng sau, phát hiện phía sau cũng có không ít xe ngựa. nàng híp híp con mắt rồi lại quay lên nhìn phía trước. Tần Sương ngồi ở phía đối diện, "Trong xe ngựa bọn ta cũng không tệ lắm, vốn cho rằng việc này không liên quan gì đến chúng ta nhưng không ngờ Đại bá phụ lại cho chún ta cùng đi. Đại bá phụ và Đại bá mẫu đối xử với chúng ta thật sự rất tốt..."
Tần Sương nói như vậy khiến cho trong lòng Tần Tương có chút khó chịu. Mẫu thân Tần Sương mất sớm thế nhưng nàng lại không như vậy, nàng đến kinh thành, định ra hôn sự nhưng mối hôn sự này lại không được như ý nguyện. Thư nàng đã gửi về Cẩm Châu mà thư của mẫu thân vẫn chưa đến kinh thành, mặc dù nàng biết mẫu thân ắt hẳn sẽ không vui vẻ gì nhưng mẫu thân cũng sẽ không phản kháng. Tình cảnh hiện tại, nàng và mẫu thân đều không có quyền lên tiếng.
Tần Tương hơi cay mũi, đột nhiên rất nhớ mong mẫu thân ở Cẩm Châu xa xôi của mình.
"Lần này cho phép chúng ta ra ngoài, chẳng phải bởi vì chúng ta đều sắp xuất giá hay sao?"
Tần Tương khẽ nói, giọng nói mang theo chút buồn bã. Suốt từ lúc khởi hành Tần Sương vẫn luôn kích động, đến giờ cũng không để ý đến sự khác thường của Tần Tương mà chỉ nói, "Cũng không hẳn thế, thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến khi quay về rồi có khi Đại bá mẫu cũng sẽ giúp muội xem mắt. Tiết Thanh Sơn của tỷ chỗ nào cũng tốt, nhưng muội thì vẫn chưa biết phu quân mình ở phương trời nào."
Tần Sương có chút tự giễu, Tần Tương là đích nữ, tướng mạo cũng xinh đẹp hơn nàng, Tần Tương có thể tìm được một người như Tiết Thanh Sơn vậy thì khi đến lượt nàng chắc hẳn sẽ chọn người không bằng hắn. Liệu có phải là sẽ chọn một tiểu binh không có cấp bậc gì không? Nghĩ như vậy nàng liền im lặng, ban đầu Tần Tương bất mãn với Tiết Thanh Sơn nàng cũng hiểu được, bởi vì mỗi nữ tử trước khi xuất giá đều luôn ôm ấp ảo tưởng. Mặc dù nàng cảm thấy tìm được một người như Tiết Thanh Sơn như vậy là cực kỳ tốt, nhưng nàng cũng không muốn gả cho một người không có chí tiến thủ, không thể cho nàng dựa dẫm cả đời. Nếu như vậy thì biết phải sống cuộc đời còn lại thế nào?
Tần Sương nghĩ đến những tiền bạc trang sức lâu nay nàng tự tích góp, của hồi môn của nàng đương nhiên Hầu phủ sẽ chuẩn bị nhưng chắc chắn sẽ không nhiều. Đến lúc đó nàng gả cho người ta rồi thì những thứ này làm thế nào để kiếm ra tiền đây?
Tần Sương càng nghĩ càng xiêu vẹo, suýt chút nữa có ý định đi ra ngoài buôn bán. Ngay lúc đang xuất thần thì có một trận tiếng vó ngựa lộn xộn vang lên, là từ phía trước vọng đến. Tần Sương sợ đến mức lập tức hạ rèm cửa xuống, còn bên này Tần Tương cũng vì đang ngẩn người cho nên nhất thời chưa phản ứng kịp mà quên không hạ rèm xuống. Phút chốc sau, mấy bóng dáng mặc hoa phục chiếu vào trong mắt, mà người đi tuốt đằng trước chính là Thành vương Điện hạ!
Tần Tương nhìn về phía người đi đến theo bản năng, suốt dọc đường Thành vương đi qua thì xe ngựa nào cũng đều buông rèm, nhưng hiện tại phát hiện một kẻ lớn mật không buông rèm làm cho hắn phải quay sang nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Thành vương lóe lên một cái rồi lập tức mất hứng thứ, hắn nhận ra đây là xe ngựa của Trung Dũng Hầu phủ, mà vận tốc của bọn họ không chậm nên Thành vương chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thu hồi tầm mắt lại mà phóng ngựa đi. Còn bên này, Tần Sương lập tức giơ tay ra buông tấm rèm trước mặt Tần Tương xuống rồi nói, "Đừng có nhìn lung tung!"
Tần Tương bị ánh mắt kia của Yến Kỳ làm cho sợ hãi, "Hình như là... Thành, Thành vương..."
Vẻ mặt Tần Sương khẽ biến, nàng lại lặng lẽ vén rèm lên rồi nhìn ra bên ngoài, nhưng người đã đi mất không còn bóng dáng nữa. Tần Sương liền nói, "Sao tỷ phản xạ chậm như vậy, trong đội ngũ của chúng ta thì người bình thường chắc chắn không thể giục ngựa chạy như bay thế được. Nếu không phải thống lĩnh cấm quân thì cũng là một vị đại nhân vật nào đó cho nên chắc chắn không được phép nhìn nhiều, lỡ như đụng phải ai thì cũng đều là không tốt."
Tần Tương vuốt ngực rồi thở phào, "Vừa rồi ta đang mải nghĩ xem bệnh của mẫu thân đã khỏi hay chưa, nhất thời không phản ứng kịp lúc."
Nói như vậy Tần Sương cũng không tiện nhiều lời nữa. Từ trước đến giờ Lâm thị đối xử với nàng cũng không phải quá tệ, chẳng qua là do tính tình của nàng cho nên mới không dạy giỗ nàng cẩn thận mà thôi, bà cũng không khiển trách nặng nề hay keo kiệt về những chi phí ăn mặc thường ngày của nàng. Bởi vậy mới nói, tốt xấu gì nàng cũng có cảm tình với Lâm thị, vừa nghe Tần Tương nói như vậy thì vẻ mặt nàng cũng hơi ảm đạm, "Có Nhị ca ở đó thì bệnh của mẫu thân sẽ khỏe thôi, tỷ cứ yên tâm đi. Không biết ngày tỷ tỷ đại hôn thì có được phép đón Nhị ca và mẫu thân đến kinh thành không, nếu như có thể thì tốt biết mấy."
Tần Tương nghe thế đáy mắt cũng sáng lên, đúng vậy, nếu như có thể đón mẫu thân đến kinh thành thì tốt quá rồi.
...
Trên xe ngựa của Thái hậu, Tần Hoan đang đánh cờ cùng với Yến Tuy. Yến Tuy vẫn dùng cách đánh cờ linh tinh lộn xộn trước đây nhưng Tần Hoan vẫn chiều theo thằng bé, Thái hậu lại ở bên cạnh xem náo nhiệt, "Trước đây con học y thuật chỗ phụ thân con, chắc hẳn cực kỳ vất vả nhỉ?"
Tần Hoan vừa nhìn bàn cờ vừa nói, "Ban đầu đúng là con cảm thấy có chút vất vả, nhưng sau đó lại thấy không tệ. Phụ thân rất biết cách dạy bảo cho nên con học cũng không quá gian nan, cộng thêm mẫu thân con rất thích xem sách thuốc, thành ra con giống như mưa dầm thấm đất thôi."
Thái hậu cười gật đầu, "Thì ra là thế, ta nói mà, con đã giỏi y thuật như vậy nhất định là do chính bản thân con yêu thích cho nên mới bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Con thông minh như vậy nên học cái gì cũng đều không hề khó."
Tần Hoan cười cười, "Nếu Thái hậu bảo con học võ công thì con không thể học được rồi, bất cứ chuyện gì nếu muốn làm tốt cũng đều phải bỏ công sức ra cả. Lúc ở Cẩm Châu con đã nhìn Nhạc Ngưng luyện võ, mặc dù tỷ ấy không lên chiến trường cùng với nghĩa phụ nhưng lại không hề lười biếng ngày nào."
Thái hậu chau mày, "Hả? Tiểu nha đầu kia lại lợi hại như vậy à?"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, theo con thấy thì tỷ ấy rất có khí phách của nghĩa phụ lúc còn trẻ!"
Thái hậu nở nụ cười từ ái, ánh mắt cũng nhìn ra vô định nhớ lại những chuyện xưa, "Trước đây nó vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn cực kỳ lanh lợi lại không hay quấy khóc nên ta thích bế nó nhất. Mấy đứa nhỏ khác thấy người lạ đến là sẽ khóc lóc ầm ĩ còn nó lại không như vậy. Lúc đó ta đã nói tiểu cô nương này lớn lên thì sẽ rất đặc biệt."
"Đúng vậy, đáng tiếc là nữ tử không thể ra chiến trường, nếu không thì..."
Tần Hoan vừa đánh cờ với Yến Tuy vừa buột miệng nói một câu. Vừa nói ra miệng thì mới cảm thấy không ổn cho nên liền xấu hổ liếc nhìn Thái hậu một cái, "Thái hậu thứ tội, ý của con là..."
Không cho nữ tử lên chiến trường chính là chính sách của quốc gia, Tần Hoan nói như vậy ở trước mặt Thái hậu thì đương nhiên là không tốt lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương