"Ta sợ hãi vì không có mẫu phi, nhưng vì sao mẫu phi lại sợ hãi chứ..."

Yến Tuy khẽ nói khiến cho Tần Hoan chau mày, lúc nàng nhìn thoáng qua thì thấy Thái hậu tựa hồ như đã ngủ rồi. Tần Hoan hơi ngạc nhiên nói, "Sao Cẩn phi nương nương lại sợ hãi?"

Giọng nói của nàng cực kỳ tự nhiên, Yến Tuy còn nhỏ tuổi nên đương nhiên không nhìn ra gì bất thường.

Đôi mắt trong veo của thằng bé vẫn nhìn vào dãy núi xa xa, không hề có chút gợn sóng nào. Tần Hoan khó có thể tưởng tượng được một đứa trẻ mới chỉ có 4 tuổi mà đã có ánh mắt như vậy. Thậm chí thằng bé còn không có chút đau khổ nào mà chỉ trầm ngâm giây lát sau đó mới nói, "Lúc đó mẫu phi cực kỳ sợ hãi, ta có thể nhìn ra được."

Lời này của Yến Tuy là có ý gì? Là lúc Cẩn phi chết nên mới sợ hãi? Hay là trên mặt còn lưu lại vẻ sợ hãi? Hay là nói trước khi xảy ra chuyện thì Cẩn phi đã bắt đầu sợ hãi rồi? Nàng là phi tần nội cung, mấy năm nay được hưởng Thánh sủng sâu dày thì ai có thể khiến cho nàng sợ hãi?

"Cẩn phi sợ cái gì?"

Tần Hoan lại hỏi, cái đầu nho nhỏ của Yến Tuy lắc lắc, sau đó nó mím môi rồi không nói gì nữa.

Tần Hoan còn muốn hỏi tiếp nhưng lại sợ đánh thức Thái hậu, cộng thêm vẻ mặt kia của Yến Tuy khiến cho nàng không đành lòng nên liền an ủi, "Có thể là Điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, Cẩn phi nương nương là người lớn nên sẽ không sợ hãi gì cả, Điện hạ cũng phải giống nương nương mới được."

Yến Tuy vẫn đang nhìn bên ngoài, vẻ mặt nó trở nên vừa lạnh lùng vừa bướng bỉnh. Quả nhiên lời trấn an của Tần Hoan không hề có tác dụng gì, khiến cho trong lòng nàng càng thêm bối rối.

Biểu cảm của Yến Tuy như vậy rõ ràng là đang khẳng định trước đây Cẩn phi đã cực kỳ sợ hãi, nhưng rốt cuộc là vì sao chứ?

Yến Tuy chỉ là một hài tử mới 4 tuổi, nàng không thể thăm dò nó quá nhiều.

Tần Hoan âm thầm thở dài, sau đó nàng không nói thêm gì nữa.

Yến Tuy dựa sát vào cửa sổ nhìn ra lên bầu trời đang tối dần.

Mặc dù đã đến đầu xuân, nhưng cái rét tháng 3 vẫn làm cho người ta run rẩy. Xe ngựa của Thái hậu trải thảm, chăn đắp đầy đủ, trong góc còn có lò sưởi nhỏ, có thể nói là ngồi trên xe cực kỳ thoải mái. Tần Hoan cũng dựa vào thành xe suy tư rất lâu, mãi đến khi xe ngựa dừng lại ở sườn núi Phượng Minh rồi Thái hậu mới thức dậy.

Đêm nay mọi người đều phải nghỉ ngơi ở đây, mà đội tiên phong đằng trước từ sớm đã đựng xong đại doanh rồi. Bởi vì là hạ trại dọc đường cho nên cũng không thể đầy đủ được như ở đại doanh Nguy sơn, ngoại trừ các vị chủ tử mỗi người một trướng thì những người khác đều là cả nhà ở chung. Nữ quyến nghỉ ở bên trong, thần tử ở bên ngoài, Uyển phi cũng dẫn Bát Hoàng tử đến ngủ chung. Còn về sứ thần Tây Lương và Bắc Ngụy thì mỗi người một trướng riêng. Như vậy, mọi người đã lại tụ tập ở một chỗ.

Đợi Thái hậu thu xếp xong thì bóng đêm đã buông xuống, đại doanh đóng tại nơi khuất gió nên cũng không quá lạnh, nhưng điều kiện hạn chế vẫn khiến cho các vị chủ tử không thoải mái lắm. Bữa tối hôm nay không hợp với khẩu vị của Thái hậu, cộng thêm đường xá mệt nhọc nên người ăn rất ít. Trong trại này có 2 cái giường nhỏ chính, Yến Tuy và Thái hậu nằm trên một cái còn Tần Hoan một mình một giường.

Thấy sắc trời không còn sớm nữa mà sáng sớm mai đã phải lên đường nên Tần Hoan xoa bóp vai cho Thái hậu trước rồi mới cho người đi chuẩn bị nước ấm đến hòa vào thuốc nàng đã chuẩn bị cho Thái hậu ngâm chân. Mấy việc vặt vãnh có Trần ma ma hầu hạ, dùng thuốc thì Tần Hoan tự mình thu xếp. Vì là nghỉ tạm cho nên hành lý không dỡ xuống, Tần Hoan đành phải cùng Bạch Anh ra ngoài lấy gói thuốc trên xe xuống cho Thái hậu.

Nhưng vừa ra khỏi cửa thì bước chân Tần Hoan bỗng dừng lại.

Lều trại trong đại doanh được bố trí như sao trên trời, còn Ngự lâm quân lại đóng ở tuốt bên ngoài, giữa các trại đều có đội vệ binh đốt đuốc đi tuần. Dựa vào ánh lửa đó Tần Hoan thấy được rõ ràng một bóng dáng uyển chuyển.

Thác Bạt Vu dẫn theo 2 tỳ nữ đang đi nhìn ngó xung quanh từng lều trại một, giống như đang tìm người.

Dù gì nàng ta cũng là người lạ nước lạ cái, vậy mà vào lúc này lại hành động lén lút như vậy, không biết nàng ta định làm gì.

Điều này Tần Hoan hiểu, nhưng nàng mím chặt môi rồi không dừng lại nữa, chỉ tiếp tục đi lấy thuốc cho Thái hậu.

Bạch Anh chau mày, "Vị kia là Công chúa Bắc Ngụy, nàng đang tìm gì vậy?"

"Đang tìm Thế tử Điện hạ."

Giọng nói Tần Hoan hơi lạnh nhạt, Bạch Anh lại nghe có chút không ổn, 2 ngày trước Yến Trì từng truyền tin đến Hầu phủ, lúc ấy Tần Hoan đọc xong vẻ mặt đã không tốt rồi nhưng có vẻ như đó không phải chuyện lớn gì nên sau đó mới thôi. Trên dưới Hầu phủ đều phải chuẩn bị để nhóm chủ tử xuất hành đi xuân săn, ngay cả nàng và Phục Linh cũng đều bận rộn, cho nên Tần Hoan vẫn chưa gặp lại được Yến Trì.

Bạch Anh nghĩ nghĩ rồi không nhịn được hỏi, "Tiểu thư, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?"

Trong lòng Tần Hoan hừ nhẹ một tiếng, "Vị chủ tử cũ kia của em đã gặp mặt vị Công chúa Điện hạ này, sau đó vị Công chúa Điện hạ này liền mắc bệnh tương tư hắn..."

Bạch Anh hít vào một hơi khí lạnh, thảo nào...

Còn Tần Hoan thì hậm hực trong lòng, nàng cực kỳ bất bình, hôm đó nghe xong lời Yến Trì nói nàng vẫn tin, vậy mà sau đó hắn lại truyền tin đến Hầu phủ nói rằng tuy không nhớ rõ có gặp Thác Bạt Vu hay không nhưng hắn điều tra được rằng Thác Bạt Vu quanh năm không ở trong cung, thích đi du ngoạn bên ngoài. Nàng ta đã đừng đến phía Đông Nam của Bắc Ngụy, mà nơi đó chính là biên thành tiếp sát với lộ trình giặc Nhung xâm chiếm. Yến Trì cũng đã từng nói trước đây Sóc Tây quân có trợ giúp Bắc Ngụy.

Nói như vậy thì chuyện Thác Bạt Vu đã từng gặp được Yến Trì cũng không phải là giả.

Nhưng Yến Trì lại không biết điều này, là hắn không biết thật hay là hắn chỉ giả vờ?

Thấy vẻ mạt Tần Hoan lạnh lùng, Bạch Anh nói, "Lều trại của Thế tử Điện hạ ở tuốt bên ngoài, sát cạnh với Ngự lâm quân, hiện giờ tuy không phải Thế tử Điện hạ phụ trách thủ vệ trong đại doanh thế nhưng thống lĩnh của Ngự lâm quân là Lâm Chương muốn học hỏi kinh nghiệm của Điện hạ cho nên Điện hạ mới chọn chỗ ở gần Ngự lâm quân."

Hiện tại Tần Hoan không muốn nghe mấy lời này, nàng chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm.

Mọi người đều đã rời khỏi thành Lâm An, chuyện này không cho phép nàng nhúng tay vào. Mà Yến Trì đương nhiên cũng tự có cách để giải quyết chuyện này, chỉ là nàng nghĩ tới thì bực bội mà thôi.

Biết sớm thế này thì nàng đã không nói nhiều lời hay ý đẹp về hắn ở trước mặt Thái hậu đến như vậy!

Trước đây không biết chuyện tình cảm, nàng đọc được trong sách viết về mấy nữ tử này luôn buồn đau thương nhớ về người mình yêu. Lúc đó nàng còn cảm giác bọn họ quá mức yếu đuối và quái đản, nhưng hiện tại chính bản thân nàng trải nghiệm rồi mới có thể hiểu được. Trước đây ngay cả phụ thân còn khen ngợi tính cách nàng quá bĩnh tĩnh lý trí, vậy mà hiện tại cũng phiền muộn vì ghen tuông. Càng ngày nàng càng cảm nhận được lòng ham muốn chiếm hữu Yến Trì của nàng mỗi lúc một mãnh liệt hơn so với trong tưởng tượng.

Ban đêm trời lạnh, lúc Tần Hoan quay trở lại lều trại của Thái hậu đã không còn thấy bóng dáng Thác Bạt Vu đâu nữa, nhất định là nàng ta đi thăm dò không ra kết quả cho nên mới đi đến chỗ khác tìm. Mặc dù đoàn người hạ trại ở dọc đường, nhưng diện tích chỗ này quá lớn, Yến Trì ở đâu ngay cả Tần Hoan cũng không biết thì Thác Bạt Vu liệu có thể tìm thấy được hay không?

Mà kể cả có không tìm thấy thật thì đến Nguy sơn rồi cũng sẽ chạm mặt cả thôi.

...

Thác Bạt Vu thật sự đi tìm từng chỗ từng chỗ một.

Nàng là Công chúa Bắc Ngụy, sau khi đến Đại Chu luôn luôn bị quản thúc, cộng thêm nàng có một Thái tử ca ca cực kỳ giữ quy củ nên nàng càng không có cách nào tìm được Yến Trì nhanh hơn cả, bởi vậy nàng chỉ có thể lấy cớ đi dạo để tìm hắn mà thôi. Nàng vốn cho rằng vừa đến thành Lâm An là có thể gặp được hắn, ai ngờ gần 10 ngày rồi mà vẫn không thấy tăm hơi hắn đâu.

Tỳ nữ thấy Thác Bạt Vu càng đi càng xa liền nhắc khẽ, "Công chúa Điện hạ, không thể đi về phía trước nữa, bên ngoài đều là nam thần tử của Đại Chu, chúng ta đến thì rất bất tiện. Nếu như Thái tử Điện hạ biết thì chắc chắn sẽ không tha cho bọn nô tỳ."

Thác Bạt Vu gây họa đương nhiên Thác Bạt Hoằng chỉ có thể mắng nàng mấy câu, còn chân chính xử phạt lại rơi lên người những hầu tỳ này. Thác Bạt Vu biết rõ như vậy nhưng nàng lại thật sự không đợi nổi nữa rồi.

Quả nhiên, hầu tỳ nói, "Công chúa, chỉ còn 1 ngày nữa là đến chỗ xuân săn rồi, lúc đó chắc chắn người có thể trông thấy người mình muốn gặp. Công chúa Điện hạ, hiện tại vẫn nên đi về thôi..."

Thác Bạt Vu vẫn không chết tâm, "Hắn là Thế tử Hoàng thất nên không thể ở bên ngoài được, ta không thể không tìm thấy được."

Hai hầu tỳ liếc nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy lo lắng.

"Công chúa Điện hạ, trời đã tối rồi, bọn ta đi loạn ở đây cũng không hợp quy củ. Chúng ta vẫn nên đi về thôi, tránh để Thái tử Điện hạ biết được..."

"Ngay cả Công chúa Điện hạ gặp được Thế tử rồi thì chưa chắc Điện hạ còn có thể nhận ra Thế tử nữa."

Thác Bạt Vu nhướn mày, "Sao ta lại không nhận ra được? Với khí thế đó của hắn thì khắp thiên hạ này không hề có người thứ 2."

"Công chúa nói nhỏ chút." Hai hầu tỳ lo lắng nhìn xung quanh, sợ người khác nghe được giọng của Thác Bạt Vu.

Thác Bạt Vu mím môi, nàng còn định đi ra bên ngoài nhưng dù gì ngoài đó cũng đều là nam tử, nàng nghĩ nghĩ rồi quyết định quay về. Nàng đã đi quá xa lều trại của mình, cũng không biết hiện tại mình đang đứng trước lều của ai, nàng chỉ quay lại theo trí nhớ của mình thôi. Đi được không bao lâu, Thác Bạt Vu thấy được thị vệ bên cạnh của Lưu Uân.

Thác Bạt Vu chau mày, trong bóng đêm thấp thoáng có bóng Lưu Uân dẫn theo thị vệ quay vào lều lớn, mà nơi hắn vừa rời khỏi chính là phía trung tâm của đại doanh. Đã muộn thế này, đêm nay cũng không để sứ thần đến yết kiến Hoàng đế thì vừa rồi Lưu Uân đã đi gặp ai?

Thác Bạt Vu thầm nghi ngờ, nàng ra hiệu cho thị nữ đứng chờ tại chỗ sau đó liền áp sát lại lều trại của Lưu Uân.

Vẻ mặt 2 hầu tỳ căng thẳng, nhưng các nàng không biết võ công nên không dám tiến sát đến để tránh khỏi bại lộ.

Thác Bạt Vu nín thở yên lặng, bước chân cũng cực kỳ nhẹ, đến sát bên ngoài lều trại thì quả nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên trong. Lưu Uân thở hổn hển, "Ngũ Công chúa là muội muội ruột của Thái tử, nếu Thái tử có thể nói tốt một chút thì căn bản không lo lắng Hoàng hậu nương nương không đồng ý. Có điều Thái tử Đại Chu này cũng rất khó đối phó!"

"Điện hạ, thế thì phải làm sao? Nếu như không cưới được Công chúa Đại Chu thì chỉ lo lúc Điện hạ quay về rồi sẽ không còn cơ hội nào lật đổ Đại Hoàng tử được nữa. Hay là chúng ta lại tìm cách lấy lòng Ngũ Công chúa? Lần trước tặng cáo nhỏ đến đã khiến Ngũ Công chúa vui vẻ, giờ chúng ta lại đáp ứng sở thích của nàng khiến cho nàng yêu mến Điện hạ hơn. Ngũ Công chúa được cả Hoàng đế Đại Chu và Hoàng hậu sủng ái, nếu như nàng nói bản thân mình thích Điện hạ thì bọn họ chắc hẳn sẽ tác thành."

Lưu Uân nghe vậy liền cười lạnh, "Ngũ Công chúa kia nhìn thì đơn thuần thế nhưng cũng không phải người không có đầu óc. Nàng nhận cáo nhỏ rồi nhưng sau đó chúng ta có tặng gì nàng cũng đưa lại cho Hoàng hậu. Giờ chúng ta cũng chỉ có thể tặng trang sức châu báu, không lẽ phải đi tìm con cáo thứ 2 để tặng hay sao?"

Quân sư đi theo Lưu Uân cũng thở dài, "Tiểu cô nương thích thú nuôi nhỏ, đừng nói là chúng ta không tìm được con cáo thứ 2 mà cho dù có thì cũng không nên tặng thêm lần nữa. Thế này đi, để vi thần nghĩ cách đi tìm hiểu sở thích của Ngũ Công chúa."

Lưu Uân gật đầu, sau đó giọng nói trở nên lạnh lùng, "Thái tử Bắc Ngụy lần này đến đây có lẽ cũng là do tình thế ép buộc. Nếu như thật sự không được nữa thì đành phải dùng biện pháp khác rồi."

"Điện hạ muốn dùng cách nào?"

Lưu Uân nở nụ cười, "Đây là buổi xuân săn, nếu như phải đi săn thú thì đương nhiên rất có khả năng trong hỗn loạn rồi bị thương gì gì đó..."

Quân sư giật mình, "Điện hạ là muốn..."

"Suỵt, việc này phải bàn bạc kỹ hơn."

"Vâng, vi thần hiểu rồi..."

Tiếng thì thào truyền ra từ bên trong lều trại, có vẻ như Lưu Uân đã chuẩn bị đi ngủ. Nghe đến đây thì mặt mày Thác Bạt Vu chau lại, hay lắm tên Lưu Uân này, vậy mà dám có ý định làm thương tổn đến Thái tử ca ca!

Thác Bạt Vu nhẹ nhàng lùi lại, nhìn thấy hai hầu tỳ nhà mình rồi lập tức bước nhanh về phía lều của Thác Bạt Hoằng, "Ta muốn đi tìm Thái tử ca ca..."

Hai hầu tỳ kia không biết Thác Bạt Vu nghe được cái gì nên lập tức không lên tiếng nữa mà chỉ lẳng lặng theo phía sau nàng. Đi một lúc mới đến được lều trại của Thác Bạt Hoằng, thị vệ nhìn thấy Thác Bạt Vu tiến vào thì đương nhiên không dám ngăn cản, Thác Bạt Vu trực tiếp vén màn cửa lên xông vào trong. Trời đã tối rồi nhưng đồ ăn trên bàn Thác Bạt Hoằng gần như chưa động vào, hắn vẫn đang ngồi xem tấu chương. Thác Bạt Vu thấy thế thì trong lòng liền mềm mại, "Thái tử ca ca..."

Thác Bạt Hoằng ngẩng đầu lên, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thác Bạt Vu sau đó lại cúi xuống nhìn vào đôi giầy dính đầy bùn đất của nàng rồi chau mày, "Muội lại đi tìm Thế tử Điện hạ?"

Thác Bạt Vu mím môi, không ngờ là nàng vừa bước vào đã bị Thác Bạt Hoằng nhìn thấu!

Nàng tiến gần đến lấy đi tấu chương trong tay hắn rồi mang đồ ăn qua đây để trước mặt hắn, "Đã muộn thế này rồi, Thái tử ca ca nên dùng cơm mới đúng, chẳng qua muội chỉ tò mò xem đại doanh trông như thế nào nên mới đi dạo một chút mà thôi.:

Làm gì có chuyện Thác Bạt Hoằng tin lời nàng, hắn thở dài, "Muội đừng có làm xằng bậy."

Thác Bạt Vu hừ một cái, "Muội biết, Thái tử ca ca cưới Công chúa Đại Chu mới là đại sự."

Thác Bạt Hoằng muốn nói lại thôi, "Không phải, Đại Chu là nơi rất tôn trọng lễ tiết, nếu muội có ý nghĩ gì thì cũng phải chờ đến nơi rồi tính. Đã nhiều ngày nay vị Thế tử Điện hạ kia vẫn chưa hề vào cung, cũng không biết là tại sao..."

"Muội là Công chúa Bắc Ngụy, chẳng lẽ còn không xứng với một Thế tử?"

Giọng nói của Thác Bạt Vu cực kỳ bướng bỉnh, Thác Bạt Hoằng lắc đầu rồi không nhiều lời nữa chỉ cúi xuống ăn cơm. Thác Bạt Vu nhớ ra mình đến đây để nói chính sự cho nên lập tức nghiêng người nói, "Thái tử ca ca, ban nãy muội đi ngang qua lều của Lưu Uân, nghe thấy hắn nói hắn cũng cần phải cưới Ngũ Công chúa, còn nói nếu không tranh được với huynh thì sẽ dùng đến biện pháp khác. Thái tử ca ca, hắn muốn lợi dụng xuân săn để hại huynh!"

Thác Bạt Hoằng lập tức ngẩng đầu lên, hắn nhìn Thác Bạt Vu giây lát liền hiểu được lần này nàng không nói dối.

Thác Bạt Hoằng híp híp mắt sau đó cười lạnh, "Lưu Uân... Người Tây Lương luôn thích dùng mấy thủ đoạn thấp hèn như vậy..."

Thác Bạt Vu buồn bực, "Ca ca, nghe giọng hắn không phải nói đùa, huynh nhất định phải cẩn thận! Đặc biệt sau khi đến Nguy sơn thì lúc săn thú và lúc diễn võ cùng đều phải đề phòng."

Vẻ mặt Thác Bạt Hoằng ấm áp, "Muội yên tâm, ta biết rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện