Thái hậu nghe xong lập tức nở nụ cười, "Nha đầu này, có gì mà không thể nói chứ, trước kia có lúc ta cũng từng nghĩ như vậy. Hồi còn nhỏ ta nhìn phụ thân luyện võ nên cũng muốn đi theo nghịch ngợm mấy cái đao thương côn bổng này, nhưng mẫu thân lại nói là nữ nhân gia có học võ công cũng vô dụng mà thôi. Không chỉ có như vậy, mẫu thân từ lâu đã cho dằng dù ta không gả vào cung thì cũng phải gả cho mấy nhà công hầu trong thành Lâm An cho nên lại càng không cho ta học mấy cái này. Chỉ có phụ thân trông thấy ta cố kìm nén sự bướng bỉnh cho nên mới thường xuyên dẫn ta đi luyện công."

Thái hậu kể lại chuyện xưa, giữa lông mày hay đáy mắt đều tràn ngập ý cười, trong mắt cũng ánh lên vẻ hào sảng của tuổi trẻ. Tần Hoan nhìn Thái hậu như vậy thì trong lòng cực kỳ vui mừng, sau đó liền khẽ chọc ghẹo bà, "Hóa ra Thái hậu cũng nghĩ giống con à?"

Thái hậu cười vang, "Chứ sao nữa? Câu này năm xưa ta còn nói cả với Tiên đế cơ." Nói xong trong mắt Thái hậu lại đong đầy dịu dàng, "Nói trắng ra thì năm đó bởi vì ta có xuất thân võ tướng, hành xử ngay thẳng rộng lượng, không có quá nhiều quy củ như đám quý nữ trong thành Lâm An cho nên Tiên đế mới nhìn ta nhiều hơn một chút."

Thái hậu là chính thê của Tiên đế, trưởng tử hay thứ tử đều là con đẻ của Thái hậu, đủ thấy được Tiên đế sủng ái Thái hậu thế nào. Thái hậu cả đời làm Hoàng hậu, về sau kế vị cũng là nhi tử của chính mình, nếu như không có chuyện Cung Thân vương mưu phản thì có thể nói là cuộc sống của bà cực kỳ trọn vẹn rồi. Mà tôn vinh cả đời này của bà đương nhiên cũng nhờ vào tình cảm yêu thương, kính trọng của Tiên đế đối với bà. Tần Hoan nghe xong liền tưởng tượng ra Thái hậu khi còn trẻ.

Thái hậu nói xong lại thở dài, "Thế gian này nữ tử rất khổ sở, cho dù là ta hay sau này là con thì chắc chắn cũng sẽ có nhiều chỗ khó khăn. Nhưng được giống như ta thì đã là cực kỳ tốt rồi."

Giống như Yến Tuy không biết ngô từ đâu mà đến, rất nhiều quý nữ trong thành Lâm An cũng không biết sự khó khăn của dân chúng nghèo khổ. Còn Thái hậu lại khác hẳn, Tần Hoan nhìn vẻ mặt hiền lành của Thái hậu thì trong lòng cũng thật sự yêu quý và kính phục vị lão nhân gia này. Bởi vậy, nàng kể cho Thái hậu nghe những chuyện mà nàng được chứng kiến trên dọc đường nàng quay về kinh thành.

Thái hậu nghe xong liền nói, "Từ Cẩm Châu đến kinh thành phải đi gần 2 tháng sao?"

Thái hậu vốn đã biết Tần Hoan mới chỉ về kinh lúc cuối năm, chứ không biết nàng đi trong bao lâu. Hiện giờ bà biết được rồi thì trong lòng cũng có chút hoài nghi, bà cũng không biết suốt dọc đường đi Tần Hoan đã làm gì.

Tần Hoan chần chừ một lúc sau mới nói, "Dọc đường gặp rất nhiều chuyện phiền toái..."

Thái hậu chau mày, "Nghe nói lúc các con đến Dự Châu thì ở trong phủ của Bàng thị, sau đó còn tra ra Bàng thị kia thực ra là thủ phạm của vụ đại án vàng ròng từ mười mấy năm trước?"

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, lúc đó trong phủ có án mạng, bọn con ở trong đó nên đành phải ở thêm mấy ngày."

Thái hậu gật đầu, "Thật sự là không ngờ đến, mấy ngày trước ta mới biết được chuyện này. Năm đó vụ án này đã náo loạn lên rất lớn, nhưng không ngờ giờ lại va phải Yến Trì rồi để cho nó điều tra ra được!"

Trong giọng nói của Thái hậu mơ hồ có sự kiêu ngạo, nhưng bà lại không biết vụ án này có thể phá được thì công thần bậc nhất chính là Tần Hoan. Tần Hoan cười thật tươi, "Đúng vậy, lúc đó con cũng không ngờ hóa ra lại liên quan đến vụ đại án vàng ròng năm xưa."

"Vụ án năm xưa đương nhiên con biết không nhiều , ngày đó vì chuyện này mà suýt chút nữa khiến cho binh mã Đại Chu thảm bại. Mặc dù sau này chưa từng bại trận thế nhưng cũng là chiến thắng rất thảm, cho nên kẻ thủ phạm kia căn bản chính là chết vạn lần cũng không đủ!"

"Con nghe nói năm đó cũng là Duệ Thân Vương lãnh binh?"

Thái hậu gật đầu, "Phải, cho nên có thể nói vụ án này cũng chính là một nút thắt trong lòng của Yến Trì."

Tần Hoan gật đầu, lúc ấy ở Dự Châu nàng cũng đã hiểu được vụ án này tại sao lại rất có ý nghĩa đối với Yến Trì rồi.

Cả hai cùng trò chuyện, Thái hậu kể lại trận đại chiến năm đó oanh liệt, thảm thiết ra sao khiến cho Tần Hoan nghe xong cũng thổn thức không thôi. Trong lòng Tần Hoan cực kỳ tôn sùng những binh tương trấn thủ biên cương ứng phó với kẻ địch, Thái hậu cũng thế nên 2 người càng nói càng hợp nhau.

Yến Hoài ngồi trên xe ngựa đi ở đầu hàng, ông vừa xử lý chính vụ vừa hỏi Viên Khánh, "Bên phía Thái hậu có ổn không?"

Viên Khánh cười nói, "Rất tốt, vừa rồi người hầu báo lại Thái hậu và Cửu cô nương đang trò chuyện rất vui vẻ, bên ngoài xa liễn thỉnh thoảng còn nghe được tiếng Thái hậu cười to."

Yến Hoài dừng bút lại, trên mặt cũng nở nụ cười, "Cửu nha đầu thật sự không tệ."

Viên Khánh lập tức gật đầu, "Vâng, hiện tại Thái hậu có thể xuất cung được thì ít nhiều cũng nhờ vào Cửu cô nương."

Yến Hoài gật đầu, một lát sau đột nhiên ông lại nói, "Phải rồi, Công chúa Bắc Ngụy kia đã tìm được Yến Trì chưa?"

Nói đến đây thì nụ cười của Viên Khánh càng tươi hơn, Công chúa Bắc Ngụy Thác Bạt Vu mặc dù để ý che giấu tai mắt người khác thế nhưng trên thực tế lại chẳng có gì giấu giếm được ánh mắt của Hoàng thượng, "Vẫn chưa tìm được, mấy hôm trước Điện hạ bận rộn chỉnh đốn hồ sơ trong Hình bộ, nghe nói còn mang rất nhiều những vụ án cũ còn tồn đọng ra để người dưới phúc thẩm cho nên suốt mấy ngày còn chưa vào cung."

Yến Hoài cũng biết Yến Trì cần cù chăm chỉ, ông nheo mắt suy nghĩ giây lát nhưng cuối cùng lại không để lộ ra biểu cảm gì mà chỉ tiếp tục nói, "Vậy ngươi cảm thấy nếu như Trẫm chiều theo tâm nguyện của Công chúa Bắc Ngụy kia thì sẽ thế nào?"

Viên Khánh đảo mắt, "Công chúa Bắc Ngụy... Thân phận tôn quý, chẳng qua dù gì cũng là người ngoại bang, chỉ sợ Duệ Thân Vương gia sẽ không thích... Còn cả bên phía Thái hậu nương nương nữa..."

Yến Hoài cười cười, "Trẫm cũng nghĩ vậy."

...

Yến Trì có thể cưỡi ngựa, nhưng hắn lại không thể công khai cưỡi ngựa bên cạnh xa liễn của Thái hậu. Cho nên hắn dứt khoát lên xe ngựa ngồi, bên trên bàn nhỏ trong xe ngựa của hắn có đặt vài bức mật thư không biết gửi từ đâu đến.

Bạch Phong nhìn thấy mấy bức mật thư này rồi nói, "Vì sao đột nhiên Điện hạ lại đi điều tra việc này?"

Yến Trì chau mày, "Việc này ngay lúc vừa mới hồi kinh ta đã nghĩ đến rồi, chẳng qua lúc đó Hoàng mệnh đến quá gấp cho nên phải chạy đến Cẩm Châu, nếu không thì hiện tại đã sớm được đưa ra ánh sáng rồi." Nói xong vẻ mặt hắn cũng hơi tối lại, "Không ngờ rằng trong Hình bộ lại không có chút hồ sơ nào về vụ án này."

Bạch Phong nghĩ nghĩ, "Nếu không có ở Hình bộ, ngay cả Đại Lý Tự cũng không có thì đúng thật là kỳ quái."

Sở dĩ Yến Trì cho người chỉnh đốn lại nhà kho của nha môn Hình bộ chính là vì muốn tìm được hồ sơ có liên quan đến vụ án của Tấn vương. Nhưng trong toàn bộ nhà kho vẫn không tìm thấy bất cứ một ghi chép nào cả, đây thật sự là chuyện quá kỳ lại. Yến Trì nghi ngờ hồ sơ đặt trong Đại Lý Tự cho nên mới sai người âm thầm đến Đại Lý Tự tìm kiếm, vậy mà lại không có kết quả gì.

"Dựa theo lẽ thường, phàm là Hoàng tử Thân vương phạm án thì Hình bộ cũng sẽ lưu lại hồ sơ. Bây giờ lại không thấy hồ sơ đâu nữa thì nhất định là có người đang bày mưu đặt kế. Có điều người bày mưu này là ai thì hiện tại không thể biết được."

Bạch Phong lên tiếng, "Theo lý mà nói thì chỉ có Thượng thư Đại nhân mới có thể tùy ý xem xét và điều chuyển hồ sơ của Hình bộ, chẳng lẽ..."

Yến Trì lắc đầu, "Việc này vẫn cần phải suy nghĩ kỹ hơn, tạm thời chỉ âm thầm điều tra chuyện trong Tấn vương phủ là được."

Bạch Phong sắp xếp lại thư tín của Yến Trì, "Trước lúc Tấn vương xảy ra chuyện, trong Tấn vương phủ tất cả mọi việc đều bình thường, không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng sau đó người trong phủ Tấn vương đều biến mất."

Thư tín trên bàn này đều là từ Thương Châu phía Bắc và Vi Châu ở phía Nam gửi đến. Hai nơi này đều có người cũ của Tấn vương phủ, sau khi vụ án xảy ra đã bị phán tội lưu đầy đến đây. Yến Trì bỏ ra công phu rất lớn mới có thể lần theo manh mối tìm ra mấy người này, nhưng cuối cùng khi thu được tin tức thì bọn họ đều đã chết trên đường đi lưu đầy.

Đây là trùng hợp? Hay là có kẻ cố tình...

Nếu như là cố tình thì kẻ đứng đằng sau màn này là ai? Vẻ mặt Yến Trì lạnh lùng, lúc mới nghe việc này trong lòng hắn đã có nghi hoặc, nhưng do lúc trước bị phái đi Cẩm Châu cho nên đã bỏ qua mất cơ hội tốt nhất để điều tra. Hiện giờ chết không đối chứng, lại không thể đều tra ra thêm được gì nữa.

Nhưng Tần Hoan đã từng nói, sự việc một khi đã xảy ra thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết.

Vụ án của Tấn vương, ban đầu chỉ là có chút kinh động, Hoàng tử Thân vương đương triều sát hại sủng phi trong nội cung. Chỉ dựa vào thân phận của 2 người cũng có thể khiến cho người ta nghĩ ra rất nhiều lời đồn nào là tình yêu bị cấm kỵ không tuân thủ luân thường đạo đức, nào là âm mưu ghê tởm tranh giành đấu đá để giành lấy quyền lực. Mặc kệ vì cái gì, một khi Tấn vương thật sự là hung thủ thì vụ án này cũng chỉ là một vụ án mạng bình thường mà thôi, thử hỏi liệu có vụ án nào mà không có nguyên do sâu xa chứ?

Nhưng hôm nay, hồ sơ vụ án lại không thấy đâu nữa.

Cẩn phi chết thảm, Tấn vương sợ tội tự sát, đây cũng không phải là một tình tiết quá khó hiểu thế nhưng vì sao lại không tìm thấy hồ sơ? Vì sao không lưu lại bất cứ người nào trong Tấn vương phủ? Nếu như nói trong này không có gì mờ ám thì có đánh chết Yến Trì cũng không tin!

Vậy rốt cuộc nguyên nhân trong này do đâu? Là ai đứng sau lưng?

Có thể lặng yên không tiếng động mà xử trí toàn bộ người của Tấn vương phủ thì ít nhất cũng phải là người xuất thân từ Hoàng thất...

Nghĩ đến đây thì trong đầu Yến Trì hiện ra mấy cái tên.

...

Đội ngũ xuân săn xuất phát từ sườn núi Phượng Minh lúc sáng sớm, đến khi mặt trời ngả về phía Tây thì đã có thể nhìn thấy Nguy sơn. Thời tiết đầu xuân, cả tòa Nguy sơn núi non trùng điệp, thế núi không quá dốc đứng nhấp nhô, cây cối xanh ngắt, cỏ cây um tùm, Trong rừng mơ hồ có thể nhìn thấy được cờ xí được cắm sẵn, chính là từ 1 tháng trước đây đội quân tiên phong đã đến cắm cờ làm dấu hiệu khu vực săn bắn.

Chân núi Nguy sơn chính là con sông Nguy Thủy uốn lượn nước trong nhìn thấy đáy. Ở sườn trái của chân núi và sông Nguy Thủy chính là nơi đặt đại doanh của lần xuân săn này. Đi theo con đường lớn vào, hướng lên phía trên của hạ du sông Nguy Thủy khoảng hơn nửa canh giờ liền đến được đại doanh. Hai bên bờ sông cây cỏ rợp mát như một tấm thảm hoa xanh trải dài từ trên xuống dưới, mà trên tấm thảm hoa này đội ngũ tiên phong đã xây dựng xong doanh trại. Ba tòa chủ trướng lớn nguy nga giống như những tòa cung điện, chính là chỗ ở của Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu, còn các lều khác đều nằm trái phải xung quanh, cộng thêm chỗ ở của cấm quân và hầu nô đi theo. Dọc theo bờ sông Nguy Thủy, lều trại ở đây trải dài trên dưới 1 dặm, thanh thế cực kỳ to lớn.

Xe ngựa dừng lại ngay bền bờ sông, còn chưa đến doanh trại Tần Hoan đã ngửi được mùi của cỏ xanh, nàng vén rèm lên liền thấy nước sông Nguy Thủy trong suốt đến tận đáy trông cứ như một sợi dây ngọc rơi từ trên trời xuống. Phía bên phải sông rừng cây rậm rạp xanh um, còn phía bên trái là núi non trùng điệp mênh mông. Tần Hoan hít sâu vào một hơi, không khí trong lành mát rượi khiến cho lòng người thật sự thư thái!

"Đã đến khu săn bắn của Nguy sơn rồi!" Thái hậu nói rồi chỉ vào đỉnh núi nằm bên trái sông Nguy Thủy, "Đỉnh núi này tên là Ngự Bút phong, đằng sau là Ngự Kiếm phong, mỗi lần nhìn thấy những ngọn núi hùng vĩ này liền cảm thán trước sự hùng vĩ của thiên nhiên."

Sườn núi bên cạnh sông Nguy Thủy cực kỳ dốc, mỗi một ngọn núi cứ như đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, vách núi dựng đứng lại thẳng tắp như bút như kiếm rất đúng với tên gọi của bọn chúng. So với núi non hùng vĩ ở bên trái thì khu vực săn bắn Nguy sơn bên phải không có gì kỳ lạ, phải như vậy mới là một nơi cực kỳ tốt để đi săn. Khu săn bắn bên Nguy sơn thế núi không cao, cũng không quá dốc đứng, cưỡi ngựa cũng có thể lên xuống tự nhiên, mà trong đó rừng rập như mắc cửi nên không biết ẩn chứa bao nhiêu chim thú quý hiếm vừa ngủ đông ra ngoài. Tóm lại, đây chính là một khu săn bắn tự nhiên cực kỳ tuyệt vời.

Đội ngũ đi dần đến gần đại doanh, Phó thống lĩnh Ngự lâm quân Triệu Vũ đã lãnh binh đứng nghênh đón ở cửa đại doanh. Xa liễn của Yến Hoài vừa đến thì mọi người lập tức quỳ xuống hô to vạn tuế, giữa những tiếng hô vang vọng núi rừng, toàn bộ đội ngũ xuân săn của Đại Chu đã tiến vào bên trong đại doanh.

Lúc Tần Hoan đỡ Thái hậu bước xuống xa liễn, Yến Hoài đã đứng bên trên bậc thang cao cao, thấy Thái hậu đi xuống ông liền tiến lên đón lấy Thái hậu. Còn bên này, Hoàng hậu Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố cũng đi từ phía sau lên, Triệu Thục Hoa thấy Hoàng thượng tự mình đến đỡ Thái hậu thì cũng tiến lên phía trước, Tần Hoan thấy thế liền lập tức lùi lại một bên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện