Ninh Thư dựa cây đợi 2333 kiểm tra vấn đề, trên tít ngọn cây có một loại quả màu đỏ.
Ninh Thư chớp mắt, đó là thuỷ vân quả dùng để tẩy gân.
Ninh Thư không cần nó, cô ngồi bệt xuống đất thì cái cây con con giống huyền sâm đung đưa phiến lá trước mặt cô.
Ninh Thư: …
Ninh Thư nhắm mắt để khỏi phải nhìn, cô hỏi: “Kiểm tra đến đâu rồi?”
2333 trả lời: “Tôi kiểm tra thấy thế giới này vẫn bình thường, những người thực thi nhiệm vụ khác không gặp trường hợp như cô.”
Bảo vật cứ xuất hiện trước mặt cô.
Ninh Thư: …
Tôi mệt mỏi quá à.
Ninh Thư đứng dậy phủi mông, không định hái thuỷ vân quả hay nhổ cây huyền sâm.
Túi không gian chứa đồ Thanh Hoa Quân cho cô đã đầy tức cô vô duyên với chúng.
Cô để lại cho người có duyên.
Trải qua biết bao nhiêu năm mới tạo nên thiên tài địa bảo, cô đã có quá nhiều không được lấy thêm.
Hơn hết là Ninh Thư cảm thấy tình huống quá lạ.
Lỡ đó là bẫy thì sao? Cô không được tham.
Tốc độ tu luyện đã như bật chế độ auto, đi đâu cũng gặp bảo vật mà chỉ dành cho nhân vật chính.
Đó là đặc quyền của nhân vật chính, hạng như cô làm gì có vé.
Ninh Thư tặc lưỡi bỏ qua tất cả bảo vật trên đường, bán một ít bảo vật sẵn có khi ngang qua thị trấn để kiếm linh thạch mua quần áo mới.
Chẳng biết đã đi bao xa, cuối cùng Ninh Thư đã đặt chân đến dãy Hoàng Linh Sơn giấu mình trong sương mù khi nhìn từ xa.
Có một thị trấn nhỏ nằm gần dãy Hoàng Linh Sơn. Thị trấn tuy nhỏ nhưng náo nhiệt, cũng lâu lắm rồi Ninh Thư chưa được ăn thức ăn nóng hổi.
Cô định ghé tửu lâu kiếm gì đó ăn.
Thực đơn tửu lâu đa đạng các món thịt yêu thú xào hầm rang sốt, để tăng thêm độ ngon của thịt. Thịt yêu thú có linh khí cũng giúp bổ sung sức mạnh cho cơ thể tu sĩ.
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, Nhân tộc căm thù Ma tộc hút tinh nguyên con người nhưng chính Nhân tộc vẫn ăn thịt yêu thú.
Thắng làm vua, chỉ có kẻ mạnh mới làm chủ được vận mệnh, sẽ không trở thành hòn đá kê chân cho người khác.
Ninh Thư vào quán gọi vài món rồi đợi tiểu nhị dọn thức ăn.
Có khá nhiều tu sĩ cũng đang ăn trong quán, Ninh Thư chẳng ngần ngại quan sát họ.
Giới tu chân khốc liệt, tính cách tu sĩ quái gở, nhiều khi tu sĩ lao vào đánh nhau chỉ vì một ánh mắt.
Nếu ngươi có bảo vật vậy giết giết người để cướp đồ.
Lúc cô mới đặt chân vào quán cũng cảm thấy có thần thức quét qua mình nhưng thu nhanh về.
Cảm giác có người vẫn đang nhìn, Ninh Thư ngoảnh lại nhìn thẳng vào người đó.
Ninh Thư hơi giật mình khi thấy người ấy.
Người đó ngồi trên cái ghế dài, có mái tóc màu xanh lá, mặc đồ màu xanh lá, tròng mắt cũng ánh xanh dương.
Tuấn tú đấy mỗi tội tóc xanh áo xanh hơi khác thường.
Hơi bị ngứa mắt.
Rõ ràng hắn ta không phải con người cũng không phải Ma tộc, không lẽ là yêu thú biến thành hình người.
Từ bao giờ yêu thú lại thông minh đến mức chung sống được với con người?
Có yêu thú ở trong quán nhưng các tu sĩ khinh thường không tấn công.
Mấy bàn xung quanh hắn cũng không có ai ngồi, dễ thấy không ai muốn lại gần.
Ninh Thư thấy hắn nhìn mình không chớp mắt thì đến chết, chỉ có nữ chính mới thu hút được trai đẹp mà nhỉ.
Không lẽ cộng thêm sáu điểm hấp dẫn đã hút mắt trai đẹp?
Vậy tại sao cô cộng rất nhiều vào điểm trí tuệ mà chẳng thấy cô thông minh đột biến.
Ninh Thư chạm nhẹ vào túi không gian, hay hắn biết túi cô có rất nhiều bảo vật?
Định giết người cướp của?
Thức ăn được dọn lên, Ninh Thư gắp miếng thịt mà ngứa ngáy hết lưng vì đôi mắt vẫn không rời mình ở phía sau.
Nhìn cái má mày!
Ninh Thư chửi trong bụng.
Liếc một cái vậy mà lại thấy hắn đang đi về bàn mình.
Ninh Thư: Biến biến biến…
Yêu thú hình người ngồi ghế đối điện Ninh Thư, thấy thức ăn của Ninh Thư toàn thịt bèn hỏi: “Cô thích ăn thịt à?”
Giọng nói êm tai, chỉ nghe giọng không ai lại nghĩ hắn là yêu thú hoang dã.
Chẳng có lẽ giới tu chân đang có trào lưu nhuộm tóc?
Ninh Thư sởn gai ốc, cảm thấy hắn ta là kẻ rất mạnh nên cô không trả lời.
“Cô có uống nước không?” Yêu thú hình người đưa túi nước cho Ninh Thư.
Ninh Thư: →_→
Bọn cô có quen nhau à?
Có quen đâu nhỉ.
Chú em đang bắt chuyện làm quen?
Ninh Thư rất muốn đá bay hắn ta.
Điểm hấp dẫn có ghê gớm vậy sao?
Quả nhiên thế giới này rất lạ, mọi thứ đều không bình thường.
“Chắc là cô muốn uống.” Hắn rót đầy chén nước cho Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nhìn chứ không nói chuyện.
“Uống đi.” Hắn mỉm cười, nếu không có quả đầu xanh lá khét lẹt, Ninh Thư sẽ nghĩ hắn là thư sinh nho nhã, lịch sự, ung dung, khiêm nhường, mặc kệ sự đời, khí chất hơn hẳn thư sinh phổ thông.
Ninh Thư đến phải nghi ngờ suy nghĩ hắn là yêu thú.
Nhưng chắc chắn có là yêu thú hay không cô cũng không ngấm được gu thẩm mỹ này.
Ninh Thư bình tĩnh ngửi chén trà, có mùi mặn, chẳng biết có độc không.
Ninh Thư thấy hắn cười trang nhã.
Ninh Thư uống thử, cô xanh mặt hỏi hắn: “Nước muối?”
Hắn trả lời: “Đúng hơn là nước biển.”
Ninh Thư: →_→
Dở người à mà uống nước biển.
“Ta tên Thanh Việt, cô tên gì?” Thanh Việt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Tiêu Tố Tố.”
Ninh Thư không thể nhổ ngụm nước biển trước mặt Thanh Việt, miệng cô mặn chát phải uống nước lọc liên tục.
Thanh Việt nhăn khuôn mặt hoang mang, lấy làm lạ.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Ninh Thư vào thẳng chủ đề.
Thanh Việt dừng hoang mang, hắn cười bảo: “Cô định đi đâu, ta và cô cùng đi.”
“Phụt, khụ khụ khụ…” Ninh Thư sợ hãi sặc chảy cả nước mắt.
Cô co giật cơ mặt, từ khi nào cô đã quyến rũ đến mức khiến người ta vừa gặp đã yêu thế này.
Trông Thanh Việt không giống như có ý đồ với bảo vật của cô, tại sao lại đòi đi cùng cô.
“Tại sao?” Ninh Thư đã nhịn được xúc động muốn lườm nguýt.
“Ta muốn theo đuổi đại lộ.” Thanh Việt trả lời.
Ninh Thư trợn trắng mắt, chú muốn theo đuổi đại lộ liên quan gì đến bà.
“Ta cảm thấy linh hồn của cô rất thân quen, chúng ta đã từng gặp nhau.” Thanh Việt nói tiếp.
Lại còn nói không kiếm cớ bắt chuyện à?
Tu sĩ tu chân đều mở đầu câu chuyện làm quen bằng câu quen linh hồn?
“Chưa gặp bao giờ.”
“Gặp rồi.”
“Chưa gặp bao giờ.”
“Gặp rồi.”
“Thế ngươi nói xem chúng ta đã gặp nhau ở đâu?” Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm.
Ninh Thư chớp mắt, đó là thuỷ vân quả dùng để tẩy gân.
Ninh Thư không cần nó, cô ngồi bệt xuống đất thì cái cây con con giống huyền sâm đung đưa phiến lá trước mặt cô.
Ninh Thư: …
Ninh Thư nhắm mắt để khỏi phải nhìn, cô hỏi: “Kiểm tra đến đâu rồi?”
2333 trả lời: “Tôi kiểm tra thấy thế giới này vẫn bình thường, những người thực thi nhiệm vụ khác không gặp trường hợp như cô.”
Bảo vật cứ xuất hiện trước mặt cô.
Ninh Thư: …
Tôi mệt mỏi quá à.
Ninh Thư đứng dậy phủi mông, không định hái thuỷ vân quả hay nhổ cây huyền sâm.
Túi không gian chứa đồ Thanh Hoa Quân cho cô đã đầy tức cô vô duyên với chúng.
Cô để lại cho người có duyên.
Trải qua biết bao nhiêu năm mới tạo nên thiên tài địa bảo, cô đã có quá nhiều không được lấy thêm.
Hơn hết là Ninh Thư cảm thấy tình huống quá lạ.
Lỡ đó là bẫy thì sao? Cô không được tham.
Tốc độ tu luyện đã như bật chế độ auto, đi đâu cũng gặp bảo vật mà chỉ dành cho nhân vật chính.
Đó là đặc quyền của nhân vật chính, hạng như cô làm gì có vé.
Ninh Thư tặc lưỡi bỏ qua tất cả bảo vật trên đường, bán một ít bảo vật sẵn có khi ngang qua thị trấn để kiếm linh thạch mua quần áo mới.
Chẳng biết đã đi bao xa, cuối cùng Ninh Thư đã đặt chân đến dãy Hoàng Linh Sơn giấu mình trong sương mù khi nhìn từ xa.
Có một thị trấn nhỏ nằm gần dãy Hoàng Linh Sơn. Thị trấn tuy nhỏ nhưng náo nhiệt, cũng lâu lắm rồi Ninh Thư chưa được ăn thức ăn nóng hổi.
Cô định ghé tửu lâu kiếm gì đó ăn.
Thực đơn tửu lâu đa đạng các món thịt yêu thú xào hầm rang sốt, để tăng thêm độ ngon của thịt. Thịt yêu thú có linh khí cũng giúp bổ sung sức mạnh cho cơ thể tu sĩ.
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, Nhân tộc căm thù Ma tộc hút tinh nguyên con người nhưng chính Nhân tộc vẫn ăn thịt yêu thú.
Thắng làm vua, chỉ có kẻ mạnh mới làm chủ được vận mệnh, sẽ không trở thành hòn đá kê chân cho người khác.
Ninh Thư vào quán gọi vài món rồi đợi tiểu nhị dọn thức ăn.
Có khá nhiều tu sĩ cũng đang ăn trong quán, Ninh Thư chẳng ngần ngại quan sát họ.
Giới tu chân khốc liệt, tính cách tu sĩ quái gở, nhiều khi tu sĩ lao vào đánh nhau chỉ vì một ánh mắt.
Nếu ngươi có bảo vật vậy giết giết người để cướp đồ.
Lúc cô mới đặt chân vào quán cũng cảm thấy có thần thức quét qua mình nhưng thu nhanh về.
Cảm giác có người vẫn đang nhìn, Ninh Thư ngoảnh lại nhìn thẳng vào người đó.
Ninh Thư hơi giật mình khi thấy người ấy.
Người đó ngồi trên cái ghế dài, có mái tóc màu xanh lá, mặc đồ màu xanh lá, tròng mắt cũng ánh xanh dương.
Tuấn tú đấy mỗi tội tóc xanh áo xanh hơi khác thường.
Hơi bị ngứa mắt.
Rõ ràng hắn ta không phải con người cũng không phải Ma tộc, không lẽ là yêu thú biến thành hình người.
Từ bao giờ yêu thú lại thông minh đến mức chung sống được với con người?
Có yêu thú ở trong quán nhưng các tu sĩ khinh thường không tấn công.
Mấy bàn xung quanh hắn cũng không có ai ngồi, dễ thấy không ai muốn lại gần.
Ninh Thư thấy hắn nhìn mình không chớp mắt thì đến chết, chỉ có nữ chính mới thu hút được trai đẹp mà nhỉ.
Không lẽ cộng thêm sáu điểm hấp dẫn đã hút mắt trai đẹp?
Vậy tại sao cô cộng rất nhiều vào điểm trí tuệ mà chẳng thấy cô thông minh đột biến.
Ninh Thư chạm nhẹ vào túi không gian, hay hắn biết túi cô có rất nhiều bảo vật?
Định giết người cướp của?
Thức ăn được dọn lên, Ninh Thư gắp miếng thịt mà ngứa ngáy hết lưng vì đôi mắt vẫn không rời mình ở phía sau.
Nhìn cái má mày!
Ninh Thư chửi trong bụng.
Liếc một cái vậy mà lại thấy hắn đang đi về bàn mình.
Ninh Thư: Biến biến biến…
Yêu thú hình người ngồi ghế đối điện Ninh Thư, thấy thức ăn của Ninh Thư toàn thịt bèn hỏi: “Cô thích ăn thịt à?”
Giọng nói êm tai, chỉ nghe giọng không ai lại nghĩ hắn là yêu thú hoang dã.
Chẳng có lẽ giới tu chân đang có trào lưu nhuộm tóc?
Ninh Thư sởn gai ốc, cảm thấy hắn ta là kẻ rất mạnh nên cô không trả lời.
“Cô có uống nước không?” Yêu thú hình người đưa túi nước cho Ninh Thư.
Ninh Thư: →_→
Bọn cô có quen nhau à?
Có quen đâu nhỉ.
Chú em đang bắt chuyện làm quen?
Ninh Thư rất muốn đá bay hắn ta.
Điểm hấp dẫn có ghê gớm vậy sao?
Quả nhiên thế giới này rất lạ, mọi thứ đều không bình thường.
“Chắc là cô muốn uống.” Hắn rót đầy chén nước cho Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nhìn chứ không nói chuyện.
“Uống đi.” Hắn mỉm cười, nếu không có quả đầu xanh lá khét lẹt, Ninh Thư sẽ nghĩ hắn là thư sinh nho nhã, lịch sự, ung dung, khiêm nhường, mặc kệ sự đời, khí chất hơn hẳn thư sinh phổ thông.
Ninh Thư đến phải nghi ngờ suy nghĩ hắn là yêu thú.
Nhưng chắc chắn có là yêu thú hay không cô cũng không ngấm được gu thẩm mỹ này.
Ninh Thư bình tĩnh ngửi chén trà, có mùi mặn, chẳng biết có độc không.
Ninh Thư thấy hắn cười trang nhã.
Ninh Thư uống thử, cô xanh mặt hỏi hắn: “Nước muối?”
Hắn trả lời: “Đúng hơn là nước biển.”
Ninh Thư: →_→
Dở người à mà uống nước biển.
“Ta tên Thanh Việt, cô tên gì?” Thanh Việt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Tiêu Tố Tố.”
Ninh Thư không thể nhổ ngụm nước biển trước mặt Thanh Việt, miệng cô mặn chát phải uống nước lọc liên tục.
Thanh Việt nhăn khuôn mặt hoang mang, lấy làm lạ.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Ninh Thư vào thẳng chủ đề.
Thanh Việt dừng hoang mang, hắn cười bảo: “Cô định đi đâu, ta và cô cùng đi.”
“Phụt, khụ khụ khụ…” Ninh Thư sợ hãi sặc chảy cả nước mắt.
Cô co giật cơ mặt, từ khi nào cô đã quyến rũ đến mức khiến người ta vừa gặp đã yêu thế này.
Trông Thanh Việt không giống như có ý đồ với bảo vật của cô, tại sao lại đòi đi cùng cô.
“Tại sao?” Ninh Thư đã nhịn được xúc động muốn lườm nguýt.
“Ta muốn theo đuổi đại lộ.” Thanh Việt trả lời.
Ninh Thư trợn trắng mắt, chú muốn theo đuổi đại lộ liên quan gì đến bà.
“Ta cảm thấy linh hồn của cô rất thân quen, chúng ta đã từng gặp nhau.” Thanh Việt nói tiếp.
Lại còn nói không kiếm cớ bắt chuyện à?
Tu sĩ tu chân đều mở đầu câu chuyện làm quen bằng câu quen linh hồn?
“Chưa gặp bao giờ.”
“Gặp rồi.”
“Chưa gặp bao giờ.”
“Gặp rồi.”
“Thế ngươi nói xem chúng ta đã gặp nhau ở đâu?” Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm.
Danh sách chương