“Ai là người gieo cấm chế vào ngươi?” Thanh Hoa Quân hỏi Ninh Thư.
“Phụ thân đồ đệ.” Ninh Thư trả lời.
“Đưa Huyền Dương Kiếm cho Ma tộc cấp cao một chút, nhờ hắn giải trừ cấm chế cho ngươi rồi hãy rời khỏi Ma tộc. Sống cùng Ma tộc thì trước sau gì cũng sẽ bị chúng cắn nuốt.” Thanh Hoa Quân nhắc nhở lạnh lùng.
Ma tộc không chỉ cướp tinh nguyên của Nhân tộc, trong tình huống khẩn cấp sẽ còn cắn nuốt cả đồng tộc để tăng cường sức mạnh.
Ninh Thư biết Thanh Hoa Quân nhắc cô đưa kiếm cho Ma tộc cấp cao vì muốn giết Ma tộc cấp cao.
Ninh Thư gật đầu: “Đồ đệ đã nhớ.”
Thanh Hoa Quân phẩy tay lạnh lùng: “Đi đi, đừng quay lại.”
Ninh Thư hành lễ: “Đồ đệ cáo lui.”
“Khoan đã.” Thanh Hoa Quân gọi Ninh Thư lại.
Ninh Thư giật mình, cô không muốn lật thuyền cuối mương, cô bắt bản thân bình tĩnh rồi quay người lại hỏi Thanh Hoa Quân: “Sư tôn còn việc gì nữa chăng? Có phải đồ đệ được ở lại không?”
Thanh Hoa Quân khựng mặt: “Ngươi có ma khí trong người sao có thể ở lại Hoá Tiên Tông. Ta muốn hỏi ngươi tu luyện công pháp gì?”
Mẹ kiếp, chú em thích Tuyệt Thế Võ Công của bà rồi à.
Ninh Thư nói: “Đồ đệ tu luyện công pháp hệ thổ của sư tôn.”
Thanh Hoa Quân bật cười: “Công pháp hệ thổ thế nào mà ta không biết sao?”
Ninh Thư mím môi, quỳ xuống nói: “Đồ đệ tu luyện công pháp của Ma tộc. Chỉ cần sư tôn giữ đồ đệ ở lại, đồ đệ sẽ cống hiến công pháp ạ.”
Thanh Hoa Quân lạnh mặt, không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ phất tay bảo: “Đi đi.”
Ninh Thư thất vọng ra mặt, đứng lên rời khỏi đại điện, rời khỏi Thanh Hoa Đỉnh, rời khỏi Hoá Tiên Tông.
Ninh Thư giơ ngón giữa về phía Thanh Hoa Đỉnh.
Đợi ngày bà mạnh rồi bà thề sẽ trở về gô cổ đánh chú mày một trận. Bà sẽ giữ đầu chú mày, cho chú mày biết cảm giác bị đưa thẳng kình khí vào đan điền.
Rời khỏi Hoá Tiên Tông rồi bỗng nhiên Ninh Thư không biết đi đâu. Tất nhiên không thể về Ma tộc, chút sức mạnh của cô vẫn còn thua xa ông bố Ma tộc.
Cha Tiêu Tố Tố là ma tướng, cùng cấp bậc với Thanh Hoa Quân Hoá Thần.
Cô không đánh lại Thanh Hoa Quân thì càng không đánh lại ông bố Ma tộc. Huống hồ công pháp Ma tộc lắm chiêu trò léo lắt, khó mà đề phòng.
Cô cũng không thể đến thành trấn đông người, không lâu nữa cấm chế phát tác chỉ dễ bị phát hiện ở nơi đông người.
Cô không dám chắc cô có bị tu sĩ phát hiện hay không. Bị tu sĩ phát hiện chỉ rước phiền, họ sẽ đuổi theo cô đòi giết cho bằng được.
Giờ này Ninh Thư mới thật sự thấm được câu thiên hạ rộng lớn nhưng chẳng có chỗ dung thân.
Thôi vậy, cứ đến nơi ít người đã. Hơn nữa phải cách Hoá Tiên Tông càng xa càng tốt.
Ninh Thư định cướp địa bàn của yêu thú, kiếm nơi tu luyện.
Nơi Ninh Thư nhắm đến là dãy Huyền Linh Sơn được mệnh danh là Ngũ Đại Hiểm Địa1 với những cánh rừng rộng bạt ngàn. Trong rừng ẩn náu đa đạng yêu thú, biết bao thiên tài địa bảo mà nhiều người không biết.
Mặc dù nguy hiểm nhưng được tu sĩ xem trọng. Nơi đây nhiều yêu thú, tu sĩ sẽ đến đây tìm kiếm vật liệu cần cho luyện đan hoặc luyện pháp khí.
Ninh Thư xác định được phương hướng chạy thật nhanh về phía dãy Hoàng Linh Sơn.
Thanh Hoa Quân đang ngồi trong đại điện Thanh Hoa Đỉnh bỗng cảm thấy nhói lòng. Người tu luyện kết nối với đất trời, dự cảm được nguy hiểm.
Thanh Hoa Quân hơi hối hận khi thả Ninh Thư đi, hắn chưa từng gặp Ma tộc nào tu luyện công pháp này.
Thanh Hoa Quân rời khỏi đại điện, chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài cổng Hoá Tiên Tông, bay về hướng Ma tộc. Bay rất lâu vẫn không thấy bóng dáng Ninh Thư.
Cảm giác lo lắng tăng dần, Thanh Hoa Quân càng thêm hối hận vì thả người, bởi với thực lực của Ninh Thư căn bản không chạy nhanh thế.
Vậy mà Thanh Hoa Quân đuổi theo lâu như vậy rồi, đứng từ trên cao vẫn chẳng thấy bóng dáng người đâu, hắn dừng đuổi bởi hắn biết Ninh Thư không trở về Ma tộc.
Thanh Hoa Quân trầm tư, xưa nay luôn là hắn chơi xỏ người khác, không ngờ có ngày mình bị người khác lừa.
Không biết nó có mang Huyền Dương Kiếm về Ma tộc không.
Thanh Hoa Quân trở về Hoá Tiên Tông.
Có điều hắn rất bực bội.
Ninh Thư chạy được một quãng xa theo hướng trái ngược đường về ma tộc mới thấy an toàn hơn một chút và đi chậm lại.
Đói thì Ninh Thư ăn tích cốc đan.
Cô vừa đi vừa tu luyện, quả nhiên linh khí bên ngoài ít hơn trong Thanh Hoa Đỉnh. Tuy nhiên linh khí vẫn tập trung quanh cô khi tu luyện nên hiệu quả được đảm bảo.
Đến giờ Ninh Thư vẫn không biết tại sao tốc độ tu luyện của cô lại nhanh chóng mặt.
Cô sợ lắm, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, không tự nhiên nó lại nhanh.
Ninh Thư thử bay nhưng có vẻ cô không thể bay mà không nhờ đạo cụ hỗ trợ, vậy nên cô phải đi bằng đôi chân.
Thỉnh thoảng có gặp yêu thú, Ninh Thư đánh nhau với yêu thú bằng chính nắm đấm của mình, đánh chết yêu thú chỉ bằng sức mạnh.
Bằng tay không.
Cũng có lúc cô lười sẽ phóng kình khí rồng bay lượn trong đan điền ra đánh trận. Con rồng của cô đã ánh vàng, nó lao ra kèm với tiếng gầm thét chiến đấu với yêu thú. Nếu gặp yêu thú yếu, con rồng cào chết yêu thú chỉ bằng một cú tung vuốt, bắn máu khắp người Ninh Thư.
Ninh Thư trợn mắt há mồm, giỏi thật đấy. Nhưng mà kình khí hình rồng cũng chẳng đánh được mấy chiêu trước Thanh Hoa Quân.
Rõ ràng vì yêu thú linh trí thấp không biết cách tu luyện nên yếu.
Ninh Thư nhặt tất cả thiên tài địa bảo, đó là tài nguyên cả, có thể bán kiếm linh thạch khi đi qua thôn trấn.
Lạ là Ninh Thư rất hay nhặt được bảo vật, mà càng về sau thiên tài địa bảo ngày càng quý giá. Dù có yêu thú bảo vệ thì cô vẫn hạ gục được yêu thú, bỏ bảo vật vào túi.
Ninh Thư sợ vỡ mật, cô đâu phải nhân vật chính, cô là quân tốt thí mà sao suốt ngày gặp bảo vật, ra cửa cũng nhặt được trứng phượng hoàng? Không lẽ cô sắp phải cống nộp hết chỗ bảo vật này cho người khác?
Ninh Thư thật sự khóc khi gặp một thứ, đó là Cát Tinh ở giữa đường, là Cát Tinh thật ấy.
Cát Tinh chính là thứ mà anh tóc bạc cần. Ninh Thư cứ nghĩ cô phải làm nhiều nhiệm vụ lắm mới tìm thấy nó.
Chẳng ngờ gặp ngay ở nhiệm vụ này.
Ninh Thư nghĩ mình đang mơ.
Ninh Thư giẫm đi giẫm lại Cát Tinh rồi lại ngó nghiêng xung quanh xem có phải có ai cố tình vứt không.
Ninh Thư vừa lau nước mắt vừa nhặt Cát Tinh, bảo 2333 cất về không gian, cứ gặp là cất hết không phải bỏ qua.
“Tôi sợ vãi đái ra quần rồi 2333, cuối cùng là sao vậy?” Ninh Thư hỏi 2333.
Cô hoang mang thật.
2333 cũng hoang mang: “Để tôi kiểm tra.”
Ninh Thư sợ chết mất, chuyện quái quỷ gì thế này?
Đây là đặc quyền của nhân vật chính mà.
Tiêu Tố Tố khổ sở, tại sao cô nhập vào cô ấy mà lại tu luyện như bật auto.
Không thực thế chút nào.
Không có chuyện tự nhiên được cho không cái gì.
Có âm mưu, chắc chắn có âm mưu!
“Phụ thân đồ đệ.” Ninh Thư trả lời.
“Đưa Huyền Dương Kiếm cho Ma tộc cấp cao một chút, nhờ hắn giải trừ cấm chế cho ngươi rồi hãy rời khỏi Ma tộc. Sống cùng Ma tộc thì trước sau gì cũng sẽ bị chúng cắn nuốt.” Thanh Hoa Quân nhắc nhở lạnh lùng.
Ma tộc không chỉ cướp tinh nguyên của Nhân tộc, trong tình huống khẩn cấp sẽ còn cắn nuốt cả đồng tộc để tăng cường sức mạnh.
Ninh Thư biết Thanh Hoa Quân nhắc cô đưa kiếm cho Ma tộc cấp cao vì muốn giết Ma tộc cấp cao.
Ninh Thư gật đầu: “Đồ đệ đã nhớ.”
Thanh Hoa Quân phẩy tay lạnh lùng: “Đi đi, đừng quay lại.”
Ninh Thư hành lễ: “Đồ đệ cáo lui.”
“Khoan đã.” Thanh Hoa Quân gọi Ninh Thư lại.
Ninh Thư giật mình, cô không muốn lật thuyền cuối mương, cô bắt bản thân bình tĩnh rồi quay người lại hỏi Thanh Hoa Quân: “Sư tôn còn việc gì nữa chăng? Có phải đồ đệ được ở lại không?”
Thanh Hoa Quân khựng mặt: “Ngươi có ma khí trong người sao có thể ở lại Hoá Tiên Tông. Ta muốn hỏi ngươi tu luyện công pháp gì?”
Mẹ kiếp, chú em thích Tuyệt Thế Võ Công của bà rồi à.
Ninh Thư nói: “Đồ đệ tu luyện công pháp hệ thổ của sư tôn.”
Thanh Hoa Quân bật cười: “Công pháp hệ thổ thế nào mà ta không biết sao?”
Ninh Thư mím môi, quỳ xuống nói: “Đồ đệ tu luyện công pháp của Ma tộc. Chỉ cần sư tôn giữ đồ đệ ở lại, đồ đệ sẽ cống hiến công pháp ạ.”
Thanh Hoa Quân lạnh mặt, không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ phất tay bảo: “Đi đi.”
Ninh Thư thất vọng ra mặt, đứng lên rời khỏi đại điện, rời khỏi Thanh Hoa Đỉnh, rời khỏi Hoá Tiên Tông.
Ninh Thư giơ ngón giữa về phía Thanh Hoa Đỉnh.
Đợi ngày bà mạnh rồi bà thề sẽ trở về gô cổ đánh chú mày một trận. Bà sẽ giữ đầu chú mày, cho chú mày biết cảm giác bị đưa thẳng kình khí vào đan điền.
Rời khỏi Hoá Tiên Tông rồi bỗng nhiên Ninh Thư không biết đi đâu. Tất nhiên không thể về Ma tộc, chút sức mạnh của cô vẫn còn thua xa ông bố Ma tộc.
Cha Tiêu Tố Tố là ma tướng, cùng cấp bậc với Thanh Hoa Quân Hoá Thần.
Cô không đánh lại Thanh Hoa Quân thì càng không đánh lại ông bố Ma tộc. Huống hồ công pháp Ma tộc lắm chiêu trò léo lắt, khó mà đề phòng.
Cô cũng không thể đến thành trấn đông người, không lâu nữa cấm chế phát tác chỉ dễ bị phát hiện ở nơi đông người.
Cô không dám chắc cô có bị tu sĩ phát hiện hay không. Bị tu sĩ phát hiện chỉ rước phiền, họ sẽ đuổi theo cô đòi giết cho bằng được.
Giờ này Ninh Thư mới thật sự thấm được câu thiên hạ rộng lớn nhưng chẳng có chỗ dung thân.
Thôi vậy, cứ đến nơi ít người đã. Hơn nữa phải cách Hoá Tiên Tông càng xa càng tốt.
Ninh Thư định cướp địa bàn của yêu thú, kiếm nơi tu luyện.
Nơi Ninh Thư nhắm đến là dãy Huyền Linh Sơn được mệnh danh là Ngũ Đại Hiểm Địa1 với những cánh rừng rộng bạt ngàn. Trong rừng ẩn náu đa đạng yêu thú, biết bao thiên tài địa bảo mà nhiều người không biết.
Mặc dù nguy hiểm nhưng được tu sĩ xem trọng. Nơi đây nhiều yêu thú, tu sĩ sẽ đến đây tìm kiếm vật liệu cần cho luyện đan hoặc luyện pháp khí.
Ninh Thư xác định được phương hướng chạy thật nhanh về phía dãy Hoàng Linh Sơn.
Thanh Hoa Quân đang ngồi trong đại điện Thanh Hoa Đỉnh bỗng cảm thấy nhói lòng. Người tu luyện kết nối với đất trời, dự cảm được nguy hiểm.
Thanh Hoa Quân hơi hối hận khi thả Ninh Thư đi, hắn chưa từng gặp Ma tộc nào tu luyện công pháp này.
Thanh Hoa Quân rời khỏi đại điện, chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài cổng Hoá Tiên Tông, bay về hướng Ma tộc. Bay rất lâu vẫn không thấy bóng dáng Ninh Thư.
Cảm giác lo lắng tăng dần, Thanh Hoa Quân càng thêm hối hận vì thả người, bởi với thực lực của Ninh Thư căn bản không chạy nhanh thế.
Vậy mà Thanh Hoa Quân đuổi theo lâu như vậy rồi, đứng từ trên cao vẫn chẳng thấy bóng dáng người đâu, hắn dừng đuổi bởi hắn biết Ninh Thư không trở về Ma tộc.
Thanh Hoa Quân trầm tư, xưa nay luôn là hắn chơi xỏ người khác, không ngờ có ngày mình bị người khác lừa.
Không biết nó có mang Huyền Dương Kiếm về Ma tộc không.
Thanh Hoa Quân trở về Hoá Tiên Tông.
Có điều hắn rất bực bội.
Ninh Thư chạy được một quãng xa theo hướng trái ngược đường về ma tộc mới thấy an toàn hơn một chút và đi chậm lại.
Đói thì Ninh Thư ăn tích cốc đan.
Cô vừa đi vừa tu luyện, quả nhiên linh khí bên ngoài ít hơn trong Thanh Hoa Đỉnh. Tuy nhiên linh khí vẫn tập trung quanh cô khi tu luyện nên hiệu quả được đảm bảo.
Đến giờ Ninh Thư vẫn không biết tại sao tốc độ tu luyện của cô lại nhanh chóng mặt.
Cô sợ lắm, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, không tự nhiên nó lại nhanh.
Ninh Thư thử bay nhưng có vẻ cô không thể bay mà không nhờ đạo cụ hỗ trợ, vậy nên cô phải đi bằng đôi chân.
Thỉnh thoảng có gặp yêu thú, Ninh Thư đánh nhau với yêu thú bằng chính nắm đấm của mình, đánh chết yêu thú chỉ bằng sức mạnh.
Bằng tay không.
Cũng có lúc cô lười sẽ phóng kình khí rồng bay lượn trong đan điền ra đánh trận. Con rồng của cô đã ánh vàng, nó lao ra kèm với tiếng gầm thét chiến đấu với yêu thú. Nếu gặp yêu thú yếu, con rồng cào chết yêu thú chỉ bằng một cú tung vuốt, bắn máu khắp người Ninh Thư.
Ninh Thư trợn mắt há mồm, giỏi thật đấy. Nhưng mà kình khí hình rồng cũng chẳng đánh được mấy chiêu trước Thanh Hoa Quân.
Rõ ràng vì yêu thú linh trí thấp không biết cách tu luyện nên yếu.
Ninh Thư nhặt tất cả thiên tài địa bảo, đó là tài nguyên cả, có thể bán kiếm linh thạch khi đi qua thôn trấn.
Lạ là Ninh Thư rất hay nhặt được bảo vật, mà càng về sau thiên tài địa bảo ngày càng quý giá. Dù có yêu thú bảo vệ thì cô vẫn hạ gục được yêu thú, bỏ bảo vật vào túi.
Ninh Thư sợ vỡ mật, cô đâu phải nhân vật chính, cô là quân tốt thí mà sao suốt ngày gặp bảo vật, ra cửa cũng nhặt được trứng phượng hoàng? Không lẽ cô sắp phải cống nộp hết chỗ bảo vật này cho người khác?
Ninh Thư thật sự khóc khi gặp một thứ, đó là Cát Tinh ở giữa đường, là Cát Tinh thật ấy.
Cát Tinh chính là thứ mà anh tóc bạc cần. Ninh Thư cứ nghĩ cô phải làm nhiều nhiệm vụ lắm mới tìm thấy nó.
Chẳng ngờ gặp ngay ở nhiệm vụ này.
Ninh Thư nghĩ mình đang mơ.
Ninh Thư giẫm đi giẫm lại Cát Tinh rồi lại ngó nghiêng xung quanh xem có phải có ai cố tình vứt không.
Ninh Thư vừa lau nước mắt vừa nhặt Cát Tinh, bảo 2333 cất về không gian, cứ gặp là cất hết không phải bỏ qua.
“Tôi sợ vãi đái ra quần rồi 2333, cuối cùng là sao vậy?” Ninh Thư hỏi 2333.
Cô hoang mang thật.
2333 cũng hoang mang: “Để tôi kiểm tra.”
Ninh Thư sợ chết mất, chuyện quái quỷ gì thế này?
Đây là đặc quyền của nhân vật chính mà.
Tiêu Tố Tố khổ sở, tại sao cô nhập vào cô ấy mà lại tu luyện như bật auto.
Không thực thế chút nào.
Không có chuyện tự nhiên được cho không cái gì.
Có âm mưu, chắc chắn có âm mưu!
Danh sách chương