Ninh Thư rất không có kiên nhẫn với kẻ thích ăn bám. Bọn cô quen nhau đã đành, nhưng đây là lý do để hắn ta ăn bám cô.

Rõ ràng không bình thường chút nào.

Ninh Thư không biết còn chuyện gì đang đợi cô, cô sắp bị thế giới quay cho chóng mặt.

Thanh Việt thấy Ninh Thư giận thì nhăn mày: “Ta không có ý xấu với cô, có lẽ là ta nợ cô một mối duyên.”

Ninh Thư nghĩ ngợi: “Không có đâu.”

Hay đó là nguyên chủ Tiêu Tố Tố, vấn đề là Tiêu Tố Tố cũng không quen hắn.

“Ta không thể dẫn theo người khác, ngươi đừng đi cùng ta.” Ninh Thư lạnh lùng.

Thanh Việt nói năng từ tốn: “Không sao hết, cô không cần bảo vệ ta.”

Ninh Thư: →_→

Định chơi trò gì vậy? Cứ tưởng được ăn bữa cơm ngon lành lại ở đâu ra cái tên này.

Ninh Thư hỏi về mái tóc màu xanh lá của hắn: “Tóc ngươi sinh ra đã có màu này à?”

Thanh Việt gật đầu: “Kể từ khi ta hoá hình đã như vậy.”

Hoá hình!

Quả nhiên là yêu thú.

“Ngươi là yêu thú gì…” Ninh Thư hỏi.

Thanh Việt nhìn Ninh Thư: “Cô đoán xem.”

Ninh Thư: Hờ hờ…

“Ngươi là yêu thú mà sao họ không tấn công ngươi?” Ninh Thư hỏi nhỏ Thanh Việt.

Thanh Việt đưa mắt qua mọi người trong quán: “Họ không dám.”

Rất ngang ngược, Ninh Thư bật ngón cái.

Ninh Thư ăn hết thức ăn trên bàn rồi chuẩn bị tìm nhà trọ nghỉ chân.

Ninh Thư rời khỏi tửu lâu Thanh Việt cũng theo ra và hỏi: “Cô định đi đâu?”

“Tìm nơi ở. Chúng ta không quen không biết, ngươi đừng đi theo ta. Cảm ơn ngươi đã mời ta uống nước biển.” Ninh Thư thấy hắn không có ý xấu nên cũng cư xử bình thường.

“Cô thích ta sẽ mời cô uống suốt ngày.” Thanh Việt nói.

Ninh Thư: …

“Quân tử không cướp của ngon của người khác.” Ninh Thư từ chối ngay.

Đôi mắt của Thanh Việt như có triệu triệu vì sao toả sáng khiến hắn trông có vẻ là một người thông thái.

Trông Thanh Việt không giống yêu thú cho lắm: “Ngươi không giống các yêu thú khác cho lắm.”

Giống người hơn là yêu thú.

“Ta có nhà.” Thanh Việt nói: “Chúng ta đã là bạn đồng hành vậy cô đến ở nhà ta đi.”

Ninh Thư hơi ngại: “Thế thì phiền ngươi lắm.”

“Không phiền.”

Ninh Thư: Không, có phiền…

Tự nhiên lân la bắt chuyện lại còn tốt với cô. Bánh ngon từ trên trời rơi xuống ắt có âm mưu.

“Cô còn lấn cấn chuyện gì?” Thanh Việt hỏi.

“Bởi vì chúng ta không quen, chúng ta là người lạ nên ta không muốn làm phiền ngươi.” Ninh Thư nói với Thanh Việt: “Ta nghĩ ngươi nhận nhầm người.”

Thanh Việt ung dung nói: “Nhưng ta cảm nhận được là có quen, chắc là cô quên thôi.”

“Linh hồn của chúng ta từng gặp nhau.” Thanh Việt bảo: “Cô không phải ngại ta, có thể lý do mà ta vẫn luôn không đột phá được đại lộ có liên quan nhân quả với cô.”

Ninh Thư: Nói tiếng người hộ cái.

Cảm thấy mình ngu hơn cả yếu thú.

Ninh Thư thở dài về nhà Thanh Việt, đó là một ngôi nhà to khang trang.

“Ngươi có nhà to quá nhỉ.” Ninh Thư thấy có cả đầy tớ trong nhà.

Đầy tớ thấy Thanh Việt đều hành lễ chào: “Thanh đại nhân.”

“Dọn một phòng cho cô ấy.” Thanh Việt dặn.

Quản gia xếp phòng cho Ninh Thư ở cạnh phòng Thanh Việt, Ninh Thư đến cạn lời.

Trong nhà dồi dào linh khí, Ninh Thư khoanh chân trên giường bắt đầu luyện công.

Linh khí xung quanh ùa vào Ninh Thư.

Không biết đã luyện công bao lâu, Ninh Thư mở mắt ra thì thấy kình khí trong đan điền cô đã biến thành con rồng vàng.

Rồng vàng sống động như thật, bị thần thức của Ninh Thư quét qua còn chạm lại vào thần thức của Ninh Thư.

Ninh Thư ngạc nhiên, hình như nó có ý thức riêng?

Có tiếng gõ cửa, Ninh Thư ra mở cửa, bên ngoài là Thanh Việt.

“Luyện xong chưa? Đến giờ ăn tối rồi.” Thanh Việt nói.

Ninh Thư đến phòng khách với Thanh Việt, bàn ăn đầy ú ụ toàn thịt là thịt.

Ninh Thư: →_→

Ninh Thư bắt đầu đánh chén bữa tối, Thanh Việt nhăn mặt: “Ta tưởng người tu tiên các cô kiêng không ăn mặn?”

“Thần tiên cũng là người.” Con người sống vì cái miệng mà?

Thanh Việt uống nước biển, gật đầu: “Đúng là vậy.”

Cứ thấy Thanh Việt uống nước biển là Ninh Thư lại thấy mặn chát cả mồm: “Ngươi là yêu thú dưới biển?”

“Đúng.”

“Bản thể là gì?” Ninh Thư hỏi.

Thanh Việt nghiêng đầu: “Cô đoán xem.”

Ninh Thư: …

Thích nói thì nói, bà lười hỏi.

Đột nhiên Ninh Thư khựng người, bởi vì cấm chế đang phát tác.

Cấm chế phát tác làm cơ thể thổi bùng đau đớn.

Ma khí bốc ra ngùn ngụt, Ninh Thư ngồi bệt xuống đất, khoanh chân, chịu đựng sự đau đớn.

Thanh Việt tạo kết giới bao trùm cả nhà không cho người khác phát hiện ma khí trong Ninh Thư.

Ninh Thư đang chửi đổng cấm chế chết tiệt, đậu má mày cứ đợi đấy!

Rất lâu sau đó, cấm chế mới lặn mất tăm trong đan điền, Ninh Thư lúc này đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Ninh Thư rót chén nước.

“Cô là Ma tộc?” Thanh Việt nhìn Ninh Thư rồi lại lắc đầu: “Không thuần chủng.”

“Cô bị Ma tộc gieo cấm chế.” Thanh Việt nói tiếp.

Ninh Thư nhìn hắn: “Ngươi biết cả cấm chế của Ma tộc cơ à.”

Thanh Việt cười: “Lúc ta hoá hình thiên địa này vẫn chưa có Ma tộc, sau này Ma tộc mới xuất hiện.”

Ninh Thư: (⊙0⊙)

Lão quái vật.

Trong trí nhớ của Tiêu Tố Tố, chẳng biết Ma tộc đã tồn tại từ bao giờ vậy mà Thanh Việt lại bảo rằng lúc ấy thiên địa chưa có Ma tộc.

“Ngươi sống bao lâu rồi?” Ninh Thư giật khoé môi hỏi.

Thanh Việt lắc đầu: “Không nhớ nữa.”

“Ta có ngày hôm nay là nhờ không ngừng học tập, học theo Nhân tộc, học theo Ma tộc trong rất nhiều năm tháng.”

“Đại lộ chỉ cho yêu thú sức khoẻ chứ không cho trí thông minh.”

Ninh Thư cực kỳ khâm phục: “Ngươi rất giỏi.”

Thanh Việt bật cười: “May mắn duyên đến khơi thông trí thông minh thôi.”

“Đại lộ vô hình sản sinh đất trời, đại đạo vô tình vận hành nhật nguyệt, đại lộ vô danh nuôi dưỡng vạn vật. Thế giới này có Nhân tộc, có yêu thú. Ma tộc được sinh ra để giảm số lượng Nhân tộc, từ đó tạo thành thế ổn định.”

Ninh Thư nghe không hiểu, cô hỏi: “Thế ngươi có cách giải trừ cấm chế trên người ta không?”

Thanh Việt gật đầu: “Có.”

“Giải trừ thế nào?” Ninh Thư hơi kích động. Nếu giải trừ được cấm chế vậy cuộc đời cô không còn nằm trong tay ông bố Ma tộc.

Thanh Việt nói với Ninh Thư: “Cấm chế này được gieo bằng máu của Ma tộc. Theo kiến thức của ta thì chỉ cần có máu của Ma tộc, ta có thể giải trừ cấm chế giúp cô.”

Má, tức là cô vẫn phải về Ma tộc tìm ông bố già.

“Chúng ta so chiêu đi.” Ninh Thư muốn xem trình độ của cô đến đâu, về Ma tộc có bị hút thành xác khô như cốt truyện không.

“Cô không thắng được ta đâu.” Thanh Việt lắc đầu.

“Ta biết ta không thắng được, ta chỉ muốn xem trình độ hiện giờ của ta thôi.” Ninh Thư cạn lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện