Editor: Nha Đam
Dăm ba câu đã huy động được sự nhiệt tình và kỳ vọng của các quý nữ lên khán đài.
Sau khi chuẩn bị sân khấu xong, tất cả mọi người đều chờ đợi Diêm Lạc công tử, người đang suy nghĩ về nó.
Bên trên sân khấu có cánh hoa rơi xuống.
Một nam nhân khoắc một bộ sa y mỏng màu trắng bước lên sân khấu.
Trên mặt đối phương đeo một tấm khăn che mặt, lộ ra một đôi mắt đào hoa mê hồn.
Giữa lông mày dán hoa điền màu đỏ xinh đẹp, làm tăng thêm vẻ đẹp mỹ nam tử.
Hoa điềm được trang điểm ở trên tránĐối phương vừa lên sân khấu, các quý nữ ở dưới nhìn chằm chằm mỹ thiếu niên trên sân khẩu giống như bị hút hồn.
Nam khôi đầu bảng của Phượng Minh Lâu mang vẻ đẹp của Hi Quốc.
Chỉ cần là quý nữ mê cái đẹp, không ai là không bị một người đẹp như vậy hấp dẫn.
Tối nay tụ tập ở Phượng Minh Lâu, chẳng qua là vì thiếu niên này trên sân khấu.
Cuộc đấu giá được tổ chức, tất cả mọi người đều biết biết rõ rằng không dễ dàng lấy được đêm đầu tiên của Diêm Lạc mỹ nhân
Mỹ thiếu niên bước đến trung tâm sân khấu, đôi mắt đẹp quét nhẹ qua người nữ nhân vô cùng xinh đẹp bên dưới, khẽ cúi đầu chào.
Sau đó, âm nhạc vang lên.
Âm nhạc nhẹ nhàng và êm dịu vang lên xung quanh toàn bộ khán phòng giống như một tiếng nước chảy róc rách.
Mỹ thiếu niên trên sân khấu phất nhẹ tay áo, múa uyển chuyển, quyến rũ.
Mỗi điệu múa đều như giẫm lên tâm của người khác, khiến quý nữ bên dưới đáy lòng giống như có mèo cào.
Các quý nữ ngày càng gấp gáp, muốn đem người trên sân khấu coi như là của mình.
Những quý nữ ở đây đều bị Diêm Lạc thu hút.
Phong Thiển cũng chống cằm, chớp chớp mắt nhàn nhạt nhìn thiếu niên trên sân khấu.
Cũng có chút mới lạ.
Ở một quốc gia nữ tôn cũng có một nam nhân mềm mại và mảnh mai như vậy sao? Nhưng......
Phong Thiển hơi nghiêng đầu, nhưng mà, đối phương không đẹp bằng mảnh nhỏ.
Mảnh nhỏ của Điện hạ, cho dù ở thế giới nào đi chăng nữa, thì vẻ đẹp cũng không có ai có thể sánh được.
Có lẽ... Mảnh nhỏ đã thừa hưởng vẻ đẹp vô song của Điện hạ.
Cô đang suy nghĩ lung tung.
Tuy nhiên, hành động của Phong Thiển trong mắt Khuynh Dạ lại thành ngẩn người, nghĩ rằng đối phương bị thu hút bởi vẻ đẹp của người trên sân khấu mà ngẩn người.
Đôi mắt đen của thiếu niên dần trở nên sâu thẳm và lạnh lùng.
Quả nhiên...
Ngay cả khi mang thân phận là Nữ Vương đến thăm Hi Quốc, cũng không quên lẻn ra ngoài đến một nơi như vậy.
Khuynh Dạ tự cười nhạo bản thân.
Hắn quên mất rằng Nữ Vương luôn thích cái đẹp, cũng là bản tính phong lưu đa tình của đế vương.
Vì thế......
Bây giờ... Hắn đang tức giận vì điều gì?
...
Thiếu niên trên sân khấu múa xong, ngón tay hững hờ kéo tấm màn che trên mặt ra.
Lớp sa mỏng lướt qua khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, để lộ nhan sắc giống như thiên tiên.
Mỹ thiếu niên cong khóe môi, lẳng lặng rời sân khấu.
Phần còn lại chính là đấu giá.
Cùng lúc Diêm Lạc rời đi, Phong Thiển từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Cô cúi người, rời khán đài và lặng lẽ đi theo Diêm Lạc, người vừa bước xuống sân khấu và chuẩn bị trở về phòng.
Bên này, Khuynh Dạ nhìn thấy động tác của Nữ Vương, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó hơi nhíu mày, cũng nhấc chân tiếp tục đi theo.
Đáy lòng... Đột nhiên có chút bối rối.
Vừa rồi, nhìn thấy nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm sân khấu, không hiểu sao hắn cảm thấy hơi bực bội.
Tuy nhiên, khi thấy đối phương thực sự nhấc chân đi về phía người đó.
Khuynh Dạ hoảng sợ.
Giống như... Trong tích tắc, một thứ gì đó quan trọng sắp bị mất.
Là một cảm giác rất mạnh liệt và đau đớn.
Dường như có gì đó đang xé nát trái tim hắn.
Thiếu niên mím môi, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đen dần tan biến, chỉ còn lại... Sững sờ và thất thần.
Nhưng vẫn... không nhịn được muốn đi theo cô.
Ngay cả khi... cuối cùng hắn sẽ nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn không muốn thấy.
Danh sách chương