Editor: Nha Đam
Phong Thiển khẽ chớp mắt.
Hả? Nam khôi đầu bảng? Đêm đầu tiên?
Vậy... nơi này giống như thanh lâu à?
Cô từ từ đảo mắt.
May mà không mang mảnh nhỏ đi.
Sau một hồi suy nghĩ, Phong Thiển lại hỏi nữ nhân kia: "Vậy thì... Buổi đấu giá đêm đầu tiên của Diêm La công tử ở đâu? Khi nào thì đấu giá?"
Nữ nhân đó ân cần nói: "Ngươi nhìn kia kìa, có một sân khấu lớn ở trung tâm Phượng Minh Lâu. Một lát nữa, Diêm Lạc công tử sẽ biểu diễn tài nghệ của mình trên sân khấu. Sau đó, các cô nương sẽ đấu giá."
Nói xong, nữ nhân đó lại thần bí bổ sung vào tai Phong Càn: "Nghe nói đại hoàng nữ cũng đang âm thầm phái người đến buổi đấu giá của Diêm lạc công tử đó."
Phong Thiển gật đầu, ánh mắt rơi vào sân khấu ở trung tâm.
Đại hoàng nữ của Hi Quốc phái người đến đấu giá đêm đầu tiên của mỹ nhân, cũng là chuyện bình thường.
Dù sao thì người đối phương cũng đẹp như vậy, không thể bỏ qua một mỹ nhân như Diêm Lạc được.
Chỉ là... Phong Thiển có chút bối rối.
Vậy thì cô nên làm thế nào để lấy được Nguyệt Quang Thạch từ tay Diêm Lạc đây?
Cách dễ nhất là đấu giá đem đối phương đi.
Tuy nhiên, đối phương nổi tiếng như vậy, cô cũng không mang theo quá nhiều lượng bạc khi đi ra ngoài.
Hẳn là không đủ để mang đối phương đi.
Đôi mắt đen của Phong Thiển đảo một vòng, trong lòng thoáng hiện lên một ý niệm.
Lúc này, chỗ trước khán đài đã đông nghịt người nên Phong Thiển phải tìm chỗ lùi xa hơn một chút.
Cô chống cằm chán nản chờ Diêm La biểu diễn trên sân khấu.
Bên ngoài Phượng Minh Lâu.
Thừa tướng mặc bạch y sững sờ tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng lặng lẽ nhìn ba chữ Phượng Minh Lâu trên tấm bảng.
Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng, đôi mắt cũng từ từ nheo lại.
Phượng Minh Lâu sao?
Khuynh Dạ im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi bước vào.
Bên trong, như trong tưởng tượng của hắn, trong không khí mùi son phấn nồng nạc.
Nữ nhân vui đùa cùng với nam nhân mỹ mạo mảnh mai ở bên cạnh.
Mỗi bước mà hắn đi, sự lạnh lùng giữa hai lông mày càng thêm sâu.
Thiếu niên mỹ mạo vô song đột nhiên bước vào liền có người chú ý tới hắn.
Có một nữ nhân sau khi thấy mỹ mạo của thiếu niên liền không nhịn được đến tiếp cận hắn.
"Tiểu công tử đến từ Phượng Minh Lâu à?"
Khuynh Dạ không để ý đến đối phương, tiếp tục đi về phía khán đài với ánh mắt lạnh lùng.
Đôi mắt hắn lướt nhẹ qua đám đông.
Đột ngột dừng lại.
Nữ Vương chống cằm, như đang chờ đợi điều gì đó.
Thấy thiếu niên không để ý đến mình, nữ nhân đó lại gần thêm một chút, hỏi thẳng: "Một đêm của tiểu công tử trị giá bao nhiêu?"
Rõ ràng là đối phương nhìn trúng dung mạo của thiếu niên.
Lời nói này ám chỉ quá rõ ràng.
Khuynh Dạ cau mày, môi mỏng lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."
Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa nhiệt độ lạnh như băng tuyết, khiến người ta đột nhiên cảm giác được nhiệt độ chung quanh giảm xuống đột ngột, trong chốc lát giống như có làn gió lạnh thổi qua.
Thái độ lạnh như băng của thiếu niên khiến nữ nhân kia sững sờ một lúc, khi định thần lại thì thiếu niên đã rời đi, không biết đi đâu.
Giống như những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Nhưng......
Nữ nhân đó xuất thần một lúc.
Thiếu niên đó thực sự rất đẹp, ngay cả Diêm Lạc công tử thật sự cũng không sánh được với vẻ đẹp của người thiếu niên vừa rồi.
...
Khi nhìn thấy bóng dáng của Nữ Vương Khuynh Dạ lặng lẽ đứng ở một góc trống.
Những nữ nhân đó quá phiền phức, Khuynh Dạ luôn lười đối phó với họ.
May mắn thay, ánh mắt của mọi người đều bị hút vào sân khấu, không ai để ý rằng có một thiếu niên vô cùng mỹ mạo đang ở trong góc.
Một lát sau.
Chủ nhân của Phượng Minh Lâu từ từ bước lên sân khấu.
Chủ nhân của Phượng Minh Lâu là một nữ nhân xinh đẹp.
Đối phương quản lý Phượng Minh Lâu nhiều năm, nắm rất rõ tính cách của những quý cô nương nương tìm thú vui này.
Phong Thiển khẽ chớp mắt.
Hả? Nam khôi đầu bảng? Đêm đầu tiên?
Vậy... nơi này giống như thanh lâu à?
Cô từ từ đảo mắt.
May mà không mang mảnh nhỏ đi.
Sau một hồi suy nghĩ, Phong Thiển lại hỏi nữ nhân kia: "Vậy thì... Buổi đấu giá đêm đầu tiên của Diêm La công tử ở đâu? Khi nào thì đấu giá?"
Nữ nhân đó ân cần nói: "Ngươi nhìn kia kìa, có một sân khấu lớn ở trung tâm Phượng Minh Lâu. Một lát nữa, Diêm Lạc công tử sẽ biểu diễn tài nghệ của mình trên sân khấu. Sau đó, các cô nương sẽ đấu giá."
Nói xong, nữ nhân đó lại thần bí bổ sung vào tai Phong Càn: "Nghe nói đại hoàng nữ cũng đang âm thầm phái người đến buổi đấu giá của Diêm lạc công tử đó."
Phong Thiển gật đầu, ánh mắt rơi vào sân khấu ở trung tâm.
Đại hoàng nữ của Hi Quốc phái người đến đấu giá đêm đầu tiên của mỹ nhân, cũng là chuyện bình thường.
Dù sao thì người đối phương cũng đẹp như vậy, không thể bỏ qua một mỹ nhân như Diêm Lạc được.
Chỉ là... Phong Thiển có chút bối rối.
Vậy thì cô nên làm thế nào để lấy được Nguyệt Quang Thạch từ tay Diêm Lạc đây?
Cách dễ nhất là đấu giá đem đối phương đi.
Tuy nhiên, đối phương nổi tiếng như vậy, cô cũng không mang theo quá nhiều lượng bạc khi đi ra ngoài.
Hẳn là không đủ để mang đối phương đi.
Đôi mắt đen của Phong Thiển đảo một vòng, trong lòng thoáng hiện lên một ý niệm.
Lúc này, chỗ trước khán đài đã đông nghịt người nên Phong Thiển phải tìm chỗ lùi xa hơn một chút.
Cô chống cằm chán nản chờ Diêm La biểu diễn trên sân khấu.
Bên ngoài Phượng Minh Lâu.
Thừa tướng mặc bạch y sững sờ tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng lặng lẽ nhìn ba chữ Phượng Minh Lâu trên tấm bảng.
Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng, đôi mắt cũng từ từ nheo lại.
Phượng Minh Lâu sao?
Khuynh Dạ im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi bước vào.
Bên trong, như trong tưởng tượng của hắn, trong không khí mùi son phấn nồng nạc.
Nữ nhân vui đùa cùng với nam nhân mỹ mạo mảnh mai ở bên cạnh.
Mỗi bước mà hắn đi, sự lạnh lùng giữa hai lông mày càng thêm sâu.
Thiếu niên mỹ mạo vô song đột nhiên bước vào liền có người chú ý tới hắn.
Có một nữ nhân sau khi thấy mỹ mạo của thiếu niên liền không nhịn được đến tiếp cận hắn.
"Tiểu công tử đến từ Phượng Minh Lâu à?"
Khuynh Dạ không để ý đến đối phương, tiếp tục đi về phía khán đài với ánh mắt lạnh lùng.
Đôi mắt hắn lướt nhẹ qua đám đông.
Đột ngột dừng lại.
Nữ Vương chống cằm, như đang chờ đợi điều gì đó.
Thấy thiếu niên không để ý đến mình, nữ nhân đó lại gần thêm một chút, hỏi thẳng: "Một đêm của tiểu công tử trị giá bao nhiêu?"
Rõ ràng là đối phương nhìn trúng dung mạo của thiếu niên.
Lời nói này ám chỉ quá rõ ràng.
Khuynh Dạ cau mày, môi mỏng lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."
Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa nhiệt độ lạnh như băng tuyết, khiến người ta đột nhiên cảm giác được nhiệt độ chung quanh giảm xuống đột ngột, trong chốc lát giống như có làn gió lạnh thổi qua.
Thái độ lạnh như băng của thiếu niên khiến nữ nhân kia sững sờ một lúc, khi định thần lại thì thiếu niên đã rời đi, không biết đi đâu.
Giống như những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Nhưng......
Nữ nhân đó xuất thần một lúc.
Thiếu niên đó thực sự rất đẹp, ngay cả Diêm Lạc công tử thật sự cũng không sánh được với vẻ đẹp của người thiếu niên vừa rồi.
...
Khi nhìn thấy bóng dáng của Nữ Vương Khuynh Dạ lặng lẽ đứng ở một góc trống.
Những nữ nhân đó quá phiền phức, Khuynh Dạ luôn lười đối phó với họ.
May mắn thay, ánh mắt của mọi người đều bị hút vào sân khấu, không ai để ý rằng có một thiếu niên vô cùng mỹ mạo đang ở trong góc.
Một lát sau.
Chủ nhân của Phượng Minh Lâu từ từ bước lên sân khấu.
Chủ nhân của Phượng Minh Lâu là một nữ nhân xinh đẹp.
Đối phương quản lý Phượng Minh Lâu nhiều năm, nắm rất rõ tính cách của những quý cô nương nương tìm thú vui này.
Danh sách chương