Editor: Nha Đam

Phong Thiển lặng lẽ đi theo sau Diêm Lạc, chỉ thấy đối phương vào phòng.

Cô đứng ở cửa, đôi mắt đen chớp chớp, lại nhìn xung quanh.

Bởi vì lúc này đang diễn ra cuộc đấu giá nên ở đây rất yên tĩnh, không có người.

Phong Thiển đặt tay lên cửa rồi đẩy vào, nhưng cửa không mở.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giơ tay gõ cửa.

Một lúc sau, bên trong có tiếng bước chân rất nhẹ.

Kẽo kẹt một tiếng, thiếu niên bên trong mở cửa.

Diêm Lạc sững sờ khi nhìn thấy cô ở cửa, cụp mắt xuống rồi nói: "Cô nương, thật xin lỗi, Diêm Lạc không nhận tiếp khách."

Tuy rằng có chút bất ngờ khi đối phương chạy tới hậu trường để tìm đến nơi này.

Tuy nhiên, phép tắc không thể bị phá vỡ.

Ngay khi thiếu niên chuẩn bị đóng cửa, cô đã dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy mép cửa, ngăn cản động tác của đối phương.

Diêm La nhướng mắt nghi ngờ.

Cô tỏ vẻ nghiêm túc: "Ta muốn... Nhờ ngươi một chuyện."

Thiếu niên im lặng.

Phong Thiển nói: "Sẽ không quấy rầy ngươi lâu, chúng ta có thể thỏa thuận."

Diêm Lạc dừng lại và im lặng.

Sau đó, không biết nghĩ đến cái gì, lại gật đầu với cô gái trước mặt.

"Được rồi, cô nương theo ta vào đi."

"Ừm, đa tạ." Phong Thiển buông tay bước vào phòng.

Mỹ thiếu niên liếc nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định không có ai ở đó, hắn mới chậm rãi đóng cửa lại.

Khuynh Dạ ẩn mình trong góc khuất, chứng kiến ​​toàn bộ quá trình.

Vì khoảng cách xa nên không nghe được hai người họ nói gì.

Hắn chỉ thấy Nữ vương vươn tay ngăn cản đối phương đóng cửa.

Sau đó, không nói cái gì, đối phương đã cho Nữ Vương vào phòng.

Khuynh Dạ trầm mặc.

Cụp mắt xuống, giống như con bướm chết, sau khi nhẹ nhàng vỗ cánh vài cái, nó lặng lẽ dừng lại tại chỗ.

Vô hồn.

Sự im lặng đến chết người.

Đôi môi ửng đỏ của thiếu niên dần dần trở nên trắng bệch.

Đôi mắt đen giống như bị những con sóng dữ trên mặt biển mênh mông nhấn chìm, lạnh lùng vô thần.

Trước đó, cô hờn dỗi không thèm để ý đến hắn.

Hắn cứ nghĩ... Nữ vương chỉ nhất thời giận dữ mà thôi.

Sau đó, một mực phớt lờ, một mực không lý không hỏi.

Hắn bắt đầu thấy bồn chồn...

Mãi cho đến khi cô lẻn đi trong đêm và đến một nơi như vậy, hắn mới bắt đầu hoảng sợ.

Hiện tại......

Lại tận mắt chứng kiến, cô bước vào phòng của một nam tử.

Liệu... Điều gì sẽ xảy ra? Thiếu niên cụp mắt xuống.

Quả nhiên là... Không còn thích hắn nữa...

Những ngón tay của Khuynh Dạ từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm, khớp xương dần trở nên trắng bệch.

Đôi mắt hắn đờ đẫn, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo.

Thế giới đột nhiên chìm trong bóng tối.

Ở tại chỗ một hồi lâu thiếu niên mới khẽ nhướng mắt, yên lặng nhìn về phía cửa hồi lâu.

Sau đó, hắn nhấc chân nhẹ nhàng bước tới.

Khuynh Dạ ngơ ngác đứng trước cửa.

Trong một khoảng thời gian dài.

Thiếu niên từ từ tránh sang một bên, dựa vào cánh cửa bên cạnh, im lặng.

Phong Thiển theo Diêm Lạc vào.

Cô lặng lẽ quan sát xung quanh.

Chà, không hổ danh là nam khôi, trong phòng toàn phấn son, đồ trang sức và quần áo, tất cả đều trân quý và rất đẹp.

Diêm La đi tới, cầm lấy ấm trà, cho trà mới pha vào ấm trà.

Sau đó, hắn ngước nhìn thiếu nữ.

"Cô nương, mời."

Phong Thiển quay đầu lại và ngồi xuống chiếc ghế bên bàn.

Diêm Lạc cũng đã ngồi vào chỗ của mình, ngồi đối diện với Phong Thiển.

Cô nhìn chằm chằm vào tách trà đối phương đang rót, sau đó ngước mắt lên nhìn đối phương, trực tiếp hỏi: "Ngươi có Nguyệt Quang Thạch không?"

"Nguyệt Quang Thạch?" Động tác cầm chén trà của Diêm La dừng lại, sau đó chậm rãi đặt xuống.

Hắn thắc mắc: " Nguyệt Quang Thạch theo lời cô nương là vật gì?"

"Hả?"

Phong khẽ chớp mắt.

Nhiệm vụ ẩn là lấy Nguyệt Quang Thạch từ Diêm Lạc, nhưng bây giờ đối phương nói rằng hắn không biết Nguyệt Quang Thạch là gì...

Phong Thiển suy nghĩ liền hỏi: "Ngươi có vật gì đặc biệt giống như ngọc không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện