Lư Mễ vào nhà hất giày ra rồi ngồi phịch xuống sofa. Hôm nay cô đã đi được một nửa con đường Vành đai hai, ít nhất trong nửa năm tới cô không muốn đi ngang qua đó nữa.

Đi mà sắp ói luôn rồi.

Đồ Minh thấy Lư Mễ không nhúc nhích y như con chó chết, bèn hỏi cô: “Mượn nhà bếp của em được không?”

Lư Mễ ủ rũ khua tay: “Ngài cứ tự nhiên.”

Cái chuyện đi bộ này rất tà ma, cắn răng đi tiếp có khi lại đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, nhưng hễ dừng lại sẽ tiêu đời ngay. Lư Mễ nằm trên ghế sofa, cảm thấy có hơi nóng lan lên từ lòng bàn chân, hai chân vừa tê vừa căng cứng, chẳng còn tâm tư làm gì hết.

*Hai mạch Nhâm Đốc (任脈): trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).

Cô thầm mắng Đồ Minh một trận trong lòng, không hết giận được bèn gọi Đồ Minh đang rửa rau trong bếp: “Đây mà là hẹn hò gì chứ! Ngài ngẫm lại xem ngài đối xử với tôi thế có đúng không? Lần đầu tiên hẹn hò ôm cốc giữ nhiệt đi dạo Vành đai hai, có phải lần thứ hai ngài sẽ đưa tôi đi đánh Thái Cực Quyền, lần thứ ba thì đi vẽ quốc họa* không hả?! Tôi nghĩ hộ ngài hết rồi đấy! Sau này cứ hẹn hò như thế đi! Thiếu cái nào tôi cũng không đồng ý! Tôi muốn trải nghiệm tuổi xế chiều sớm!”

*Quốc họa là một dạng tranh truyền thống của Trung Quốc. Được vẽ trên lụa hoặc giấy bằng bút lông nhúng nước, mực hoặc màu. Quốc Họa của Trung Quốc chủ yếu bao gồm tranh phong cảnh, tranh nhân vật và tranh chim muông hoa lá...

Đồ Minh nghe thấy ba chữ tuổi xế chiều thì vai run lên. Anh đang nhịn cười đó mà!

Trước kia anh không phải kiểu người có suy nghĩ xấu xa thế này đâu. nhưng với Lư Mễ, anh không giở chút mưu mẹo với cô thì cô sẽ ăn tươi nuốt sống anh luôn. Ăn anh xong cô sẽ thấy chán, cô mà chán thì tám mươi phần trăm sẽ muốn đổi người khác.

Đồ Minh có ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng tốt xấu gì anh cũng làm về quản lý nhân sự, anh hiểu Lư Mễ lắm.

Với anh mà nói, đi bộ mười mấy cây số chẳng thấm vào đâu, lúc này mặt mày anh đều toát ra sự vui vẻ. Đồ Minh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong căn bếp nhỏ của Lư Mễ. Anh không biết nấu cơm nhưng làm lẩu nhúng không khó, món này chỉ cần bỏ hành cắt khúc, gừng thái lát, tỏi nguyên tép và hoa hồi vào nồi nước trắng, chuyện duy nhất phải tốn chút công sức là pha sốt mè. Sốt mè thêm nước ấm, ít muối rồi khuấy đều không ngừng, coi như luyện cơ tay.

Trông nhà Lư Mễ khá là lộn xộn nhưng mỗi một món đồ đều rất sạch sẽ. Lần trước anh tới nhà nhìn cô quay ra quay vào làm một mâm cơm, anh đã đoán chắc là rất ngon. Hôm nay được diện kiến căn bếp thì quả là thế thật, trong này chẳng thiếu gia vị gì, món gì ngon cũng có.

Khi Đồ Minh chuẩn bị xong hết mọi thứ, bên ngoài trời đã tối đen.

Lúc này Lư Mễ vẫn đang nằm ườn trên sofa, thấy Đồ Minh đã chuẩn bị xong, cô lê đôi chân căng cứng ngồi vào bàn ăn. Nước lẩu trong nồi nóng hôi hổi, làm cho cô thấy được an ủi hơn một chút. Cô chấm một miếng thịt vào sốt mè rồi bỏ vào miệng, ngon muốn khóc.

Nếu không có bữa thịt nhúng này, chắc chắn hôm nay cô đã say bye với Đồ Minh rồi.

Đồ Minh còn giơ mấy tép tỏi ngâm giấm đường ra hỏi Lư Mễ: “Ăn không?”

“Có! Có! Mau bóc một tép đưa tôi!”

Đồ Minh lại học theo cô: “Không hôn à?”

“Anh muốn tôi làm kẻ khốn nạn hả? Nằm mơ đi! Đưa tôi!” Cô gắp một tép tỏi ngâm bỏ vào miệng, nhìn Đồ Minh cởi áo len ra, bên trong là một chiếu áo phông cổ tròn ngắn tay màu đen. Cách phối đồ gì đây? Mặc thế mà cũng đẹp ghê ấy nhỉ? Đồ Minh lại bóc một tép tỏi ngâm cho cô, Lư Mễ lắc đầu: “Không ăn đâu, miệng đầy mùi!”

Đồ Minh nhìn ánh sáng gian trá lóe lên trong mắt Lư Mễ, cảm thấy cực kỳ thú vị, bèn ném tép tỏi ngâm vào miệng mình, nhún vai với Lư Mễ.

Đồ Minh phát hiện ra anh khá thích trêu Lư Mễ. Lúc nhìn biểu cảm của cô đột ngột thay đổi anh thấy rất tuyệt.

“Anh cũng không được ăn!”

“Tôi đâu có hôn môi.”

“...”

Đồ Minh cố ý. Anh muốn hôn cô, tình hình này mà hôn thì tám mươi phần trăm cô sẽ mất khống chế. Hôm nay cô mới bị anh bắt đi huấn luyện dã ngoại, trong lòng oán hận lắm, nếu được như ý muốn thì quay người sẽ bye anh luôn.

Hừ! Lư Mễ hừ một tiếng, không cho hôn thì thôi! Một giây trước cô còn mắng anh, giây sau lại thật lòng khen sốt mè anh pha: “Chuẩn chính hiệu luôn đấy! Cho thêm cả hoa rau hẹ và chao đúng không? Tôi nếm ra được luôn.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ngon thì lần sau lại ăn.”

“Vậy thì lần sao tôi muốn qua nhà anh ăn, tôi chưa đến nhà anh bao giờ! Cái nhà cao quý gì không biết, chỉ cho người ta đứng đợi ở cổng khu nhà chứ không cho người ta lên nhà, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tức luôn á! Đó là chuyện mà con người làm được à?” Lư Mễ trách mắng Đồ Minh cái lần cô tặng đồ cho anh mà anh không mời cô lên nhà ngồi chơi.

“Vậy thì ngày nghỉ đầu tiên đến nhà tôi.” Đồ Minh dừng một chút: “Bên cạnh nhà tôi có Di Hòa Viên... Cũng có thể đi dạo...”

“Ngài mau từ bỏ đi! Sau này đi hẹn hò với anh, một bước tôi cũng không đi! Anh đừng hòng bắt tôi nghe lời anh, sau này hẹn hò phải nghe theo tôi!” Lư Mễ nêu lên suy nghĩ của mình.

“Mỗi người một lần, công bằng.” Đồ Minh mặc cả.

“Được.”

“Hôm nay thất bại không tính chứ nhỉ? Về sau tôi sẽ thiết kế lại một buổi hẹn hò.” Đồ Minh chậm rãi nói, không biết anh đang ủ mưu gì.

“Được, tôi tin qua chuyện ngày hôm nay, anh cũng nhận được bài học rồi. Mong rằng anh mau chóng cải tà quy chính! Đừng làm chuyện thất đức này nữa...”

Kéo người khác đi mười mấy cây số vào giữa mùa Đông rét mướt, thiếu đạo đức quá chừng luôn!

Đồ Minh lại bị Lư Mễ chọc cười. Anh nhìn cô, cô đang ăn thịt dê, dễ thấy là món này rất hợp khẩu vị cô, cô ăn mà mặt mày hớn hở.

Hai người chậm rãi ăn thịt dê nhúng, sau đó ăn hoa quả. Lư Mễ bắt Đồ Minh đi ép nước cà rốt, cô uống xong lại bắt anh đi pha một bình trà hoa nhài để giải ngấy. Tóm lại là cô cứ cố gắng hết sức giày vò anh, muốn bù lại sự mệt mỏi cô phải chịu ngày hôm nay.

Đến cuối cùng, cô giày vò người khác mà cô lại là người kiệt sức, nằm ườn trên sofa không chịu nói chuyện.

Đồ Minh bỏ bát vào máy rửa bát, cài đặt chương trình cho máy chạy rồi quét dọn nhà bếp. Lúc anh đi ra thì thấy Lư Mễ nằm nghiêng trên sofa ngủ quên, trông cô mệt thật.

Anh ngồi bên cạnh nhìn cô, Lư Mễ lật người suýt thì ngã. Đồ Minh nhanh tay đỡ được cô. Cô tỉnh dậy, hừ một tiếng: “Đau chân.”

“Đi nhiều quá hả? Bị tích tụ axit lactic rồi.”

*Axit lactic là một sản phẩm phụ của quá trình sản xuất năng lượng không cần oxy. Nó giúp hạn chế tình trạng kiệt sức và chấn thương khi vận động. Tuy nhiên, sự tích tụ của axit lactic trong cơ bắp có thể gây mỏi hoặc đau nhức cơ.

“Mấy năm rồi không đi nhiều như thế.” Lư Mễ lại hừ tiếng nữa.

Đồ Minh đỡ cô nằm ngang xuống, đặt chân cô lên đùi mình, dán sát lòng bàn tay vào mắt cá chân cô rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Khi anh chơi tennis xong thì hay phải thả lỏng cơ bắp, chúng đều có cùng một cơ chế cả. Anh nghiêm túc cung cấp dịch vụ mát-xa sau khi huấn luyện dã ngoại cho Lư Mễ.

Lòng bàn tay ấm áp dán vào mắt cá chân cô rồi từ từ xoa ấn, sau đó đến lòng bàn chân. Đi lâu quá, cơ bắp hơi căng cứng, anh vặn chân cô hơi cong lên, ấn từng tí một: “Đau không?”

Anh hỏi Lư Mễ.

“Hơi tê.” Lư Mễ gối đầu trên tay vịn ghế sofa, mắt nhằm hờ nhìn Đồ Minh chỉ đơn thuần là xoa bóp, không có suy nghĩ gì khác. Nếu đổi thành người khác thì tám mươi phần trăm người đó sẽ xoa được một phút rồi dịch tay tới chỗ khác, chỉ có Đồ Minh là nghiêm túc.

Đương nhiên Lư Mễ biết hôm nay Đồ Minh huấn luyện dã ngoại cho mình vì lý do gì. Anh không muốn cô chạy mô tô, muốn cô tìm ra những thú vui khác, muốn hẹn với cô lại không muốn đi đến bước cuối cùng với cô, vì thế anh để cô mệt mỏi không còn sức nghĩ đến mấy thứ khác nữa. Người với người qua lại với phải cần trí thông minh, cô tự biết có lúc trông cô rất ngu ngốc, nhưng cô vẫn có trí thông minh. Giả ngu cũng là một loại thông minh.

Đồ Minh xoa bóp bắp chân cô gần hai mươi phút mới dịch lên trên, đến đầu gối cô. Hai tay dán sát vào hai bên đầu gối cô, có thế anh mới biết xương đùi của Lư Mễ rất tốt, chỗ đầu gối cũng không bị cong vẹo kỳ dị.

Dịch lên trên nữa sẽ không phù hợp, tốt xấu gì vẫn cách cái quần, anh vẫn bình tĩnh được. Còn Lư Mễ thì không, bây giờ đang có một ngọn lửa cháy trong đầu cô, muốn cháy lan tới người đàn ông đoan chính trước mặt. Cô muốn tay anh dịch lên trên một chút, mau lên, chân đau không quan trọng, cô vẫn còn chỗ khác cần chăm sóc. Ý đồ xấu rục rịch, sau đó biến thành hành động. Cô cong cái chân còn lại đang chờ được hưởng dịch vụ xoa bóp lên, đặt lên đầu gối anh, mũi chân dịch lên trên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chân của anh rắn chắc thật đấy! Sắp tới nơi rồi thì bị Đồ Minh túm lấy mắt cá chân cô, anh nhìn xoáy vào cô. Hai người không nói gì, nhưng hiện trường lại như đang diễn ra một trận gió tanh mưa máu.

Cuối cùng Lư Mễ không chịu nổi trước, cô ngồi dậy, đẩy anh ngã vào lưng dựa của ghế sofa rồi ngồi lên đùi anh.

Đồ Minh không biết đặt tay vào đâu, đặt vào chỗ nào cũng thấy mất lịch sự. Lư Mễ nâng mặt anh lên nhìn một lúc lâu. Sao anh lại thích đỏ mặt thế chứ, sao mặt anh lại nóng như thế, anh bị làm sao vậy? Không phải anh đã nếm trải nhiều lần rồi sao?

Cô cúi đầu hôn anh, trong miệng hai người đều có hương trà, mùi trên mặt Đồ Minh cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, làm người ta say mê.

Cô hôn môi anh một cái thật nhẹ, rồi thêm cái nữa, môi khẽ nhếch lên, đầu lưỡi hơi thè ra liếm môi anh rồi nhanh chóng rụt lại. Cô cứ trêu đùa anh mấy bận như thế.

Đồ Minh ngửa mặt lên như một con cừu con đợi làm thịt. Tóc Lư Mễ lướt qua cổ anh, khoang mũi thở mạnh từng hơi, đột nhiên anh há miệng cắn môi Lư Mễ.

Hai người đều thoáng ngây ngẩn, nhìn thẳng vào mắt nhau, mũi chạm mũi, môi Đồ Minh che lấp môi Lư Mễ, lưỡi cô chui trong miệng anh.

Đột ngột, cũng rất mãnh liệt, Lư Mễ nằm nhoài trên ngực Đồ Minh, tay Đồ Minh dán sát trên lưng cô, hơi siết chặt lại, sợ cô ngã ngửa ra sau.

Lư Mễ hơi cử động cơ thể, đệt, đau chân.

Cô như sốt ruột sắp khóc đến nơi, vành mắt ươn ướt: “Đồ Minh ơi, cứu em với, em không sống được nữa. Chân em khó chịu lắm, cơ thể cũng khó chịu, em...”

Em mệt muốn chết đi được nhưng em muốn làm này làm kia với anh, phải làm sao bây giờ?

Cứ treo ở đây.

Không lên không xuống.

Cực hình là đây chứ đâu.

Đương nhiên Đồ Minh biết Lư Mễ muốn nói gì. Anh hôn cô thật mạnh, đảo khách làm chủ, đẩy cô nằm xuống sofa, chống trên người cô, dùng tay che mắt cô lại: “Em muốn nâng cấp dịch vụ lên đúng không?”

Lư Mễ nghiêng đầu, hôn phía trong cổ tay anh, câu trả lời nằm trong hành động.

Đồ Minh không nói gì thêm, dán môi vào vành tai cô, đầu lưỡi tiến vào, theo tiếng rên không kiềm chế được của Lư Mễ, anh lần tay xuống dưới.

Anh chạm đầu ngón tay vào nơi bí mật mà Lư Mễ muốn nói cho anh biết, bí mật này không khó đoán lắm, là quê hương cô gặp lũ lụt.

Mắt đối mắt, suy nghĩ đều ở trong mắt.

Lư Mễ cắn môi, anh biết cô thích, cô cau mày, anh biết cô muốn anh nhanh lên. Chóp mũi cô có một giọt mồ hôi nhỏ, anh liếm nó đi, lại sáp tới bên tai cô, ngậm lấy vành tai cô, nghe thấy tiếng rên rỉ lúc dài lúc ngắn của cô.

Lư Mễ tham ăn lắm, Đồ Minh biết, anh bèn tụt người xuống, vùi đầu vào đó.

Hạnh phúc tới quá đột ngột, Lư Mễ cảm thấy khoảng thời gian trước mình sắp bị anh giày vò cho phát điên lên, trằn trọc lăn lộn trên giường không dễ chịu chút nào, cuối cùng hôm nay cũng giải quyết được đôi chút ưu phiền, thậm chí cô cảm thấy chờ đợi trong khoảng thời gian trước đó cũng đáng.

Đồ Minh thật sự quá dịu dàng.

“Em cũng có thể giúp anh, hoặc là chúng ta có thể làm, nhưng chắc chắn em sẽ không nhúc nhích, em mệt lắm.” Lư Mễ tự giải quyết xong rồi thì không muốn lo cho Đồ Minh lắm, còn nói mát nữa, cực kỳ vô lương tâm. Đồ Minh bị cô chọc tức đến bật cười, bóp mặt cô: “Vốn dĩ hôm nay tôi không muốn làm kẻ khốn nạn.”

“Em khốn nạn, làm sao?” Lư Mễ hất khuôn mặt hơi ửng đỏ lên, trên mặt viết rõ “Tôi là kẻ vô lương tâm”.

Đồ Minh không so đo với cô, vốn dĩ anh không định làm gì cả: “Tôi về đây, mai còn phải đi làm.”

Lư Mễ đứng dậy tiễn anh, cũng chẳng chịu tiễn đàng hoàng, cứ bám dính lên người anh: “Hay là anh đừng về nữa. Thế này rồi còn về gì chứ, chắc chắn em không còn sức dằn vặt anh đâu mà, anh yên tâm.”

“Mai có cuộc họp quan trọng, tôi phải mặc Âu phục.”

“À. Thế tạm biệt ngài nhé!” Lư Mễ đóng cửa lại, chạy tới cửa sổ, nhìn thấy Đồ Minh đi về rồi mới cởi quần áo ra đi tắm.

Nước vừa phụt ra thì cô nhắm mắt lại, nhớ lại tiếng thở dốc của Đồ Minh ở bên tai mình.

Cô bỗng phì cười.

**

Tác giả có note là lúc đi bộ về, Lư Mễ đi tắm rồi, Đồ Minh thì không. Cơm nước xong thì súc miệng đánh răng rồi mới thân mật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện