Ngày hôm sau Lư Mễ mở mắt ra với cơ thể đau nhức.
Cô lại mắng Đồ Minh một trận: Làm gì không làm, cứ nhất quyết đòi đi bộ để khoe anh có hai cái chân hả!
Cô vất vả cực nhọc ngồi dậy, cảm thấy từ eo đến mắt cá chân không có chỗ nào dùng được nữa.
Lư Mễ xuống giường đi hai bước, chân đau mỏi. Cô cố chịu cơn đau làm vệ sinh cá nhân, bôi ít kem dưỡng ẩm lên mặt rồi ra ngoài.
Vào mấy ngày sắp nghỉ Tết ở Lăng Mỹ, ngoại trừ các sếp phải tham gia mấy cuộc họp tổng kết đánh giá ra, tất cả những người khác đều lén lút làm biếng.
Làm biếng ấy à, Lư Mễ giỏi vụ này nhất, thậm chí cô còn có thể viết ra phương pháp luận về làm biếng.
Cô đến công ty, ngồi vào bàn làm việc. Đường Ngũ Nghĩa thấy cô đến sớm hơn cả mình thì hỏi cô: “Mặt trời mọc đằng Tây ư? Sao chị đến sớm thế?”
“Làm nhân viên giỏi của công ty, tôi phải tạo dựng kết thúc tuyệt vời cho một năm làm việc vất vả.”
Đường Ngũ Nghĩa cúi người xuống nhìn, cô còn lười chẳng buồn đóng cửa sổ màn hình đang chiếu bộ phim “2 Broke Girls” lại! Vì thế cậu ta giơ ngón cái lên với cô: “Chị đỉnh thật đấy, tạo dựng kết thúc tuyệt vời cho một năm làm việc vất vả, mong sao sang năm cũng có khởi đầu tốt đẹp.”
“Đương nhiên rồi!”
Hai người nói đùa với nhau, Đường Ngũ Nghĩa ngồi vào bàn làm việc, nhìn thấy tin tức thú vị thì đá chân Lư Mễ muốn cho cô xem. Lư Mễ kêu “Áu” một tiếng, Đường Ngũ Nghĩa trợn trừng mắt nhìn cô: “Chị kêu gì thế?”
“Tôi đau chân.”
“Sao chị lại đau chân?”
“Hôm qua tôi tự thách thức bản thân.”
“...”
Lư Mễ vừa tán dóc với Đường Ngũ Nghĩa vừa nhắn tin với Thượng Chi Đào: [Ấy thế mà chị lại không biết thầy đồ làm chuyện kia lại dữ dội phết đấy.] Cô gửi một bức ảnh mà cả hai người đều hiểu, cười hì hì.
Thượng Chi Đào hiểu ra ngay, hỏi ngược lại: [Nếu không chị tưởng cuộc hôn nhân trước là hôn nhân không tình dục à?]
Cô ấy nhắn thêm một câu ngay: [Chị ngủ được với Will rồi hả?]
[Xem như đã đi được bước đầu tiên trên con đường dài vạn dặm.]
Từ trước đến nay Lư Mễ chưa từng gặp ai giống Đồ Minh. Nói thế nào nhỉ, trong tình cảnh ấy, đàn ông mất khống chế là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng anh chỉ một lòng phục vụ cô. Có một khoảnh khắc trong lúc đó, Lư Mễ nhìn thấy cái quần sắp bị bung rách toác ra của anh, lòng thật sự nghĩ muốn thả nó ra giúp anh. Nhưng suy nghĩ xấu xa của cô không cho cô vươn tay ra, dù sao bản thân cô cũng xong xuôi êm đẹp rồi, còn lâu cô mới quan tâm tới sống chết của anh. Cô cũng muốn xem anh sẽ xử lý thế nào, vậy mà sau khi xong chuyện anh lại vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì sóng yên biển lặng. Anh không chạm vào cô thêm lần nào.
[Em thấy anh ấy nghĩ gì?] Lư Mễ hỏi Thượng Chi Đào.
[Tám mươi phần trăm là vì anh ấy thích chị một cách nghiêm túc.] Thượng Chi Đào đưa ra chẩn đoán về Đồ Minh. Người không thật lòng thích chị thì sao lại phải nhẫn nhịn cái đó? Có mà ăn tươi nuốt sống chị cho sướng từ lâu rồi.
Lư Mễ nhìn chằm chằm mấy chữ “thích chị một cách nghiêm túc”, sau đó giương mắt lên thì thấy Đồ Minh và Luke ra khỏi văn phòng, cực kỳ bất ngờ. Lư Mễ huýt sáo, chỉ là một tiếng rất nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy. Có người đứng lên nhìn thấy vẻ đắc ý và vui vẻ trên mặt Lư Mễ, không ai nhìn thấy vệt đỏ trên mặt Đồ Minh ngoại trừ Luke.
Hai người họ cùng nhau đi về phía phòng họp, trước sau đều không có ai. Luke đút hai tay trong túi, hỏi Đồ Minh: “Nộp vũ khí đầu hàng rồi à?”
“Gì?”
“Bị Lumi tước vũ khí rồi hả?” Luke là ai chứ, một con cáo già. Lư Mễ huýt sáo mà Đồ Minh đỏ mặt, anh ta hiểu ra ngay tắp lự. Trước kia anh ta đã hay trêu Đồ Minh, bảo rằng Lư Mễ chuẩn bị chén sạch anh rồi đá văng.
“Không.”
Luke nhún vai, bao nhiêu năm qua Lăng Mỹ đã có quy định không cho nhân viên yêu nhau. Dù quy định này có thả lỏng đối với các phòng ban không liên quan lợi ích với nhau, nhưng trong mắt Luke thì nó rất vớ vẩn. Trước kia có nhân viên có thiện cảm với đồng nghiệp rồi hỏi ý kiến anh ta, anh ta nói: “Triển luôn!” Chứ không thì sao? Quy định quần què như thế, anh ta lười sửa đổi thôi. Với chuyện của Đồ Minh và Lư Mễ thì đương nhiên anh ta cũng mắt nhắm mắt mở.
Hai người đi vào phòng họp, đối phương đã nối máy rồi.
Luke chào hỏi: “Josh, tôi và Will đến rồi đây, Tracy sẽ tới ngay.”
“Được.”
Vì Luke không ôm đồm hết được nên Lăng Mỹ muốn mời một người quản lý bộ phận kế hoạch, tìm kiếm trên thị trường rất lâu mới chọn được Josh – người có kinh nghiệm tổng hợp, năng lực xuất sắc, và còn một nguyên nhân nữa chính là Josh do bạn tốt của Luke giới thiệu, có rất ít người biết điều này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cái giới này nhỏ bé thế đấy. Tracy mở cửa, xin lỗi ngay: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi xử lý chút việc nên đến muộn. Chúng ta bắt đầu thôi! Tôi chiếu slide.”
Tracy muốn giới thiệu cho Josh về tình hình công việc của công ty và bộ phận kế hoạch.
Đồ Minh nghiêm túc tham gia cuộc họp nhưng điện thoại của anh thì không yên lặng cho lắm. Anh mở ra xem thì thấy Lư Mễ nhắn một tin cho anh: [Muốn thử văn phòng play không? Em có thể tan làm muộn một tí!]
[Thôi khỏi.]
Lư Mễ nhìn thấy hai chữ ấy thì tưởng tượng ra khuôn mặt cau có của Đồ Minh, cười ra tiếng.
Đường Ngũ Nghĩa trượt ghế từ chỗ bên cạnh qua chỗ cô, đánh giá cô thật tỉ mỉ: “Chị sai sai à nha. Phản ứng của chị giống như tối qua đã có một cuộc mây mưa tuyệt vời vậy.”
“Coi cái đầu toàn thứ đồi trụy của cậu kìa!” Lư Mễ nói cậu ta một câu nhưng sự vui vẻ trên mặt chẳng che giấu được. Đường Ngũ Nghĩa là một người rất thông minh, cậu ta nhướng mày nhìn Lư Mễ.
Trưa hai người cười nói vui vẻ đi ăn cơm, đụng phải ba vị sếp nên đi chung thang máy với họ luôn. Lư Mễ đẩy vai Đường Ngũ Nghĩa, chen tới đứng bên cạnh Đồ Minh.
“Bên ngoài không đứng được à?” Luke hỏi cô.
“Vào thời gian nghỉ trưa thang máy đông lắm, ngài cố chịu chút nhé. Lát nữa những tầng khác còn có người vào nữa đấy!” Lư Mễ cãi lại Luke, không sợ chết, bổ sung thêm một câu nữa: “Đây đâu phải thang máy chuyên dụng cho các sếp.”
“Chân cô bị sao thế? Bị người ta đánh à? Bước đi bất tiện vậy.” Luke lại hỏi cô.
Lư Mễ cúi đầu nhìn chân mình: “Nhìn ra được à? Thị lực của anh vẫn ổn đó chứ?”
Người trong công ty đều biết Lumi là người thế nào, không ai thật sự muốn đôi co với cô, những đồng nghiệp khác trong thang máy bật cười.
Tracy hỏi Đường Ngũ Nghĩa: “Quen việc chưa? Nếu gặp khó khăn gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Quen rồi, quen rồi. Đồng nghiệp đều rất tốt, cảm ơn Tracy.”
Lúc người ở tầng dưới bước vào, Lư Mễ lén lút kéo tay Đồ Minh, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị anh hất ra. Còn Đồ Minh ấy à, anh giống như lúc còn đi học, đôi khi đọc sách không liên quan đến môn học trong giờ, tỏ vẻ chăm chú nhìn bảng đen nhưng thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống đọc lướt thật nhanh quyển sách trên bàn. Anh nắm lại tay Lư Mễ, nhẹ nhàng siết một cái. Không ai biết thầy đồ cứng nhắc bảo thủ lại lén lút nắm tay một cô gái trong thang máy đông người.
Đột nhiên trong lòng Lư Mễ trào dâng sự ngọt ngào, như được Đồ Minh đút cho một viên kẹo. Lúc ra khỏi thang máy, cô còn thấy hơi tiếc, cái thang này nên đi chậm hơn, kích thích quá chừng! Trong đầu cô tưởng tượng ra một bộ phim điện ảnh ngắn.
Một đám người đi ra ngoài, Lư Mễ nhìn theo hướng của các sếp, nhắn tin cho Đồ Minh: [Các sếp lớn đi ăn gì thế?]
Đồ Minh nhắn lại cho cô tên nhà hàng, còn thêm một câu: [Nếu em thích thì hôm nào dẫn em đi ăn.]
[Không sợ đồng nghiệp nhìn thấy à? Công ty không cho nhân viên yêu đương đâu, nếu bị phát hiện thì một người phải ra đi đấy!] Lư Mễ trêu anh, còn lâu cô mới quan tâm cái quy định xàm xí ấy.
[Không sợ. Tôi đi.]
Hết.
Câu trả lời vừa đơn giản vừa ngầu.
Lư Mễ cảm thấy tám mươi phần trăm trong xương tủy Đồ Minh cũng là một người mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất nhưng sự hung hãn của anh bị bề ngoài văn minh bao bọc, người khác không thể nhìn thấy. Cô thấy được, vì thế từ tận đáy lòng cô cảm thấy anh khá là ngầu.
Lư Mễ thích người ngầu.
Ví dụ như Thượng Chi Đào, cô ấy rất cứng cỏi, cô ấy tìm kiếm giá trị của mình trong công việc bình thường, như thế rất ngầu.
Ví dụ như Đường Ngũ Nghĩa, tuổi còn trẻ mà sống rất thấu đáo, đó cũng là ngầu.
Ví dụ như Luke, mặc dù miệng hơi hỗn nhưng làm việc sát phạt quyết đoán, đương nhiên là ngầu.
Lư Mễ lại nhìn tin nhắn của Đồ Minh, cười hí hí thành tiếng. Thật ra đây không phải chuyện lớn gì cả nhưng thái độ cực kỳ quan trọng. Đột nhiên cô hiểu ra tại sao lúc ly hôn Đồ Minh lại quyết định chia tài sản như thế. Hôm đó cô nghe trộm bọn họ nói chuyện ở nhà hàng, người như anh quả là vừa dứt khoát vừa có tình nghĩa, nếu không thì anh sẽ không để lại căn nhà gần Vành đai hai mà chẳng thèm chớp mắt. Đã là con người thì dù giàu nứt đố đổ vách cũng sẽ thấy xót của.
Ấy thế mà cô lại nghĩ về Đồ Minh? Lư Mễ bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Mình nghĩ về anh làm gì nhỉ? Tám mươi phần trăm là mình bị hâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bữa cơm trưa này không ngon miệng lắm, chủ yếu là vì Lư Mễ hơi mất tập trung. Chỉ một cái nắm tay ở trong thang máy hồi trưa, cô thấy không đủ. Trong đầu Lư Mễ lướt qua mọi ngóc ngách của công ty, muốn tìm một chỗ hôn hít sờ soạng với Đồ Minh. Nói chung mà trong đầu toàn chuyện không đâu.
Buổi chiều cô vẫn chăm chú làm biếng, Đồ Minh gọi cho cô: “Vào phòng làm việc của tôi một lát.”
Cứ liên quan tới công việc là gọi điện thoại, kỳ cục quá trời.
Lư Mễ vào văn phòng của anh, đứng ngoài gõ cửa, nghe thấy Đồ Minh cho vào thì cô mới đi vào rồi đóng cửa lại. Cô quay người nhìn kính thủy tinh trong suốt làm người ta thấy phiền, thầm mắng người của bộ phận thiết kế trước kia một trận, có gì hay mà lắp kính thủy tinh chứ!
Cô ngồi xuống ghế đối diện Đồ Minh, cười nhìn anh: “Sao thế? Lạm quyền để làm việc riêng à? Đang trong giờ làm việc, hú hí tình tự thì không hay đâu!” Cô nói xong thì học cái cách đanh mặt lại giống anh: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Cô trở mặt nhanh làm Đồ Minh phì cười.
Anh đưa cho cô một tập tài liệu đánh máy, đi thẳng vào vấn đề: “Em xem qua đi, đây là một dự án năm sau. Vừa nãy họp đã thảo luận rồi, dịch vụ dành cho khách hàng này bao gồm một việc là đặt tên cho các sản phẩm lần lượt ra mắt trong năm mới. Khách hàng yêu cầu tất cả tên sản phẩm phải các đạt tiêu chí: chi phí thấp, phổ thông dễ hiểu, dễ quảng cáo. Ai thấy yêu cầu này cũng nghĩ đến em, cảm thấy em hợp với việc này nhất. Em theo dự án này nhé?”
“Ò.”
Lư Mễ mở tập tài liệu ra nghiêm túc đọc, chân lại chẳng thành thật chút nào, đụng vào chân Đồ Minh dưới bàn làm việc.
Đồ Minh né tránh, nghiêm túc nói: “Đừng nghịch.”
“Trong thang máy có thể nắm tay, bây giờ thì không thể chạm chân à?” Lư Mễ không phục, tranh luận với anh.
“Khác nhau mà.”
“Khác chỗ nào?”
Đồ Minh nhìn cô, đứng dậy: “Mau đọc đi, đọc xong thì nói cho tôi biết em có nhận được không.”
“Khỏi cần đọc, nhận được.” Lư Mễ nói: “Em từng nhận không ít kiểu dự án này, không thành vấn đề.”
“Được. Giao cho em. Vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Lư Mễ muốn nán lại ở văn phòng của Đồ Minh một lát, bây giờ cô thích ở cạnh anh, có lẽ vì tối hôm qua anh phục vụ quá tốt, lúc này cô thấy anh giống hệt như một người siêu tốt bụng, muốn anh trao tặng lòng tốt thêm nữa.
Nhưng Đồ Minh có nhiều cuộc họp vào dịp cuối năm quá, điện thoại vang lên, anh lại phải đi họp, Lư Mễ chỉ đành rời xa người siêu tốt bụng của mình.
Cô không cam lòng, hỏi Đồ Minh: “Tối có muốn cùng nhau đi ăn không?”
“Tối nay tôi phải theo bố mẹ qua nhà bà ngoại. Ông ngoại tổ chức mừng thọ.”
“À à à, thế thì phải đi!”
Ông ngoại Đồ Minh chín mươi bảy tuổi, là người Sơn Đông, mười mấy tuổi tới đây học tập, quen biết với bà ngoại khi ấy là con gái nhà quyền quý. Cứ thế, hai người đến với nhau, sau đó hai ông bà đều làm việc ở Viện Khoa học Trung Quốc, làm nghiên cứu khoa học cả đời. Hai năm qua, sức khỏe của ông bà không còn được tốt nữa, ngày lễ tết Đồ Minh đều theo bố mẹ về thăm ông bà, bình thường rảnh rỗi cũng sẽ tới biếu ông bà mấy thứ này kia, trò chuyện với ông bà một lúc. Bà ngoại có năm người con, hai người định cư ở nước ngoài, hai người khác thì dạy ở trường đại học, còn một người thì ở Tân Cương xa xôi.
Ông bà nội Đồ Minh sống khá gần nhà ông bà ngoại của anh, đều ở khu nhà xã hội ở thôn Trung Quan, hai ông bà cũng làm nghiên cứu khoa học.
Đồ Minh lớn lên trong gia đình như thế, người lớn trong nhà đều khá là nghiêm nghị, cũng có người không nghiêm nghị, nhưng lại ở xa tít tận chân trời. Lâu dần, anh biến thành anh của ngày hôm nay.
Buổi tối ăn cơm xong, khi người lớn nói chuyện thì Đồ Minh ra khỏi nhà ông bà ngoại, đứng bên ngoài gọi điện kể cô nghe những chuyện đó. Từ chỗ này qua một cái cầu vượt là tới trung tâm thương mại, anh bèn đi luôn, tới trung tâm thương mại dạo chơi.
Lư Mễ cũng rất thích nghe những chuyện thế này, cô cảm thấy tình yêu của ông bà ngoại Đồ Minh rất đẹp. Chuyện tình của một học sinh nghèo và cô con gái nhà giàu, quá ư là lãng mạn đúng không?
“Anh kể nhiều hơn đi, em thích nghe những câu chuyện về tình yêu.”
Đồ Minh bật cười.
Anh đứng trong trung tâm thương mại, hỏi Lư Mễ: “Trong nhà có thiếu gì không?”
“Bóng tinh dầu để tắm, tắm chung đi~.”
Cô lại mắng Đồ Minh một trận: Làm gì không làm, cứ nhất quyết đòi đi bộ để khoe anh có hai cái chân hả!
Cô vất vả cực nhọc ngồi dậy, cảm thấy từ eo đến mắt cá chân không có chỗ nào dùng được nữa.
Lư Mễ xuống giường đi hai bước, chân đau mỏi. Cô cố chịu cơn đau làm vệ sinh cá nhân, bôi ít kem dưỡng ẩm lên mặt rồi ra ngoài.
Vào mấy ngày sắp nghỉ Tết ở Lăng Mỹ, ngoại trừ các sếp phải tham gia mấy cuộc họp tổng kết đánh giá ra, tất cả những người khác đều lén lút làm biếng.
Làm biếng ấy à, Lư Mễ giỏi vụ này nhất, thậm chí cô còn có thể viết ra phương pháp luận về làm biếng.
Cô đến công ty, ngồi vào bàn làm việc. Đường Ngũ Nghĩa thấy cô đến sớm hơn cả mình thì hỏi cô: “Mặt trời mọc đằng Tây ư? Sao chị đến sớm thế?”
“Làm nhân viên giỏi của công ty, tôi phải tạo dựng kết thúc tuyệt vời cho một năm làm việc vất vả.”
Đường Ngũ Nghĩa cúi người xuống nhìn, cô còn lười chẳng buồn đóng cửa sổ màn hình đang chiếu bộ phim “2 Broke Girls” lại! Vì thế cậu ta giơ ngón cái lên với cô: “Chị đỉnh thật đấy, tạo dựng kết thúc tuyệt vời cho một năm làm việc vất vả, mong sao sang năm cũng có khởi đầu tốt đẹp.”
“Đương nhiên rồi!”
Hai người nói đùa với nhau, Đường Ngũ Nghĩa ngồi vào bàn làm việc, nhìn thấy tin tức thú vị thì đá chân Lư Mễ muốn cho cô xem. Lư Mễ kêu “Áu” một tiếng, Đường Ngũ Nghĩa trợn trừng mắt nhìn cô: “Chị kêu gì thế?”
“Tôi đau chân.”
“Sao chị lại đau chân?”
“Hôm qua tôi tự thách thức bản thân.”
“...”
Lư Mễ vừa tán dóc với Đường Ngũ Nghĩa vừa nhắn tin với Thượng Chi Đào: [Ấy thế mà chị lại không biết thầy đồ làm chuyện kia lại dữ dội phết đấy.] Cô gửi một bức ảnh mà cả hai người đều hiểu, cười hì hì.
Thượng Chi Đào hiểu ra ngay, hỏi ngược lại: [Nếu không chị tưởng cuộc hôn nhân trước là hôn nhân không tình dục à?]
Cô ấy nhắn thêm một câu ngay: [Chị ngủ được với Will rồi hả?]
[Xem như đã đi được bước đầu tiên trên con đường dài vạn dặm.]
Từ trước đến nay Lư Mễ chưa từng gặp ai giống Đồ Minh. Nói thế nào nhỉ, trong tình cảnh ấy, đàn ông mất khống chế là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng anh chỉ một lòng phục vụ cô. Có một khoảnh khắc trong lúc đó, Lư Mễ nhìn thấy cái quần sắp bị bung rách toác ra của anh, lòng thật sự nghĩ muốn thả nó ra giúp anh. Nhưng suy nghĩ xấu xa của cô không cho cô vươn tay ra, dù sao bản thân cô cũng xong xuôi êm đẹp rồi, còn lâu cô mới quan tâm tới sống chết của anh. Cô cũng muốn xem anh sẽ xử lý thế nào, vậy mà sau khi xong chuyện anh lại vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì sóng yên biển lặng. Anh không chạm vào cô thêm lần nào.
[Em thấy anh ấy nghĩ gì?] Lư Mễ hỏi Thượng Chi Đào.
[Tám mươi phần trăm là vì anh ấy thích chị một cách nghiêm túc.] Thượng Chi Đào đưa ra chẩn đoán về Đồ Minh. Người không thật lòng thích chị thì sao lại phải nhẫn nhịn cái đó? Có mà ăn tươi nuốt sống chị cho sướng từ lâu rồi.
Lư Mễ nhìn chằm chằm mấy chữ “thích chị một cách nghiêm túc”, sau đó giương mắt lên thì thấy Đồ Minh và Luke ra khỏi văn phòng, cực kỳ bất ngờ. Lư Mễ huýt sáo, chỉ là một tiếng rất nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy. Có người đứng lên nhìn thấy vẻ đắc ý và vui vẻ trên mặt Lư Mễ, không ai nhìn thấy vệt đỏ trên mặt Đồ Minh ngoại trừ Luke.
Hai người họ cùng nhau đi về phía phòng họp, trước sau đều không có ai. Luke đút hai tay trong túi, hỏi Đồ Minh: “Nộp vũ khí đầu hàng rồi à?”
“Gì?”
“Bị Lumi tước vũ khí rồi hả?” Luke là ai chứ, một con cáo già. Lư Mễ huýt sáo mà Đồ Minh đỏ mặt, anh ta hiểu ra ngay tắp lự. Trước kia anh ta đã hay trêu Đồ Minh, bảo rằng Lư Mễ chuẩn bị chén sạch anh rồi đá văng.
“Không.”
Luke nhún vai, bao nhiêu năm qua Lăng Mỹ đã có quy định không cho nhân viên yêu nhau. Dù quy định này có thả lỏng đối với các phòng ban không liên quan lợi ích với nhau, nhưng trong mắt Luke thì nó rất vớ vẩn. Trước kia có nhân viên có thiện cảm với đồng nghiệp rồi hỏi ý kiến anh ta, anh ta nói: “Triển luôn!” Chứ không thì sao? Quy định quần què như thế, anh ta lười sửa đổi thôi. Với chuyện của Đồ Minh và Lư Mễ thì đương nhiên anh ta cũng mắt nhắm mắt mở.
Hai người đi vào phòng họp, đối phương đã nối máy rồi.
Luke chào hỏi: “Josh, tôi và Will đến rồi đây, Tracy sẽ tới ngay.”
“Được.”
Vì Luke không ôm đồm hết được nên Lăng Mỹ muốn mời một người quản lý bộ phận kế hoạch, tìm kiếm trên thị trường rất lâu mới chọn được Josh – người có kinh nghiệm tổng hợp, năng lực xuất sắc, và còn một nguyên nhân nữa chính là Josh do bạn tốt của Luke giới thiệu, có rất ít người biết điều này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cái giới này nhỏ bé thế đấy. Tracy mở cửa, xin lỗi ngay: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi xử lý chút việc nên đến muộn. Chúng ta bắt đầu thôi! Tôi chiếu slide.”
Tracy muốn giới thiệu cho Josh về tình hình công việc của công ty và bộ phận kế hoạch.
Đồ Minh nghiêm túc tham gia cuộc họp nhưng điện thoại của anh thì không yên lặng cho lắm. Anh mở ra xem thì thấy Lư Mễ nhắn một tin cho anh: [Muốn thử văn phòng play không? Em có thể tan làm muộn một tí!]
[Thôi khỏi.]
Lư Mễ nhìn thấy hai chữ ấy thì tưởng tượng ra khuôn mặt cau có của Đồ Minh, cười ra tiếng.
Đường Ngũ Nghĩa trượt ghế từ chỗ bên cạnh qua chỗ cô, đánh giá cô thật tỉ mỉ: “Chị sai sai à nha. Phản ứng của chị giống như tối qua đã có một cuộc mây mưa tuyệt vời vậy.”
“Coi cái đầu toàn thứ đồi trụy của cậu kìa!” Lư Mễ nói cậu ta một câu nhưng sự vui vẻ trên mặt chẳng che giấu được. Đường Ngũ Nghĩa là một người rất thông minh, cậu ta nhướng mày nhìn Lư Mễ.
Trưa hai người cười nói vui vẻ đi ăn cơm, đụng phải ba vị sếp nên đi chung thang máy với họ luôn. Lư Mễ đẩy vai Đường Ngũ Nghĩa, chen tới đứng bên cạnh Đồ Minh.
“Bên ngoài không đứng được à?” Luke hỏi cô.
“Vào thời gian nghỉ trưa thang máy đông lắm, ngài cố chịu chút nhé. Lát nữa những tầng khác còn có người vào nữa đấy!” Lư Mễ cãi lại Luke, không sợ chết, bổ sung thêm một câu nữa: “Đây đâu phải thang máy chuyên dụng cho các sếp.”
“Chân cô bị sao thế? Bị người ta đánh à? Bước đi bất tiện vậy.” Luke lại hỏi cô.
Lư Mễ cúi đầu nhìn chân mình: “Nhìn ra được à? Thị lực của anh vẫn ổn đó chứ?”
Người trong công ty đều biết Lumi là người thế nào, không ai thật sự muốn đôi co với cô, những đồng nghiệp khác trong thang máy bật cười.
Tracy hỏi Đường Ngũ Nghĩa: “Quen việc chưa? Nếu gặp khó khăn gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Quen rồi, quen rồi. Đồng nghiệp đều rất tốt, cảm ơn Tracy.”
Lúc người ở tầng dưới bước vào, Lư Mễ lén lút kéo tay Đồ Minh, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị anh hất ra. Còn Đồ Minh ấy à, anh giống như lúc còn đi học, đôi khi đọc sách không liên quan đến môn học trong giờ, tỏ vẻ chăm chú nhìn bảng đen nhưng thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống đọc lướt thật nhanh quyển sách trên bàn. Anh nắm lại tay Lư Mễ, nhẹ nhàng siết một cái. Không ai biết thầy đồ cứng nhắc bảo thủ lại lén lút nắm tay một cô gái trong thang máy đông người.
Đột nhiên trong lòng Lư Mễ trào dâng sự ngọt ngào, như được Đồ Minh đút cho một viên kẹo. Lúc ra khỏi thang máy, cô còn thấy hơi tiếc, cái thang này nên đi chậm hơn, kích thích quá chừng! Trong đầu cô tưởng tượng ra một bộ phim điện ảnh ngắn.
Một đám người đi ra ngoài, Lư Mễ nhìn theo hướng của các sếp, nhắn tin cho Đồ Minh: [Các sếp lớn đi ăn gì thế?]
Đồ Minh nhắn lại cho cô tên nhà hàng, còn thêm một câu: [Nếu em thích thì hôm nào dẫn em đi ăn.]
[Không sợ đồng nghiệp nhìn thấy à? Công ty không cho nhân viên yêu đương đâu, nếu bị phát hiện thì một người phải ra đi đấy!] Lư Mễ trêu anh, còn lâu cô mới quan tâm cái quy định xàm xí ấy.
[Không sợ. Tôi đi.]
Hết.
Câu trả lời vừa đơn giản vừa ngầu.
Lư Mễ cảm thấy tám mươi phần trăm trong xương tủy Đồ Minh cũng là một người mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất nhưng sự hung hãn của anh bị bề ngoài văn minh bao bọc, người khác không thể nhìn thấy. Cô thấy được, vì thế từ tận đáy lòng cô cảm thấy anh khá là ngầu.
Lư Mễ thích người ngầu.
Ví dụ như Thượng Chi Đào, cô ấy rất cứng cỏi, cô ấy tìm kiếm giá trị của mình trong công việc bình thường, như thế rất ngầu.
Ví dụ như Đường Ngũ Nghĩa, tuổi còn trẻ mà sống rất thấu đáo, đó cũng là ngầu.
Ví dụ như Luke, mặc dù miệng hơi hỗn nhưng làm việc sát phạt quyết đoán, đương nhiên là ngầu.
Lư Mễ lại nhìn tin nhắn của Đồ Minh, cười hí hí thành tiếng. Thật ra đây không phải chuyện lớn gì cả nhưng thái độ cực kỳ quan trọng. Đột nhiên cô hiểu ra tại sao lúc ly hôn Đồ Minh lại quyết định chia tài sản như thế. Hôm đó cô nghe trộm bọn họ nói chuyện ở nhà hàng, người như anh quả là vừa dứt khoát vừa có tình nghĩa, nếu không thì anh sẽ không để lại căn nhà gần Vành đai hai mà chẳng thèm chớp mắt. Đã là con người thì dù giàu nứt đố đổ vách cũng sẽ thấy xót của.
Ấy thế mà cô lại nghĩ về Đồ Minh? Lư Mễ bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Mình nghĩ về anh làm gì nhỉ? Tám mươi phần trăm là mình bị hâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bữa cơm trưa này không ngon miệng lắm, chủ yếu là vì Lư Mễ hơi mất tập trung. Chỉ một cái nắm tay ở trong thang máy hồi trưa, cô thấy không đủ. Trong đầu Lư Mễ lướt qua mọi ngóc ngách của công ty, muốn tìm một chỗ hôn hít sờ soạng với Đồ Minh. Nói chung mà trong đầu toàn chuyện không đâu.
Buổi chiều cô vẫn chăm chú làm biếng, Đồ Minh gọi cho cô: “Vào phòng làm việc của tôi một lát.”
Cứ liên quan tới công việc là gọi điện thoại, kỳ cục quá trời.
Lư Mễ vào văn phòng của anh, đứng ngoài gõ cửa, nghe thấy Đồ Minh cho vào thì cô mới đi vào rồi đóng cửa lại. Cô quay người nhìn kính thủy tinh trong suốt làm người ta thấy phiền, thầm mắng người của bộ phận thiết kế trước kia một trận, có gì hay mà lắp kính thủy tinh chứ!
Cô ngồi xuống ghế đối diện Đồ Minh, cười nhìn anh: “Sao thế? Lạm quyền để làm việc riêng à? Đang trong giờ làm việc, hú hí tình tự thì không hay đâu!” Cô nói xong thì học cái cách đanh mặt lại giống anh: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Cô trở mặt nhanh làm Đồ Minh phì cười.
Anh đưa cho cô một tập tài liệu đánh máy, đi thẳng vào vấn đề: “Em xem qua đi, đây là một dự án năm sau. Vừa nãy họp đã thảo luận rồi, dịch vụ dành cho khách hàng này bao gồm một việc là đặt tên cho các sản phẩm lần lượt ra mắt trong năm mới. Khách hàng yêu cầu tất cả tên sản phẩm phải các đạt tiêu chí: chi phí thấp, phổ thông dễ hiểu, dễ quảng cáo. Ai thấy yêu cầu này cũng nghĩ đến em, cảm thấy em hợp với việc này nhất. Em theo dự án này nhé?”
“Ò.”
Lư Mễ mở tập tài liệu ra nghiêm túc đọc, chân lại chẳng thành thật chút nào, đụng vào chân Đồ Minh dưới bàn làm việc.
Đồ Minh né tránh, nghiêm túc nói: “Đừng nghịch.”
“Trong thang máy có thể nắm tay, bây giờ thì không thể chạm chân à?” Lư Mễ không phục, tranh luận với anh.
“Khác nhau mà.”
“Khác chỗ nào?”
Đồ Minh nhìn cô, đứng dậy: “Mau đọc đi, đọc xong thì nói cho tôi biết em có nhận được không.”
“Khỏi cần đọc, nhận được.” Lư Mễ nói: “Em từng nhận không ít kiểu dự án này, không thành vấn đề.”
“Được. Giao cho em. Vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Lư Mễ muốn nán lại ở văn phòng của Đồ Minh một lát, bây giờ cô thích ở cạnh anh, có lẽ vì tối hôm qua anh phục vụ quá tốt, lúc này cô thấy anh giống hệt như một người siêu tốt bụng, muốn anh trao tặng lòng tốt thêm nữa.
Nhưng Đồ Minh có nhiều cuộc họp vào dịp cuối năm quá, điện thoại vang lên, anh lại phải đi họp, Lư Mễ chỉ đành rời xa người siêu tốt bụng của mình.
Cô không cam lòng, hỏi Đồ Minh: “Tối có muốn cùng nhau đi ăn không?”
“Tối nay tôi phải theo bố mẹ qua nhà bà ngoại. Ông ngoại tổ chức mừng thọ.”
“À à à, thế thì phải đi!”
Ông ngoại Đồ Minh chín mươi bảy tuổi, là người Sơn Đông, mười mấy tuổi tới đây học tập, quen biết với bà ngoại khi ấy là con gái nhà quyền quý. Cứ thế, hai người đến với nhau, sau đó hai ông bà đều làm việc ở Viện Khoa học Trung Quốc, làm nghiên cứu khoa học cả đời. Hai năm qua, sức khỏe của ông bà không còn được tốt nữa, ngày lễ tết Đồ Minh đều theo bố mẹ về thăm ông bà, bình thường rảnh rỗi cũng sẽ tới biếu ông bà mấy thứ này kia, trò chuyện với ông bà một lúc. Bà ngoại có năm người con, hai người định cư ở nước ngoài, hai người khác thì dạy ở trường đại học, còn một người thì ở Tân Cương xa xôi.
Ông bà nội Đồ Minh sống khá gần nhà ông bà ngoại của anh, đều ở khu nhà xã hội ở thôn Trung Quan, hai ông bà cũng làm nghiên cứu khoa học.
Đồ Minh lớn lên trong gia đình như thế, người lớn trong nhà đều khá là nghiêm nghị, cũng có người không nghiêm nghị, nhưng lại ở xa tít tận chân trời. Lâu dần, anh biến thành anh của ngày hôm nay.
Buổi tối ăn cơm xong, khi người lớn nói chuyện thì Đồ Minh ra khỏi nhà ông bà ngoại, đứng bên ngoài gọi điện kể cô nghe những chuyện đó. Từ chỗ này qua một cái cầu vượt là tới trung tâm thương mại, anh bèn đi luôn, tới trung tâm thương mại dạo chơi.
Lư Mễ cũng rất thích nghe những chuyện thế này, cô cảm thấy tình yêu của ông bà ngoại Đồ Minh rất đẹp. Chuyện tình của một học sinh nghèo và cô con gái nhà giàu, quá ư là lãng mạn đúng không?
“Anh kể nhiều hơn đi, em thích nghe những câu chuyện về tình yêu.”
Đồ Minh bật cười.
Anh đứng trong trung tâm thương mại, hỏi Lư Mễ: “Trong nhà có thiếu gì không?”
“Bóng tinh dầu để tắm, tắm chung đi~.”
Danh sách chương