“Được chứ, anh nói nghe xem nào.”

“Mai em đi giày đế bằng, hai chúng ta đi dạo ở công viên.” Đồ Minh nghĩ một lát, nếu anh nói thẳng ra muốn dẫn cô đi dạo hai ba vòng thì cô sẽ bỏ gánh ngay tức khắc, hoặc là nói luôn câu tạm biệt! Cái nết ăn bơ làm biếng đã khắc sâu vào trong xương tủy Lư Mễ, ai cũng biết.

“Đi dạo công viên, đó chẳng phải việc mà bác Hai dưới tầng tôi hay làm sao?” Lư Mễ vứt một quả cherry vào miệng: “Tôi cũng có ý này, anh nghe thử xem được không nhá? Hai chúng ta làm ổ ở nhà tôi một ngày, hoặc là làm ổ ở nhà anh một ngày...”

“Được.” Đồ Minh cười nói: “Đi dạo công viên xong.”

“Được.” Lư Mễ nghĩ làm ổ ở nhà cô hoặc nhà anh đều thích hơn đi dạo công viên nhiều. Nhưng có lúc cần phải trao đổi điều kiện. Được rồi, tôi hiểu, tôi cố chịu. Ai bảo tôi mê trai quá chứ! “Mấy giờ gặp nhau được nhỉ?” Lư Mễ lại hỏi anh.

“Bảy giờ? Ăn gì đó ở dưới nhà em xong rồi đi.”

“Sao sớm thế?”

“Có phải bác Hai em còn đi dạo sớm hơn không?”

“Cũng đúng.”

Lư Mễ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng cô không nói rõ ra được. Trong lòng cô cũng bồn chồn, cứ cảm thấy Đồ Minh muốn hại mình. Vì thế cô nói với Thượng Chi Đào: “Sẽ không phải kiểu sau này mỗi lần hẹn hò đều hẹn gặp lúc bảy giờ sáng đó chứ? Có phải người lớn tuổi ngủ ít không? Một hai lần còn được, nhiều lần thì chị không chịu nổi đâu!”

“Nếu dậy sớm mấy lần có thể giúp chị ngủ với anh ấy thì sao?” Thượng Chi Đào hỏi cô.

“Thế thì phải dậy chứ. Chị làm đến mức này rồi còn không lên giường với nhau được thì thua luôn. Người chịu được khổ hơn cả khổ mới là người đứng trên muôn người, đúng không?” Lư Mễ mở miệng ra là nói nhảm ngay được, nói xong còn cười hì hì.

“Em hỏi thêm một câu nhé, ngủ xong thì sao? Chị định làm thế nào?” Thượng Chi Đào hơi tò mò về chiều hướng phát triển của việc ấm đầu bốc đồng lần này của Lư Mễ.

“Ngủ xong á? Ngủ ngon nghẻ thì ngủ thêm mấy lần, yêu đương cũng được nhưng kết hôn thì không ổn lắm. Bố mẹ chị không cho chị lấy người đã từng ly hôn, không thích phức tạp. Hơn nữa với sức khỏe của bố chị thì ông ấy không thể nổi giận được.”

“Cô chú không cho, thế ý chị thế nào?”

“Ý chị á? Chị chẳng có ý kiến gì cả, đã đâu vào đâu đâu!” Lư Mễ bị Thượng Chi Đào hỏi cho nghẹn họng, mới hôn một cái mà đã vội vàng kết hôn á? Cô và Trương Kình yêu đương nhiều năm như thế còn chẳng kết hôn! Tại sao con người lại nghĩ xa thế chứ, chuyện xa xôi như thế, nghĩ cũng vô dụng thôi! Cứ tập trung vào hiện tại, tận hưởng vui vẻ.

“Nếu Will biết tâm thái của chị, có khi sẽ bị chị chọc cho tức chết.” Thật ra Thượng Chi Đào có thể nhìn ra Lư Mễ đối xử khác biệt với Đồ Minh, không chỉ ở mức chỉ muốn ngủ với anh như cô nói, nhưng rốt cuộc bọn họ có thể đi đến đâu thì khó nói trước được.

Lư Mễ nghĩ tới dáng vẻ của Đồ Minh, nói đầy chắc nịch: “Anh ta sẽ không tức chết nhưng sau này anh ta sẽ cách xa kiểu phụ nữ giống chị.”

“Chị lại nói linh tinh.”

“Ha ha ha ha.”

Lư Mễ cười ha ha một tràng, sau đó lần đầu tiên trong đời đặt đồng hồ báo thức. Hôm sau cô dậy từ sáu rưỡi, thậm chí còn nhanh chóng trang điểm thật nhã nhặn, đi giày đế bằng, mặc áo phao, nhét dế vào trong áo rồi đi ra ngoài.

Lúc cô đi đến trước mặt Đồ Minh thì đã là 7:05, muộn năm phút. Trời còn chưa sáng tỏ, mờ mịt nhá nhem. Túi áo Đồ Minh phồng to lên, không biết anh giấu cái gì, đừng nói là một viên gạch nhé!

“Em trễ rồi.” Đồ Minh nâng cổ tay lên chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Năm phút.”

Lư Mễ tưởng rằng sau nụ hôn hôm qua anh sẽ không tính toán chi li như trước nữa, ai biết được chữ ngờ, đi làm thì canh chấm công, hẹn hò cũng phải canh giờ.

“Người đẹp không thể đến muộn à?” Lư Mễ không phục, thấy Đồ Minh không nói gì thì hỏi anh: “Ăn gì? Chúng ta đi ăn gan xào được không?”

“Được, ăn nhiều vào, có lẽ sẽ mệt đấy.”

“Đi dạo công viên thì mệt gì chứ? Hai tiếng là xong chứ mấy!” Cô đi sau Đồ Minh, thấy anh không lên xe thì hỏi: “Không lái xe đi sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không.”

“Căng hải?”

“Ừ căng hải.” Đồ Minh học giọng điệu của cô.

“Cũng được.”

Cô vui vẻ đi tới bên cạnh anh, khoác lấy cánh tay anh, động tác rất thân mật cứ như bọn họ đã yêu nhau lâu lắm rồi. Đồ Minh hơi cúi đầu xuống nhìn bàn tay cô đang túm ống tay áo mình: “Em không lạnh tay à?”

“?”

“Thế này thì sao?” Lư Mễ nhét tay mình vào lòng bàn tay anh, dùng tay còn lại điều chỉnh tay anh thành dạng nắm đấm, nắm hờ lấy tay cô: “Được rồi, không lạnh tay nữa, đi thôi.”

Tay Lư Mễ cuộn tròn trong lòng bàn tay anh, đi được mấy bước thì hai người đều thấy hơi ngượng: “Thôi dẹp đi! Tôi tự nhét vào túi tôi!” Lư Mễ từ bỏ.

Họ ăn gan xào và bánh bao. Bụng ấm nóng khiến Lư Mễ cảm thấy bây giờ mình siêu đỉnh, có ý định bung xõa làm một trận lớn. Cô đứng ở cửa quán cơm hỏi anh: “Đi thôi, đi dạo công viên nào? Tôi quen khu vực quanh đây lắm, anh nói đi!”

“Đi theo tôi, tôi cũng quen.” Đồ Minh quay đầu đi, Lư Mễ đi theo sau vẫn khoác lác: “Nói thế này nhé, tôi nhắm mắt cũng có thể tìm đến được công viên, bờ sông quanh đây, cả con ngõ bên kia cũng thế! Tôi lớn lên ở đây mà!”

“Ừ, tôi biết.”

Đồ Minh nhìn Lư Mễ, cố nhịn cười, vừa nghe Lư Mễ lải nhải vừa đi về phía trước.

Đi chừng một tiếng, Lư Mễ nói: “Này này này, không đúng, đi về bên đó mới có công viên!”

“Không đi bên đó, cứ đi về phía trước!”

“Đó là chỗ nào thế?”

“Cứ đi theo tôi, nói em cũng không biết.”

Lư Mễ hơi nghi ngờ, đi tới bên cạnh anh. Có lúc cô nghiêng đầu nhìn anh, thấy khóe miệng anh vương nét cười, siêu đẹp trai, nhưng nụ cười ấy hơi kỳ lạ, cô cứ cảm thấy anh đang che giấu ý xấu gì đó.

Sau hai tiếng đi bộ, Lư Mễ ngồi xuống băng ghế dài ven đường: “Tôi không đi nữa! Thế này không phải đi dạo công viên! Đi đo đường thì có! Anh xấu tính quá rồi đấy!”

Đồ Minh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, nhét tay vào áo, lấy ra một cái cốc giữ nhiệt như làm ảo thuật, mở ra đưa cô: “Có khát không? Bổ sung nước đi.” Hóa ra anh không giấu gạch trong áo mà là cốc giữ nhiệt.

Lư Mễ nhận lấy cái cốc bốc hơi nóng, nhìn miệng cốc, chỉ vào một chỗ trên đó: “Bình thường anh hay uống ở chỗ này à?”

“Phải. Em tránh ra.”

“Tôi cứ không tránh đấy.” Lư Mễ đặt miệng vào đó, cô tô son nên miệng cốc dính vết son mờ, tự dưng hơi ám muội. Cô hơi đắc ý nhìn Đồ Minh, mặt mày hớn hở uống một ngụm nước nhỏ.

“Uống nhiều vào, uống xong thì cùng nhau đi dạo Vành đai hai.”

Lư Mễ suýt thì không nuốt ngụm nước kia xuống được, ho mấy cái: “Tôi không nghe nhầm đó chứ? Anh nói gì cơ? Đi dạo Vành đai hai? Anh bắt tôi huấn luyện dã ngoại như trong quân đội đấy à? Tại sao tôi phải đi dạo Vành đai hai? Trời lạnh căm căm tôi ở nhà ngủ không được à? Tôi bị ngu hay gì mà đi dạo Vành đai hai! Hơn ba mươi kilomet đấy!”

Lư Mễ hay cười nhạo đám người cứ hở ra là chạy bộ mấy chục kilomet, cô nói: Cuộc sống nằm trong sự tĩnh lặng, tôi cứ nằm yên trên giường dưỡng sinh, đừng hòng ai bắt tôi chui đầu vào cái việc khổ cực ấy.

Lần này thì hay rồi, cười nhạo người ta mà còn chẳng bằng người ta. Ítt nhất người ta còn chạy quanh Vành đai hai, cô thì đi bộ! Chuyện quần què gì đây trời!

Cô dậy sớm để đi bộ ở Vành đai hai à!

Đồ Minh thấy cô giãy nảy lên thì không nói gì, lấy điện thoại ra, mở bản đồ, giơ đến trước mặt cô: “Em biết bên cạnh Vành đai hai có gì không? Đây là con đường đi bộ cực kỳ tuyệt. Em có thể nhìn thấy con ngõ mà em lớn lên, kênh hào, cổng thành, các thành phố khác không có phong cảnh này đâu. Em còn có thể đi ăn đồ ăn ngon với tôi.” Đồ Minh chỉ vào một chỗ, bổ sung một câu: “Cực kỳ ngon.”

“Chỗ nào mà không có cái ăn chứ... Tôi phải đi xa như thế để ăn chắc...”

“Mệt có thể dừng lại.”

“Bây giờ tôi mệt rồi.” Lư Mễ bắt đầu giở trò xấu: “Tôi không đi nổi nữa.”

“Vậy thì chúng ta về. Vốn dĩ tôi còn nghĩ hôm nay đi xong thì có thể lấy thịt dê, thịt bò trong xe tôi lên nhà em ăn lẩu... Thế này thì... Thôi vậy.” Đồ Minh quăng một miếng mồi, anh rất hiểu Lư Mễ có hứng thú ở chuyện gì, cũng vô thức dụ dỗ cô. Anh cảm thấy mình hơi xấu xa nhưng anh không tiếc dùng chút mưu hèn kế bẩn với Lư Mễ, cứ chiều theo cô mãi thì có khả năng hôm sau cô sẽ phủi mông chuồn luôn. Anh hiểu rõ điều đó lắm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Lên nhà tôi? Ăn thịt dê và bò nhúng?” Lư Mễ trợn to mắt lên nhìn anh.

“Vốn dĩ tôi nghĩ thế.”

“Anh để hết đồ ở xe luôn rồi á?”

“Lừa em thì tôi là chó.” Đồ Minh đưa bức ảnh mình chụp lúc sáng cho cô xem.

“Đi thôi! Mau!” Lư Mễ nhảy bật lên, nhanh chân chạy hai bước, động tác hơi mạnh, dế trong áo phao cô kêu lên.

Lư Mễ như đứa trẻ con, vui vẻ thì sẽ rất nhanh nhẹn theo Đồ Minh đi dạo ở Vành đai hai. Lúc qua đường ở phố Tây Trường An, Lư Mễ đi nhanh hơn, Đồ Minh kéo cổ tay cô lại bảo cô nhìn xe, sau đó không thả tay ra nữa.

Ban đầu anh chỉ nắm cổ tay cô, nơi đó rất mảnh, cách lớp áo phao dày, tay anh vẫn nắm thừa ra. Tay Lư Mễ căng cứng, không nhúc nhích, cô cúi đầu nhìn tay Đồ Minh. Thật ra trong túi áo phao của cô có một đôi găng tay len cừu, nhưng cô không muốn đeo, ít nhiều gì cũng mong đợi cơ hội như thế này.

Đồ Minh không động đậy tay, cô cứ chờ. Một lúc sau anh buông tay cô ra, Lư Mễ lập tức vươn tay tới, kéo anh, trong khi mắt vẫn nhìn dòng xe qua lại, giả bộ không xảy ra chuyện gì hết.

Chẳng phải chỉ nắm tay nhau thôi sao!

Coi anh hèn chưa kìa!

Đồ Minh nắm tay cô nhét vào túi áo măng tô, dùng bụng ngón tay cái xoa mu bàn tay cô. Lư Mễ nhận được ngon ngọt, bước thêm một bước về phía anh, dựa đầu vào vai anh: “Đi thế này thì được, không mệt.”

Đi thêm một lúc nữa, cô lại nghịch, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ cào vào lòng bàn tay anh. Một dòng điện lan từ lòng bàn tay tới thẳng trái tim, anh giữ đầu ngón tay cô lại: “Đừng nghịch.”

“Đâu có nghịch.” Lư Mễ khẽ khàng cãi lại một câu.

Đồ Minh nói không sai, đã rất nhiều năm rồi cô không nhìn ngắm toàn bộ phong cảnh ở Vành đai hai, đi bộ thế này cũng rất tốt, ngoại trừ mệt ra.

Lúc đi được một nửa, chân Lư Mễ như đổ chì, cô ngồi trong quán cafe nhìn đường phố, không chịu đi tiếp nữa.

“Đi thêm đi, thắng được một nửa rồi.” Đồ Minh giả bộ cổ vũ cô, chứ anh biết cô chịu thua rồi.

“Không, hôm nay có ăn thịt Đường Tăng tôi cũng không đi nữa.” Lư Mễ sắp khóc đến nơi, cô đã phải chịu khổ thế này bao giờ đâu.

Đồ Minh nhìn gương mặt nhăn nhó của cô, không nhịn được cười: “Thế này nhé, chúng ta nghỉ một lát, nếu em nghỉ mà vẫn thấy mệt thì chúng ta không đi nữa.”

Lư Mễ dựa nửa người vào ghế ở quán chơi xấu. Cô hết uống cafe, uống nước nóng, lại ăn bánh ngọt, rề rà mãi, nói chung là không chịu đi. Thế là bọn họ loanh quanh ở đó đến tận chiều tối.

Từ đầu đến cuối Đồ Minh đều không giục cô, thấy cuối cùng cô cũng chịu đi thì rút điện thoại ra xe.

Lư Mễ tự dưng bị Đồ Minh bắt huấn luyện dã ngoại một ngày, mệt đến mức không nhấc chân lên nổi. Nhưng trong lòng cô vẫn nhớ tới lẩu thịt dê, mà thật ra có nhớ lẩu thịt dê gì đâu, cô chỉ mong ngóng Đồ Minh tới nhà cô, cùng cô ăn cơm thôi.

Tình cảnh ăn cơm cùng nhau lần trước vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt! Lư Mễ nhìn xuống dưới, liếc trộm quần Đồ Minh, cười khì khì.

Họ đến chỗ xe Đồ Minh, anh mở cốp sau ra, thịt dê, thịt bò, tôm, rau dưa các thứ, anh mang không ít. Khá lắm!

“Có phải anh đã có âm mưu từ trước không? Tối hôm nay anh muốn làm chuyện quá giới hạn với tôi đấy à? Thế thì không được, người ta vẫn chưa chuẩn bị xong đâu!” Lư Mễ xách túi rau thơm giả bộ mình cũng làm việc, vừa đi vừa nói linh tinh: “Anh không thể cưỡng ép người ta đâu nha, người ta sợ lắm.”

Đồ Minh nghe cô nói bậy bạ, cuối cùng không nhịn được: “Em nghiêm túc đấy à?”

“Ừ...” Lư Mễ chớp mắt: “Không thì sao?”

“Vậy thì đúng lúc, hôm nay tôi cũng không muốn.” Sau đó anh học theo cách nói chuyện của cô: “Ai đổi ý là đồ khốn kiếp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện