Lư Mễ mắng một câu rồi ngó lơ tiếng gõ cửa nhưng người gõ cửa rất kiên nhẫn, cứ cách mấy giây lại gõ ba lần.

Lư Mễ bị anh làm cho hết cách, tám mươi phần trăm đầu óc Đồ Minh không được bình thường, Lư Mễ chịu thua. Cô đi ra mở cửa, nhìn thấy Đồ Minh đứng đó. Cái câu không ngủ với anh thì ngủ với người khác, anh biết Lư Mễ chỉ nói lời giận dỗi thế thôi nhưng anh vẫn quay lại, vì anh muốn nói rõ ràng với cô.

Anh nhìn thấy mảng da thịt trần trụi ở cổ và trước ngực cô, nhanh chóng liếc qua chỗ khác, mặt, cổ và tai anh đỏ bừng lên.

“Anh có vào không? Không vào thì đi đi, đừng cản trở người khác đi vào.” Lư Mễ bị anh làm cho tâm trạng không tốt, giọng điệu cũng không tốt theo. Thậm chí cô còn muốn mọc hai cái răng nanh, cắn Đồ Minh một phát thật mạnh, cắn chết anh cho xong.

“Tôi không vào đâu.” Đồ Minh đặt tay lên tay nắm cửa, vào tư thế sẽ rút lui bất cứ lúc nào: “Tôi lên nói với em mấy câu.”

“Đứng ở cửa nói? Để nhà đối diện nghe một thể luôn hả?” Lư Mễ hỏi anh: “Tôi mặc ít, cũng cho nhà đối diện nhìn luôn ha? Anh định biểu diễn tiết mục luân lý gia đình đấy à?”

Đồ Minh nghe vậy thì vô thức chắn cho cô để bên ngoài không nhìn thấy: “Em ra ghế sofa đi, trên người tôi có hơi lạnh, em mặc ít quá.”

“Anh có phải đồ ngu không hả? Anh cởi áo măng tô ra! Sẽ không có hơi lạnh nữa! Anh ôm tôi vào lòng! Hai ta đều ấm! Anh bảo tôi ra sofa làm gì!” Lư Mễ bị tên đầu gỗ Đồ Minh chọc cho tức muốn chết. Sao anh lại không hiểu chuyện tình cảm thế chứ! Cuộc hôn nhân trước đó của đại ca này là hôn nhân không tình dục à? Cô tức giận, quạu ra mặt với Đồ Minh, lồng ngực phập phồng, gò má ửng đỏ, hệt như thoa son.

Đẹp hơn cả thoa son.

Từ đầu đến cuối Đồ Minh đều nhìn vào cửa sổ phòng khách nhà Lư Mễ, cô không kéo rèm cửa sổ, mặt kính phản chiếu bóng hai người. Trên mặt kính, bóng cô như chứa yêu khí, còn anh hệt như nhà sư bị gò bó tay chân, mà dường như vị nhà sư này luôn niệm A Di Đà Phật, Phật của tôi hãy độ tôi.

Bọn họ cứ thế này sẽ bị người ta nhìn thấy mất.

Anh bèn lùi về sau một bước, che khuất tầm nhìn từ tòa nhà đối diện, cũng kéo cổ tay Lư Mễ dẫn cô theo.

“Anh nhìn tôi đi! Anh nhìn cửa sổ làm gì!” Lư Mễ lại cáu lên với anh, cô mất bao nhiêu công sức thay váy ngủ đẹp, anh chỉ nhìn qua một cái, có phải anh bị ngu không thế!

Yết hầu Đồ Minh giật giật, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Em nghe tôi nói...”

Còn lâu Lư Mễ mới nghe anh nói, cô túm cổ áo anh bắt anh cúi đầu xuống rồi ép môi mình lên môi anh, hơi lạnh trên người Đồ Minh làm cô run lên. Đồ Minh thở dài, mở phanh áo măng tô ra, ôm cô vào lòng. sau đó anh đóng cửa lại, sợ bị người khác nhìn thấy.

Lồng ngực anh nóng hầm hập, Lư Mễ nhanh chóng không còn thấy lạnh nữa. Cô co người trong lòng anh, muốn tìm một vị trí thích hợp để tiếp tục hôn anh. Đồ Minh dùng một tay ấn đầu cô không cho cô nhúc nhích, tay kia khóa chặt cô lại, mở miệng nói chuyện với cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Em nghe tôi nói Lư Mễ.”

Lư Mễ vẫn chưa muốn nghe anh nói, vẫn cứ giãy giụa. Đồ Minh hết cách với cô, cúi đầu hôn đỉnh đầu cô: “Nghe tôi nói, đừng quậy.”

Nụ hôn này làm giảm một nửa cơn giận của Lư Mễ, quả nhiên cô yên tĩnh lại nhưng vẫn mất tập trung. Từ trước đến nay cô và Đồ Minh chưa từng ôm nhau thế này bao giờ, hôm nay được anh ôm vào lòng, hai người dán sát vào nhau, lúc này cô mới hiểu rõ hồi đó mình mong nhớ điều gì. Điều này chứ còn điều gì được nữa! Cơ thể thon gầy và vẻ phong lưu nho nhã của anh khác hẳn với đám bạn trai cũ kia.

“Nói đi...” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng hơi khàn khàn.

“Tôi không muốn tùy tiện lên giường với em. Tôi biết chỉ cần em muốn thì em sẽ không thiếu đàn ông.”

“Nhưng tôi muốn tiến triển từ từ với em. Bắt đầu từ một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ được không?”

“Như vậy em cũng có rất nhiều thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc em chỉ muốn ngủ với tôi hay thực sự muốn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm. Đây là hai chuyện khác nhau.”

“Ừ...” Lư Mễ nghe thấy, cũng nghe lọt tai rồi, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng suy ngẫm sâu xa, lòng bàn tay cô áp sát vào lưng Đồ Minh, vào trong nhà rồi mà anh còn mặc áo khoác, chắc chắn anh rất nóng nhỉ? Nhưng cô cảm thấy ấm lắm, như thế này cũng tốt: “Will ơi, anh hôn tôi được không?”

“Nếu ngay cả hôn mà anh cũng không làm thì anh sẽ khiến tôi chết thật đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tôi thay váy ngủ xinh đẹp, lạnh nổi hết cả da gà, anh lại nói lý lẽ này kia với tôi. Có phải anh muốn tôi chết quách luôn cho xong không?”

“Anh hôn tôi đi mà.”

Lư Mễ dán vào má anh, giọng điệu rầu rĩ. Cô giỏi được voi đòi tiên, cô hiểu ý của Đồ Minh: Anh thích cô.

Anh thích cô, cô muốn làm gì đó với anh, cứ ăn nhịp với nhau như thế thì tốt biết mấy!

Cô ngửa đầu lên từ trong lòng anh, lần tìm cằm anh, vẫn tiếp tục dụ dỗ: “Anh hôn em đi.”

Cô y như một đứa trẻ đòi kẹo, cực kỳ ngoan ngoãn, cuối cùng Đồ Minh cúi đầu, chạm một cái vào môi cô.

“Không đủ.”

“Vẫn muốn nữa.”

Lư Mễ bám vào cổ áo anh, giở trò vô lại dựa vào ngực anh. Bả vai cô bị vải áo cọ hơi ửng đỏ, cô vươn tay cởi cái áo măng tô phiền phức của anh ra, tiện tay ném xuống đất, rồi lại chui vào lòng anh. Sau đó cô kiễng chân lên khẽ khàng hôn lên cằm anh, hôn từng cái một, cuối cùng đến bên môi anh, trong mắt đong đầy vẻ quyến rũ mê người, chờ Đồ Minh hôn mình.

Đồ Minh thua trận, đầu hàng rồi, anh giữ vai cô, hôn lên má cô một cái thật nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức làm người ta muốn khóc, rồi anh nghiêng mặt, dán môi vào môi cô, cũng rất nhẹ nhàng. Dáng môi anh rất đẹp, ấy là một đôi môi mỏng, phủ lên môi cô, mang theo hương vị sạch sẽ, sự kiên nhẫn không nhanh không chậm, thêm cả sự mềm mại tự nhiên.

Lư Mễ cảm thấy trái tim mình ngừng đập trong khoảnh khắc, thậm chí cảm thấy cảm xúc sốt ruột nóng nảy cũng biến mất tăm, dường như chỉ cần một nụ hôn thế này thôi cũng rất tốt rồi. Lúc đầu lưỡi chạm vào nhau, chân Lư Mễ mềm nhũn, lại chúi vào lồng ngực anh.

Ban đầu chúng quấn quýt trong miệng cô, mật ngọt sắp tràn ra đến nơi, sau đó lại chuyển vào trong miệng anh. Cô liếm môi anh, lại bị anh cuốn lấy. Không biết bọn họ hôn nhau bao lâu, tiếng hôn môi ướt át làm người ta đỏ mặt, nhưng bất ngờ là lần này Lư Mễ không lộn xộn, Đồ Minh càng không làm gì lung tung. Hai người đã hôn tới mức đấy rồi mà tay anh chỉ đặt ở bả vai cô, không di chuyển qua nơi khác. Mỗi tội sức lực siết bả vai cô càng ngày càng mạnh, cứ như muốn bóp nát cô ra.

Mảng da thịt lớn sau lưng Lư Mễ lồ lộ trong không khí, cô muốn Đồ Minh sờ, hôn, nhưng cô không dám lộn xộn.

Cô biết làm thế sẽ thất bại, bây giờ cô đang đóng giả làm một cô gái ngoan ngoãn, quyến rũ anh, dụ dỗ anh, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ hiểu ra, cắn câu của cô rồi ăn cô.

Lư Mễ cảm thấy tiết tấu mà Đồ Minh đề nghị khá được.

Lúc kết thúc nụ hôn này, Lư Mễ hơi không nỡ, cô lại bắt đầu nổi ý xấu: “Hay là vào phòng tôi đi, nằm trên giường, hôn thoải mái... Anh thấy thế nào?” Lúc này đôi mắt xinh đẹp sáng như mắt tên trộm.

Câu đó của cô đồng nghĩa với: Anh chỉ sờ, hôn, cọ thôi, anh không vào. Rất nhiều tên khốn đều nói thế. Trong lòng cô, lúc này cô chính là tên khốn.

Đồ Minh nhoài người ra nhìn thử cửa sổ tòa đối diện, cực kỳ lo lắng Lư Mễ bị người ta nhìn. Anh cúi người nhặt áo măng tô của mình lên, khoác lên người cô, cô không muốn mặc: “Làm gì thế, anh muốn tôi nóng chết à? Cơ thể tôi đẹp thế này mà anh không nhìn à? Anh sợ gì chứ...”

Đồ Minh mặc kệ cô nói hươu nói vượn, đi tới trước cửa sổ, kéo rèm vào giúp cô, sau đó anh mới nói: “Lư Mễ, em sống một mình phải chú ý an toàn, nhất là khi em mặc ít đồ hoặc ở nhà với người khác, hiểu không?”

Cuối cùng Lư Mễ cũng hiểu vì sao Đồ Minh nhìn cửa sổ, thầy đồ già dạy dỗ người khác mạch lạc rõ ràng quá chừng.

Lư Mễ trả lại áo khoác của anh: “Anh ở lại đây hay thế nào? Muộn thế này rồi, một mình anh ra ngoài không an toàn đâu nhỉ?”

“Tôi phải về rồi.” Đồ Minh mặc áo khoác vào, nhìn chiến bào của Lư Mễ: “Rất đẹp.” Lúc khen cô, anh lại đỏ mặt.

Lư Mễ cười hì hì: “Sau lưng xịn sò lắm, tôi cho anh xem luôn nhé!” Cô vừa nói vừa xoay người lại, cho Đồ Minh xem tấm lưng đẹp đẽ của mình. Da cô mịn màng bóng loáng, mang sắc trắng lạnh dưới ánh đèn, lúc này phô bày hết trước mắt Đồ Minh, thậm chí làm anh hoa mắt.

“Đẹp không?” Lư Mễ hỏi anh.

“Ừ.”

“Sau lưng đẹp hay đằng trước đẹp?” Cô hơi nghiêng đầu về phía anh, lọn tóc rủ xuống lướt qua vai cô, hơi ngứa. Cô nhún đầu vai dùng gò má cọ vào ngực anh, y như một con mèo đang lấy lòng.

“Hỏi anh đó, sau lưng đẹp hay đằng trước đẹp? Hay anh chưa nhìn rõ? Tôi cho anh nhìn lại!” Lư Mễ quay về phía anh, áp sát vào anh, bướng bỉnh muốn chết. Đồ Minh không nhịn cười được: “Em đứng yên đi, tôi phải đi rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ò.”

Đồ Minh nói đi là đi thật, Lư Mễ đổi sang bộ đồ ngủ dày chạy tới trước cửa sổ nhìn anh, tên ngốc này đi thật luôn! Lư Mễ thay đồ ngủ rồi ngồi ở sofa phòng khách xem tranh liên hoàn mà Đồ Minh tặng cô, cái này mà cũng đáng để đi một chuyến à, hừ!

Dù nói thế, cô vẫn nở nụ cười.

Đồ Minh chẳng hề giống một người đàn ông từng có một đời vợ. Lúc anh nhìn cô, trông anh y như thiếu niên mới biết yêu, mới mẻ quá chừng.

[Anh về đến nhà chưa? Nếu chưa thì có thể quay lại.] Lư Mễ trêu anh: [Mai là cuối tuần đấy, ngủ nướng cùng nhau tuyệt biết mấy!]

[Anh hôn tôi, tôi hôn anh, không muốn dậy thì hôn tiếp, tuyệt hơn thức dậy mà chỉ có một mình nhiều, anh thấy đúng không?]

Đồ Minh vào nhà thì nhìn thấy tin nhắn của Lư Mễ, khẽ cười hai tiếng. Cái miệng chẳng kiêng dè gì của Lư Mễ đúng là hiếm có, nhưng bạn bảo được thì cô sẽ làm thế thật sao? Chưa chắc. Nếu không cô sẽ không vì bạn trai uống say hôn cô gái khác mà kiên quyết đòi chia tay.

[Tôi về đến nhà rồi.] Đồ Minh trả lời cô: [Du lịch vất vả, ngủ sớm đi.]

[Hết rồi à?] Thế này là sao, nói thêm mấy câu thì chết à!

[Kéo chặt rèm cửa sổ vào.]

[...]

Đồ Minh tắm táp rồi lên giường, hơi mất ngủ, cảm thấy ngày hôm nay như một giấc mơ kỳ quái. Anh thấy cuộc sống của mình đang lao nhanh về một hướng khác với cách thức không tưởng tượng nổi. Anh không thể đoán trước phương hướng đó tốt hay xấu, chuyện này giống như một sự mạo hiểm, vì anh đã chọn một người hoàn toàn khác biệt, một người mà không được mọi người đón nhận lắm. Nhưng bản thân anh thấy người này cực kỳ tốt, chân thật, hăng hái, nhiệt tình, lỗ mãng, tràn đầy sức sống.

Tuần trước Tracy gửi báo cáo đánh giá toàn diện của nhân viên trong một năm cho anh, điểm của Lư Mễ cực kỳ thấp. Phản hồi của đồng nghiệp về cô là: Không dễ trao đổi, mức độ đóng góp cho công việc không cao. Đồ Minh từng thấy cách Lư Mễ trao đổi, cô mắng bên cung ứng, yêu cầu bọn họ không được sai lệch tí nào, cô cũng không vì vấn đề nguyên tắc mà nhượng bộ đồng nghiệp. Ở công ty, ngoại trừ Thượng Chi Đào và Đường Ngũ Nghĩa mới tới, cô không còn người bạn nào khác.

Tracy hỏi anh đã nghĩ được cách giải quyết chưa?

Anh nói: “Nghĩ xong rồi, vẫn giữ lại. Không mắc lỗi sai là được.”

Suy nghĩ của Đồ Minh đã hơi thay đổi, do Lư Mễ tác động tới anh, đó là môi trường làm việc ở đây thật sự rất tệ, có rất nhiều người đang ra sức biểu diễn, mọi người đều bị quấn vào vòng xoáy cạnh tranh không có trật tự, đáng sợ, không có quy tắc. Nhưng anh nên quay về bản chất của công việc để suy xét, trừ thứ được gọi là các mối quan hệ ra thì cô có hoàn thành công việc không? Có xuất sắc không? Chỉ cần trả lời hai câu hỏi này sẽ có đáp án.

Hôm sau thức dậy, anh về nhà bố mẹ, mang quà cho họ.

Lúc ăn cơm, Dịch Vãn Thu nhìn anh mấy lần, cứ cảm thấy trên mặt anh có nét vui mừng không dễ nhận ra, như có chuyện gì cực kỳ tốt đẹp.

“Chuyến du lịch lần này thế nào?” Dịch Vãn Thu hỏi anh.

“Rất tốt ạ. Tuyết ở Hokkaido rất đẹp, sang năm chúng ta cùng nhau đi nhé mẹ.” Đồ Minh đáp.

“Hình như lần cuối mẹ và bố con đi đã là mười năm trước rồi. Cũng được, sau này một nhà ba người chúng ta đi một lần.”

Dịch Vãn Thu biết Đồ Minh rất giỏi giấu chuyện trong lòng, anh không chủ động nói ra thì bà cũng chẳng hỏi được điều gì. Nhưng nếu anh vui thì người làm cha mẹ cũng sẽ vui.

Đồ Minh ăn cơm xong thì đi dạo quanh trường với bố mẹ, đụng phải cô học trò Phương Đế từng đến nhà họ vào dịp sinh nhật Đồ Yến Lương. Cô ấy đi xe đạp, đeo kính mắt gọng đen, nhìn thấy Đồ Yến Lương và Dịch Vãn Thu thì vội vàng xuống xe, lễ phép chào hỏi: “Em chào thầy cô ạ.” Cô ấy giống hệt học trò thời xưa nhìn thấy giáo viên: “Chào ngài Đồ Minh.”

“Viết luận văn xong chưa? Đăng lên đâu rồi?” Đồ Yến Lương hỏi cô ấy.

“Em vẫn đang trao đổi. Thầy đang đi dạo ạ? Vậy thầy cứ đi đi ạ. Sau này em sẽ tới nhà thăm hỏi.” Phương Đế nói hết câu đó thì liếc sang Đồ Minh đứng bên cạnh, gật đầu với anh rồi đi mất.

Đồ Minh ở nhà bố mẹ đến tận chiều tối, lúc về đến nhà thì nhắn tin hỏi Lư Mễ: [Mai em có kế hoạch gì không?]

[Có. Chạy lên núi. Anh thì sao?]

[Tôi có một đề nghị, nói cho em nghe nhé?]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện