Lư Mễ giao việc thiết kế phòng triển lãm cho Ô Mông thật, vì thế cô dẫn Ô Mông lên Tây Bắc một chuyến.

Lúc khảo sát hiện trường, Lư Mễ lạnh cóng. Thượng Chi Đào tìm áo khoác bông màu vàng choàng lên người cô, vừa xót cô vừa càm ràm: “Không phải em đã bảo chị mặc nhiều áo vào rồi sao?”

“Dự báo thời tiết đâu nói lạnh đến mức này.”

“Vùng này thay đổi thời tiết nhanh lắm.”

“Được rồi, chị lơ là quá. Erin, cô có lạnh không?”

“Hơi hơi.” Ô Mông hơi ngại, Thượng Chi Đào gửi những điều cần lưu ý khi đi cho cô ấy rồi mà cô ấy không nghe.

“Lạnh mà cô không nói! Tính lạnh chết luôn hả!” Lư Mễ quấn chặt áo khoác bông, nói với bên cung ứng: “Tìm thêm cái nữa, kém tinh tế thế?”

Bên cung ứng đáp lời, sau đó tìm thêm một cái áo măng tô nữa.

Một lúc sau trời đổ tuyết, công trình chưa lắp cửa sổ, gió to thét gào. Lư Mễ bị lạnh cứng người rồi.

Cô cứ hắt xì liên tục, gắng gượng tới khi xong việc, không muốn đi liên hoan, theo Thượng Chi Đào về chỗ cô ấy thuê. Lư Mễ khóc lóc nài nỉ đòi ở cùng cô ấy, có đánh chết cũng không chịu ra ở khách sạn. Phòng không rộng lắm, hai người chen chúc trên một cái giường, Lư Mễ vô cùng hưng phấn với chuyện này.

Cô giở giọng chọc ghẹo Thượng Chi Đào: “Tối hôm nay chúng ta không mặc quần áo dài, anh em tốt thì phải lõa lồ gặp nhau.”

Thượng Chi Đào cười hì hì, ấn cô xuống ghế sofa, quấn kín chăn cho cô rồi quay người vào bếp nấu mì. Cô ấy không biết nấu những món khác, mì thì có thể gắng gượng nuốt được, hai người mỗi người một bát, ngồi trên sofa vừa xem phim vừa ăn.

“Em nghĩ chị không nên đến đây.” Thượng Chi Đào hơi áy náy: “Mấy năm qua, lần nào chị xông pha khói lửa cùng em cũng bị ốm một trận. Chị còn nhớ lần đi quay quảng cáo đầu tiên mà chị dẫn em theo không? Ở trong núi sâu, chị bị viêm dạ dày cấp tính, thượng thổ hạ tả. Em sốt ruột muốn chết. Hôm nay chị lại bị cảm, em cảm thấy em phạm phải tội ác tày trời. Nếu không phải vì em ở đây thì có đánh chết chị, chị cũng không tới.”

“Nói linh tinh! Chị yêu công việc, đương nhiên phải tới rồi.” Lư Mễ ăn một miếng mì: “Hôm nào em mời chị một bữa thật ngon là được chứ gì? Hôm nay tại chị không hăng hái, nhưng mai chị sẽ khỏi ngay.”

“Được được được, mời quý cô Lư của em ăn đủ thứ đủ loại, ăn hết cả thành phố luôn.”

“Được!”

Lư Mễ ăn mì rồi uống thuốc, rửa ráy đơn giản rồi nằm lên giường với Thượng Chi Đào. Cô và Thượng Chi Đào nói tới Đồ Minh, bạn bè với nhau nên đều nói lời thật lòng.

“Anh ta đúng chuẩn một kẻ lập dị, rõ ràng anh ta không thích chị mà lại đối xử tốt với chị. Sau đó chị mới biết anh đại ấy đối xử với ai cũng thế, không có trường hợp đặc biệt.”

“Dù như thế, chị rất tin tưởng anh ta. Chị cảm thấy anh ta đáng tin.”

“Hôm đó Ô Mông nói với chị, có một khoảng thời gian nhà cô ấy thuê xảy ra vấn đề, cô ấy không có nhà để về, Will và vợ cũ cho cô ấy mượn căn nhà trống trước kia của họ.”

“Cô ấy còn nói, có một đồng nghiệp nam không đủ tiền cọc làm phẫu thuật, anh ta trả tiền cọc giúp người đó.”

“Anh ta là người tốt, em biết chứ? Một người tốt không thích chị. Thái độ của anh ta cực kỳ đoan chính, chỉ muốn làm bạn với chị. Chị ấy à, chị không đoan chính, chỉ muốn lên giường.”

Thượng Chi Đào nghe cô lải nhải, sờ trán cô, sốt rồi. Cô ấy dậy tìm thuốc cho cô, đun nước, nhìn cô uống thuốc. Lúc bị ốm, Lư Mễ giống y như đứa trẻ con, vẫn hay nói huyên thuyên, nhưng nói thong thả chậm rãi hơn. Thượng Chi Đào biết, hai người ở cạnh nhau sớm chiều bao nhiêu năm vậy rồi, cô ấy hiểu Lư Mễ nhất. Cô thích ai thì cô sẽ dốc hết lòng tốt với người đó, không quan tâm mình có bị thương hay không. Có lẽ dù bị thương cô cũng chẳng quan tâm, chữa lành vết thương xong thì lên đường tiếp.

Bên kia Ô Mông báo cáo công việc với Đồ Minh, nhắc tới chuyện Lư Mễ bị cảm, cô ấy nói: “Lumi bị trúng gió, hắt xì hơi rất nhiều, em hơi lo cô ấy bị ốm nặng.”

“Ừ, được, anh biết rồi. Em nghỉ ngơi sớm đi.”

Ô Mông nói thêm nửa câu nữa, Đồ Minh ngờ ngợ hiểu ý cô ấy, bảo đồng nghiệp bị ốm về là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa đây là cơ hội của cô ấy, nhưng Đồ Minh cảm thấy cách làm này của cô ấy sốt ruột quá, vì thế anh nói với cô ấy: “Lư Mễ là người hướng dẫn của em, công việc theo dõi phần thiết kế do cô ấy chủ động chia cho em, đây là phần quan trọng của dự án này, cũng là ý tốt của cô ấy. Anh mong em hiểu điều này.”

“Vâng, em biết rồi anh đại.”

“Cố lên.”

Anh nói chuyện công việc với Ô Mông xong thì gọi điện cho Lư Mễ, cô không nghe máy. Cô ngủ rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một giấc này cô đổ rất nhiều mồ hôi, hôm sau thức dậy thì thấy đỡ hơn một chút. Thấy có cuộc gọi nhỡ của Đồ Minh, cô nhắn tin cho anh: [Sao thế sếp? Mới một ngày không gặp mà đã nhớ tôi rồi sao?]

[Biết trước đi công tác anh sẽ chủ động liên lạc với tôi thì ngày nào tôi cũng đi công tác!] Lư Mễ trêu ghẹo anh. Nếu Đồ Minh nói bạn bè không được nói chuyện với nhau như thế thì cô sẽ chụp ảnh màn hình tin nhắn Vương Kết Tư nhắn với cô cho anh xem, để Đồ Minh biết bạn bè nói chuyện với nhau thế nào.

Nhưng Đồ Minh chỉ hỏi cô: [Đỡ hơn rồi à?] Tự động che đậy mấy câu lung ta lung tung của cô.

Lư Mễ cảm thấy câu “Đỡ hơn rồi à” của anh còn chẳng thú vị bằng câu “Uống nhiều nước nóng vào”, vì thế cô vứt điện thoại qua một bên, không để ý tới anh nữa.

Cô nằm thêm một lát, cố chịu đựng cả người mất sức mà bò dậy khỏi giường, ra ngoài ăn mì với Thượng Chi Đào rồi mới tới công trường. Bấy giờ họ thấy Ô Mông đã ở đó từ sớm.

“Lumi, nếu cô thấy không khỏe thì có thể về trước, tôi giám sát chuyện bên này thay cô.” Trông có vẻ Ô Mông hơi lo lắng cho cô.

Lư Mễ nhìn cô ấy một lúc, cười: “Thế cô giám sát đi, mai tôi về Bắc Kinh.”

Lư Mễ thông minh có thừa, người mới sốt ruột tìm chỗ đứng, muốn tham gia sâu vào dự án. Nếu cô đã muốn giám sát thì cô cứ giám sát đi, tôi chẳng sao hết.

“Không phải, Lumi, cô về thì tôi không biết làm thế nào cả. Ý của tôi là cô cứ nghỉ ngơi, tôi chạy vặt giúp cô.” Ô Mông giải thích với cô.

“Được, cảm ơn cô.” Lư Mễ nói xong thì tìm một góc ấm áp nghỉ ngơi thật luôn. Lư Mễ không muốn tranh giành, trước mắt thì những gì Ô Mông có được đều do cô chủ động nhường cô ấy, chẳng có gì ghê gớm cả.

Cô ngồi đó nhìn Ô Mông, cô ấy cầm bản vẽ chăm chú so sánh với sân bãi, có lúc tự lấy thước đo đạc. Lư Mễ nhìn thấy bóng dáng Thượng Chi Đào trên người cô ấy, bọn họ đều rất nghiêm túc chăm chỉ, nhưng vẫn có điểm khác biệt. Thượng Chi Đào chưa bao giờ chỉ vì cái trước mắt, còn Ô Mông, cô ấy có chút mưu mô. Nhưng Lư Mễ không ghét kiểu mưu mô này, theo quan điểm của cô, người nghiêm túc đáng để tôn trọng, Ô Mông cũng nằm trong lý lẽ ấy.

[Cô đang làm gì thế! Cuối tuần ra ngoài chơi không?] Vương Kết Tư hẹn cô.

[Không đi.]

[Cô phải cho người ta cơ hội thì người ta mới có cái để tận dụng chứ.]

[Tôi phải cho anh cơ hội à? Cút!] Lư Mễ mắng anh ta: [Uống say rồi hả?]

[Tôi nói chuyện nghiêm túc, theo tôi tới ngõ hẻm xem nhà.]

[Là sao?]

[Tôi muốn lấy lại nhà để mở nhà hàng.]

[Được.]

Lúc đi gặp Vương Kết Tư, Lư Mễ vẫn chưa khỏi ốm hẳn, mũi cô ửng đỏ, giọng hơi khàn. Vương Kết Tư thấy cô như thế thì cười nhạo cô: “Sao thế này? Không ngủ được nên sốt ruột à?”

“Mắc mớ gì tới anh.” Lư Mễ đá anh ta một phát: “Mở nhà hàng gì vậy? Không có chỗ đốt tiền à?”

Vương Kết Tư cười khì, khoác tay lên vai cô nói: “Lư Mễ này, cô chú tôi biết cô chấm anh chàng từng có một đời vợ kia chưa?”

Vương Kết Tư cợt nhả nói hết câu này đến câu khác:

“Có biết anh ta ra đi với hai bàn tay trắng, không có nhà cửa không?”

“Cô biết ly hôn mà làm thế có nghĩa là gì không? Anh ta là bên có lỗi, nếu không phải thì chứng tỏ anh ta và vợ cũ vẫn chưa dứt hẳn.”

“Có có thấy người đàn ông nào ly hôn mà hào phóng vậy không? Chẳng phải xã hội bây giờ toàn đánh nhau vỡ đầu chảy máu hả?”

Vương Kết Tư và Lư Mễ lớn lên cùng nhau, hai người đánh cãi chửi nhau nhiều năm như thế, không có gì không thể nói. Anh ta thừa nhận Đồ Minh có danh tiếng tốt trong giới nhưng chuyện anh ly hôn rất kỳ lạ, Vương Kết Tư không muốn thấy Lư Mễ nhất thời ấm đầu mà vướng vào vũng nước đục của Đồ Minh.

Lư Mễ nghe anh ta nói một tràng dài mà thấy ghét, phủi tay anh ta xuống khỏi vai mình: “Anh dám động tay động chân với tôi một lần nữa là tôi giết anh đó!”

“Anh làm sao thế? Có phải anh bị lú lẫn rồi không? Người ta ly hôn hay không mắc mớ gì tới anh! Anh nhiệt tình như thế sao không xin vào làm ở tổ dân phố đi? Tốt xấu gì cũng là sếp của một công ty lại hứng thú với chuyện nhà chuyện cửa của người khác, có mệt không hả?” Lư Mễ đáp trả một tràng, dù sao cô cũng không thể thua trong chuyện ăn nói được.

“Tôi mong nhớ anh ta là chuyện của tôi, anh ta mong nhớ vợ cũ của mình là chuyện của anh ta, hai điều này chẳng xung đột gì cả...” Lư Mễ ngồi ở bậc cửa, duỗi dài chân ra: “Hóa ra mục đích của anh không phải muốn tôi đi xem nhà với anh, sao bây giờ anh lại học thói xấu thế hả? Cái này gọi điện nói mấy câu là xong mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Gặp mặt mới tốt chứ.” Vương Kết Tư ngồi xuống bên cạnh cô, hai người chặn kín cái cổng gỗ tróc sơn. Vương Kết Tư vỗ vai Lư Mễ: “Nào, để người anh em này biểu diễn cho cô thấy làm thế nào để véo ra dấu dâu tây.”

Anh ta dùng ngón trỏ và ngón giữa véo ít da thịt trên cổ, bẹp một phát, Lư Mễ giật mình suýt thì nhảy dựng lên: “Anh bị hâm à!”

Vương Kết Tư bơ cô, nhéo thêm mấy phát nữa: “Có đỏ không? Có tím không?”

“Hơi hơi.”

“Mai tôi chụp ảnh cho cô. Cạo gió cũng gần như thế này, mấy ngày nữa tan bớt sẽ giống y hệt dấu dâu tây. Nói thật, tôi cảm thấy cô có thành kiến với tôi.” Vương Kết Tư dùng cùi chỏ đụng Lư Mễ: “Cô đừng cố chấp với Đồ Minh từng có một đời vợ nữa, cô nhìn tôi đi được không?”

Lư Mễ nghiêm túc quan sát đánh giá anh ta, lắc đầu: “Anh không được.”

“Tại sao?”

“Tôi không thấy phấn khích với anh, người anh em à. Hai ta thân nhau quá rồi, khi còn bé tôi từng thấy anh cởi truồng, bố tôi cùng từng búng “bé chim” của anh đấy!” Lư Mễ định vạch rõ phân tích chi tiết cho Vương Kết Tư biết tại sao anh ta không được.

“Không nói cái đấy, có phải hồi cấp hai tôi từng giúp các bạn lớp tôi gửi thư tình cho anh đúng không? Tôi và mối tình đầu hồi cấp ba của tôi đi hẹn hò, có phải anh canh cho bọn tôi không? Lúc anh canh có nghe thấy bọn tôi đang làm gì không? Hôn nhau nhiệt tình lắm luôn, thế mà anh không thấy khó chịu à?”

“Còn nữa, mẹ anh nói muốn ba năm ôm hai đứa cháu, tôi không làm được đâu. Tôi còn chưa chơi đủ.”

“Còn gì nữa không?” Vương Kết Tư hỏi cô.

“Thế mà còn chưa đủ à? Anh chờ tôi nghĩ lại đã.”

Lư Mễ nghiêm túc suy nghĩ. Cô đứng lên đi qua đi lại trước cổng, bóng cô lúc thì đổ lên người Vương Kết Tư, lúc thì tách ra. Vương Kết Tư thấy cô giống y như hồi bé, ngoại trừ nhiều tóc hơn, cô vẫn tinh nghịch như trước. Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng cô chia tay rồi, anh ta đợi thêm một thời gian, không gấp, ai ngờ cô lại ưng người khác, vì thế anh ta không thể đợi được nữa.

“Nghĩ xong chưa?” Vương Kết Tư hỏi cô.

“Hết rồi. Chỉ thế thôi, tóm lại là không được.” Lư Mễ lấy giấy ăn trong túi ra lau mũi, giọng khe khẽ: “Hai ta làm bạn không tốt à? Anh đừng có suy nghĩ lệch lạc, dù tôi không muốn ngủ với Will cũng sẽ không ngủ với anh. Thỏ không ăn cỏ gần hang!”

“Tôi nói thế anh có đau lòng không? Thế để tôi đổi cách nói khác, có lẽ tôi nhất thời hứng lên muốn này kia với người khác, nhưng làm bạn với anh thì khác.”

“Gặp phải chuyện gì cô cũng chọn tôi chứ?”

“Đương nhiên.” Có chuyện gì được! Hôm nay anh không uống nhầm thuốc đấy chứ? Lư Mễ lầm bầm một câu, kỳ lạ quá! “Được.” Vương Kết Tư đứng lên, phủi bụi ở mông: “Đi thôi, ăn phá lấu không? Vẫn quán đó.”

“Ăn chứ!”

Hai người ăn nhịp với nhau, đi xuyên qua ngõ hẻm. Con ngõ này không giống lúc họ còn bé nữa, hai năm qua thành phố cải tạo, sạch sẽ hơn hẳn. Hai người đi qua ngõ hẻm, như trở lại ngày thơ bé, chẳng hiểu gì cả, ngày nào cũng vui vẻ vô tư trong cảnh nghèo khó. Đột nhiên Vương Kết Tư nghiêm túc nói với cô: “Chúng ta đã quen biết nhau hai mươi sáu năm rồi ư?”

“Tầm đấy. Đừng nói nữa, nói tiếp thì tôi không chơi với anh nữa.” Lư Mễ hừ một tiếng: “Ăn bát phá lấu này xong, chúng ta chặn nhau đi, chờ anh kết hôn thì kết bạn lại.”

“Cô bị khùng không thế? Cô chặn người thích cô à?”

“Anh quản được chắc? Tôi cứ chặn anh đấy!”

Hai người cãi nhau đến tận quán phá lâu cũ kỹ, Lư Mễ gọi một suất đầy đủ, cho thêm rất nhiều giấm tỏi. Vương Kết Tư nhìn cô ăn một cách thoải mái, không hề nhã nhặn chút nào, lại kích thích cô bằng lời nói: “Will không thích ăn phá lấu.”

“Thế anh ta thích ăn gì?”

“Bít tết, cafe, kiểu vậy. Thế tôi mới nói hai người chẳng thể tiểu chung vào một cái bô* được đâu, hiểu không? Thô nhưng thật.”

*Ý là hai người không thể đến được với nhau.

“Không thích ăn phá lấu? Thế thì sau này anh ta không ăn cũng phải ăn. Đáng thương quá.” Lư Mễ thờ ơ nói một câu, chọc Vương Kết Tư bật cười.

Lư Mễ nói năng vậy đó, không quan trọng ăn gì hay không ăn gì, mấy hôm nay cô bị ốm nên không có ý chí chiến đấu, ngoại trừ báo cáo công việc trong nhóm ra thì không nói chuyện riêng với Đồ Minh câu nào. Hôm nay quá đẹp, cô cảm thấy ý chí chiến đấu của cô quay lại rồi.

Vì thế cô hỏi Đồ Minh: [Anh đại đang làm gì thế? Đi ăn phá lấu đi.]

[Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện