Xem cái câu ấy kìa, xin lỗi, tôi có hẹn rồi.

Lư Mễ bĩu môi ném điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu lên hỏi Vương Kết Tư: “Có một người phụ nữ hẹn anh năm lần bảy lượt mà anh không đi lần nào, tại sao lại thế?”

“Không có hứng thú chứ sao! Nếu cô hẹn tôi thì tôi sẽ đến ngay. Người khác hẹn tôi thì tôi phải xem tâm trạng.” Vương Kết Tư uống một ngụm nước dùng, bắt đầu cười nhạo cô: “Tôi nói này người anh em, sao cô càng ngày càng sống thụt lùi thế? Chuyện cỏn con như đàn ông mà còn phải để tôi dạy cô sao? Không phải cô được xưng tụng là nhắm mắt ngửi thôi cũng biết người đàn ông nào có tính cách ra sao hả? Sao thế? Mũi bị hỏng rồi à? Không ngửi được nữa?”

“Anh im miệng đi!” Lư Mễ đá anh ta một phát ở dưới gầm bàn: “Có thấy phiền không hả!”

“Tôi dạy cho cô một chiêu nhé?”

“Gì?”

“Cứ bơ anh ta đi. Cô hẹn ba lần mà anh ta không đi thì mặc kệ anh ta luôn. Không đáng.”

Sau khi tạm biệt Vương Kết Tư, Lư Mễ nghiêm túc suy nghĩ về đàn ông. Nếu đàn ông thật sự thích ai đó dù chỉ một chút xíu thôi, chắc hẳn anh ta sẽ ghen. Cô về đến nhà, ngồi ở sofa nghĩ một lúc rất lâu, ngón trỏ và ngón giữa nhéo một chút da thịt mềm mại ấm áp ở cổ, “pặc” một phát.

Vãi chưởng! Lư Mễ đau rớt nước mắt, thầm mắng Vương Kết Tư là tên khốn nạn, cũng chửi mình là đồ ngu. Cô không có kinh nghiệm theo đuổi đàn ông, ngoại từ cái đầu toàn suy nghĩ hư đốn ra thì chỉ có nhiệt tình. Nhưng Đồ Minh chẳng mở cái khe nào ra, cố gắng lâu vậy rồi mà vẫn giậm chân tại chỗ!

Lư Mễ cắn răng, nhéo bản thân thêm ba, bốn phát nữa, pặc pặc pặc, sau đó cô soi gương, đỏ rồi, cổ nóng rát.

Ngu quá. Cô tự mắng bản thân, nằm lên giường. Hôm sau thức dậy, cô lại muốn chọc ghẹo Đồ Minh, nhớ lại lần nào Đồ Minh cũng nhắn lại là:

Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.

Xin lỗi, không thích hợp.

Xin lỗi, không tiện.

Xin lỗi, không hợp khuôn phép.

Cô cố kìm nén.

Thứ Hai, cô cố ý mặc một cái áo len cổ rộng, để hở cổ ra, trên làn da trắng nõn bất ngờ có một dấu dâu tây. Cô cố tình ngồi xuống vị trí đối diện Đồ Minh. Lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ngồi hàng ghế trước khi đi họp, ngồi ngay dưới mí mắt của sếp.

Phòng họp hơi yên tĩnh, Daisy nhắn tin cho cô: [Người bạn thân mến này, cô không che dấu dâu tây đi mà còn ngồi đối diện sếp.]

[Sếp quản đất quản trời, có thể quản cả nhân viên có sinh hoạt tình dục không chắc?] Lư Mễ nhắn lại, ngước mắt lên nhìn Đồ Minh.

Anh đang xem điện thoại, nhận ra điều khác thường, cuối cùng cũng giương mặt lên nhìn thấy Lư Mễ ở đối diện và dấu dâu tây chói mắt trên cổ cô. Đồ Minh là người trưởng thành, đương nhiên anh biết nó là gì, dường như anh đã nhìn thấy thứ không nên thấy, nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.

Xem ra anh chỉ khó xử chứ không ghen.

Lư Mễ nhìn ra được.

Đột nhiên cô cảm thấy tụt hết cả cảm xúc. Vốn dĩ cô nghĩ thế này, nếu Đồ Minh ghen tuông hoặc tức giận dù chỉ một chút xíu thôi, cô sẽ biểu diễn nguồn gốc của dấu dâu tây này ngay tại chỗ. Toàn bộ quá trình đều là thủ đoạn ngây thơ của một người phụ nữ thích một người đàn ông.

Ngây thơ nhưng vẫn có chút cảm xúc trái ngược, nếu có thể để bọn họ xích gần lại nhau hơn thì tốt.

Nhưng anh chẳng có phản ứng gì cả.

Đột nhiên Lư Mễ thấy cực kỳ nhàm chán, trong suốt cả cuộc họp, cô không nói một câu nào. Lúc ra khỏi phòng họp, Ô Mông nhét một cái băng gâu vào lòng bàn tay cô, vào mùa hè cô ấy hay dự trữ sẵn trong túi, dù giày cao gót xịn đến đâu đi nữa cũng sẽ bị cọ rách chân, ấy vậy mà hôm nay nó lại có chỗ để phát huy tác dụng.

“Cảm ơn cô, giấu đầu hở đuôi à? Tôi không cần, ai mà chẳng phải sinh hoạt tình dục!” Lư Mễ cợt nhả, nhìn thấy Đồ Minh dọn máy tính đi ra ngoài với gương mặt vô cảm. Cô không nhìn anh nữa.

Đồng nghiệp cười phá lên, Serena nói: “Hiếm khi thấy dữ dội như vậy!”

“Chắc là hứng quá ấy mà!”

Lư Mễ nói xong thì quay về bàn làm việc của mình, giống y như quả bóng xì hơi. Tin nhắn của Thượng Chi Đào đến rất đúng giờ: [Hôm nay Lumi đã ngủ được với Will chưa?]

[Chưa. Không muốn ngủ nữa. Đổi người khác.]

Lư Mễ dùng dấu chấm liên tiếp, có thể thấy cô cực kỳ thất bại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thượng Chi Đào xót Lư Mễ, cô ấy có thể hiểu bất cứ cung bậc cảm xúc khi thích một người mà không được đáp lại. Nhất là cô gái như Lư Mễ, cô đâu thể chịu nổi ấm ức này.

Cô ấy vắt hết óc suy nghĩ an ủi Lư Mễ thế nào, ai ngờ Lư Mễ gửi cho cô ấy một bức ảnh: [Mau xem em trai này thế nào! Gần đây chị cứ bị thích các em giai!]

[Chị đang tự giải tỏa cảm xúc đấy à?] Thượng Chi Đào hỏi cô.

[Vừa nãy hơi mất tinh thần, bây giờ không sao rồi. Trên cổ chị có dấu dâu tây, anh ta chẳng có phản ứng gì hết, anh ta tiêu đời rồi. Anh ta không biết thưởng thức cái đẹp, anh ta không xứng với chị, anh ta đã đánh mất chị rồi.]

Lư Mễ nói xong thì thoát khỏi nhóm chơi tennis, nhắn với huấn luyện viên tennis rằng cô không học nữa, số tiền học phí còn lại coi như chị mời em uống rượu.

Cứ như thế, đánh không lại thì hòa nhập, không hòa nhập được thì không đánh nữa.

Bà đây yên ổn làm một con cá mắm, ngài muốn làm gì thì làm!

Đụng mặt Đồ Minh trong thang máy vào giờ tan làm, Lư Mễ vẫn chào hỏi anh như trước: “Anh đại tan làm đấy à.”

“Ừ.” Hết chuyện.

Lư Mễ cũng không nói gì nữa, Trương Hiểu gọi đến đúng lúc, Lư Mễ nói với cô ấy: “Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đến. Có anh đẹp trai nào không? Được. Không uống rượu, cai rồi. Đến lúc đó xem tình hình thế nào!”

Đồ Minh nhìn cô, nói: “Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe.”

Lư Mễ không tiếp lời, chẳng có gì hay mà tiếp, anh nói câu này với tất cả mọi người, điều này chỉ có thể chứng minh anh là người tốt thôi.

Cô ra khỏi thang máy, đi thẳng về phía xe của mình, không nói lời thừa thãi nào với Đồ Minh.

Đồ Minh thấy xe cô vụt đi, đứng ở xe mình một lúc. Anh không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình nhưng anh biết tám mươi phần trăm Lư Mễ không thèm làm bạn với anh nữa. Cô thoát khỏi nhóm chơi tennis, mang dấu dâu tây trên cổ, chấm dứt niềm yêu thích kỳ lạ khó hiểu dành cho anh một cách kiêu căng phách lối, mang theo sự ngông nghênh của mình đi tìm con người và đồ vật thú vị khác.

Đồ Minh nhún vai rồi lên xe.

Lư Mễ và Trương Hiểu nghe nhạc ở quán bar, xung quanh sôi nổi tưng bừng, tâm trạng cô tốt lên một chút. Cô cảm thấy mình nghĩ thoáng quá trời, Đồ Minh chỉ không thích cô thôi, anh chẳng làm sai gì cả, cô trách anh làm gì!

Haiz!

Thôi! Cứ vậy đi! Lư Quốc Khánh nói thế nào ấy nhỉ? Ông ấy nói: Ông đây nuôi cô con gái kiêu căng tự phụ không phải để chịu ấm ức người người khác!

...

Đợt rét ập đến bất ngờ.

Mới ngủ một giấc, khi mở mắt ra thì lá cây đã rụng hết, bên ngoài gió thổi vù vù, cửa sổ kêu rầm rầm. Lư Mễ nằm trong chăn không muốn dậy, mỗi hai phút mở mắt ra một lần, tới tận khi nếu không dậy thì sẽ bị muộn mới bò dậy.

Cô cũng không có tâm trạng trang điểm, vệ sinh cá nhân xong thì khoác áo măng tô, quấn khăn ống rồi ra ngoài. Mỗi dịp đầu mùa Đông hằng năm, cô đều thấy uể oải, muốn ngủ Đông.

Lúc cô đến công ty, Ô Mông đã đến rồi. Cô ấy ngồi tạm ở bàn làm việc của Thượng Chi Đào. Cô ấy thấy Lư Mễ đến thì chỉ cafe trên bàn: “Americano, mới vừa mua đấy.”

“Cảm ơn nhé.” Lư Mễ mở túi tote của mình ra, tối hôm qua cô dở chứng mang máy tính về nhà, vì dự toán của dự án bị bác bỏ, cô phải làm lại: “Không phải hôm nay cô đi Thanh Đảo với Will sao?”

“Đổi sang ngày mai rồi, hôm nay có đồng nghiệp mới tới nhậm chức, bảo đi liên hoan một bữa rồi mai đi công tác.” Ô Mông chỉ vào văn phòng Đồ Minh: “Anh đại cũng tham gia.”

“Ừm.” Lư Mễ nhìn qua văn phòng Đồ Minh. Cô đã hóng được tin tức về đồng nghiệp mới rồi, thanh niên tài giỏi được mời từ nước ngoài về: “Daisy làm người hướng dẫn đúng không?”

“Đúng vậy.”

Lư Mễ không nói gì nữa, cô chẳng muốn nói, đứng dậy đi vào phòng trà nước rửa cốc. Daisy đi theo sau cô vào phòng trà nước, dùng cùi chỏ đụng cô: “Nghe nói gì chưa?”

“Gì?”

“Chuyện về nhân viên mới ấy.”

“Chuyện gì về nhân viên mới?”

“Nhân viên mới là người siêu đẹp trai, em giai đẹp trai. Sáng nay Serena cho tôi xem ảnh rồi, không tệ chút nào.”

“Ờ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trời lạnh rồi, Lư Mễ không còn hứng thú với trai đẹp nữa, cô ngồi ở vị trí của mình làm việc, trông không có vẻ gì là tức giận. Cô không có việc gì làm thì liếc nhìn thời gian ở góc dưới máy tính, nghĩ chiều sau khi nhóm Đồ Minh đi công tác, cô sẽ trốn việc.

Một lúc sau, Ô Mông bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, tiếng động rất to. Lư Mễ hỏi cô ấy: “Sao thế?”

“Anh chàng đẹp trai tạm thời ngồi ở đây, tôi tới chỗ trống bên cạnh Serena.”

“À.”

Ai cũng mở miệng ra gọi anh chàng đẹp trai, rốt cuộc đẹp trai cỡ nào? Lư Mễ thầm suy nghĩ trong lòng, một lúc sau thì thấy mình ngây thơ quá. Tên nhóc kia có gương mặt bạc tình, nụ cười tỏa nắng, lúc ngồi xuống chỗ bên cạnh Lư Mễ thì nói với cô như thể hai người họ rất thân thiết: “Mong chị giúp đỡ nhé Lumi.”

“Bao lớn rồi?” Lư Mễ không đáp lại lời nhờ giúp đỡ của cậu ta, dựa lưng vào ghế hỏi, trông y như nữ tướng cướp.

“Em hai mươi tư rồi.”

“Tên gì vậy?”

“Đường Ngũ Nghĩa. Ngũ Nghĩa trong thất hiệp ngũ nghĩa.”

*Thất hiệp ngũ nghĩa: tiểu thuyết của Thạch Ngọc Khôn viết về Bao Công cùng các du hiệp đã giúp đỡ ông phá nhiều vụ kỳ án. Thất hiệp gồm: Bắc hiệp Âu Dương Xuân, Nam hiệp Triển Chiêu, Song hiệp: Huynh đệ Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ, Ám hiệp Hắc Yêu Hồ Trí Hóa, Tiểu hiệp Ngải Hổ, Đạo hiệp Tiểu Gia Cát Thẩm Trọng Nguyên; ngũ nghĩa gồm: Toàn thiên thử Lư Phương, Triệt địa thử Hàn Chương, Xuyên sơn thử Từ Khánh, Phiên giang thử Tưởng Bình, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường.

Lư Mễ thầm cười nhạo cậu ta có cái tên dở tệ, nghĩ lại thì thấy tên mình cũng chẳng hay ho gì cho cam, thế là cô cười khì: “Được, tên cậu nghe có vẻ hành hiệp trượng nghĩa, tôi thích.”

Đường Ngũ Nghĩa cũng thích võ hiệp, hai người trò chuyện mấy câu thì thấy rất hợp rơ, lúc tối đi liên hoan, Lư Mễ xung phong nhận việc: “Tôi kéo Jack đi nhé.” Tên tiếng Anh của Đường Ngũ Nghĩa là Jack, cũng chẳng phải cái tên hay, cậu ta thuận miệng đặt luôn.

Daisy lén lút nói với Lư Mễ: “Người chị em, nhẹ tay chút, em trai còn nhỏ.”

“Nhỏ chỗ nào?” Lư Mễ trả lời cô ấy, cô nói linh tinh quen rồi.

Lúc ra cửa để xuống hầm, họ đụng phải Đồ Minh, Ô Mông và Daisy. Daisy cười đùa nói: “Nếu nói về duyên phận với các anh đẹp trai thì phải kể đến Lumi. Học trò mới tới lại chủ động xin đi nhờ xe Lumi kìa.”

“Cô muốn đi nhờ xe tôi chứ gì, giới tính không đúng thì tôi không cho đi ké đâu nhé.” Lư Mễ giỡn với cô ấy, quay sang liếc Đồ Minh và Ô Mông. Đồ Minh nhìn thẳng về phía trước, không tham gia vào cuộc tranh đấu kỳ cục của phụ nữ. Nhưng sự nhiệt tình của Đường Ngũ Nghĩa đối với Lư Mễ làm anh tự dưng nhớ tới tối hôm đó, cô tặng anh cái máy CD lâu năm, bọn họ đứng dưới nhà anh, nghe hết một bài tình ca.

Đường Ngũ Nghĩa theo Lư Mễ lên xe, thắt chặt dây an toàn xong, cậu ta ngồi đó, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười.

“Sao thế?” Lư Mễ hỏi cậu ta.

“Hai người nói chuyện với nhau ẩn chứa cả châm chọc, rất kịch liệt. Chốn công sở thật phức tạp.”

“Em trai khá quá nhờ!” Lư Mễ bật cười, con dế trong lòng cô cũng kêu hùa theo: “Cậu giỏi đấy, thế mà lại nhìn ra vừa nãy chúng tôi nói chuyện còn tiện thể châm chọc lẫn nhau. Được, chắc chắn cậu có thể sống tốt ở Lăng Mỹ.”

Buổi tối ngày hôm ấy, Đường Ngũ Nghĩa ngồi bên cạnh Lư Mễ. Thật ra thì về bàn chất cậu ta và Lư Mễ có phần giống nhau, hai người đều có phong thái kiêu căng bướng bỉnh, đều nói chuyện thú vị, chọc cho các đồng nghiệp cười nghiêng ngả.

Qua một lúc, ngấm men say, ai nói chuyện của người nấy.

Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa đều ngoẹo cổ, hai người cứ nói mãi, hiểu ý nhau thì bật cười, sau đó lại nói tiếp.

Lư Mễ cảm thấy lâu lắm rồi cô không gặp được đồng nghiệp nói chuyện hợp cạ thế này, cô rất vui. Thậm chí cô còn nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Toang rồi, em trai phòng chúng ta muốn thay thế vị trí của em trong lòng chị.]

[Em không thể thay thế!] Thượng Chi Đào không phục.

Lư Mễ nhìn thấy tin nhắn của cô ấy thì cười phá lên, lúc giương mắt lên thì thấy Đồ Minh nhìn cô xuyên qua bàn rượu ồn ào sôi động rồi lại quay đi chỗ khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện