Khâu Tước Tử thấp giọng giới thiệu.

Hứa Thanh gật đầu, hắn đứng ở một phía này thành trì, thu hồi ánh mắt từ

Thần Sơn, nhìn về phía dưới xích sắt. Nơi đó là vực sâu vạn trượng không thấy

đáy.

Giờ phút này có gió thổi tới, xích sắt lay động, Hứa Thanh đi đầu cất bước,

đạp lên một sợi dây xích, đi thẳng đến Thần Sơn.

Đội trưởng nghĩ ngợi, lựa chọn cùng một sợi xích giống Hứa Thanh.

Khâu Tước Tử sửng sốt một chút, dứt khoát cũng lựa chọn sợi xích này. Rất

nhanh, bóng dáng ba người đi theo xích sắt đến điểm cuối trong gió núi rít gào.

Trên đường không có gặp được trở ngại gì.

Cho đến khi bước ra xích sắt, đứng trên quảng trường Thần Sơn, ba bức

tượng thần sừng sững ở đây cũng hiện ra trong mắt Hứa Thanh càng rõ ràng

hơn.

Bức thứ nhất là Nhật Viêm thượng thần, tạo hình của nó khó phân nam nữ,

thân thể nhìn như nữ, nhưng dung nhan lại có tướng như nam, một vầng mặt

trời bay lên sau lưng nó, dưới chân có vô số tộc đàn và ác quỷ kêu thê lương.

Hai mắt nó cũng khép kín.

Bức thứ hai, Hứa Thanh không xa lạ gì, chính là Nguyệt Viêm thượng thần.

Nhưng nàng trong bức tượng lại cho người ta một loại cảm giác kinh diễm, hết

lần này tới lần khác nét mặt lại lạnh lùng như núi băng, không giống hình dáng

Hứa Thanh nhìn thấy trong trí nhớ Xích Mẫu cho lắm.

Sau lưng nó là một vầng trăng, hình thành ánh trăng lạnh lùng, chiếu xuống

thần khu, tự dâng lên cảm giác thần thánh.

Còn vị thứ ba, Hứa Thanh càng quen thuộc hơn... Đó là Hồ Ly Bùn, phía

sau nó từng ngôi sao lấp lánh, toàn thân trên dưới tràn ra vũ mị, khiến người liếc

mắt một lần, sẽ rất khó chuyển ánh mắt.

Mà thứ khiến Hứa Thanh chú ý nhất lại không phải ba bức tượng thần này,

mà là... Bức tượng thứ tư.

Đó là một bức tượng không có da mặt, quỳ lạy ngay phía trước pho tượng

Nguyệt Viêm thượng thần, toàn thân trên dưới đầy vết roi, thủng trăm ngàn lỗ0,

đồng thời còn cắm vô số thanh đao…

Nhìn hình dáng của nó, giống như bị Nguyệt Viêm thượng thần hận thấu

xương, trừng phạt nó quỳ lạy ở đây, lại chịu đủ nhục nhã vĩnh hằng.

Nhìn pho tượng này, Đội trưởng trợn mắt, mà Khâu Tước Tử bên cạnh chú

ý tới ánh mắt của Hứa Thanh rơi vào trên pho tượng thứ tư này, thế là hắn vội

vàng thấp giọng mở miệng.

“Pho tượng kia có lai lịch bí ẩn, thật lâu trước đó đã tồn tại, bị tộc ta xưng là

kẻ xúc phạm thần. Truyền thuyết hắn khinh nhờn Nguyệt Viêm thượng thần,

phạm phải tội ngập trời, tội ác tày trời, bị Nhật Viêm thượng thần đích thân xuất

thủ chém giết, rồi mới hóa thân xác nó thành ba phần, quỳ thẳng trước tượng

thần ở thần trận ba khu.”

“Răn đe.”

“Nhất là Nguyệt Viêm thần điện, nghe nói trong giáo nghĩa của bọn họ có

miêu tả liên quan đến việc này, thậm chí Nguyệt Viêm thần điện còn có một

ngày lễ chuyên môn phỉ nhổ kẻ xúc phạm thần.”

Hứa Thanh im lặng, nhìn Đội trưởng một chút.

Nét mặt Đội trưởng như thường, không có bất cứ thay đổi nào, thậm chí còn

bày ra một dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe. Chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh,

hắn hiếu kì nhìn pho tượng thứ tư quỳ lạy ở đó một chút.

Khâu Tước Tử đương nhiên không thể nào hiểu được nội tâm của Hứa

Thanh và Đội trưởng thời khắc này, thế là thuận theo lời giới thiệu trước đó, hắn

lại nói một câu.

“Đúng rồi, Thần Sơn và ba tòa Thánh thành, còn có một quy củ.”

“Đó chính là không thể xuất hiện ngưu (trâu), đây là cấm kỵ. Ta cũng không

biết vì sao lại có loại quy củ này, nhưng chỉ cần xuất hiện, sẽ chết rất thảm,

thậm chí một vài tộc đàn liên quan đến ngưu, những năm này cũng đều bị

Nguyệt Viêm thần điện diệt gần hết.”

Hứa Thanh lại lần nữa nhìn về Đội trưởng.

Đội trưởng mặt dày mày dạn, tiếp tục hiếu kì.

Khâu Tước Tử mở miệng lần nữa.

“Còn có, trong tên mang chữ Ngưu cũng là cấm kỵ ở nơi này, không thể bị

người biết được. Đúng rồi, hai vị đạo hữu, trong tên của các ngươi không mang

chữ Ngưu chứ?”

Một đường này, hắn biết Hứa Thanh là Hứa Thanh, nhưng không hiểu rõ

chút nào về Trần Nhị Ngưu, chỉ biết hắn là sư huynh của Hứa Thanh.

Hứa Thanh lắc đầu, lại một lần nhìn về Đội trưởng.

Đội trưởng tằng hắng một tiếng, vội vàng lắc đầu. Khâu Tước Tử cũng

không nghĩ nhiều, đang muốn tiếp tục nói chuyện.

“Còn nữa...”

Đội trưởng mắt thấy như vậy, cuối cùng không giả bộ được nữa, trừng Khâu

Tước Tử một chút.

“Được rồi, tranh thủ thời gian dẫn đường đi, nói nhảm nhiều như vậy làm

gì!”

“Người này thế nào vậy, ta cũng không nói hắn mà.”

Đáy lòng Khâu Tước Tử hơi kinh ngạc, đột nhiên bị mắng, hắn còn hơi tủi

thân.

Hắn cảm thấy mình chỉ nói một chút quy củ liên quan đến Thần Sơn mà

thôi, thế nào lại làm cho vị sư huynh này của Hứa Thanh dao động cảm xúc như

vậy.

Thế là nội tâm hắn khó tránh khỏi có một chút suy đoán.

Nhưng hiển nhiên, mặc cho hắn suy nghĩ thế nào, cho dù là nằm mơ, đoán

chừng cũng đều không thể hiểu được thế giới nội tâm của Trần Nhị Ngưu…

Nhưng mắt thấy nét mặt Đội trưởng càng ngày càng bất thiện, Khâu Tước

Tử vội vàng thu hồi suy nghĩ, đi trước dẫn đường. Hắn quỳ lạy ba thần một rồi

đi đến bậc thang phía sau bốn pho tượng.

Khi đi ngang qua bên cạnh pho tượng kẻ xúc phạm thần kia, Hứa Thanh

không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Đội trường đi bên cạnh Hứa Thanh, sờ sờ cái mũi, lại hơi liếc nhìn Hứa

Thanh, tằng hắng một tiếng, truyền ra thần niệm.

“Đừng nhìn nữa Tiểu A Thanh, ta cũng không nghĩ tới qua nhiều năm như

thế, lão bất tử Nhật Viêm nam không ra nam nữ không ra nữ đáng giết ngàn đao

kia, lại làm ra loại chuyện khiến người giận sôi này!”

“Quá đáng!”

Đội trưởng hừ một tiếng.

Hứa Thanh im lặng, thu hồi ánh mắt, lúc tới gần bậc thang lên núi, hắn vẫn

không đè nén được chần chờ dưới đáy lòng, truyền âm với Đội trưởng.

“Đại sư huynh, ngươi tới nơi này, có thể bị Nguyệt Thần và Nhật Thần phát

hiện, rồi đập ngươi một phát chết tươi hay không …”

Đội trưởng nhướn lông mày.

“Nếu không thì vì sao ta phải lấy được chữ bên trong Vô Tự Thiên Thư, mới

dám tới đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện