“Yên tâm, ta có kế hoạch vạn toàn rồi. Nhật Viêm vẫn luôn ngủ say, Nguyệt
Viêm nuốt huyết nhục Xích Mẫu, cũng đang tiêu hóa. Còn chỗ con hồ ly lẳng lơ
kia, đừng nhìn tượng thần thức tỉnh, nhưng bản thể của nó cũng đang ngủ say,
mặt khác nó thích xem náo nhiệt, sẽ không dễ dàng vạch trần, cho nên chuyến
này của chúng ta là an toàn.”
Đội trưởng vỗ ngực.
Hứa Thanh thở dài, chuẩn bị tốt cho việc xảy ra ngoài ý muốn, sau đó hắn
thở sâu, cất bước đạp lên bậc thang phía trước.
Thời khắc đạp lên bậc thang, thân thể Hứa Thanh chấn động, hơn một nghìn
tám trăm cấm sơn trên đỉnh đầu, biến mất một tòa.
Cấm sơn kia hóa thành một vệt cầu vồng, rơi vào trong thần sơn, dung hòa
vào đó.
Cùng lúc đó, theo một tòa cấm sơn dung nhập, toà Thần Sơn của Viêm
Nguyệt Huyền Thiên tộc này hiện ra trước mặt Hứa Thanh, cũng xuất hiện biến
hóa kỳ dị.
Có thể nhìn thấy từng lá cờ lại xuất hiện trên Thần Sơn này.
Chúng giống như một bảng danh sách trực quan, từ dưới lên trên, cùng độ
cao bậc thang cùng cấp, màu sắc khác nhau, đồ đằng thêu lên đó cũng đa dạng.
Mà kích cỡ lá cờ cũng khác biệt, càng đi lên, lá cờ lại càng lớn hơn, càng rõ
ràng hơn.
Cho dù ở bên trong Thánh thành, cũng đều có thể tận mắt thấy rõ ràng.
Trong đó, lá cờ phía dưới cùng Thần Sơn nhiều nhất, lít nha lít nhít, không
dưới mấy vạn, mà độ cao một trăm bậc thang như một đường ranh giới, số
lượng lá cờ nơi đó chỉ có chừng hai ngàn.
Lại nhìn lên trên, độ cao vượt qua năm trăm bậc thang biến thành đường
ranh giới thứ hai, nơi đó chỉ có khoảng ba trăm lá cờ.
Một lá cờ trên cùng ở độ cao hơn tám trăm bậc thang, vô cùng to lớn, cực kỳ
nổi bật.
Hơn nữa, quan sát kỹ càng thì có thể thấy được, bảy tám phần mười lá cờ ở
độ cao ba trăm bậc thang trở lên đều là cờ của bản tộc Viêm Nguyệt Huyền
Thiên.
Mà ở phía dưới cùng, trong mấy vạn lá cờ kia, giờ phút này theo cấm sơn
của Hứa Thanh dung nhập, nhiều thêm một cái.
Đó là một lá cờ màu đỏ, kích cỡ bình thường, phía trên được thêu lên sơn
hà, nhưng lại có hình dạng vỡ vụn, mà màu đỏ như máu, lộ ra cảm giác ngột
ngạt.
Đó là lá cờ của Nhân tộc đương đại tự động hội tụ bên trong Thần Sơn! Khoảnh khắc nó xuất hiện, ánh mắt Hứa Thanh bản năng hướng tới nó,
ngóng nhìn nó.
Cùng lúc đó, âm thanh trầm thấp của Khâu Tước Tử truyền đến từ phía sau
Hứa Thanh.
“Vòng thứ nhất của cuộc đi săn lớn kết thúc, là dung nhập cấm sơn vào
trong đỉnh Thần sơn. Mỗi một bước bậc thang, một tòa cấm sơn sẽ biến mất, từ
đó hình thành tộc kỳ.”
“Tộc kỳ này sẽ di động theo tu sĩ đi lên, cho đến khi một tòa cấm sơn cuối
cùng biến mất, tộc kỳ đứng vững vàng không ngã trên độ cao tương ứng.”
“Còn những này lá cờ ở Thần Sơn, chỉ vào lúc người dung hòa núi đến,
dung nhập cấm sơn vào, chúng mới có thể hiện ra, bình thường thì không nhìn
thấy.”
Khâu Tước Tử cũng đạp lên bậc thang thứ nhất, theo cấm sơn trên đỉnh đầu
biến mất, Thần Sơn thêm một lá cờ Viêm Nguyệt Huyền Thiên.
“Nói một cách thông thường, một tòa cấm sơn đã có thể thông qua vòng thứ
nhất, có tư cách tiến vào vòng thứ hai của cuộc đi săn lớn.”
“Chỉ có tu sĩ muốn tranh đoạt hạng nhất mới có thể tập hợp càng nhiều núi
trong vòng này.”
“Còn tộc kỳ là do Thần Sơn tự nhiên hình thành, nó có thể căn cứ đặc tính
của tộc đàn khác biệt, tự động vẽ ra lá cờ có ấn ký đặc hữu của tộc đàn này.”
Khâu Tước Tử thấp giọng giải thích rõ ở bên cạnh.
Hứa Thanh gật đầu, ánh mắt thu hồi từ trên tộc kỳ của Nhân tộc, cất bước đi
đến bậc thang thứ hai. Trong chớp mắt hắn đạp lên, lại một ngọn núi trên đỉnh
đầu biến mất.
Lá cờ sơn hà màu đỏ cũng tăng lên theo đó, lại càng lớn hơn một chút.
Cứ như vậy, Hứa Thanh bước từng bước một, đi đến bậc thang thứ một
trăm.
Đứng ở đây, lá cờ sơn hà màu đỏ đã biến thành rất lớn, cũng có cảm giác rất
rõ ràng trong rất nhiều lá cờ.
Thế nhưng sau khi tộc kỳ biến lớn, cảm giác sơn hà vỡ vụn trên đó cũng
càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn hiện lên vô số thi hài, có thể thấy được sự
thảm thiết trong đó.
Hứa Thanh không khỏi nhìn chăm chú một lần nữa, hồi lâu sau mới thu hồi
ánh mắt, lại ngẩng đầu nhìn cờ của các tộc phía trên, im lặng, tiếp tục cất bước.
Hai trăm, ba trăm, bốn trăm….
Khoảnh khắc đi đến bậc thang thứ năm trăm, phía dưới hắn là mấy vạn lá
cờ, còn phía trên, đã không nhiều lắm.
Mà một cảnh leo thang tấp nập khiến bên trên Thần Sơn hiện ra lá cờ như
thế, cũng diễn ra trong thời gian dài dằng dặc. Nhất là tộc kỳ màu đỏ của Nhân
tộc, không ngừng tăng lên, không ngừng lớn lên, không cách nào không khiến
người ta chú ý được.
Thế là, càng nhiều tu sĩ Thánh thành chú ý đến một cảnh này.
Cho dù không ít tu sĩ Viêm nguyệt đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc
chân chính nhìn thấy, trong lòng vẫn dâng lên gợn sóng.
“Là Hứa Thanh!”
“Trước đó ta nhìn thấy phương hướng hắn đi chính là Thần Sơn…”
“Phách lối, Nhân tộc lại có thể đẩy tộc đàn lên tới độ cao như thế trong vòng
thứ nhất cuộc đi săn lớn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên ta!”
“Đáng hận, những thiên kiêu kia của tộc ta lại không xuất thủ với hắn, chỉ
có một Thác Thạch Sơn, lại còn chỉ so phong cấm, nếu không, sao có thể để
Nhân tộc này đắc ý được!”
Theo các tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên của Thánh thành đều không cam
lòng, địch ý nồng đậm, Hứa Thanh đã đi một đường đến vị trí bậc thang thứ
năm trăm của Thần Sơn.
Đứng ở đây, xung quanh hắn đầy mây mù, tràn ngập lượn lờ, lá cờ phía trên
đó đã rất ít.
“Còn có thể đi thêm hơn một ngàn ba trăm bậc nữa!”
Hứa Thanh thì thào. Thân thể hắn lóe lên, nhanh chóng tiến lên phía trên, rất
nhanh đã tới bậc thang thứ sáu trăm, bảy trăm. Cho đến khi đứng ở chỗ lá cờ
cao nhất ban đầu, hắn không dừng lại chút nào, nháy mắt đã lướt qua.
Viêm nuốt huyết nhục Xích Mẫu, cũng đang tiêu hóa. Còn chỗ con hồ ly lẳng lơ
kia, đừng nhìn tượng thần thức tỉnh, nhưng bản thể của nó cũng đang ngủ say,
mặt khác nó thích xem náo nhiệt, sẽ không dễ dàng vạch trần, cho nên chuyến
này của chúng ta là an toàn.”
Đội trưởng vỗ ngực.
Hứa Thanh thở dài, chuẩn bị tốt cho việc xảy ra ngoài ý muốn, sau đó hắn
thở sâu, cất bước đạp lên bậc thang phía trước.
Thời khắc đạp lên bậc thang, thân thể Hứa Thanh chấn động, hơn một nghìn
tám trăm cấm sơn trên đỉnh đầu, biến mất một tòa.
Cấm sơn kia hóa thành một vệt cầu vồng, rơi vào trong thần sơn, dung hòa
vào đó.
Cùng lúc đó, theo một tòa cấm sơn dung nhập, toà Thần Sơn của Viêm
Nguyệt Huyền Thiên tộc này hiện ra trước mặt Hứa Thanh, cũng xuất hiện biến
hóa kỳ dị.
Có thể nhìn thấy từng lá cờ lại xuất hiện trên Thần Sơn này.
Chúng giống như một bảng danh sách trực quan, từ dưới lên trên, cùng độ
cao bậc thang cùng cấp, màu sắc khác nhau, đồ đằng thêu lên đó cũng đa dạng.
Mà kích cỡ lá cờ cũng khác biệt, càng đi lên, lá cờ lại càng lớn hơn, càng rõ
ràng hơn.
Cho dù ở bên trong Thánh thành, cũng đều có thể tận mắt thấy rõ ràng.
Trong đó, lá cờ phía dưới cùng Thần Sơn nhiều nhất, lít nha lít nhít, không
dưới mấy vạn, mà độ cao một trăm bậc thang như một đường ranh giới, số
lượng lá cờ nơi đó chỉ có chừng hai ngàn.
Lại nhìn lên trên, độ cao vượt qua năm trăm bậc thang biến thành đường
ranh giới thứ hai, nơi đó chỉ có khoảng ba trăm lá cờ.
Một lá cờ trên cùng ở độ cao hơn tám trăm bậc thang, vô cùng to lớn, cực kỳ
nổi bật.
Hơn nữa, quan sát kỹ càng thì có thể thấy được, bảy tám phần mười lá cờ ở
độ cao ba trăm bậc thang trở lên đều là cờ của bản tộc Viêm Nguyệt Huyền
Thiên.
Mà ở phía dưới cùng, trong mấy vạn lá cờ kia, giờ phút này theo cấm sơn
của Hứa Thanh dung nhập, nhiều thêm một cái.
Đó là một lá cờ màu đỏ, kích cỡ bình thường, phía trên được thêu lên sơn
hà, nhưng lại có hình dạng vỡ vụn, mà màu đỏ như máu, lộ ra cảm giác ngột
ngạt.
Đó là lá cờ của Nhân tộc đương đại tự động hội tụ bên trong Thần Sơn! Khoảnh khắc nó xuất hiện, ánh mắt Hứa Thanh bản năng hướng tới nó,
ngóng nhìn nó.
Cùng lúc đó, âm thanh trầm thấp của Khâu Tước Tử truyền đến từ phía sau
Hứa Thanh.
“Vòng thứ nhất của cuộc đi săn lớn kết thúc, là dung nhập cấm sơn vào
trong đỉnh Thần sơn. Mỗi một bước bậc thang, một tòa cấm sơn sẽ biến mất, từ
đó hình thành tộc kỳ.”
“Tộc kỳ này sẽ di động theo tu sĩ đi lên, cho đến khi một tòa cấm sơn cuối
cùng biến mất, tộc kỳ đứng vững vàng không ngã trên độ cao tương ứng.”
“Còn những này lá cờ ở Thần Sơn, chỉ vào lúc người dung hòa núi đến,
dung nhập cấm sơn vào, chúng mới có thể hiện ra, bình thường thì không nhìn
thấy.”
Khâu Tước Tử cũng đạp lên bậc thang thứ nhất, theo cấm sơn trên đỉnh đầu
biến mất, Thần Sơn thêm một lá cờ Viêm Nguyệt Huyền Thiên.
“Nói một cách thông thường, một tòa cấm sơn đã có thể thông qua vòng thứ
nhất, có tư cách tiến vào vòng thứ hai của cuộc đi săn lớn.”
“Chỉ có tu sĩ muốn tranh đoạt hạng nhất mới có thể tập hợp càng nhiều núi
trong vòng này.”
“Còn tộc kỳ là do Thần Sơn tự nhiên hình thành, nó có thể căn cứ đặc tính
của tộc đàn khác biệt, tự động vẽ ra lá cờ có ấn ký đặc hữu của tộc đàn này.”
Khâu Tước Tử thấp giọng giải thích rõ ở bên cạnh.
Hứa Thanh gật đầu, ánh mắt thu hồi từ trên tộc kỳ của Nhân tộc, cất bước đi
đến bậc thang thứ hai. Trong chớp mắt hắn đạp lên, lại một ngọn núi trên đỉnh
đầu biến mất.
Lá cờ sơn hà màu đỏ cũng tăng lên theo đó, lại càng lớn hơn một chút.
Cứ như vậy, Hứa Thanh bước từng bước một, đi đến bậc thang thứ một
trăm.
Đứng ở đây, lá cờ sơn hà màu đỏ đã biến thành rất lớn, cũng có cảm giác rất
rõ ràng trong rất nhiều lá cờ.
Thế nhưng sau khi tộc kỳ biến lớn, cảm giác sơn hà vỡ vụn trên đó cũng
càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn hiện lên vô số thi hài, có thể thấy được sự
thảm thiết trong đó.
Hứa Thanh không khỏi nhìn chăm chú một lần nữa, hồi lâu sau mới thu hồi
ánh mắt, lại ngẩng đầu nhìn cờ của các tộc phía trên, im lặng, tiếp tục cất bước.
Hai trăm, ba trăm, bốn trăm….
Khoảnh khắc đi đến bậc thang thứ năm trăm, phía dưới hắn là mấy vạn lá
cờ, còn phía trên, đã không nhiều lắm.
Mà một cảnh leo thang tấp nập khiến bên trên Thần Sơn hiện ra lá cờ như
thế, cũng diễn ra trong thời gian dài dằng dặc. Nhất là tộc kỳ màu đỏ của Nhân
tộc, không ngừng tăng lên, không ngừng lớn lên, không cách nào không khiến
người ta chú ý được.
Thế là, càng nhiều tu sĩ Thánh thành chú ý đến một cảnh này.
Cho dù không ít tu sĩ Viêm nguyệt đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc
chân chính nhìn thấy, trong lòng vẫn dâng lên gợn sóng.
“Là Hứa Thanh!”
“Trước đó ta nhìn thấy phương hướng hắn đi chính là Thần Sơn…”
“Phách lối, Nhân tộc lại có thể đẩy tộc đàn lên tới độ cao như thế trong vòng
thứ nhất cuộc đi săn lớn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên ta!”
“Đáng hận, những thiên kiêu kia của tộc ta lại không xuất thủ với hắn, chỉ
có một Thác Thạch Sơn, lại còn chỉ so phong cấm, nếu không, sao có thể để
Nhân tộc này đắc ý được!”
Theo các tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên của Thánh thành đều không cam
lòng, địch ý nồng đậm, Hứa Thanh đã đi một đường đến vị trí bậc thang thứ
năm trăm của Thần Sơn.
Đứng ở đây, xung quanh hắn đầy mây mù, tràn ngập lượn lờ, lá cờ phía trên
đó đã rất ít.
“Còn có thể đi thêm hơn một ngàn ba trăm bậc nữa!”
Hứa Thanh thì thào. Thân thể hắn lóe lên, nhanh chóng tiến lên phía trên, rất
nhanh đã tới bậc thang thứ sáu trăm, bảy trăm. Cho đến khi đứng ở chỗ lá cờ
cao nhất ban đầu, hắn không dừng lại chút nào, nháy mắt đã lướt qua.
Danh sách chương