Hứa Thanh cảm giác đôi chút, ánh mắt thâm thúy.

Hắn cảm nhận được, trong ánh sáng màu vàng kim này ẩn chứa lực lượng

đến từ Thần linh! Trên trình độ nào đó, lực lượng này cũng là dị chất, nhưng lại có thể khống

chế, giống như bị thuần phục mà bay lượn ở bát phương, có thể bị hấp thu bình

thường.

Hứa Thanh hít một hơi, lại hóa thành lực lượng tu vi trong thân thể.

Một màn này khiến hắn hơi chấn động.

Đội trường đứng bên cạnh Hứa Thanh, ngóng nhìn hết thảy, nét mặt lộ ra vẻ

hồi ức, hình thành cảm khái.

“Lại tới nơi đây...”

Hắn dùng âm thanh nhỏ bé chỉ có Hứa Thanh có thể nghe được, lẩm bẩm

một câu.

“Đi thôi, tiểu sư đệ, ngươi đi xem một chút, đỉnh cao của Viêm Nguyệt

Huyền Thiên tộc này.”

Đội trưởng vỗ bả vai Hứa Thanh.

Hứa Thanh đè xuống gợn sóng trong lòng, ngẩng đầu nhìn hơn một nghìn

tám trăm tòa cấm sơn trên đỉnh đầu mình một chút.

Những cấm sơn này, càng tới gần Thần Sơn, thì càng nhanh chóng thu nhỏ,

giờ phút này từng tòa giống như chấm đen lượn quanh trên đỉnh đầu.

Dù thu lại rất nhỏ, nhưng số lượng nhiều vẫn khiến cho Hứa Thanh bị nhìn

chăm chú.

“Số lượng như thế, hẳn là có thể giành thứ nhất được.”

Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, thân thể không giảm tốc độ, hóa thành

trường hồng, đi thẳng đến quần núi.

Càng tới gần, Thần Sơn càng lúc càng lớn trong mắt Hứa Thanh, cuối cùng

đã không nhìn thấy đỉnh tận cùng. Loại cảm giác bản thân nhỏ bé kia cũng

không thể khống chế mà tự nhiên dâng lên trong lòng.

Mà dưới Thần Sơn, được xây dựng ba tòa thành trên không.

Mỗi một tòa đều cực kỳ mênh mông, có xích sắt màu vàng kim kết nối với

nhau, lượng lớn thảm thực vật sinh trưởng bên trong, lộ ra cảm giác tang

thương.

Tạo hình của ba tòa thành trì này lấy hình tròn làm chủ. Đây là lối kiến trúc

của các tộc ở thời đại Huyền U Cổ Hoàng, đến nay đã ít có, cho dù là Nhân tộc

cũng đều không giữ lại nhiều.

“Nơi này chính là Thánh thành của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc ta, tên là

thành Thiên Viêm!”

Khâu Tước Tử đi theo sau Hứa Thanh và Đội trưởng, giọng điệu mang một

chút kích động, hiển nhiên cho dù là hắn, thường ngày cũng không có tư cách

tới đây.

“Chỉ có trong cuộc đi săn lớn và thịnh điển đặc thù, thành Thiên Viêm này

mới có thể mở ra với bên ngoài, cho phép tất cả tộc đàn tiến vào. Ta may mắn,

từng tới ba lần, bây giờ là lần thứ tư.”

“Mà trong thành Thiên Viêm, không cho phép phi hành, hết thảy người đến

đều cần mang lòng hướng thánh.”

Khâu Tước Tử thấp giọng mở miệng, giới thiệu chuyện liên quan đến quy

củ của thành Thiên Viêm cho Hứa Thanh cùng Đội trưởng. Cùng lúc đó, bóng

dáng ba người cũng từ từ tới gần một tòa thành trì trong đó.

Từ xa, có thể thấy được trong thành trì rộn rộn ràng ràng, tu sĩ vô số. Căn cứ

lời giới thiệu của Khâu Tước Tử, phần lớn những kẻ này là kẻ ngoại lai. Tu sĩ

chân chính có tư cách ở Thánh thành lâu dài, đa số là tu sĩ thần điện.

Mà ba người Hứa Thanh đến, cũng lập tức dẫn đến không ít tu sĩ trong

thành trì chú ý.

Thực sự là... Nhân tộc cực kỳ hiếm thấy ở đây.

Lại càng không cần phải nói danh tiếng bây giờ của Hứa Thanh và trận

chiến phong cấm với Thác Thạch Sơn bên ngoài, hết thảy đều khiến cho Hứa

Thanh đương nhiên gây sự chú ý khi đến đây.

Mặt khác, hơn một ngàn ngọn núi trên đỉnh đầu, cũng là trọng điểm bị

người ta nhìn chăm chú.

Đối với điều này, Hứa Thanh đã thành thói quen, theo bóng dáng hạ xuống

trước cửa thành, mắt hắn lộ ra tinh mang, rồi hắn thở sâu, cất bước hướng về

cánh cổng phía trước.

Cánh cổng thành trì đương nhiên không phải chuẩn bị vì Nhân tộc, cho nên

nó cao đến trăm trượng, mà hết thảy trong thành trì cũng là như thế. Đi lại ở đây

giống như đi vào quốc gia của người khổng lồ.

Còn tu sĩ nơi này... Hứa Thanh chỉ quét qua một lần mà đã nhìn thấy mấy

trăm tộc đàn khác biệt, tạo hình khác nhau, chỗ nào cũng cũng có một vài người

hình thù kỳ quái.

Mà tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tương đối hiếm thấy ở bên

ngoài, lại là chủ yếu ở đây.

Bóng dáng bọn họ, phần lớn khoác trường bào màu trắng, xuất hiện ở bất cứ

nơi nào đều sẽ khiến người xung quanh cung kính.

Loại tư thái cao cao tại thượng kia, không cần bọn họ cố sức bày ra, mà đã

tồn tại một cách tự nhiên.

“Năm đó ta rất chán ghét tư thế này.”

Đội trưởng lẩm bẩm một câu.

Hứa Thanh không nói gì, cũng không để ý đến ánh mắt ẩn chứa dò xét cùng

lòng thù địch quăng tới từ bát phương, hắn có chuyện quan trọng hơn đi làm.

Đó chính là... Giao núi!

Tiến về Thần Sơn, dung hòa cấm sơn của mình ở nơi đó, từ đó xác định thứ

tự.

Thế là hắn nhìn Khâu Tước Tử một chút.

Khâu Tước Tử đi theo một đường, từng phỏng đoán và quan sát nhiều lần,

giờ phút này lập tức dã hiểu ý trong ánh mắt Hứa Thanh, hắn đi nhanh mấy

bước, lên trước dẫn đường.

Cứ như vậy, trong ánh mắt của người đi đường xung quanh hội tụ, ba người

Hứa Thanh đi về phía trước trong Thánh thành này. Trong lúc đó đương nhiên

khó tránh khỏi một vài tin đồn, thậm chí khi đi đến một nửa, còn có tu sĩ Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc đi ra, trực tiếp phát động khiêu chiến bên đường.

Hiển nhiên đối với chuyện Nhân tộc thu hoạch được nhiều cấm sơn như vậy

trong vòng thứ nhất, rất nhiều tu sĩ Viêm Nguyệt bất mãn.

Đối với những chuyện này, Hứa Thanh chỉ nhìn, sau khi xác định trên đỉnh

đầu đối phương không có núi, trực tiếp lựa chọn coi nhẹ.

Như thế mấy canh giờ sau, theo ánh trời chiều nơi xa rơi xuống, Thần Sơn...

Xuất hiện trước mặt ba người Hứa Thanh.

Chín sợi xích sắt to lớn kết nối thành trì chỗ bọn họ và Thần Sơn.

Thuận theo xích sắt, có thể nhìn thấy phía bên kia Thần Sơn là một sân rộng

mênh mông, được xây dựng từ cự thạch màu xanh, nơi đó còn có ba bức tượng

thần to lớn.

Đại biểu Nhật, Nguyệt, Tinh.

Phía sau ba bức tượng thần là một bậc thang, lan tràn đến ngọn núi không

nhìn thấy đỉnh.

“Có ba con đường đến Thần Sơn, có, đi từ ba thành trì đều có thể đến đó,

cho nên thần trận như ở phía trước cũng có ba tòa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện