Mộc Phong Dư hơi sững sờ, lập tức lạnh mặt:

"Làm càn, thực lực của muội thế nào, muội còn không biết sao !"

Mộc Sơ Vi rút ra một cây trường tiên màu đỏ tươi, hỏa linh lực bùng lên, trường tiên càng tỏa ra ánh sáng chói mắt, ánh mắt của Mộc Sơ Vi kiên định, nhưng nước mắt vẫn không ngăn được loạt xoạt rơi xuống.

"Ca ca, đừng xem thường muội muội của huynh, cùng lắm, cùng lắm thì..".

Mộc Phong Dư vô cùng lo lắng, hắn muốn đứng lên ngăn cản, lại vô lực ngã xuống.

Mà vị thập trưởng lão Mộc Khung lúc này cười lạnh, một kiếm chém tới, trường tiên trên tay va chạm một tiếng với trường kiếm, linh lực va chạm nổ tung,thực lực chênh lệch quá lớn, Mộc Sơ Vi không đỡ nổi một đòn, bị đánh bay qua một bên.

"Vi Vi !"

Một bàn tay chạm vào lưng Mộc Sơ Vi, nàng chỉ cảm thấy lực công kích trên người đột nhiên tán đi, lực đánh cũng đã giảm đi, nàng được người nhẹ nhàng đỡ xuống đất. Mộc Sơ Vi ngây người, xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy được sườn mặt lạnh lùng của Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt đỡ nàng đứng vững, lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói:

"Dạy ngươi bài học đầu tiên, giận dữ mất không, hành động liều lĩnh, ngươi có thể yếu hơn đối thủ, nhưng tuyệt đối không được hành động theo cảm tính, ngu ngốc xông lên chịu chết."

Mộc Sơ Vi xấu hồ cúi đầu, nhỏ giọng đáp một tiếng.

Lam Nguyệt xuất hiện, Mộc Khung đã sớm để ý, hắn ẩn nấp nhiều năm ở Mộc Gia, tự nhiên không phải kẻ cuồng vọng. Mặc dù không cảm nhận được tu vi ba động trên người Lam Nguyệt, nhưng có thể nhẹ nhàng hóa giải công kích của lão, tuyệt đối không phải kẻ yếu.

Lam Nguyệt chuyển ánh mắt, dư quang liếc qua Mộc Khung đang đứng yên một bên, nàng hơi nâng mi, tu vi

Thiên Dương Cảnh sơ kỳ, lại liếc qua Mộc Phong Dư, là một tên Thiên Linh cảnh sơ kỳ, không tổi.

Thiên Dương Cảnh ở Huyền Linh đại lục đúng là đỉnh cấp cường giả, nhưng trước mặt nàng, không chịu nổi một đòn. Nàng khẽ động, chớp mắt đã đi đến bên cạnh Mộc Phong Dư, nàng hơi rũ mắt, hỏi:

"Muốn sống hay chết ?"

Mộc Phong Dư cũng khẽ giật mình, bất quá vẫn hiểu Lam Nguyệt đang nói đến cái gì, gương mặt hắn hơi đổi, mở miệng:

"Giữ lại hắn một mạng."

Lam Nguyệt gật gật đầu, bàn tay vừa lật, trường tiên trên tay Mộc Sơ Vi đã rơi vào tay nàng. Nàng nhẹ nhàng vung roi, một cổ lực lượng bàn bạc chạy dọc theo thân tiên, đánh về phía Mộc Khung. Mộc Khung ánh mắt một ngưng, nhanh chóng ngưng tụ phòng ngự, lại nhanh chóng xoay người né tránh. Phòng ngự tiếp xúc với lực lượng của trường tiên, bị một roi đánh nát. Lam Nguyệt cũng không có nương tay, cánh tay khẽ chuyển, trường tiên linh hoạt tựa như một con rắn uốn lượn, chuyển hướng tấn công về phía Mộc Khung. Mộc Khung vừa xoay người né tránh, nhất thời không thể lại lần nữa né tránh, cắn răng dùng toàn lực đỡ đòn.

Ẩm ẩm !! Mộc Khung bị đánh văng ra, cơ thể bị lực đánh bay, đập ngã vô số đại thụ, cuối cùng dừng lại tại một vách đá.

Hắn phun ra một ngụm máu, cả người cũng bị đứt vài sợi xương sườn.

Mộc Khung còn chưa thể động đậy, trường tiên đỏ rực liền đem hắn quấn lại, trói chặt.

Lam Nguyệt liếc hắn một cái, đem người xách lên.

"Chậc, quá yếu, nha đầu, xem ra Huyền Linh đại lục đã không còn kẻ có thể uy hiếp đến ngươi rồi."

Quân Vô Nhai ở trong Phượng Linh Giới nhìn một màn này, không khỏi than một tiếng. Lam Nguyệt đem người xách trở về, ném ở trước mặt Mộc Phong Dư. Nàng liếc mắt nhìn Mộc Sơ Vi, trầm ngâm một chút, lại mở miệng:

"Cho ngươi bảy ngày, sau đó đến Túy Nguyệt lâu tại Đế Đô Đông Nhạc quốc."

Lam Nguyệt nói xong, cũng không nhiều lời nữa, trên người nàng đột ngột toát ra hàn khí, một đôi Cửu Linh Hàn Dực xuất hiện, Hàn Dực vỗ nhẹ, chỉ để lại một trận gió mạnh, người đã biến mất tại chỗ

Sắc mặt Mộc Phong Dư rung động, có chút kích động muốn đứng dậy, lại bị Mộc Sơ Vi đỡ lấy:

"Ca, huynh còn đang bị thương."

"Là linh khí hóa dực ! Là Linh khí hóa dực ! Người đó có phải là cảnh giới trong truyền thuyết kia? Phía trên cả

Thiên Dương Cảnh cường giả, Đế Phần Cảnh !?"

Mộc Sơ Vi ngơ ngác lắc đầu, nói:

"Không, muội không biết."

Mộc Phong Dư là một kẻ cuồng tu luyện, luôn muốn hướng đến đỉnh cao cường giả mà đi, gặp phải cao thủ, hắn đương nhiên cực kỳ kích động. Chỉ là kích động qua đi, hắn lại nhíu mày:

"Hắn vừa rồi nói cái gì ? Cái gì mà cho muội bảy ngày ?"

Gương mặt Mộc Sơ Vi cứng đờ, ánh mắt có chút né tránh, đổi chủ đề:

"Ca, để muội trị thương cho huynh đã."

Mộc Phong Dư thấy nàng ánh mắt, sắc mặt đã trầm xuống, bàn tay bắt lấy tay nàng, ánh mắt tối đi:

"Vi Vi, muội nói cho ca biết, muội đã hứa gì với tên kia ? Đề hắn ra tay cứu giúp, có phải hắn yêu cầu muội cái gì không ?"

Mộc Sơ Vi muốn rút tay về, lại không thể chống lại Mộc Phong Dư. Nàng sợ hắn động đến vết thương, lại không

muon lia han, nang can can moi, cuoi cung moi mo mieng noi:

“Muội, muội đáp ứng hắn, đi theo hầu hắn mười năm, hắn ra tay giúp ta…”

"Ta không cho phép !"

Mộc Sơ Vi còn chưa nói xong, Mộc Phong Dư đã lớn tiếng cắt ngang lời nàng. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay nắm lấy tay nàng càng dùng sức, hẳn gẵn từng chữ nói.

Thế nhân đều biết, Mộc gia có hai vị dòng chính tiểu thư thiếu gia, nhưng chỉ có ít người biết, Mộc Phong Dư hắn, vốn dĩ không phải họ Mộc, hắn và Mộc Sơ Vi, càng không phải huynh muội gì cả.

Tình cảm của hắn, quá khó để chấp nhận, vốn tưởng có thể kết thúc tất cả ở nơi này, lại không ngờ Vi Vi, muội ấy lại...

"Ca, không phải, huynh hiểu lầm rồi, muội..."

"Vi Vi, hắn muốn khinh nhục muội, trừ khi bước qua xác của ta !"

Hẳn có thể chịu đựng người khác sỉ nhục bản thân, nhưng tuyệt đối không thể đề kẻ nào nhúng nhường muội muội của hắn, đặc biệt còn là vì hắn.

Mộc Sơ Vi lúng túng, nàng muốn giải thích công tử không có ý đó với nàng, nhưng ca ca nàng đã đứng lên, muốn đuổi theo hướng Lam Nguyệt rời đi. Bất quá hắn chưa đi được mấy bước, trước mắt đã tối sầm, ngã xuống. Trước khi mất đi ý thức, hắn vẫn nhớ rõ, Túy Nguyệt Lâu, Đông Nhạc Quốc Đế Đô, ta tuyệt đối không để ngươi chạm vào một sợi tóc của muội ấy !

"Ca ca !"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện