"Không biết xấu hổ ! Đê tiện !"
Lam Nguyệt đỡ trán, có chút bất lực nhìn thiếu nữ xấu hổ tức giận trước mặt. Khó được mở miệng giải thích:
"Ngươi đang nghĩ đi đâu, ta chỉ muốn ngươi theo ta mười năm, mười năm sau, ngươi vẫn là đại tiểu thư Mộc gia, ta coi trọng thiên phú của ngươi, chứ không phải cơ thể ngươi."
Mặc dù tạm thời nàng dịch dung cải nam trang, nhưng nàng là nữ nhân a, nàng cũng không có xu hướng đồng tính.
"Còn nữa, tiểu gia đã có người trong lòng, không có hứng thú với ngươi."
Mộc Sơ Vi nhìn ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Lam Nguyệt, những suy nghĩ xấu hổ hay thẹn thùng trong lòng đều biến mất không thấy đâu. Ánh mắt nghiêm túc của thiếu niên, khiến nàng cảm thấy những suy nghĩ dơ bẩn về hắn trong đầu đúng là đáng hổ thẹn. Mặt nàng đỏ bừng, có chút lắp bắp:
"Bồn tiểu thư... ta, ta đồng ý ! Ta, ta đồng theo hầu ngươi mười năm, ngươi nhất định phải giúp ta cứu ca ca !"
Lam Nguyệt hơi nhếch khóe môi, ánh mắt cũng có chút ý cười:
"Được, nhất ngôn cửu đỉnh."
Lần này Lam Nguyệt dùng linh lực giúp Mộc Sơ Vi thúc đẩy chữa trị thương thế, vết thương của nàng nhanh chóng khép lại.
Theo trí nhớ của Mộc Sơ Vi, Lam Nguyệt và nàng quay lại vị trí nàng và Mộc Phong Dư tách ra. Nơi này là một trận chiến tàn khốc, có cả ma thú lần người tử vong. Mộc Sơ Vi che miệng:
"Là đệ tử trong gia tộc đi theo ca ca. Bọn họ đều chết cả rồi."
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, đám người này tổng cộng mười tên, nhưng lại chỉ có nam kẻ chết dưới vuốt ma thú, còn năm người kia. Lam Nguyệt ngồi xồm trước thân xác một đệ tử Mộc gia, mắt phượng hơi chớp, lam đồng hơi lóe lên, lập tức cau mày.
"Đi theo ca ca ngươi, còn có ai nữa ?"
Mộc Sơ Vi cố gắng bình ổn tâm tình, nói:
"Còn, còn có thập trưởng lão."
Lam Nguyệt hơi trầm tư một chút, nơi này không có thi thể của Mộc Phong Dư, cũng coi như là một tin tức tốt.
"Ngươi có vật dụng gì của ca ca mình không ?"
Mộc Sơ Vi hít hít cái mũi, suy nghĩ một chút, từ túi càn khôn lấy ra một miếng ngọc bội.
"Đây là một mảnh huyền ngọc ca ca mua tặng cho ta, trên đó hẳn là có dính khí tức của ca ca, có thể dùng được không ?"
Lam Nguyệt hơi gật đầu, cầm ngọc bội đưa đến trước mặt Tiều Mao.
"Tiều Mao, ngoan, tìm người có khí tức tương đồng ở đây."
Tiểu Mao chi chi kêu hai tiếng, có vẻ rất bất mãn, Lam Nguyệt vỗ nhẹ đầu nó, cười cười:
"Trở về cho ngươi ăn ngon."
Tiểu Mao cực kỳ thích ăn các loại linh thạch thiên tài địa bảo, khứu giác của nó cũng thính hơn bất kỳ loại Ma thú nào mà nàng biết, để nó tìm người đương nhiên là chính xác nhất.
"Chi chi !"
Tiểu Mao kêu hai tiếng, nhảy khỏi người Lam Nguyệt, hướng về một hướng chạy đến.Lam Nguyệt đem ngọc bội trả lại cho Mộc Sơ Vi, nhanh chân đuổi theo. Mộc Sơ Vi cũng lập tức lúng túng vội vàng theo sau.
"Cho, cho ta nla."
Càng theo Tiểu Mao đi, mày của Lam Nguyệt càng nhíu lại. Trên đường đi này vết máu rất nhiều, thi thoảng lại có xuất hiện xác ma thú hoặc võ giả, linh giả.
Xem ra thứ mà bọn họ tranh đoạt có sức hút rất lớn, chỉ là một tin tức không biết thật giả ra sao, lại có nhiều người lao vào cướp đoạt như vậy. Hơn nữa, còn là trong tình cảnh Lạc Nhật sơn mạch nay vốn đã không giống xưa, nguy hiểm hơn vạn phẩn.
"Chi chi"
Sắp đến nơi rồi sao? Mùi máu nồng quá, có âm thanh bước chân và chiến đấu ngày còn rõ ràng.
"Huhu, công tử, ca ca ta sẽ không sao chứ ?"
Mộc Sơ Vi chạy nhanh theo sau Lam Nguyệt, nhìn cảnh vật xung quanh, vẫn không ngừng khóc lóc. Lam Nguyệt có chút đau đầu, nàng rốt cuộc hoài nghi quyết định của bản thân ban đầu là đúng hay sai, rốt cuộc là tìm một thiên tài hay tìm một cục nợ vậy ? Cuối cùng Tiều Mao cũng dừng lại, kêu một tiếng rồi nhảy về trong lòng Lam Nguyệt. Nàng xoa xoa đầu nó, rồi ra hiệu cho Mộc Sơ Vi im lặng.
Hai người đã tiếp cận trận chiến, thanh âm cùng linh lực dao động khi chiến đấu vô cùng mãnh liệt. Lam Nguyệt bắt lấy Mộc Sơ Vi, nhảy lên một cây đại thụ khá cao, đại khái có thể quan sát hết thảy tình hình thực tế bên dưới.
Thực tế mà nói, Lam Nguyệt dùng thần thức quét qua, sớm đã nắm rõ tình hình.
"Ca ca của ngươi, có chút nguy."
Mộc Sơ Vi bị Lam Nguyệt buông ra, loạng choạng bắt được thân cây, lúc này mới thấy được tình hình Mộc Phong Dư bên dưới, đồng tử nàng co rụt.
Mộc Phong Dư một tay giữ kiếm chống xuống đất, một tay ôm ngực, khóe miệng hắn có máu tươi chảy ra, cả y phục trên người cũng rách nát và thấm đẫm máu thịt. Bất quá, ánh mắt kiên nghị, vẫn còn quật cường chống cự.
"Nè, lão già áo xám kia là trưởng lão nhà ngươi à ?"
Lam Nguyệt còn chưa nói xong, chỉ thấy thân ảnh bên cạnh xẹt qua, Mộc Sơ Vi đã sớm lao đầu xuống chỗ Mộc Phong Dư.
"Mộc Khung ! Kẻ đê tiện phản bội nhà ngươi ! Ngươi đang làm gì ca ca ta hả !"
Lam Nguyệt đỡ trán, nàng không dừng lại mà theo sau. Nha đầu này tính tình hấp tấp, tu vi thì thấp mà quá nóng nảy, còn chưa nhìn rõ đối phương ddihcj ta như thế nào, chỉ biết lỗ mãng xông lên.
"Nha đầu, xem ra cuộc sống sau này của ngươi bận rộn rồi."
Trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh chế giễu của Quân Vô Nhai, Lam Nguyệt quả thực muốn một cước đá hắn. Nàng trả lời, giọng có chút nghiến răng nghiến lợi:
"Nếu không phải ngươi nói trên người nàng có huyết mạch phượng hoàng, một hai bắt ta phải thu nàng làm đồ đệ, ta sẽ nhận cái của nợ này sao !"
Quân Vô Nhai: "..."
Mộc Sơ Vi hét lớn một tiếng, liền một kiểm chém về phía Mộc Khương Thập trưởng lão của Mộc gia. Mộc Khương đương nhiên phát giác nàng công kích, lập tức đỡ đòn né tránh.
Mộc Phong Dư nâng mát, nhìn tiểu muội của mình từ đâu nhảy xuống, ánh mắt co rụt, quát:
"Đồ ngốc ! Muội đến đây làm gì ! Không phải đã thoát rồi sao !"
Mộc Sơ Vi đứng che trước mặt Mộc Phong Dư, nước mắt kiên cường không dám để rơi xuống.
"Ca, trước giờ đều là huynh bảo hộ muội, cũng đến lúc muội bảo hộ huynh rồi."
Lam Nguyệt đỡ trán, có chút bất lực nhìn thiếu nữ xấu hổ tức giận trước mặt. Khó được mở miệng giải thích:
"Ngươi đang nghĩ đi đâu, ta chỉ muốn ngươi theo ta mười năm, mười năm sau, ngươi vẫn là đại tiểu thư Mộc gia, ta coi trọng thiên phú của ngươi, chứ không phải cơ thể ngươi."
Mặc dù tạm thời nàng dịch dung cải nam trang, nhưng nàng là nữ nhân a, nàng cũng không có xu hướng đồng tính.
"Còn nữa, tiểu gia đã có người trong lòng, không có hứng thú với ngươi."
Mộc Sơ Vi nhìn ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Lam Nguyệt, những suy nghĩ xấu hổ hay thẹn thùng trong lòng đều biến mất không thấy đâu. Ánh mắt nghiêm túc của thiếu niên, khiến nàng cảm thấy những suy nghĩ dơ bẩn về hắn trong đầu đúng là đáng hổ thẹn. Mặt nàng đỏ bừng, có chút lắp bắp:
"Bồn tiểu thư... ta, ta đồng ý ! Ta, ta đồng theo hầu ngươi mười năm, ngươi nhất định phải giúp ta cứu ca ca !"
Lam Nguyệt hơi nhếch khóe môi, ánh mắt cũng có chút ý cười:
"Được, nhất ngôn cửu đỉnh."
Lần này Lam Nguyệt dùng linh lực giúp Mộc Sơ Vi thúc đẩy chữa trị thương thế, vết thương của nàng nhanh chóng khép lại.
Theo trí nhớ của Mộc Sơ Vi, Lam Nguyệt và nàng quay lại vị trí nàng và Mộc Phong Dư tách ra. Nơi này là một trận chiến tàn khốc, có cả ma thú lần người tử vong. Mộc Sơ Vi che miệng:
"Là đệ tử trong gia tộc đi theo ca ca. Bọn họ đều chết cả rồi."
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, đám người này tổng cộng mười tên, nhưng lại chỉ có nam kẻ chết dưới vuốt ma thú, còn năm người kia. Lam Nguyệt ngồi xồm trước thân xác một đệ tử Mộc gia, mắt phượng hơi chớp, lam đồng hơi lóe lên, lập tức cau mày.
"Đi theo ca ca ngươi, còn có ai nữa ?"
Mộc Sơ Vi cố gắng bình ổn tâm tình, nói:
"Còn, còn có thập trưởng lão."
Lam Nguyệt hơi trầm tư một chút, nơi này không có thi thể của Mộc Phong Dư, cũng coi như là một tin tức tốt.
"Ngươi có vật dụng gì của ca ca mình không ?"
Mộc Sơ Vi hít hít cái mũi, suy nghĩ một chút, từ túi càn khôn lấy ra một miếng ngọc bội.
"Đây là một mảnh huyền ngọc ca ca mua tặng cho ta, trên đó hẳn là có dính khí tức của ca ca, có thể dùng được không ?"
Lam Nguyệt hơi gật đầu, cầm ngọc bội đưa đến trước mặt Tiều Mao.
"Tiều Mao, ngoan, tìm người có khí tức tương đồng ở đây."
Tiểu Mao chi chi kêu hai tiếng, có vẻ rất bất mãn, Lam Nguyệt vỗ nhẹ đầu nó, cười cười:
"Trở về cho ngươi ăn ngon."
Tiểu Mao cực kỳ thích ăn các loại linh thạch thiên tài địa bảo, khứu giác của nó cũng thính hơn bất kỳ loại Ma thú nào mà nàng biết, để nó tìm người đương nhiên là chính xác nhất.
"Chi chi !"
Tiểu Mao kêu hai tiếng, nhảy khỏi người Lam Nguyệt, hướng về một hướng chạy đến.Lam Nguyệt đem ngọc bội trả lại cho Mộc Sơ Vi, nhanh chân đuổi theo. Mộc Sơ Vi cũng lập tức lúng túng vội vàng theo sau.
"Cho, cho ta nla."
Càng theo Tiểu Mao đi, mày của Lam Nguyệt càng nhíu lại. Trên đường đi này vết máu rất nhiều, thi thoảng lại có xuất hiện xác ma thú hoặc võ giả, linh giả.
Xem ra thứ mà bọn họ tranh đoạt có sức hút rất lớn, chỉ là một tin tức không biết thật giả ra sao, lại có nhiều người lao vào cướp đoạt như vậy. Hơn nữa, còn là trong tình cảnh Lạc Nhật sơn mạch nay vốn đã không giống xưa, nguy hiểm hơn vạn phẩn.
"Chi chi"
Sắp đến nơi rồi sao? Mùi máu nồng quá, có âm thanh bước chân và chiến đấu ngày còn rõ ràng.
"Huhu, công tử, ca ca ta sẽ không sao chứ ?"
Mộc Sơ Vi chạy nhanh theo sau Lam Nguyệt, nhìn cảnh vật xung quanh, vẫn không ngừng khóc lóc. Lam Nguyệt có chút đau đầu, nàng rốt cuộc hoài nghi quyết định của bản thân ban đầu là đúng hay sai, rốt cuộc là tìm một thiên tài hay tìm một cục nợ vậy ? Cuối cùng Tiều Mao cũng dừng lại, kêu một tiếng rồi nhảy về trong lòng Lam Nguyệt. Nàng xoa xoa đầu nó, rồi ra hiệu cho Mộc Sơ Vi im lặng.
Hai người đã tiếp cận trận chiến, thanh âm cùng linh lực dao động khi chiến đấu vô cùng mãnh liệt. Lam Nguyệt bắt lấy Mộc Sơ Vi, nhảy lên một cây đại thụ khá cao, đại khái có thể quan sát hết thảy tình hình thực tế bên dưới.
Thực tế mà nói, Lam Nguyệt dùng thần thức quét qua, sớm đã nắm rõ tình hình.
"Ca ca của ngươi, có chút nguy."
Mộc Sơ Vi bị Lam Nguyệt buông ra, loạng choạng bắt được thân cây, lúc này mới thấy được tình hình Mộc Phong Dư bên dưới, đồng tử nàng co rụt.
Mộc Phong Dư một tay giữ kiếm chống xuống đất, một tay ôm ngực, khóe miệng hắn có máu tươi chảy ra, cả y phục trên người cũng rách nát và thấm đẫm máu thịt. Bất quá, ánh mắt kiên nghị, vẫn còn quật cường chống cự.
"Nè, lão già áo xám kia là trưởng lão nhà ngươi à ?"
Lam Nguyệt còn chưa nói xong, chỉ thấy thân ảnh bên cạnh xẹt qua, Mộc Sơ Vi đã sớm lao đầu xuống chỗ Mộc Phong Dư.
"Mộc Khung ! Kẻ đê tiện phản bội nhà ngươi ! Ngươi đang làm gì ca ca ta hả !"
Lam Nguyệt đỡ trán, nàng không dừng lại mà theo sau. Nha đầu này tính tình hấp tấp, tu vi thì thấp mà quá nóng nảy, còn chưa nhìn rõ đối phương ddihcj ta như thế nào, chỉ biết lỗ mãng xông lên.
"Nha đầu, xem ra cuộc sống sau này của ngươi bận rộn rồi."
Trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh chế giễu của Quân Vô Nhai, Lam Nguyệt quả thực muốn một cước đá hắn. Nàng trả lời, giọng có chút nghiến răng nghiến lợi:
"Nếu không phải ngươi nói trên người nàng có huyết mạch phượng hoàng, một hai bắt ta phải thu nàng làm đồ đệ, ta sẽ nhận cái của nợ này sao !"
Quân Vô Nhai: "..."
Mộc Sơ Vi hét lớn một tiếng, liền một kiểm chém về phía Mộc Khương Thập trưởng lão của Mộc gia. Mộc Khương đương nhiên phát giác nàng công kích, lập tức đỡ đòn né tránh.
Mộc Phong Dư nâng mát, nhìn tiểu muội của mình từ đâu nhảy xuống, ánh mắt co rụt, quát:
"Đồ ngốc ! Muội đến đây làm gì ! Không phải đã thoát rồi sao !"
Mộc Sơ Vi đứng che trước mặt Mộc Phong Dư, nước mắt kiên cường không dám để rơi xuống.
"Ca, trước giờ đều là huynh bảo hộ muội, cũng đến lúc muội bảo hộ huynh rồi."
Danh sách chương