Lam Nguyệt trở về bên ngoài Lạc Nhật sơn mạch, liền nhìn thấy Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm đã đứng chờ từ lâu.
"Su ton."
"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi."
Kiếm Tâm và Tiết Thanh Hàn lần lượt lên tiếng. Lam Nguyệt đáp xuống trước mặt họ, gật gật đầu:
"Trở về Đế Đô một chút, bảy ngày sau chúng ta xuất phát đi Thiên Ngoại Vực."
Thiên Ngoại Vực chính là vùng không gian phía trên của mỗi đại lục, nơi này nguy hiểm cùng cực, chính là một vùng đất lịch luyện vô cùng tốt đối với tu giả, cũng là nơi tổ chức đại tuyển đệ tử của Tam đại tông môn.
Tiết Thanh Hàn, nàng hay Kiến Tâm đều sẽ tham gia đại tuyển lần này. Ba năm này, hai người này dựa theo kế hoạch huấn luyện của nàng, thành tựu không tồi, tu vi đều đạt đến Thiên Dương Cảnh, đã đạt điều kiện tham gia đại tuyển.
Kích động nhất vẫn là Tiết Thanh Hàn, hắn từ trên mây bị đạt xuống vũng bùn, vốn tưởng cuộc đời sau này đều sống trốn tránh như một phế vật, không ngờ lại có ngày hắn lần nữa quay lại đỉnh cao. Năm đó hắn và muội muội thiên phú trác tuyệt, từ nhỏ đã được trưởng lão nội môn Lãnh Thiên Điện vô tình phát hiện đưa đi, cũng không trực tiếp trải qua đại tuyển này. Đây cũng là lần đầu hắn tham gia đại tuyển chính thức.
"Vâng."
Hai người đồng thanh đáp một tiếng, Lam Nguyệt gọi Thanh U ra, Thanh U kêu lên một tiếng, đôi cánh băng lam vỗ mạnh, đưa ba người hướng về Đế Đô mà đi.
Lam Nguyệt vốn tưởng phải chờ bảy ngày, không ngờ chỉ mới ba ngày, người liền đuổi đến cửa Túy Nguyệt Lâu.
"Chủ tử, một nam một nữ đến Túy Nguyệt lâu tìm người, tự xưng là Mộc Phong Dư và Mộc Sơ Vi."
Nghe người của Túy Nguyệt Lâu đến báo lại, Lam Nguyệt không khỏi hơi nâng mi. Nàng vốn định thu Mộc Sơ Vi làm đệ tử, vốn định không muốn giấu diếm thân phận, nhưng vốn chỉ muốn thu lưu nàng cho đến khi Huyết mạch trong người nàng thức tỉnh, nàng cùng Mộc Sơ Vi đã không nhất thiết phải cùng đường.
Lam Nguyệt đứng lên, thân hình chợt lóe, đã biến mất tại chỗ.
Túy Nguyệt Lâu.
Mộc Phong Dư sắc mặt âm trầm ngồi trong nhã gian của Túy Nguyệt Lâu, Mộc Sơ Vi bất an ngồi bên cạnh. Lam Nguyệt vừa bước vào liền đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Mộc Phong Dư. Nhưng hắn vừa thấy người bước vào là nữ tử, lại sửng sốt.
"Ngươi..."
Hắn có chút ngập ngừng, mặt dù nữ tử trước mặt bề ngoài hoàn toàn không giống thiếu niên đã cứu hắn trong rừng. Nàng mặc một bộ lam y nhẹ nhàng, được dệt từ một loại tơ lụa thượng hạng, hoa văn thêu trên váy vừa sinh động vừa chân thật, trên tóc cũng chỉ dùng một sợi dây buộc tóc xanh lam buộc hờ sau lưng, cả người nhẹ nhàng lại mang một chút tùy ý nhàn tản. Trong lòng nàng còn nằm một con linh thú nho nhỏ, bộ lông xù xù trắng muốt xinh đẹp, một đôi con ngươi trong suốt tò mò nhìn chẳm chăm hắn.
Lam Nguyệt vòng qua đối diện hai người, ngồi xuống đối diện, mới mở miệng nói chuyện:
"Không phải ta cho ngươi bảy ngày sao ? Làm sao mới ba ngày đã sắp xếp mọi việc xong rồi ?"
Thanh âm cũng không giống, nhưng Mộc Phong Dư vẫn biết người trước mắt chính là thiếu niên đã cứu hắn trong
Lạc Nhật sơn mạch. Hắn hơi kinh ngạc lên tiếng:
"Ngươi vậy mà lại là nữ nhân !"
Chợt nhớ đến mấy suy nghĩ hoang đường của bản thân ban đầu, mặt hẳn không chịu được mà đỏ lên.
Nàng thể mà lại là nữ nhân, hẳn còn tưởng, còn tưởng nàng đối với muội muội hẳn có ý đồ....
Không khí trong phòng nháy mắt có chút lúng túng, Mộc Sơ Vi lúc này mới hoàn hồn, chỉ vào Lam Nguyệt lắp bắp nói:
"Ngươi, ngươi, ngươi thế nhưng là nữ nhân ?"
Lam Nguyệt hơi nhướng mày, hơi mỉm cười:
"Sao ? Giọng điệu của ngươi tựa hồ còn có chút thất vọng ?"
Gương mặt của Mộc Sơ Vi nháy mắt đỏ bừng, lập tức phủ nhận:
"Ngươi nói hươu nói vượn, ta, ta mới không có !"
Lam Nguyệt hơi mỉm cười, mở miệng:
"Có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện không ?"
Mộc Phong Dư và Mộc Sơ Vi lúc này mới ngồi xuống, bình tĩnh nghe lại mọi chuyện.
"Ân nhân, người, người lại muốn thu ta làm đồ đệ ?"
Mộc Sơ Vi kinh ngạc trừng mắt, nàng không ngờ câu nói trở thành người của nàng lại chính là ý này, vậy mà
muon thu nang lam do de ? "Mười năm, ta sẽ chỉ dẫn ngươi tu luyện, sau đó ngươi có thể tiếp tục đi con đường mình chọn."
Ánh mắt Mộc Sơ Vi hơi rung lên, có chút do dự hỏi:
"Tại sao lại là mười năm ?"
Lam Nguyệt dừng một chút, trong đầu truyền âm hỏi Quân Vô Nhai về việc tiết lộ huyết mạch trong người Mộc Sơ Vi hay không. Nhận được sự đồng ý của hẳn, nàng mới mở miệng:
"Trong cơ thể ngươi có huyết mạch Phượng Hoàng, hiện tại ngươi đã mười lăm tuổi, nếu đến năm hai mươi lăm tuổi vẫn chưa đạt đến tu vi Đế Phân Cảnh, tiến hành nghi lễ thức tỉnh được Huyết mạch Phượng hoàng, cơ thể sẽ không chịu nổi huyết mạch mà nổ tung."
Lời nàng vừa dứt, trong mắt hai huynh muội đều tràn ra khiếp sợ. Mộc Phong Dư từ trên ghế đứng bật dậy:
"Không thể nào ! Vi Vi là người của Mộc gia ta ! Sao có thể có huyết mạch mà ngươi nói !"
Huyết mạch là thứ rất kỳ diệu, chính là truyền từ đời cha mẹ sang đời con, chỉ có những huyết mạch cao quý nhất mới có thể có truyền thừa huyết mạch, huống hồ huyết mạch của Sơ Vi lại là Phượng Hoàng. Mộc gia hắn mặc dù là một trong Tứ tông tộc, nhưng trước giờ trong tộc của hắn cũng không có huyết mạch phượng hoàng gì đó. Mẫu thân của bọn họ cũng là xuất thân trong một gia tộc bình thường, không mang huyết mạch gì đặc biệt cả.
Mộc Sơ Vi nhìn Mộc Phong Dư kích động, cũng hoang mang đứng lên, đưa tay kéo lấy tay hẳn.
"Ca, huynh bình tĩnh."
Lam Nguyệt không hề tức giận, nàng chỉ chậm rãi vuốt ve đầu Tiểu Mao, nó cũng vui vẻ cọ cọ đầu đáp lại nàng.
"Nếu ngươi không tin cũng có thể, dù sao ta nhận nàng làm đồ đệ chỉ là do bằng hữu nhờ vả, nếu các ngươi không đồng ý, ta cũng không miễn cưỡng."
Quân Vô Nhai nghe lời này của nàng, lập tức tức giận lên tiếng:
"Nha đầu ! Không được! Ngươi nhất định phải cứu nàng, nàng thức tỉnh có thể giúp ích cho ta thoát khỏi trói buộc của Phượng Linh Giới."
...Ta cũng chỉ giả vờ một chút thôi, ngươi kích động cái gì."
"Hừ !"
Nếu không phải hắn cảm nhận được tâm tình thờ ơ của nàng, hắn cũng không đưa ra đòn sát thủ như vậy.
Chuyện giải trừ trói buộc của hắn và Phượng Linh Giới, chính là ước định của hắn và nàng khi khế ước thành lập.
"Su ton."
"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi."
Kiếm Tâm và Tiết Thanh Hàn lần lượt lên tiếng. Lam Nguyệt đáp xuống trước mặt họ, gật gật đầu:
"Trở về Đế Đô một chút, bảy ngày sau chúng ta xuất phát đi Thiên Ngoại Vực."
Thiên Ngoại Vực chính là vùng không gian phía trên của mỗi đại lục, nơi này nguy hiểm cùng cực, chính là một vùng đất lịch luyện vô cùng tốt đối với tu giả, cũng là nơi tổ chức đại tuyển đệ tử của Tam đại tông môn.
Tiết Thanh Hàn, nàng hay Kiến Tâm đều sẽ tham gia đại tuyển lần này. Ba năm này, hai người này dựa theo kế hoạch huấn luyện của nàng, thành tựu không tồi, tu vi đều đạt đến Thiên Dương Cảnh, đã đạt điều kiện tham gia đại tuyển.
Kích động nhất vẫn là Tiết Thanh Hàn, hắn từ trên mây bị đạt xuống vũng bùn, vốn tưởng cuộc đời sau này đều sống trốn tránh như một phế vật, không ngờ lại có ngày hắn lần nữa quay lại đỉnh cao. Năm đó hắn và muội muội thiên phú trác tuyệt, từ nhỏ đã được trưởng lão nội môn Lãnh Thiên Điện vô tình phát hiện đưa đi, cũng không trực tiếp trải qua đại tuyển này. Đây cũng là lần đầu hắn tham gia đại tuyển chính thức.
"Vâng."
Hai người đồng thanh đáp một tiếng, Lam Nguyệt gọi Thanh U ra, Thanh U kêu lên một tiếng, đôi cánh băng lam vỗ mạnh, đưa ba người hướng về Đế Đô mà đi.
Lam Nguyệt vốn tưởng phải chờ bảy ngày, không ngờ chỉ mới ba ngày, người liền đuổi đến cửa Túy Nguyệt Lâu.
"Chủ tử, một nam một nữ đến Túy Nguyệt lâu tìm người, tự xưng là Mộc Phong Dư và Mộc Sơ Vi."
Nghe người của Túy Nguyệt Lâu đến báo lại, Lam Nguyệt không khỏi hơi nâng mi. Nàng vốn định thu Mộc Sơ Vi làm đệ tử, vốn định không muốn giấu diếm thân phận, nhưng vốn chỉ muốn thu lưu nàng cho đến khi Huyết mạch trong người nàng thức tỉnh, nàng cùng Mộc Sơ Vi đã không nhất thiết phải cùng đường.
Lam Nguyệt đứng lên, thân hình chợt lóe, đã biến mất tại chỗ.
Túy Nguyệt Lâu.
Mộc Phong Dư sắc mặt âm trầm ngồi trong nhã gian của Túy Nguyệt Lâu, Mộc Sơ Vi bất an ngồi bên cạnh. Lam Nguyệt vừa bước vào liền đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Mộc Phong Dư. Nhưng hắn vừa thấy người bước vào là nữ tử, lại sửng sốt.
"Ngươi..."
Hắn có chút ngập ngừng, mặt dù nữ tử trước mặt bề ngoài hoàn toàn không giống thiếu niên đã cứu hắn trong rừng. Nàng mặc một bộ lam y nhẹ nhàng, được dệt từ một loại tơ lụa thượng hạng, hoa văn thêu trên váy vừa sinh động vừa chân thật, trên tóc cũng chỉ dùng một sợi dây buộc tóc xanh lam buộc hờ sau lưng, cả người nhẹ nhàng lại mang một chút tùy ý nhàn tản. Trong lòng nàng còn nằm một con linh thú nho nhỏ, bộ lông xù xù trắng muốt xinh đẹp, một đôi con ngươi trong suốt tò mò nhìn chẳm chăm hắn.
Lam Nguyệt vòng qua đối diện hai người, ngồi xuống đối diện, mới mở miệng nói chuyện:
"Không phải ta cho ngươi bảy ngày sao ? Làm sao mới ba ngày đã sắp xếp mọi việc xong rồi ?"
Thanh âm cũng không giống, nhưng Mộc Phong Dư vẫn biết người trước mắt chính là thiếu niên đã cứu hắn trong
Lạc Nhật sơn mạch. Hắn hơi kinh ngạc lên tiếng:
"Ngươi vậy mà lại là nữ nhân !"
Chợt nhớ đến mấy suy nghĩ hoang đường của bản thân ban đầu, mặt hẳn không chịu được mà đỏ lên.
Nàng thể mà lại là nữ nhân, hẳn còn tưởng, còn tưởng nàng đối với muội muội hẳn có ý đồ....
Không khí trong phòng nháy mắt có chút lúng túng, Mộc Sơ Vi lúc này mới hoàn hồn, chỉ vào Lam Nguyệt lắp bắp nói:
"Ngươi, ngươi, ngươi thế nhưng là nữ nhân ?"
Lam Nguyệt hơi nhướng mày, hơi mỉm cười:
"Sao ? Giọng điệu của ngươi tựa hồ còn có chút thất vọng ?"
Gương mặt của Mộc Sơ Vi nháy mắt đỏ bừng, lập tức phủ nhận:
"Ngươi nói hươu nói vượn, ta, ta mới không có !"
Lam Nguyệt hơi mỉm cười, mở miệng:
"Có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện không ?"
Mộc Phong Dư và Mộc Sơ Vi lúc này mới ngồi xuống, bình tĩnh nghe lại mọi chuyện.
"Ân nhân, người, người lại muốn thu ta làm đồ đệ ?"
Mộc Sơ Vi kinh ngạc trừng mắt, nàng không ngờ câu nói trở thành người của nàng lại chính là ý này, vậy mà
muon thu nang lam do de ? "Mười năm, ta sẽ chỉ dẫn ngươi tu luyện, sau đó ngươi có thể tiếp tục đi con đường mình chọn."
Ánh mắt Mộc Sơ Vi hơi rung lên, có chút do dự hỏi:
"Tại sao lại là mười năm ?"
Lam Nguyệt dừng một chút, trong đầu truyền âm hỏi Quân Vô Nhai về việc tiết lộ huyết mạch trong người Mộc Sơ Vi hay không. Nhận được sự đồng ý của hẳn, nàng mới mở miệng:
"Trong cơ thể ngươi có huyết mạch Phượng Hoàng, hiện tại ngươi đã mười lăm tuổi, nếu đến năm hai mươi lăm tuổi vẫn chưa đạt đến tu vi Đế Phân Cảnh, tiến hành nghi lễ thức tỉnh được Huyết mạch Phượng hoàng, cơ thể sẽ không chịu nổi huyết mạch mà nổ tung."
Lời nàng vừa dứt, trong mắt hai huynh muội đều tràn ra khiếp sợ. Mộc Phong Dư từ trên ghế đứng bật dậy:
"Không thể nào ! Vi Vi là người của Mộc gia ta ! Sao có thể có huyết mạch mà ngươi nói !"
Huyết mạch là thứ rất kỳ diệu, chính là truyền từ đời cha mẹ sang đời con, chỉ có những huyết mạch cao quý nhất mới có thể có truyền thừa huyết mạch, huống hồ huyết mạch của Sơ Vi lại là Phượng Hoàng. Mộc gia hắn mặc dù là một trong Tứ tông tộc, nhưng trước giờ trong tộc của hắn cũng không có huyết mạch phượng hoàng gì đó. Mẫu thân của bọn họ cũng là xuất thân trong một gia tộc bình thường, không mang huyết mạch gì đặc biệt cả.
Mộc Sơ Vi nhìn Mộc Phong Dư kích động, cũng hoang mang đứng lên, đưa tay kéo lấy tay hẳn.
"Ca, huynh bình tĩnh."
Lam Nguyệt không hề tức giận, nàng chỉ chậm rãi vuốt ve đầu Tiểu Mao, nó cũng vui vẻ cọ cọ đầu đáp lại nàng.
"Nếu ngươi không tin cũng có thể, dù sao ta nhận nàng làm đồ đệ chỉ là do bằng hữu nhờ vả, nếu các ngươi không đồng ý, ta cũng không miễn cưỡng."
Quân Vô Nhai nghe lời này của nàng, lập tức tức giận lên tiếng:
"Nha đầu ! Không được! Ngươi nhất định phải cứu nàng, nàng thức tỉnh có thể giúp ích cho ta thoát khỏi trói buộc của Phượng Linh Giới."
...Ta cũng chỉ giả vờ một chút thôi, ngươi kích động cái gì."
"Hừ !"
Nếu không phải hắn cảm nhận được tâm tình thờ ơ của nàng, hắn cũng không đưa ra đòn sát thủ như vậy.
Chuyện giải trừ trói buộc của hắn và Phượng Linh Giới, chính là ước định của hắn và nàng khi khế ước thành lập.
Danh sách chương