Đây đại khái là lần đầu tiên Trình Yên không hề e dè khi chủ động đưa ra yêu cầu với Việt Hoàn.
Mà Việt Hoàn cũng không hề từ chối, ngược lại còn cùng nàng đi chọn hoa đăng đẹp nhất.
Thượng Nguyên hội đèn lồng vô cùng náo nhiệt, trên phố treo đầy những chiếc hoa đăng rực rỡ, mỗi cái đều tinh xảo, đẹp đến mức khó tả. Nếu là trước đây, có lẽ hai người đã tiện tay mua lấy một cái rồi.
Nhưng bởi vì trong lòng đã có suy nghĩ muốn mua chiếc hoa đăng đẹp nhất, Việt Hoàn trở nên kén chọn hơn rất nhiều.
Đi được một đoạn đường, Trình Yên gần như đã quên mất lời mình từng nói. Nàng nhìn hoa đăng đến hoa cả mắt, hoàn toàn không thể dời bước, “Phu quân, cái kia đẹp quá.”
Việt Hoàn nhìn theo ánh mắt nàng, thấy một chiếc hoa đăng hình con thỏ rất xinh xắn.
Con thỏ trông ngây ngô đáng yêu, lại không hề cồng kềnh. Linh hoạt mà tinh tế.
Việt Hoàn thấy nàng thích, không chút do dự mua ngay, rồi đưa hoa đăng cho Trình Yên.
Hắn vừa đưa tới, Trình Yên nhận lấy, trong lòng lại có chút thấp thỏm. Nàng chưa từng được tặng hoa đăng bao giờ, tất cả mọi thứ trước mắt đều mới mẻ lạ lẫm.
Đến mức khiến Trình Yên có chút sợ hãi, không biết đây là thật hay chỉ là một khoảnh khắc mộng mị.
Thấy nàng mãi không mở miệng, Việt Hoàn tưởng nàng không hài lòng với chiếc hoa đăng, liền thản nhiên nói: “Lúc nãy nhìn thì thấy không tệ, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì đúng là chẳng ra gì.”
Trình Yên nghe hắn tự mình phán như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Cho đến khi Việt Hoàn định cầm lại hoa đăng, nàng mới hoàn hồn, vội lên tiếng: “Cái này rất đẹp.”
“Ta thật sự rất thích chiếc này.”
Nàng nói rất nhanh, sợ chậm một chút, Việt Hoàn sẽ thật sự lấy lại hoa đăng.
“Vậy đi thôi, phía trước chắc còn có cái đẹp hơn.” Việt Hoàn thuận miệng nói, ánh mắt liếc nhìn chiếc hoa đăng trong tay Trình Yên, khóe môi hơi nhếch lên. Rõ ràng là trong lòng rất vui.
Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, bên ngoài vô cùng náo nhiệt.
Khắp nơi rực rỡ ánh đèn.
Trình Yên đi phía sau Việt Hoàn, không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh.
Lần đầu tiên nàng được ra ngoài thế này, nhìn gì cũng thấy mới lạ.
Việt Hoàn trước đây chỉ biết Thượng Nguyên hội đèn lồng rất náo nhiệt, nhưng chưa từng thật sự trải nghiệm. Lần này nhìn thấy Trình Yên vui vẻ như vậy, cũng bắt đầu để tâm hơn đến lễ hội này.
Chỉ là Tết Thượng Nguyên vẫn còn chút se lạnh, bàn tay Trình Yên chẳng mấy chốc đã bị gió đông làm tê cóng. Nhưng nàng vẫn nhất quyết không buông chiếc hoa đăng trong tay, cứ lặng lẽ theo sát sau lưng Việt Hoàn.
Lần này, Việt Hoàn rất nhanh liền phát hiện ra điều đó, quay đầu nhìn nàng, hỏi: “Lạnh à?”
Trình Yên theo bản năng định lắc đầu, đây vẫn là phản xạ quen thuộc của nàng, nhưng lần này lại gật đầu.
Tay nàng đang cầm hoa đăng, đúng là rất lạnh.
Việt Hoàn dĩ nhiên cũng nhận ra. Hắn bước tới, đưa tay lấy chiếc hoa đăng trong tay nàng, rồi chẳng để nàng phản kháng đã nắm lấy tay nàng.
Trình Yên sợ Việt Hoàn không vừa ý chiếc hoa đăng, lúc hắn đưa tay ra còn suýt nữa định giành lại.
“Ta giúp ngươi cầm.” Việt Hoàn nhẹ giọng giải thích.
Trình Yên: “…”
“Không phải muốn giành hoa đăng của ngươi đâu.”
“…”
Thật sự… cũng không cần phải nói trắng ra như vậy.
“Giờ thì tốt hơn chút rồi phải không?” Việt Hoàn như thuận miệng nói ra, nhưng mỗi một câu đều ẩn chứa sự quan tâm dịu dàng.
Trình Yên đâu phải khúc gỗ, tất nhiên có thể cảm nhận được.
Nàng dùng sức gật đầu.
Nhưng chiếc hoa đăng kia, Việt Hoàn cũng không giữ lâu trong tay, mà giao cho Phương Chung phía sau, dặn hắn mang về phủ.
Nghe thấy lời này xong, Trình Yên vốn còn có chút lo lắng liền hoàn toàn yên tâm.
Nàng vốn không giỏi che giấu cảm xúc, nên tất cả những hành động nhỏ ấy đều không qua được mắt Việt Hoàn. Kỳ thực, hắn cũng có chút buồn bực, vì sao chỉ là một chiếc hoa đăng thôi mà nàng lại lo lắng đến vậy? “Ngươi muốn đi xem cái gì?” Việt Hoàn hỏi.
Việt Hoàn xưa nay chưa từng đưa cô nương nào ra ngoài, căn bản không biết nên làm gì. Hai người nữ duy nhất mà hắn từng dẫn đi chơi, chỉ có Việt Nghiên và Việt Xu, mà các nàng thì không cần hắn phải lo nghĩ gì, sớm đã tự quyết mình muốn đi đâu.
“Cái gì cũng được.” Trình Yên không hề bắt bẻ. Hôm nay được ra ngoài đi chơi với nàng đã là chuyện rất vui rồi.
Vì Trình Yên không có chủ kiến rõ ràng, rất nhiều chuyện đều để Việt Hoàn quyết định. Nhưng Việt Hoàn cũng không biết nàng thích gì, đành dắt nàng đi khắp nơi loanh quanh, chỗ nào náo nhiệt liền ghé qua.
Ban đầu Trình Yên còn có chút e dè, rụt rè đi theo sau lưng hắn. Nhưng càng đi nhiều, nàng càng thả lỏng.
Trên hoa đăng có treo nhiều câu đố, nhưng với trình độ học thức của Trình Yên, nàng đoán mãi mà không ra. Ngược lại, Việt Hoàn lại có thể đoán được, chỉ là hắn chẳng có hứng thú gì với những trò này, càng không quan tâm đến hoa đăng.
Nhưng vì thấy Trình Yên nhìn chăm chú, hắn mới chú ý.
“Thích cái này à?” Việt Hoàn hỏi.
Trình Yên lắc đầu, ghé lại gần hơn một chút, “Ta chỉ tò mò muốn biết câu đố là gì.”
Việt Hoàn tùy ý liếc nhìn rồi nói ra đáp án.
Chủ quán thấy có người đoán đúng, liền đưa luôn hoa đăng cho Việt Hoàn.
Nhưng Việt Hoàn lại từ chối, “Phu nhân ta không thích cái này.”
Chủ quán: “……”
Người xung quanh: “……”
Trình Yên: “……”
Nàng xấu hổ nhìn quanh, định lên tiếng giải thích nhưng lại không biết nên nói gì.
Việt Hoàn thì chẳng bận tâm chút nào, chỉ bảo chủ quán treo lại câu đố khác rồi dắt Trình Yên rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Yên định nói gì đó nhưng lại thôi. Nàng không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, chỉ đến khi đi được một đoạn mới khẽ hỏi, “Phu quân, chủ quán có thể sẽ không vui?”
“Sao lại không vui được?” Việt Hoàn hơi ngạc nhiên, “Chúng ta đâu có chê hoa đăng của hắn xấu, cũng không lấy không. Hắn chẳng những không mất mát gì, còn khỏi phải tặng hoa đăng, cao hứng còn không kịp.”
“Huống chi, hắn có vui hay không thì liên quan gì đến chúng ta.” Việt Hoàn trả lời rất thản nhiên.
Cách nghĩ của hắn đơn giản đến mức khiến Trình Yên nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Nhưng qua chuyện này, Trình Yên cũng chợt ý thức được một cách sống khác, một thái độ khác với cuộc đời. Trong lòng nàng thoáng chút hỗn loạn, nhưng lại không biết phải biểu đạt như thế nào.
Nàng lặng lẽ đi theo sau Việt Hoàn, vừa đi vừa ngắm cảnh, chỉ là trong lòng hắn thì vẫn luôn nhớ câu nói ban đầu của nàng, muốn chiếc hoa đăng đẹp nhất.
Việt Hoàn không nói ra, nhưng cứ âm thầm tìm kiếm, như mò kim đáy biển.
Đúng lúc đó, đầu phố bỗng xôn xao hẳn lên.
Không ít người đổ dồn về một hướng, Việt Hoàn nhíu mày, khẽ liếc Phương Chung một cái. Phương Chung hiểu ý, lập tức chen tới hỏi thăm tin tức.
Chẳng bao lâu liền quay lại, “Thế tử, thiếu phu nhân, nghe nói phía trước đang tổ chức thi đấu, phần thưởng cho người thắng là một chiếc hoa đăng rất đẹp.”
Việt Hoàn vốn không mấy quan tâm, nhưng nghe đến hai chữ “hoa đăng” thì tinh thần lập tức tỉnh táo.
“Đi, chúng ta cũng qua xem thử.” Không nói nhiều, hắn dắt Trình Yên đi về phía đó.
Ở phía xa, Xuân Lan nhìn thấy cảnh này, định chạy theo nhưng bị Phương Chung ngăn lại, “Không sao, thế tử sẽ bảo vệ thiếu phu nhân.”
Xuân Lan hơi lo, nhưng thấy cũng đúng nên không phản bác, chỉ khẽ gật đầu.
“Nơi thế tử định đưa thiếu phu nhân tới là đâu?”
“Chắc là xem hoa đăng.” Phương Chung cũng không dám đoán bừa, chỉ dẫn Xuân Lan đi theo sau, giữ một khoảng cách vừa phải với hai người phía trước.
Hắn thấy hôm nay thế tử và thiếu phu nhân đều rất vui, đoán chắc sẽ không về phủ sớm, liền sai người cầm theo ấn tín của Việt Hoàn đến tửu lầu: “Nói với chưởng quầy chuẩn bị sương phòng.”
Gã sai vặt nhận lệnh rời đi.
Phương Chung sắp xếp xong xuôi rồi lại trở về theo sát hai người kia.
Việt Hoàn đưa Trình Yên tới nơi, nơi đó đã tụ tập không ít người. Hắn vừa liếc mắt liền nhìn thấy chiếc hoa đăng được treo cao kia.
Dù đêm nay hắn đã thấy không ít, nhưng chỉ duy nhất chiếc này khiến hắn không thể rời mắt.
“Có thích không?” Tuy bản thân bị hấp dẫn, Việt Hoàn vẫn nhớ hỏi Trình Yên.
Cũng may, lần này Trình Yên cũng thực sự thích.
Từ lời bàn tán xung quanh, Việt Hoàn biết được hoa đăng không phải mua mà là phần thưởng cho người thắng cuộc.
Người thi đấu trên đài có đủ loại, trông rất lộn xộn.
Trình Yên nhìn Việt Hoàn, cảm thấy hắn dường như không hợp với bầu không khí ấy.
Thế nhưng, Việt Hoàn không hề bận tâm, sau khi hỏi rõ quy tắc liền không chút do dự bước lên đài.
Trình Yên trong lòng khẩn trương, không thể dời mắt khỏi hắn.
Đúng lúc này, Phương Chung và Xuân Lan cũng đến, đứng cách Trình Yên không xa, lặng lẽ canh chừng.
Khi thế tử có mặt thì không cần họ làm gì.
Nhưng khi thế tử không ở đó, bảo vệ thiếu phu nhân là trách nhiệm của họ.
Việt Hoàn dễ dàng giành được hoa đăng, rồi không chút do dự đưa cho Trình Yên.
Người vây quanh chưa kịp tản ra nên tất cả đều chứng kiến cảnh ấy. Không ít cô nương nhìn Trình Yên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trình Yên rất nhạy cảm với ánh mắt người khác, biết rằng có rất nhiều người đang nhìn mình, nhất thời tim đập rộn ràng.
Nhưng nàng vẫn đưa tay ra, nhận lấy chiếc hoa đăng.
Một cảnh ấy, trong mắt người khác có lẽ chỉ là ngưỡng mộ, nhưng rơi vào mắt Lâm Mạt Nhi lại biến thành đố kỵ khôn nguôi.
Nàng đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm, sắc mặt ngày càng u ám, khiến nha hoàn bên cạnh cũng thấy bất an, “Cô nương, chúng ta mau về thôi.”
“Trời tối rồi, ở đây cũng không còn gì thú vị nữa.”
“Được.” Lâm Mạt Nhi đáp, mắt vẫn dõi theo đôi nam nữ đối diện.
Việt Hoàn không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng nàng biết hắn đang vui. Biết quá rõ.
Bên cạnh hắn là thê tử, cả hai đang trò chuyện, dường như là về chiếc hoa đăng trong tay.
Khoảng cách hơi xa khiến nàng không nghe thấy gì, nhưng cũng đủ để thấy rõ gương mặt họ.
Đó là dáng vẻ của một đôi đang hạnh phúc.
Càng nhìn, lòng nàng càng đầy ghen tị. Đến khi hai người kia dần đi xa, nàng mới tỉnh lại.
“Đi thôi.” Lâm Mạt Nhi bỗng cất giọng.
Nha hoàn ngẩn ra, “Cô nương, người định đi đâu?”
“Không đi đâu cả, chỉ là thấy hơi nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo.” Lâm Mạt Nhi nói nghe rất nghiêm túc, nhưng lại hướng đúng về phía Việt Hoàn và Trình Yên đang đi.
Nha hoàn trong lòng bất an, vội vã đi theo.
Mà lúc này, Trình Yên và Việt Hoàn hoàn toàn không biết có người đang âm thầm dõi theo họ.
Nàng ôm chiếc hoa đăng trong tay, yêu thích không buông.
Không hề có ý định buông ra.
“Thích đến vậy sao?” Việt Hoàn cầm hoa đăng lên, ước lượng trong tay, cảm thấy cũng khá nặng.
Trình Yên không chút do dự gật đầu, “Thực thích.”
[Vịt đọc sách nè :V]
“Hôm nay, cảm ơn phu quân.”
Lời cảm tạ đến quá bất ngờ khiến Việt Hoàn nhất thời ngẩn ra. Hắn theo phản xạ sờ sờ mũi, đáp nhẹ: “Cũng không phải chuyện gì to tát, ngươi thích là được rồi.”
Mà Việt Hoàn cũng không hề từ chối, ngược lại còn cùng nàng đi chọn hoa đăng đẹp nhất.
Thượng Nguyên hội đèn lồng vô cùng náo nhiệt, trên phố treo đầy những chiếc hoa đăng rực rỡ, mỗi cái đều tinh xảo, đẹp đến mức khó tả. Nếu là trước đây, có lẽ hai người đã tiện tay mua lấy một cái rồi.
Nhưng bởi vì trong lòng đã có suy nghĩ muốn mua chiếc hoa đăng đẹp nhất, Việt Hoàn trở nên kén chọn hơn rất nhiều.
Đi được một đoạn đường, Trình Yên gần như đã quên mất lời mình từng nói. Nàng nhìn hoa đăng đến hoa cả mắt, hoàn toàn không thể dời bước, “Phu quân, cái kia đẹp quá.”
Việt Hoàn nhìn theo ánh mắt nàng, thấy một chiếc hoa đăng hình con thỏ rất xinh xắn.
Con thỏ trông ngây ngô đáng yêu, lại không hề cồng kềnh. Linh hoạt mà tinh tế.
Việt Hoàn thấy nàng thích, không chút do dự mua ngay, rồi đưa hoa đăng cho Trình Yên.
Hắn vừa đưa tới, Trình Yên nhận lấy, trong lòng lại có chút thấp thỏm. Nàng chưa từng được tặng hoa đăng bao giờ, tất cả mọi thứ trước mắt đều mới mẻ lạ lẫm.
Đến mức khiến Trình Yên có chút sợ hãi, không biết đây là thật hay chỉ là một khoảnh khắc mộng mị.
Thấy nàng mãi không mở miệng, Việt Hoàn tưởng nàng không hài lòng với chiếc hoa đăng, liền thản nhiên nói: “Lúc nãy nhìn thì thấy không tệ, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì đúng là chẳng ra gì.”
Trình Yên nghe hắn tự mình phán như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Cho đến khi Việt Hoàn định cầm lại hoa đăng, nàng mới hoàn hồn, vội lên tiếng: “Cái này rất đẹp.”
“Ta thật sự rất thích chiếc này.”
Nàng nói rất nhanh, sợ chậm một chút, Việt Hoàn sẽ thật sự lấy lại hoa đăng.
“Vậy đi thôi, phía trước chắc còn có cái đẹp hơn.” Việt Hoàn thuận miệng nói, ánh mắt liếc nhìn chiếc hoa đăng trong tay Trình Yên, khóe môi hơi nhếch lên. Rõ ràng là trong lòng rất vui.
Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, bên ngoài vô cùng náo nhiệt.
Khắp nơi rực rỡ ánh đèn.
Trình Yên đi phía sau Việt Hoàn, không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh.
Lần đầu tiên nàng được ra ngoài thế này, nhìn gì cũng thấy mới lạ.
Việt Hoàn trước đây chỉ biết Thượng Nguyên hội đèn lồng rất náo nhiệt, nhưng chưa từng thật sự trải nghiệm. Lần này nhìn thấy Trình Yên vui vẻ như vậy, cũng bắt đầu để tâm hơn đến lễ hội này.
Chỉ là Tết Thượng Nguyên vẫn còn chút se lạnh, bàn tay Trình Yên chẳng mấy chốc đã bị gió đông làm tê cóng. Nhưng nàng vẫn nhất quyết không buông chiếc hoa đăng trong tay, cứ lặng lẽ theo sát sau lưng Việt Hoàn.
Lần này, Việt Hoàn rất nhanh liền phát hiện ra điều đó, quay đầu nhìn nàng, hỏi: “Lạnh à?”
Trình Yên theo bản năng định lắc đầu, đây vẫn là phản xạ quen thuộc của nàng, nhưng lần này lại gật đầu.
Tay nàng đang cầm hoa đăng, đúng là rất lạnh.
Việt Hoàn dĩ nhiên cũng nhận ra. Hắn bước tới, đưa tay lấy chiếc hoa đăng trong tay nàng, rồi chẳng để nàng phản kháng đã nắm lấy tay nàng.
Trình Yên sợ Việt Hoàn không vừa ý chiếc hoa đăng, lúc hắn đưa tay ra còn suýt nữa định giành lại.
“Ta giúp ngươi cầm.” Việt Hoàn nhẹ giọng giải thích.
Trình Yên: “…”
“Không phải muốn giành hoa đăng của ngươi đâu.”
“…”
Thật sự… cũng không cần phải nói trắng ra như vậy.
“Giờ thì tốt hơn chút rồi phải không?” Việt Hoàn như thuận miệng nói ra, nhưng mỗi một câu đều ẩn chứa sự quan tâm dịu dàng.
Trình Yên đâu phải khúc gỗ, tất nhiên có thể cảm nhận được.
Nàng dùng sức gật đầu.
Nhưng chiếc hoa đăng kia, Việt Hoàn cũng không giữ lâu trong tay, mà giao cho Phương Chung phía sau, dặn hắn mang về phủ.
Nghe thấy lời này xong, Trình Yên vốn còn có chút lo lắng liền hoàn toàn yên tâm.
Nàng vốn không giỏi che giấu cảm xúc, nên tất cả những hành động nhỏ ấy đều không qua được mắt Việt Hoàn. Kỳ thực, hắn cũng có chút buồn bực, vì sao chỉ là một chiếc hoa đăng thôi mà nàng lại lo lắng đến vậy? “Ngươi muốn đi xem cái gì?” Việt Hoàn hỏi.
Việt Hoàn xưa nay chưa từng đưa cô nương nào ra ngoài, căn bản không biết nên làm gì. Hai người nữ duy nhất mà hắn từng dẫn đi chơi, chỉ có Việt Nghiên và Việt Xu, mà các nàng thì không cần hắn phải lo nghĩ gì, sớm đã tự quyết mình muốn đi đâu.
“Cái gì cũng được.” Trình Yên không hề bắt bẻ. Hôm nay được ra ngoài đi chơi với nàng đã là chuyện rất vui rồi.
Vì Trình Yên không có chủ kiến rõ ràng, rất nhiều chuyện đều để Việt Hoàn quyết định. Nhưng Việt Hoàn cũng không biết nàng thích gì, đành dắt nàng đi khắp nơi loanh quanh, chỗ nào náo nhiệt liền ghé qua.
Ban đầu Trình Yên còn có chút e dè, rụt rè đi theo sau lưng hắn. Nhưng càng đi nhiều, nàng càng thả lỏng.
Trên hoa đăng có treo nhiều câu đố, nhưng với trình độ học thức của Trình Yên, nàng đoán mãi mà không ra. Ngược lại, Việt Hoàn lại có thể đoán được, chỉ là hắn chẳng có hứng thú gì với những trò này, càng không quan tâm đến hoa đăng.
Nhưng vì thấy Trình Yên nhìn chăm chú, hắn mới chú ý.
“Thích cái này à?” Việt Hoàn hỏi.
Trình Yên lắc đầu, ghé lại gần hơn một chút, “Ta chỉ tò mò muốn biết câu đố là gì.”
Việt Hoàn tùy ý liếc nhìn rồi nói ra đáp án.
Chủ quán thấy có người đoán đúng, liền đưa luôn hoa đăng cho Việt Hoàn.
Nhưng Việt Hoàn lại từ chối, “Phu nhân ta không thích cái này.”
Chủ quán: “……”
Người xung quanh: “……”
Trình Yên: “……”
Nàng xấu hổ nhìn quanh, định lên tiếng giải thích nhưng lại không biết nên nói gì.
Việt Hoàn thì chẳng bận tâm chút nào, chỉ bảo chủ quán treo lại câu đố khác rồi dắt Trình Yên rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Yên định nói gì đó nhưng lại thôi. Nàng không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, chỉ đến khi đi được một đoạn mới khẽ hỏi, “Phu quân, chủ quán có thể sẽ không vui?”
“Sao lại không vui được?” Việt Hoàn hơi ngạc nhiên, “Chúng ta đâu có chê hoa đăng của hắn xấu, cũng không lấy không. Hắn chẳng những không mất mát gì, còn khỏi phải tặng hoa đăng, cao hứng còn không kịp.”
“Huống chi, hắn có vui hay không thì liên quan gì đến chúng ta.” Việt Hoàn trả lời rất thản nhiên.
Cách nghĩ của hắn đơn giản đến mức khiến Trình Yên nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Nhưng qua chuyện này, Trình Yên cũng chợt ý thức được một cách sống khác, một thái độ khác với cuộc đời. Trong lòng nàng thoáng chút hỗn loạn, nhưng lại không biết phải biểu đạt như thế nào.
Nàng lặng lẽ đi theo sau Việt Hoàn, vừa đi vừa ngắm cảnh, chỉ là trong lòng hắn thì vẫn luôn nhớ câu nói ban đầu của nàng, muốn chiếc hoa đăng đẹp nhất.
Việt Hoàn không nói ra, nhưng cứ âm thầm tìm kiếm, như mò kim đáy biển.
Đúng lúc đó, đầu phố bỗng xôn xao hẳn lên.
Không ít người đổ dồn về một hướng, Việt Hoàn nhíu mày, khẽ liếc Phương Chung một cái. Phương Chung hiểu ý, lập tức chen tới hỏi thăm tin tức.
Chẳng bao lâu liền quay lại, “Thế tử, thiếu phu nhân, nghe nói phía trước đang tổ chức thi đấu, phần thưởng cho người thắng là một chiếc hoa đăng rất đẹp.”
Việt Hoàn vốn không mấy quan tâm, nhưng nghe đến hai chữ “hoa đăng” thì tinh thần lập tức tỉnh táo.
“Đi, chúng ta cũng qua xem thử.” Không nói nhiều, hắn dắt Trình Yên đi về phía đó.
Ở phía xa, Xuân Lan nhìn thấy cảnh này, định chạy theo nhưng bị Phương Chung ngăn lại, “Không sao, thế tử sẽ bảo vệ thiếu phu nhân.”
Xuân Lan hơi lo, nhưng thấy cũng đúng nên không phản bác, chỉ khẽ gật đầu.
“Nơi thế tử định đưa thiếu phu nhân tới là đâu?”
“Chắc là xem hoa đăng.” Phương Chung cũng không dám đoán bừa, chỉ dẫn Xuân Lan đi theo sau, giữ một khoảng cách vừa phải với hai người phía trước.
Hắn thấy hôm nay thế tử và thiếu phu nhân đều rất vui, đoán chắc sẽ không về phủ sớm, liền sai người cầm theo ấn tín của Việt Hoàn đến tửu lầu: “Nói với chưởng quầy chuẩn bị sương phòng.”
Gã sai vặt nhận lệnh rời đi.
Phương Chung sắp xếp xong xuôi rồi lại trở về theo sát hai người kia.
Việt Hoàn đưa Trình Yên tới nơi, nơi đó đã tụ tập không ít người. Hắn vừa liếc mắt liền nhìn thấy chiếc hoa đăng được treo cao kia.
Dù đêm nay hắn đã thấy không ít, nhưng chỉ duy nhất chiếc này khiến hắn không thể rời mắt.
“Có thích không?” Tuy bản thân bị hấp dẫn, Việt Hoàn vẫn nhớ hỏi Trình Yên.
Cũng may, lần này Trình Yên cũng thực sự thích.
Từ lời bàn tán xung quanh, Việt Hoàn biết được hoa đăng không phải mua mà là phần thưởng cho người thắng cuộc.
Người thi đấu trên đài có đủ loại, trông rất lộn xộn.
Trình Yên nhìn Việt Hoàn, cảm thấy hắn dường như không hợp với bầu không khí ấy.
Thế nhưng, Việt Hoàn không hề bận tâm, sau khi hỏi rõ quy tắc liền không chút do dự bước lên đài.
Trình Yên trong lòng khẩn trương, không thể dời mắt khỏi hắn.
Đúng lúc này, Phương Chung và Xuân Lan cũng đến, đứng cách Trình Yên không xa, lặng lẽ canh chừng.
Khi thế tử có mặt thì không cần họ làm gì.
Nhưng khi thế tử không ở đó, bảo vệ thiếu phu nhân là trách nhiệm của họ.
Việt Hoàn dễ dàng giành được hoa đăng, rồi không chút do dự đưa cho Trình Yên.
Người vây quanh chưa kịp tản ra nên tất cả đều chứng kiến cảnh ấy. Không ít cô nương nhìn Trình Yên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trình Yên rất nhạy cảm với ánh mắt người khác, biết rằng có rất nhiều người đang nhìn mình, nhất thời tim đập rộn ràng.
Nhưng nàng vẫn đưa tay ra, nhận lấy chiếc hoa đăng.
Một cảnh ấy, trong mắt người khác có lẽ chỉ là ngưỡng mộ, nhưng rơi vào mắt Lâm Mạt Nhi lại biến thành đố kỵ khôn nguôi.
Nàng đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm, sắc mặt ngày càng u ám, khiến nha hoàn bên cạnh cũng thấy bất an, “Cô nương, chúng ta mau về thôi.”
“Trời tối rồi, ở đây cũng không còn gì thú vị nữa.”
“Được.” Lâm Mạt Nhi đáp, mắt vẫn dõi theo đôi nam nữ đối diện.
Việt Hoàn không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng nàng biết hắn đang vui. Biết quá rõ.
Bên cạnh hắn là thê tử, cả hai đang trò chuyện, dường như là về chiếc hoa đăng trong tay.
Khoảng cách hơi xa khiến nàng không nghe thấy gì, nhưng cũng đủ để thấy rõ gương mặt họ.
Đó là dáng vẻ của một đôi đang hạnh phúc.
Càng nhìn, lòng nàng càng đầy ghen tị. Đến khi hai người kia dần đi xa, nàng mới tỉnh lại.
“Đi thôi.” Lâm Mạt Nhi bỗng cất giọng.
Nha hoàn ngẩn ra, “Cô nương, người định đi đâu?”
“Không đi đâu cả, chỉ là thấy hơi nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo.” Lâm Mạt Nhi nói nghe rất nghiêm túc, nhưng lại hướng đúng về phía Việt Hoàn và Trình Yên đang đi.
Nha hoàn trong lòng bất an, vội vã đi theo.
Mà lúc này, Trình Yên và Việt Hoàn hoàn toàn không biết có người đang âm thầm dõi theo họ.
Nàng ôm chiếc hoa đăng trong tay, yêu thích không buông.
Không hề có ý định buông ra.
“Thích đến vậy sao?” Việt Hoàn cầm hoa đăng lên, ước lượng trong tay, cảm thấy cũng khá nặng.
Trình Yên không chút do dự gật đầu, “Thực thích.”
[Vịt đọc sách nè :V]
“Hôm nay, cảm ơn phu quân.”
Lời cảm tạ đến quá bất ngờ khiến Việt Hoàn nhất thời ngẩn ra. Hắn theo phản xạ sờ sờ mũi, đáp nhẹ: “Cũng không phải chuyện gì to tát, ngươi thích là được rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương