Tửu lầu này là do Phương Chung từ sớm đã đặt trước. Hắn không tiếc tốn một khoản tiền lớn, tìm một vị trí thật thích hợp để ngắm cảnh.

Tuy nói là “ngắm cảnh”, nhưng hiện tại Trình Yên và Việt Hoàn căn bản cũng không rõ rốt cuộc có gì đáng để xem.

Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, người đến đây, bất kể có thích lễ hội hay không, đều sẽ thuận theo không khí mà nâng chén.

Hai người bọn họ cũng không ngoại lệ.

Khi đĩa nguyên tiêu tròn trịa được bưng lên bàn, ánh mắt Trình Yên lập tức bị thu hút, “Màu sắc thật rực rỡ.”

“Nghe nói đây là món đặc sắc của cửa hàng này.” Việt Hoàn đáp, cũng là kiểu học tới đâu dùng tới đó. Trước đây hắn chưa từng đến, cũng chẳng biết món chiêu bài này rốt cuộc có mùi vị ra sao, chỉ là hôm nay tới đây, thực đơn chủ yếu cũng chỉ có từng đó món.

“Thử xem hương vị thế nào.” Vừa nói, Việt Hoàn vừa cầm lấy muỗng, múc một viên nguyên tiêu.

Phần nhân bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là lớp vỏ bên ngoài được nhuộm màu rực rỡ, trông đẹp mắt.

Trong mắt Việt Hoàn, sự khác biệt này chẳng đáng kể, dù thế nào cũng chỉ là nguyên tiêu, không có gì khác nhau.

Nhưng trong mắt Trình Yên lại rất khác. Nàng nhìn chăm chú vào đĩa nguyên tiêu kia rất lâu mới hoàn hồn, rồi mới chậm rãi ăn một viên.

Thật ra mùi vị cũng không khác biệt mấy, nhưng đủ loại màu sắc sặc sỡ kia lại khiến Trình Yên sinh ra một loại ảo giác, dường như món này cực kỳ mỹ vị.

Không chỉ có nguyên tiêu, bàn ăn còn được bày thêm đủ loại điểm tâm, kiểu dáng phong phú. Có món Trình Yên đã từng thấy qua, có món lại hoàn toàn xa lạ.

Việt Hoàn không biết nàng thích hay không thích ăn, dứt khoát bảo tiểu nhị mang tất cả các món đặc sắc ra.

Bàn ăn đầy ắp.

Khiến Trình Yên có chút phản ứng không kịp, “Nhiều như vậy…”

“Chưa chắc món nào cũng ngon.” Việt Hoàn nghĩ đơn giản, dù nhìn thì rực rỡ muôn màu, nhưng hương vị ra sao, cũng chưa ai rõ.

Hắn chỉ muốn để Trình Yên nếm thử.

Nếu thích thì giữ lại, không thích thì không cần miễn cưỡng.

Thái độ của Việt Hoàn rất tùy ý. Trong bầu không khí như thế, Trình Yên cảm thấy dường như chuyện này thật sự không có gì quan trọng.

Hai người cứ như vậy, lần lượt nếm từng món điểm tâm.

Có vài món vị rất lạ, Trình Yên ăn không quen. Ban đầu nàng còn định miễn cưỡng ăn hết, nhưng Việt Hoàn từ đầu đến giờ đều nói: nếu không thích thì không cần cố.

Nghe nhiều thành quen, lời ấy cũng vô thức khắc sâu trong lòng nàng.

Trình Yên ngoan ngoãn đặt miếng điểm tâm xuống, nghiêm túc nói với Việt Hoàn: món đó rất khó ăn, “Có một mùi vị rất kỳ lạ.”

“Thế nào là kỳ lạ?”

“Khó tả… nhưng ta không thích.”

Đây là lần đầu tiên Trình Yên thẳng thắn bày tỏ rõ ràng điều mình thích hay không thích.

Là một trải nghiệm trước nay chưa từng có.

Nàng vẫn luôn để ý sắc mặt của Việt Hoàn, nhưng hắn vẫn giữ nét mặt bình thản.

Trình Yên cũng không rõ rốt cuộc mình đang chờ đợi đáp án thế nào, chỉ cảm thấy như vậy là tốt rồi.

Trên bàn còn có rượu trái cây. Trình Yên nếm một ngụm, rồi khẽ nói với Việt Hoàn: trà trong nhà vẫn ngon hơn một chút.

Rượu trái cây và trà vốn không liên quan gì tới nhau, cũng không hiểu vì sao Trình Yên lại đem hai thứ đó ra so sánh. Việt Hoàn có chút khó hiểu, nhưng vì nàng nhắc đến trà trong nhà, khóe môi hắn lại khẽ cong lên.

“Thử cái này xem.” Việt Hoàn bảo tiểu nhị mang thêm một loại rượu khác.

Giống như vừa tìm được trò gì mới mẻ thú vị.

Đối với hắn, mùi vị món ăn vốn không quan trọng. So với việc đó, được thấy Trình Yên thả lỏng và vui vẻ, tâm tình hắn còn thoải mái hơn nhiều.
[Vịt đọc sách nè :V]
Suốt cả buổi, trên gương mặt Việt Hoàn vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt.

Giữa hai người, không khí nhẹ nhàng mà vui vẻ. Nhưng khổ nỗi, bên ngoài vẫn còn có người đang chờ, là Lâm Mạt Nhi. Nàng ta đi theo Việt Hoàn và Trình Yên tới đây, tự nhiên cũng biết bọn họ đang ở đâu.

Phòng riêng được màn che bao kín, nàng không thể nhìn thấy bên trong là tình cảnh như thế nào.

Nhưng sức tưởng tượng của Lâm Mạt Nhi vốn không tệ, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều.

Nàng tưởng tượng Việt Hoàn sẽ nói gì với Trình Yên.

Tưởng tượng hai người họ sẽ thân mật khăng khít ra sao.

Chiếc hoa đăng xinh đẹp ấy, nàng cũng rất thích, rất nhiều người thích. Nhưng cuối cùng, người bắt được nó lại là Việt Hoàn.

Và hắn đã tặng nó cho chính thê tử của mình.

Những ngày gần đây, kể từ sau khi rời khỏi Việt Quốc Công phủ hôm đó, nàng tẩu tử đã luôn ép nàng phải đối mặt với thực tế.

Tuân Mộng Hoa nói rõ với nàng: Việt Hoàn là trượng phu của Trình Yên.

Còn Trình Yên chính là thê tử của Việt Hoàn.

Tuân Mộng Hoa không cần Lâm Mạt Nhi phải thật sự hiểu thấu, chỉ cần nàng nhớ kỹ, ghi sâu vào tận xương tủy.

Hiện tại, ít nhất cũng đã có kết quả, Lâm Mạt Nhi đã nhớ rõ một điều: Trình Yên là thê tử của Việt Hoàn.

“Cô nương, sắc trời đã tối rồi, chúng ta mau trở về thôi.” Nha hoàn sốt ruột không yên, không ngừng khuyên bảo.

Nhưng Lâm Mạt Nhi chẳng hề sốt ruột, thậm chí cũng không có ý định rời đi.

Nàng chỉ muốn biết, vào lúc này, Việt Hoàn và Trình Yên đang làm gì.

Nha hoàn hiểu rõ tâm tư của nàng, đánh bạo khuyên tiếp: “Cô nương, nếu thế tử và thế tử phu nhân còn chưa muốn rời đi, cô nương cứ chờ ở đây cũng chẳng phải cách hay.”

Vừa dứt lời, Lâm Mạt Nhi đã lạnh lùng liếc sang, ánh mắt âm lãnh đến đáng sợ, khiến nha hoàn sợ hãi đến nỗi không dám nói thêm một câu.

Khi nha hoàn còn tưởng rằng Lâm Mạt Nhi sắp làm ra điều gì đó, thì nàng đột nhiên bật cười: “Ngươi nói đúng, hai người họ chưa chừng là đợi đến khi nào ‘muốn’ mới rời đi.”

Nếu như bọn họ mãi không chịu rời đi, thì nàng, đương nhiên phải tìm cách khác.

“Cô nương…” Nha hoàn không rõ Lâm Mạt Nhi định làm gì, nhưng trong lòng đã dâng lên nỗi bất an mơ hồ.

Lâm Mạt Nhi thấy nàng như thế chỉ cảm thấy nhàm chán, tiện miệng tìm cớ đuổi đi.

Nha hoàn không muốn rời đi, nhưng Lâm Mạt Nhi nói khéo: “Ta thấy đói bụng, muốn ăn chút điểm tâm, ngươi đi mua rồi chúng ta cùng về.”

Lời nói dịu dàng, khiến người ta tin là thật. Nha hoàn tưởng nàng thật sự muốn trở về, liền vui mừng rời đi.

Chờ nha hoàn đi xa, Lâm Mạt Nhi mới bước đến một quầy hàng gần đó, mua vài chiếc hoa đăng. Nàng chẳng màng đến họa tiết hay giá cả, cứ mua tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi có hoa đăng, nàng lại mua thêm không ít pháo hoa và pháo trúc.

Hoa đăng thì đẹp, pháo hoa cũng rực rỡ.

Nhưng những thứ này, suy cho cùng vẫn có nguy cơ gây nguy hiểm, gặp sự cố là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Không rõ lúc nào ngọn lửa bốc lên, chỉ biết khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó đã lan ra khắp nơi.

Tiếng ồn ào ngoài kia cũng truyền tới tai Việt Hoàn. Hắn lập tức bảo Phương Chung đi thăm dò tin tức.

Khi biết Lâm Mạt Nhi bị mắc kẹt trong đám cháy, Việt Hoàn không còn do dự, lập tức lao ra ngoài.

“Phu quân, có chuyện gì vậy?” Trình Yên lo lắng chạy theo ngay sau, trong giọng nói đầy căng thẳng.

Việt Hoàn hơi do dự, nhưng vẫn nói rõ tình hình, chỉ là bước chân không dừng lại dù chỉ một chút.

Trình Yên đương nhiên không cản trở lúc này, chỉ đi sát phía sau, cố gắng nghĩ xem mình có thể giúp được gì.

Ngọn lửa lan rất nhanh, may mà phòng vệ của kinh thành vốn không phải chuyện đùa. Mỗi năm vào dịp Nguyên Tiêu, các loại tình huống đều có thể xảy ra, cho nên quan binh đến rất nhanh và lập tức bắt tay vào cứu hoả.

Nhưng Lâm Mạt Nhi bị vây trong biển lửa, không thể chờ lâu. Khi thấy Việt Hoàn, nàng như người sắp c.h.ế.t vớ được cọng rơm cứu mạng.

“Việt Hoàn ca ca!”

Giọng nàng không lớn, căn bản chẳng thể truyền ra, nhưng nàng vẫn cố chấp kêu gọi, chỉ hận không thể lao ngay đến chỗ Việt Hoàn.

Việt Hoàn thấy rõ điều đó, Trình Yên cũng nhìn rất rõ.

Việt Hoàn thấy Lâm Mạt Nhi cố gắng vùng ra ngoài, nhưng những lời khuyên nhủ bên ngoài nàng lại chẳng nghe được.

Tình hình vô cùng nguy hiểm.

Việt Hoàn không thể để nàng rơi vào hiểm cảnh, hắn vội vã xách một thùng nước, dập tắt bớt lửa xung quanh rồi lập tức lao vào trong.

Trình Yên muốn ngăn cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Việt Hoàn lao vào biển lửa.

Xuân Lan vội giữ chặt lấy nàng, kéo nàng tránh xa: “Thiếu phu nhân, nơi này quá nguy hiểm.”

“Ta biết… nhưng mà phu quân…”

Trình Yên nhìn biển lửa rực cháy, nhớ lại khoảnh khắc Việt Hoàn không chút do dự lao vào.

Nàng hiểu, việc hắn làm rất có thể là vì thân phận của Lâm Mạt Nhi.

Nhưng có những cảm xúc, nàng thật sự không thể giả vờ không có.

Chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, Việt Hoàn đã bế Lâm Mạt Nhi ra ngoài. Chiếc áo ngoài của hắn phủ lên người nàng, che chắn ánh nhìn của bao người.

Cả hai đều vô cùng chật vật.

Lâm Mạt Nhi như từ cõi c.h.ế.t trở về, lập tức ôm chặt lấy Việt Hoàn, không chịu buông tay.

Việt Hoàn lúng túng vô cùng, trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, bản năng khiến hắn nhìn quanh tìm Trình Yên, chỉ mong có thể lập tức tách mình khỏi Lâm Mạt Nhi.

Trình Yên đứng bên cạnh nhìn tất cả, nhưng vào lúc này, nàng không biết mình nên nói gì.

Dù không biết phải làm gì, Trình Yên vẫn nhớ mình là ai.

Nàng dắt theo Xuân Lan bước lên, quan sát Lâm Mạt Nhi rồi khẽ tách nàng khỏi Việt Hoàn, “Cô nương, không sao rồi, theo chúng ta đi thôi.”

Không giải thích, không gọi tên, không một lời thừa, Trình Yên dứt khoát đưa Lâm Mạt Nhi rời đi.

Chẳng ai biết thân phận thật của họ.

Lâm Mạt Nhi không muốn rời đi, nhưng Trình Yên hôm nay rất kiên quyết, dùng toàn bộ sức lực lôi nàng đi. Lâm Mạt Nhi chống cự không lại, đành bị kéo đi.

“Ngươi buông ta ra!” Giọng nàng nghẹn ngào, ho sặc sụa vì khói. Khi nãy thấy Việt Hoàn, nàng đã cố hét lên để được chú ý, giờ thì không chịu nổi.

“Nơi này hỗn loạn, không phải chỗ để nói chuyện.” Trình Yên lạnh lùng đáp, sắc mặt cũng không tốt chút nào.

Dù là ai, thấy trượng phu mình cùng nữ tử khác thân mật như vậy, tâm tình cũng chẳng thể vui vẻ, huống chi hôm nay vốn là ngày Trình Yên rất mong đợi.

“Buông ta ra… khụ khụ…”

Trình Yên không nói thêm gì, lập tức đưa nàng ra xe ngựa của Việt Quốc Công phủ, rót một chén trà nhỏ cho nàng.

Lâm Mạt Nhi hất văng chén trà, đến cả vẻ ngoài bình hòa cũng chẳng thèm giữ.

Trình Yên nhìn vệt nước loang trên vỉa hè, khẽ nhíu mày. Đối mặt với sự vô lễ như vậy, nàng chẳng buồn khuyên giải.

Mặc kệ Lâm Mạt Nhi ho đến long trời lở đất.

Bên trong xe ngựa yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng ho khan của nàng. Trình Yên không nói, Lâm Mạt Nhi cũng chẳng có ý bắt chuyện.

Cả hai im lặng giằng co, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Trình Yên đang đợi Việt Hoàn, Lâm Mạt Nhi cũng vậy.

Chẳng bao lâu, Phương Chung đến, truyền lời từ Việt Hoàn: “Thiếu phu nhân, thế tử còn chút việc phải xử lý, phiền người đưa Lâm cô nương về phủ.”

Trình Yên gật đầu nhận lời, nhưng Lâm Mạt Nhi không chịu, lập tức phản ứng dữ dội: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Ta muốn gặp Việt Hoàn ca ca! Ta muốn gặp Việt Hoàn ca ca!”

Nàng làm ầm ĩ, Trình Yên đành ngăn nàng lại, phân phó gã sai vặt mau chóng đánh xe về tướng quân phủ.

Gã sai vặt không dám nói gì, lẳng lặng nghe theo.

“Lâm cô nương, xin ngươi bình tĩnh một chút.” Trình Yên chưa từng thấy nàng như vậy. Dù bất ngờ, nhưng nàng cũng không thật sự ngạc nhiên.

Thật ra, Trình Yên cũng không biết mình đang làm gì, tất cả đều là bản năng thúc đẩy nàng tiến về phía trước.

Lâm Mạt Nhi gào lên quá lớn, Trình Yên chỉ muốn nàng yên tĩnh lại: “Lâm cô nương, ta chỉ muốn đưa ngươi về tướng quân phủ.”

“Ngươi là cái gì mà có tư cách nói chuyện với ta?” Giọng Lâm Mạt Nhi đầy oán độc. Nàng chưa từng muốn hòa bình với Trình Yên, trước kia là bất đắc dĩ, giờ thì không cần giả vờ nữa.

“Ngươi không muốn, ta cũng không muốn.” Giọng Trình Yên thản nhiên. Lâm Mạt Nhi không thích nàng, nàng cũng chẳng thích Lâm Mạt Nhi.

“Chỉ là… phu quân ta bảo ta đưa ngươi về.” Ánh mắt Trình Yên bình tĩnh như đang nhìn một người điên.

“Phu quân phân phó, ta đương nhiên phải làm tròn.”

Lâm Mạt Nhi ngẩn người, nhìn Trình Yên, không ngờ nàng lại có thể bình tĩnh đến vậy: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Trình Yên biết Lâm Mạt Nhi thích Việt Hoàn.

Tình cảm đó bắt đầu từ khi nào, kỳ thực không ai rõ.

Nhưng Trình Yên không muốn truy cứu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện