Lâm Mạt Nhi chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày chính mình lại phải trải qua một chuyện khó chấp nhận như vậy, ngay tại chính nhà mình.

Tuy nơi này không có người ngoài, chỉ có nàng và tẩu tẩu, nhưng từng câu từng chữ mà tẩu tẩu nói ra đều như những mũi kim đ.â.m thẳng vào lòng nàng.

Bất kể nàng cầu xin thế nào, van nài ra sao... Tuân Mộng Hoa vẫn không hề d.a.o động.

Lâm Mạt Nhi cuộn mình trên đất, ngước mắt nhìn về phía Tuân Mộng Hoa: “Tẩu tẩu, ta cầu xin ngài, ngài đừng nói nữa.”

Lâm Mạt Nhi khóc đến không thể kiềm chế được bản thân. Tuân Mộng Hoa nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng cũng không khỏi trào dâng nỗi xót xa. Đây là cô em chồng lớn lên cùng nàng, sống nương tựa lẫn nhau suốt bao năm.

Nàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Mạt Nhi đau khổ? Nhưng chuyện nàng ta lưu luyến si mê Việt Hoàn, làm sao có thể để người khác biết?

“Mạt Nhi, ngươi nghe tẩu tẩu khuyên một câu, đừng chấp mê bất ngộ.” Tuân Mộng Hoa bất đắc dĩ day trán. Nếu phủ Quốc công Việt muốn kết thân với tướng quân phủ từ sớm, thì đã chẳng xảy ra nhiều chuyện rắc rối đến vậy.

Nàng sớm nên hiểu rõ mới phải.

“Tẩu tẩu, vì sao... vì sao chứ?” Lâm Mạt Nhi bất lực nhìn Tuân Mộng Hoa.

Nàng thật sự không hiểu nổi, “Rõ ràng là ta biết Việt Hoàn trước mà.”

Tuân Mộng Hoa lại day trán, thật sự không biết nên khuyên nhủ nàng ta thế nào.

Biết trước thì có thể thay đổi được gì?

“Việt Hoàn và Trình Yên đã có hôn ước từ rất nhiều năm trước. Phu nhân Việt Quốc công cũng không muốn thất tín bội nghĩa, nên mới thúc đẩy chuyện hôn sự này.” Tuân Mộng Hoa vẫn luôn cho rằng Lâm Mạt Nhi là một đứa trẻ thông minh, biết suy nghĩ chín chắn. Nhưng qua lần này, nàng không khỏi bắt đầu nghi ngờ...

Có phải Mạt Nhi vốn không thông minh như nàng từng nghĩ?

“Ngươi yêu thích một người, điều đó không sai. Việt Hoàn và Trình Yên cũng không sai. Sai chỉ là ở chỗ các ngươi không có duyên phận.” Giọng Tuân Mộng Hoa rất đỗi lạnh nhạt. Nàng hiểu vì sao Lâm Mạt Nhi khóc, cũng hiểu nỗi đáng thương trong lòng nàng ta.

Nhưng nàng không thể không cứng rắn.

“Ngươi hôm nay muốn khóc thế nào cũng được, nhưng sau khi khóc xong, tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện này nữa, nghe rõ chưa?” Tuân Mộng Hoa bình tĩnh hỏi.

Lâm Mạt Nhi vốn giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, biết tẩu tẩu sẽ không nương tay với mình, nên dần dần cũng bình tĩnh lại.

“Tẩu tẩu yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa, cũng sẽ không khiến tướng quân phủ phải xấu hổ.”

Tuân Mộng Hoa khẽ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, tự tay lau nước mắt cho nàng: “Tẩu tẩu lo lắng gì chứ.”

“Chỉ là không muốn ngươi bị người đời dị nghị mà thôi.”

Nàng đã nói rất nhiều, nhưng rốt cuộc Lâm Mạt Nhi nghe lọt được bao nhiêu, nàng cũng không biết.

Lúc Lâm Mạt Nhi rời đi, nàng đã bình tĩnh trở lại. Thế nhưng trong lòng Tuân Mộng Hoa vẫn luôn đầy bất an. Nàng vốn tưởng rằng Lâm Mạt Nhi là người biết suy nghĩ, ai ngờ đến hôm nay mới nhận ra, trong lòng nàng ta lại giấu quá nhiều điều...

Là những điều mà nàng chưa từng biết đến.

Mọi chuyện xảy ra trong phủ tướng quân, Trình Yên vẫn hoàn toàn không hay biết.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, thoắt cái đã đến rằm tháng Giêng.

Sau rằm tháng Giêng là phải vào triều, Việt Hoàn từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị tấu chương, cả sáng vùi đầu trong thư phòng.

Mãi đến khi hoàn tất mọi việc, thời gian cũng đã trôi qua khá lâu.

Đúng lúc ấy, Phương Chung đến, nhắc nhở thế tử hôm nay là rằm tháng Giêng.

Việt Hoàn không ngẩng đầu, chỉ nói: “Ta biết.”

Ngày mai vào triều, làm sao hắn lại không rõ cho được?

“Thế tử, hôm nay bên ngoài náo nhiệt lắm, ngài có muốn ra ngoài dạo một chút không?” Phương Chung thử mở lời. Thấy Việt Hoàn không phản ứng gì, hắn lại ám chỉ thêm: “Tiểu nhân nghe nói năm nay hoa đăng rất đẹp.”

“Ngươi muốn ra ngoài chơi à?” Việt Hoàn tùy ý ngẩng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Phương Chung một lượt, nghĩ đến việc hắn trước giờ vốn chẳng thích chơi bời, liền hào phóng nói: “Vậy ngươi cứ đi dạo đi, đến chỗ kế toán lĩnh ít bạc.”

Phương Chung: “……”

Hắn đâu có ý định ra ngoài chơi đâu mà…

“Sao còn chưa đi?” Việt Hoàn nhíu mày, “Còn chuyện gì khác sao?”

Phương Chung hít sâu một hơi, đáp: “Tiểu nhân muốn nói, ngài có định đưa thiếu phu nhân ra ngoài dạo một vòng không.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Việt Hoàn lập tức trở nên kỳ quái. Phương Chung trong lòng hơi chột dạ, nhưng nhớ tới lời Trương ma ma dặn dò, vẫn cắn răng nói tiếp.

“Nô tài nghe Trương ma ma nói, thiếu phu nhân trước giờ chưa từng đi qua Thượng Nguyên hội đèn lồng, nghĩ chắc cũng rất mong chờ.”

Phương Chung vốn chỉ định bóng gió nhắc nhở một chút, không ngờ chủ tử nhà mình lại hoàn toàn không hiểu ý, hắn đành phải nói thẳng.

“Ồ?” Việt Hoàn sờ cằm, bắt đầu suy ngẫm lời Phương Chung.

“Sao nàng không tự nói với ta?” Việt Hoàn đột ngột hỏi.

“Cái này…” Phương Chung xoay đầu suy nghĩ thật nhanh, “Thế tử, ngài nghĩ xem, thiếu phu nhân trước giờ đã từng chủ động đưa ra yêu cầu gì với ngài chưa?”

“Lần trước tới thư phòng tìm ngài, cũng là do nhị cô nương và tam cô nương đề cập trước.”

“…” Việt Hoàn vốn còn có chút động lòng, nhưng sau câu này thì tâm tình lại nguội lạnh.

“Thôi bỏ đi, chắc nàng cũng không thật sự muốn đi chơi.”

Phương Chung vừa khuyên được chủ tử động tâm, giờ thấy Việt Hoàn lại muốn từ bỏ, vội vã tiếp lời: “Lần trước tuy nói là do nhị cô nương và tam cô nương đề xuất, nhưng thiếu phu nhân cũng rất vui vẻ mà.” Hắn chỉ hận không thể nói hết tất cả suy nghĩ trong đầu ra, “Huống chi tính tình thiếu phu nhân, thế tử chẳng lẽ không rõ?”

Việt Hoàn nhíu mày, trong lòng vẫn thấy Phương Chung đang nói chuyện viển vông, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bị thuyết phục.

“Thiếu phu nhân hiện giờ đang ở đâu?”

“Thiếu phu nhân vừa từ chính viện trở về, nghe nói lúc nãy Trương ma ma vừa tới một chuyến.” Phương Chung lập tức đáp lời.

Việt Hoàn nhận được câu trả lời khẳng định, rất nhanh liền rời thư phòng.

Trong phòng ngủ, Trình Yên đang vì chuyện bà bà giao mà buồn phiền. Bà bà nói muốn tổ chức một buổi Thưởng Hoa Yến vào mùa xuân, lần này giao toàn quyền cho Trình Yên xử lý.

Dù Trình Yên khéo léo từ chối thế nào, Nhan thị cũng vẫn giữ nguyên ý định.

Nàng lo lắng mình không đảm đương nổi, nhưng Nhan thị lại nói, nàng cần phải học cách gánh vác mọi việc một mình.

Lúc này, Trình Yên đang vô cùng rối rắm.

Việt Hoàn vừa bước vào đã thấy nàng mặt ủ mày chau, nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mục đích của buổi Thưởng Hoa Yến, bà bà đã từng nói sơ qua với nàng, có liên quan đến Lâm Mạt Nhi.

Đối với Lâm Mạt Nhi, Trình Yên trong lòng luôn có chút vướng mắc. Nàng theo bản năng không muốn để Việt Hoàn biết chuyện này.

Nhưng những lời bà bà nói vẫn luôn vang vọng trong đầu nàng.

Trình Yên cắn môi, nhẹ giọng đáp: “Là chuyện Thưởng Hoa Yến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẫu thân muốn tổ chức Thưởng Hoa Yến, lần này nói sẽ giao toàn bộ cho ta xử lý. Ta có chút lo lắng, không biết nên làm thế nào.”

“Sao tự nhiên mẫu thân lại muốn tổ chức Thưởng Hoa Yến?” Việt Hoàn rất ngạc nhiên, năm ngoái cũng không có việc này.

“Là lúc trước Tuân tỷ tỷ đề cập chuyện muốn giúp Lâm cô nương chọn người phù hợp. Mẫu thân đã đồng ý với Tuân tỷ tỷ, muốn giúp nàng vượt qua cửa ải này.”

Trình Yên thấp thỏm nói xong, cũng không dám nhìn biểu cảm của Việt Hoàn, trong lòng đầy lo lắng.

Không ngờ Việt Hoàn lại không phản ứng quá lớn, chỉ gật đầu: “Nàng cũng đến tuổi rồi, đương nhiên nên tính chuyện này.”

Thái độ bình thản của Việt Hoàn khiến Trình Yên hơi bất ngờ. Nàng vốn nghĩ...

“Mẫu thân chẳng qua là nói có vẻ nghiêm khắc thôi, nếu thật sự có khó khăn gì, người sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Việt Hoàn nói chắc chắn.

Trình Yên nghe xong không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Thái độ kiên định đó khiến nàng cảm thấy yên tâm. Nàng nở nụ cười, hỏi: “Phu quân không phải đang ở thư phòng sao? Nay lại đến tìm ta là có chuyện gì sao?”

Việt Hoàn bị nụ cười của nàng làm xao động, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Hắn khẽ ho nhẹ, có chút ngượng ngùng.

Nhưng vốn giỏi che giấu, hắn không để lộ ra sơ hở nào.

“Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, nên ra ngoài đi dạo một chút.”

Trình Yên đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là chuyện này.

“Tết Thượng Nguyên?”

“Sao lại hồ đồ đến mức không nhớ hôm nay là Tết Thượng Nguyên?” Việt Hoàn nhíu mày, cảm thấy phản ứng của Trình Yên có chút khác với tưởng tượng.

Nàng khẽ lắc đầu. Không phải nàng không nhớ, chỉ là không ngờ Việt Hoàn lại nhắc đến chuyện này.

“Thế tử muốn ra ngoài sao?”

“Là ta đang hỏi ngươi.”

Trình Yên nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Nàng còn đang do dự, Việt Hoàn đã lạnh mặt: “Không muốn đi?”

“Không, không phải.” Trình Yên vội vàng nói. Không phải nàng không muốn đi, chỉ là chưa nghĩ ra vì sao Việt Hoàn lại chủ động hỏi chuyện này.

“Thế tử muốn đi xem hoa đăng sao?”

Nàng hỏi lại.

Việt Hoàn hơi nhíu mày, nhớ đến lần trước cũng là vì Việt Nghiên và Việt Xu muốn đi chơi, nàng mới mở miệng nói muốn ra ngoài.

Xem ra muốn nghe nàng nói thật lòng là điều không dễ.

Việt Hoàn gật đầu: “Phải, ta muốn đi xem hoa đăng.”

“Trước nay vẫn chưa có dịp đi xem.”

Tết Thượng Nguyên năm nào cũng đông người, vốn dĩ hắn chẳng hứng thú.

“Cũng không ai đi cùng.”

Càng nói, hắn càng giống như thật sự muốn đi. Trong lòng cũng nảy sinh ý muốn.

Thấy Trình Yên còn do dự, Việt Hoàn bất ngờ nghiêng người sát lại, giọng nói mang theo ám muội: “Phu nhân hôm nay có rảnh không?”

Trình Yên cảm thấy tim bắt đầu đập loạn.

Không thể từ chối được nữa.

Nàng không nghĩ nhiều, liền gật đầu. Mãi đến khi cùng Việt Hoàn tay trong tay xuất hiện trên phố, Trình Yên vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Sao lại ra ngoài như thế này?

Sao lại… là hai người đi riêng?

“Náo nhiệt thế này, Nghiên Nhi và Xu Nhi…” Trình Yên trong lòng bối rối, không khỏi nghĩ nhiều.

“Hai đứa mấy hôm nay theo phụ thân ra ngoài rồi.”

Việt Hoàn thuận miệng giải thích. Dù sao sáng nay họ cũng có ra ngoài, giờ hẳn là đã về phủ.

Nếu hắn nói thật, có khi lại phải dẫn theo cả hai đứa nhỏ.

Lần này là hắn trộm ra ngoài.

“Hai đứa nó chẳng bao giờ thiếu người chơi cùng.”

“Nhưng ta thì khác.” Việt Hoàn làm ra vẻ đáng thương chưa từng có, một biểu hiện hoàn toàn không giống hắn ngày thường.

“Ta chưa từng đi xem hoa đăng.”

Hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng, giọng điệu mang theo chút ngượng ngùng. Nhưng đúng lúc này, đèn hoa bắt đầu thắp sáng, Trình Yên đã bị cảnh tượng thu hút hoàn toàn, không để ý đến vẻ mặt hắn.

Vì thế, lời nói dối của hắn nghe lại càng hợp lý.

“Ta cũng chưa từng xem hoa đăng.” Giọng Trình Yên mềm mại, ánh mắt rực rỡ khi nhìn những chiếc đèn lồng xinh đẹp.

“Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, phụ thân chưa từng dẫn ta ra ngoài.”

Trình Đồng Tế vốn ghét bỏ nàng, làm sao lại để tâm đến chuyện nhỏ như thế.

Việt Hoàn vốn chỉ định đưa nàng ra ngoài đi một vòng, nhưng giờ phút này, thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, lại cảm thấy chuyến đi này vô cùng đáng giá.

“Nghe nói Tết Thượng Nguyên rất náo nhiệt, ta đây cũng là lần đầu tiên ra phố, không ngờ lại đông thế này.”

“Qua bên kia nhìn xem.” Việt Hoàn nắm tay Trình Yên, kéo nàng vào giữa dòng người.

Dù Tết Thượng Nguyên vẫn còn hơi lạnh, áo khoác có dày đến đâu cũng khó cản nổi gió xuân.

Nhưng tay Việt Hoàn rất ấm, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay khiến Trình Yên không nỡ buông ra.

“Phu quân…”
[Vịt đọc sách nè :V]
“Ừ.” Việt Hoàn vẫn đi bên cạnh nàng, luôn chú ý động tĩnh xung quanh. Lúc nghe nàng gọi, hắn chỉ tùy ý đáp lời, thậm chí không quay đầu lại.

“Nghe nói đoán đố đèn sẽ được tặng hoa đăng.” Trình Yên nhìn hắn, không khỏi có chút tham lam.

Nàng ngập ngừng, thử bước ra một bước nhỏ.

Không ngờ Việt Hoàn không khiến nàng thất vọng.

Chỉ hỏi nàng muốn kiểu đèn nào.

Giọng điệu hắn rất tự nhiên, ngữ khí đầy sủng nịnh, như thể đang nói với Trình Yên rằng: nàng có thể mong ước, có thể muốn nhiều hơn một chút.

Cứ tham lam thêm một chút nữa cũng không sao.

“Muốn cái đẹp nhất.” Trình Yên bị sự cưng chiều mê hoặc, buột miệng nói ra điều mà chính nàng cũng không nghĩ đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện