Trình Yên rời khỏi Trình phủ khi trời hãy còn sớm.
Bà bà tuy nói sẽ cho Trương ma ma đến đón nàng, nhưng nàng thật sự không muốn chờ lâu đến vậy, liền lấy cớ vội vàng rời đi. Cũng may Lý thị và Trình Nhuế lúc ấy vẫn chưa tìm được cớ gì để ngăn nàng lại.
Ngồi trên xe ngựa, tâm tình Trình Yên trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nàng nhớ đến những lời Lý thị và Trình Nhuế đã nói, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Lý thị mấy năm nay luôn khắt khe với mình. Tựa hồ từ khoảnh khắc nàng dũng cảm phản bác lại, những bóng ma trong quá khứ ấy đã dần dần tan biến.
Đây là lần đầu tiên nàng kiên định phản kháng như vậy, tuy rằng trong mắt nhiều người, hành động ấy có lẽ chẳng đáng gì.
Xuân Lan và Thải Hà cũng vô cùng kích động.
Hai người ngồi bên cạnh Trình Yên, vui vẻ trò chuyện, từ tận đáy lòng mà mừng cho nàng.
Sau khi trở về Việt Quốc công phủ, Trình Yên vẫn chưa nhắc đến những lời Lý thị đã nói với bà bà. Nàng tuy không rõ vì sao Trình Đồng Tế và Lý thị lại tin rằng chuyện này đối với Việt Quốc công phủ dễ như trở bàn tay, nhưng nàng thật sự không muốn mở miệng nói ra.
Chân trước nàng vừa đặt chân đến Thanh Khê viện, thì sau lưng Lý thị đã gửi tới một phong thư. Trong thư lời lẽ gay gắt, giận dữ trách mắng nàng bất hiếu.
Hết lần này đến lần khác dùng những lời cay nghiệt mắng nhiếc, Trình Yên đọc kỹ từng câu, tuy không còn buồn rầu như trước, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có đôi chút lo lắng.
Niềm vui trên xe ngựa sớm đã tiêu tan, thay vào đó là nỗi lo lắng nặng nề. Trình Yên cẩn thận cất thư đi.
Xuân Lan và Thải Hà chạy đến, lo lắng nhìn nàng.
“Thiếu phu nhân, là xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Yên chậm rãi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là Lý thị có hơi không chịu nổi mà thôi.”
Thải Hà vô cùng tín nhiệm Trình Yên, chỉ cần nàng nói không có việc gì, thì sẽ tin tưởng là thật. Thấy Trình Yên lắc đầu, nàng cũng cho là mọi chuyện ổn thỏa.
Xuân Lan thấy vậy, liền dỗ Thải Hà đi nhà bếp nhỏ hầm canh: “Trước kia không có điều kiện, giờ trong viện đã có nhà bếp nhỏ, ngươi nên tranh thủ biểu hiện cho tốt một phen.”
“Xuân Lan tỷ tỷ nói phải lắm.” Thải Hà không chút nghi ngờ, vui vẻ đồng ý, “Thiếu phu nhân, ngài muốn uống canh gì?”
“Cứ vào nhà bếp xem có gì thì nấu cái đó, không cần phí công chuẩn bị quá cầu kỳ.” Trình Yên đối với chuyện ăn uống thật ra cũng không có quá nhiều khẩu vị hay yêu cầu.
Nhưng nàng không biết rằng Thải Hà chờ chính là những lời này. Tuy hiện tại viện có nhà bếp nhỏ, nhưng việc mua nguyên liệu vẫn do đại bếp tổng quản. Muốn nấu món gì, vẫn phải đến đại bếp lĩnh nguyên liệu.
Mà điều Thải Hà thích nhất chính là được cùng các đầu bếp nữ nói chuyện phiếm.
Tâm tư của nàng đơn giản, chỉ là muốn biết thế tử thích ăn gì, sau khi hỏi thăm rõ ràng thì có thể về nói cho Trình Yên biết. Cả nàng và Xuân Lan đều mong thiếu phu nhân và thế tử có thể phu thê hòa thuận.
Sau khi Thải Hà đi rồi, Xuân Lan lo lắng nhìn về phía Trình Yên: “Thiếu phu nhân, thật sự không có chuyện gì sao?”
So với Thải Hà, Xuân Lan cẩn thận và nhạy bén hơn nhiều. Có lẽ vì lớn tuổi hơn một chút, nàng càng thấu hiểu tình cảnh của Trình Yên.
Thật ra Trình Yên cũng không rõ ràng lắm liệu có thật sự không có việc gì.
Có một số việc thật sự rất khó đoán trước.
Tựa như nàng vốn nghĩ Trình Đồng Tế và Lý thị sẽ còn muốn giữ thể diện, sẽ không đến mức nói rõ những chuyện kia với nàng. Ai ngờ, hai người ấy lại chẳng hề màng đến mặt mũi gì nữa.
Chuyện đã đến mức trắng trợn bày ra trước mặt.
Hiện tại, tuy nàng chưa đồng ý với Lý thị, nhưng Trình Yên cũng không biết Lý thị liệu có dễ dàng buông tay như vậy hay không.
“Còn không biết sau khi phụ thân hồi phủ, Lý thị sẽ nói với ông ấy những gì.”
Trình Yên nhẹ giọng nói, nhưng nàng hiểu rõ kết quả sẽ ra sao. Lý thị sao có thể vì nàng mà nói tốt, không thêm mắm dặm muối đã là không tồi, chờ sau khi nói ra, Trình phủ sẽ nghĩ như thế nào, ai có thể lường trước? “Kia… vậy phải làm sao bây giờ?” Xuân Lan lo lắng hỏi. Nàng từng chứng kiến Trình phụ lạnh nhạt, thờ ơ với Trình Yên, cũng từng thấy ông ta phó mặc mọi chuyện cho Lý thị.
Người chịu khổ, chỉ có Trình Yên mà thôi.
“Hiện giờ còn chưa rõ mọi chuyện, cũng chưa cần quá lo lắng.” Trình Yên mỉm cười an ủi Xuân Lan, “Chúng ta ở tại Quốc công phủ, phụ thân thì ở tại Trình phủ, cha con hai người vốn cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt.”
“Ông ấy cũng chỉ có thể thông qua Lý thị truyền lời, ta không nghe thì thôi.”
Những lời cuối cùng này, Trình Yên nói ra thật không dễ dàng.
Xuân Lan cũng biết, để có thể nói ra những lời ấy, Trình Yên đã phải lấy bao nhiêu dũng khí.
Lễ pháp trọng hiếu đạo, “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu”. Dù Trình Yên hiện giờ đã xuất giá, nhưng Trình Đồng Tế là phụ thân, nếu ông ta ra lệnh điều gì, nàng cũng không thể trái lời. Bằng không, chính là bất hiếu.
“Thiếu phu nhân tính toán thế nào?” Xuân Lan cẩn thận hỏi.
Trình Yên thầm nghĩ: mình còn có thể làm gì khác? Chỉ có thể đi một bước, xem một bước.
Nàng không biết con đường phía trước sẽ ra sao, nhưng quay đầu lại thì đã không còn lối.
“Xuân Lan, ngươi biết không, tuy ta biết rõ hôm nay không nên làm trái ý Lý thị, bởi vì nàng truyền đạt chính là ý của phụ thân, làm trái ý nàng tức là làm trái ý phụ thân.” Trình Yên nói đến đây, trong lòng vẫn còn run rẩy.
Nàng không phải không sợ.
Sợ phụ thân sẽ trách tội.
Sợ người đời chỉ trích nàng bất hiếu. Lo lắng thì có rất nhiều, nhưng Trình Yên vẫn làm như vậy.
“Cho dù trong lòng ta hiện giờ còn sợ hãi, khó có thể bình tâm, nhưng khi đó, ta không hề hối hận.” Trình Yên cũng không rõ tâm tư mình lúc này đại biểu cho điều gì, nàng chỉ là không kìm được, nói ra những suy nghĩ thật trong lòng.
Trình Yên nghĩ, có lẽ trong lòng nàng là đang hận phụ thân.
Xuân Lan nghe đến đây, suýt nữa liền bật khóc.
Nàng biết tiểu thư nhà mình bao nhiêu năm qua sống không dễ dàng chút nào.
“Thiếu phu nhân, hết thảy rồi sẽ qua thôi.”
“So với trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều, kỳ thật ta cảm thấy rất mãn nguyện.” Trình Yên nói ra từ tận đáy lòng.
Kỳ thật, nàng cũng không rõ quyết định của bản thân rốt cuộc là đúng hay sai. Từ trước tới nay, chưa từng có ai dạy nàng rằng nếu gặp phải chuyện như vậy thì nên xử lý thế nào. Nàng chỉ biết cảm kích bà bà đã đối xử tốt với mình.
Còn việc xin lỗi nhà chồng, nàng lại không nguyện làm ra dù chỉ nửa phần.
Dù rằng những chuyện ấy, có lẽ thật sự như lời Trình phụ nói, vốn chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Con đường phía trước còn rất dài, mờ mịt không thấy chút hy vọng nào, mà nàng, chỉ có thể không ngừng nhủ với bản thân phải dũng cảm bước tiếp về phía trước.
Hôm nay Việt Hoàn hồi phủ sớm, vừa về đã đi thẳng đến chính viện thỉnh an. Nhan thị nhìn thấy Việt Hoàn, tự nhiên là vui mừng, vội gọi hắn đến ngồi bên cạnh.
“Khó có khi về sớm một chút, sao còn phải đến đây thỉnh an?” Nhan thị cười nói.
“Sáng tối thưa hầu vốn là quy củ, chỉ là con thật sự bận rộn, từ trước đến nay cũng ít khi hầu hạ phụ mẫu. Mẫu thân không trách tội con chậm trễ, trong lòng con đã rất cảm kích rồi.” Việt Hoàn nghiêm túc đáp.
Nhan thị nghe vậy lại nửa oán trách, nửa vui mừng, quay sang Trương ma ma nói: “Nghe một chút, nghe một chút xem. Thành thân rồi quả nhiên là khác, trước kia nhưng đâu có nói ra những lời ngọt như vậy.”
Trương ma ma biết phu nhân trong lòng đang cực kỳ vui mừng khi thấy thế tử, liền cười hoà giải: “Thế tử chớ nên để tâm lời phu nhân, chẳng qua phu nhân ngày ngày đều trông ngóng ngài trở về. Nay ngài về được một chuyến, phu nhân vui mừng còn không kịp đó.”
Nhan thị lườm Trương ma ma một cái, rồi sai bà đưa canh đã hầm sẵn lên.
“Mau nếm thử đi, là Trương ma ma đã dậy sớm hầm đó.”
Mẫu thân có lòng, Việt Hoàn đương nhiên không từ chối. Nhan thị thấy hắn ăn, trong lòng càng thêm xót xa, liền mở miệng hỏi: “Bệ hạ có từng đề cập năm nay khi nào sẽ phong ấn không?”
Đây cũng không phải chuyện gì cần giữ kín, Việt Hoàn cũng không giấu: “Khâm Thiên Giám vẫn đang tính toán ngày lành. Có điều do trừ tịch cung yến mà Thượng thư đại nhân vô cùng bận rộn, gần đây tính tình cũng tệ đi nhiều.”
“Cuối năm, Hộ Bộ là lúc bận rộn nhất, cũng khó trách Lục đại nhân nóng nảy.”
“Suốt ngày đều lo lắng sốt ruột, việc hạch toán các khoản còn phải chờ các bộ khác trình lên quy tắc chi tiết thì mới quyết toán được.” Việt Hoàn hơi buồn bực, ở trước mặt mẫu thân cũng không giấu diếm, tỏ ra không chút phòng bị.
Nhan thị kỳ thực rất vui khi thấy Việt Hoàn có thể thoải mái trò chuyện với mình như vậy. Không có người làm mẹ nào lại không mong con thân cận với mình. Nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn, nàng vẫn không khỏi lo lắng: “Bình thường con ở cùng con dâu, các con thường nói những chuyện gì?”
Nhan thị có lo lắng cũng không phải vô cớ. Việt Hoàn khi ở bên nàng thì có thể trò chuyện đủ điều, nhưng về đến Thanh Khê viện đối mặt với Trình Yên, thì không biết giữa họ còn có bao lời để nói.
Bị hỏi bất ngờ, Việt Hoàn có chút kinh ngạc. Hắn cùng Trình Yên đã thành thân một thời gian, mẫu thân xưa nay chưa từng hỏi đến chuyện riêng tư như thế, nay đột nhiên lại hỏi, khiến hắn hơi bất ngờ.
Một lúc lâu sau mới đáp: “Chỉ là nói mấy chuyện thú vị gặp phải hằng ngày.”
Thực ra, Trình Yên vốn không phải người hay nói nhiều. Đại đa số thời gian, nàng chỉ lặng lẽ lắng nghe hắn nói. Nàng kỳ thực là một người nghe rất tốt, bất kể hắn nói gì, ánh mắt nàng luôn yên tĩnh, ôn hòa như thế.
Nhưng ở trước mặt thê tử và mẫu thân, cảm giác lại rất khác biệt. Có những chuyện có thể thoải mái nói với mẫu thân mà không cần dè chừng, nhưng khi đối diện với thê tử, lại cảm thấy khó mở lời.
Việt Hoàn mải suy nghĩ miên man, khiến Nhan thị thêm lo lắng. “Làm sao mà sắc mặt lại thế kia? Có phải có chuyện khó xử gì không?”
Lúc này canh đã uống được quá nửa, vốn dĩ Việt Hoàn có rất nhiều điều muốn tâm sự cùng mẫu thân, nhưng giờ lại không biết nên tiếp tục từ đâu.
Sợ mẫu thân lo lắng, hắn liền che giấu cảm xúc trên mặt, đáp: “Không có gì khó xử, con cùng Trình Yên…”
“Mỗi ngày chung sống cũng tính là hòa hợp.”
“Chỉ là đôi khi, nhi cũng không hiểu nàng đang nghĩ gì.”
Khi nói những lời này, hắn không tránh khỏi lại nghĩ tới Trình Yên. Hắn cho rằng bọn họ còn chưa đủ thân thuộc, nhưng lại không hiểu vì sao bản thân luôn nghĩ đến nàng. Đối mặt với mẫu thân, lại cảm thấy khó bày tỏ.
Sự do dự này khiến Nhan thị càng thêm lo lắng, bắt đầu hỏi han tỉ mỉ về quan hệ giữa hắn và Trình Yên, hỏi đến mức có phần sốt ruột.
Từ trước đến nay, hắn luôn cảm thấy mẫu thân quan tâm đến Trình Yên quá mức.
Cứ tưởng rằng sau khi thành thân, mẫu thân sẽ không như thế nữa, không ngờ…
Nhan thị nhìn Việt Hoàn, cuối cùng không nhịn được mà khuyên bảo: “Cảnh Hành, chớ trách mẫu thân lắm lời. Yên Nhi những năm qua thực sự quá gian nan. Con là phu quân của nàng, phải bao dung nàng nhiều hơn một chút.”
Những lời này, từ khi Trình Yên còn chưa gả đến, mẫu thân đã từng dặn dò hắn không biết bao nhiêu lần. Hắn vốn tưởng rằng thời gian qua đi lâu như vậy, bản thân hẳn đã quen rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng đến hôm nay mới nhận ra, hắn căn bản không thể quen được.
[Vịt đọc sách nè :V]
Việt Hoàn không nói gì, chỉ rũ mắt, lặng lẽ chịu đựng.
Nhan thị dịu dàng hỏi: “Cảnh Hành, có nghe nương nói gì không?”
“Đa tạ mẫu thân quan tâm.”
Giọng nói Việt Hoàn mang theo vài phần lạnh nhạt, Nhan thị nghe rõ, còn định nói thêm điều gì, nhưng chỉ thấy hắn đặt chén xuống một bên, tùy ý dùng khăn tay lau miệng, rồi đứng dậy cáo từ: “Con không có gì trở ngại.”
Không khí vốn hài hòa phút chốc tan biến. Việt Hoàn kỳ thực hiểu rõ, chỉ cần nói một câu dịu dàng là có thể làm dịu lòng mẫu thân. Nhưng ngần ấy năm qua, hắn vẫn không thể quen, cũng không muốn thỏa hiệp.
“Ở trong mắt mẫu thân, con thật sự là người không đáng tin như vậy sao?”
“Mẫu thân cứ yên tâm, nếu nàng đã là thê tử của con, con tự sẽ đối tốt với nàng.”
Lời của Việt Hoàn vẫn mang theo chút lạnh lẽo, bất cứ ai cũng có thể nghe ra trong giọng hắn có ẩn chứa cảm xúc.
Nhan thị còn muốn nói gì đó, nhưng Việt Hoàn đã quay người rời đi, nàng cũng không gọi hắn lại, chỉ sai Trương ma ma đưa tiễn.
Trương ma ma theo chân tiễn ra ngoài, thấy sắc mặt Việt Hoàn không mấy tốt, bèn khuyên nhủ vài câu, lại đưa thêm một cái lò sưởi tay.
Việt Hoàn hơi tỏ vẻ không vui: “Ta không cần cái này.”
Trương ma ma mỉm cười ôn hòa: “Đây là phu nhân sai nô tỳ chuẩn bị. Phu nhân nói, dạo này thời tiết ngày càng lạnh, muốn thế tử chú ý giữ gìn thân thể nhiều hơn.”
Nghe nói là ý của Nhan thị, bước chân Việt Hoàn liền khựng lại đôi chút. Thấy hắn không có ý từ chối, Trương ma ma liền đưa lò sưởi tay lên, lần này Việt Hoàn không từ chối nữa, chỉ hơi ngập ngừng, quay sang hỏi: “Ma ma, mẫu thân... vẫn ổn chứ?”
“Lúc nãy, lời ta nói có vẻ hơi nặng.”
Việt Hoàn bắt đầu suy xét lại bản thân, dặn dò ma ma chuyển lời với mẫu thân rằng mình hoàn toàn không có ý bất kính.
Trương ma ma cười đáp: “Phu nhân sẽ không để tâm đâu. Thế tử chịu gọi lão nô một tiếng ‘ma ma’, lão nô cũng cả gan nói thêm đôi câu. Trong lòng phu nhân, thế tử cũng như nhị cô nương, tam cô nương, đều là con cái thân sinh, tình cảm và lo lắng không hề khác biệt.”
“Cũng đều bao dung như nhau.”
Việt Hoàn không đáp lại ngay, chỉ dời ánh mắt đi nơi khác, hồi lâu mới khẽ nói:
“Nên để ma ma tiễn ta ra ngoài.”
Lần này hắn không từ chối, để mặc Trương ma ma đưa mình ra khỏi chính viện. Đi được nửa đường, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Mẫu thân cùng nhạc mẫu, thật sự... quan hệ tốt đến thế sao?”
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Trương ma ma từ nhỏ đã chăm sóc Việt Hoàn, lập tức hiểu được ẩn ý trong lời hắn.
Bà nhìn Việt Hoàn, trong lòng cũng sinh chút lo lắng. Chẳng lẽ trong cảm nhận của thế tử, phu nhân sở dĩ yêu thích thiếu phu nhân như vậy, là vì tình cảm với mẫu thân nàng hay sao?
Có lẽ ban đầu đúng là như vậy. Nhưng những ngày gần đây, Trương ma ma nhìn rõ, phu nhân đối với thiếu phu nhân đã sớm có tình cảm riêng, không còn liên quan nhiều đến mẫu thân nàng nữa.
Thiếu phu nhân vốn dĩ có chỗ đáng yêu.
Trương ma ma muốn khuyên nhủ, lại không biết nên mở lời thế nào, đành nhẹ giọng kể lại: “Phu nhân và mẫu thân thiếu phu nhân là chỗ quen biết từ nhỏ. Khi chưa xuất giá, hai người vô cùng thân thiết. Sau khi mẫu thân thiếu phu nhân qua đời, phu nhân đã thương tâm suốt một thời gian dài.”
“Tình cảm giữa hai người họ, cũng chẳng kém gì tình cảm phu nhân dành cho nhị cô nương, tam cô nương.” Nhớ lại những năm tháng xưa cũ, Trương ma ma cũng cảm khái không thôi, “Nhân duyên giữa người với người, vốn dĩ là điều rất kỳ diệu. Ngay cả giữa phu nhân và tỷ muội ruột trong nhà, cũng chưa từng gần gũi như vậy.”
Việt Hoàn nghe xong, trong lòng có chút chấn động. Xưa nay hắn chỉ đoán qua vài lời mẫu thân kể lại, nhưng Trương ma ma là người luôn kề cận bên cạnh, chứng kiến mọi việc, lời bà nói mới thật sự đáng tin.
Hắn không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ rời khỏi chính viện.
Lúc Trương ma ma quay về, thấy Nhan thị đang ngồi ngẩn người trên giường nệm, vừa thấy bà bước vào liền lấy lại tinh thần, hỏi: “Cảnh Hành... vẫn ổn chứ?”
“Phu nhân yên tâm, thế tử mọi thứ đều tốt.” Trương ma ma đến gần, giúp nàng bóp vai, lại nhớ đến lời Việt Hoàn hỏi lúc nãy, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định không giấu, nói thật: “Nô tỳ khi tiễn thế tử ra ngoài, nghe thế tử hỏi... phu nhân và Phó cô nương, có thật sự thân thiết như lời người ngoài nói không.”
“Đang yên đang lành, sao lại hỏi đến chuyện ấy?” Nhan thị hơi ngạc nhiên. Nàng xưa nay không muốn nhắc đến Quỳnh Nương, dù có tưởng niệm cũng chỉ giấu trong lòng, không phải người thích bày ra vết thương lòng.
“Nô tỳ cả gan suy đoán, mong phu nhân đừng giận.”
Nhan thị không nhịn được trừng mắt nhìn bà: “Ngươi lại học ai nói quanh co như vậy? Có lời thì cứ nói.”
Trương ma ma cười nhẹ, rồi kể lại suy đoán của mình: “Thế tử có lẽ cho rằng, phu nhân đối đãi thiếu phu nhân tốt như vậy, là bởi vì cảm tình xưa với Phó cô nương.”
Dù sao khắp kinh thành đều truyền như vậy, nói Nhan thị cùng Phó thị thân như tỷ muội, vị trí thế tử phi sao lại rơi vào tay Trình Yên được?
Phó Đan Quỳnh vốn là thê tử quá cố của Trình Đồng Tế, đến c.h.ế.t cũng chưa từng hòa ly. Trong mắt người ngoài, nàng là chính thất của Trình phủ. Nhưng Trương ma ma hiểu rõ, phu nhân nhà mình cực kỳ chán ghét Trình Đồng Tế, vì để tránh chạm vào nỗi đau của phu nhân, bà luôn gọi là “Phó cô nương”, dù biết không hợp quy củ.
Tuy không hợp, nhưng ít nhất cũng khiến Nhan thị an lòng đôi chút.
“Làm gì có chuyện đó. Yên Nhi là đứa trẻ ngoan, ta thương nàng là vì chính nàng, chứ không phải bởi vì Quỳnh Nương.” Nhan thị nghe xong liền cau mày, cảm thấy những tin đồn kia thật vô căn cứ, xúc phạm tâm ý hài tử của bà.
“Chẳng lẽ có người nhiều chuyện, khiến Cảnh Hành nghe phải?”
“Bọn họ sao biết con dâu ta tốt đến thế nào.” Nhan thị nói rồi, lòng vẫn còn bực bội.
Trương ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân, nay đã là bà bà, sao lại càng thiếu kiên nhẫn. Trước đây chưa từng vì mấy lời đồn nhảm mà nổi giận thế này.”
Nhan thị và Trương ma ma chủ tớ nhiều năm, đương nhiên không so đo. Bà chỉ lẩm bẩm: “Ta chẳng qua là yêu ai yêu cả đường đi, sợ Yên Nhi bị tổn thương.”
Từ khi biết Trình Yên mất mẹ từ nhỏ, không nơi nương tựa, trong lòng bà liền dâng lên thương xót. Sau khi nàng gả đến phủ, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bà sao có thể không che chở?
“Chỉ là nàng với Cảnh Hành, từ đầu đến cuối vẫn không quá thân thiết. Ta trong lòng lo lắng. Hôm qua Cảnh Hành mang theo nàng đến tặng túi tiền, ta còn tưởng giữa hai người đã tốt hơn nhiều, ai ngờ...” Nhan thị lại rầu rĩ thở dài.
Có một số lời, thật sự là nói cũng không được, không nói cũng không xong.
Chính là cái gọi là “quan tâm tất loạn”.
Thấy bà như thế, Trương ma ma lại nhẹ giọng khuyên: “Phu nhân, theo ngu kiến của nô tỳ, về sau người chớ can thiệp quá nhiều vào chuyện giữa thế tử và thiếu phu nhân. Vợ chồng son đã thành thân, ngày tháng là do hai người họ cùng nhau trải qua, người cũng đừng lo quá.”
“Huống chi...”
“Thế tử là người chính trực, lương thiện. Đợi đến lúc hắn nhận ra thiếu phu nhân tốt thế nào, tự nhiên vợ chồng sẽ hòa thuận.” Trương ma ma tuy không hiểu nhiều về đạo phu thê, nhưng lấy góc nhìn người ngoài mà luận, nàng thấy rõ ràng như vậy là đủ.
“Hiện tại chỉ là thế tử nhất thời chưa nhận ra, phu nhân cũng đừng chen tay vào.”
“Lúc trước người chưa từng nhắc đến, không phải hai người họ cũng vẫn sống yên ổn sao?”
Khuyên mãi, cuối cùng Nhan thị cũng dịu lại, quyết định buông tay chuyện giữa vợ chồng son, không hỏi han thêm.
“Phu nhân đừng lo lắng quá, thế tử và thiếu phu nhân đều ở trong phủ, có chuyện gì người ắt sẽ sớm biết.”
“Ngươi nói đúng.” Nhan thị bất đắc dĩ thở dài, nhớ lại dáng vẻ Việt Hoàn lúc rời đi, trong lòng không khỏi nhói đau: “Ngươi nói, lời ta hôm nay... có phải đã khiến Cảnh Hành bị tổn thương?”
Trương ma ma nghĩ đến chuyện Việt Hoàn vừa nói trước khi đi, liền kể lại cho phu nhân nghe.
Nhan thị nghe xong, sắc mặt càng thêm nặng nề, khiến Trương ma ma khó hiểu: “Phu nhân, có điều gì không ổn sao?”
“Cũng không phải.” Nhan thị khẽ thở dài, không giấu giếm, “Chỉ là sau khi nghe ngươi nói, ta càng cảm thấy mình có lỗi với Cảnh Hành.”
“Ta chỉ mong vợ chồng nó hòa thuận, nhưng chưa từng suy xét đến cảm thụ của con trai mình.”
Trương ma ma vội an ủi: “Phu nhân cũng chỉ là vì muốn tốt cho họ, thế tử sẽ hiểu, người ngàn vạn đừng lo nghĩ nhiều.”
Dưới lời khuyên của Trương ma ma, tâm tình Nhan thị cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Việt Hoàn từ chính viện trở về Thanh Khê viện, vừa đi đến hành lang đã bắt gặp Trình Yên. Nàng vẫn như thường ngày, yên tĩnh đứng đó chờ hắn, nhưng Việt Hoàn lại không biết phải đối mặt thế nào, chỉ lãnh đạm gật đầu một cái rồi lập tức quay người đi thẳng vào thư phòng.
Chỉ còn lại một mình Trình Yên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có đôi chút ngẩn ngơ, nhịn không được tự hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phương Chung vốn là người lanh lợi, nhìn thấy thiếu phu nhân như vậy liền hiểu ra nàng đang hiểu lầm, bèn bước lên trấn an: “Thiếu phu nhân, hôm nay thế tử ở Hộ Bộ chịu không ít uất ức, hiện còn đang xử lý công vụ khẩn cấp. Một lát nếu có truyền thiện, phiền thiếu phu nhân đến thư phòng một chuyến.”
Nghe hắn nói như vậy, Trình Yên cũng yên tâm hơn phần nào.
Phương Chung nói xong, liền vội vã đuổi theo bước chân của Việt Hoàn. Lúc bước vào thư phòng, thấy chủ tử đã yên vị, hắn nhanh chóng bẩm báo: “Thế tử, vừa rồi sau khi ngài đến chính viện, tiểu nhân nhận được tin, nói rằng thiếu phu nhân ở Trình phủ chỉ lưu lại chừng một canh giờ rồi lập tức hồi phủ.”
Việt Hoàn nghe xong liền nhíu mày: “Sao vậy? Người Trình phủ khi dễ nàng sao?”
Phương Chung nghe vậy liền lúng túng, không biết nên trả lời thế nào, chuyện này hắn cũng không rõ.
“Tiểu nhân nghe nói Trình phủ chủ mẫu bị phong hàn, mới gọi thiếu phu nhân về thăm.”
“A.” Việt Hoàn cười lạnh một tiếng, trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc.
Lý thị vốn không phải mẫu thân ruột của Trình Yên, bị phong hàn thì sao? Nói là mời nàng về hầu bệnh, có ai thật lòng tin tưởng chứ?
Phương Chung nghe thế tử hừ lạnh thì ngẫm nghĩ thêm, liền dè dặt hỏi: “Chẳng lẽ... là vị Trình phu nhân kia cố ý gọi thiếu phu nhân về hầu bệnh, thực ra là muốn gây khó dễ?”
Chưa dứt lời đã bị Việt Hoàn quát lớn: “Ngươi lại nói vớ vẩn gì đó!”
Hắn đưa tay day trán, một bụng suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi cũng nhờ mấy câu vô ý của Phương Chung mà vơi đi ít nhiều.
Trong lòng hắn đã mơ hồ đoán ra lý do Trình Yên bị gọi về, đơn giản là vì cái gọi là "Thanh Sơn Thư Viện đồng sinh khảo thí".
Hắn quay sang hỏi: “Kỳ khảo thí của đồng sinh Thanh Sơn Thư Viện, khi nào bắt đầu?”
“Dạ, cũng trong mấy ngày tới.” Phương Chung lập tức đáp.
Việt Hoàn từ trên bàn sách lấy ra một tờ giấy trắng, bắt đầu đề bút viết. Khi mực đã khô, hắn đưa thư cho Phương Chung: “Đi Trình phủ một chuyến, đích thân giao bái thiếp này cho nhạc phụ. Hẳn là còn kịp.”
Phương Chung nhận lấy bái thiếp, vội vàng xuất phủ.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Việt Hoàn ngồi im, rất lâu sau, mới thấy Trình Yên xuất hiện trước cửa. Nàng đứng ngoài, nhẹ giọng gọi: “Thế tử.”
Biểu tình Trình Yên vẫn y như thường ngày, dịu dàng ôn hòa, không mang lấy nửa phần oán trách.
Việt Hoàn nghe thấy, trong lòng không khỏi sinh ra áy náy, rõ ràng đã từng hứa sẽ đối đãi nàng thật tốt, nhưng không hiểu vì sao, hết lần này đến lần khác, lại bị hoàn cảnh đẩy đến rối ren.
Bà bà tuy nói sẽ cho Trương ma ma đến đón nàng, nhưng nàng thật sự không muốn chờ lâu đến vậy, liền lấy cớ vội vàng rời đi. Cũng may Lý thị và Trình Nhuế lúc ấy vẫn chưa tìm được cớ gì để ngăn nàng lại.
Ngồi trên xe ngựa, tâm tình Trình Yên trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nàng nhớ đến những lời Lý thị và Trình Nhuế đã nói, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Lý thị mấy năm nay luôn khắt khe với mình. Tựa hồ từ khoảnh khắc nàng dũng cảm phản bác lại, những bóng ma trong quá khứ ấy đã dần dần tan biến.
Đây là lần đầu tiên nàng kiên định phản kháng như vậy, tuy rằng trong mắt nhiều người, hành động ấy có lẽ chẳng đáng gì.
Xuân Lan và Thải Hà cũng vô cùng kích động.
Hai người ngồi bên cạnh Trình Yên, vui vẻ trò chuyện, từ tận đáy lòng mà mừng cho nàng.
Sau khi trở về Việt Quốc công phủ, Trình Yên vẫn chưa nhắc đến những lời Lý thị đã nói với bà bà. Nàng tuy không rõ vì sao Trình Đồng Tế và Lý thị lại tin rằng chuyện này đối với Việt Quốc công phủ dễ như trở bàn tay, nhưng nàng thật sự không muốn mở miệng nói ra.
Chân trước nàng vừa đặt chân đến Thanh Khê viện, thì sau lưng Lý thị đã gửi tới một phong thư. Trong thư lời lẽ gay gắt, giận dữ trách mắng nàng bất hiếu.
Hết lần này đến lần khác dùng những lời cay nghiệt mắng nhiếc, Trình Yên đọc kỹ từng câu, tuy không còn buồn rầu như trước, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có đôi chút lo lắng.
Niềm vui trên xe ngựa sớm đã tiêu tan, thay vào đó là nỗi lo lắng nặng nề. Trình Yên cẩn thận cất thư đi.
Xuân Lan và Thải Hà chạy đến, lo lắng nhìn nàng.
“Thiếu phu nhân, là xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Yên chậm rãi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là Lý thị có hơi không chịu nổi mà thôi.”
Thải Hà vô cùng tín nhiệm Trình Yên, chỉ cần nàng nói không có việc gì, thì sẽ tin tưởng là thật. Thấy Trình Yên lắc đầu, nàng cũng cho là mọi chuyện ổn thỏa.
Xuân Lan thấy vậy, liền dỗ Thải Hà đi nhà bếp nhỏ hầm canh: “Trước kia không có điều kiện, giờ trong viện đã có nhà bếp nhỏ, ngươi nên tranh thủ biểu hiện cho tốt một phen.”
“Xuân Lan tỷ tỷ nói phải lắm.” Thải Hà không chút nghi ngờ, vui vẻ đồng ý, “Thiếu phu nhân, ngài muốn uống canh gì?”
“Cứ vào nhà bếp xem có gì thì nấu cái đó, không cần phí công chuẩn bị quá cầu kỳ.” Trình Yên đối với chuyện ăn uống thật ra cũng không có quá nhiều khẩu vị hay yêu cầu.
Nhưng nàng không biết rằng Thải Hà chờ chính là những lời này. Tuy hiện tại viện có nhà bếp nhỏ, nhưng việc mua nguyên liệu vẫn do đại bếp tổng quản. Muốn nấu món gì, vẫn phải đến đại bếp lĩnh nguyên liệu.
Mà điều Thải Hà thích nhất chính là được cùng các đầu bếp nữ nói chuyện phiếm.
Tâm tư của nàng đơn giản, chỉ là muốn biết thế tử thích ăn gì, sau khi hỏi thăm rõ ràng thì có thể về nói cho Trình Yên biết. Cả nàng và Xuân Lan đều mong thiếu phu nhân và thế tử có thể phu thê hòa thuận.
Sau khi Thải Hà đi rồi, Xuân Lan lo lắng nhìn về phía Trình Yên: “Thiếu phu nhân, thật sự không có chuyện gì sao?”
So với Thải Hà, Xuân Lan cẩn thận và nhạy bén hơn nhiều. Có lẽ vì lớn tuổi hơn một chút, nàng càng thấu hiểu tình cảnh của Trình Yên.
Thật ra Trình Yên cũng không rõ ràng lắm liệu có thật sự không có việc gì.
Có một số việc thật sự rất khó đoán trước.
Tựa như nàng vốn nghĩ Trình Đồng Tế và Lý thị sẽ còn muốn giữ thể diện, sẽ không đến mức nói rõ những chuyện kia với nàng. Ai ngờ, hai người ấy lại chẳng hề màng đến mặt mũi gì nữa.
Chuyện đã đến mức trắng trợn bày ra trước mặt.
Hiện tại, tuy nàng chưa đồng ý với Lý thị, nhưng Trình Yên cũng không biết Lý thị liệu có dễ dàng buông tay như vậy hay không.
“Còn không biết sau khi phụ thân hồi phủ, Lý thị sẽ nói với ông ấy những gì.”
Trình Yên nhẹ giọng nói, nhưng nàng hiểu rõ kết quả sẽ ra sao. Lý thị sao có thể vì nàng mà nói tốt, không thêm mắm dặm muối đã là không tồi, chờ sau khi nói ra, Trình phủ sẽ nghĩ như thế nào, ai có thể lường trước? “Kia… vậy phải làm sao bây giờ?” Xuân Lan lo lắng hỏi. Nàng từng chứng kiến Trình phụ lạnh nhạt, thờ ơ với Trình Yên, cũng từng thấy ông ta phó mặc mọi chuyện cho Lý thị.
Người chịu khổ, chỉ có Trình Yên mà thôi.
“Hiện giờ còn chưa rõ mọi chuyện, cũng chưa cần quá lo lắng.” Trình Yên mỉm cười an ủi Xuân Lan, “Chúng ta ở tại Quốc công phủ, phụ thân thì ở tại Trình phủ, cha con hai người vốn cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt.”
“Ông ấy cũng chỉ có thể thông qua Lý thị truyền lời, ta không nghe thì thôi.”
Những lời cuối cùng này, Trình Yên nói ra thật không dễ dàng.
Xuân Lan cũng biết, để có thể nói ra những lời ấy, Trình Yên đã phải lấy bao nhiêu dũng khí.
Lễ pháp trọng hiếu đạo, “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu”. Dù Trình Yên hiện giờ đã xuất giá, nhưng Trình Đồng Tế là phụ thân, nếu ông ta ra lệnh điều gì, nàng cũng không thể trái lời. Bằng không, chính là bất hiếu.
“Thiếu phu nhân tính toán thế nào?” Xuân Lan cẩn thận hỏi.
Trình Yên thầm nghĩ: mình còn có thể làm gì khác? Chỉ có thể đi một bước, xem một bước.
Nàng không biết con đường phía trước sẽ ra sao, nhưng quay đầu lại thì đã không còn lối.
“Xuân Lan, ngươi biết không, tuy ta biết rõ hôm nay không nên làm trái ý Lý thị, bởi vì nàng truyền đạt chính là ý của phụ thân, làm trái ý nàng tức là làm trái ý phụ thân.” Trình Yên nói đến đây, trong lòng vẫn còn run rẩy.
Nàng không phải không sợ.
Sợ phụ thân sẽ trách tội.
Sợ người đời chỉ trích nàng bất hiếu. Lo lắng thì có rất nhiều, nhưng Trình Yên vẫn làm như vậy.
“Cho dù trong lòng ta hiện giờ còn sợ hãi, khó có thể bình tâm, nhưng khi đó, ta không hề hối hận.” Trình Yên cũng không rõ tâm tư mình lúc này đại biểu cho điều gì, nàng chỉ là không kìm được, nói ra những suy nghĩ thật trong lòng.
Trình Yên nghĩ, có lẽ trong lòng nàng là đang hận phụ thân.
Xuân Lan nghe đến đây, suýt nữa liền bật khóc.
Nàng biết tiểu thư nhà mình bao nhiêu năm qua sống không dễ dàng chút nào.
“Thiếu phu nhân, hết thảy rồi sẽ qua thôi.”
“So với trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều, kỳ thật ta cảm thấy rất mãn nguyện.” Trình Yên nói ra từ tận đáy lòng.
Kỳ thật, nàng cũng không rõ quyết định của bản thân rốt cuộc là đúng hay sai. Từ trước tới nay, chưa từng có ai dạy nàng rằng nếu gặp phải chuyện như vậy thì nên xử lý thế nào. Nàng chỉ biết cảm kích bà bà đã đối xử tốt với mình.
Còn việc xin lỗi nhà chồng, nàng lại không nguyện làm ra dù chỉ nửa phần.
Dù rằng những chuyện ấy, có lẽ thật sự như lời Trình phụ nói, vốn chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Con đường phía trước còn rất dài, mờ mịt không thấy chút hy vọng nào, mà nàng, chỉ có thể không ngừng nhủ với bản thân phải dũng cảm bước tiếp về phía trước.
Hôm nay Việt Hoàn hồi phủ sớm, vừa về đã đi thẳng đến chính viện thỉnh an. Nhan thị nhìn thấy Việt Hoàn, tự nhiên là vui mừng, vội gọi hắn đến ngồi bên cạnh.
“Khó có khi về sớm một chút, sao còn phải đến đây thỉnh an?” Nhan thị cười nói.
“Sáng tối thưa hầu vốn là quy củ, chỉ là con thật sự bận rộn, từ trước đến nay cũng ít khi hầu hạ phụ mẫu. Mẫu thân không trách tội con chậm trễ, trong lòng con đã rất cảm kích rồi.” Việt Hoàn nghiêm túc đáp.
Nhan thị nghe vậy lại nửa oán trách, nửa vui mừng, quay sang Trương ma ma nói: “Nghe một chút, nghe một chút xem. Thành thân rồi quả nhiên là khác, trước kia nhưng đâu có nói ra những lời ngọt như vậy.”
Trương ma ma biết phu nhân trong lòng đang cực kỳ vui mừng khi thấy thế tử, liền cười hoà giải: “Thế tử chớ nên để tâm lời phu nhân, chẳng qua phu nhân ngày ngày đều trông ngóng ngài trở về. Nay ngài về được một chuyến, phu nhân vui mừng còn không kịp đó.”
Nhan thị lườm Trương ma ma một cái, rồi sai bà đưa canh đã hầm sẵn lên.
“Mau nếm thử đi, là Trương ma ma đã dậy sớm hầm đó.”
Mẫu thân có lòng, Việt Hoàn đương nhiên không từ chối. Nhan thị thấy hắn ăn, trong lòng càng thêm xót xa, liền mở miệng hỏi: “Bệ hạ có từng đề cập năm nay khi nào sẽ phong ấn không?”
Đây cũng không phải chuyện gì cần giữ kín, Việt Hoàn cũng không giấu: “Khâm Thiên Giám vẫn đang tính toán ngày lành. Có điều do trừ tịch cung yến mà Thượng thư đại nhân vô cùng bận rộn, gần đây tính tình cũng tệ đi nhiều.”
“Cuối năm, Hộ Bộ là lúc bận rộn nhất, cũng khó trách Lục đại nhân nóng nảy.”
“Suốt ngày đều lo lắng sốt ruột, việc hạch toán các khoản còn phải chờ các bộ khác trình lên quy tắc chi tiết thì mới quyết toán được.” Việt Hoàn hơi buồn bực, ở trước mặt mẫu thân cũng không giấu diếm, tỏ ra không chút phòng bị.
Nhan thị kỳ thực rất vui khi thấy Việt Hoàn có thể thoải mái trò chuyện với mình như vậy. Không có người làm mẹ nào lại không mong con thân cận với mình. Nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn, nàng vẫn không khỏi lo lắng: “Bình thường con ở cùng con dâu, các con thường nói những chuyện gì?”
Nhan thị có lo lắng cũng không phải vô cớ. Việt Hoàn khi ở bên nàng thì có thể trò chuyện đủ điều, nhưng về đến Thanh Khê viện đối mặt với Trình Yên, thì không biết giữa họ còn có bao lời để nói.
Bị hỏi bất ngờ, Việt Hoàn có chút kinh ngạc. Hắn cùng Trình Yên đã thành thân một thời gian, mẫu thân xưa nay chưa từng hỏi đến chuyện riêng tư như thế, nay đột nhiên lại hỏi, khiến hắn hơi bất ngờ.
Một lúc lâu sau mới đáp: “Chỉ là nói mấy chuyện thú vị gặp phải hằng ngày.”
Thực ra, Trình Yên vốn không phải người hay nói nhiều. Đại đa số thời gian, nàng chỉ lặng lẽ lắng nghe hắn nói. Nàng kỳ thực là một người nghe rất tốt, bất kể hắn nói gì, ánh mắt nàng luôn yên tĩnh, ôn hòa như thế.
Nhưng ở trước mặt thê tử và mẫu thân, cảm giác lại rất khác biệt. Có những chuyện có thể thoải mái nói với mẫu thân mà không cần dè chừng, nhưng khi đối diện với thê tử, lại cảm thấy khó mở lời.
Việt Hoàn mải suy nghĩ miên man, khiến Nhan thị thêm lo lắng. “Làm sao mà sắc mặt lại thế kia? Có phải có chuyện khó xử gì không?”
Lúc này canh đã uống được quá nửa, vốn dĩ Việt Hoàn có rất nhiều điều muốn tâm sự cùng mẫu thân, nhưng giờ lại không biết nên tiếp tục từ đâu.
Sợ mẫu thân lo lắng, hắn liền che giấu cảm xúc trên mặt, đáp: “Không có gì khó xử, con cùng Trình Yên…”
“Mỗi ngày chung sống cũng tính là hòa hợp.”
“Chỉ là đôi khi, nhi cũng không hiểu nàng đang nghĩ gì.”
Khi nói những lời này, hắn không tránh khỏi lại nghĩ tới Trình Yên. Hắn cho rằng bọn họ còn chưa đủ thân thuộc, nhưng lại không hiểu vì sao bản thân luôn nghĩ đến nàng. Đối mặt với mẫu thân, lại cảm thấy khó bày tỏ.
Sự do dự này khiến Nhan thị càng thêm lo lắng, bắt đầu hỏi han tỉ mỉ về quan hệ giữa hắn và Trình Yên, hỏi đến mức có phần sốt ruột.
Từ trước đến nay, hắn luôn cảm thấy mẫu thân quan tâm đến Trình Yên quá mức.
Cứ tưởng rằng sau khi thành thân, mẫu thân sẽ không như thế nữa, không ngờ…
Nhan thị nhìn Việt Hoàn, cuối cùng không nhịn được mà khuyên bảo: “Cảnh Hành, chớ trách mẫu thân lắm lời. Yên Nhi những năm qua thực sự quá gian nan. Con là phu quân của nàng, phải bao dung nàng nhiều hơn một chút.”
Những lời này, từ khi Trình Yên còn chưa gả đến, mẫu thân đã từng dặn dò hắn không biết bao nhiêu lần. Hắn vốn tưởng rằng thời gian qua đi lâu như vậy, bản thân hẳn đã quen rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng đến hôm nay mới nhận ra, hắn căn bản không thể quen được.
[Vịt đọc sách nè :V]
Việt Hoàn không nói gì, chỉ rũ mắt, lặng lẽ chịu đựng.
Nhan thị dịu dàng hỏi: “Cảnh Hành, có nghe nương nói gì không?”
“Đa tạ mẫu thân quan tâm.”
Giọng nói Việt Hoàn mang theo vài phần lạnh nhạt, Nhan thị nghe rõ, còn định nói thêm điều gì, nhưng chỉ thấy hắn đặt chén xuống một bên, tùy ý dùng khăn tay lau miệng, rồi đứng dậy cáo từ: “Con không có gì trở ngại.”
Không khí vốn hài hòa phút chốc tan biến. Việt Hoàn kỳ thực hiểu rõ, chỉ cần nói một câu dịu dàng là có thể làm dịu lòng mẫu thân. Nhưng ngần ấy năm qua, hắn vẫn không thể quen, cũng không muốn thỏa hiệp.
“Ở trong mắt mẫu thân, con thật sự là người không đáng tin như vậy sao?”
“Mẫu thân cứ yên tâm, nếu nàng đã là thê tử của con, con tự sẽ đối tốt với nàng.”
Lời của Việt Hoàn vẫn mang theo chút lạnh lẽo, bất cứ ai cũng có thể nghe ra trong giọng hắn có ẩn chứa cảm xúc.
Nhan thị còn muốn nói gì đó, nhưng Việt Hoàn đã quay người rời đi, nàng cũng không gọi hắn lại, chỉ sai Trương ma ma đưa tiễn.
Trương ma ma theo chân tiễn ra ngoài, thấy sắc mặt Việt Hoàn không mấy tốt, bèn khuyên nhủ vài câu, lại đưa thêm một cái lò sưởi tay.
Việt Hoàn hơi tỏ vẻ không vui: “Ta không cần cái này.”
Trương ma ma mỉm cười ôn hòa: “Đây là phu nhân sai nô tỳ chuẩn bị. Phu nhân nói, dạo này thời tiết ngày càng lạnh, muốn thế tử chú ý giữ gìn thân thể nhiều hơn.”
Nghe nói là ý của Nhan thị, bước chân Việt Hoàn liền khựng lại đôi chút. Thấy hắn không có ý từ chối, Trương ma ma liền đưa lò sưởi tay lên, lần này Việt Hoàn không từ chối nữa, chỉ hơi ngập ngừng, quay sang hỏi: “Ma ma, mẫu thân... vẫn ổn chứ?”
“Lúc nãy, lời ta nói có vẻ hơi nặng.”
Việt Hoàn bắt đầu suy xét lại bản thân, dặn dò ma ma chuyển lời với mẫu thân rằng mình hoàn toàn không có ý bất kính.
Trương ma ma cười đáp: “Phu nhân sẽ không để tâm đâu. Thế tử chịu gọi lão nô một tiếng ‘ma ma’, lão nô cũng cả gan nói thêm đôi câu. Trong lòng phu nhân, thế tử cũng như nhị cô nương, tam cô nương, đều là con cái thân sinh, tình cảm và lo lắng không hề khác biệt.”
“Cũng đều bao dung như nhau.”
Việt Hoàn không đáp lại ngay, chỉ dời ánh mắt đi nơi khác, hồi lâu mới khẽ nói:
“Nên để ma ma tiễn ta ra ngoài.”
Lần này hắn không từ chối, để mặc Trương ma ma đưa mình ra khỏi chính viện. Đi được nửa đường, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Mẫu thân cùng nhạc mẫu, thật sự... quan hệ tốt đến thế sao?”
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Trương ma ma từ nhỏ đã chăm sóc Việt Hoàn, lập tức hiểu được ẩn ý trong lời hắn.
Bà nhìn Việt Hoàn, trong lòng cũng sinh chút lo lắng. Chẳng lẽ trong cảm nhận của thế tử, phu nhân sở dĩ yêu thích thiếu phu nhân như vậy, là vì tình cảm với mẫu thân nàng hay sao?
Có lẽ ban đầu đúng là như vậy. Nhưng những ngày gần đây, Trương ma ma nhìn rõ, phu nhân đối với thiếu phu nhân đã sớm có tình cảm riêng, không còn liên quan nhiều đến mẫu thân nàng nữa.
Thiếu phu nhân vốn dĩ có chỗ đáng yêu.
Trương ma ma muốn khuyên nhủ, lại không biết nên mở lời thế nào, đành nhẹ giọng kể lại: “Phu nhân và mẫu thân thiếu phu nhân là chỗ quen biết từ nhỏ. Khi chưa xuất giá, hai người vô cùng thân thiết. Sau khi mẫu thân thiếu phu nhân qua đời, phu nhân đã thương tâm suốt một thời gian dài.”
“Tình cảm giữa hai người họ, cũng chẳng kém gì tình cảm phu nhân dành cho nhị cô nương, tam cô nương.” Nhớ lại những năm tháng xưa cũ, Trương ma ma cũng cảm khái không thôi, “Nhân duyên giữa người với người, vốn dĩ là điều rất kỳ diệu. Ngay cả giữa phu nhân và tỷ muội ruột trong nhà, cũng chưa từng gần gũi như vậy.”
Việt Hoàn nghe xong, trong lòng có chút chấn động. Xưa nay hắn chỉ đoán qua vài lời mẫu thân kể lại, nhưng Trương ma ma là người luôn kề cận bên cạnh, chứng kiến mọi việc, lời bà nói mới thật sự đáng tin.
Hắn không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ rời khỏi chính viện.
Lúc Trương ma ma quay về, thấy Nhan thị đang ngồi ngẩn người trên giường nệm, vừa thấy bà bước vào liền lấy lại tinh thần, hỏi: “Cảnh Hành... vẫn ổn chứ?”
“Phu nhân yên tâm, thế tử mọi thứ đều tốt.” Trương ma ma đến gần, giúp nàng bóp vai, lại nhớ đến lời Việt Hoàn hỏi lúc nãy, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định không giấu, nói thật: “Nô tỳ khi tiễn thế tử ra ngoài, nghe thế tử hỏi... phu nhân và Phó cô nương, có thật sự thân thiết như lời người ngoài nói không.”
“Đang yên đang lành, sao lại hỏi đến chuyện ấy?” Nhan thị hơi ngạc nhiên. Nàng xưa nay không muốn nhắc đến Quỳnh Nương, dù có tưởng niệm cũng chỉ giấu trong lòng, không phải người thích bày ra vết thương lòng.
“Nô tỳ cả gan suy đoán, mong phu nhân đừng giận.”
Nhan thị không nhịn được trừng mắt nhìn bà: “Ngươi lại học ai nói quanh co như vậy? Có lời thì cứ nói.”
Trương ma ma cười nhẹ, rồi kể lại suy đoán của mình: “Thế tử có lẽ cho rằng, phu nhân đối đãi thiếu phu nhân tốt như vậy, là bởi vì cảm tình xưa với Phó cô nương.”
Dù sao khắp kinh thành đều truyền như vậy, nói Nhan thị cùng Phó thị thân như tỷ muội, vị trí thế tử phi sao lại rơi vào tay Trình Yên được?
Phó Đan Quỳnh vốn là thê tử quá cố của Trình Đồng Tế, đến c.h.ế.t cũng chưa từng hòa ly. Trong mắt người ngoài, nàng là chính thất của Trình phủ. Nhưng Trương ma ma hiểu rõ, phu nhân nhà mình cực kỳ chán ghét Trình Đồng Tế, vì để tránh chạm vào nỗi đau của phu nhân, bà luôn gọi là “Phó cô nương”, dù biết không hợp quy củ.
Tuy không hợp, nhưng ít nhất cũng khiến Nhan thị an lòng đôi chút.
“Làm gì có chuyện đó. Yên Nhi là đứa trẻ ngoan, ta thương nàng là vì chính nàng, chứ không phải bởi vì Quỳnh Nương.” Nhan thị nghe xong liền cau mày, cảm thấy những tin đồn kia thật vô căn cứ, xúc phạm tâm ý hài tử của bà.
“Chẳng lẽ có người nhiều chuyện, khiến Cảnh Hành nghe phải?”
“Bọn họ sao biết con dâu ta tốt đến thế nào.” Nhan thị nói rồi, lòng vẫn còn bực bội.
Trương ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân, nay đã là bà bà, sao lại càng thiếu kiên nhẫn. Trước đây chưa từng vì mấy lời đồn nhảm mà nổi giận thế này.”
Nhan thị và Trương ma ma chủ tớ nhiều năm, đương nhiên không so đo. Bà chỉ lẩm bẩm: “Ta chẳng qua là yêu ai yêu cả đường đi, sợ Yên Nhi bị tổn thương.”
Từ khi biết Trình Yên mất mẹ từ nhỏ, không nơi nương tựa, trong lòng bà liền dâng lên thương xót. Sau khi nàng gả đến phủ, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bà sao có thể không che chở?
“Chỉ là nàng với Cảnh Hành, từ đầu đến cuối vẫn không quá thân thiết. Ta trong lòng lo lắng. Hôm qua Cảnh Hành mang theo nàng đến tặng túi tiền, ta còn tưởng giữa hai người đã tốt hơn nhiều, ai ngờ...” Nhan thị lại rầu rĩ thở dài.
Có một số lời, thật sự là nói cũng không được, không nói cũng không xong.
Chính là cái gọi là “quan tâm tất loạn”.
Thấy bà như thế, Trương ma ma lại nhẹ giọng khuyên: “Phu nhân, theo ngu kiến của nô tỳ, về sau người chớ can thiệp quá nhiều vào chuyện giữa thế tử và thiếu phu nhân. Vợ chồng son đã thành thân, ngày tháng là do hai người họ cùng nhau trải qua, người cũng đừng lo quá.”
“Huống chi...”
“Thế tử là người chính trực, lương thiện. Đợi đến lúc hắn nhận ra thiếu phu nhân tốt thế nào, tự nhiên vợ chồng sẽ hòa thuận.” Trương ma ma tuy không hiểu nhiều về đạo phu thê, nhưng lấy góc nhìn người ngoài mà luận, nàng thấy rõ ràng như vậy là đủ.
“Hiện tại chỉ là thế tử nhất thời chưa nhận ra, phu nhân cũng đừng chen tay vào.”
“Lúc trước người chưa từng nhắc đến, không phải hai người họ cũng vẫn sống yên ổn sao?”
Khuyên mãi, cuối cùng Nhan thị cũng dịu lại, quyết định buông tay chuyện giữa vợ chồng son, không hỏi han thêm.
“Phu nhân đừng lo lắng quá, thế tử và thiếu phu nhân đều ở trong phủ, có chuyện gì người ắt sẽ sớm biết.”
“Ngươi nói đúng.” Nhan thị bất đắc dĩ thở dài, nhớ lại dáng vẻ Việt Hoàn lúc rời đi, trong lòng không khỏi nhói đau: “Ngươi nói, lời ta hôm nay... có phải đã khiến Cảnh Hành bị tổn thương?”
Trương ma ma nghĩ đến chuyện Việt Hoàn vừa nói trước khi đi, liền kể lại cho phu nhân nghe.
Nhan thị nghe xong, sắc mặt càng thêm nặng nề, khiến Trương ma ma khó hiểu: “Phu nhân, có điều gì không ổn sao?”
“Cũng không phải.” Nhan thị khẽ thở dài, không giấu giếm, “Chỉ là sau khi nghe ngươi nói, ta càng cảm thấy mình có lỗi với Cảnh Hành.”
“Ta chỉ mong vợ chồng nó hòa thuận, nhưng chưa từng suy xét đến cảm thụ của con trai mình.”
Trương ma ma vội an ủi: “Phu nhân cũng chỉ là vì muốn tốt cho họ, thế tử sẽ hiểu, người ngàn vạn đừng lo nghĩ nhiều.”
Dưới lời khuyên của Trương ma ma, tâm tình Nhan thị cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Việt Hoàn từ chính viện trở về Thanh Khê viện, vừa đi đến hành lang đã bắt gặp Trình Yên. Nàng vẫn như thường ngày, yên tĩnh đứng đó chờ hắn, nhưng Việt Hoàn lại không biết phải đối mặt thế nào, chỉ lãnh đạm gật đầu một cái rồi lập tức quay người đi thẳng vào thư phòng.
Chỉ còn lại một mình Trình Yên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có đôi chút ngẩn ngơ, nhịn không được tự hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phương Chung vốn là người lanh lợi, nhìn thấy thiếu phu nhân như vậy liền hiểu ra nàng đang hiểu lầm, bèn bước lên trấn an: “Thiếu phu nhân, hôm nay thế tử ở Hộ Bộ chịu không ít uất ức, hiện còn đang xử lý công vụ khẩn cấp. Một lát nếu có truyền thiện, phiền thiếu phu nhân đến thư phòng một chuyến.”
Nghe hắn nói như vậy, Trình Yên cũng yên tâm hơn phần nào.
Phương Chung nói xong, liền vội vã đuổi theo bước chân của Việt Hoàn. Lúc bước vào thư phòng, thấy chủ tử đã yên vị, hắn nhanh chóng bẩm báo: “Thế tử, vừa rồi sau khi ngài đến chính viện, tiểu nhân nhận được tin, nói rằng thiếu phu nhân ở Trình phủ chỉ lưu lại chừng một canh giờ rồi lập tức hồi phủ.”
Việt Hoàn nghe xong liền nhíu mày: “Sao vậy? Người Trình phủ khi dễ nàng sao?”
Phương Chung nghe vậy liền lúng túng, không biết nên trả lời thế nào, chuyện này hắn cũng không rõ.
“Tiểu nhân nghe nói Trình phủ chủ mẫu bị phong hàn, mới gọi thiếu phu nhân về thăm.”
“A.” Việt Hoàn cười lạnh một tiếng, trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc.
Lý thị vốn không phải mẫu thân ruột của Trình Yên, bị phong hàn thì sao? Nói là mời nàng về hầu bệnh, có ai thật lòng tin tưởng chứ?
Phương Chung nghe thế tử hừ lạnh thì ngẫm nghĩ thêm, liền dè dặt hỏi: “Chẳng lẽ... là vị Trình phu nhân kia cố ý gọi thiếu phu nhân về hầu bệnh, thực ra là muốn gây khó dễ?”
Chưa dứt lời đã bị Việt Hoàn quát lớn: “Ngươi lại nói vớ vẩn gì đó!”
Hắn đưa tay day trán, một bụng suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi cũng nhờ mấy câu vô ý của Phương Chung mà vơi đi ít nhiều.
Trong lòng hắn đã mơ hồ đoán ra lý do Trình Yên bị gọi về, đơn giản là vì cái gọi là "Thanh Sơn Thư Viện đồng sinh khảo thí".
Hắn quay sang hỏi: “Kỳ khảo thí của đồng sinh Thanh Sơn Thư Viện, khi nào bắt đầu?”
“Dạ, cũng trong mấy ngày tới.” Phương Chung lập tức đáp.
Việt Hoàn từ trên bàn sách lấy ra một tờ giấy trắng, bắt đầu đề bút viết. Khi mực đã khô, hắn đưa thư cho Phương Chung: “Đi Trình phủ một chuyến, đích thân giao bái thiếp này cho nhạc phụ. Hẳn là còn kịp.”
Phương Chung nhận lấy bái thiếp, vội vàng xuất phủ.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Việt Hoàn ngồi im, rất lâu sau, mới thấy Trình Yên xuất hiện trước cửa. Nàng đứng ngoài, nhẹ giọng gọi: “Thế tử.”
Biểu tình Trình Yên vẫn y như thường ngày, dịu dàng ôn hòa, không mang lấy nửa phần oán trách.
Việt Hoàn nghe thấy, trong lòng không khỏi sinh ra áy náy, rõ ràng đã từng hứa sẽ đối đãi nàng thật tốt, nhưng không hiểu vì sao, hết lần này đến lần khác, lại bị hoàn cảnh đẩy đến rối ren.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương