Việt Hoàn muốn mở miệng hỏi chuyện xuất phủ, rốt cuộc vẫn không thể cất lời. Mà Trình Yên thì hoàn toàn không hay biết hắn đang ôm ấp nghi vấn trong lòng.
Ngày trở về Trình phủ hôm ấy hiếm hoi là một ngày nắng đẹp. Dù vậy, Xuân Lan vẫn cẩn thận phủ kín người nàng, sợ nàng bị nhiễm lạnh.
Thải Hà lại càng chu đáo, đem lò sưởi tay đưa cho nàng, bắt nàng giấu kỹ dưới lớp áo choàng. Trình Yên vội vàng từ chối: “Ta không lạnh.”
“Thiếu phu nhân ngàn vạn lần phải chú ý giữ gìn thân thể. Tuy nói hôm nay trời nắng, nhưng dù sao cũng đã là tháng Chạp, vẫn không tránh khỏi giá lạnh.”
Xuân Lan và Thải Hà đều không để ý đến lời nàng, tỉ mỉ kiểm tra lại ba lượt, lúc này mới yên tâm để nàng xuất môn.
Về đến Trình phủ, Trình Nhuế đã đứng chờ sẵn ở cửa nách, vừa thấy nàng liền cung kính hành lễ: “Trưởng tỷ.”
Trình Yên khẽ gật đầu, thái độ không thể xem là thân thiết.
Nhưng Trình Nhuế chỉ làm như không thấy sự lạnh nhạt ấy, thân mật bước tới kéo tay Trình Yên, muốn dẫn nàng đi về phía chính viện: “Trưởng tỷ chớ trách, mẫu thân bị cảm phong hàn, không thể xuống giường, nên mới không thể đích thân ra nghênh đón.”
Khoảnh khắc Trình Nhuế chạm vào tay nàng, Trình Yên chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng không thể như ý.
Nàng cũng chỉ có thể tùy Trình Nhuế kéo đi: “Nhị muội nói gì vậy? Mẫu thân là trưởng bối, sao có thể để người đích thân ra đón.”
Trình Yên biết rõ hôm nay là một hồi Hồng Môn yến, nhưng đáng buồn thay, dù nàng hiểu rõ như vậy, cũng không thể có bất kỳ hành động gì. Ngay cả bước chân, nàng cũng không dám chậm nửa phần.
Tới chính viện, vừa bước vào phòng, các nàng liền thấy Lý thị đang ngồi nghiêm chỉnh.
Tuy bà đã chỉnh trang đầy đủ, nhưng sắc mặt lại khó giấu vẻ tiều tụy. Nhìn thấy Trình Yên, bà vẫn không quên chủ động mời nàng ngồi: “Đại cô nương đã trở lại.”
“Mẫu thân.” Trình Yên cung kính hành lễ.
[Vịt đọc sách nè :V]
Lễ này nàng đã hành qua vô số lần, tự nhận không có điểm gì khác biệt. Nhưng lần này, lại là lần đầu tiên Lý thị không bắt bẻ nàng điều gì.
Ngược lại, Lý thị lại ôn hòa mời nàng ngồi xuống, ân cần hỏi han tình hình gần đây: “Đại cô nương sau khi thành thân, hết thảy đều thuận lợi chứ?”
Trình Yên chậm rãi gật đầu, rồi hỏi thăm tình hình của Trình phụ và Lý thị.
“Đa tạ cô nương quan tâm, mọi sự đều tốt.”
Lý thị hôm nay xem ra có điều cầu xin, không còn giữ thái độ khắt khe thường ngày. Nhưng bà vốn không phải người kiên nhẫn, chờ đến khi hàn huyên không còn gì để nói, liền không nhịn được lộ ra bộ mặt thật.
“Trong nhà tuy nói hết thảy đều ổn, nhưng phụ thân ngươi mấy ngày nay vẫn luôn buồn phiền.” Lý thị khẽ thở dài, không đợi Trình Yên mở miệng, đã vội vàng nói tiếp:
“Là vì chuyện đệ đệ ngươi muốn vào Thanh Sơn thư viện. Trong nhà thật sự đã đến bước đường cùng, bất đắc dĩ mới phải cầu đến đại cô nương.”
Lý thị nói rất nhanh, sợ nếu chậm một chút sẽ bị Trình Yên ngắt lời.
Lần này, bà ta gần như đã buông bỏ thể diện của bậc trưởng bối, nói năng rõ ràng, khiến Trình Yên muốn giả ngốc cũng không được.
Nàng trầm mặc, không biết nên ứng đối thế nào.
Trình Nhuế đứng bên cạnh liền lên tiếng phụ họa: “Phụ thân đã đi lại nhiều lần, nhưng vẫn chưa toại nguyện.”
“Đại cô nương cũng hiểu tính tình của phụ thân, mấy ngày nay tâm trạng người rất tệ, trong nhà đối với mẫu thân và muội cũng chẳng có chút ôn hòa.”
“Trưởng tỷ, tỷ hãy giúp chúng ta một lần.” Trình Nhuế vừa nói, nước mắt đã lăn dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Yên ban đầu còn có phần lúng túng, không biết làm sao, nhưng nghe hai mẹ con người xướng kẻ họa, trong lòng nàng ngược lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
“Mẫu thân chớ làm khó ta. Ta chỉ là một phụ nhân hậu trạch, đâu có năng lực gì to lớn.”
“Việc này nào phải để ngươi tự mình ra mặt, chỉ cần ngươi nói một tiếng với cô gia. Với thân phận địa vị của Việt Quốc công, nếu hắn chịu mở lời giúp đỡ, chuyện Diệu Tông vào Thanh Sơn thư viện chẳng phải liền xong sao?”
Lý thị rốt cuộc không nhịn được, mở miệng.
Lúc này, thể diện và tôn nghiêm đều chẳng kịp để tâm.
Huống hồ lời bà ta nói cũng không hoàn toàn vô lý. Tính tình của Trình phụ xưa nay nóng nảy, hôm ấy ở Thanh Sơn thư viện bị người ta đóng cửa không tiếp, trở về liền trút giận lên tất cả mọi người trong nhà.
Bất kể là bà ta hay Trình Nhuế đều bị mắng.
Ngay cả đứa con trai mà ông ta yêu quý nhất cũng không tránh khỏi.
Trình phụ như người phát điên, hạ lệnh cho Lý thị bất kể dùng cách gì cũng phải khiến Trình Yên đồng ý.
Lý thị không còn cách nào khác, đành đến cúi đầu với Trình Yên.
Với Lý thị, đó là sự khuất nhục chưa từng có. Thanh âm của bà ta dần lộ rõ sự khó chịu, vẻ ngoài dịu dàng ban đầu cũng tan biến dưới ánh mắt bình tĩnh của Trình Yên, khiến bà ta dần trở nên nôn nóng.
“Mẫu thân quá xem trọng ta rồi. Ta chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, ở trong Quốc công phủ cũng chẳng có bao nhiêu quyền lời.” Trình Yên nhẹ giọng khuyên, “Thanh Sơn thư viện tuy tốt, nhưng kinh thành này chẳng lẽ chỉ có một mình Thanh Sơn thư viện? Mẫu thân sao không khuyên phụ thân nghĩ thoáng một chút?”
Nghe vậy, sắc mặt Lý thị lập tức trầm xuống, giọng nói cũng mất kiên nhẫn, trở nên lạnh lẽo: “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc có đáp ứng hay không?”
Trình Yên lặng lẽ đối diện, không thẳng thừng từ chối, nhưng cũng không hề gật đầu. Lý thị lập tức hiểu rõ thái độ của nàng.
Hung dữ nói: “Trình Yên, hôm nay ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Bằng không, chính là bất hiếu!”
Lời này như chiếc mũ chụp xuống đầu nàng, nhưng Trình Yên cũng không vì thế mà chịu thỏa hiệp. Thấy Lý thị như vậy, nàng liền đứng dậy cáo từ, lấy cớ trong phủ còn có việc gấp phải lo liệu.
Lý thị lửa giận bốc lên tận đỉnh, muốn sai người ngăn nàng lại, nhưng bị Trình Nhuế ngăn cản: “Nương, không đáng đâu.”
Lúc này mà gây xung đột với Trình Yên, sự việc chỉ càng tồi tệ.
Lý thị nhìn bóng dáng con gái bỏ đi, giận đến mức suýt nghẹn thở. Trình Nhuế khuyên nhủ hồi lâu, bà mới bình tĩnh lại.
“Ngươi cản ta làm gì?” Lý thị trừng mắt tức giận.
Nhưng Trình Nhuế không để tâm, chỉ cười nhạt: “Nương, nay nàng đã là thế tử phu nhân của Quốc công phủ, dù ngài là mẫu thân nàng, rốt cuộc cũng là mẹ kế. Nếu vẫn dùng cách đối đãi như xưa, sao còn hiệu nghiệm được?”
Thân phận đã đổi, cách đối nhân xử thế sao có thể không thay đổi? “Ồ?” Lý thị nghe vậy liền theo bản năng nhìn Trình Nhuế: “Vậy ngươi có chủ ý gì?”
Trình Nhuế mỉm cười, ánh mắt nhìn theo bóng Trình Yên xuất thần, hồi lâu mới nói: “Hai nha hoàn bên cạnh trưởng tỷ, đều đã đến tuổi cập kê.”
“Cha mẹ các nàng đều là người trong phủ, mẫu thân là chủ mẫu, vì con họ chọn một mối tốt, các nàng chắc chắn phải cảm kích ân tình này.”
Lý thị nghe vậy, chân mày vốn đang nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Rồi nở một nụ cười hài lòng.
Ngày trở về Trình phủ hôm ấy hiếm hoi là một ngày nắng đẹp. Dù vậy, Xuân Lan vẫn cẩn thận phủ kín người nàng, sợ nàng bị nhiễm lạnh.
Thải Hà lại càng chu đáo, đem lò sưởi tay đưa cho nàng, bắt nàng giấu kỹ dưới lớp áo choàng. Trình Yên vội vàng từ chối: “Ta không lạnh.”
“Thiếu phu nhân ngàn vạn lần phải chú ý giữ gìn thân thể. Tuy nói hôm nay trời nắng, nhưng dù sao cũng đã là tháng Chạp, vẫn không tránh khỏi giá lạnh.”
Xuân Lan và Thải Hà đều không để ý đến lời nàng, tỉ mỉ kiểm tra lại ba lượt, lúc này mới yên tâm để nàng xuất môn.
Về đến Trình phủ, Trình Nhuế đã đứng chờ sẵn ở cửa nách, vừa thấy nàng liền cung kính hành lễ: “Trưởng tỷ.”
Trình Yên khẽ gật đầu, thái độ không thể xem là thân thiết.
Nhưng Trình Nhuế chỉ làm như không thấy sự lạnh nhạt ấy, thân mật bước tới kéo tay Trình Yên, muốn dẫn nàng đi về phía chính viện: “Trưởng tỷ chớ trách, mẫu thân bị cảm phong hàn, không thể xuống giường, nên mới không thể đích thân ra nghênh đón.”
Khoảnh khắc Trình Nhuế chạm vào tay nàng, Trình Yên chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng không thể như ý.
Nàng cũng chỉ có thể tùy Trình Nhuế kéo đi: “Nhị muội nói gì vậy? Mẫu thân là trưởng bối, sao có thể để người đích thân ra đón.”
Trình Yên biết rõ hôm nay là một hồi Hồng Môn yến, nhưng đáng buồn thay, dù nàng hiểu rõ như vậy, cũng không thể có bất kỳ hành động gì. Ngay cả bước chân, nàng cũng không dám chậm nửa phần.
Tới chính viện, vừa bước vào phòng, các nàng liền thấy Lý thị đang ngồi nghiêm chỉnh.
Tuy bà đã chỉnh trang đầy đủ, nhưng sắc mặt lại khó giấu vẻ tiều tụy. Nhìn thấy Trình Yên, bà vẫn không quên chủ động mời nàng ngồi: “Đại cô nương đã trở lại.”
“Mẫu thân.” Trình Yên cung kính hành lễ.
[Vịt đọc sách nè :V]
Lễ này nàng đã hành qua vô số lần, tự nhận không có điểm gì khác biệt. Nhưng lần này, lại là lần đầu tiên Lý thị không bắt bẻ nàng điều gì.
Ngược lại, Lý thị lại ôn hòa mời nàng ngồi xuống, ân cần hỏi han tình hình gần đây: “Đại cô nương sau khi thành thân, hết thảy đều thuận lợi chứ?”
Trình Yên chậm rãi gật đầu, rồi hỏi thăm tình hình của Trình phụ và Lý thị.
“Đa tạ cô nương quan tâm, mọi sự đều tốt.”
Lý thị hôm nay xem ra có điều cầu xin, không còn giữ thái độ khắt khe thường ngày. Nhưng bà vốn không phải người kiên nhẫn, chờ đến khi hàn huyên không còn gì để nói, liền không nhịn được lộ ra bộ mặt thật.
“Trong nhà tuy nói hết thảy đều ổn, nhưng phụ thân ngươi mấy ngày nay vẫn luôn buồn phiền.” Lý thị khẽ thở dài, không đợi Trình Yên mở miệng, đã vội vàng nói tiếp:
“Là vì chuyện đệ đệ ngươi muốn vào Thanh Sơn thư viện. Trong nhà thật sự đã đến bước đường cùng, bất đắc dĩ mới phải cầu đến đại cô nương.”
Lý thị nói rất nhanh, sợ nếu chậm một chút sẽ bị Trình Yên ngắt lời.
Lần này, bà ta gần như đã buông bỏ thể diện của bậc trưởng bối, nói năng rõ ràng, khiến Trình Yên muốn giả ngốc cũng không được.
Nàng trầm mặc, không biết nên ứng đối thế nào.
Trình Nhuế đứng bên cạnh liền lên tiếng phụ họa: “Phụ thân đã đi lại nhiều lần, nhưng vẫn chưa toại nguyện.”
“Đại cô nương cũng hiểu tính tình của phụ thân, mấy ngày nay tâm trạng người rất tệ, trong nhà đối với mẫu thân và muội cũng chẳng có chút ôn hòa.”
“Trưởng tỷ, tỷ hãy giúp chúng ta một lần.” Trình Nhuế vừa nói, nước mắt đã lăn dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Yên ban đầu còn có phần lúng túng, không biết làm sao, nhưng nghe hai mẹ con người xướng kẻ họa, trong lòng nàng ngược lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
“Mẫu thân chớ làm khó ta. Ta chỉ là một phụ nhân hậu trạch, đâu có năng lực gì to lớn.”
“Việc này nào phải để ngươi tự mình ra mặt, chỉ cần ngươi nói một tiếng với cô gia. Với thân phận địa vị của Việt Quốc công, nếu hắn chịu mở lời giúp đỡ, chuyện Diệu Tông vào Thanh Sơn thư viện chẳng phải liền xong sao?”
Lý thị rốt cuộc không nhịn được, mở miệng.
Lúc này, thể diện và tôn nghiêm đều chẳng kịp để tâm.
Huống hồ lời bà ta nói cũng không hoàn toàn vô lý. Tính tình của Trình phụ xưa nay nóng nảy, hôm ấy ở Thanh Sơn thư viện bị người ta đóng cửa không tiếp, trở về liền trút giận lên tất cả mọi người trong nhà.
Bất kể là bà ta hay Trình Nhuế đều bị mắng.
Ngay cả đứa con trai mà ông ta yêu quý nhất cũng không tránh khỏi.
Trình phụ như người phát điên, hạ lệnh cho Lý thị bất kể dùng cách gì cũng phải khiến Trình Yên đồng ý.
Lý thị không còn cách nào khác, đành đến cúi đầu với Trình Yên.
Với Lý thị, đó là sự khuất nhục chưa từng có. Thanh âm của bà ta dần lộ rõ sự khó chịu, vẻ ngoài dịu dàng ban đầu cũng tan biến dưới ánh mắt bình tĩnh của Trình Yên, khiến bà ta dần trở nên nôn nóng.
“Mẫu thân quá xem trọng ta rồi. Ta chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, ở trong Quốc công phủ cũng chẳng có bao nhiêu quyền lời.” Trình Yên nhẹ giọng khuyên, “Thanh Sơn thư viện tuy tốt, nhưng kinh thành này chẳng lẽ chỉ có một mình Thanh Sơn thư viện? Mẫu thân sao không khuyên phụ thân nghĩ thoáng một chút?”
Nghe vậy, sắc mặt Lý thị lập tức trầm xuống, giọng nói cũng mất kiên nhẫn, trở nên lạnh lẽo: “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc có đáp ứng hay không?”
Trình Yên lặng lẽ đối diện, không thẳng thừng từ chối, nhưng cũng không hề gật đầu. Lý thị lập tức hiểu rõ thái độ của nàng.
Hung dữ nói: “Trình Yên, hôm nay ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Bằng không, chính là bất hiếu!”
Lời này như chiếc mũ chụp xuống đầu nàng, nhưng Trình Yên cũng không vì thế mà chịu thỏa hiệp. Thấy Lý thị như vậy, nàng liền đứng dậy cáo từ, lấy cớ trong phủ còn có việc gấp phải lo liệu.
Lý thị lửa giận bốc lên tận đỉnh, muốn sai người ngăn nàng lại, nhưng bị Trình Nhuế ngăn cản: “Nương, không đáng đâu.”
Lúc này mà gây xung đột với Trình Yên, sự việc chỉ càng tồi tệ.
Lý thị nhìn bóng dáng con gái bỏ đi, giận đến mức suýt nghẹn thở. Trình Nhuế khuyên nhủ hồi lâu, bà mới bình tĩnh lại.
“Ngươi cản ta làm gì?” Lý thị trừng mắt tức giận.
Nhưng Trình Nhuế không để tâm, chỉ cười nhạt: “Nương, nay nàng đã là thế tử phu nhân của Quốc công phủ, dù ngài là mẫu thân nàng, rốt cuộc cũng là mẹ kế. Nếu vẫn dùng cách đối đãi như xưa, sao còn hiệu nghiệm được?”
Thân phận đã đổi, cách đối nhân xử thế sao có thể không thay đổi? “Ồ?” Lý thị nghe vậy liền theo bản năng nhìn Trình Nhuế: “Vậy ngươi có chủ ý gì?”
Trình Nhuế mỉm cười, ánh mắt nhìn theo bóng Trình Yên xuất thần, hồi lâu mới nói: “Hai nha hoàn bên cạnh trưởng tỷ, đều đã đến tuổi cập kê.”
“Cha mẹ các nàng đều là người trong phủ, mẫu thân là chủ mẫu, vì con họ chọn một mối tốt, các nàng chắc chắn phải cảm kích ân tình này.”
Lý thị nghe vậy, chân mày vốn đang nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Rồi nở một nụ cười hài lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương