Việt Hoàn nghĩ đến đây, khẽ thở dài một hơi, tuy tiếng thở dài rất nhẹ gần như không thể nghe thấy, nhưng hắn cũng không cự tuyệt sự thân cận của Trình Yên, theo nàng cùng đi dùng bữa.

Đồ ăn trên bàn còn nóng hôi hổi, nhờ Trình Yên giải thích, Việt Hoàn mới biết được là do bếp nhỏ bên trong viện tự tay chuẩn bị.

“Có thêm bếp nhỏ thế này, quả thực thuận tiện không ít.”

“Thợ thủ công tay nghề rất tốt, chỉ mất một chút thời gian là có thể sử dụng được.”

Trình Yên vừa trò chuyện, vừa múc canh đưa cho Việt Hoàn. Việt Hoàn nếm một ngụm, lập tức phát hiện canh này có điểm khác thường, không giống vị của mấy đầu bếp nữ trong phủ làm, cũng không giống tay nghề của Trương ma ma.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, không xác định hỏi: “Là ngươi làm?”

Trình Yên không ngờ Việt Hoàn lại có thể nếm ra sự khác biệt, nàng khẽ lắc đầu, cũng không hề kể công: “Là Thải Hà làm.”

“Nguyên liệu là lấy từ đại trù phòng, chỉ là hương vị có hơi khác một chút.”

Việt Hoàn nghe xong, cũng chỉ thuận miệng khen một câu: “Thải Hà tay nghề không tồi.”

Nhưng Thải Hà sau khi biết chuyện này thì lại có chút không vui, vừa cùng Xuân Lan oán trách: “Thiếu phu nhân sao lại cứ phải nói thật như vậy...”

“Sao không nói là chính mình chuẩn bị?”

Xuân Lan có phần bất đắc dĩ, đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng: “Nói năng bậy bạ gì đó! Sao lại muốn xúi giục thiếu phu nhân nói dối?”

Thải Hà sờ trán, ôm cánh tay Xuân Lan, nịnh nọt cười nói: “Tỷ tỷ đừng giận, ta chỉ nói đùa thôi.”

Xuân Lan kỳ thực cũng không thật sự nổi giận. Dù Thải Hà có hơi hồ đồ trong một số việc, nhưng tâm tư lại ngay thẳng, không có điều gì xấu xa. Nàng nói thế, đại khái cũng chỉ là nghĩ thay cho thiếu phu nhân.

“Về sau những lời như thế, nhất định không được nói lại nữa.”

“Biết rồi, tỷ tỷ.” Thải Hà vừa cười vừa đáp, nói rằng nàng chẳng qua chỉ hy vọng quan hệ giữa thiếu phu nhân và thế tử có thể tốt hơn một chút.

Xuân Lan trong lòng cũng đồng cảm với Thải Hà, chỉ khẽ than một tiếng: “Có một số việc, cho dù chúng ta có làm thế nào đi nữa cũng đều vô ích...”

Nàng chỉ hy vọng trên đời này có người thật sự có thể che chở cho thiếu phu nhân.

Mà người thích hợp nhất, trong mắt các nàng, đương nhiên là trượng phu của Trình Yên.

Trình Yên sau khi cùng Lý thị trở mặt không vui, vẫn canh cánh trong lòng suốt một thời gian dài. Nàng lo lắng Trình Đồng Tế sẽ viết thư trách mắng nàng, đến lúc đó lại không biết nên xử trí ra sao.

Nhưng mấy ngày liên tiếp trôi qua, lại không có chút tin tức nào, dường như Trình Đồng Tế đã quên mất chuyện đó. Điều này khiến Trình Yên vừa cảm thấy nghi hoặc, lại vừa thở phào nhẹ nhõm.

Thêm nữa, cuối năm bận rộn, nàng cũng bị cuốn theo nhiều chuyện cần lo liệu, dần dần đem chuyện cũ gác lại sau đầu.

Hôm nay, Trình Yên vừa mới trở lại Thanh Khê viện, đã thấy Thải Hà ngồi ở hành lang dưới mái hiên, đang lau nước mắt, trước mặt là nồi nước sôi trên lò than nhưng nàng hoàn toàn không để tâm.

Trình Yên có chút nghi hoặc bước tới, còn chưa kịp mở lời, Thải Hà đã liếc mắt thấy nàng, liền vội vàng lau khô nước mắt: “Thiếu phu nhân đã trở về.”

“Thải Hà, sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì rồi?” Trình Yên lo lắng hỏi.

Thải Hà lập tức lắc đầu: “Thiếu phu nhân đừng lo, không có chuyện gì đâu.”

“Chỉ là trong nhà gửi tin tới, nói muốn nô tỳ trở về gả chồng.” Vừa nói xong, nàng liền bật khóc, trong lòng tràn đầy ủy khuất và lo lắng.

Không muốn khiến Trình Yên thêm phiền lòng, nàng đành tìm lý do: “Chỉ là... nô tỳ không nỡ rời xa thiếu phu nhân.”
[Vịt đọc sách nè :V]
Nghe xong lời này, trong lòng Trình Yên bỗng chùng xuống. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này, vẫn còn định đợi Xuân Lan và Thải Hà lớn thêm vài tuổi, rồi sẽ từ từ giúp các nàng tìm nhà chồng thích hợp.

“Cha mẹ ngươi chọn cho ngươi là nhà ai? Ở nơi nào? Trong nhà tình huống ra sao?” Trình Yên hỏi rất cặn kẽ, giọng nói cũng nhẹ nhàng.

Thải Hà vừa nghe, nước mắt lập tức không nhịn được mà rơi xuống. Nàng nghẹn ngào đáp: “Là cha mẹ chọn, hẳn là không phải người xấu.”

“Bọn họ... bọn họ chắc sẽ không hại ta.”

Lời này Thải Hà nói rất khẽ, không rõ là đang tự trấn an mình, hay đang cố gắng thuyết phục Trình Yên.

Dứt lời, nàng không đợi Trình Yên nói thêm câu nào, liền mượn cớ có việc cần làm để lui xuống.

Trình Yên nhìn theo bóng dáng nàng, trong lòng lo lắng không yên, lập tức sai Xuân Lan đi hỏi thăm. Nhưng còn chưa kịp để Xuân Lan ra ngoài dò la, Trình Nhuế đã gửi thiếp xin bái kiến, nói có chuyện muốn thương lượng.

Trình Yên không tiện từ chối, liền sai Xuân Lan ra đón.

Đây là lần đầu tiên Trình Nhuế bước chân vào phủ Quốc công. Trước kia nàng từng nghĩ phủ Quận chúa đã là xa hoa lắm rồi, nhưng khi tận mắt thấy phủ Quốc công, nàng mới hiểu ra nơi ấy còn chưa đáng so sánh.

Núi giả uốn lượn, nước suối róc rách.

Đình đài, lầu các nối liền.

Trong hoa viên dẫn nước là suối tự nhiên, đến nay đã vào đông nhưng nước vẫn chưa hề kết băng.

Trình Nhuế vừa đi vừa âm thầm quan sát mọi thứ, trong lòng không khỏi dâng lên ghen tỵ lẫn chua xót. Nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Trình Yên lại có thể tốt số đến vậy.

Đến khi đặt chân vào Thanh Khê viện, tâm tình nàng càng thêm khó chịu. Sân viện này được chăm chút vô cùng tinh tế. Dù là mùa đông, hoa vẫn nở rộ khắp nơi, rõ ràng có người dụng tâm bảo dưỡng.

Vú già thành đàn, gia nhân đâu vào đấy.

Giờ phút này, trong lòng Trình Nhuế như bị một con rắn độc cắn nuốt từng chút một. Nhưng đến khi đối diện Trình Yên, nàng chỉ có thể cố đè nén sự ghen ghét xuống đáy lòng: “Trưởng tỷ.”

“Nhị muội tới, là có việc gì sao?” Trình Yên vẫn còn thấp thỏm trong lòng, lo rằng Trình Nhuế đến để thay mặt Trình Đồng Tế truyền lời.

Nào ngờ, Trình Nhuế lại tới để “mật báo”: “Trưởng tỷ, mấy ngày trước ta vô tình nghe thấy mẫu thân cùng ma ma bàn bạc, nói là định mai mối cho Xuân Lan và Thải Hà bên cạnh trưởng tỷ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Người được chọn... không phải người đứng đắn.”

Trình Yên vốn chỉ biết chuyện Thải Hà, không ngờ trong đó còn có cả Xuân Lan. Nghe đến đây, nàng hoảng sợ: “Ngươi nói cái gì?”

“Là ta tận tai nghe thấy.” Trình Nhuế hạ giọng, hơi ngượng ngùng: “Nghe nói nhà trai, một người là góa phụ, vợ trước đã bị đánh chết; người còn lại đã ngoài ba mươi, đến nay vẫn chưa thành thân, nghe đồn còn có bệnh kín...”

“Trưởng tỷ, chuyện này nhất định phải sớm tính toán.”

Vừa nghe liền biết không phải lương duyên. Trình Yên cảm thấy tim mình trĩu nặng, tâm loạn vô cùng. Những chuyện này nàng hoàn toàn không hề hay biết.

Mà nàng cũng không biết có nên tin Trình Nhuế hay không.

Dù Trình Nhuế là muội muội ruột, nhưng quan hệ giữa hai người từ nhỏ đã không hòa thuận. Lần trước ở Trình phủ cũng vì chuyện không vui mà bất hòa.

Lần này gặp lại, nàng lại nói ra chuyện trọng yếu như vậy...

“Ngươi vì sao lại đột nhiên nói với ta những chuyện này?” Trình Yên không nhịn được mà truy hỏi. Nàng mơ hồ cảm thấy Trình Nhuế không có ý tốt, nhưng lại lo lắng cho Xuân Lan và Thải Hà thật sự.

Ánh mắt hoài nghi của Trình Yên rơi trọn vào mắt Trình Nhuế. Nàng sớm đã đoán được, nên cũng không bất ngờ: “Trưởng tỷ không cần hoài nghi. Chúng ta đều là nữ tử, ta chỉ là lấy lòng mình suy người. Biết được Xuân Lan và Thải Hà đối với trưởng tỷ quan trọng thế nào...”

“Nếu là Phúc Nhi hay Quý Nhi gặp chuyện như vậy, ta cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ.”

Trình Nhuế biết mấy lời ấy không thể xóa hết nghi ngờ trong lòng Trình Yên, nên lại chủ động giải thích chuyện xảy ra hôm trước tại Trình phủ: “Trưởng tỷ cũng biết, cha mẹ vẫn luôn trọng nam khinh nữ. Ta tuy là con gái, tình cảnh cũng chẳng tốt hơn trưởng tỷ bao nhiêu... Nếu không phải theo mẫu thân...”

Có một số lời, Trình Nhuế nói rất dè dặt, nhưng Trình Yên vẫn hiểu được đại khái.

Trình Nhuế đem toàn bộ những gì mình biết kể lại đầu đuôi cho Trình Yên. Những người được chọn đều do nàng dò hỏi kỹ càng, biết rõ gốc gác.

Dù không nói toàn bộ, nhưng những điều đã tiết lộ cũng khiến Trình Yên dần giảm bớt nghi ngờ.

Nói xong, Trình Nhuế liền cáo từ, không ở lại dùng cơm. Tựa như thật sự chỉ đến vì chuyện này, vì muốn thay trưởng tỷ chia ưu lo.

Trình Yên sau đó gọi Xuân Lan và Thải Hà vào, nghiêm giọng hỏi: “Chuyện lớn như vậy, vì sao các ngươi lại giấu ta?”

Hai người lập tức quỳ xuống. Vốn dĩ không định để lộ, ai ngờ vẫn bị phát hiện.

“Chúng ta đã thương lượng với trong nhà, cho dù thành thân, cũng vẫn có thể ở lại hầu hạ thiếu phu nhân...” Thải Hà lắp bắp giải thích.

“Một người góa vợ, còn từng đánh c.h.ế.t vợ trước. Một người hơn ba mươi vẫn chưa thành thân, nghe nói còn mang bệnh. Các ngươi thế nào lại dám giấu ta chuyện này?” Trình Yên đau lòng không thôi.

Xuân Lan và Thải Hà im lặng. Cả ba người đều hiểu rõ, mệnh cha mẹ không dễ trái lời. Mà cha mẹ các nàng vẫn còn sống dựa vào Trình phủ để mưu sinh, mà Trình phủ hiện tại lại do Lý thị làm chủ.

Trình Yên nhìn hai người bọn họ, lòng đầy bi thương. Đây rõ ràng là người thân cận nhất bên mình, vậy mà nàng lại là người biết chuyện cuối cùng.

Nàng chỉ cảm thấy hụt hẫng đến cực độ.

Đồng thời cũng thấy bản thân thật nực cười. Trước đó không lâu, nàng còn vì phản kháng Trình Đồng Tế và Lý thị mà đắc ý, ngỡ mình đã thoát khỏi vòng kìm hãm ấy.

Nào ngờ, tất cả chỉ là ảo tưởng phù du.

Bọn họ chỉ nhẹ nhàng ra tay, đã có thể trúng tim đen. Trước kia nàng từng vui mừng bao nhiêu, thì giờ đây lại hối hận bấy nhiêu.

Trình Yên không khỏi tự hỏi. Nàng rốt cuộc nên làm gì, mới có thể bảo vệ được những điều mình muốn bảo vệ? Nước mắt lặng lẽ rơi, Xuân Lan và Thải Hà hoảng sợ đến quỳ sụp xuống xin lỗi.

Nàng khóc, Xuân Lan và Thải Hà cũng khóc. Trình Yên lấy khăn tay, thay các nàng lau nước mắt: “Chuyện này, ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Nàng nói rất kiên định. Dù biết rõ phía trước là hố lửa, cũng tuyệt không thể để các nàng rơi vào.

Nhưng muốn giải quyết, lại vô cùng khó khăn. Sinh sát đại quyền đều nằm trong tay Lý thị. Trình Yên dù là chủ tử của Xuân Lan và Thải Hà, cũng không thể vượt qua được cha mẹ các nàng.

Vì chuyện này, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Trình Yên đã tiều tụy đi thấy rõ.

Nàng chủ động đi gặp Lý thị. Lý thị cũng không vòng vo, chỉ thẳng vào vấn đề: “Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?”

Trình Yên đã từng nhiều lần tìm gặp cha mẹ Xuân Lan và Thải Hà, nhưng đều bị cự tuyệt, thậm chí còn bị trách mắng là không hiểu sự khó khăn của người thường.

“Mẫu thân yên tâm.” Cuối cùng, Trình Yên vẫn phải nhượng bộ. Nàng đã cố gắng, đã tranh đấu, nhưng kết quả vẫn chỉ là thỏa hiệp.

Thật sự... quá đỗi hoang đường.

Lý thị từng ngày gây áp lực, cha mẹ Xuân Lan và Thải Hà cũng đã nhận sính lễ nhà trai. Mọi chuyện dồn hết lên vai Trình Yên.

Nàng thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng đi tìm Việt Hoàn.

Nàng từng vào thư phòng nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấp thỏm như lúc này. Cân nhắc mấy lần, cuối cùng cũng mở lời: “Thế tử...”

“Nhà ta có một ấu đệ, giờ đã tới tuổi nhập học, gia phụ...”

Việt Hoàn nghe đến đây đã hiểu nàng muốn nói gì. Hắn từng gửi thư đề cử Trình Diệu Tông, nhưng không qua nổi kỳ khảo thí đồng sinh, hắn còn có thể làm gì hơn?

“Kinh thành còn nhiều thư viện khác, không nhất thiết phải nhắm vào Thanh Sơn thư viện.”

Trình Yên cắn môi, trong lòng biết phụ thân đã tìm đến Việt Hoàn. Nàng cảm thấy vô cùng khó xử. Nhưng vì Xuân Lan và Thải Hà, nàng không thể do dự thêm.

“Thật sự không còn cách nào sao?” Trình Yên gần như thì thầm. Nàng không dám nhìn thẳng vào Việt Hoàn.

Tay Việt Hoàn hơi khựng lại, nhớ đến việc Trình Đồng Tế dây dưa hôm nay, trong lòng liền trào dâng bực bội và thất vọng:

“Ta vốn tưởng rằng... ngươi và phụ thân ngươi, là khác nhau.”

Nhưng không ngờ chẳng có gì khác biệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện