Tần Ninh trở về chỗ ở của mình, Vân Sương Nhi mở cửa ra, nhìn thấy Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.  

“Sao vậy?  

Lo lắng cho ta à?”  

Tần Ninh vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế của Vân Sương Nhi, mỉm cười nói: “Ta thì có gì mà phải lo lắng?”  

“Dù sao thì cũng là giết chết đệ tử của thánh địa Hiên Viên, ta lo lắng sơn chủ Dương Nhất sẽ trách tội chàng”.  

“Ông ta trách tội ta?”  

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu như ông ta trách tội ta thì ta mang theo nàng và Thạch Cảm Đương rời khỏi trận so tài, để cho ông ta giương mắt nhìn theo”.  

“Chàng ấy à…”  

Tần Ninh cười nói: “Ta làm sao?  

Chẳng lẽ ta không lợi hại sao?  

Không phải là nàng đã được trải nghiệm sự lợi hại của ta rồi sao?”  

“Thật không biết xấu hổ!”  

“Chính là không biết xấu hổ đấy, nàng còn có thể như thế nào?”  

Tần Ninh ôm ngang Vân Sương Nhi lên rồi bước vào trong phòng, Vân Sương Nhi lập tức biến sắc, vừa muốn mở miệng nhắc nhở thì một giọng nói đã vang lên.  

“Bên ngoài nhìn vào thì là một Tần công tử tuấn tú, là người đoan chính, nghiêm túc, tác phong nghiêm chỉnh, kiên cường chính trực, không nghĩ tới cũng là người không nhẫn nhịn được trước sự hấp dẫn của sắc đẹp!”  

Giờ phút này, bên trong phòng ngủ, Nhan Như Hoạ đang nghiêng người dựa vào thành ghế, chân nọ vắt lên chân kia, cô ta nhếch miệng cười nói.  

Huyết Thánh Văn Miêu nằm trong lòng cô ta cũng meo một tiếng, rồi che hai mắt lại.  


Khuôn mặt Vân Sương Nhi trở nên đỏ bừng, vội vàng giãy giụa đứng xuống đất.  

“Sao cô lại ở đây?”  

“Tại sao ta không thể ở đây?”  

Tần Ninh sửa sang lại vạt áo, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Ta còn nghĩ ngày mai cô mới có thể tỉnh lại, sao không tiếp tục giả vờ nữa?”  

“Ta mới không giả vờ!”  

“Phải không?”  

Tần Ninh không nhịn được mỉm cười nói: “Cô chắc chắn là cô không giả vờ sao?  

Lúc Hoàn Nhất Chu xuất hiện, cô đã tỉnh lại, tiếp tục giả vờ ngủ làm cái gì?”  

Nhan Như Hoạ liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái thật sâu, không tiếp tục nói chuyện.  


“Tên nhóc nhà ngươi, xuống tay cũng thật lợi hại, trực tiếp giết người, không sợ thánh nữ gì đó của thánh địa Hiên Viên giết chết ngươi sao?  

Dương Nhất mà đến muộn, ngươi đã chết rồi!”  

Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt.  

“Nếu như bây giờ cô đã ở đây, vậy thì phiền cô giúp ta chuyển lời đến sư tổ của cô!”  

“Nói cái gì?”  

Nhan Như Hoạ cười nói.  

Cô ta rất tò mò về Tần Ninh, rốt cuộc là người này có lai lịch gì, đối với Thánh Thú tông…dường như rất quan tâm!  

“Cô chỉ cần nói cho sư tổ cô hai chữ - Thiên Ngự!”  

“Nhận được hai chữ này, sư tổ của cô sẽ tới gặp ta”.  

Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ ngẩn người, sau đó cười ha ha.  

“Gặp ngươi?”  

Nhan Như Hoạ cười ha ha nói: “Ngươi muốn làm cho ta cười đến chết, sau đó lấy con mèo nhỏ của ta làm vật để cưỡi đúng không?”  

Meo…Huyết Thánh Văn Miêu ở trong lồng ngực Nhan Như Hoạ kêu lên một tiếng bất mãn.  

“Thánh thú cấp sáu, ta còn cảm thấy chướng mắt!”  

Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ đã xì một tiếng.  


“Dù sao thì chỉ cần cô nói với tổ sư của cô như vậy, tổ sư của ngươi sẽ đến gặp ta!”  

 

“Ta không nói đấy, ngươi là ai chứ, lại muốn Nhan Như Hoạ ta phải chuyển lời?  

Nghĩ cũng đẹp quá nhỉ?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện