Một hồi chiến đấu kịch liệt chấm dứt.  

Hiên Viên Thanh Sương quần áo lộn xộn, thậm chí còn bị xé rách vài chỗ, ả lười biếng nằm trong lòng Hiên Viên Anh, sắc mặt đỏ hồng giống như trẻ ra vài tuổi.  

“Anh Nhi, lần này, ngươi có thể lấy được vị trí thứ nhất không?”  

“Lần trước có thể, tất nhiên là lần này cũng có thể!”  

Lúc này, Hiên Viên Anh ngồi dậy cười nói: “Thiên kiêu Thanh Châu, không người nào lọt vào mắt ta!”  

“Nhưng hôm nay, Tần Ninh làm cho ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn”.  

Hiên Viên Thanh Sương lười biếng dựa vào lồng ngực Hiên Viên Anh, thì thầm nói: “Thế nào?  

Ngươi không giết chết được hắn sao?”  

“Cũng không phải!”  

Hiên Viên Anh mỉm cười nói: “Chỉ là cảnh giới Thánh Nhân vậy mà khi đối mặt với cảnh giới Địa Thánh tam phách lại có sức mạnh cường đại đến như vậy”.  

“Điều này làm cho ta cảm thấy có chút kỳ quái thôi”.  

Một tay Hiên Viên Anh ôm chặt Hiên Viên Thanh Sương vào trong lòng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ tự tin, hắn ta cười nói: “Lần này, vị trí thứ nhất của Thanh Long Bảng, vẫn là của ta như trước!”  

“Nhưng mà Hoàn Nhất Chu chết đi làm mất hết thể diện của thánh địa Hiên Viên, lần so tài này, chắc chắn sẽ có chút đẫm máu!”  

Hiên Viên Thanh Sương cười nói: “Vậy thì ngươi nên sử dụng toàn lực, nếu không sẽ cho bọn hắn cơ hội nhận thua, như vậy sẽ không dễ dàng giết được bọn chúng đâu!”  

“Hiểu rồi!”  

“Thánh nữ đại nhân cứ yên tâm!”  


Trong phòng, từng tiếng rên rỉ lại vang lên…  

Mà ở một bên khác.  

Nơi ở của Đại Nhật Sơn.  

Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai của mình Dương Tam Tuần một chút rồi lại nhìn Tần Ninh.  

“Chuyện đã xảy ra, đại khái là ta đã hiểu rõ, nhưng mà…”, sơn chủ Dương Nhất cười khổ nói: “Ngươi cũng không cần ra tay tàn nhẫn như thế, cụt tay là được rồi, giết người…quả thật là có chút quá đáng”.  

Dương Tam Tuần vội vàng nói: “Phụ thân, thánh địa Hiên Viên bắt nạt chúng ta, sao có thể cụt tay là được rồi?  

Con thấy phải giết sạch mới đúng”.  

Sơn chủ Dương Nhất phất phất tay.  

“Bây giờ giết chết Hoàn Nhất Chu, chỉ sợ lần này đệ tử thánh địa Hiên Viên sẽ tính toán trên đầu Đại Nhật Sơn chúng ta”.  


“Lần cạnh tranh Thanh Long Bảng này, sợ rằng sẽ xảy ra rất nhiều trận giết chóc”.  

Dương Tam Tuần không nói thêm gì nữa.  

Tần Ninh cũng mở miệng nói: “Được rồi được rồi, sự việc này là do ta trêu chọc vào, nếu như thánh địa Hiên Viên tính sổ, ta sẽ chống đỡ!”  

“Nhưng mà sơn chủ Dương Nhất, ta phải nhắc nhở ngươi, thế lực mà ngươi nên đề phòng không phải là thánh địa Hiên Viên, mà là…Thương Long điện”.  

Thương Long điện?  

Sơn chủ Dương Nhất sửng sốt.  

Thương Long điện làm gì mà phải đề phòng?  

“Tần huynh biết được tin tức gì sao?”  

Dương Tam Tuần vội vàng hỏi.  

“Không có”.  

Tần Ninh lắc đâu nói tiếp: “Ta chỉ có thể nói cho các ngươi, nên đề phòng Thương Long điện cẩn thận, điều phối thêm một chút nhân lực, ta không thể nói rõ, nhưng nếu như xảy ra chuyện gì đó thì cũng không gặp phải rủi ro gì!”  

Vừa dứt lời, Tần Ninh đã chắp tay chào tạm biệt.  

Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai mình, vẻ mặt mang theo chút nghiền ngẫm sâu xa.  

“Cha, chuyện này…”  

“Cẩn thận vẫn tốt hơn!”  


 

Sơn chủ Dương Nhất đi đến bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Tần Ninh đang rời đi.  

 

“Thần bí khó lường…”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện