Nhan Như Hoạ hừ một tiếng.  

Tần Ninh cũng không sốt ruột, hắn chậm rãi nói: “Thánh quyết truyền thừa của Thánh Thú tông các ngươi là Thánh Ngự Thiên Quyết phải không?  

Cô là đệ tử đơn truyền đời thứ tám, đã học được đến cuốn thứ mấy rồi?  

Cuốn thứ tư?”  

Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ lập tức biến sắc, Huyết Thánh Văn Miêu kia cũng meo một tiếng, âm thanh trở nên bén nhọn hơn.  

“Rốt cuộc ngươi là ai?”  

“Cô cứ nói với tổ sư của cô, tổ sư của cô sẽ hiểu rõ”.  

Tần Ninh phủi tay, đứng dậy nói: “Được rồi được rồi, nhanh đi đi thôi, đừng cản trở cuộc sống hạnh phúc của người ta!”  

“Ta không làm được!”  

Nhan Như Hoạ thẳng thắn nói: “Sư tổ dẫn theo Đại Giao, không đúng, là Đại Giao dẫn theo sư tổ rời đi, sư tổ đời thứ nhất đi tìm nhưng sau đó cũng biến mất, thẳng đến khi sư phụ ta, sư gia ta đi tìm, cũng đều không thấy trở về, ta vẫn luôn đi tìm bọn họ!”  

Lời này vừa nói ra, Tân Ninh bỗng nở nụ cười.  

 

“Được rồi được rồi, lời này cô nói với người ngoài còn được, nhưng đừng lấy để lừa gạt ta!”  

Tần Ninh nói tiếp: “Đệ tử của Thánh Thú tông, muốn tìm người còn không đơn giản sao?  

Bản lĩnh của dòng tộc Ngự Thú các cô đều cho chó ăn cả rồi à?”  

“Ngươi…”  

“Cô muốn tìm hay không thì tuỳ, nhưng ta nói trước cho cô biết, ta muốn cô giúp ta tìm, cô lại không tìm, sau này sư tổ của cô có lột da cô xuống thì cũng đừng tìm ta cầu xin!”  


“Sương Nhi, tiễn khách!”  

Vân Sương Nhi nhìn về phía Nhan Như Hoạ chắp tay.  

Nhan Như Hoạ hừ một tiếng, nói: “Ta sẽ không tìm, người cứ chờ xem, ta sẽ ở lại đây mấy ngày, để nhìn ngươi bị người khác đập thành bùn nhão!”  

“Mỏi mắt chờ mong!”  

Tần Ninh mỉm cười.  

Nhan Như Hoạ thở phì phò, phóng khoáng bước ra khỏi phòng.  

Vân Sương Nhi đóng cửa lại, sau đó mới đi đến trước mặt Tần Ninh, cô ấy không nhịn được nói: “Thánh Thú tông mà chàng nhắc đến có phải là do đời thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn sáng lập ra không?”  

“Tổ sư của Nhan Như Hoạ là đồ đệ thứ hai của chàng, chàng lại đi gõ đồ tôn của mình như vậy, thật không phúc hậu?”  


Nghe được những lời này, Tần Ninh ôm ngực thở dốc.  

“Đừng nói đến tên khốn kiếp này, ta lại tức giận đến đau lòng”.  

Tần Ninh mắng: “Ông đây bảo hắn ta khiêm tốn một chút, nhưng hắn ta thì tốt rồi, quả thực là vô cùng khiêm tốn!”  

“Đã tám vạn năm trôi qua, tám đời đệ tử, mỗi đời chỉ có một người, mà mỗi đệ tử cũng chỉ nhận một đồ đệ, tính thêm cả hắn ta, tổng cả chỉ có chín người!”  

“Khó trách trong khoảng thời gian này, ta không hỏi thăm được chút tin tức gì về Thánh Thú tông”.  

Vân Sương Như không nhịn được che miệng cười khẽ.  

Cô ấy cũng rất tò mò, mấy đồ đệ này của Tần Ninh, rốt cuộc là nhân vật nào!  

“Nhưng mà ta đã nghe chàng nói qua, không phải là dòng tộc Ngự Thú và thánh thú có tâm linh tương thông hay sao?  

Ôn Hiến Chi…Sao lại bị thánh thú của mình làm cho bị thương?”  

“Đó là do hắn ta ngu ngốc!”  

Tần Ninh trực tiếp mắng chửi: “Tên nhóc này có thiên phú tu hành võ đạo không tốt lắm, nhưng thuật ngự thú lại rất giỏi, nhưng mà người này không phục ta nói hắn ta ngu ngốc, thường xuyên đánh nhau với thánh thú của mình, thời điểm ta còn ở đây, có mấy lần hắn ta suýt chút nữa bị thánh thú của mình đánh chết…”  

Thiên phú không tốt?  

Vân Sương Nhi không tin.  

Dương Thanh Vân có thiên phú vô cùng tốt, còn là võ giả Tinh Mệnh.  

Lý Nhàn Ngư có Vãng Sinh Đồng, tiềm lực vô hạn.  

Thạch Cảm Đương…quả thật là

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện