Thạch Cảm Đương cười ha ha, nói: “Chẳng lẽ một Thánh Nhân, một Địa Thánh đưa tới cửa mà còn không muốn sao?”  

“Vậy chắc chắn sẽ không!”  

Tề Thải Nguyệt thoáng buông lỏng phòng bị, từ từ nói: “Nhưng mà hơi phiền toái”.  

“Nhưng mà, chỉ cần có tấm lệnh bài này, có lẽ sẽ tương đối đơn giản. Vị sư huynh cho các ngươi tấm lệnh bài này, hẳn có địa vị rất cao ở Đại Nhật Sơn chúng ta!”  

Tần Ninh cười nói: “Hắn tên Dương Tam Tuần!”  

Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt của Tề Thải Nguyệt thay đổi.  

 

“Dương Tam Tuần sư huynh á?”  

“Thật sự là Dương Tam Tuần sư huynh sao?”  

Bởi vì kích động, giọng Tề Thải Nguyệt đều có chút run rẩy.  

Tần Ninh và Thạch Cảm Đương đều không biết nói gì.  

Khoa trương thế cơ?  

Lúc này, Tề Thải Nguyệt giống như hoá thân thành một người hâm mộ, thậm chí là đứng dậy, đi tới đi lui.  

“Có cần thế không?”, Thạch Cảm Đương không nhịn được mà nói thầm.  

Tần Ninh cũng rất kinh ngạc.  

Hắn từng gặp Dương Tam Tuần.  

Cũng không phải loại đẹp trai đến mức khiến người ta không thở được.  


Sự hưng phấn của Tề Thải Nguyệt không phải là giả vờ.  

“Dĩ nhiên là cần rồi!”  

Bỗng Tề Thải Nguyệt nói.  

Giọng nói này khiến Tần Ninh và Thạch Cảm Đường đều sợ hết hồn.  

“Dương Tam Tuần sư huynh là người rất tốt, thiên phú cũng tốt, tính tình cũng tốt. Ở trong Đại Nhật Sơn, đều là những đệ tử hoàn mỹ. Hơn nữa, Tam Tuần sư huynh là con trai của sơn chủ Dương Nhất, nhưng trước nay đều không dựa vào thân phận mà tác oai tác quái, thậm chí thân phân của huynh ấy vẫn còn là bí mật, sau đó bị người ta tiết lộ, vô tình biết được, mới bị truyền ra!”  

“Hơn nữa, Tam Tuần sư huynh chỉ tu luyện ngắn ngủi mấy trăm năm đã tới cảnh giới Địa Thánh, tương lai có thể trở thành một cao nhân Thiên Thánh, làm rạng danh Đại Nhật Sơn!”  

“Quan trọng nhất là cách đối nhân xử thế của huynh ấy, rất rất tốt, toàn bộ Đại Nhật Sơn, gần như không có ai nói xấu huynh ấy”.  

Tần Ninh và Thạch Cảm Đương đều bị cái vẻ “động kinh” của tiểu nha đầu này làm cho hoảng sợ.  


“Sao các ngươi lại biết Dương Tam Tuần sư huynh chứ?”  

Dường như Tề Thải Nguyệt hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa bị đuổi giết, chỉ tò mò hỏi.  

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Trước kia đã gặp một lần, hắn cho ta tấm lệnh bài này, còn nói với ta, muốn đến Đại Nhật Sơn, có thể đi tìm hắn”.  

“Thế nên ta mới tới!”  

Tề Thải Nguyệt hăng hái nói: “Vậy thì nhất định là ngươi rất lợi hại, có thể được Dương sư huynh nhìn trúng, đều không hề đơn giản”.  

Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Đó là đương nhiên, sư tôn ta không lợi hại thì còn ai lợi hại nữa chứ?”  

“Sư tôn của ngươi á?”  

Tề Thải Nguyệt tò mò nhìn Tần Ninh, cười ha ha nói: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm sư tôn của người khác, có dạy được không thế?”  

Thạch Cảm Đương lại mắng: “Mặc dù sư tôn của ta trẻ tuổi, nhưng lại lịch duyệt phong phú, tiểu nha đầu kia, ngươi biết cái gì chứ?”  

Tề Thải Nguyệt trợn mắt nhìn Thạch Cảm Đương, lần nữa nói: “Đa tạ các ngươi đã cứu ta, đã như vậy, ta mang các ngươi đi đến Đại Nhật Sơn!”  

“Được nha!”  

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Có người dẫn đường, nhanh hơn một chút”.  

Hắn ta cũng không nói là mình không tìm được Đại Nhật Sơn.  

Chẳng qua là có Tề Thải Nguyệt, sư tôn sẽ không ngày ngày hành hạ mình nữa.  


 

“Vết thương của ngươi không sao chứ?”, Tần Ninh nói: “Thân là đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn, cảnh giới Thánh Nhân, tính bảo vệ hẳn rất mạnh chứ?”  

 

“Sao lại bị đuổi giết?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện