Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Chúng ta đều là đệ tử Đại Nhật Sơn, các ngươi đuổi giết đệ tử Đại Nhật Sơn, không sợ bị Đại Nhật Sơn giết sao?”  

Nghe vậy, Lâm Củng sửng sốt.  

“Các ngươi không phải là đệ tử Đại Nhật Sơn!”  

Lâm Củng lạ cười nói: “Hai vị này, nữ tử này hại người, chúng ta giết nàng, cũng coi như là thay trời hành đạo!”  

“Sao ngươi biết, hai chúng ta không phải là đệ tử Đại Nhật Sơn?”  

Tần Ninh mỉm cười, vẫy tay.  

Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tấm lệnh bài.  

Nhìn thấy tấm lệnh bài ấy, mặt Lâm Củng biến gắt, gã không tự chủ được lùi về sau mấy bước.  

“Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đã quấy rầy rồi”.  

Nói xong, Lâm Củng lập tức xoay người rời đi.  

Mấy người sau lưng vội vàng đuổi theo.  

Lúc này, thầy trò Tần Ninh và Thạch Cảm Đương nhìn nhau, đều có chút mờ mịt.  

Chuyện gì thế?  

Tần Ninh chỉ cầm ra một tấm lệnh bài, thuận miệng nói một câu thế thôi, lại trực tiếp dọa đám người Lâm Củng bỏ chạy sao?  

“Tấm lệnh bài này… Có lai lịch lớn lắm sao?”  

Thạch Cảm Đương khó hiểu nói.  

“Có lẽ vậy!”  

Tần Ninh nhìn nữ nhân kia, nói: “Nếu tỉnh thì đừng giả bộ hôn mê nữa!”  


Lúc này, hai mắt nữ tử dần mở ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng có thêm mấy phần huyết sắc.  

Mà ở bên kia.  

Sắc mặt Lâm Củng trắng bệch.  

“Lâm đại nhân, có chuyện gì vậy?”  

Một người trong đó không hiểu hỏi.  

“Đi nhanh lên!”  

Lâm Củng vẫn chưa hoàn hồn lại được: “Ta từng thấy tấm lệnh bài kia rồi, chỉ có hai mươi bốn thiên tài Địa Thánh xếp hạng trong Thanh Long bảng mới có!”  

“Vùng đất Thanh Châu của chúng ta có một Thanh Long bảng, trong đó có hai mươi bốn người, tất cả đều là cường giả Địa Thánh”.  

“Ta từng thấy tấm lệnh bài kia, không phải là giả”.  

Một người trong số đó không nhịn được mà nói: “Cho dù là một trong hai mươi bốn nhân vật kiệt xuất trong bảng Thanh Long, đại nhân cũng là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, bảy người chúng ta đều là Thánh Nhân, bọn họ chỉ có hai người…”  


“Ngươi thì biết cái đếch gì!”, Lâm Củng gào lên: “Hai mươi bốn nhân vật kiệt xuất trong bảng Thanh Long, mỗi một người đều là thiên kiêu của vùng đất Thanh Châu chúng ta, mỗi một người đều dư sức giết tám người chúng ta”.  

Ngày lập tức, mấy người kia đều đổ mồ hôi lạnh.  

Sao lại xui xẻo thế chứ! Hai mươi tư nhân vật kiệt xuất trong Thanh Long bảng chia ra ở Đại Nhật Sơn, Thương Long điện, thánh địa Hiên Viên và Thiên Hạc lâu.  

Đại Nhật Sơn là nhiều nhất, có năm sáu người ở trong Thanh Long bảng.  

Nhưng lại không khéo, ở đây đụng phải một vị.  

Lâm Củng chỉ có thể nhanh chóng trời đi, suy nghĩ tìm cách che giấu, tránh một thời gian rồi nói.  

Nếu không, ám sát đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn, Đại Nhật Sơn cũng sẽ phái người đi đối phó hắn. Trước cứ trốn một thời gian rồi tính!  

Giữa núi rừng, Tề Thải Nguyệt tỉnh lại, nhìn về phía Tần Ninh và Thạch Cảm Đương.  

“Các ngươi không phải đệ tử của Đại Nhật Sơn”.  

Tề Thải Nguyệt nói thẳng: “Đại Nhật Sơn có mấy trăm đệ tử tinh anh, hơn mười đệ tử nòng cốt, ta đều biết cả, không có các ngươi”.  

Nghe vậy, Tần Ninh lại cười, nói: “Trước đó không phải, nhưng sắp rồi”.  

Tề Thải Nguyệt ngồi thẳng lại, nhìn Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, vẻ mặt đầy cẩn thận.  

“Các ngươi muốn bái nhập Đại Nhật Sơn sao?”  

“Đúng vậy!”  

Nghe thế, Tề Thải Nguyệt nói tiếp: “Vậy cũng không dễ dàng!”  

Không dễ dàng?  

Tần Ninh nhìn Tề Thải Nguyệt, cười nói: “Sao lại không

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện