Tề Thải Nguyệt phất tay nói: “Tạm thời vết thương vẫn chưa hồi phục được, về tông môn rồi hẵng nói, còn chuyện bị đuổi giết… Quá bình thường!”  

Tề Thải Nguyệt xem thường nói: “Thân là đệ tử Đại Nhật Sơn, được ưu đãi hơn người bình thường này. Ở vùng đất Thanh Châu Tây Vực này, thân phận đặc biệt, thánh bảo tu hành trên người, đều nhiều hơn người bình thường chút, dĩ nhiên sẽ bị người khác mơ ước…”  

“Nhưng đây cũng coi như một loại rèn luyện đối với chúng ta, ai ai cũng vui vẻ”.  

Điểm này, đúng là không tệ.  

Cứ luôn được tông môn che chở, rất khó mà trưởng thành được.  

Đệ tử Đại Nhật sơn ra ngoài rèn luyện, bị đuổi giết, nếu chết thì đáng tiếc lắm, nhưng người sống đều là đệ tử tinh nhuệ của Đại Nhật Sơn.  

Tề Thải Nguyệt dẫn đường, ba người cùng đi.  

Dọc đường đi, ba người gặp phải một ít người không có mắt. Nhưng Thạch Cảm Đương thả ra khí tức cảnh giới Địa Thánh tam phách, những người đó bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, chật vật chạy trốn.  

Trên toàn bộ vùng đất Thanh Châu, cảnh giới Địa Thánh đều gọi là cường giả.  

Cảnh giới tam phách lại không yếu.  

Phải biết rằng, trong những thế lực xưng bá một phương như Đại Nhật Sơn, Thiên Hạc lâu, sơn chủ, lâu chủ cũng chỉ cao nhất là cảnh giới Địa Thánh thất phách mà thôi.  

Những người ở cảnh giới tam phách, hoặc mang cấp bậc trưởng lão trong những thế lực này, hoặc là những đệ tử kiệt xuất đứng đầu.  

Cứ như vậy, ba người đi suốt chặng đường không gặp nguy hiểm gì, đến được Đại Nhật Sơn!  

Đại Nhật Sơn! Toạ lạc tại dãy núi Đại Nhật.  


Toàn bộ dãy núi Đại Nhật không quá rộng lớn, dài ngàn dặm, rộng cũng chỉ trăm dặm.  

Ở vùng đất Thanh Châu này, những dãy núi như thế cũng có rất nhiều.  

Xa xa, nhìn thấy dáng núi Đại Nhật, Tề Thải Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.  

“Sắp tới rồi!”  

Tề Thải Nguyệt cười nói: “Đại Nhật Sơn của chúng ta xưng bá cả vùng đất Thanh Châu Tây Vực, đã có lịch sử hơn mười vạn năm. Cùng với Trung vực Thiên Hạc lâu, Đông vực thánh địa Hiên Viên, Bắc vực Thương Long điện, được xưng là tứ đại bá chủ Thanh Châu”.  

“Đại Nhật Sơn vốn do một vị Đại Nhật Thánh Vương tạo ra, dãy núi này được gọi là dãy núi Đại Nhật, cũng do Thánh Vương lão tổ đặt tên”.  

“Năm đó, nghe nói trong Đại Nhật Sơn có Thánh Vương trấn giữ đạo thống, nhưng lại dần dần mai một. Nghe nói bây giờ vẫn tồn tại những trưởng lão cấp bậc cao nhân Thiên Thánh. Thật giả thế nào ta cũng không biết, nhưng chắc chắn Dương Tam Tuần sư huynh sẽ biết”.  


Tề Thải Nguyệt cũng không phải là người kiệm lời, trái lại rất khéo miệng.  

Có lẽ là vì Tần Ninh và Thạch Cảm Đương xuất hiện, đúng lúc cứu được cô ấy, nên cô ấy cũng nói nhiều hơn.  

“Trong Đại Nhật Sơn của chúng ta, trưởng lão và đệ tử ở cấp bậc trên Địa Thánh, đại khái có hơn năm trăm vị, cấp bậc Thánh Nhân có khoảng hơn một nghìn năm trăm vị… Ở vùng đất Thanh Châu này, có thể không phải là mạnh nhất, nhưng ở Tây Vực, Đại Nhật Sơn chính là thế lực tông môn mạnh nhất!”  

Địa Thánh mấy trăm! Thánh Nhân hơn một ngàn! Nội tình như vậy đúng là quá sức tưởng tượng! Phải biết rằng, toàn bộ vùng đất Thanh Châu Nam Vực, bảy vùng đất cộng lại, có lẽ cũng chỉ có hơn một ngàn vị Thánh Nhân mà thôi, còn Địa Thánh, nghe nói chỉ lác đác khoảng chục người.  

Trước nay Nam Vực rất hỗn loạn, khó mà thống nhất, các phe chia cắt, dẫn đến hệ quả không thể xuất hiện những thế lực siêu cường như Đại Nhật Sơn hay Thiên Hạc lâu.  

Thật ra trước kia, cũng không phải Nam Vực không có thế lực mạnh.  

Vùng đất núi lửa Cực Địa từng xuất hiện mấy thế lực lớn, nhưng vì núi lửa phun trào mà lần lượt sa sút.  

Thế nên, khi Dương Thanh Vân nói sẽ ở lại vùng đất Nam Vực, muốn thống nhất Nam Vực, Tần Ninh vui vẻ xem.  

Thứ nhất, đối với đại đồ đệ này của mình cũng là một loại rèn luyện.  

Dù sao thì, từ đầu đến cuối mình luôn bảo vệ Dương Thanh Vân. Thiên phú bản thân Dương Thanh Vân phải chịu hạn chế rất lớn, tuy rằng có nguy hiểm nhất định, nhưng sẽ không có gì không tốt với Dương Thanh Vân cả.  

Thứ hai, nếu là võ giả phi thăng từ núi Huyền Không đến đại lục Vạn Thiên, cơ bản đều tụ tập ở vùng đất Nam Vực. Dương Thanh Vân gặp được phu nhân tiên nhân của mình cũng rất dễ dàng.  


Dù sao thì, ba đệ tử này của mình cũng có căn cơ ở Hạ Tam Thiên.  

 

Nhưng mà, hắn cũng không muốn đả kích tính tích cực của Dương Thanh Vân, chỉ ngầm cho phép.  

Tốc độ của ba người dần chậm lại, phía trước, sơn môn Đại Nhật Sơn dần xuất hiện trước mắt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện